Ngươi Là Cái Tay Nải
Chương 44
“Nàng có thể quên hắn, chỉ cần nhớ ta.”
“…”
Xưa nay ta vẫn phản ứng chậm, không hiểu ra ý hắn. Nhớ hắn? Nhớ thế nào mới được chứ?
Cánh tay Tiểu Phượng Tiên vòng qua hông ta, động tác kéo dài nửa khắc ta mới biết là hắn đang cởi áo ta.
Ta sửng sốt hồi lâu, sau đó đột ngột bắt lấy tay hắn, hắn thấy thế liền dừng lại, không tiếp tục nữa. Ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng hơi thở của hắn rất đều đặn, có vẻ như hoàn toàn không có cảm xúc đặc biệt nào cả.
Cũng không biết vì sao, trong lòng ta chợt nảy sinh cảm giác mất mát. Dáng vẻ lạnh lùng vô cảm của hắn thật giống như người lương thiện bị ép làm kỹ nữ, chuyện này rõ ràng con gái mới là người chịu thiệt cơ mà! Hắn lại muốn giở trò gì đây?
Thật ra ta cũng không phải người ngại ngùng, cũng không biết vì sao đến thời khắc mấu chốt này ta lại giở chứng nữa. Trước đây ta căn bản chẳng màng quan tâm thái độ của hắn đối với ta thế nào, nhưng bây giờ lại vì chuyện cỏn con này mà bức bối trong lòng, đến nỗi chỉ một ánh mắt hay một hành động của hắn cũng đều khiến ta lo sợ bất an. Con người quả nhiên đều tham lam, hắn đối xử tốt với ta một chút, ta tự nhiên sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
Ta ra sức lắc đầu, muốn làm cho mình tỉnh táo một chút, đề phòng tất cả chẳng qua chỉ là sự ảo tưởng của ta, ta hỏi hắn: “Ngươi… rốt cuộc là ngươi muốn làm gì hả?”
“Im lặng.”
Ta ỷ vào hơi men đánh hắn, “Đồ đáng ghét, ngươi muốn ấy ấy ta, vì sao phải bịt mắt ta? Không phải là không muốn cho ta nhìn thấy mặt ngươi sao? Không có chút thật lòng nào hết!”
Hắn giữ chặt tay ta, kéo ta sang bên cạnh hắn, “Có thật lòng hay không, lát nữa biết liền.” Hắn nhẹ nhàng kéo vai áo ta xuống, lớp vải trượt xuống khỏi bờ vai ta.
Mặc dù đã vào hạ nhưng gió đêm vẫn rất lạnh, mất đi lớp quần áo ta liền run rẩy, sau đó rúc lại gần lồng ngực hắn. Ta do dự một lát, cuối cùng vẫn luồn tay vào trong vạt áo hắn, sau đó dán sát vào người hắn.
Ta bất giác than thở một tiếng: “Thật ấm áp.”
Cằm của hắn gác trên đỉnh đầu ta, bàn tay to lớn ôm đầu vai ta, nhẹ nhàng vuốt ve, tay kia thì ôm eo ta, chậm rãi trượt dần xuống dưới.
Ta nhấp nhổm ngồi dậy, trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Ở nơi hoang dã thế này có phải là hơi cởi mở quá không nhỉ?”
Hắn bật cười: “Nàng cũng biết sợ à?”
“Sợ gì chứ, có mất mặt thì cũng là cả hai cùng mất.”
Hai tay ta lướt dần lên từ ngực hắn, lúc đụng tới gò má hắn, ta sững sờ, sau đó mơn trớn khóe mắt, chóp mũi và bờ môi hắn, trong lòng mơ hồ hình dung ra dáng dấp hắn.
Đường nét ngũ quan của hắn rất nhu hòa, không hề kiên nghị như trong tưởng tượng của ta. Đường cong dưới cằm của hắn thon mà không nhọn, hẳn là loại đàn ông có vẻ ngoài rất tinh tế. Nhưng khi lòng bàn tay ta lướt qua mắt hắn, có thể phát hiện ra một vết sẹo rất nhỏ. Ngoài cái đó ra thì làn da của hắn hầu như không có tì vết.
(Zinny: Tôi phải chú thích chút, từ đầu đến giờ Tiểu Phượng Tiên vẫn đeo mặt nạ bằng da che nửa mặt, chỉ để lộ miệng với cằm thôi nhé.)
Ta thấp giọng nói: “Cứ tưởng là trông chàng phải giống mấy gã thô kệch mặt vuông tai lớn, không ngờ chàng lại xinh xẻo ra phết…”
Hắn khựng lại, rồi đột nhiên nghiêng người áp ta xuống đất, hôn lên mắt ta.
Men rượu lại bốc lên, ta vừa buồn ngủ lại vừa muốn cử động, bãi cỏ ẩm ướt cùng cơ thể ấm áp của hắn tạo nên hai cảm giác khác lạ đan xen, khiến cho người ta như bị giày vò. Ta ngọ nguậy bên dưới hắn, cơ thể của hắn liền cứng lại.
Thấy phản ứng đặc biệt này của hắn, ta lại dụi dụi tiếp, hắn giữ chặt tay ta trên đỉnh đầu, sau đó hôn cổ ta, cũng không hẳn là hôn… mà gần như là cắn.
Đầu óc ta lại mụ mị, ngứa ngáy khó chịu như có con kiến đang bò trên cổ, lúc hắn cắn lên vai ta, ta ưm một tiếng, “Chàng cầm tinh con chó hả… Sao cứ cắn người thế?” Nói xong ta toan nhổm người dậy.
Hắn lại giữ chặt ta, giọng nói trở nên khác hẳn thường ngày, thậm chí còn hơi khàn khàn, “Đừng nhúc nhích.”
Ta ngẩn ra, sau đó “hmm?” một tiếng, vừa thốt ra ta liền nổi hết da gà, quả thật nghe như tiếng con mèo đang làm nũng vậy.
Hiển nhiên Tiểu Phượng Tiên cũng kinh ngạc.
Ta giả vờ điềm tĩnh cúi đầu, đang tự thôi miên giọng nói khi nãy không phải là của mình, chốc lát sau chợt cảm giác hai chân bị tách ra. Lần trước, Tuyệt Mệnh Đại Quỷ cũng làm động tác này, ta hoàn toàn không hiểu, chẳng lẽ lúc động phòng đàn bà đều phải dạng chân ra à? Thế chẳng phải xấu chết đi được sao…
Cơ thể của ta và hắn dán sát nhau không có một khe hở, ta có thể cảm nhận được thứ kỳ quái gì đó đang chọc vào ta. Ta không ngại hỏi: “Chàng đừng chọc ta nữa, khó chịu lắm.” Vừa dứt lời hắn liền gặm miệng ta.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, chắc cái tên này cầm tinh con chó thật rồi.
Hắn hôn càng lúc càng sâu, mới đầu ta không biết nên làm gì, dần dần cũng có thể trúc trắc đáp lại, môi lưỡi triền miên dường như có thể nhen nhóm khát vọng nào đó sâu thẳm trong lòng, giống như… khát vọng được hoàn toàn nắm giữ đối phương.
Hơi thở của hắn nặng nề dần, ta cũng cảm thấy không khí không đủ dùng, mặt nóng ran. Làn da của hắn dán sát vào ta, hai cơ thể trần trụi thật khiến người ta ngại ngùng. Dù ta uống say ý thức mơ màng, cũng không nhìn thấy dáng dấp hắn, nhưng vẫn cảm thấy thẹn vô cùng…
Tiểu Phượng Tiên buông tay ta ra, ta ngơ ngác ôm lấy cơ thể hắn, hắn cũng thuận tay ôm eo ta, vuốt ve nhè nhẹ.
“Thẩm Thế Liên.”
Ta hít một hơi thật sâu, trên người đã rịn một lớp mồ hôi, “Gì thế?”
Hắn vùi đầu vào cổ ta, “Không thoải mái thì cắn vai ta nhé.”
Ta còn chưa phản ứng lại, đã cảm giác một thứ gì đó chọc vào phía dưới. Ta vừa hít vào còn chưa kịp thở ra, lại không nhịn được ngửa đầu hít một hơi nữa, sau đó nín thở không dám cử động.
Ông nội hắn! Chơi gì kỳ vậy!
Hắn ngừng động tác, sau đó ngẩng đầu lên từ ngực ta, hồi lâu không nói gì.
May mà hắn không cử động, ta đang định bảo hắn ngừng lại, ai ngờ dưới thân hắn ưỡn một cái, ta thét lên một tiếng, sau đó cắn vào vai hắn.
Nỗi đau như bị xé rách ở bụng dưới bắt đầu mặc sức lan tỏa, khiến mỗi phần da thịt trên khắp người ta đều căng lên. Thứ nóng bỏng không biết là gì kia tiến sâu vào cơ thể ta, gây nên cảm giác khó diễn tả bằng lời, hắn vừa khẽ cử động, ta đã đau đến chết đi sống lại, càng nghiến răng cắn mạnh hơn, mãi đến khi vị máu tràn đầy miệng, ta mới thoáng nhả ra.
Qua một chốc, cơn đau dần vơi bớt, ta mới thích ứng được. Ta đấm lưng hắn, tức giận mắng: “Đồ khốn, chàng lấy cái gì chọc ta thế hả!”
Hắn vẫn im lặng, khi ta những tưởng hắn chột dạ vì làm ta đau, hắn liền bắt đầu chậm rãi cử động.
Hắn vừa rút ra, ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng lúc hắn tiến vào, nơi chẳng dễ gì được thả lỏng lại giống như bị xé ra lần nữa, đau đớn như một vết thương vừa lành miệng lại bị xé rách nhiều lần vậy.
Đàn ông lúc động phòng đều dã man như vậy sao!
Nhưng kỳ diệu ở chỗ, khi cơ thể đã trải qua vài lần hành hạ như vậy, nỗi đau đớn như dần vùi lấp trong khoái cảm đang dần dâng lên, hơn nữa khoái cảm này tích tụ dưới bụng ta ngày càng nhiều, cho đến khi hoàn toàn vùi lấp tất cả đau đớn.
“Ư…”
Lần đầu tiên đón nhận cảm giác thần kỳ như vậy, lúc tiếng rên bật ra khỏi miệng, thậm chí ta cảm thấy suy nghĩ không còn chịu khống chế của mình nữa.
Sau khi nghe được tiếng rên của ta, thân thể hắn cũng cứng ngắc, sau đó nằm gục trên người ta, không nhúc nhích. Chớp mắt sau, trong cơ thể ta chợt có thêm một luồng kích thích còn nóng bỏng hơn khi nãy, dường như muốn thâm nhập từng ngóc ngách trên thân thể ta, sau đó chặt chẽ giao hòa.
Chốc lát sau, tiếng nói của hắn truyền tới từ ngực ta:
“Thẩm Thế Liên, nàng có lạc hồng.”
Ta ngơ ngác, “…Là sao?”
Tiểu Phượng Tiên rướn người mơn trớn trán ta, đặt xuống một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng, trong giọng nói còn mang theo tiếng thở dài tinh tế:
“Lần đầu tiên của nàng, là ta.”
Ta bừng tỉnh ngộ. Hắn nói lạc hồng ý là lần đầu tiên động phòng con gái sẽ chảy máu chăng? “Ta nghe bà lão nghiệm thân cho ta ở Thanh Thủy Lâu nói rằng ta là xử nữ, chỉ có động phòng với xử nữ thì mới chảy máu thôi phải không? Nhưng lúc trước Tuyệt Mệnh Đại Quỷ động phòng với ta, ta cũng chảy máu mà… Rốt cuộc là chỗ nào chảy máu mới được chứ?”
Tiểu Phượng Tiên bất đắc dĩ, “Bao giờ nàng mới thông minh lên một chút hả.”
Ta nhíu mày, “Ta không hiểu mà, chàng cũng không cho ta hỏi.”
Ta thẹn thùng chỉ chỉ bên dưới, “Chàng làm ta bị thương rồi.”
“May mà ta làm nàng bị thương đấy.”
“…”
Cái tên này, không phân rõ phải trái gì hết vậy?
“…”
Xưa nay ta vẫn phản ứng chậm, không hiểu ra ý hắn. Nhớ hắn? Nhớ thế nào mới được chứ?
Cánh tay Tiểu Phượng Tiên vòng qua hông ta, động tác kéo dài nửa khắc ta mới biết là hắn đang cởi áo ta.
Ta sửng sốt hồi lâu, sau đó đột ngột bắt lấy tay hắn, hắn thấy thế liền dừng lại, không tiếp tục nữa. Ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng hơi thở của hắn rất đều đặn, có vẻ như hoàn toàn không có cảm xúc đặc biệt nào cả.
Cũng không biết vì sao, trong lòng ta chợt nảy sinh cảm giác mất mát. Dáng vẻ lạnh lùng vô cảm của hắn thật giống như người lương thiện bị ép làm kỹ nữ, chuyện này rõ ràng con gái mới là người chịu thiệt cơ mà! Hắn lại muốn giở trò gì đây?
Thật ra ta cũng không phải người ngại ngùng, cũng không biết vì sao đến thời khắc mấu chốt này ta lại giở chứng nữa. Trước đây ta căn bản chẳng màng quan tâm thái độ của hắn đối với ta thế nào, nhưng bây giờ lại vì chuyện cỏn con này mà bức bối trong lòng, đến nỗi chỉ một ánh mắt hay một hành động của hắn cũng đều khiến ta lo sợ bất an. Con người quả nhiên đều tham lam, hắn đối xử tốt với ta một chút, ta tự nhiên sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
Ta ra sức lắc đầu, muốn làm cho mình tỉnh táo một chút, đề phòng tất cả chẳng qua chỉ là sự ảo tưởng của ta, ta hỏi hắn: “Ngươi… rốt cuộc là ngươi muốn làm gì hả?”
“Im lặng.”
Ta ỷ vào hơi men đánh hắn, “Đồ đáng ghét, ngươi muốn ấy ấy ta, vì sao phải bịt mắt ta? Không phải là không muốn cho ta nhìn thấy mặt ngươi sao? Không có chút thật lòng nào hết!”
Hắn giữ chặt tay ta, kéo ta sang bên cạnh hắn, “Có thật lòng hay không, lát nữa biết liền.” Hắn nhẹ nhàng kéo vai áo ta xuống, lớp vải trượt xuống khỏi bờ vai ta.
Mặc dù đã vào hạ nhưng gió đêm vẫn rất lạnh, mất đi lớp quần áo ta liền run rẩy, sau đó rúc lại gần lồng ngực hắn. Ta do dự một lát, cuối cùng vẫn luồn tay vào trong vạt áo hắn, sau đó dán sát vào người hắn.
Ta bất giác than thở một tiếng: “Thật ấm áp.”
Cằm của hắn gác trên đỉnh đầu ta, bàn tay to lớn ôm đầu vai ta, nhẹ nhàng vuốt ve, tay kia thì ôm eo ta, chậm rãi trượt dần xuống dưới.
Ta nhấp nhổm ngồi dậy, trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Ở nơi hoang dã thế này có phải là hơi cởi mở quá không nhỉ?”
Hắn bật cười: “Nàng cũng biết sợ à?”
“Sợ gì chứ, có mất mặt thì cũng là cả hai cùng mất.”
Hai tay ta lướt dần lên từ ngực hắn, lúc đụng tới gò má hắn, ta sững sờ, sau đó mơn trớn khóe mắt, chóp mũi và bờ môi hắn, trong lòng mơ hồ hình dung ra dáng dấp hắn.
Đường nét ngũ quan của hắn rất nhu hòa, không hề kiên nghị như trong tưởng tượng của ta. Đường cong dưới cằm của hắn thon mà không nhọn, hẳn là loại đàn ông có vẻ ngoài rất tinh tế. Nhưng khi lòng bàn tay ta lướt qua mắt hắn, có thể phát hiện ra một vết sẹo rất nhỏ. Ngoài cái đó ra thì làn da của hắn hầu như không có tì vết.
(Zinny: Tôi phải chú thích chút, từ đầu đến giờ Tiểu Phượng Tiên vẫn đeo mặt nạ bằng da che nửa mặt, chỉ để lộ miệng với cằm thôi nhé.)
Ta thấp giọng nói: “Cứ tưởng là trông chàng phải giống mấy gã thô kệch mặt vuông tai lớn, không ngờ chàng lại xinh xẻo ra phết…”
Hắn khựng lại, rồi đột nhiên nghiêng người áp ta xuống đất, hôn lên mắt ta.
Men rượu lại bốc lên, ta vừa buồn ngủ lại vừa muốn cử động, bãi cỏ ẩm ướt cùng cơ thể ấm áp của hắn tạo nên hai cảm giác khác lạ đan xen, khiến cho người ta như bị giày vò. Ta ngọ nguậy bên dưới hắn, cơ thể của hắn liền cứng lại.
Thấy phản ứng đặc biệt này của hắn, ta lại dụi dụi tiếp, hắn giữ chặt tay ta trên đỉnh đầu, sau đó hôn cổ ta, cũng không hẳn là hôn… mà gần như là cắn.
Đầu óc ta lại mụ mị, ngứa ngáy khó chịu như có con kiến đang bò trên cổ, lúc hắn cắn lên vai ta, ta ưm một tiếng, “Chàng cầm tinh con chó hả… Sao cứ cắn người thế?” Nói xong ta toan nhổm người dậy.
Hắn lại giữ chặt ta, giọng nói trở nên khác hẳn thường ngày, thậm chí còn hơi khàn khàn, “Đừng nhúc nhích.”
Ta ngẩn ra, sau đó “hmm?” một tiếng, vừa thốt ra ta liền nổi hết da gà, quả thật nghe như tiếng con mèo đang làm nũng vậy.
Hiển nhiên Tiểu Phượng Tiên cũng kinh ngạc.
Ta giả vờ điềm tĩnh cúi đầu, đang tự thôi miên giọng nói khi nãy không phải là của mình, chốc lát sau chợt cảm giác hai chân bị tách ra. Lần trước, Tuyệt Mệnh Đại Quỷ cũng làm động tác này, ta hoàn toàn không hiểu, chẳng lẽ lúc động phòng đàn bà đều phải dạng chân ra à? Thế chẳng phải xấu chết đi được sao…
Cơ thể của ta và hắn dán sát nhau không có một khe hở, ta có thể cảm nhận được thứ kỳ quái gì đó đang chọc vào ta. Ta không ngại hỏi: “Chàng đừng chọc ta nữa, khó chịu lắm.” Vừa dứt lời hắn liền gặm miệng ta.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, chắc cái tên này cầm tinh con chó thật rồi.
Hắn hôn càng lúc càng sâu, mới đầu ta không biết nên làm gì, dần dần cũng có thể trúc trắc đáp lại, môi lưỡi triền miên dường như có thể nhen nhóm khát vọng nào đó sâu thẳm trong lòng, giống như… khát vọng được hoàn toàn nắm giữ đối phương.
Hơi thở của hắn nặng nề dần, ta cũng cảm thấy không khí không đủ dùng, mặt nóng ran. Làn da của hắn dán sát vào ta, hai cơ thể trần trụi thật khiến người ta ngại ngùng. Dù ta uống say ý thức mơ màng, cũng không nhìn thấy dáng dấp hắn, nhưng vẫn cảm thấy thẹn vô cùng…
Tiểu Phượng Tiên buông tay ta ra, ta ngơ ngác ôm lấy cơ thể hắn, hắn cũng thuận tay ôm eo ta, vuốt ve nhè nhẹ.
“Thẩm Thế Liên.”
Ta hít một hơi thật sâu, trên người đã rịn một lớp mồ hôi, “Gì thế?”
Hắn vùi đầu vào cổ ta, “Không thoải mái thì cắn vai ta nhé.”
Ta còn chưa phản ứng lại, đã cảm giác một thứ gì đó chọc vào phía dưới. Ta vừa hít vào còn chưa kịp thở ra, lại không nhịn được ngửa đầu hít một hơi nữa, sau đó nín thở không dám cử động.
Ông nội hắn! Chơi gì kỳ vậy!
Hắn ngừng động tác, sau đó ngẩng đầu lên từ ngực ta, hồi lâu không nói gì.
May mà hắn không cử động, ta đang định bảo hắn ngừng lại, ai ngờ dưới thân hắn ưỡn một cái, ta thét lên một tiếng, sau đó cắn vào vai hắn.
Nỗi đau như bị xé rách ở bụng dưới bắt đầu mặc sức lan tỏa, khiến mỗi phần da thịt trên khắp người ta đều căng lên. Thứ nóng bỏng không biết là gì kia tiến sâu vào cơ thể ta, gây nên cảm giác khó diễn tả bằng lời, hắn vừa khẽ cử động, ta đã đau đến chết đi sống lại, càng nghiến răng cắn mạnh hơn, mãi đến khi vị máu tràn đầy miệng, ta mới thoáng nhả ra.
Qua một chốc, cơn đau dần vơi bớt, ta mới thích ứng được. Ta đấm lưng hắn, tức giận mắng: “Đồ khốn, chàng lấy cái gì chọc ta thế hả!”
Hắn vẫn im lặng, khi ta những tưởng hắn chột dạ vì làm ta đau, hắn liền bắt đầu chậm rãi cử động.
Hắn vừa rút ra, ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng lúc hắn tiến vào, nơi chẳng dễ gì được thả lỏng lại giống như bị xé ra lần nữa, đau đớn như một vết thương vừa lành miệng lại bị xé rách nhiều lần vậy.
Đàn ông lúc động phòng đều dã man như vậy sao!
Nhưng kỳ diệu ở chỗ, khi cơ thể đã trải qua vài lần hành hạ như vậy, nỗi đau đớn như dần vùi lấp trong khoái cảm đang dần dâng lên, hơn nữa khoái cảm này tích tụ dưới bụng ta ngày càng nhiều, cho đến khi hoàn toàn vùi lấp tất cả đau đớn.
“Ư…”
Lần đầu tiên đón nhận cảm giác thần kỳ như vậy, lúc tiếng rên bật ra khỏi miệng, thậm chí ta cảm thấy suy nghĩ không còn chịu khống chế của mình nữa.
Sau khi nghe được tiếng rên của ta, thân thể hắn cũng cứng ngắc, sau đó nằm gục trên người ta, không nhúc nhích. Chớp mắt sau, trong cơ thể ta chợt có thêm một luồng kích thích còn nóng bỏng hơn khi nãy, dường như muốn thâm nhập từng ngóc ngách trên thân thể ta, sau đó chặt chẽ giao hòa.
Chốc lát sau, tiếng nói của hắn truyền tới từ ngực ta:
“Thẩm Thế Liên, nàng có lạc hồng.”
Ta ngơ ngác, “…Là sao?”
Tiểu Phượng Tiên rướn người mơn trớn trán ta, đặt xuống một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng, trong giọng nói còn mang theo tiếng thở dài tinh tế:
“Lần đầu tiên của nàng, là ta.”
Ta bừng tỉnh ngộ. Hắn nói lạc hồng ý là lần đầu tiên động phòng con gái sẽ chảy máu chăng? “Ta nghe bà lão nghiệm thân cho ta ở Thanh Thủy Lâu nói rằng ta là xử nữ, chỉ có động phòng với xử nữ thì mới chảy máu thôi phải không? Nhưng lúc trước Tuyệt Mệnh Đại Quỷ động phòng với ta, ta cũng chảy máu mà… Rốt cuộc là chỗ nào chảy máu mới được chứ?”
Tiểu Phượng Tiên bất đắc dĩ, “Bao giờ nàng mới thông minh lên một chút hả.”
Ta nhíu mày, “Ta không hiểu mà, chàng cũng không cho ta hỏi.”
Ta thẹn thùng chỉ chỉ bên dưới, “Chàng làm ta bị thương rồi.”
“May mà ta làm nàng bị thương đấy.”
“…”
Cái tên này, không phân rõ phải trái gì hết vậy?
Tác giả :
Nhĩ Nghiên