Ngươi Là Cái Tay Nải
Chương 32
Mặc dù trời lạnh, tốc độ lây lan của bệnh sốt ban đỏ vẫn vượt quá sức tưởng tượng, mỗi ngày đều có hơn mười bệnh nhân nhiễm bệnh bị quan binh đưa tới. Số nhân công không nhiều lắm, trong đó không thiếu những người cũng bị lây bệnh, tình hình trong khe núi ngày càng thêm gay go. Ta bị mẹ Hứa sắp xếp làm trợ thủ cho Chu Tiếu Thiên, thế là mỗi ngày đều theo mông hắn chạy lăng xăng giữa mấy căn lều. Tuy hắn sợ hãi nhưng vẫn tận tâm tận lực, y thuật cũng cao siêu, tuy không tới mức Hoa Đà tái thế, cũng coi như tạm xứng với cái danh Diệu Thủ Nhân Y mà mọi người đặt cho hắn. Mỗi lần gọi tên hắn ta đều cười ngặt nghẽo, hắn với ta khuyến khích lẫn nhau, thế là ta chỉ gọi hắn là Tiếu Tiếu, hắn cũng chỉ gọi ta là Hoa Hoa.
Mẹ Hứa nghe thấy cách gọi này thì vui lắm, có lúc nhàn rỗi còn rỉ tai ta, bác ta đã nhiều năm không gặp việc mừng rồi, ngày ngày ở trong khe núi rất ngột ngạt, không chừng ta cùng Tiếu Tiếu có thể trở thành đôi vợ chồng đầu tiên trong khe núi này.
Lần nào ta cũng cười ha ha, sau đó pha trò với bác ta. Có lúc hứng lên còn vẫy tay cười gọi Tiếu Tiếu đang bận rộn sắc thuốc ở đằng xa, nói: “Lại đây lại đây, mỹ nhân, nhảy múa lắc eo cho ca xem nào, ca sẽ lấy nàng về nhà.”
Tiếu Tiếu cũng là thể loại nhăn nhở, lập tức lắc lắc cái eo cứng ngắc chẳng ra thể thống gì, sau đó cầm cái thìa chỉ ta, nói giọng eo éo: “Mọi người làm chứng cho nô gia nghen, nếu Như Hoa ca ca nuốt lời mọi người liền thiến hắn nha.”
Kết quả thường là chọc cho mọi người cười ầm lên.
Chúng ta liếc mắt đưa tình mắt đi mày lại đã thành thói quen, mọi người cũng đều xem như trò cười, bất tri bất giác bầu không khí vui vẻ lên không ít, tối thiểu so với lần đầu ta chứng kiến thì tốt hơn nhiều.
Trong khe núi này, mỗi ngày đều gặp phải một vài cảnh ngộ khiến người ta thương cảm. Lần trước có một tiểu công tử nhà quan nhiễm bệnh, lúc đưa tới đây thì đã thoi thóp, cha mẹ hắn ở bên ngoài khóc lóc rất lâu nhưng cuối cùng vẫn rời đi, từ đó chưa bao giờ thấy quay lại. Còn có một anh nông dân mới vào khe núi hôm kia, vợ anh ta dù không rơi một giọt lệ, còn nói lời lạnh nhạt với anh ta, kết quả hôm qua bệnh tình anh nông dân trở nặng, không còn hơi thở, vợ anh ta nghe xong liền lao đầu vào mỏm đá chết theo chồng.
Con người đúng là kỳ quái, người không chân tình thì thích tỏ vẻ tình sâu nghĩa đậm, người thật lòng thật dạ thì ngược lại luôn làm ra vẻ lạnh nhạt bạc bẽo.
Hôm nay lại có không ít người tới, ta quá mệt mỏi nên dựa vào cạnh lò thuốc gục đầu nghỉ ngơi, quạt hương bồ phe phẩy chập chờn trước cửa lò, mới quạt được vài cái thì bị người ta đoạt mất.
Ta ngẩng đầu lên thì thấy Tiếu Tiếu đang ngồi cạnh giúp ta trông lửa.
“Tối hôm qua ngươi lại không ngủ phải không? Nửa đêm nửa hôm hát hò gào rú cái gì thế?”
Ta lườm hắn một cái, “Thằng nhóc mới tới sợ hãi không ngủ được, ta không được dỗ hay sao? Nếu mà nó cứ khóc oe oe như thế, xem các ngươi ai còn ngủ được, ta đây là cống hiến vì người bệnh, đừng có vô ơn nhé.”
Hắn cười rộ lên, “Còn có sức đấu võ mồm với ta, không tệ.” Nhưng rất nhanh liền thu lại vẻ mặt, nghiêm túc dạy bảo ta: “Đã bao nhiêu ngày ngươi không nghỉ ngơi tốt rồi hả, muốn cống hiến cho người bệnh thì phải có sức khỏe mới cống hiến được chứ, có điều ngươi cũng kỳ ghê đó, nhìn như yếu rớt, ấy vậy mà không bị nhiễm bệnh.”
Cái tên này, chính là không chịu nghĩ tốt cho ta, lẽ nào ta thật sự ngã xuống hắn mới hài lòng? Mệt ta còn mỗi ngày lén lén lút lút nhỏ tí máu vào trong đồ ăn của hắn. Muốn ta dùng máu cứu một đám bệnh nhân như vậy, sợ rằng ta sẽ chết khô mất, song chỉ cần đại phu không ngã xuống, nói cho cùng vẫn còn có hi vọng…
Ta đang muốn gục đầu xuống tiếp tục nghỉ ngơi, cửa khe núi bên kia liền truyền tới tiếng ồn ào, ta giương mắt nhìn qua, đám người đang chen chúc chật ních quanh dốc núi, giống như có chuyện náo nhiệt.
Nếu là bình thường thì thế nào ta cũng liều mạng đi hóng hớt một phen, nhưng hôm nay thể lực không đủ, ta chỉ đành ủ rũ ngồi nhìn từ xa.
Thấp thoáng trông thấy từ cửa ùa vào không ít binh lính, chùm tua rua đỏ trên mũ sắt lúc ẩn lúc hiện rất chói mắt.
Thế này là có bệnh nhân mới tới chăng? Xem chừng là một nhân vật lớn đây…
Tiếu Tiếu cũng rất hào hứng quan sát, quạt hương bồ bén lửa hắn cũng chẳng hay biết. Lòng ta đang tràn đầy hứng khởi, đột nhiên đám dân chúng đồng loạt quỳ rạp xuống, tâm trạng của ta đều bị bóng người xuất hiện bên kia giội cho trôi tuột.
Đám người bị bọn quan binh tách sang hai phía, ở giữa mở ra một con đường rộng rãi, Mạch Diên đứng ở giữa đường, vận bộ áo dệt hoa tím, dáng đứng cao ngất.
Hắn giơ tay lên, mọi người liền cung kính đứng lên.
“Ông nội nó!”
Ta trừng mắt, sau đó lập tức phủi mông trốn sau lưng Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu không hiểu nhìn ta, “Tình nhân của ngươi đấy hả? Tới bắt gian à?”
“Tình nhân cái đầu ngươi.” Ta túm chặt góc áo hắn, “Mau chắn cho ta.”
Gã họ Mạch này, vậy mà dám bất chấp thân phận cao quý của mình, đích thân đi tới một nơi nguy hiểm thế này, quả nhiên là chán sống rồi mà. Kế sách trước mắt chỉ có trốn cho kỹ, y ném ta tới chỗ này để mặc ta tự sinh tự diệt, nếu phát hiện ta còn chưa chết, bị bắt về không thể tránh khỏi trọng hình hầu hạ đâu.
Trong đám có gã quan binh kéo mẹ Hứa lại hỏi gì đó, mẹ Hứa lúc đầu lắc lắc đầu, sau đó chỉ tay về phía Tiếu Tiếu.
Ánh mắt Mạch Diên liền nhìn về phía này, sau đó cất bước đi tới. Khá nhiều quan binh đi theo y, trận hình rầm rộ này khiến cho dân chúng bốn phía đều hoa cả mắt.
Ta đang nhủ thầm thôi xong rồi, chợt nghe thấy mấy nhân công vừa lui xuống từ hàng đầu hưng phấn hô gọi đám người ở các góc hẻo lánh tới hóng chuyện náo nhiệt:
“Này này này, mọi người mau đến mà xem, Mạch tướng quân tới tìm người trong lòng này!”
Có người không hiểu lên tiếng hỏi: “Người trong lòng gì cơ?”
“Vừa rồi Mạch tướng quân nói, ái thiếp của ngài ham chơi lén chạy ra khỏi phủ, bị kẻ xấu lừa tới đây làm nhân công. Tướng quân thật đúng là vừa tuấn tú vừa dịu dàng, còn cảm ơn mọi người đã chiếu cố ái thiếp của ngài nhiều ngày qua, hôm nay sẽ đưa nàng về phủ, không gây phiền phức cho mọi người nữa, hơn nữa ngài còn định chi một số tiền lớn tu sửa khe núi, mua thuốc tốt và đồ ăn ngon cho mọi người!”
“Tự mình đến vùng dịch bệnh, chỉ để đón ái thiếp trở về sao? Thực là tình sâu nghĩa nặng, cô gái nào có thể được đối xử như vậy, quả thực kiếp trước tích đức làm việc thiện mới được như thế.”
Ta nghe thế, một bụng nước chua đều muốn phun ra, Mạch cặn bã có dám đừng diễn trò ân ái như vậy nữa được không? Ngọc Nương vừa mới qua đời không lâu, y lại có sủng cơ được ngay, thật đúng là bạc tình. Lại còn mượn việc này để mua chuộc lòng dân, tích thêm thanh danh cho mình, không biết xấu hổ.
Nói không chừng đây chính là tiết mục tự tay y bày ra, để đám dân chúng chân chất ở đây đều một lòng nể phục y.
Điều khá thần kỳ là, phương hướng của Mạch Diên, dường như là nhằm vào Tiếu Tiếu?
Ta khiếp hãi, bất giác nhéo nhéo tay Tiếu Tiếu, hỏi: “Tình nhân của ngươi đấy hả?”
Tiếu Tiếu rõ ràng bị dọa hết hồn, đứng đơ ra tại chỗ, nghe ta hỏi thế, hắn muôn phần hoảng sợ quay mặt lại nhìn ta, sau đó ngẫm nghĩ kỹ càng, “… Lẽ nào ta mất trí nhớ?”
“Ngươi trông thế mà bắt kịp thời đại ghê, chơi đoạn tụ cơ đấy.” Ta cười vỗ vỗ mông hắn, thấy Mạch Diên đi tới, ta vội vàng từ sau lưng Tiếu Tiếu chuyển sang núp sau cái bếp lò.
Tình huống này cũng khiến đám người hóng chuyện chưa rõ tình hình bất ngờ, tiếng bàn tán xôn xao rộ lên.
Ta ra sức vểnh tai tới gần một chút, còn phải cẩn thận chống người để tránh cho mình khỏi lảo đảo ngã ra, vô số loại phỏng đoán về hai người bọn hắn chạy qua trong lòng ta. Chẳng lẽ là vì Tiếu Tiếu nên Mạch Diên mới vứt bỏ Ngọc Nương? Lẽ nào đây là tình yêu đích thực?
Giọng Mạch Diên vẫn đạm mạc như sương như trước, “Nàng ở đâu?”
“Nàng… Nàng nào?”
“Thẩm…” Mạch Diên tạm dừng một chút, sau đó thở dài, “Như Hoa.”
Thân thể ta xiêu vẹo, đó chẳng phải là ta sao? Ta thành ái thiếp của y từ bao giờ vậy?
Tiếu Tiếu cũng là cái loại không có não, lập tức gãi đầu cười nói: “À, thì ra là hai vợ chồng giận dỗi nhau, ta đang bảo sao Hoa Hoa lại giả bộ không quen biết ngài chứ.” Nói xong xoay người túm lấy ta đang chuẩn bị chạy trốn kéo ra.
Mạch Diên diễn rất xuất sắc, nhìn thấy ta liền lộ ra nụ cười cưng chiều, giống như gió xuân lay động nhành liễu tháng ba, ấm áp mơn man.
Ta trợn mắt lườm Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu lại tự cho là đúng nhướng mày với ta, sau đó làm động tác trăm năm hảo hợp.
Giờ thì ta hiểu rõ cái tên Tiếu Tiếu này rồi, tình căn nông cạn còn đáng sợ hơn tuệ căn nông cạn nữa đó, tuệ căn của hắn không sâu thì đã đành, tình căn cũng ở trình độ bị giẫm bét dưới chân rồi di tới di lui luôn.
“Thẩm… Như Hoa?” Khóe miệng Mạch Diên hơi nhếch, độ cong tinh xảo khiến một đám đàn bà con gái chết mê chết mệt. Y cúi đầu xuống, “Cái tên này không khơi dậy dục vọng của người ta lắm đâu, vẫn là Thẩm Thế Liên khiến người ta yêu thương hơn.”
Ta lui về sau một bước, “Ngươi…”
Mạch Diên ngước mắt, nét nghiêm nghị mơ hồ toát ra, “Chơi đủ rồi, về phủ thôi, nhé?”
Tiếu Tiếu và ta đều không nhịn được hít một hơi lạnh, gã này mà thể hiện oai phong thì thật là khiến cho người ta không dám nhìn thẳng…
Ta trấn định lại, “Ta không đi, muốn chém giết hay róc thịt thì tùy ngươi.” Có gì cần nói thì nói cả rồi, chẳng lẽ y còn thật sự lấy mạng của ta trước mặt mọi người được chắc.
“Xem ra là nuông chiều nàng quá mức rồi.” Y vừa dứt lời, tay đã vươn tới chộp lấy tay ta, ta nhanh tay lẹ mắt ôm chặt eo Tiếu Tiếu, liều mạng đưa mắt ra hiệu cho hắn: Cứu ta với!
Tiếu Tiếu lại hoảng sợ, hai bàn tay giơ lên rõ cao, nói một câu khiến ta tí thì sùi bọt mép.
“Chuyện nhà hai người mà muốn ta nhúng tay vào, không tốt đâu ha?”
Ta thấy hắn làm ngơ đứng nhìn, rốt cuộc không nhịn nổi nữa gào lên: “Ông nội nó Tiếu Thiên ngươi là đồ con heo, lão nương không phải ái thiếp cái ông nội y! Y muốn giết ta đó!” Uổng công tổ đội hai người với hắn lâu như vậy, một chút ăn ý cũng không có.
Tiếu Tiếu lại ngơ ngác như chưa kịp hiểu ra chuyện gì, ngay lúc ta sắp bị Mạch Diên kéo qua, bên tai ta chợt nổi cơn gió mạnh, gió nhanh như lưỡi dao, vụt qua gò má gần như chém đứt tóc mai ta.
Sau đó kiềm cặp trên cánh tay chợt lơi lỏng, ta trượt chân ngã nhào vào lòng Tiếu Tiếu, lúc này Tiếu Tiếu rốt cuộc có mắt đỡ được ta.
Ta nhìn lại, đứng trước mặt là một bóng người cao thẳng như trúc, bộ quần áo màu đen như mực tựa như làm bỏng mắt ta.
Mái tóc đen như mực của hắn hơi lộn xộn, dán sát cổ rơi trước ngực, mặt nạ trên mặt còn dính cát vàng, quỷ kiếm Hắc Mãng đã lâu không thấy khẽ rung rinh đầy ngạo nghễ trong tay hắn, lộ ra vẻ hưng phấn lạ kỳ. Dáng vẻ Hắc Mãng tinh nghịch rung rung lắc lắc, quả thực giống như đang nói với ta: Cô bé, đã lâu không gặp.
Mẹ Hứa nghe thấy cách gọi này thì vui lắm, có lúc nhàn rỗi còn rỉ tai ta, bác ta đã nhiều năm không gặp việc mừng rồi, ngày ngày ở trong khe núi rất ngột ngạt, không chừng ta cùng Tiếu Tiếu có thể trở thành đôi vợ chồng đầu tiên trong khe núi này.
Lần nào ta cũng cười ha ha, sau đó pha trò với bác ta. Có lúc hứng lên còn vẫy tay cười gọi Tiếu Tiếu đang bận rộn sắc thuốc ở đằng xa, nói: “Lại đây lại đây, mỹ nhân, nhảy múa lắc eo cho ca xem nào, ca sẽ lấy nàng về nhà.”
Tiếu Tiếu cũng là thể loại nhăn nhở, lập tức lắc lắc cái eo cứng ngắc chẳng ra thể thống gì, sau đó cầm cái thìa chỉ ta, nói giọng eo éo: “Mọi người làm chứng cho nô gia nghen, nếu Như Hoa ca ca nuốt lời mọi người liền thiến hắn nha.”
Kết quả thường là chọc cho mọi người cười ầm lên.
Chúng ta liếc mắt đưa tình mắt đi mày lại đã thành thói quen, mọi người cũng đều xem như trò cười, bất tri bất giác bầu không khí vui vẻ lên không ít, tối thiểu so với lần đầu ta chứng kiến thì tốt hơn nhiều.
Trong khe núi này, mỗi ngày đều gặp phải một vài cảnh ngộ khiến người ta thương cảm. Lần trước có một tiểu công tử nhà quan nhiễm bệnh, lúc đưa tới đây thì đã thoi thóp, cha mẹ hắn ở bên ngoài khóc lóc rất lâu nhưng cuối cùng vẫn rời đi, từ đó chưa bao giờ thấy quay lại. Còn có một anh nông dân mới vào khe núi hôm kia, vợ anh ta dù không rơi một giọt lệ, còn nói lời lạnh nhạt với anh ta, kết quả hôm qua bệnh tình anh nông dân trở nặng, không còn hơi thở, vợ anh ta nghe xong liền lao đầu vào mỏm đá chết theo chồng.
Con người đúng là kỳ quái, người không chân tình thì thích tỏ vẻ tình sâu nghĩa đậm, người thật lòng thật dạ thì ngược lại luôn làm ra vẻ lạnh nhạt bạc bẽo.
Hôm nay lại có không ít người tới, ta quá mệt mỏi nên dựa vào cạnh lò thuốc gục đầu nghỉ ngơi, quạt hương bồ phe phẩy chập chờn trước cửa lò, mới quạt được vài cái thì bị người ta đoạt mất.
Ta ngẩng đầu lên thì thấy Tiếu Tiếu đang ngồi cạnh giúp ta trông lửa.
“Tối hôm qua ngươi lại không ngủ phải không? Nửa đêm nửa hôm hát hò gào rú cái gì thế?”
Ta lườm hắn một cái, “Thằng nhóc mới tới sợ hãi không ngủ được, ta không được dỗ hay sao? Nếu mà nó cứ khóc oe oe như thế, xem các ngươi ai còn ngủ được, ta đây là cống hiến vì người bệnh, đừng có vô ơn nhé.”
Hắn cười rộ lên, “Còn có sức đấu võ mồm với ta, không tệ.” Nhưng rất nhanh liền thu lại vẻ mặt, nghiêm túc dạy bảo ta: “Đã bao nhiêu ngày ngươi không nghỉ ngơi tốt rồi hả, muốn cống hiến cho người bệnh thì phải có sức khỏe mới cống hiến được chứ, có điều ngươi cũng kỳ ghê đó, nhìn như yếu rớt, ấy vậy mà không bị nhiễm bệnh.”
Cái tên này, chính là không chịu nghĩ tốt cho ta, lẽ nào ta thật sự ngã xuống hắn mới hài lòng? Mệt ta còn mỗi ngày lén lén lút lút nhỏ tí máu vào trong đồ ăn của hắn. Muốn ta dùng máu cứu một đám bệnh nhân như vậy, sợ rằng ta sẽ chết khô mất, song chỉ cần đại phu không ngã xuống, nói cho cùng vẫn còn có hi vọng…
Ta đang muốn gục đầu xuống tiếp tục nghỉ ngơi, cửa khe núi bên kia liền truyền tới tiếng ồn ào, ta giương mắt nhìn qua, đám người đang chen chúc chật ních quanh dốc núi, giống như có chuyện náo nhiệt.
Nếu là bình thường thì thế nào ta cũng liều mạng đi hóng hớt một phen, nhưng hôm nay thể lực không đủ, ta chỉ đành ủ rũ ngồi nhìn từ xa.
Thấp thoáng trông thấy từ cửa ùa vào không ít binh lính, chùm tua rua đỏ trên mũ sắt lúc ẩn lúc hiện rất chói mắt.
Thế này là có bệnh nhân mới tới chăng? Xem chừng là một nhân vật lớn đây…
Tiếu Tiếu cũng rất hào hứng quan sát, quạt hương bồ bén lửa hắn cũng chẳng hay biết. Lòng ta đang tràn đầy hứng khởi, đột nhiên đám dân chúng đồng loạt quỳ rạp xuống, tâm trạng của ta đều bị bóng người xuất hiện bên kia giội cho trôi tuột.
Đám người bị bọn quan binh tách sang hai phía, ở giữa mở ra một con đường rộng rãi, Mạch Diên đứng ở giữa đường, vận bộ áo dệt hoa tím, dáng đứng cao ngất.
Hắn giơ tay lên, mọi người liền cung kính đứng lên.
“Ông nội nó!”
Ta trừng mắt, sau đó lập tức phủi mông trốn sau lưng Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu không hiểu nhìn ta, “Tình nhân của ngươi đấy hả? Tới bắt gian à?”
“Tình nhân cái đầu ngươi.” Ta túm chặt góc áo hắn, “Mau chắn cho ta.”
Gã họ Mạch này, vậy mà dám bất chấp thân phận cao quý của mình, đích thân đi tới một nơi nguy hiểm thế này, quả nhiên là chán sống rồi mà. Kế sách trước mắt chỉ có trốn cho kỹ, y ném ta tới chỗ này để mặc ta tự sinh tự diệt, nếu phát hiện ta còn chưa chết, bị bắt về không thể tránh khỏi trọng hình hầu hạ đâu.
Trong đám có gã quan binh kéo mẹ Hứa lại hỏi gì đó, mẹ Hứa lúc đầu lắc lắc đầu, sau đó chỉ tay về phía Tiếu Tiếu.
Ánh mắt Mạch Diên liền nhìn về phía này, sau đó cất bước đi tới. Khá nhiều quan binh đi theo y, trận hình rầm rộ này khiến cho dân chúng bốn phía đều hoa cả mắt.
Ta đang nhủ thầm thôi xong rồi, chợt nghe thấy mấy nhân công vừa lui xuống từ hàng đầu hưng phấn hô gọi đám người ở các góc hẻo lánh tới hóng chuyện náo nhiệt:
“Này này này, mọi người mau đến mà xem, Mạch tướng quân tới tìm người trong lòng này!”
Có người không hiểu lên tiếng hỏi: “Người trong lòng gì cơ?”
“Vừa rồi Mạch tướng quân nói, ái thiếp của ngài ham chơi lén chạy ra khỏi phủ, bị kẻ xấu lừa tới đây làm nhân công. Tướng quân thật đúng là vừa tuấn tú vừa dịu dàng, còn cảm ơn mọi người đã chiếu cố ái thiếp của ngài nhiều ngày qua, hôm nay sẽ đưa nàng về phủ, không gây phiền phức cho mọi người nữa, hơn nữa ngài còn định chi một số tiền lớn tu sửa khe núi, mua thuốc tốt và đồ ăn ngon cho mọi người!”
“Tự mình đến vùng dịch bệnh, chỉ để đón ái thiếp trở về sao? Thực là tình sâu nghĩa nặng, cô gái nào có thể được đối xử như vậy, quả thực kiếp trước tích đức làm việc thiện mới được như thế.”
Ta nghe thế, một bụng nước chua đều muốn phun ra, Mạch cặn bã có dám đừng diễn trò ân ái như vậy nữa được không? Ngọc Nương vừa mới qua đời không lâu, y lại có sủng cơ được ngay, thật đúng là bạc tình. Lại còn mượn việc này để mua chuộc lòng dân, tích thêm thanh danh cho mình, không biết xấu hổ.
Nói không chừng đây chính là tiết mục tự tay y bày ra, để đám dân chúng chân chất ở đây đều một lòng nể phục y.
Điều khá thần kỳ là, phương hướng của Mạch Diên, dường như là nhằm vào Tiếu Tiếu?
Ta khiếp hãi, bất giác nhéo nhéo tay Tiếu Tiếu, hỏi: “Tình nhân của ngươi đấy hả?”
Tiếu Tiếu rõ ràng bị dọa hết hồn, đứng đơ ra tại chỗ, nghe ta hỏi thế, hắn muôn phần hoảng sợ quay mặt lại nhìn ta, sau đó ngẫm nghĩ kỹ càng, “… Lẽ nào ta mất trí nhớ?”
“Ngươi trông thế mà bắt kịp thời đại ghê, chơi đoạn tụ cơ đấy.” Ta cười vỗ vỗ mông hắn, thấy Mạch Diên đi tới, ta vội vàng từ sau lưng Tiếu Tiếu chuyển sang núp sau cái bếp lò.
Tình huống này cũng khiến đám người hóng chuyện chưa rõ tình hình bất ngờ, tiếng bàn tán xôn xao rộ lên.
Ta ra sức vểnh tai tới gần một chút, còn phải cẩn thận chống người để tránh cho mình khỏi lảo đảo ngã ra, vô số loại phỏng đoán về hai người bọn hắn chạy qua trong lòng ta. Chẳng lẽ là vì Tiếu Tiếu nên Mạch Diên mới vứt bỏ Ngọc Nương? Lẽ nào đây là tình yêu đích thực?
Giọng Mạch Diên vẫn đạm mạc như sương như trước, “Nàng ở đâu?”
“Nàng… Nàng nào?”
“Thẩm…” Mạch Diên tạm dừng một chút, sau đó thở dài, “Như Hoa.”
Thân thể ta xiêu vẹo, đó chẳng phải là ta sao? Ta thành ái thiếp của y từ bao giờ vậy?
Tiếu Tiếu cũng là cái loại không có não, lập tức gãi đầu cười nói: “À, thì ra là hai vợ chồng giận dỗi nhau, ta đang bảo sao Hoa Hoa lại giả bộ không quen biết ngài chứ.” Nói xong xoay người túm lấy ta đang chuẩn bị chạy trốn kéo ra.
Mạch Diên diễn rất xuất sắc, nhìn thấy ta liền lộ ra nụ cười cưng chiều, giống như gió xuân lay động nhành liễu tháng ba, ấm áp mơn man.
Ta trợn mắt lườm Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu lại tự cho là đúng nhướng mày với ta, sau đó làm động tác trăm năm hảo hợp.
Giờ thì ta hiểu rõ cái tên Tiếu Tiếu này rồi, tình căn nông cạn còn đáng sợ hơn tuệ căn nông cạn nữa đó, tuệ căn của hắn không sâu thì đã đành, tình căn cũng ở trình độ bị giẫm bét dưới chân rồi di tới di lui luôn.
“Thẩm… Như Hoa?” Khóe miệng Mạch Diên hơi nhếch, độ cong tinh xảo khiến một đám đàn bà con gái chết mê chết mệt. Y cúi đầu xuống, “Cái tên này không khơi dậy dục vọng của người ta lắm đâu, vẫn là Thẩm Thế Liên khiến người ta yêu thương hơn.”
Ta lui về sau một bước, “Ngươi…”
Mạch Diên ngước mắt, nét nghiêm nghị mơ hồ toát ra, “Chơi đủ rồi, về phủ thôi, nhé?”
Tiếu Tiếu và ta đều không nhịn được hít một hơi lạnh, gã này mà thể hiện oai phong thì thật là khiến cho người ta không dám nhìn thẳng…
Ta trấn định lại, “Ta không đi, muốn chém giết hay róc thịt thì tùy ngươi.” Có gì cần nói thì nói cả rồi, chẳng lẽ y còn thật sự lấy mạng của ta trước mặt mọi người được chắc.
“Xem ra là nuông chiều nàng quá mức rồi.” Y vừa dứt lời, tay đã vươn tới chộp lấy tay ta, ta nhanh tay lẹ mắt ôm chặt eo Tiếu Tiếu, liều mạng đưa mắt ra hiệu cho hắn: Cứu ta với!
Tiếu Tiếu lại hoảng sợ, hai bàn tay giơ lên rõ cao, nói một câu khiến ta tí thì sùi bọt mép.
“Chuyện nhà hai người mà muốn ta nhúng tay vào, không tốt đâu ha?”
Ta thấy hắn làm ngơ đứng nhìn, rốt cuộc không nhịn nổi nữa gào lên: “Ông nội nó Tiếu Thiên ngươi là đồ con heo, lão nương không phải ái thiếp cái ông nội y! Y muốn giết ta đó!” Uổng công tổ đội hai người với hắn lâu như vậy, một chút ăn ý cũng không có.
Tiếu Tiếu lại ngơ ngác như chưa kịp hiểu ra chuyện gì, ngay lúc ta sắp bị Mạch Diên kéo qua, bên tai ta chợt nổi cơn gió mạnh, gió nhanh như lưỡi dao, vụt qua gò má gần như chém đứt tóc mai ta.
Sau đó kiềm cặp trên cánh tay chợt lơi lỏng, ta trượt chân ngã nhào vào lòng Tiếu Tiếu, lúc này Tiếu Tiếu rốt cuộc có mắt đỡ được ta.
Ta nhìn lại, đứng trước mặt là một bóng người cao thẳng như trúc, bộ quần áo màu đen như mực tựa như làm bỏng mắt ta.
Mái tóc đen như mực của hắn hơi lộn xộn, dán sát cổ rơi trước ngực, mặt nạ trên mặt còn dính cát vàng, quỷ kiếm Hắc Mãng đã lâu không thấy khẽ rung rinh đầy ngạo nghễ trong tay hắn, lộ ra vẻ hưng phấn lạ kỳ. Dáng vẻ Hắc Mãng tinh nghịch rung rung lắc lắc, quả thực giống như đang nói với ta: Cô bé, đã lâu không gặp.
Tác giả :
Nhĩ Nghiên