Người Kia, Thiếu Gia!
Chương 4
:
“Này, mẹ, là con, có quấy rầy mẹ ngủ không ?” Điện thoại vừa thông lập tức Bạch Nghiên Lý mở miệng nói với mẹ. Hiện tại đã là mười một giờ rưỡi.
Cùng Cận Cương hàn huyên một tiếng đồng hồ nhưng lòng cô vẫn bán tính bán nghi, không có cách nào bình phục lại khi nghe anh ta cho cô biết chuyện, mới làm cho cô không nhịn được vừa về đến nhà đã lập tức gọi điện cho mẹ xác định tất cả.
“Không có, mẹ vừa mới nằm xuống, còn chưa ngủ” Bạch mẫu nói.
“Thật xin lỗi, trễ như vậy còn gọi cho mẹ”
“Tại sao, có phải xảy ra chuyện gì rồi không ?” Thoáng chốc giọng nói của Bạch mẫu mang theo lo lắng.
“Không có, chỉ là con có một vấn đề muốn hỏi mẹ” Cô vội vàng trấn an mẹ mình.
“Vấn đề gì ?”
“Mẹ, con nhớ mẹ đã từng nói với con trước kia chúng ta có một thời gian sống ở Đài Bắc đúng không ?” Cô hỏi.
“Đúng nha”
“Như vậy mẹ có nhớ trước kia có nhà họ Cận làm hàng xóm của chúng ta không ?”
“Họ Cận ?”
“Đúng”
“Có” Bạch mẫu chỉ dừng lại một giây liền trả lời “Làm sao con đột nhiên hỏi mẹ vấn đề này ?”
“Gia đình kia có phải có đứa con tên Thiếu Gia ?” Cô không trả lời chỉ hỏi ngược lại.
“Đúng nha, con còn nhớ tên tiểu Thiếu Gia đó nha” Bạch mẫu nhớ lại “Thiếu Gia từ khi sinh ra thân thể đã không tốt lắm cho nên so với những đứa trẻ cùng tuổi nhỏ hơn rất nhiều. Bởi vì đau ốm nên nó đi học chậm mấy năm, mặc dù lớn tuổi hơn con nhưng do gia đình quá bảo hộ nên rất ngây thơ, cái gì cũng không biết cho nên thường bị người khác khi dễ, cũng thường bị con mắng.”
“Bị con mắng ?”
“Đúng a” Bạch mẫu nghĩ đến đã cảm thấy buồn cười “Nó thường bị lừa gạt hoặc bị khi dễ, về sau bị con biết được cũng sẽ bị con mắng ngu ngốc, ngu ngốc. Cũng may vợ chồng nhà người ta rất hòa đồng, nếu không mẹ mày có cố gắng làm việc đi chăng nữa cũng sẽ bị mất việc”
“Nếu nhà bọn họ rất dễ hòa đồng thì tại sao mẹ không tiếp tục làm việc nữa ?” Cô không hiểu được hỏi, như lời của mẹ trong lòng cô dần dần có cảm giác quen thuộc.
“Bởi vì cả nhà bọn họ di cư sang nước ngoài, con không nhớ sao ?”
“Con cái gì cũng không nhớ rõ” Cô cau mày trả lời.
“Vậy tại sao đột nhiên con hỏi chuyện này ?” Bạch mẫu tò mò hỏi con gái.
“Bởi vì con gặp Thiếu Gia” Cô có chút do dự nói.
“Cái gì ?! Có thật không ?” Bạch mẫu giọng nói kinh ngạc.
“Ân”
“Con gặp nó khi nào, sức khỏe của nó đã tốt hơn chưa ? Cha mẹ của nó đâu ? Đã về Đài Loan sao ? Các con làm sao gặp nhau, là nó nhận ra con trước hay thế nào ? Nó vẫn còn nhớ con chứ ?” Bạch mẫu khẩn cấp muốn biết rõ.
“Mẹ, mẹ một lần hỏi nhiều vấn đề như vậy thì con trả lời thế nào ?” Cô bất đắc dĩ nói.
“Con vừa nói con không nhớ rõ cho nên Thiếu Gia nhận ra con hả ?” Bạch mẫu trầm ngâm đột nhiên như hiểu ra.
“Ân”
“Nó nhắc lại chuyện xưa với con ?”
“Ân”
“Còn nói cái gì nữa ?”
Nói thật xin lỗi, anh ta nói vẫn còn nhớ cô, nói một tràng hại cô muốn nói cũng không có cơ hội nói. Bạch Nghiên Lý ở trong lòng trả lời.
“Không có gì, chỉ nhắc lại chuyện thời bé thôi, bởi vì con đã quên nên bán tính bán nghi, về nhà mới gọi điện cho mẹ để xác minh”
“Ý tứ chính là hai đứa mới ở chung một chỗ mới trở về ?”
“Ân”
“Tiểu Lý…” Bạch mẫu muốn nói lại thôi.
“Ân ?”
Hai người các ngươi sao lại nói chuyện trễ như vậy chứ ? Chỉ có hai đứa ở chung một chỗ thôi sao ? Hay là bên cạnh còn có bằng hữu của nó nữa ? Tiểu Lý cho tới bây giờ không phải là đứa con gái ở ngoài cùng người khác phái trễ như vậy, chẳng lẽ…Thiếu Gia là con nhà có tiền, không cùng giai cấp với chúng ta, Tiểu Lý ngàn vạn lần không nên yêu người không nên yêu nha.
“Mẹ ?”
“Không, không có gì, ngày mai không phải con còn đi làm sao ? Đi ngủ sớm một chút”
“Ân, được ạ. Mẹ…” Lúc này đổi lại Bạch Nghiên Lý muốn nói lại thôi.
“Ân ?”
“Không, không có gì, mẹ ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Cúp điện thoại, Bạch Nghiên Lý thở dài một hơi, cô không có cách nào nói cho mẹ biết chuyện mình mang thai ngoài ý muốn.
Chuyện làm sao càng ngày càng phức tạp như vậy chứ ? Thiếu Gia thế nhưng thật là ‘Thiếu Gia’, thiếu gia Cận Cương, trước kia mẹ là quản gia kiêm đầu bếp nữ tại nhà của anh ta. Nhưng hôm nay con gái của đầu bếp lại mang thai con của thiếu gia…
Trời ạ ! Nếu mẹ biết chuyện này chắc chắn sẽ giận ngất đi mất. Chuyện này nên làm thế nào mới tốt đây ?
Cô vô lực thở dài cúi đầu nhìn cái bụng phẳng của mình. Thật ra bây giờ phá thai vẫn còn kịp, bởi vì cô mang thai vẫn chưa tới ba tháng, hơn nữa chuyện này trừ cô ra không có người thứ hai biết, không có ai biết cô từng có ý nghĩ phá bỏ đứa con của mình, trừ chính cô ra…
Không được ! Cô không làm được, thật không làm được.
Nhưng là không phá thai thì cô biết làm gì bây giờ ? Giấy gói không được lửa, bụng của cô sẽ ngày một to ra, đến lúc đó muốn dấu diếm cũng không được nữa.
Trừ lần đó ra, cô thông suốt đột nhiên nghĩ đến mình mới bước chân vào xã hội không lâu, trên người căn bản không dư tiền để nuôi con. Lúc trước tại sao cô không nghĩ đến vấn đề thực tế này, chưa gì đã tự quyết định nuôi đứa trẻ này chứ ? Cô rốt cuộc ngây thơ hay là ngu xuẩn đây ?
Trong nhà rất an tĩnh. Huệ Quân còn ngủ hay là chưa về ? Đáp án tám phần là câu sau. Nhưng dù cho Huệ Quân có ở nhà, cô có dũng khí nói chuyện mình mang thai ra sao ?
Rất muốn có người nghe cô ngồi nói chuyện, cho cô một chút ý kiến.
Bạch Nghiên Lý đột nhiên ngẩng đầu lên, cô đột nhiên nghĩ đến một nơi rất tốt, nơi đó có người có thể nghe cô ngồi nói hết. :
“Leng keng keng keng”
Chuông gió trên cửa quán cà phê Hạnh Phúc vang lên chứng tỏ có người vào quán, bất quá nơi này chỉ còn hơn nửa tiếng nữa là đến thời gian đóng cửa, thật đúng là làm người ta hết kinh ngạc.
“Xin lỗi, chúng tôi muốn đóng cửa” Thiệu Giác tới đón lão bà tan việc không cần suy nghĩ đối với khách nói.
Bạch Nghiên Lý dừng bước lại, nhất thời cứng người ở trước cửa, cô hoàn toàn đã quên vấn đề thời gian, chỉ là muốn có người nghe cô tâm sự nên đã vội vàng tới.
“Lão công” Đoạn Hựu Lăng không đồng ý sờ nhẹ một chút cánh tay chồng mình, sau đó quay đầu mỉm cười với khách đang đứng trước cửa “Xin chào quý khách”
“Chúng ta muốn đóng cửa” Anh cau mày nói với lão bà
Lão bà của anh quá tốt, nói chuyện đến quá…, rõ ràng là bà chủ của quán, nhưng vốn muốn thuận tiện liền đem chính mình ra lao động, cũng làm liên lụy đến anh một lão công đáng thương đi làm về luôn không tìm thấy vợ, còn phải chạy đến quán đón bà chủ có trách nhiệm này về.
“Thời gian đóng cửa còn hai mươi phút nữa” Đoạn Hựu Lăng mỉm cười làm nũng với lão công.
“Anh muốn đem quán cho thuê hoặc bán cho người khác” Anh quẳng xuống một câu nói.
“Anh không thể” Cô mỉm cười kiễng chân lên hôn anh.
Ai, chẳng qua là nhẹ nhàng hôn lại làm anh bại như núi đổ, hoàn toàn không có biện pháp nắm được cô a.
“Nhất định hai mươi phút, hai mươi phút sau chúng ta đóng cửa” Anh không chớp mắt nhìn lão bà nói, nhưng là cũng cố ý nói to một chút cho người khách đó nghe.
Đoạn Hựu Lăng cười cười không để ý đến anh, tự mình bâng ly nước chanh đến cho vị khách một tháng mới tới quán hai ba lần, mỗi lần chỉ yên tĩnh ngồi xem tạp chí, ngồi hai tiếng uống nước trái cây xong sẽ mỉm cười thỏa mãn rời đi.
Thật ra thì trong quán làm ăn rất tốt, khách đến rồi đi, trừ khi cùng cô nói chuyện nếu không cô cũng không nhớ nổi thói quen hay gương mặt của khách. Nhưng là trên người cô bé này có một loại thanh tân điềm tĩnh, không nhiễm mùi vị bụi bặm, làm cho cô rất khó không chú ý tới cô bé, chẳng qua tối nay cô bé có chút gì đó không giống ngày thường.
“Lần đầu tiên thấy em tới quán không phải nhằm ngày nghỉ” Hựu Lăng mỉm cười châm nước.
“Bà chủ nhận ra em ?”
“Em một tháng tới đây chỉ hai ba lần không phải sao ?”
“Ân”
“Nghĩ uống cái gì ? Vẫn là như ngày thường sao ?”
Bạch Nghiên Lý vốn định gật đầu, nhưng nghĩ lại uống cà phê có ảnh hưởng đến thai nhi không ?
“Em mang thai” Cô rất tự nhiên nói ra.
“Vậy đừng uống cà phê, uống sữa tươi nóng cho tốt được không ?” Đoạn Hựu Lăng đề nghị.
Bạch Nghiên Lý gật đầu, nhìn Hựu Lăng quay đầu nói cho người phục vụ mang đồ uống đến.
“Thật xin lỗi, quán đã muốn đóng cửa mà em còn chạy đến” Cô cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi.
“Đây chính là nghề phục vụ không phải sao ?” Đoạn Hựu Lăng không thèm để ý mỉm cười nói “Có thể hỏi em một chuyện không ?”
Bạch Nghiên Lý ngẩng đầu nhìn Hựu Lăng.
“Chị cảm giác em còn rất nhỏ tuổi, em mấy tuổi rồi ?”
“Hai mươi ba”
“Chị đoán cũng không sai lắm, quả nhiên rất nhỏ. Bất quá nói thật nha, chị năm đó mang thai cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi mà thôi, còn nhỏ tuổi hơn em nữa”
Bạch Nghiên Lý kinh ngạc xanh đại hai mắt.
“Thật bất ngờ ? Em chưa từng thấy con chị sao ? Cũng đã học tiểu học năm thứ hai” Đoạn Hựu Lăng mỉm cười nói.
“Em không biết chị chủ lại kết hôn sớm như vậy”
“Hai mươi bảy tuổi kết hôn là sớm nữa sao ?”
Bạch Nghiên Lý len lén nhìn Hựu Lăng, cũng len lén nhìn về nam nhân đang đứng ở quầy ba thay lão bà tính tiền kia. Cho tới bây giờ cô không biết có chuyện như vậy, bởi vì cô cảm giác lão bản rất yêu thương lão bản nương, không nghĩ tới lão bản nương chư lập gia đình đã có đứa trẻ mà lão công của chị ấy còn không để ý chút nào, còn rất yêu thương chị ấy.
Quán cà phê Hạnh Phúc, chẳng lẽ những câu chuyện truyền thuyết nơi này không chỉ đơn thuần là truyền thuyết, mà là chuyện lạ có thật, chỉ cần thường tới hoặc là ở nơi nhà trọ tám tầng này là có thể nhận được hạnh phúc ?
Như vậy mỗi ngày cô đều đến nơi này, có phải cũng nhận được hạnh phúc giống lão bản nương. Trong tương lai tìm một người không ngần ngại cô là bà mẹ chưa lập gia đình, yêu thương cô và con hết mực có được không ?
Cô hy vọng có thể nhận được hạnh phúc, cô nghĩ nhận được hạnh phúc.
“Lão bản nương, em nên làm thế nào mới nhận được hạnh phúc ?” Cô mờ mịt vội vàng hỏi “Chị có thể nói cho em biết không ?”
“Mẹ con em, nếu như em biết cha của đứa trẻ ở nơi nào, biết anh ta không phải là người không chịu trách nhiệm, em hẳn là nên cùng anh ta nói chuyện”
Đây chính là đề nghị của lão bản nương khi nghe cô dãy dụa không quyết định được.
Suy nghĩ một chút thật ra lấy năng lực hiện tại của cô, muốn tự mình nuôi con xác định là gánh nặng rất lớn, vì con cô có thể chịu khổ, nhưng con cô có chịu được không ? Con cái là tâm huyết của cha mẹ, cô tuyệt đối không để cho con theo cô chịu khổ nha !
Hơn nữa nói thật, Huệ Quân nói Thiếu Gia đối với nữ nhân rất vô tình, nhưng là đêm xảy ra chuyện anh ta vẫn còn nhớ cô, anh ta tuyệt không giống người vô tình nha.
Về phần hoa tâm, cô không cách nào quên cảnh tượng gặp hôm đó, nhưng căn bản chuyện đó không liên quan đến cô, cô chỉ muốn anh ta chịu chút trách nhiệm mà thôi, chỉ cần anh ta nguyện ý chia sẻ phí dưỡng dục đứa trẻ thì con cô cũng không phải cực khổ theo cô. :
Bởi vì ôm hy vọng như vậy, cho nên buổi sáng thứ bảy của tuần thứ hai cô đã lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho Cận Cương.
“Này ?”
“Này uy uy, ta là trắng, trắng—–” Miệng cô đang ăn ngấu nghiến.
“Tiểu Lý sao ? Bấy giờ mấy giờ rồi ?”
Bạch Nghiên Lý nhẹ sửng sốt một chút, không nghĩ anh ta nhận ra giọng nói của cô, còn vì trong giọng nói của anh tràn đầy mệt mỏi. Hiện tai cũng đã gần mười một giờ, chẳng lẽ anh ta còn đang ngủ sao ?
“Thật xin lỗi, tôi quấy rầy anh sao ? Nếu như anh còn muốn ngủ thì tôi gọi lại sau” Cô nhanh chóng nói.
“Không sao, em tìm anh có việc ?”
“Thật không sao chứ ?” Cô nghe thấy anh ngáp liên tục.
“Không sao” Anh tỏ vẻ khẳng định sau đó lại ngáp một cái, “Em tìm anh có chuyện gì ?”
“Tôi…Ân, không biết hôm nay anh có rảnh không cho tôi gặp một chút ?”
“Là hẹn hò sao ?” Anh cười trêu ghẹo.
“A ?” Cô ngây ngốc sửng sốt một chút, không ngờ anh ta lại nói một câu như vậy.
“Cho anh địa chỉ nhà em, anh qua đón” Anh tiếp tục mở miệng.
“Không, không cần, chúng ta hẹn gặp nhau ở ngoài là được”
“Được rồi” Anh trầm mặc một chút rồi hỏi “Chúng ta gặp nhau ở đâu ?”
Bạch Nghiên Lý nói địa điểm cùng thời gian, hai người chào tạm biệt xong kiền cúp điện thoại.
Một tiếng sau cô đã đến chỗ hẹn, mà Cận Cương không bao lâu sau cũng xuất hiện ở cửa, nhìn thấy cô liền mỉm cười đi tới.
“Này” Anh mỉm cười chào hỏi sau đó kéo ghế ra ngồi đối diện với cô “Em đến lâu rồi sao ?”
Bộ dáng của anh thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp mê người, làm cho mấy vị khách nữ ở bàn khác quay đầu lại nhìn.
Bạch Nghiên Lý lần đầu tiên thấy anh mặc đồ bình thường, không phải loại áo quần khi biểu diễn. Áo sơ mi màu trắng, khoác ngoài là áo vét tây trang, không có một chút tạo hình nào, rất sạch sẽ, mái tóc lại mềm mại. Bề ngoài của anh tuyệt không giống là thành viên ban nhạc, mà giống một tinh anh của xã hội, một người đàn ông độc thân hoàng kim có sự nghiệp.
“Tôi cũng vừa mới tới mà thôi” Cô trả lời.
“Em chắc chưa ăn cơm đúng không ?”
Cô gật đầu.
“Vậy chúng ta ăn trước”
Anh gọi phục vụ tới, phục vụ đưa menu anh gọi món bò bít tết, còn cô chọn món thịt nướng.
Ghi món ăn xong, phục vụ cầm lại menu xoay người rời đi.
Anh mỉm cười nhìn cô, hiện ra một bộ dáng tinh thần rất tốt, ngược lại cô bị anh nhìn có chút mất tự nhiên.
“Tôi đã gọi điện thoại hỏi mẹ tôi, bà nói năm đó anh cùng gia đình di dân sang nước ngoài, không biết khi nào trở về, ba mẹ anh——-không, tôi nên gọi là lão gia và phu nhân mới đúng, hai người cũng trở về Đài Loan rồi sao ?” Cô tìm đề tài nói chuyện với anh.
“Em gọi là bác trai bác gái là được” Cận Cương nói “Hai người đang ở tại Vancouver không về cùng, chỉ có mình anh về mà thôi”
“Tại sao lại một mình trở về Đài Loan ?” Cô tò mò hỏi.
“Có hai nguyên nhân, một là vì công việc, hai là vì muốn gặp em nên trở về” Anh mỉm cười ngưng mắt nhìn cô.
Bạch Nghiên Lý không kịp phản ứng nhẹ sửng sốt một chút, ngây ngốc ngạc nhiên nhìn anh. Anh ta là đang nói đùa sao ? Có người lại vì muốn biết tin tức của bạn thủa nhỏ mà ngàn dặm xa xôi bay từ Mỹ về Đài Loan sao ? Cô không khỏi lắc đầu.
“Tại sao lại lắc đầu, em không tin anh còn vì em mà trở về Đài Loan sao ?” Anh ngó chừng cô hỏi.
“Không phải là không tin mà là không có lý do để tôi tin tưởng”
Theo như mẹ nói, Cận gia ở Đài Loan chưa tới một năm, hơn nữa thời gian đó cô còn nhỏ không ra nhỏ lớn không ra lớn, thường xuyên không biết sống chết mắng Thiếu Gia ngu ngốc cái này, Thiếu Gia ngu ngốc cái kia. Anh ta làm sao ngàn dặm xa xôi trở về Đài Loan chứ ? Trừ phi anh ta tới tìm cô tính sổ đi !
Trời ạ ! Sở dĩ anh ta thân mật với cô sẽ không vì kế hoạch trả thù chứ ? Cô kinh ngạc với hoài nghi của mình cứng người nhìn chằm chằm anh.
“Sao thế ?” Anh hoài nghi hỏi.
“Anh tìm tôi không phải để trả thù tôi chứ ?” Bạch Nghiên Lý trực tiếp mở miệng hỏi.
“Trả thù ?” Cận Cương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc “Có ý gì ?”
“Mẹ tôi nói khi bé tôi hay bắt nạt anh”
“Cho nên em nghĩ anh vì chuyện em bắt nạt anh hồi bé mới từ Mỹ bay về Đài Loan báo thù ?” Anh dở khóc dở cười nhìn cô.
“Trừ chuyện đó ra tôi không nghĩ là có lý do gì để anh gặp lại tôi”
“Tại sao em không nghĩ là vì anh thích em ?”
Bạch nghiên Lý ngạc nhiên trợn hai mắt, bộ dáng khiếp sợ ngây người.
“Anh nói đùa thôi. Muốn gặp em là vì trong trí nhớ anh luôn có em, chưa bao giờ quên cái gì, cho nên anh muốn biết cô bé trong trí nhớ của anh bây giờ thế nào, cuộc sống có tốt không ? Đây là nguyên nhân ban đầu trở về Đài Loan anh muốn gặp em, bất quá…” Cận Cương muốn nói lại thôi chỉ nhìn cô một cái, vừa lúc phục vụ mang thức ăn tới.
“Thật xin lỗi, để quý khách chờ lâu”
Hai người yên lặng nhìn phục vụ đặt món ăn lên bàn, có salad, bánh bao và canh hầm.
“Ăn trước đã, ăn no rồi chúng ta nói chuyện”
Bạch Nghiên Lý gật đầu, cầm lấy nĩa ăn salad vừa nghĩ lại câu nói vừa rồi của anh
Anh nói đùa thôi.
Tại sao khi cô nghe anh nói câu đó lại thấy thất vọng chứ ? Chẳng lẽ trong lòng cô hy vọng anh tới tìm cô là vì thích cô sao ? :
Buồn cười, thật sự là quá buồn cười ! Bạch Nghiên Lý mày không nhớ lúc tách ra mày và anh ta mấy tuổi, mà nếu anh ta thường bị mắng ngu ngốc, ngu ngốc thì làm sao hiểu được thích là gì, mày thật sự là điên rồi !
Nhưng là cho dù nghĩ thông suốt chuyện này thì tại sao nội tâm cô cũng không thoát được cảm giác mất mát ? Chẳng lẽ cô hy vọng anh thích cô không không phải thời bé mà chính là bây giờ ?
Liệu có xảy ra không ? So điều kiện của anh với vẻ bình thường cùng gia cảnh cũng quá bình thường của cô thì hy vọng này của cô căn bản sẽ bị chê cười.
Aiz, không nên a, làm người nên thực tế một chút, chỉ cần anh ta không ghét cô và đứa bé trong bụng, cũng nguyện ý sau khi đứa bé ra đời chịu một ít trách nhiệm là được rồi, cô sẽ hài lòng không cầu gì hơn nữa.
Phục vụ dọn salad và chén canh đi đổi lại là món chính. Cô dùng món thịt bò nướng bề ngoài vàng ươm mỹ lệ lại tỏa ra mùi thơm hấp dẫn làm cho người ta không khỏi động đậy mười ngón tay.
Nhìn có vẻ ăn rất ngon.
Cô cầm dao nĩa cắt từng miếng đưa vào miệng. Ân, thật thơm quá !
Vừa nuốt xuống miếng thứ nhất, miếng thứ hai đã được đưa vào trong miệng. Ân, thơm rất thơm, chẳng qua có chút cảm giác gờn gợn, là ảo giác sao ?
Cô vừa ăn vài miếng liền nghĩ đây là món ngon nhất mà cô từng ăn, sao biết về sau chỉ có cảm giác dầu mỡ, hơn nữa——–
“Nôn ~~”
Một sự khó chịu xông lên, làm cho cô theo phản xạ lấy tay che miệng.
“Sao vậy ?” Cận Cương ngẩng đầu hỏi.
Bạch Nghiên Lý không có cách trả lời anh, bởi vì buồn nôn đã át đi cảm giác khó chịu vừa rồi, làm cô không chịu được nữa tay để nĩa ăn xuống vội vàng đứng dậy dùng tốc độ nhanh nhất lao tới nhà vệ sinh.
“Phanh ! Phanh !”
“Nôn ~~”
Hai âm thanh đụng vào cửa liên tiếp vang lên, tiếp theo chính là âm thanh nôn mửa liên tiếp.
Bạch Nghiên Lý khom người, một tay vịn vào mặt tường, không ngừng mà nôn ra, cô khiếp sợ cơ hồ như không chịu được cảm giác khó chịu.
Tại sao có thể như vậy chứ ? Cô nôn nghén chỉ xảy ra lúc cô rời giường buổi sáng, chưa bao giờ xảy ra lúc khác, hoặc là ăn cái gì mà phản ứng như vậy nha ?
Làm sao bây giờ ? Bây giờ Thiếu Gia nghĩ như thế nào ? Mặc dù hôm nay cô tới đây để nói chuyện cô mang thai, nhưng là cô nói ra với việc bị phát hiện là hoàn toàn khác nhau, còn đúng lúc chật vật bị anh ta phát hiện nữa chứ.
Anh ta có nghĩ tất cả là do cô sắp đặt không ? Cô đùa bỡn tình cảm, giả bộ đáng thương, mục đích là muốn lấy một chút lợi ích.
“Nôn ~~ nôn ~~”
Vừa nôn khan mấy lần, dừng lại trong chốc lát xác định dạ dày không còn gì để nôn nữa, lúc đó cô mới rút giấy vệ sinh lau miệng sạch sẽ, xả nước bồn cầu rồi vô lực xoay người, nhưng đầu lại đụng vào ngực của người không biết đứng ở phía sau lúc nào.
Cô theo phản xạ lui một bước nhưng cảm giác có bàn tay nhanh chóng ôm hông của cô, đem cô đứng yên tại chỗ, cô ngẩng đầu lên chỉ thấy Cận Cương chân mày nhíu chặt vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn cô không chớp mắt.
“Em mang thai sao ?” Anh trầm giọng hỏi.
“Này, mẹ, là con, có quấy rầy mẹ ngủ không ?” Điện thoại vừa thông lập tức Bạch Nghiên Lý mở miệng nói với mẹ. Hiện tại đã là mười một giờ rưỡi.
Cùng Cận Cương hàn huyên một tiếng đồng hồ nhưng lòng cô vẫn bán tính bán nghi, không có cách nào bình phục lại khi nghe anh ta cho cô biết chuyện, mới làm cho cô không nhịn được vừa về đến nhà đã lập tức gọi điện cho mẹ xác định tất cả.
“Không có, mẹ vừa mới nằm xuống, còn chưa ngủ” Bạch mẫu nói.
“Thật xin lỗi, trễ như vậy còn gọi cho mẹ”
“Tại sao, có phải xảy ra chuyện gì rồi không ?” Thoáng chốc giọng nói của Bạch mẫu mang theo lo lắng.
“Không có, chỉ là con có một vấn đề muốn hỏi mẹ” Cô vội vàng trấn an mẹ mình.
“Vấn đề gì ?”
“Mẹ, con nhớ mẹ đã từng nói với con trước kia chúng ta có một thời gian sống ở Đài Bắc đúng không ?” Cô hỏi.
“Đúng nha”
“Như vậy mẹ có nhớ trước kia có nhà họ Cận làm hàng xóm của chúng ta không ?”
“Họ Cận ?”
“Đúng”
“Có” Bạch mẫu chỉ dừng lại một giây liền trả lời “Làm sao con đột nhiên hỏi mẹ vấn đề này ?”
“Gia đình kia có phải có đứa con tên Thiếu Gia ?” Cô không trả lời chỉ hỏi ngược lại.
“Đúng nha, con còn nhớ tên tiểu Thiếu Gia đó nha” Bạch mẫu nhớ lại “Thiếu Gia từ khi sinh ra thân thể đã không tốt lắm cho nên so với những đứa trẻ cùng tuổi nhỏ hơn rất nhiều. Bởi vì đau ốm nên nó đi học chậm mấy năm, mặc dù lớn tuổi hơn con nhưng do gia đình quá bảo hộ nên rất ngây thơ, cái gì cũng không biết cho nên thường bị người khác khi dễ, cũng thường bị con mắng.”
“Bị con mắng ?”
“Đúng a” Bạch mẫu nghĩ đến đã cảm thấy buồn cười “Nó thường bị lừa gạt hoặc bị khi dễ, về sau bị con biết được cũng sẽ bị con mắng ngu ngốc, ngu ngốc. Cũng may vợ chồng nhà người ta rất hòa đồng, nếu không mẹ mày có cố gắng làm việc đi chăng nữa cũng sẽ bị mất việc”
“Nếu nhà bọn họ rất dễ hòa đồng thì tại sao mẹ không tiếp tục làm việc nữa ?” Cô không hiểu được hỏi, như lời của mẹ trong lòng cô dần dần có cảm giác quen thuộc.
“Bởi vì cả nhà bọn họ di cư sang nước ngoài, con không nhớ sao ?”
“Con cái gì cũng không nhớ rõ” Cô cau mày trả lời.
“Vậy tại sao đột nhiên con hỏi chuyện này ?” Bạch mẫu tò mò hỏi con gái.
“Bởi vì con gặp Thiếu Gia” Cô có chút do dự nói.
“Cái gì ?! Có thật không ?” Bạch mẫu giọng nói kinh ngạc.
“Ân”
“Con gặp nó khi nào, sức khỏe của nó đã tốt hơn chưa ? Cha mẹ của nó đâu ? Đã về Đài Loan sao ? Các con làm sao gặp nhau, là nó nhận ra con trước hay thế nào ? Nó vẫn còn nhớ con chứ ?” Bạch mẫu khẩn cấp muốn biết rõ.
“Mẹ, mẹ một lần hỏi nhiều vấn đề như vậy thì con trả lời thế nào ?” Cô bất đắc dĩ nói.
“Con vừa nói con không nhớ rõ cho nên Thiếu Gia nhận ra con hả ?” Bạch mẫu trầm ngâm đột nhiên như hiểu ra.
“Ân”
“Nó nhắc lại chuyện xưa với con ?”
“Ân”
“Còn nói cái gì nữa ?”
Nói thật xin lỗi, anh ta nói vẫn còn nhớ cô, nói một tràng hại cô muốn nói cũng không có cơ hội nói. Bạch Nghiên Lý ở trong lòng trả lời.
“Không có gì, chỉ nhắc lại chuyện thời bé thôi, bởi vì con đã quên nên bán tính bán nghi, về nhà mới gọi điện cho mẹ để xác minh”
“Ý tứ chính là hai đứa mới ở chung một chỗ mới trở về ?”
“Ân”
“Tiểu Lý…” Bạch mẫu muốn nói lại thôi.
“Ân ?”
Hai người các ngươi sao lại nói chuyện trễ như vậy chứ ? Chỉ có hai đứa ở chung một chỗ thôi sao ? Hay là bên cạnh còn có bằng hữu của nó nữa ? Tiểu Lý cho tới bây giờ không phải là đứa con gái ở ngoài cùng người khác phái trễ như vậy, chẳng lẽ…Thiếu Gia là con nhà có tiền, không cùng giai cấp với chúng ta, Tiểu Lý ngàn vạn lần không nên yêu người không nên yêu nha.
“Mẹ ?”
“Không, không có gì, ngày mai không phải con còn đi làm sao ? Đi ngủ sớm một chút”
“Ân, được ạ. Mẹ…” Lúc này đổi lại Bạch Nghiên Lý muốn nói lại thôi.
“Ân ?”
“Không, không có gì, mẹ ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Cúp điện thoại, Bạch Nghiên Lý thở dài một hơi, cô không có cách nào nói cho mẹ biết chuyện mình mang thai ngoài ý muốn.
Chuyện làm sao càng ngày càng phức tạp như vậy chứ ? Thiếu Gia thế nhưng thật là ‘Thiếu Gia’, thiếu gia Cận Cương, trước kia mẹ là quản gia kiêm đầu bếp nữ tại nhà của anh ta. Nhưng hôm nay con gái của đầu bếp lại mang thai con của thiếu gia…
Trời ạ ! Nếu mẹ biết chuyện này chắc chắn sẽ giận ngất đi mất. Chuyện này nên làm thế nào mới tốt đây ?
Cô vô lực thở dài cúi đầu nhìn cái bụng phẳng của mình. Thật ra bây giờ phá thai vẫn còn kịp, bởi vì cô mang thai vẫn chưa tới ba tháng, hơn nữa chuyện này trừ cô ra không có người thứ hai biết, không có ai biết cô từng có ý nghĩ phá bỏ đứa con của mình, trừ chính cô ra…
Không được ! Cô không làm được, thật không làm được.
Nhưng là không phá thai thì cô biết làm gì bây giờ ? Giấy gói không được lửa, bụng của cô sẽ ngày một to ra, đến lúc đó muốn dấu diếm cũng không được nữa.
Trừ lần đó ra, cô thông suốt đột nhiên nghĩ đến mình mới bước chân vào xã hội không lâu, trên người căn bản không dư tiền để nuôi con. Lúc trước tại sao cô không nghĩ đến vấn đề thực tế này, chưa gì đã tự quyết định nuôi đứa trẻ này chứ ? Cô rốt cuộc ngây thơ hay là ngu xuẩn đây ?
Trong nhà rất an tĩnh. Huệ Quân còn ngủ hay là chưa về ? Đáp án tám phần là câu sau. Nhưng dù cho Huệ Quân có ở nhà, cô có dũng khí nói chuyện mình mang thai ra sao ?
Rất muốn có người nghe cô ngồi nói chuyện, cho cô một chút ý kiến.
Bạch Nghiên Lý đột nhiên ngẩng đầu lên, cô đột nhiên nghĩ đến một nơi rất tốt, nơi đó có người có thể nghe cô ngồi nói hết. :
“Leng keng keng keng”
Chuông gió trên cửa quán cà phê Hạnh Phúc vang lên chứng tỏ có người vào quán, bất quá nơi này chỉ còn hơn nửa tiếng nữa là đến thời gian đóng cửa, thật đúng là làm người ta hết kinh ngạc.
“Xin lỗi, chúng tôi muốn đóng cửa” Thiệu Giác tới đón lão bà tan việc không cần suy nghĩ đối với khách nói.
Bạch Nghiên Lý dừng bước lại, nhất thời cứng người ở trước cửa, cô hoàn toàn đã quên vấn đề thời gian, chỉ là muốn có người nghe cô tâm sự nên đã vội vàng tới.
“Lão công” Đoạn Hựu Lăng không đồng ý sờ nhẹ một chút cánh tay chồng mình, sau đó quay đầu mỉm cười với khách đang đứng trước cửa “Xin chào quý khách”
“Chúng ta muốn đóng cửa” Anh cau mày nói với lão bà
Lão bà của anh quá tốt, nói chuyện đến quá…, rõ ràng là bà chủ của quán, nhưng vốn muốn thuận tiện liền đem chính mình ra lao động, cũng làm liên lụy đến anh một lão công đáng thương đi làm về luôn không tìm thấy vợ, còn phải chạy đến quán đón bà chủ có trách nhiệm này về.
“Thời gian đóng cửa còn hai mươi phút nữa” Đoạn Hựu Lăng mỉm cười làm nũng với lão công.
“Anh muốn đem quán cho thuê hoặc bán cho người khác” Anh quẳng xuống một câu nói.
“Anh không thể” Cô mỉm cười kiễng chân lên hôn anh.
Ai, chẳng qua là nhẹ nhàng hôn lại làm anh bại như núi đổ, hoàn toàn không có biện pháp nắm được cô a.
“Nhất định hai mươi phút, hai mươi phút sau chúng ta đóng cửa” Anh không chớp mắt nhìn lão bà nói, nhưng là cũng cố ý nói to một chút cho người khách đó nghe.
Đoạn Hựu Lăng cười cười không để ý đến anh, tự mình bâng ly nước chanh đến cho vị khách một tháng mới tới quán hai ba lần, mỗi lần chỉ yên tĩnh ngồi xem tạp chí, ngồi hai tiếng uống nước trái cây xong sẽ mỉm cười thỏa mãn rời đi.
Thật ra thì trong quán làm ăn rất tốt, khách đến rồi đi, trừ khi cùng cô nói chuyện nếu không cô cũng không nhớ nổi thói quen hay gương mặt của khách. Nhưng là trên người cô bé này có một loại thanh tân điềm tĩnh, không nhiễm mùi vị bụi bặm, làm cho cô rất khó không chú ý tới cô bé, chẳng qua tối nay cô bé có chút gì đó không giống ngày thường.
“Lần đầu tiên thấy em tới quán không phải nhằm ngày nghỉ” Hựu Lăng mỉm cười châm nước.
“Bà chủ nhận ra em ?”
“Em một tháng tới đây chỉ hai ba lần không phải sao ?”
“Ân”
“Nghĩ uống cái gì ? Vẫn là như ngày thường sao ?”
Bạch Nghiên Lý vốn định gật đầu, nhưng nghĩ lại uống cà phê có ảnh hưởng đến thai nhi không ?
“Em mang thai” Cô rất tự nhiên nói ra.
“Vậy đừng uống cà phê, uống sữa tươi nóng cho tốt được không ?” Đoạn Hựu Lăng đề nghị.
Bạch Nghiên Lý gật đầu, nhìn Hựu Lăng quay đầu nói cho người phục vụ mang đồ uống đến.
“Thật xin lỗi, quán đã muốn đóng cửa mà em còn chạy đến” Cô cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi.
“Đây chính là nghề phục vụ không phải sao ?” Đoạn Hựu Lăng không thèm để ý mỉm cười nói “Có thể hỏi em một chuyện không ?”
Bạch Nghiên Lý ngẩng đầu nhìn Hựu Lăng.
“Chị cảm giác em còn rất nhỏ tuổi, em mấy tuổi rồi ?”
“Hai mươi ba”
“Chị đoán cũng không sai lắm, quả nhiên rất nhỏ. Bất quá nói thật nha, chị năm đó mang thai cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi mà thôi, còn nhỏ tuổi hơn em nữa”
Bạch Nghiên Lý kinh ngạc xanh đại hai mắt.
“Thật bất ngờ ? Em chưa từng thấy con chị sao ? Cũng đã học tiểu học năm thứ hai” Đoạn Hựu Lăng mỉm cười nói.
“Em không biết chị chủ lại kết hôn sớm như vậy”
“Hai mươi bảy tuổi kết hôn là sớm nữa sao ?”
Bạch Nghiên Lý len lén nhìn Hựu Lăng, cũng len lén nhìn về nam nhân đang đứng ở quầy ba thay lão bà tính tiền kia. Cho tới bây giờ cô không biết có chuyện như vậy, bởi vì cô cảm giác lão bản rất yêu thương lão bản nương, không nghĩ tới lão bản nương chư lập gia đình đã có đứa trẻ mà lão công của chị ấy còn không để ý chút nào, còn rất yêu thương chị ấy.
Quán cà phê Hạnh Phúc, chẳng lẽ những câu chuyện truyền thuyết nơi này không chỉ đơn thuần là truyền thuyết, mà là chuyện lạ có thật, chỉ cần thường tới hoặc là ở nơi nhà trọ tám tầng này là có thể nhận được hạnh phúc ?
Như vậy mỗi ngày cô đều đến nơi này, có phải cũng nhận được hạnh phúc giống lão bản nương. Trong tương lai tìm một người không ngần ngại cô là bà mẹ chưa lập gia đình, yêu thương cô và con hết mực có được không ?
Cô hy vọng có thể nhận được hạnh phúc, cô nghĩ nhận được hạnh phúc.
“Lão bản nương, em nên làm thế nào mới nhận được hạnh phúc ?” Cô mờ mịt vội vàng hỏi “Chị có thể nói cho em biết không ?”
“Mẹ con em, nếu như em biết cha của đứa trẻ ở nơi nào, biết anh ta không phải là người không chịu trách nhiệm, em hẳn là nên cùng anh ta nói chuyện”
Đây chính là đề nghị của lão bản nương khi nghe cô dãy dụa không quyết định được.
Suy nghĩ một chút thật ra lấy năng lực hiện tại của cô, muốn tự mình nuôi con xác định là gánh nặng rất lớn, vì con cô có thể chịu khổ, nhưng con cô có chịu được không ? Con cái là tâm huyết của cha mẹ, cô tuyệt đối không để cho con theo cô chịu khổ nha !
Hơn nữa nói thật, Huệ Quân nói Thiếu Gia đối với nữ nhân rất vô tình, nhưng là đêm xảy ra chuyện anh ta vẫn còn nhớ cô, anh ta tuyệt không giống người vô tình nha.
Về phần hoa tâm, cô không cách nào quên cảnh tượng gặp hôm đó, nhưng căn bản chuyện đó không liên quan đến cô, cô chỉ muốn anh ta chịu chút trách nhiệm mà thôi, chỉ cần anh ta nguyện ý chia sẻ phí dưỡng dục đứa trẻ thì con cô cũng không phải cực khổ theo cô. :
Bởi vì ôm hy vọng như vậy, cho nên buổi sáng thứ bảy của tuần thứ hai cô đã lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho Cận Cương.
“Này ?”
“Này uy uy, ta là trắng, trắng—–” Miệng cô đang ăn ngấu nghiến.
“Tiểu Lý sao ? Bấy giờ mấy giờ rồi ?”
Bạch Nghiên Lý nhẹ sửng sốt một chút, không nghĩ anh ta nhận ra giọng nói của cô, còn vì trong giọng nói của anh tràn đầy mệt mỏi. Hiện tai cũng đã gần mười một giờ, chẳng lẽ anh ta còn đang ngủ sao ?
“Thật xin lỗi, tôi quấy rầy anh sao ? Nếu như anh còn muốn ngủ thì tôi gọi lại sau” Cô nhanh chóng nói.
“Không sao, em tìm anh có việc ?”
“Thật không sao chứ ?” Cô nghe thấy anh ngáp liên tục.
“Không sao” Anh tỏ vẻ khẳng định sau đó lại ngáp một cái, “Em tìm anh có chuyện gì ?”
“Tôi…Ân, không biết hôm nay anh có rảnh không cho tôi gặp một chút ?”
“Là hẹn hò sao ?” Anh cười trêu ghẹo.
“A ?” Cô ngây ngốc sửng sốt một chút, không ngờ anh ta lại nói một câu như vậy.
“Cho anh địa chỉ nhà em, anh qua đón” Anh tiếp tục mở miệng.
“Không, không cần, chúng ta hẹn gặp nhau ở ngoài là được”
“Được rồi” Anh trầm mặc một chút rồi hỏi “Chúng ta gặp nhau ở đâu ?”
Bạch Nghiên Lý nói địa điểm cùng thời gian, hai người chào tạm biệt xong kiền cúp điện thoại.
Một tiếng sau cô đã đến chỗ hẹn, mà Cận Cương không bao lâu sau cũng xuất hiện ở cửa, nhìn thấy cô liền mỉm cười đi tới.
“Này” Anh mỉm cười chào hỏi sau đó kéo ghế ra ngồi đối diện với cô “Em đến lâu rồi sao ?”
Bộ dáng của anh thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp mê người, làm cho mấy vị khách nữ ở bàn khác quay đầu lại nhìn.
Bạch Nghiên Lý lần đầu tiên thấy anh mặc đồ bình thường, không phải loại áo quần khi biểu diễn. Áo sơ mi màu trắng, khoác ngoài là áo vét tây trang, không có một chút tạo hình nào, rất sạch sẽ, mái tóc lại mềm mại. Bề ngoài của anh tuyệt không giống là thành viên ban nhạc, mà giống một tinh anh của xã hội, một người đàn ông độc thân hoàng kim có sự nghiệp.
“Tôi cũng vừa mới tới mà thôi” Cô trả lời.
“Em chắc chưa ăn cơm đúng không ?”
Cô gật đầu.
“Vậy chúng ta ăn trước”
Anh gọi phục vụ tới, phục vụ đưa menu anh gọi món bò bít tết, còn cô chọn món thịt nướng.
Ghi món ăn xong, phục vụ cầm lại menu xoay người rời đi.
Anh mỉm cười nhìn cô, hiện ra một bộ dáng tinh thần rất tốt, ngược lại cô bị anh nhìn có chút mất tự nhiên.
“Tôi đã gọi điện thoại hỏi mẹ tôi, bà nói năm đó anh cùng gia đình di dân sang nước ngoài, không biết khi nào trở về, ba mẹ anh——-không, tôi nên gọi là lão gia và phu nhân mới đúng, hai người cũng trở về Đài Loan rồi sao ?” Cô tìm đề tài nói chuyện với anh.
“Em gọi là bác trai bác gái là được” Cận Cương nói “Hai người đang ở tại Vancouver không về cùng, chỉ có mình anh về mà thôi”
“Tại sao lại một mình trở về Đài Loan ?” Cô tò mò hỏi.
“Có hai nguyên nhân, một là vì công việc, hai là vì muốn gặp em nên trở về” Anh mỉm cười ngưng mắt nhìn cô.
Bạch Nghiên Lý không kịp phản ứng nhẹ sửng sốt một chút, ngây ngốc ngạc nhiên nhìn anh. Anh ta là đang nói đùa sao ? Có người lại vì muốn biết tin tức của bạn thủa nhỏ mà ngàn dặm xa xôi bay từ Mỹ về Đài Loan sao ? Cô không khỏi lắc đầu.
“Tại sao lại lắc đầu, em không tin anh còn vì em mà trở về Đài Loan sao ?” Anh ngó chừng cô hỏi.
“Không phải là không tin mà là không có lý do để tôi tin tưởng”
Theo như mẹ nói, Cận gia ở Đài Loan chưa tới một năm, hơn nữa thời gian đó cô còn nhỏ không ra nhỏ lớn không ra lớn, thường xuyên không biết sống chết mắng Thiếu Gia ngu ngốc cái này, Thiếu Gia ngu ngốc cái kia. Anh ta làm sao ngàn dặm xa xôi trở về Đài Loan chứ ? Trừ phi anh ta tới tìm cô tính sổ đi !
Trời ạ ! Sở dĩ anh ta thân mật với cô sẽ không vì kế hoạch trả thù chứ ? Cô kinh ngạc với hoài nghi của mình cứng người nhìn chằm chằm anh.
“Sao thế ?” Anh hoài nghi hỏi.
“Anh tìm tôi không phải để trả thù tôi chứ ?” Bạch Nghiên Lý trực tiếp mở miệng hỏi.
“Trả thù ?” Cận Cương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc “Có ý gì ?”
“Mẹ tôi nói khi bé tôi hay bắt nạt anh”
“Cho nên em nghĩ anh vì chuyện em bắt nạt anh hồi bé mới từ Mỹ bay về Đài Loan báo thù ?” Anh dở khóc dở cười nhìn cô.
“Trừ chuyện đó ra tôi không nghĩ là có lý do gì để anh gặp lại tôi”
“Tại sao em không nghĩ là vì anh thích em ?”
Bạch nghiên Lý ngạc nhiên trợn hai mắt, bộ dáng khiếp sợ ngây người.
“Anh nói đùa thôi. Muốn gặp em là vì trong trí nhớ anh luôn có em, chưa bao giờ quên cái gì, cho nên anh muốn biết cô bé trong trí nhớ của anh bây giờ thế nào, cuộc sống có tốt không ? Đây là nguyên nhân ban đầu trở về Đài Loan anh muốn gặp em, bất quá…” Cận Cương muốn nói lại thôi chỉ nhìn cô một cái, vừa lúc phục vụ mang thức ăn tới.
“Thật xin lỗi, để quý khách chờ lâu”
Hai người yên lặng nhìn phục vụ đặt món ăn lên bàn, có salad, bánh bao và canh hầm.
“Ăn trước đã, ăn no rồi chúng ta nói chuyện”
Bạch Nghiên Lý gật đầu, cầm lấy nĩa ăn salad vừa nghĩ lại câu nói vừa rồi của anh
Anh nói đùa thôi.
Tại sao khi cô nghe anh nói câu đó lại thấy thất vọng chứ ? Chẳng lẽ trong lòng cô hy vọng anh tới tìm cô là vì thích cô sao ? :
Buồn cười, thật sự là quá buồn cười ! Bạch Nghiên Lý mày không nhớ lúc tách ra mày và anh ta mấy tuổi, mà nếu anh ta thường bị mắng ngu ngốc, ngu ngốc thì làm sao hiểu được thích là gì, mày thật sự là điên rồi !
Nhưng là cho dù nghĩ thông suốt chuyện này thì tại sao nội tâm cô cũng không thoát được cảm giác mất mát ? Chẳng lẽ cô hy vọng anh thích cô không không phải thời bé mà chính là bây giờ ?
Liệu có xảy ra không ? So điều kiện của anh với vẻ bình thường cùng gia cảnh cũng quá bình thường của cô thì hy vọng này của cô căn bản sẽ bị chê cười.
Aiz, không nên a, làm người nên thực tế một chút, chỉ cần anh ta không ghét cô và đứa bé trong bụng, cũng nguyện ý sau khi đứa bé ra đời chịu một ít trách nhiệm là được rồi, cô sẽ hài lòng không cầu gì hơn nữa.
Phục vụ dọn salad và chén canh đi đổi lại là món chính. Cô dùng món thịt bò nướng bề ngoài vàng ươm mỹ lệ lại tỏa ra mùi thơm hấp dẫn làm cho người ta không khỏi động đậy mười ngón tay.
Nhìn có vẻ ăn rất ngon.
Cô cầm dao nĩa cắt từng miếng đưa vào miệng. Ân, thật thơm quá !
Vừa nuốt xuống miếng thứ nhất, miếng thứ hai đã được đưa vào trong miệng. Ân, thơm rất thơm, chẳng qua có chút cảm giác gờn gợn, là ảo giác sao ?
Cô vừa ăn vài miếng liền nghĩ đây là món ngon nhất mà cô từng ăn, sao biết về sau chỉ có cảm giác dầu mỡ, hơn nữa——–
“Nôn ~~”
Một sự khó chịu xông lên, làm cho cô theo phản xạ lấy tay che miệng.
“Sao vậy ?” Cận Cương ngẩng đầu hỏi.
Bạch Nghiên Lý không có cách trả lời anh, bởi vì buồn nôn đã át đi cảm giác khó chịu vừa rồi, làm cô không chịu được nữa tay để nĩa ăn xuống vội vàng đứng dậy dùng tốc độ nhanh nhất lao tới nhà vệ sinh.
“Phanh ! Phanh !”
“Nôn ~~”
Hai âm thanh đụng vào cửa liên tiếp vang lên, tiếp theo chính là âm thanh nôn mửa liên tiếp.
Bạch Nghiên Lý khom người, một tay vịn vào mặt tường, không ngừng mà nôn ra, cô khiếp sợ cơ hồ như không chịu được cảm giác khó chịu.
Tại sao có thể như vậy chứ ? Cô nôn nghén chỉ xảy ra lúc cô rời giường buổi sáng, chưa bao giờ xảy ra lúc khác, hoặc là ăn cái gì mà phản ứng như vậy nha ?
Làm sao bây giờ ? Bây giờ Thiếu Gia nghĩ như thế nào ? Mặc dù hôm nay cô tới đây để nói chuyện cô mang thai, nhưng là cô nói ra với việc bị phát hiện là hoàn toàn khác nhau, còn đúng lúc chật vật bị anh ta phát hiện nữa chứ.
Anh ta có nghĩ tất cả là do cô sắp đặt không ? Cô đùa bỡn tình cảm, giả bộ đáng thương, mục đích là muốn lấy một chút lợi ích.
“Nôn ~~ nôn ~~”
Vừa nôn khan mấy lần, dừng lại trong chốc lát xác định dạ dày không còn gì để nôn nữa, lúc đó cô mới rút giấy vệ sinh lau miệng sạch sẽ, xả nước bồn cầu rồi vô lực xoay người, nhưng đầu lại đụng vào ngực của người không biết đứng ở phía sau lúc nào.
Cô theo phản xạ lui một bước nhưng cảm giác có bàn tay nhanh chóng ôm hông của cô, đem cô đứng yên tại chỗ, cô ngẩng đầu lên chỉ thấy Cận Cương chân mày nhíu chặt vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn cô không chớp mắt.
“Em mang thai sao ?” Anh trầm giọng hỏi.
Tác giả :
Kim Huyên