Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình
Chương 9
Tiếng nhạc lớn vang lên, sáu người che mặt đi ra từ nơi có ngọn đèn ngũ sắc chiếu xuống, toàn thân hắc bào cùng mặt nạ đen che nhìn không ra là nam hay là nữ, giữa tiếng hoan hô của mọi người, bọn họ bắt đầu vặn vẹo thân thể.
Ta nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng cái gì mãnh tú đâu, nguyên lai chỉ là khiêu vũ a.
Tiếng nhạc chợt đình chỉ, sáu tấm khăn che mặt phiêu nhiên rơi xuống đất, sáu gương mặt tuấn tú xuất hiện, mọi người thét chói tai: “A!”
Tư Đồ vang có chút thất vọng: “A, hôm nay tất cả đều là nam a! Quên đi, nhìn xem cũng tốt.”
Bỗng dưng tiếng nhạc lại bắt đầu vang lên, bọn họ vũ động thân thể càng ngày càng điên cuồng, hắc bào trên người cũng rơi xuống trên mặt đất, trên cơ thể tinh tráng lại mặc một bộ quần áo kỳ quái làm lộ ra mông với khố. [R: ẻm vẫn gọi là khố a =))]
“Cởi, cởi, cởi!” Tiếng thét chói tai điên cuồng cùng tiếng vỗ tay tràn ngập bên tai.
Kỹ thuật nhảy của bọn họ càng ngày càng hấp dẫn, quần áo nửa cởi nửa không treo trên người, tiểu khố tử nhở xíu kia cũng càng ngày càng đi xuống.
Hai mắt ta nhìn chằm chằm động tác bọn họ không chớp mắt, ta khát…… Thuận tay cầm lấy cái ly trên bàn trút vào miệng, cảm giác chua chua ngọt ngọt có vẻ rất đã khát. [R: Ó.Ó]
Vặn vẹo nửa ngày, rốt cục bọn họ cởi hết nửa thân trên trần, cơ bụng rắn chắc khiến ta một trận thét chói tai: “A……”
Mới vừa rồi còn có chút thất vọng Tư Đồ Hưởng thế nhưng cũng cùng bọn họ ồn ào: “Cởi cởi cởi……”
Ta nhạo báng hắn nói: “Xem ngươi kêu lớn tiếng như vậy, một bộ dạng sắc lang mà.”
Hắn cười nói: “Ngươi còn nói ta, tiếng ngươi kêu không phải còn lớn hơn cả ta nữa sao?”
…… Có sao ta? Ta thật sự có kêu sao?…… Đánh chết ta cũng không thừa nhận!
Bọn họ trên người cuối cùng chỉ còn một cái tiểu khố khố nhỏ xíu xìu xiu, rốt cục trong tiếng hoan hô cũng rơi xuống trên mặt đất, kia một khối thân thể trần trụi loang loáng phát sáng dưới ngọn đèn.
Ta ngượng ngùng che mắt, lại nhịn không được he hé nhìn lén qua khe hở, oa……, ta nuốt nuốt nước miếng, trong đầu tự động hiện ra tình cảnh Dật Dật cởi sạch quần áo nằm ở trên giường, ta nóng, ta khát, ta uống nước……
Sau khi bọn họ để trần làm mấy tư thế, ngọn đèn bỗng nhiên lại dập tắt, trong phòng lại quay về lúc mông lung ban đầu, mọi người cũng dần dần bình ổn nhiệt tình, lại bắt đầu tụ tập uống rượu.
“Tốt lắm, xem xong rồi, chúng ta đi thôi!” Tư Đồ Hưởng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi: “Kêu cả buổi, nóng muốn chết!”
Ta dụi dụi hai mắt, nhìn Tư Đồ Hường trước mặt không ngừng lúc ẩn lúc hiện: “Sao lại có hai Tư Đồ Hưởng?”
“Cái gì?”
“Ngô, bốn Tư Đồ…… Hưởng……” Dưới bàn chân chợt nhẹ bẫng……
“Uy, Tiểu Bạch!” Âm thanh Tư Đồ Hưởng vang lên nghe hảo xa xôi nha: “Chết cha! Ta thảm rồi!”
———–
Vừa khát vừa nóng, cả người giống như bị thiêu đốt, ta không khỏi rên rỉ: “Nước……”
Bên môi tiếp xúc với nước đá mát lạnh, ta lập tức từng ngụm từng ngụm uống.
“Cẩn thận một chút, sặc chết bây giờ.” Thanh âm Dật Dật vang lên bên bên tai ta.
Ta miễn cưỡng mở hai mắt mệt mỏi, chỉ thấy Tư Đồ Dật nửa nằm, hắn nâng đầu của ta lên uy ta uống nước, mà ta là nằm ở trên giường? Ta nhớ rõ là ta cùng Tư Đồ Hưởng ở quán bar a.
“Ta làm thế nào mà về đến nhà được?” Ta lại ngã xuống trên giường, bởi vì toàn thân ta đều vô lực.
Tư Đồ Dật cắn răng nói: “Ngươi uống say!”
“Ta uống rượu sao?” Ta chỉ nhớ rõ ta uống là nước, chua chua ngọt ngọt.
“Ngươi không chỉ uống, còn say khướt!” Vẻ mặt của hắn hảo dọa người, như là muốn ăn thịt người luôn á, ta sợ hãi một chút, thật cẩn thận hỏi: “Say khướt?”
Sắc mặt hắn âm trầm: “Lúc Lão Tam đem ngươi giao cho ta ngươi vẫn còn mê man, vừa về đến nhà ngươi liền nhảy ngay xuống trốn, còn nhảy thoát y vũ! May mắn không phải ở công ty, nếu không đã làm trò cười cho mọi người rồi!”
Ta nhảy thoát y vũ? Ta rên rỉ một tiếng, đem mặt vùi vào chăn, thân thể trần như nhộng trong chăn càng làm cho ta tự giác thấy không có mặt mũi gặp ai, ta rầu rĩ nói: “Kia khẳng định không phải ta!”
Giữa hai chân có chút cảm giác dinh dính, trong chăn hình như cũng có chút mùi vừa quen thuộc vừa xa lạ, hậu đình hình như cũng có điểm đau, ta nhấc chăn lên lén lút nhìn hắn, trước ngực hắn có vẻ có vài cái dấu răng, mà còn có vài vết như vết cào.
“Ta không phải là còn làm cái gì nữa chứ?” Ta ấp úng hỏi.
Hắn lạnh lùng nhìn ta liếc mắt một cái: “Không có!” Trong lỗ mũi dường như còn phun ra lãnh khí.
Hắn càng sinh khí, liền chứng minh ta đoán càng chuẩn, ta ở trong lòng cười trộm, uống rượu cũng hay ho đấy, nguyên lai chiếm tiện nghi của hắn dễ dàng như vậy, tuy rằng ta không còn nhớ gì cả. [R: bị ăn sạch lại còn… T.T]
Sắc mặt hắn tối sầm, tức giận trừng mắt nhìn ta: “Chuyện ngày hôm nay ta bỏ qua, lần sau cấm ngươi uống, đã biết chưa?”
Ta đưa tay cánh tay vòng lên cổ hắn, cả người cũng treo lên: “Dật Dật, trên người ngươi thật thoải mái a, lành lạnh, không giống trên người ta giống như bị lửa đốt.”
“Đáng đời!” Hắn khinh mắng.
Ta nhân cơ hội ăn hôi tý, mặt chôn ở cần cổ hắn: “Ngô, mùi vị trên người Dật Dật thật là thơm nha, ngọt ngọt.” Ta dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm làn da bóng loáng của hắn.
“Ngươi còn muốn say rượu phát điên gì nữa?” Hắn nghiêng đầu tránh qua, thoát khỏi đầu lưỡi ta quấy rầy.
Taycủa ta không biết khi nào đã muốn trượt xuống trước ngực nhu niết nhũ đầu [R: aka 2 điểm hồng anh T///T] hắn, nó ở trong tay ta trở nên cứng rắn, ta cảm thấy phân thân của mình bắt đầu hưng phấn.
Trở mình ngã cả người lên thân hắn, ta cúi đầu đem quả đỏ kia nhét vào trong miệng, mút vào thật sâu, vị thật thơm mát như mật ong thượng hạng nha.
“Ngươi rốt cuộc là say thật hay là say giả?” Thanh âm hắn bắt đầu có chút khàn khàn.
Ta ly khai quả nhỏ căng đầy tiên diễm kia, dùng môi bao phủ lấy hắn, bốn phiến môi tiếp xúc với nhau, xúc cảm mềm mại tựa hồ kéo dài đến tận đáy lòng, đầu lưỡi trơn mềm ẩm thấp gắt gao dây dưa cùng một chỗ, ai cũng không buông ra ai, ta nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn làm say lòng người này, trong đầu cái gì cũng không còn, chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Hôn sâu biến thành nụ hô kích động, không biết khi nào ta đã ở phía dưới hắn, tay bắt đầu thăm dò lẫn nhau, vật cực nóng dưới thân ma sát lẫn nhau.
Thẳng đến khi phổi không hít được chút không khí nào, hai cánh môi chúng ta mới thoáng tách ra, ánh mắt hắn mang theo một tia tình dục, thanh âm lại lộ ra khàn khàn từ tính: “Namnhân là không chịu nổi khiêu khích.”
Ta đem hai chân tự động quấn lấy thắt lưng hắn, làm cho tay hắn cầm phân thân của ta, khẽ cười nói: “Nhẫn nhịn khiêu khích sẽ không là nam nhân.” Hai chân ta dùng một chút lực, đưa hắn ép về phía ta, cười xấu xa nói: “Đến đây đi, Dật Dật!”
“Ngươi đồ Tiểu Bạch háo sắc!” Hắn bắt đầu bộ lộng phân thân của ta, một đợt sóng khoái cảm đánh thẳng vào ta.
Tại thời điểm ta sắp lên đến đỉnh, hắn thế nhưng ngăn ta lại, không cho ta phóng thích: “Ô, Dật Dật, cho ta ra đi, ta chịu không nổi ……”
“Đây là trừng phạt ngươi!” Hắn tà tà cười: “Chờ ta cùng nhau.” Nói xong nâng chân của ta lên thẳng tiến vào bên trong cơ thể.
A? Kia phải đợi bao lâu a? Ta mau khóc ra, nhịn không được cầu xin tha thứ: “Ta sai rồi, ta lần sau không bao giờ đi uống rượu nữa, cho ta xuất ra đi.”
“Nghĩ lại xem sai ở chỗ nào!” Hắn cố ý va chạm thật mạnh bên trong cơ thể ta, khiến cho ta một trận sợ hãi thở dốc.
Trước khi thống khổ vì phóng thích không nổi cùng khoái cảm từ hậu đình làm cho ta nhỏ giọng khóc: “Ta biết ta sai ở chỗ nào, ô…… Có phải vì ta nhảy thoát y vũ khó coi không?” [R: *nham nhở =)))*]
Ta nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng cái gì mãnh tú đâu, nguyên lai chỉ là khiêu vũ a.
Tiếng nhạc chợt đình chỉ, sáu tấm khăn che mặt phiêu nhiên rơi xuống đất, sáu gương mặt tuấn tú xuất hiện, mọi người thét chói tai: “A!”
Tư Đồ vang có chút thất vọng: “A, hôm nay tất cả đều là nam a! Quên đi, nhìn xem cũng tốt.”
Bỗng dưng tiếng nhạc lại bắt đầu vang lên, bọn họ vũ động thân thể càng ngày càng điên cuồng, hắc bào trên người cũng rơi xuống trên mặt đất, trên cơ thể tinh tráng lại mặc một bộ quần áo kỳ quái làm lộ ra mông với khố. [R: ẻm vẫn gọi là khố a =))]
“Cởi, cởi, cởi!” Tiếng thét chói tai điên cuồng cùng tiếng vỗ tay tràn ngập bên tai.
Kỹ thuật nhảy của bọn họ càng ngày càng hấp dẫn, quần áo nửa cởi nửa không treo trên người, tiểu khố tử nhở xíu kia cũng càng ngày càng đi xuống.
Hai mắt ta nhìn chằm chằm động tác bọn họ không chớp mắt, ta khát…… Thuận tay cầm lấy cái ly trên bàn trút vào miệng, cảm giác chua chua ngọt ngọt có vẻ rất đã khát. [R: Ó.Ó]
Vặn vẹo nửa ngày, rốt cục bọn họ cởi hết nửa thân trên trần, cơ bụng rắn chắc khiến ta một trận thét chói tai: “A……”
Mới vừa rồi còn có chút thất vọng Tư Đồ Hưởng thế nhưng cũng cùng bọn họ ồn ào: “Cởi cởi cởi……”
Ta nhạo báng hắn nói: “Xem ngươi kêu lớn tiếng như vậy, một bộ dạng sắc lang mà.”
Hắn cười nói: “Ngươi còn nói ta, tiếng ngươi kêu không phải còn lớn hơn cả ta nữa sao?”
…… Có sao ta? Ta thật sự có kêu sao?…… Đánh chết ta cũng không thừa nhận!
Bọn họ trên người cuối cùng chỉ còn một cái tiểu khố khố nhỏ xíu xìu xiu, rốt cục trong tiếng hoan hô cũng rơi xuống trên mặt đất, kia một khối thân thể trần trụi loang loáng phát sáng dưới ngọn đèn.
Ta ngượng ngùng che mắt, lại nhịn không được he hé nhìn lén qua khe hở, oa……, ta nuốt nuốt nước miếng, trong đầu tự động hiện ra tình cảnh Dật Dật cởi sạch quần áo nằm ở trên giường, ta nóng, ta khát, ta uống nước……
Sau khi bọn họ để trần làm mấy tư thế, ngọn đèn bỗng nhiên lại dập tắt, trong phòng lại quay về lúc mông lung ban đầu, mọi người cũng dần dần bình ổn nhiệt tình, lại bắt đầu tụ tập uống rượu.
“Tốt lắm, xem xong rồi, chúng ta đi thôi!” Tư Đồ Hưởng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi: “Kêu cả buổi, nóng muốn chết!”
Ta dụi dụi hai mắt, nhìn Tư Đồ Hường trước mặt không ngừng lúc ẩn lúc hiện: “Sao lại có hai Tư Đồ Hưởng?”
“Cái gì?”
“Ngô, bốn Tư Đồ…… Hưởng……” Dưới bàn chân chợt nhẹ bẫng……
“Uy, Tiểu Bạch!” Âm thanh Tư Đồ Hưởng vang lên nghe hảo xa xôi nha: “Chết cha! Ta thảm rồi!”
———–
Vừa khát vừa nóng, cả người giống như bị thiêu đốt, ta không khỏi rên rỉ: “Nước……”
Bên môi tiếp xúc với nước đá mát lạnh, ta lập tức từng ngụm từng ngụm uống.
“Cẩn thận một chút, sặc chết bây giờ.” Thanh âm Dật Dật vang lên bên bên tai ta.
Ta miễn cưỡng mở hai mắt mệt mỏi, chỉ thấy Tư Đồ Dật nửa nằm, hắn nâng đầu của ta lên uy ta uống nước, mà ta là nằm ở trên giường? Ta nhớ rõ là ta cùng Tư Đồ Hưởng ở quán bar a.
“Ta làm thế nào mà về đến nhà được?” Ta lại ngã xuống trên giường, bởi vì toàn thân ta đều vô lực.
Tư Đồ Dật cắn răng nói: “Ngươi uống say!”
“Ta uống rượu sao?” Ta chỉ nhớ rõ ta uống là nước, chua chua ngọt ngọt.
“Ngươi không chỉ uống, còn say khướt!” Vẻ mặt của hắn hảo dọa người, như là muốn ăn thịt người luôn á, ta sợ hãi một chút, thật cẩn thận hỏi: “Say khướt?”
Sắc mặt hắn âm trầm: “Lúc Lão Tam đem ngươi giao cho ta ngươi vẫn còn mê man, vừa về đến nhà ngươi liền nhảy ngay xuống trốn, còn nhảy thoát y vũ! May mắn không phải ở công ty, nếu không đã làm trò cười cho mọi người rồi!”
Ta nhảy thoát y vũ? Ta rên rỉ một tiếng, đem mặt vùi vào chăn, thân thể trần như nhộng trong chăn càng làm cho ta tự giác thấy không có mặt mũi gặp ai, ta rầu rĩ nói: “Kia khẳng định không phải ta!”
Giữa hai chân có chút cảm giác dinh dính, trong chăn hình như cũng có chút mùi vừa quen thuộc vừa xa lạ, hậu đình hình như cũng có điểm đau, ta nhấc chăn lên lén lút nhìn hắn, trước ngực hắn có vẻ có vài cái dấu răng, mà còn có vài vết như vết cào.
“Ta không phải là còn làm cái gì nữa chứ?” Ta ấp úng hỏi.
Hắn lạnh lùng nhìn ta liếc mắt một cái: “Không có!” Trong lỗ mũi dường như còn phun ra lãnh khí.
Hắn càng sinh khí, liền chứng minh ta đoán càng chuẩn, ta ở trong lòng cười trộm, uống rượu cũng hay ho đấy, nguyên lai chiếm tiện nghi của hắn dễ dàng như vậy, tuy rằng ta không còn nhớ gì cả. [R: bị ăn sạch lại còn… T.T]
Sắc mặt hắn tối sầm, tức giận trừng mắt nhìn ta: “Chuyện ngày hôm nay ta bỏ qua, lần sau cấm ngươi uống, đã biết chưa?”
Ta đưa tay cánh tay vòng lên cổ hắn, cả người cũng treo lên: “Dật Dật, trên người ngươi thật thoải mái a, lành lạnh, không giống trên người ta giống như bị lửa đốt.”
“Đáng đời!” Hắn khinh mắng.
Ta nhân cơ hội ăn hôi tý, mặt chôn ở cần cổ hắn: “Ngô, mùi vị trên người Dật Dật thật là thơm nha, ngọt ngọt.” Ta dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm làn da bóng loáng của hắn.
“Ngươi còn muốn say rượu phát điên gì nữa?” Hắn nghiêng đầu tránh qua, thoát khỏi đầu lưỡi ta quấy rầy.
Taycủa ta không biết khi nào đã muốn trượt xuống trước ngực nhu niết nhũ đầu [R: aka 2 điểm hồng anh T///T] hắn, nó ở trong tay ta trở nên cứng rắn, ta cảm thấy phân thân của mình bắt đầu hưng phấn.
Trở mình ngã cả người lên thân hắn, ta cúi đầu đem quả đỏ kia nhét vào trong miệng, mút vào thật sâu, vị thật thơm mát như mật ong thượng hạng nha.
“Ngươi rốt cuộc là say thật hay là say giả?” Thanh âm hắn bắt đầu có chút khàn khàn.
Ta ly khai quả nhỏ căng đầy tiên diễm kia, dùng môi bao phủ lấy hắn, bốn phiến môi tiếp xúc với nhau, xúc cảm mềm mại tựa hồ kéo dài đến tận đáy lòng, đầu lưỡi trơn mềm ẩm thấp gắt gao dây dưa cùng một chỗ, ai cũng không buông ra ai, ta nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn làm say lòng người này, trong đầu cái gì cũng không còn, chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Hôn sâu biến thành nụ hô kích động, không biết khi nào ta đã ở phía dưới hắn, tay bắt đầu thăm dò lẫn nhau, vật cực nóng dưới thân ma sát lẫn nhau.
Thẳng đến khi phổi không hít được chút không khí nào, hai cánh môi chúng ta mới thoáng tách ra, ánh mắt hắn mang theo một tia tình dục, thanh âm lại lộ ra khàn khàn từ tính: “Namnhân là không chịu nổi khiêu khích.”
Ta đem hai chân tự động quấn lấy thắt lưng hắn, làm cho tay hắn cầm phân thân của ta, khẽ cười nói: “Nhẫn nhịn khiêu khích sẽ không là nam nhân.” Hai chân ta dùng một chút lực, đưa hắn ép về phía ta, cười xấu xa nói: “Đến đây đi, Dật Dật!”
“Ngươi đồ Tiểu Bạch háo sắc!” Hắn bắt đầu bộ lộng phân thân của ta, một đợt sóng khoái cảm đánh thẳng vào ta.
Tại thời điểm ta sắp lên đến đỉnh, hắn thế nhưng ngăn ta lại, không cho ta phóng thích: “Ô, Dật Dật, cho ta ra đi, ta chịu không nổi ……”
“Đây là trừng phạt ngươi!” Hắn tà tà cười: “Chờ ta cùng nhau.” Nói xong nâng chân của ta lên thẳng tiến vào bên trong cơ thể.
A? Kia phải đợi bao lâu a? Ta mau khóc ra, nhịn không được cầu xin tha thứ: “Ta sai rồi, ta lần sau không bao giờ đi uống rượu nữa, cho ta xuất ra đi.”
“Nghĩ lại xem sai ở chỗ nào!” Hắn cố ý va chạm thật mạnh bên trong cơ thể ta, khiến cho ta một trận sợ hãi thở dốc.
Trước khi thống khổ vì phóng thích không nổi cùng khoái cảm từ hậu đình làm cho ta nhỏ giọng khóc: “Ta biết ta sai ở chỗ nào, ô…… Có phải vì ta nhảy thoát y vũ khó coi không?” [R: *nham nhở =)))*]
Tác giả :
Đoạn Dực