Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình
Chương 27
“Lâu như vậy, sao Tư Đồ Hưởng còn chưa về? Bảo bảo đói bụng rồi!” Bảo bảo ghé vào trên giường, đáng thương hề hề mút ngón tay cái của mình, hai con mắt đều trừng to tròn, dường như là đang oán giận chúng ta bỏ đói hắn.
Tư Đồ Dật bị biểu tình này của bảo bảo chọc nở nụ cười, đi qua nhéo nhéo má hồng của bảo bảo: “Ngoan, chờ một chút, ba ba tìm xem có gì cho ngươi ăn trước không.”
Hắn mở tủ lạnh, trên dưới lật tung, nhưng bên trong ngoại trừ bia vẫn là bia: “Xem ra phải đợi lão tam về mới được, trong tủ lạnh thằng nhóc này ngay cả một gói mì cũng chẳng có.”
Cầm lấy điện thoại, hắn gọi vào di động của Tư Đồ Hưởng: “Uy, lão tam, mau lên, bảo bảo đói rồi.”
“Nhị ca, không phải ta không muốn nhanh, ta cũng muốn nhanh lắm, nhưng lão ba lão mẹ đang điên cuồng mua đồ, vốn ta gọi bọn hắn tới chọn hộ ta, thế nhưng hiện tại bọn hắn sắp dọn sạch cả siêu thị rồi!” Điện thoại bên kia Tư Đồ Hưởng nặng nề thở dài.
“Khó trách ta vừa mới gọi điện thoại cho ba mẹ, trong nhà không ai nhận, hóa ra là bị ngươi gọi đi, mặc kệ thế nào, mau mua chút về đây trước, về sớm, mai lại mua.”
“Được, ta đi bảo bọn hắn trở về.”
Ngắt điện thoại, Tư Đồ Dật ngồi vào bên cạnh ta, ôm thắt lưng ta: “Từ ngày hôm nay bảo bảo ngủ cùng chúng ta, ta nghĩ ngày mai đi mua một cái giường nhỏ đặt cạnh giường chúng ta.”
Ta ôm bảo bảo lên đùi, nắm tay nhỏ bé của hắn, xấu hổ cười nói: “Bảo bảo ngủ bên cạnh chúng ta, vậy lúc chúng ta cái kia thì làm sao đây? Hắn sẽ thấy mất.”
Hắn cười nói: “Sao ngươi cứ nghĩ tới vấn đề này vậy, bảo bảo còn nhỏ, tới buổi tối liền ngủ, sẽ không thấy được, đúng rồi, ngày mai còn phải mua ít đồ bảo hiểm, cẩn thận chút vẫn là hơn.”
“Đồ bảo hiểm là cái gì?” Ta hiếu kỳ hỏi, ngay cả bảo bảo cũng mở to mắt nhìn ba ba hắn.
“Đồ tránh thai, hơi mỏng trong suốt.” Hắn bế bảo bảo qua, gãi gãi lên bàn chân nhỏ, chọc cho bảo bảo khanh khách loạn cười.
Tránh thai? Bảo bảo đáng yêu như thế, nếu như có thêm một đứa, tiếng cười trong nhà sẽ càng nhiều, ta đem đau đớn lúc sinh bảo bảo quên đến sạch sẽ: “Dật Dật, chúng ta sinh thêm một đứa đi.”
Hắn một ngụm phủ quyết: “Không được, một đứa là đủ rồi, ta sẽ không để ngươi chịu thêm một đao nữa đâu.”
Mặc dù thái độ của hắn rất kiên quyết, thế nhưng trong lòng ta vẫn tính toán sinh thêm một đứa, cho Bạch Bạch thêm một cái đệ đệ, hắn cũng sẽ không cô đơn.
Một hồi, cửa bị mở ra, đầu tiên tiến vào trong là mẫu thân của Tư Đồ Dật, nàng kích động nhìn nhi tử mình, hai cánh tay mở ra ôm về phía Tư Đồ Dật: “Tiểu Dật.” Trong miệng gọi nhũ danh nhi tử, tay lại cướp bảo bảo trong tay con mình: “Đây là tôn tử của ta sao, trông thật đẹp mắt, đến, kêu nãi nãi.”
Ba của Tư Đồ Dật buông túi plastic trong tay, cũng tiến tới xem: “Ừm!”
“Ba, mẹ, chúng ta về rồi!” Tư Đồ Dật đánh thanh bắt chuyện với bọn họ, thế nhưng hai lão tập trung xem cháu nội, cũng chẳng thèm để ý đến hắn.
“Ai nha, nặng chết ta, tay của ta sắp gãy rồi.” Tư Đồ Hưởng cầm trong tay mấy cái túi lớn ném tới sofa, lập tức tựa lên sofa nghỉ: “Mẹ của ta nha, 10 hộp sữa bột, 5 bình cháo, 5 bình bột lúa mạch, xách chết ta.”
Nghe nói qua sữa bột, cháo mấy thứ, nhưng không biết trông như thế nào, ta lập tức lật ra xem, một cái bình đậy rất chắc chắn: “Dật Dật, mở cho ta xem xem.”
Tư Đồ Dật lập tức cầm lấy một bình, dùng chìa khóa, cạy mở nắp sắt che ở trên, xé đi bao gói bên trong, sau đó dùng muỗng nhỏ múc một thìa dạng phấn màu trắng ra: “Này, đây chính là sữa bột, dùng nước pha vào là thành sữa.” Hắn quay qua nói với Tư Đồ Hưởng đang co quắp trên sofa: “Lão tam, lấy bình sữa ra đây, rửa đi rồi mang cho ta.”
“Lại là ta?” Tư Đồ Hưởng hé cái mặt khóc tang: “Sao toàn lấy ta làm cu li?” Oán giận thì oán giận, hắn vẫn từ trong túi tìm ra bình sữa, đi nhà bếp rửa sạch một lần: “Cho ngươi.”
Tư Đồ Dật nhìn hướng dẫn dùng sữa bột, cẩn thận múc 3 thìa vào bình, sau đó đi tới chỗ máy nước nóng lạnh: “Cho nước sôi vào trước, dùng đũa khuấy tan, sau đó cho nước lạnh vào hòa đều, ừm, được rồi!” Tư Đồ Dật vặn chặt bình sữa, sau đó đưa cho ta: “Tiểu Bạch, ngươi nếm xem, xem có nóng hay không.”
Ta xem thứ được xưng là bình sữa, lắc lắc: “Uống thế nào?”
“Cho phần núm vú cao su bỏ vào miệng hút!” Tư Đồ Hưởng ở một bên trộm cười.
Ta hồ nghi đem thứ gọi là núm vú cao su cho vào miệng hút 2 cái, ừm, không nóng: “Uống ngon! Bạch Bạch khẳng định sẽ thích.”
Tư Đồ Dật nhận lại bình sữa đưa đến chỗ mẫu thân hắn: “Mẹ, cho bảo bảo uống sữa.”
Mẫu thân hắn nhận lấy bình sữa, ngồi lên sofa, cẩn thận đem núm vú cao su nhét vào miệng bảo bảo: “Đến, bảo bảo ngoan, uống sữa.”
Bảo bảo lần đầu tiên thấy thứ này, hai con mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc bình sữa, cái miệng liên tục động, xem dáng vẻ hút rất mạnh mẽ.
“Bảo bảo kêu tên gì?” Mẫu thân hắn hỏi.
Ta cười nói: “Kêu Tư Đồ Bạch Bạch.”
“Ha ha ha, Tư Đồ Bạch Bạch? Cái tên này thật khó nghe, Bạch Bạch? Bạch Bạch? Còn bye bye tạm biệt nữa!” Tư Đồ Hưởng cười đến ngửa trước ngửa sau.
Rất khó nghe sao? Ta không giải thích được nhìn Tư Đồ Dật: “Dật Dật?”
Tư Đồ Dật cười nói: “Ở chỗ chúng ta, từ tạm biệt trong tiếng Anh đọc lên nghe giống Bạch Bạch, vậy nên nghe vào rất giống Tư Đồ tạm biệt.”
“A, ngươi không nói sớm!” Ta suy sụp: “Vậy bảo bảo nên gọi là gì?”
Phụ thân Tư Đồ Dật ngồi một bên bỗng nhiên nói: “Tư Đồ Hạ Bạch.”
“Tư Đồ Hạ Bạch?” Ta lặp lại tên này, cười nói: “Dễ nghe hơn Tư Đồ Bạch Bạch, hơn nữa nhũ danh vẫn có thể kêu Bạch Bạch.”
“Nhị ca, ngươi cũng nên giải thích một chút ngươi một năm này chạy đi đâu? Ngươi có biết lúc ngươi không ở, ta một người phải làm thật nhiều việc, hại ta ngay cả thời gian thở cũng không có hay không, càng đừng nói tới đi kiếm em gái.” Tư Đồ Hưởng kháng nghị: “Ngươi ngày mai về công ty đi làm cho ta.”
Tư Đồ Dật thản nhiên nói: “Như vậy không phải rất tốt, cho ngươi trở nên có trách nhiệm, ta tạm thời sẽ không đi làm, ta muốn chăm nom bảo bảo.”
“Một đại nam nhân ở nhà chăm nom cái gì bảo bảo? Mời một bảo mẫu tới, chính ngươi đã nói, nam nhân phải biết lấy sự nghiệp làm trọng!” Tư Đồ Hưởng quái kêu.
Ta trừng hắn: “Hắn chăm bảo bảo của hắn có cái gì không đúng? Ngươi có phải là đỏ mắt với hắn? Đố kị hắn hay không? Có bản lĩnh, ngươi cũng sinh một đứa, xin nghỉ đẻ về nhà!”
Phụ thân bọn hắn ngồi ở bên cũng phụ họa: “Đúng, đúng!” Xem ra là đồng ý với lời của ta.
Tư Đồ Dật nói: “Ngày mai ta muốn đi trả tiền điện nước, còn phải đi đăng báo tìm một bảo mẫu tới giúp chúng ta làm cơm, bảo bảo 6 tháng, hẳn là có thể uống cháo dinh dưỡng, ăn canh, uống sữa mãi sợ không đủ chất.”
Mẫu thân hắn bỗng nhiên nói: “Không cần, toàn bộ dọn về nhà, ba đời một nhà không phải rất tốt sao? Trong nhà có sẵn bảo mẫu, miễn cho các ngươi mỗi ngày ăn mì tôm hoặc cơm văn phòng, như vậy bảo bảo cũng có thể mỗi ngày có đồ ăn đủ chất.”
Tư Đồ Hưởng túm túm y phục Tư Đồ Dật, kéo hắn đến một bên, nói nhỏ: “Ngươi nói thật, hài tử này là ở đâu ra? Sẽ không là ngươi từ chỗ bọn buôn người mua về đấy chứ?”
Tư Đồ Dật thất thanh cười nói: “Sức tưởng tượng của ngươi thật phong phú, bảo bảo đương nhiên là nhi tử ruột của ta.”
“Vậy mẹ hắn đâu? Ném rồi?”
Tư Đồ Dật thanh thanh cổ họng: “Ta trung thực cho các ngươi biết, các ngươi cũng không nên nói ra ngoài, nhất định phải bảo mật, bảo bảo là tiểu Bạch sinh.”
Không đợi Tư Đồ Dật nói xong, Tư Đồ Hưởng lập tức thét chói tai: “A, Tiểu Bạch là nữ nhân?”
Ta lập tức tóm một hộp sữa bột trên bàn ném hắn: “Ngươi mới là nữ nhân!” Hắc hắc! Trúng mục tiêu!
Tư Đồ Hưởng ôm đầu kêu lên: “Đừng loạn ném, bình sắt này đập chết người được đấy!”
Ta hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ai bảo ngươi nói ta là nữ nhân!”
“Ngươi không phải nữ nhân...” Hắn lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: “A, ta đã biết, ngươi là nhân yêu!”
Nhân yêu? Chính là đám người ở trong quán bar có ngực nữ nhân lại có mệnh căn tử nam nhân từng thấy trước đó? Ta lại đem một bình sữa bột ném hắn, quát: “Ngươi mới là nhân yêu!”
Tư Đồ Dật nghiêm mặt nói: “Được rồi, lão tam, nghe ta nói, chuyện là như vậy...”
...
“A?” Phụ mẫu Tư Đồ Dật trừng lớn con mắt, Tư Đồ Hưởng thì há hốc miệng: “Ta tưởng đây là chuyện chỉ có trong tiểu thuyết, còn thật có sao? Khó trách các ngươi đều giữ tóc dài.”
Mẫu thân hắn mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn nói: ” Ngày mai nói ba ngươi nghĩ biện pháp làm hộ khẩu cho Tiểu Bạch cùng bảo bảo, đem giới tính Tiểu Bạch đổi thành nữ, lại đi làm giấy đăng ký kết hôn, như vậy bảo bảo tương lai đi học liền không có vấn đề.”
Tư Đồ Dật gật gật đầu: “Được, quyết định vậy đi!”
Edit+Beta: Huyết Vũ
Tư Đồ Dật bị biểu tình này của bảo bảo chọc nở nụ cười, đi qua nhéo nhéo má hồng của bảo bảo: “Ngoan, chờ một chút, ba ba tìm xem có gì cho ngươi ăn trước không.”
Hắn mở tủ lạnh, trên dưới lật tung, nhưng bên trong ngoại trừ bia vẫn là bia: “Xem ra phải đợi lão tam về mới được, trong tủ lạnh thằng nhóc này ngay cả một gói mì cũng chẳng có.”
Cầm lấy điện thoại, hắn gọi vào di động của Tư Đồ Hưởng: “Uy, lão tam, mau lên, bảo bảo đói rồi.”
“Nhị ca, không phải ta không muốn nhanh, ta cũng muốn nhanh lắm, nhưng lão ba lão mẹ đang điên cuồng mua đồ, vốn ta gọi bọn hắn tới chọn hộ ta, thế nhưng hiện tại bọn hắn sắp dọn sạch cả siêu thị rồi!” Điện thoại bên kia Tư Đồ Hưởng nặng nề thở dài.
“Khó trách ta vừa mới gọi điện thoại cho ba mẹ, trong nhà không ai nhận, hóa ra là bị ngươi gọi đi, mặc kệ thế nào, mau mua chút về đây trước, về sớm, mai lại mua.”
“Được, ta đi bảo bọn hắn trở về.”
Ngắt điện thoại, Tư Đồ Dật ngồi vào bên cạnh ta, ôm thắt lưng ta: “Từ ngày hôm nay bảo bảo ngủ cùng chúng ta, ta nghĩ ngày mai đi mua một cái giường nhỏ đặt cạnh giường chúng ta.”
Ta ôm bảo bảo lên đùi, nắm tay nhỏ bé của hắn, xấu hổ cười nói: “Bảo bảo ngủ bên cạnh chúng ta, vậy lúc chúng ta cái kia thì làm sao đây? Hắn sẽ thấy mất.”
Hắn cười nói: “Sao ngươi cứ nghĩ tới vấn đề này vậy, bảo bảo còn nhỏ, tới buổi tối liền ngủ, sẽ không thấy được, đúng rồi, ngày mai còn phải mua ít đồ bảo hiểm, cẩn thận chút vẫn là hơn.”
“Đồ bảo hiểm là cái gì?” Ta hiếu kỳ hỏi, ngay cả bảo bảo cũng mở to mắt nhìn ba ba hắn.
“Đồ tránh thai, hơi mỏng trong suốt.” Hắn bế bảo bảo qua, gãi gãi lên bàn chân nhỏ, chọc cho bảo bảo khanh khách loạn cười.
Tránh thai? Bảo bảo đáng yêu như thế, nếu như có thêm một đứa, tiếng cười trong nhà sẽ càng nhiều, ta đem đau đớn lúc sinh bảo bảo quên đến sạch sẽ: “Dật Dật, chúng ta sinh thêm một đứa đi.”
Hắn một ngụm phủ quyết: “Không được, một đứa là đủ rồi, ta sẽ không để ngươi chịu thêm một đao nữa đâu.”
Mặc dù thái độ của hắn rất kiên quyết, thế nhưng trong lòng ta vẫn tính toán sinh thêm một đứa, cho Bạch Bạch thêm một cái đệ đệ, hắn cũng sẽ không cô đơn.
Một hồi, cửa bị mở ra, đầu tiên tiến vào trong là mẫu thân của Tư Đồ Dật, nàng kích động nhìn nhi tử mình, hai cánh tay mở ra ôm về phía Tư Đồ Dật: “Tiểu Dật.” Trong miệng gọi nhũ danh nhi tử, tay lại cướp bảo bảo trong tay con mình: “Đây là tôn tử của ta sao, trông thật đẹp mắt, đến, kêu nãi nãi.”
Ba của Tư Đồ Dật buông túi plastic trong tay, cũng tiến tới xem: “Ừm!”
“Ba, mẹ, chúng ta về rồi!” Tư Đồ Dật đánh thanh bắt chuyện với bọn họ, thế nhưng hai lão tập trung xem cháu nội, cũng chẳng thèm để ý đến hắn.
“Ai nha, nặng chết ta, tay của ta sắp gãy rồi.” Tư Đồ Hưởng cầm trong tay mấy cái túi lớn ném tới sofa, lập tức tựa lên sofa nghỉ: “Mẹ của ta nha, 10 hộp sữa bột, 5 bình cháo, 5 bình bột lúa mạch, xách chết ta.”
Nghe nói qua sữa bột, cháo mấy thứ, nhưng không biết trông như thế nào, ta lập tức lật ra xem, một cái bình đậy rất chắc chắn: “Dật Dật, mở cho ta xem xem.”
Tư Đồ Dật lập tức cầm lấy một bình, dùng chìa khóa, cạy mở nắp sắt che ở trên, xé đi bao gói bên trong, sau đó dùng muỗng nhỏ múc một thìa dạng phấn màu trắng ra: “Này, đây chính là sữa bột, dùng nước pha vào là thành sữa.” Hắn quay qua nói với Tư Đồ Hưởng đang co quắp trên sofa: “Lão tam, lấy bình sữa ra đây, rửa đi rồi mang cho ta.”
“Lại là ta?” Tư Đồ Hưởng hé cái mặt khóc tang: “Sao toàn lấy ta làm cu li?” Oán giận thì oán giận, hắn vẫn từ trong túi tìm ra bình sữa, đi nhà bếp rửa sạch một lần: “Cho ngươi.”
Tư Đồ Dật nhìn hướng dẫn dùng sữa bột, cẩn thận múc 3 thìa vào bình, sau đó đi tới chỗ máy nước nóng lạnh: “Cho nước sôi vào trước, dùng đũa khuấy tan, sau đó cho nước lạnh vào hòa đều, ừm, được rồi!” Tư Đồ Dật vặn chặt bình sữa, sau đó đưa cho ta: “Tiểu Bạch, ngươi nếm xem, xem có nóng hay không.”
Ta xem thứ được xưng là bình sữa, lắc lắc: “Uống thế nào?”
“Cho phần núm vú cao su bỏ vào miệng hút!” Tư Đồ Hưởng ở một bên trộm cười.
Ta hồ nghi đem thứ gọi là núm vú cao su cho vào miệng hút 2 cái, ừm, không nóng: “Uống ngon! Bạch Bạch khẳng định sẽ thích.”
Tư Đồ Dật nhận lại bình sữa đưa đến chỗ mẫu thân hắn: “Mẹ, cho bảo bảo uống sữa.”
Mẫu thân hắn nhận lấy bình sữa, ngồi lên sofa, cẩn thận đem núm vú cao su nhét vào miệng bảo bảo: “Đến, bảo bảo ngoan, uống sữa.”
Bảo bảo lần đầu tiên thấy thứ này, hai con mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc bình sữa, cái miệng liên tục động, xem dáng vẻ hút rất mạnh mẽ.
“Bảo bảo kêu tên gì?” Mẫu thân hắn hỏi.
Ta cười nói: “Kêu Tư Đồ Bạch Bạch.”
“Ha ha ha, Tư Đồ Bạch Bạch? Cái tên này thật khó nghe, Bạch Bạch? Bạch Bạch? Còn bye bye tạm biệt nữa!” Tư Đồ Hưởng cười đến ngửa trước ngửa sau.
Rất khó nghe sao? Ta không giải thích được nhìn Tư Đồ Dật: “Dật Dật?”
Tư Đồ Dật cười nói: “Ở chỗ chúng ta, từ tạm biệt trong tiếng Anh đọc lên nghe giống Bạch Bạch, vậy nên nghe vào rất giống Tư Đồ tạm biệt.”
“A, ngươi không nói sớm!” Ta suy sụp: “Vậy bảo bảo nên gọi là gì?”
Phụ thân Tư Đồ Dật ngồi một bên bỗng nhiên nói: “Tư Đồ Hạ Bạch.”
“Tư Đồ Hạ Bạch?” Ta lặp lại tên này, cười nói: “Dễ nghe hơn Tư Đồ Bạch Bạch, hơn nữa nhũ danh vẫn có thể kêu Bạch Bạch.”
“Nhị ca, ngươi cũng nên giải thích một chút ngươi một năm này chạy đi đâu? Ngươi có biết lúc ngươi không ở, ta một người phải làm thật nhiều việc, hại ta ngay cả thời gian thở cũng không có hay không, càng đừng nói tới đi kiếm em gái.” Tư Đồ Hưởng kháng nghị: “Ngươi ngày mai về công ty đi làm cho ta.”
Tư Đồ Dật thản nhiên nói: “Như vậy không phải rất tốt, cho ngươi trở nên có trách nhiệm, ta tạm thời sẽ không đi làm, ta muốn chăm nom bảo bảo.”
“Một đại nam nhân ở nhà chăm nom cái gì bảo bảo? Mời một bảo mẫu tới, chính ngươi đã nói, nam nhân phải biết lấy sự nghiệp làm trọng!” Tư Đồ Hưởng quái kêu.
Ta trừng hắn: “Hắn chăm bảo bảo của hắn có cái gì không đúng? Ngươi có phải là đỏ mắt với hắn? Đố kị hắn hay không? Có bản lĩnh, ngươi cũng sinh một đứa, xin nghỉ đẻ về nhà!”
Phụ thân bọn hắn ngồi ở bên cũng phụ họa: “Đúng, đúng!” Xem ra là đồng ý với lời của ta.
Tư Đồ Dật nói: “Ngày mai ta muốn đi trả tiền điện nước, còn phải đi đăng báo tìm một bảo mẫu tới giúp chúng ta làm cơm, bảo bảo 6 tháng, hẳn là có thể uống cháo dinh dưỡng, ăn canh, uống sữa mãi sợ không đủ chất.”
Mẫu thân hắn bỗng nhiên nói: “Không cần, toàn bộ dọn về nhà, ba đời một nhà không phải rất tốt sao? Trong nhà có sẵn bảo mẫu, miễn cho các ngươi mỗi ngày ăn mì tôm hoặc cơm văn phòng, như vậy bảo bảo cũng có thể mỗi ngày có đồ ăn đủ chất.”
Tư Đồ Hưởng túm túm y phục Tư Đồ Dật, kéo hắn đến một bên, nói nhỏ: “Ngươi nói thật, hài tử này là ở đâu ra? Sẽ không là ngươi từ chỗ bọn buôn người mua về đấy chứ?”
Tư Đồ Dật thất thanh cười nói: “Sức tưởng tượng của ngươi thật phong phú, bảo bảo đương nhiên là nhi tử ruột của ta.”
“Vậy mẹ hắn đâu? Ném rồi?”
Tư Đồ Dật thanh thanh cổ họng: “Ta trung thực cho các ngươi biết, các ngươi cũng không nên nói ra ngoài, nhất định phải bảo mật, bảo bảo là tiểu Bạch sinh.”
Không đợi Tư Đồ Dật nói xong, Tư Đồ Hưởng lập tức thét chói tai: “A, Tiểu Bạch là nữ nhân?”
Ta lập tức tóm một hộp sữa bột trên bàn ném hắn: “Ngươi mới là nữ nhân!” Hắc hắc! Trúng mục tiêu!
Tư Đồ Hưởng ôm đầu kêu lên: “Đừng loạn ném, bình sắt này đập chết người được đấy!”
Ta hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ai bảo ngươi nói ta là nữ nhân!”
“Ngươi không phải nữ nhân...” Hắn lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: “A, ta đã biết, ngươi là nhân yêu!”
Nhân yêu? Chính là đám người ở trong quán bar có ngực nữ nhân lại có mệnh căn tử nam nhân từng thấy trước đó? Ta lại đem một bình sữa bột ném hắn, quát: “Ngươi mới là nhân yêu!”
Tư Đồ Dật nghiêm mặt nói: “Được rồi, lão tam, nghe ta nói, chuyện là như vậy...”
...
“A?” Phụ mẫu Tư Đồ Dật trừng lớn con mắt, Tư Đồ Hưởng thì há hốc miệng: “Ta tưởng đây là chuyện chỉ có trong tiểu thuyết, còn thật có sao? Khó trách các ngươi đều giữ tóc dài.”
Mẫu thân hắn mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn nói: ” Ngày mai nói ba ngươi nghĩ biện pháp làm hộ khẩu cho Tiểu Bạch cùng bảo bảo, đem giới tính Tiểu Bạch đổi thành nữ, lại đi làm giấy đăng ký kết hôn, như vậy bảo bảo tương lai đi học liền không có vấn đề.”
Tư Đồ Dật gật gật đầu: “Được, quyết định vậy đi!”
Edit+Beta: Huyết Vũ
Tác giả :
Đoạn Dực