Người Hầu Của Đại Ma Vương
Chương 7
Khi hắn hoàn hồn mới phát hiện cơm trưa của côtất cả đều bị hắn giải quyết hết nhưng cô ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cúi thấp đầu, khuôn mặt buồn rầu.
Thượng Quan Nghiêu lúc này mới giật mình, hắn ăn cơm trưa của cô vậy cô phải đói bụng, cho nên lần trước…… Cô cũng là như vậy?
Hắn hiếm có hiện lên một chút cảmgiác áy náy, nghĩ đến hành vi hắn đại khái cùng ác bá không khác nhau lắm, khó trách cô sợ tới mức không dám hé răng.
Vừ nghĩ một hồi, hắn cũng không để ý tới cô kinh ngạc, đem đồ ăn dọn dẹp xong, cũng bất kể cô có nguyện ý hay không, lại càng không để ý cô có muốn đi học không, trực tiếp đưa cô đến một nhà ăn rất khác biệt.
Lăng Thủy Nguyệt vừa sợ vừa khẩn trương, nhưng mà chỉ dám nhìn lén hắn, không dám đem tràn đầy nghi vấn trong lòng nói ra miệng, côthật sự không hiểu người nam sinh này thoạt nhìn một chút cũng biết là người không dễ chọc vậy đến tột cùng hắn muốn làm cái gì nha.
Chờ hai người ngồi vào chỗ của mình, Thượng Quan Nghiêu gọi người phục vụ tới, đem thực đơn đẩy đến trước mặt cô,“Muốn ăn cái gì thì gọi.”
“Ack……” Côấp a ấp úng, do dự,“Tôi…… Tôi không đói bụng.”
Vừa dứt lời, bụng của cô liền không không chịu thua kém truyền đến một tiếng kêu càu nhàu, không thức thời phá hư ngụy trang của cô.
Hắn buồn cười nhìn cô,“Nếu không đói bụng, tiếng động vừa rồi là gì nha?”
Khuôn mặt nhỏ nhắnlớn bằng bàn tay nhất thời đỏ bừng, cái mũi và miệng khéo léo, một đôi mắt một mí ngập nước, chỉ có thể xem như một cô bé con không có thức ăn sáng.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô ở trong mắt Thượng Quan Nghiêu, lại có một mùi vị quen thuộc.
Đặc biệt là khuôn mặt đỏ của cô, dáng vẻ vừa nói nói liền lắp bắp, cực kỳ giống tiểu bạch thỏ nhát gan, ngay cả nhìn mắtngười khác cũng sợ hãi rụt rè .
“Thời gian đi học buổi chiều cũng sắp tới rồi……”
Cô hiện tại chỉ muốn trốn, hắn làm cho người ta có cảm giác áp bức , hơn nữa cái này tính cái gì nha, tự nhiên bị kéo dài tới nhà ăn, còn phải ăn cơm một nam sinh ngay cả tên cũng không biết, cảm giác giống như hẹn hò, nhưng mà cô tuyệt không vui vẻ, ngược lại sợ đến muốn chết a.
“Cô hình như rất sợ tôi?”
Hắn một câu nói toạt ra tâm tư của cô, trên thực tế người ngu ngốc cũng nhìn ra được cô rất sợ hắn, chẳng qua chuyện này hắn một chút cũng không muốn nhận thôi.
Không chỉ dừng ở sợ, quả thực là sợ đến chạy trốn không kịp.
Lúc Lăng Thủy Nguyệt còn nhỏ, đừng nóiở chung một mình với namsinh, ngay cả khi nói chuyện không cẩn thận đụng phải tay người đó, cũng sẽ làm cho cô sợ tới mức tim đang đập phải ngừng lại.
Cô trời sinh hướng nội, đóng cửa tình cảm của mình, từ nhỏ đến lớn lại khôngđược người nhà coi trọng, tự nhiên cảm thấy mình tồn tại rất nhỏ.
Trước kia còn có Trần Tẩu trò chuyện với, quan tâm cô, nhưng tuổi Trần Tẩu càng lúc càng lớn, con gái của dì ấy cũng không nhẫn tâm để dì tiếp tục làm việc ở Lăng gia, cho nên mấy năm trước liền từ chức về nhà dưỡng lão, thế giới của cô cũng hoàn toàn trở nên không có sinh khí.
Bất quá cô vẫn không để ý ánh mắt uy hiếpcủa hắn , nơm nớp lo sợ ăn món ăn trước mặt, nhưng màăn lại không có mùi vị, hận không thể làm cho thời gian có thể trôi nhanh, sớm một chút thoát khỏi người trước mắt này.
Thượng Quan Nghiêu nhìn thấy cô chỉ ăn một món trước mặt, hắn liền tự chủ, giọn thêm một bàn đồ ăn, hắn từ đầu đến cuối vừa buồn cười vừa tức giận đánh giá cô, ngẫu nhiên hỏi cô một vấn đề, cô cũng là đáp lại thật cẩn thận, dáng vẻ như là sợ chọc giận hắn.
“Cô đều một mình ăn cơm trưa sao?”
Lăn Thủy Nguyệt cúi đầu cái miệng nhỏ đang ăn lập tức im lặng, giống như vương tử hỏi tiểu nữ bộc một câu, vội liên tục gật đầu, sợ chậm một giây sẽ bị phạt.
“Vì sao ra ngoài trời ăn, mà không phải đi vào nhà ăn dành cho học sinh?” Hắn nhịn không được nhíu lại lông mày, không biết chính mình sao đối với cô tốt như vậy, muốn biết về tất cả của cô, thậm chí trong đầucòn có loại ý nghĩ muốn tiếp cận cô.
“Ack…… Thức ăn ở nhà ăn …… Có chút đắt tiền.”
Trên thực tế là vô cùng đắt a, ăn một chút cơm trưa, dường như tiêu hết tiền xài vặt trong một tháng của cô.
Đáp án này Thượng Quan Nghiêu nghe thấy cảm thấy có chút mới mẻ, dù sao ngay từ đầu hắn nghĩ cô là loại người bị các nữsinhkhác xa lánh, cô giống như đại tiểu thư kiêu căng thường ngày không hé răng.
Bất quá cô trả lời “Có chút đắt tiền” thật đúng là ngoài dự liệu của hắn.
Thượng Quan Nghiêu lúc này mới giật mình, hắn ăn cơm trưa của cô vậy cô phải đói bụng, cho nên lần trước…… Cô cũng là như vậy?
Hắn hiếm có hiện lên một chút cảmgiác áy náy, nghĩ đến hành vi hắn đại khái cùng ác bá không khác nhau lắm, khó trách cô sợ tới mức không dám hé răng.
Vừ nghĩ một hồi, hắn cũng không để ý tới cô kinh ngạc, đem đồ ăn dọn dẹp xong, cũng bất kể cô có nguyện ý hay không, lại càng không để ý cô có muốn đi học không, trực tiếp đưa cô đến một nhà ăn rất khác biệt.
Lăng Thủy Nguyệt vừa sợ vừa khẩn trương, nhưng mà chỉ dám nhìn lén hắn, không dám đem tràn đầy nghi vấn trong lòng nói ra miệng, côthật sự không hiểu người nam sinh này thoạt nhìn một chút cũng biết là người không dễ chọc vậy đến tột cùng hắn muốn làm cái gì nha.
Chờ hai người ngồi vào chỗ của mình, Thượng Quan Nghiêu gọi người phục vụ tới, đem thực đơn đẩy đến trước mặt cô,“Muốn ăn cái gì thì gọi.”
“Ack……” Côấp a ấp úng, do dự,“Tôi…… Tôi không đói bụng.”
Vừa dứt lời, bụng của cô liền không không chịu thua kém truyền đến một tiếng kêu càu nhàu, không thức thời phá hư ngụy trang của cô.
Hắn buồn cười nhìn cô,“Nếu không đói bụng, tiếng động vừa rồi là gì nha?”
Khuôn mặt nhỏ nhắnlớn bằng bàn tay nhất thời đỏ bừng, cái mũi và miệng khéo léo, một đôi mắt một mí ngập nước, chỉ có thể xem như một cô bé con không có thức ăn sáng.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô ở trong mắt Thượng Quan Nghiêu, lại có một mùi vị quen thuộc.
Đặc biệt là khuôn mặt đỏ của cô, dáng vẻ vừa nói nói liền lắp bắp, cực kỳ giống tiểu bạch thỏ nhát gan, ngay cả nhìn mắtngười khác cũng sợ hãi rụt rè .
“Thời gian đi học buổi chiều cũng sắp tới rồi……”
Cô hiện tại chỉ muốn trốn, hắn làm cho người ta có cảm giác áp bức , hơn nữa cái này tính cái gì nha, tự nhiên bị kéo dài tới nhà ăn, còn phải ăn cơm một nam sinh ngay cả tên cũng không biết, cảm giác giống như hẹn hò, nhưng mà cô tuyệt không vui vẻ, ngược lại sợ đến muốn chết a.
“Cô hình như rất sợ tôi?”
Hắn một câu nói toạt ra tâm tư của cô, trên thực tế người ngu ngốc cũng nhìn ra được cô rất sợ hắn, chẳng qua chuyện này hắn một chút cũng không muốn nhận thôi.
Không chỉ dừng ở sợ, quả thực là sợ đến chạy trốn không kịp.
Lúc Lăng Thủy Nguyệt còn nhỏ, đừng nóiở chung một mình với namsinh, ngay cả khi nói chuyện không cẩn thận đụng phải tay người đó, cũng sẽ làm cho cô sợ tới mức tim đang đập phải ngừng lại.
Cô trời sinh hướng nội, đóng cửa tình cảm của mình, từ nhỏ đến lớn lại khôngđược người nhà coi trọng, tự nhiên cảm thấy mình tồn tại rất nhỏ.
Trước kia còn có Trần Tẩu trò chuyện với, quan tâm cô, nhưng tuổi Trần Tẩu càng lúc càng lớn, con gái của dì ấy cũng không nhẫn tâm để dì tiếp tục làm việc ở Lăng gia, cho nên mấy năm trước liền từ chức về nhà dưỡng lão, thế giới của cô cũng hoàn toàn trở nên không có sinh khí.
Bất quá cô vẫn không để ý ánh mắt uy hiếpcủa hắn , nơm nớp lo sợ ăn món ăn trước mặt, nhưng màăn lại không có mùi vị, hận không thể làm cho thời gian có thể trôi nhanh, sớm một chút thoát khỏi người trước mắt này.
Thượng Quan Nghiêu nhìn thấy cô chỉ ăn một món trước mặt, hắn liền tự chủ, giọn thêm một bàn đồ ăn, hắn từ đầu đến cuối vừa buồn cười vừa tức giận đánh giá cô, ngẫu nhiên hỏi cô một vấn đề, cô cũng là đáp lại thật cẩn thận, dáng vẻ như là sợ chọc giận hắn.
“Cô đều một mình ăn cơm trưa sao?”
Lăn Thủy Nguyệt cúi đầu cái miệng nhỏ đang ăn lập tức im lặng, giống như vương tử hỏi tiểu nữ bộc một câu, vội liên tục gật đầu, sợ chậm một giây sẽ bị phạt.
“Vì sao ra ngoài trời ăn, mà không phải đi vào nhà ăn dành cho học sinh?” Hắn nhịn không được nhíu lại lông mày, không biết chính mình sao đối với cô tốt như vậy, muốn biết về tất cả của cô, thậm chí trong đầucòn có loại ý nghĩ muốn tiếp cận cô.
“Ack…… Thức ăn ở nhà ăn …… Có chút đắt tiền.”
Trên thực tế là vô cùng đắt a, ăn một chút cơm trưa, dường như tiêu hết tiền xài vặt trong một tháng của cô.
Đáp án này Thượng Quan Nghiêu nghe thấy cảm thấy có chút mới mẻ, dù sao ngay từ đầu hắn nghĩ cô là loại người bị các nữsinhkhác xa lánh, cô giống như đại tiểu thư kiêu căng thường ngày không hé răng.
Bất quá cô trả lời “Có chút đắt tiền” thật đúng là ngoài dự liệu của hắn.
Tác giả :
Minh Tinh