Người Hầu Của 4 Hoàng Tử
Chương 25
“Wow!! Cậu nhìn xem, đôi kia đẹp quá đi!!!” – một cô gái thốt lên.
“Đâu đâu?? A, kia rồi! Ôi cha mẹ ơi, giá mà mình được là cô gái kia một lần thì chết cũng đáng!! Anh chàng ấy đẹp trai kinh!!!!” – cô gái khác hét lên.
“Cậu mơ đấy à! Người ta xinh đẹp như thế mới xứng với anh ta, chứ cậu thì...” – cô nàng nhìn từ chân lên đầu cô bạn mình, cuối cùng lắc đầu thở dài một tiếng đầy khinh thường.
“Xì! Cậu thì hay rồi! Hứ!” – cô bạn kia thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng bừng bỏ đi, còn cô gái kia đứng cười ha ha.
Xin được giới thiệu, cặp đôi đó chính là Nguyên Nhược - Kỷ Nam.
Hai người họ đang cười nói rất vui vẻ, thỉnh thoảng Kỷ Nam lại nhéo nhéo mũi hay bẹo má Nguyên Nhược, Nguyên Nhược chu môi lên vẻ hờn dỗi rất đáng yêu, người này liên tục gắp thức ăn vào đĩa người kia. Ai nhìn vào cũng thấy đây là một cặp đôi rất ngọt ngào, rất tuyệt vời, nhưng ai biết được là họ làm thế chủ yếu để diễn cho người con trai đang ngồi ở bàn ăn đối diện kia xem đâu?
Đình Phong phong thái rất lạnh lùng, nhàn tản ngồi ăn, chỉ thiếu nước gắn cái biển trên mặt: “Ta là vua, không phải quan tâm đến ai hết, chỉ có người khác quan tâm đến ta.” Thế nhưng thực sự thì anh chàng vừa ăn vừa liếc mắt về phía bàn Nguyên Nhược, thỉnh thoảng lại cười khinh thường cái thái độ giả nai của cô nàng. Nhưng khinh một thì giận mười. Trong lòng Đình Phong như có lửa địa ngục cháy dữ dội (lửa tức giận), lại thỉnh thoảng “ai kia” lại có những hành động “ngọt đến chảy nước” khiến cậu thấy như có ai đổ thêm xăng vào lửa vậy! =.=
***
Khi Nguyên Nhược cùng Kỷ Nam ngồi yên vị trong xe thì cũng cùng lúc chủ nhân của chiếc Ferrari đỗ sát bên cạnh bước vào – Đình Phong!
Nguyên Nhược thấy vậy, lại quay sang trò chuyện cười đùa với Kỷ Nam vô cùng than thiết, nhưng cũng đánh mắt sang quan sát thái độ Đình Phong.
Đình Phong liếc liếc sang chỗ bọn họ, lòng vô cùng bực bội, nghĩ thầm: “Em có vẻ hạnh phúc quá nhỉ!! Còn không thèm nhìn sang chỗ này một cái!! Hừ!”
Rõ ràng Đình Phong đang vô cùng ghen tuông vậy mà sau mấy cái liếc, Nguyên Nhược lại nghĩ: “Anh ta còn không thèm quan tâm đến mình!! Còn chẳng thèm liếc mình lấy một cái!!”
Kỷ Nam nhìn thấy Đình Phong qua những cái liếc mắt của Nguyên Nhược, bàn tay bất giác lần đến cổ tay Nguyên Nhược nắm thật chặt, gương mặt cũng tự nhiên đanh lại, ánh mắt có gì đó hụt hẫng và buồn tủi, nhưng Nguyên Nhược không hề nhận ra, chỉ nhíu mày, gắt nhẹ:
_ Anh điên à?
Hai người yêu nhau lại không hiểu lòng nhau, tự suy diễn, tự làm chính mình đau khổ, thật đúng là bi hài. Chỉ khổ cho Kỷ Nam, yêu người không nên yêu…
Hai chiếc xe rú ga, ra khỏi gara, phóng ra con đường lớn rồi chia làm hai ngả khác nhau.
Đình Phong nói thầm:
_ Nguyên Nhược, hãy đợi đi, khi anh xuất hiện trước mặt em lần nữa cũng là khi em không dễ dàng thoát được khỏi tay tôi đâu!! – rồi anh nở một nụ cười khẽ…
***
Nguyên Nhược dựa người vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn hoàng hôn dần buông.
Đột nhiên, một hồi gõ cửa vang lên, Nguyên Nhược không quay đầu lại, nói:
_ Vào đi!
Cánh cửa phòng bật mở, người bước vào là một cô gái trẻ có dáng người cao ráo, bộ đồ da màu đen bó sát tôn lên đường cong quyến rũ của cô, khuôn mặt trang điểm không nhiều, chủ yếu là kẻ mắt càng làm cô có vẻ sắc sảo hơn. Đó là Ghost – Hạ Thanh Thanh.
Thanh Thanh vừa đóng cánh cửa vào vừa lên tiếng:
_ Nhóc, sao vừa về đã chui vào đây trầm ngâm thế, không ra chào hỏi mọi người một tiếng à?
Nguyên Nhược không trả lời, cứ giữ nguyên vị trí đó.
Thanh Thanh thở dài, ôm lấy Nguyên Nhược:
_ Em, chị xin lỗi vì đã không nói mấy chuyện của tổ chức cho em, nhưng thực sự chị không muốn em dính quá nhiều đến máu, em còn quá trẻ, chị muốn em có cơ hội sống cuộc sống bình thường như những đứa con gái bình thường khác hơn là cái nơi đầy mùi máu tanh và mưu mô này. Chị cứ nghĩ em sống ở ngoài sẽ đoạn tuyệt dần với bên này, giờ em đã chọn nơi này, chị mong em đừng như thế này, chị sẽ rất buồn…
Nguyên Nhược thở hắt ra, quay đầu lại, ôm lấy Thanh Thanh:
_ Chị, em thực sự không sao!
Thanh Thanh thì thầm:
_ Cô bé ngốc! Đi ra chào hỏi mọi người thôi, họ đã chuẩn bị một bữa tiệc cho em rồi đấy!
Nguyên Nhược mỉm cười:
_ Vâng! – rồi cùng Thanh Thanh bước ra ngoài.
Bỗng, Nguyên Nhược quay đầu lại, nhìn ra cửa sổ, nơi hoàng hôn xuống, nói khẽ:
_ Chị à! Có phải cuộc đời của em… khi kết thúc cũng sẽ như hoàng hôn kia không?
Thanh Thanh không nghe rõ, quay đầu lại hỏi:
_ Hả? Em vừa nói gì cơ? Chị không nghe rõ.
Nguyên Nhược lắc đầu:
_ Không, không có gì đâu ạ, chúng ta đi mau thôi!
“Đâu đâu?? A, kia rồi! Ôi cha mẹ ơi, giá mà mình được là cô gái kia một lần thì chết cũng đáng!! Anh chàng ấy đẹp trai kinh!!!!” – cô gái khác hét lên.
“Cậu mơ đấy à! Người ta xinh đẹp như thế mới xứng với anh ta, chứ cậu thì...” – cô nàng nhìn từ chân lên đầu cô bạn mình, cuối cùng lắc đầu thở dài một tiếng đầy khinh thường.
“Xì! Cậu thì hay rồi! Hứ!” – cô bạn kia thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng bừng bỏ đi, còn cô gái kia đứng cười ha ha.
Xin được giới thiệu, cặp đôi đó chính là Nguyên Nhược - Kỷ Nam.
Hai người họ đang cười nói rất vui vẻ, thỉnh thoảng Kỷ Nam lại nhéo nhéo mũi hay bẹo má Nguyên Nhược, Nguyên Nhược chu môi lên vẻ hờn dỗi rất đáng yêu, người này liên tục gắp thức ăn vào đĩa người kia. Ai nhìn vào cũng thấy đây là một cặp đôi rất ngọt ngào, rất tuyệt vời, nhưng ai biết được là họ làm thế chủ yếu để diễn cho người con trai đang ngồi ở bàn ăn đối diện kia xem đâu?
Đình Phong phong thái rất lạnh lùng, nhàn tản ngồi ăn, chỉ thiếu nước gắn cái biển trên mặt: “Ta là vua, không phải quan tâm đến ai hết, chỉ có người khác quan tâm đến ta.” Thế nhưng thực sự thì anh chàng vừa ăn vừa liếc mắt về phía bàn Nguyên Nhược, thỉnh thoảng lại cười khinh thường cái thái độ giả nai của cô nàng. Nhưng khinh một thì giận mười. Trong lòng Đình Phong như có lửa địa ngục cháy dữ dội (lửa tức giận), lại thỉnh thoảng “ai kia” lại có những hành động “ngọt đến chảy nước” khiến cậu thấy như có ai đổ thêm xăng vào lửa vậy! =.=
***
Khi Nguyên Nhược cùng Kỷ Nam ngồi yên vị trong xe thì cũng cùng lúc chủ nhân của chiếc Ferrari đỗ sát bên cạnh bước vào – Đình Phong!
Nguyên Nhược thấy vậy, lại quay sang trò chuyện cười đùa với Kỷ Nam vô cùng than thiết, nhưng cũng đánh mắt sang quan sát thái độ Đình Phong.
Đình Phong liếc liếc sang chỗ bọn họ, lòng vô cùng bực bội, nghĩ thầm: “Em có vẻ hạnh phúc quá nhỉ!! Còn không thèm nhìn sang chỗ này một cái!! Hừ!”
Rõ ràng Đình Phong đang vô cùng ghen tuông vậy mà sau mấy cái liếc, Nguyên Nhược lại nghĩ: “Anh ta còn không thèm quan tâm đến mình!! Còn chẳng thèm liếc mình lấy một cái!!”
Kỷ Nam nhìn thấy Đình Phong qua những cái liếc mắt của Nguyên Nhược, bàn tay bất giác lần đến cổ tay Nguyên Nhược nắm thật chặt, gương mặt cũng tự nhiên đanh lại, ánh mắt có gì đó hụt hẫng và buồn tủi, nhưng Nguyên Nhược không hề nhận ra, chỉ nhíu mày, gắt nhẹ:
_ Anh điên à?
Hai người yêu nhau lại không hiểu lòng nhau, tự suy diễn, tự làm chính mình đau khổ, thật đúng là bi hài. Chỉ khổ cho Kỷ Nam, yêu người không nên yêu…
Hai chiếc xe rú ga, ra khỏi gara, phóng ra con đường lớn rồi chia làm hai ngả khác nhau.
Đình Phong nói thầm:
_ Nguyên Nhược, hãy đợi đi, khi anh xuất hiện trước mặt em lần nữa cũng là khi em không dễ dàng thoát được khỏi tay tôi đâu!! – rồi anh nở một nụ cười khẽ…
***
Nguyên Nhược dựa người vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn hoàng hôn dần buông.
Đột nhiên, một hồi gõ cửa vang lên, Nguyên Nhược không quay đầu lại, nói:
_ Vào đi!
Cánh cửa phòng bật mở, người bước vào là một cô gái trẻ có dáng người cao ráo, bộ đồ da màu đen bó sát tôn lên đường cong quyến rũ của cô, khuôn mặt trang điểm không nhiều, chủ yếu là kẻ mắt càng làm cô có vẻ sắc sảo hơn. Đó là Ghost – Hạ Thanh Thanh.
Thanh Thanh vừa đóng cánh cửa vào vừa lên tiếng:
_ Nhóc, sao vừa về đã chui vào đây trầm ngâm thế, không ra chào hỏi mọi người một tiếng à?
Nguyên Nhược không trả lời, cứ giữ nguyên vị trí đó.
Thanh Thanh thở dài, ôm lấy Nguyên Nhược:
_ Em, chị xin lỗi vì đã không nói mấy chuyện của tổ chức cho em, nhưng thực sự chị không muốn em dính quá nhiều đến máu, em còn quá trẻ, chị muốn em có cơ hội sống cuộc sống bình thường như những đứa con gái bình thường khác hơn là cái nơi đầy mùi máu tanh và mưu mô này. Chị cứ nghĩ em sống ở ngoài sẽ đoạn tuyệt dần với bên này, giờ em đã chọn nơi này, chị mong em đừng như thế này, chị sẽ rất buồn…
Nguyên Nhược thở hắt ra, quay đầu lại, ôm lấy Thanh Thanh:
_ Chị, em thực sự không sao!
Thanh Thanh thì thầm:
_ Cô bé ngốc! Đi ra chào hỏi mọi người thôi, họ đã chuẩn bị một bữa tiệc cho em rồi đấy!
Nguyên Nhược mỉm cười:
_ Vâng! – rồi cùng Thanh Thanh bước ra ngoài.
Bỗng, Nguyên Nhược quay đầu lại, nhìn ra cửa sổ, nơi hoàng hôn xuống, nói khẽ:
_ Chị à! Có phải cuộc đời của em… khi kết thúc cũng sẽ như hoàng hôn kia không?
Thanh Thanh không nghe rõ, quay đầu lại hỏi:
_ Hả? Em vừa nói gì cơ? Chị không nghe rõ.
Nguyên Nhược lắc đầu:
_ Không, không có gì đâu ạ, chúng ta đi mau thôi!
Tác giả :
Dieuanh_chip_99