Người Giám Hộ
Chương 6: Quyết định quyền giám hộ
Bên này bọn họ mắt đi mày lại thực vui vẻ, còn bên kia luật sư Chu và Dư Tu giống như lưng bị kim chích. Vỗn dĩ đã quyết định xong quyền giám hộ, tài sản Dư mẫu (mẹ đẻ của Dư Sơ Lâm) không ai có thể động tới, Dư Tu cũng tự nhận là quyền giám hộ cũng như ván đã đóng thuyền liền trực tiếp dùng khoản bồi thường tai nạn của Dư mẫu đi mua xe. Việc này luật sư Chu vốn không đồng ý, nhưng sau khi Dư Tu nhét một bao lì xì liền ỡm ờ đáp ứng, hiện tại người của cha Dư Sơ Lâm phái tới muốn kiểm kê, bọn họ muốn cự tuyệt nhưng lại không có lập trường.
Dư Sơ Lâm quét mắt liếc nhìn sắc mặt có chút cứng đờ của Dư Tu, cố ý nói: “Cậu, tinh thần của cháu rất tốt, vẫn là nên kiểm kê một chút trước, dù sao cũng là đồ do mẹ cháu để lại … Lăng tiên sinh đã đối chiếu xong rồi sao? Có vấn đề gì không?”
“Cũng không có vấn đề gì lớn, tiền gửi ngân hàng và bất động sản đều đúng, chẳng qua…” Lăng Xuân chỉ vào văn bản, nhìn về phía Dư Tu: “Tôi trước đó có liên hệ với người phụ trách xử lý tai nạn của Dư mẫu, theo như lời họ nói, số tiền bồi thường tai nạn được đưa tới tay Dư tiên sinh, trong số đó người được Dư mẫu cứu đã tặng cho Tiểu dư tiên sinh hai mươi vạn, nhưng hiện tại tôi không biết số tiền đó đã đi đâu, không đối chiếu được, Dư Tu tiên sinh có gì cần giải thích không?” Theo lý thuyết, số tiền này sẽ được trực tiếp giao cho Dư Sơ Lâm bảo quản, nhưng hắn chưa thành niên lại không có người giám hộ, nếu hắn không muốn lấy thì cũng sẽ được giao cho luật sư bảo quản, chờ sau khi quyết định quyền giám hộ sẽ chuyển giao cho người giám hộ Dư Sơ Lâm giám thị, nhưng bây giờ, số tiền kia nằm trong tay Dư Tu, còn chưa từng qua tay Dư Sơ Lâm.
“Sơ Lâm tuổi còn nhỏ, tiền bồi thường để hắn cầm tôi không yên tâm nên mới giữ giúp hắn.” Dư Tu tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lăng Xuân, cố gắng trấn định nói.
“À?” Lăng Xuân đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhướng mày hỏi lại, “Sao không giao cho luật sư của em ấy? Sao ngài lại một mình giữ?”
Dư Tu ấp úng không nói nên lời nguyên nhân, cuối cùng hắn hoảng hoát, không hề phản ứng Lăng Xuân, quay đầu chuyên tâm dỗ Dư Sơ Lâm: “Sơ Lâm, số tiền kia cậu chỉ tạm thời bảo quản giúp cháu, về sau vẫn đưa cho cháu, cháu biết cậu làm gì cũng vì tốt cho cháu, đúng không? Luật sư chỉ là người ngoài, sao có thể đáng tin hơn cậu chứ, cháu yên tâm, cậu khẳng định sẽ rất tốt với cháu, cho nên quyền giám hộ…”
“Cháu đương nhiên tin cậu.” Dư Sơ Lâm cong môi cười, lại không giống với người đang cười, “Nhưng bây giờ đang nói về chuyện khoản tiền bồi thường, có đúng không ạ? Vấn đề quyền giám hộ, đợi lát nữa nói cũng vẫn còn kịp.”
Dư Tu nghe vậy, quả thực trong lòng vô cùng cáu giận, lúc trước hắn không có mười phần thì cũng có bảy tám phần nắm chắc quyền giám hộ, nhưng hôm nay luật sư Lương gia phái tới lại đảo lộn chỉ sợ hai ba phần cũng không được.
Hắn có chút trách cứ luật sư Chu làm việc không chắc chắn, cũng oán hận Lương gia chặn ngang một đòn, trong lòng càng bất mãn với sự chuyển biến thái độ của Dư Sơ Lâm. Rõ ràng hai ngày trước vẫn còn là một con chuột nhỏ nghe lời, sao giờ lại biến thành một con gián không chịu nghe lời rồi. Giữa việc nhận thức người cậu từ nhỏ và người cha chưa từng gặp mặt kia thì thật sự không hiểu đứa nhỏ này còn do dự cái gì. Còn có di sản kia, có thứ gì tốt, dù sao cũng đều là đồ vật của Dư gia bọn hắn. Chờ quyền giám hộ tới tay, hắn nhất định khiến đứa nhỏ này ăn chút đau khổ.
Dư Sơ Lâm đều nhìn trong mắt sự cáu giận rối rắm của hắn, trong lòng ác ý lại thấy sảng khoái, chớp chớp mắt lại khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn, nói: “Cậu, sắc mặt câu sao khó coi vậy? Giận cháu sao? Bởi vì cháu kiên trì muốn kiểm kê tài sản sao…”
“Cậu sao lại tức giận Sơ Lâm chứ.” Dư Tu cố gắng cong khóe miệng khô cằn cười cười, nỗ lực duy trì hình tượng người cậu ôn hòa, nói: “Kiểm kê một chút cũng tốt, cậu cũng chỉ vừa mới lo lắng có người mượn danh nghĩa kiểm kê để trộm đồ của cháu thôi, cháu cũng biết, cậu quan tâm cháu như vậy, làm gì cũng vì tốt cho cháu cả.”
Lăng Xuân nhướng mày, ánh mắt hứng thú nhìn nhìn Dư Tu —— da mặt người này dày không phải bình thường đâu, là mặt hề còn dám nói người khác da đen.
“Vì tốt cho cháu?” Dư Sơ Lâm mỉm cười, đột nhiên nghiêng người về phía trước, ngửa tay trước mặt luật sư Chu: “Cho cháu văn bản.”
“Cái gì?” Luật sư Chu hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.
Dư Sơ Lâm nghiêng đầu nhìn hắn, vẫy tay: “ Văn bản quyền giám hộ đó, cho cháu.”
Dư Tu nghe vậy thì vui vẻ trong lòng, vội đứng dậy đi lấy, vui mừng nói: “Cậu biết Sơ Lâm là đứa nhỏ biết phân biệt đúng sai, cậu về sau tuyệt đối đối xử với cháu như con ruột.”
Hà Long vẫn luôn trầm mặc bàng quan nhíu nhíu mày, nhưng hắn ngại hắn không thân với Sơ Lâm, Lăng Xuân còn chưa có phản ứng nên chỉ có thể đè ép sự lo lắng trong lòng mình xuống—— hắn đã tìm hiểu trước mọi chuyện, Dư Tu này … cũng không phải là một người tốt để chọn làm người giám hộ.
Tầm mắt Lăng Xuân vẫn nhìn hai cậu cháu, cất tài liệu, dựa lưng về sô pha phía sau. Là bạn tốt của Lương Chu, hắn không quá tán thành việc Lương Chu giành quyền giám hộ của đứa nhỏ này, đồng tình thì đồng tình, nhưng nói cho cùng, bạn tốt vẫn quan trọng hơn. Đứa nhỏ này giờ nhìn ngoan ngoãn sạch sẽ, nhưng cũng chưa biết chừng sau này sẽ thành một cái phiền toái? Hơn nữa, từ sau khi vào cửa, đứa nhỏ này vẫn luôn thể hiện hàng loạt phản ứng… ừ, quá thú vị.
Trong phòng họp chợt hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật xem văn bản của Dư Sơ Lâm.
Dư Tu đắc ý nhìn Lăng Xuân một cái, quay đầu liếc nhìn luật sư Chu, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống —— chỉ cần ký tên, Dư Tu hắn rốt cuộc cũng có thể lật ngược!
“Cậu!” Dư Sơ Lâm dừng xem văn bản trong tay, nắm bút, đang ký tên trên văn bản chợt dừng lại, giương mắt nhìn hắn: “Cậu nói cho cháu biết, cha cháu phái người tới đoạt quyền giám hộ của cháu là vì tính kế tài sản mẹ cháu để cho cháu, đúng không?”
Tính kế tài sản? Hà Long và Lăng Xuân quay đầu nhìn Dư Tu, có chút tức giận, cười mà như không cười. Thật là khôi hài, Lương gia có sản nghiệp lớn, còn cần tính chút tiền của một đứa nhỏ sao?
Đắc ý trong mắt Dư Tu rút đi một ít, tránh đi tầm mắt của Lăng Xuân, bất an giật giật nhưng không nói ra lời, nước đã hắt ra khỏi bát, hiện tại hắn phản bác chẳng phải là tự vả vào mặt hắn sao, chỉ cứng đờ gật gật đầu, nói: “Đúng, đúng vậy, tất cả mọi người đều nói như vậy, cái kia … Sơ Lâm, cháu mau ký tên đi.”
Hà Long nhịn không được đứng dậy muốn nói chuyện, lại bị Lăng Xuân ấn trở về.
“Đương nhiên là sẽ ký.” Dư Sơ Lâm xoay xoay bút trong tay, đẩy văn bản ở trước mặt ra, trào phúng nhìn Dư Tu một cái, lạnh lùng nói: “Nhưng ký không phải bản này … Lăng tiên sinh, tôi tin tưởng Lương Chu tiên sinh sẽ là người giám hộ đủ tư cách, ngài nói đúng không?”
Lăng Xuân sửng sốt, sau đó cười to ra tiếng, đem văn bản đang cầm trong tay đập trên tay “bạch bạch”, gật đầu nói: “Dĩ nhiên, Lương Chu tuyệt đối là một người anh trai tốt.”
Dư Sơ Lâm này càng có ý tứ hơn so với tưởng tượng của hắn.
Dư Tu choáng váng, hoảng hốt nói: “Lương Chu nào? Anh trai nào? Sơ Lâm, cháu đây là có ý gì, người thân duy nhất của cháu chỉ có cậu, cậu…”
“Cậu, không, Dư Tu tiên sinh.” Dư Sơ Lâm đánh gãy lời hắn nói, đứng dậy, đem văn bản ném lên người hắn, cười lạnh: “Cậu cho rằng cháu thật sự không biết số tiền mua xe của cậu từ đâu mà ra sao? Còn có, cậu tốt nhất đem khoản tiền bồi thường mà cậu đã dùng hết một đồng trả lại cho cháu, bằng không, chúng ra gặp nhau ở tòa án.”
Dư Tu hoàn toàn ngốc, sau đó mặt trắng bệch, dường như không quen biết hắn, gắt gao nhìn hắn—— không, thiếu niên mặt lạnh trước mắt này tuyệt không phải đứa cháu ngoại trai đơn thuần dễ lừa trong trí nhớ của hắn… Nhất định có vấn đề xảy ra ở đâu đó!
“Sơ Lâm, cháu có phải hiểu lầm gì không Tiền, xe đều là cậu mượn … Không! Nguyền giám hộ của cháu là của cậu!”
Dư Sơ Lâm dùng sức hắt tay ra, nhìn về phía Lăng Xuân, “Văn bản đâu? Đưa tôi ký.”
Hà Long nhanh chóng đứng dậy, từ trong tay Lăng Xuân sửa sang lại văn bản cho tốt rồi đẩy Dư Tu ra đi đến trước mặt Dư Sơ Lâm, đưa văn bản cho hắn, dừng một chút, mở miệng nói: “Cậu sẽ không hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay, lão bản là người tốt.”
“Hắn tốt hay không tôi không biết … Nhưng nếu đã lựa chọn, tôi liền không cho phép bản thân mình hối hận.” Hắn lưu loát ký tên xuống văn bản, đứng dậy vươn tay với Hà Long: “Về sau nhờ anh chiếu cố nhiều.”
Ánh mắt Hà Long nhu hòa một chút, cầm tay hắn: “Khách khí.”
Dư Tu không phòng bị bị Hà Long đẩy ngã trên mặt đất, sau khi đứng dậy thì thấy Dư Sơ Lâm lưu loát ký tên, sau đó chân mềm nhũn, lại lần nữa ngã ngồi trên mặt đất, “Không, không thể…”
“Không có gì là không thể cả.” Lăng Xuân chậm rì rì đi qua, cười tủm tỉm đá đá hắn, nói: “Dư Tu tiên sinh, nhớ nhanh chóng chuyển giao khoản tiền bồi thường tai nạn cho tôi, tôi không thích làm việc dây dưa.”
Dư Sơ Lâm quét mắt liếc nhìn sắc mặt có chút cứng đờ của Dư Tu, cố ý nói: “Cậu, tinh thần của cháu rất tốt, vẫn là nên kiểm kê một chút trước, dù sao cũng là đồ do mẹ cháu để lại … Lăng tiên sinh đã đối chiếu xong rồi sao? Có vấn đề gì không?”
“Cũng không có vấn đề gì lớn, tiền gửi ngân hàng và bất động sản đều đúng, chẳng qua…” Lăng Xuân chỉ vào văn bản, nhìn về phía Dư Tu: “Tôi trước đó có liên hệ với người phụ trách xử lý tai nạn của Dư mẫu, theo như lời họ nói, số tiền bồi thường tai nạn được đưa tới tay Dư tiên sinh, trong số đó người được Dư mẫu cứu đã tặng cho Tiểu dư tiên sinh hai mươi vạn, nhưng hiện tại tôi không biết số tiền đó đã đi đâu, không đối chiếu được, Dư Tu tiên sinh có gì cần giải thích không?” Theo lý thuyết, số tiền này sẽ được trực tiếp giao cho Dư Sơ Lâm bảo quản, nhưng hắn chưa thành niên lại không có người giám hộ, nếu hắn không muốn lấy thì cũng sẽ được giao cho luật sư bảo quản, chờ sau khi quyết định quyền giám hộ sẽ chuyển giao cho người giám hộ Dư Sơ Lâm giám thị, nhưng bây giờ, số tiền kia nằm trong tay Dư Tu, còn chưa từng qua tay Dư Sơ Lâm.
“Sơ Lâm tuổi còn nhỏ, tiền bồi thường để hắn cầm tôi không yên tâm nên mới giữ giúp hắn.” Dư Tu tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lăng Xuân, cố gắng trấn định nói.
“À?” Lăng Xuân đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhướng mày hỏi lại, “Sao không giao cho luật sư của em ấy? Sao ngài lại một mình giữ?”
Dư Tu ấp úng không nói nên lời nguyên nhân, cuối cùng hắn hoảng hoát, không hề phản ứng Lăng Xuân, quay đầu chuyên tâm dỗ Dư Sơ Lâm: “Sơ Lâm, số tiền kia cậu chỉ tạm thời bảo quản giúp cháu, về sau vẫn đưa cho cháu, cháu biết cậu làm gì cũng vì tốt cho cháu, đúng không? Luật sư chỉ là người ngoài, sao có thể đáng tin hơn cậu chứ, cháu yên tâm, cậu khẳng định sẽ rất tốt với cháu, cho nên quyền giám hộ…”
“Cháu đương nhiên tin cậu.” Dư Sơ Lâm cong môi cười, lại không giống với người đang cười, “Nhưng bây giờ đang nói về chuyện khoản tiền bồi thường, có đúng không ạ? Vấn đề quyền giám hộ, đợi lát nữa nói cũng vẫn còn kịp.”
Dư Tu nghe vậy, quả thực trong lòng vô cùng cáu giận, lúc trước hắn không có mười phần thì cũng có bảy tám phần nắm chắc quyền giám hộ, nhưng hôm nay luật sư Lương gia phái tới lại đảo lộn chỉ sợ hai ba phần cũng không được.
Hắn có chút trách cứ luật sư Chu làm việc không chắc chắn, cũng oán hận Lương gia chặn ngang một đòn, trong lòng càng bất mãn với sự chuyển biến thái độ của Dư Sơ Lâm. Rõ ràng hai ngày trước vẫn còn là một con chuột nhỏ nghe lời, sao giờ lại biến thành một con gián không chịu nghe lời rồi. Giữa việc nhận thức người cậu từ nhỏ và người cha chưa từng gặp mặt kia thì thật sự không hiểu đứa nhỏ này còn do dự cái gì. Còn có di sản kia, có thứ gì tốt, dù sao cũng đều là đồ vật của Dư gia bọn hắn. Chờ quyền giám hộ tới tay, hắn nhất định khiến đứa nhỏ này ăn chút đau khổ.
Dư Sơ Lâm đều nhìn trong mắt sự cáu giận rối rắm của hắn, trong lòng ác ý lại thấy sảng khoái, chớp chớp mắt lại khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn, nói: “Cậu, sắc mặt câu sao khó coi vậy? Giận cháu sao? Bởi vì cháu kiên trì muốn kiểm kê tài sản sao…”
“Cậu sao lại tức giận Sơ Lâm chứ.” Dư Tu cố gắng cong khóe miệng khô cằn cười cười, nỗ lực duy trì hình tượng người cậu ôn hòa, nói: “Kiểm kê một chút cũng tốt, cậu cũng chỉ vừa mới lo lắng có người mượn danh nghĩa kiểm kê để trộm đồ của cháu thôi, cháu cũng biết, cậu quan tâm cháu như vậy, làm gì cũng vì tốt cho cháu cả.”
Lăng Xuân nhướng mày, ánh mắt hứng thú nhìn nhìn Dư Tu —— da mặt người này dày không phải bình thường đâu, là mặt hề còn dám nói người khác da đen.
“Vì tốt cho cháu?” Dư Sơ Lâm mỉm cười, đột nhiên nghiêng người về phía trước, ngửa tay trước mặt luật sư Chu: “Cho cháu văn bản.”
“Cái gì?” Luật sư Chu hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.
Dư Sơ Lâm nghiêng đầu nhìn hắn, vẫy tay: “ Văn bản quyền giám hộ đó, cho cháu.”
Dư Tu nghe vậy thì vui vẻ trong lòng, vội đứng dậy đi lấy, vui mừng nói: “Cậu biết Sơ Lâm là đứa nhỏ biết phân biệt đúng sai, cậu về sau tuyệt đối đối xử với cháu như con ruột.”
Hà Long vẫn luôn trầm mặc bàng quan nhíu nhíu mày, nhưng hắn ngại hắn không thân với Sơ Lâm, Lăng Xuân còn chưa có phản ứng nên chỉ có thể đè ép sự lo lắng trong lòng mình xuống—— hắn đã tìm hiểu trước mọi chuyện, Dư Tu này … cũng không phải là một người tốt để chọn làm người giám hộ.
Tầm mắt Lăng Xuân vẫn nhìn hai cậu cháu, cất tài liệu, dựa lưng về sô pha phía sau. Là bạn tốt của Lương Chu, hắn không quá tán thành việc Lương Chu giành quyền giám hộ của đứa nhỏ này, đồng tình thì đồng tình, nhưng nói cho cùng, bạn tốt vẫn quan trọng hơn. Đứa nhỏ này giờ nhìn ngoan ngoãn sạch sẽ, nhưng cũng chưa biết chừng sau này sẽ thành một cái phiền toái? Hơn nữa, từ sau khi vào cửa, đứa nhỏ này vẫn luôn thể hiện hàng loạt phản ứng… ừ, quá thú vị.
Trong phòng họp chợt hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật xem văn bản của Dư Sơ Lâm.
Dư Tu đắc ý nhìn Lăng Xuân một cái, quay đầu liếc nhìn luật sư Chu, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống —— chỉ cần ký tên, Dư Tu hắn rốt cuộc cũng có thể lật ngược!
“Cậu!” Dư Sơ Lâm dừng xem văn bản trong tay, nắm bút, đang ký tên trên văn bản chợt dừng lại, giương mắt nhìn hắn: “Cậu nói cho cháu biết, cha cháu phái người tới đoạt quyền giám hộ của cháu là vì tính kế tài sản mẹ cháu để cho cháu, đúng không?”
Tính kế tài sản? Hà Long và Lăng Xuân quay đầu nhìn Dư Tu, có chút tức giận, cười mà như không cười. Thật là khôi hài, Lương gia có sản nghiệp lớn, còn cần tính chút tiền của một đứa nhỏ sao?
Đắc ý trong mắt Dư Tu rút đi một ít, tránh đi tầm mắt của Lăng Xuân, bất an giật giật nhưng không nói ra lời, nước đã hắt ra khỏi bát, hiện tại hắn phản bác chẳng phải là tự vả vào mặt hắn sao, chỉ cứng đờ gật gật đầu, nói: “Đúng, đúng vậy, tất cả mọi người đều nói như vậy, cái kia … Sơ Lâm, cháu mau ký tên đi.”
Hà Long nhịn không được đứng dậy muốn nói chuyện, lại bị Lăng Xuân ấn trở về.
“Đương nhiên là sẽ ký.” Dư Sơ Lâm xoay xoay bút trong tay, đẩy văn bản ở trước mặt ra, trào phúng nhìn Dư Tu một cái, lạnh lùng nói: “Nhưng ký không phải bản này … Lăng tiên sinh, tôi tin tưởng Lương Chu tiên sinh sẽ là người giám hộ đủ tư cách, ngài nói đúng không?”
Lăng Xuân sửng sốt, sau đó cười to ra tiếng, đem văn bản đang cầm trong tay đập trên tay “bạch bạch”, gật đầu nói: “Dĩ nhiên, Lương Chu tuyệt đối là một người anh trai tốt.”
Dư Sơ Lâm này càng có ý tứ hơn so với tưởng tượng của hắn.
Dư Tu choáng váng, hoảng hốt nói: “Lương Chu nào? Anh trai nào? Sơ Lâm, cháu đây là có ý gì, người thân duy nhất của cháu chỉ có cậu, cậu…”
“Cậu, không, Dư Tu tiên sinh.” Dư Sơ Lâm đánh gãy lời hắn nói, đứng dậy, đem văn bản ném lên người hắn, cười lạnh: “Cậu cho rằng cháu thật sự không biết số tiền mua xe của cậu từ đâu mà ra sao? Còn có, cậu tốt nhất đem khoản tiền bồi thường mà cậu đã dùng hết một đồng trả lại cho cháu, bằng không, chúng ra gặp nhau ở tòa án.”
Dư Tu hoàn toàn ngốc, sau đó mặt trắng bệch, dường như không quen biết hắn, gắt gao nhìn hắn—— không, thiếu niên mặt lạnh trước mắt này tuyệt không phải đứa cháu ngoại trai đơn thuần dễ lừa trong trí nhớ của hắn… Nhất định có vấn đề xảy ra ở đâu đó!
“Sơ Lâm, cháu có phải hiểu lầm gì không Tiền, xe đều là cậu mượn … Không! Nguyền giám hộ của cháu là của cậu!”
Dư Sơ Lâm dùng sức hắt tay ra, nhìn về phía Lăng Xuân, “Văn bản đâu? Đưa tôi ký.”
Hà Long nhanh chóng đứng dậy, từ trong tay Lăng Xuân sửa sang lại văn bản cho tốt rồi đẩy Dư Tu ra đi đến trước mặt Dư Sơ Lâm, đưa văn bản cho hắn, dừng một chút, mở miệng nói: “Cậu sẽ không hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay, lão bản là người tốt.”
“Hắn tốt hay không tôi không biết … Nhưng nếu đã lựa chọn, tôi liền không cho phép bản thân mình hối hận.” Hắn lưu loát ký tên xuống văn bản, đứng dậy vươn tay với Hà Long: “Về sau nhờ anh chiếu cố nhiều.”
Ánh mắt Hà Long nhu hòa một chút, cầm tay hắn: “Khách khí.”
Dư Tu không phòng bị bị Hà Long đẩy ngã trên mặt đất, sau khi đứng dậy thì thấy Dư Sơ Lâm lưu loát ký tên, sau đó chân mềm nhũn, lại lần nữa ngã ngồi trên mặt đất, “Không, không thể…”
“Không có gì là không thể cả.” Lăng Xuân chậm rì rì đi qua, cười tủm tỉm đá đá hắn, nói: “Dư Tu tiên sinh, nhớ nhanh chóng chuyển giao khoản tiền bồi thường tai nạn cho tôi, tôi không thích làm việc dây dưa.”
Tác giả :
Bất Hội Hạ Kỳ