Người Giám Hộ
Chương 58: Đồng hồ
Trong văn phòng, thầy Cao đen mặt nhìn Lý Đào và Dư Sơ Lâm, túc giận vỗ bàn, nói: “Các trò đều là năm ba! Năm ba đại biểu cái gì các trò biết không? Đây là một năm rất quan trọng! Vô cùng quan trọng! Sao nào, cảm thấy thi đại học rất dễ đúng không? Không cần tập trung tinh thần học tập vẫn có thể có một trường học tốt chờ mình đúng không? Nằm mơ đi! Tôi nói cho các trò biết, đua đòi là vô dụng, làm đến nơi đến chốn mới là điều đúng đắn! Các trò bây giờ quan trọng nhất là thân phận học sinh, học sinh thì phải học tập là nhiệm vụ, đừng có cả ngày gây chuyện rối loạn nữa!”
Dư Sơ Lâm cúi đầu nghe, càng nghe càng cảm thấy thầy ấy không phải chỉ răn dạy mình và Lý Đào. Nghiêng đầu nhìn Lưu Phân đứng trước bàn công tác ở cách vách, trong lòng liền hiểu, đây là thầy Cao đang xả giận giúp bọn họ.
Cô Điền nghe thầy Cao nói mà mặt hết đỏ lại trắng lại đỏ, vốn luôn ôn hòa cũng không trách khỏi có chút tức, nhưng cả hai học sinh lớp 2 đều không hề sai, cô đuối lý, thầy Cao nói không thể phản bác nổi, cơn tức này cũng chỉ có thể vung lên Lưu Phân.
“Lưu Phân.” Bà nhíu mày, giọng nói vốn mềm mại ôn hòa mà nay cũng trầm xuống, mang theo chút không vui: “Từ khi kỳ học bù đợt nghỉ hè bắt đầu, các bạn học vẫn luôn phản ánh với cô em có vài vấn đề, cái gì ảnh hưởng đến đoàn kết của lớp, phá hoại môi trường học tập, cổ động các bạn học đi tham gia cái này cái kia, cái gì cuộc thi tài năng trẻ, cô cho rằng sau khi nghỉ hè xong thì em cũng sẽ hồi tâm, nhưng hôm nay, em sao càng ngày càng vượt qua giới hạn! Thân là cán sự học tập, em làm tấm gương như thế nào? Em đã là học sinh năm ba, có thể biết nặng biết nhẹ không?”
Nói đi nói lại, bà thật sự tức giận, từ trong ngăn kéo lấy ra bảng xếp hạng ném tới trên bàn, dùng sức chỉ chỉ: “Em nhìn xem thành tích thi chất lượng của mình đi, có uổng phí thất vọng chức vị cán sự học tập của mình không? Cô vẫn luôn tín nhiệm em, cảm thấy em tuy rằng có chút nóng nảy nhưng vẫn biết đúng mực, nhưng em nhìn xem cái này…. Chính em xem đi.”
“Cô ơi…” Lưu Phân luôn thấy chủ nhiệm lớp mình dịu dàng hiền hòa mà nay lại tức giận thì càng thêm chột dạ, giọng mềm xuống, lại nghe bà nhắc tới thành tích của mình thì vội vàng cẩn thận cầm tờ giấy bảng xếp hạng lên nhìn.
Cô Điền thở dài, lắc đầu một cái, cơn tức tới nhanh mà đi cũng rất nhanh, thở dài: “Năm ba cô không còn dạy em, em học ở lớp phổ thông phải tự mình nỗ lực. Nhớ phải thật sự học tập, lúc học có gì khó khăn thì có thể tới tìm cô.”
“Cô, cô nói gì? Cái gì mà lớp phổ thông, đúng rồi, thành tích của em đâu? Sao bản xếp hạng lại không có?” Mặt mũi Lưu Phân trắng bệch, mặt đầy hoảng hốt.
“Em nhìn xuống dưới đi.” Cô Điền cảm thấy mình có chút mệt mỏi, nói xong liền yên lặng. Tính cách bà quá mềm, quản lý một lớp học áp lực rất lớn, Lưu Phân này hết lần này tới lần khác đều gây chuyện, bà thật sự không quản được.
“Một trăm năm mươi ba… Không, sao có thể như vậy…” Lưu Phân có chút mờ mịt, không thể nào, lúc thi rõ ràng mình lằm không tồi, sao thứ tự lại tụt nhiều như vậy? Hai năm qua mình làm cán sự học tập, xếp hạng chưa bao giờ từng dưới năm mươi! Các bạn nữ thì nịnh nót cô, còn các bạn nam thì ái mộ cô, cô sao có thể rớt khỏi lớp chuyên được? Không, chuyện này không có khả năng!
Cô Điền thấy Lưu Phân như vậy thì cũng mềm lòng, khuyên nhủ: “Nếu em chỉ rớt tới một trăm linh mấy, cô còn có thể nghĩ cách để em lưu lại lớp chuyên, nhưng hôm nay… Năm ba có mười một lớp nhưng đều có thành tích không tồi, em suy nghĩ một chút, cô sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp cho em một lớp tốt chút.”
Mỗi lớp chuyên có năm mươi người, lớp văn lại tách xếp hạng, cô rớt tới tận một trăm năm mươi, muốn giúp cũng không thể giúp được…
Nhưng bảo cô đi lớp bình thường? Không, sự kiêu ngạo của cô không cho phép!
Thấy cô nắm chặt bảng xếp hạng không nói lời nào, cô Điền nhìn sang Lý Đào và Dư Sơ Lâm, thay đổi đề tài: “Lưu Phân, lần này em công kích bạn học lớp một Dư Sơ Lâm, ảnh hưởng ác liệt, phá hủy đồ vật quá quý trọng nên nhà trường mời cha mẹ em tới trường một chuyến.”
Cha mẹ… Lưu Phân run lên, rốt cuộc cũng hoàn hồn từ trong đả kích vì thành tích tụt hạng, vội la lên: “Cô ơi, em xin cô, đừng mời phụ huynh, mẹ em sẽ đánh chết em! Nhất định đấy! Còn chuyện lớp phổ thông, cô ơi, lần thi sau em nhất định sẽ thi tốt, em xin cô đừng cho em đi lớp phổ thông được không, em không muốn đi lớp phổ thông.”
“Đánh trẻ con là không đúng, cô cũng sẽ giúp em giải thích với mẹ em, cô từng tiếp xúc với mẹ em, mẹ em cũng là người hiểu biết (nguyên văn thông tình đạt lý), em không cần hoảng hốt như vậy, mẹ em sẽ không đánh em.” Cô Điền khuyên nhủ vài câu, quay đầu nhìn thầy Cao: “Thầy Cao, thầy nhìn xem chuyện giải quyết như vậy có ổn không?”
“Ừ, vật bị làm hỏng đúng là quá quý, mời phụ huynh là thích hợp nhất.” Thầy Cao vừa lòng gật đầu.
Dư Sơ Lâm lại có chút rối rắm, mở miệng nói: “Thầy ơi, đồng hồ đeo tay bị đập hỏng là đồ người khác đưa em, anh em nói đồng hồ đó chỉ có hơn một vạn, không phải mười vạn đắt như vậy đâu ạ.” Nếu thật để Lưu Phân bồi thường mười vạn cho hắn, giá cả không đúng sau này bị tố cáo lừa gạt thì làm sao bây giờ.
Lưu Phân đột nhiên quay đầu nhìn Dư Sơ Lâm, ánh mắt hơi sáng lên, ngay sau đó lại có chút căm hận, trừng mắt Lý Đào: “Lý Đào, vì sao bạn lại gạt tôi! Hơn một vạn mà nói là hơn mười vạn! Chỉ có hơn một vạn, tôi Lưu Phân có thể bồi thường” Sau đó cô quay đầu nhìn cô Điền, mặt đầy mong đợi: “Cô ơi, em tự bồi thường, cô không cần mời phụ huynh đâu, em xin cô…”
Cô Điền có chút do dự khi nghe lời cầu xin của Lưu Phân.
“Đúng là mười vạn.” Lý Đào cởi đồng hồ đeo tay của mình xuống, đưa tới bên cạnh cái đồng hồ bị hỏng trên bàn thầy Cao, nói: “Các thầy cô có thể nhìn xem, đồng hồ của em và Dư Sơ Lâm là cùng một loại, chỉ có khác về màu sắc, hóa đơn (nguyên văn là ∉∉, mèo tự suy luận và sẽ sửa lại tất cả ∉∉ thành hóa đơn, hóa đơn mua hàng) em còn giữ, trong và ngoài nước đều thống nhất giá bán, mười vạn.”
“Cái này…” Thầy cao bị hai học sinh thổ hào (nhà giàu) làm chấn kinh rồi, Lương Chu tên kia cưng chiều em trai thì ông đã biết, làm sao Lý Đào ngày thường không nói tiếng nào, vừa ra tay thì cũng hào phóng như vậy.
“Không, đồng hồ kia của Dư Sơ Lâm nhất định là giả! Trừ phi cậu ấy lấy ra được hóa đơn, nếu không đồng hồ kia chính là giả!” Lưu PHân dường như tìm được cọng rơm cứu mạng, cắn chết cũng không nhận chiếc đồng hồ kia là hàng thật.
“Sơ Lâm, em có hóa đơn mua hàng không?” Thầy Cao nhíu mày, dò hỏi.
Chiếc đồng hồ này là do Lăng Xuân đưa, lúc tới tay hắn chỉ có hộp đựng, còn cái hóa đơn kia thì… Dư Sơ Lâm lắc đầu: “Không có.”
Lưu Phân nhẹ nhàng thở ra, biểu tình thả lỏng rất nhiều.
“Không cần hóa đơn mua hàng cũng có thể chứng minh giá trị đồng hồ này.” Lý Đào bình tĩnh nói chen vào, hắn cầm chiếc đồng hồ bị hỏng lên, lật lại mặt sau, chỉ vào một hàng con số chữ cái trên đồng hồ, nói: “Đồng hồ này vốn là hàng bán có số lượng, vì để thuận tiện quản lý sau khi bán hàng, trên mỗi sản phẩm đồng hồ xuất xưởng đều có một mã khác nhau, chỉ cần gọi điện thoại là có thể biết được.” Hắn nói xong, trực tiếp cầm điện thoại di động ra, bấm gọi số điện thoại bên bán hàng.
Sản phẩm quốc tế sau khi bán đi vẫn rất có giá trị, Lý Đào đọc mã thời gian và mã biểu xưởng xuất, bên kia rất nhanh liền tra được thời gian và địa điểm cũng như đơn giá bán hàng.
Nữ nhân viên bán hàng tỉ mỉ hỏi về tình trạng hư hại của đồng hồ đeo tay, biết được mặt đồng hồ bị vỡ toàn bộ, kim đồng hồ cũng bị hỏng thì khó xử nói tới chi phí sửa sẽ tương đối mất công và tiền phí, tổng tính toán còn không bằng mua một cái mới.
“Cảm ơn!” Lý Đào cúp điện thoại, nhìn thầy Cao: “Thầy xem, đồng hồ đeo tay của Dư Sơ Lâm là hàng thật.”
Một phòng yên tĩnh.
Lý Đào nhìn Lưu Phân: “Mời phụ huynh tới bồi thường đi.”
Nói xong lại quay đầu nhìn Dư Sơ Lâm: “Chúc mừng, thi chất lượng lại là hạng nhất.”
Lưu Phân tay cầm bảng xếp hạng run run.
Dư Sơ Lâm: “… Cảm ơn!”
Sau khi biết chuyện đồng hồ, mẹ Lưu Phân nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng cũng là lúc đang vào giai đoạn ác liệt nhất.
Thầy Cao hỏi Dư Sơ Lâm có muốn gọi Lương Chu qua xử lý việc này hay không, Dư Sơ Lâm lắc đầu cự tuyệt lời đề nghị này.
Sau khi tiếng quát mắng và tiếng thét chói tai kết thúc, cả cô giáo và mẹ Lưu đều thống nhất cách giải quyết, đó là bồi thường cho Dư Sơ Lâm sáu vạn đồng. Lưu Phân còn bị mẹ cô ta đè ép nói lời xin lỗi, sau đó dọn đồ đi theo mẹ cô ta tới lớp phổ thông.
Vương Chí sau khi biết được thành tích của Lưu Phân thì tỏ vẻ hả hê lòng người, sau khi cao hứng xong thì mới có chút thổn thức, lắc đầu xúc động: “Tự làm bậy không thể sống, lớp phổ thông đấy, ai…”
“Lớp phổ thông cũng có thể thi đậu đại học, cậu than thở cái gì?” Dư Sơ Lâm buồn cười vỗ vỗ vai hắn, “Chúng ta cũng không phải không có bạn học bên lớp phổ thông, cậu cảm thấy bọn họ không thể thi đỗ đại học sao?”
Nhớ tới đám bạn bên lớp phổ thông có thành tích tốt kia, tinh thần Vương Chí lại phấn chấn, dùng sức nắm bả vai hắn, lớn tiếng nói: “Đúng, cậu nói rất đúng! Trọng điểm đại học đang chờ chúng ta!” Lưu Phân yên tĩnh, fan Lưu Phân vẫn nhảy nhót khắp nơi, kiên trì bôi đen Dư Sơ Lâm.
Vương Chí thân là vương bát quái, tự nhiên luôn luôn chú ý đám fan Lưu Phân bệnh thần kinh (nguyên văn là bệnh xà tinh), vừa thấy bọn họ lại bắt đầu tìm đường chết liền nhanh tay đăng tin tức bát quái lên diễn đàn câu lạc bộ fan kia.
Bên trong bài viết đều là tin tức thành tích Lưu Phân bị tụt hạng, bị đuổi khỏi lớp chuyên, bị bạn học chán ghét, bị cô giáo không thích, đương nhiên còn tẩy trắng thông tin về học sinh top 1 cùng khối, chân chính đều là nói có sách mách có chứng, trả lại toàn bộ chân tướng sự thật.
Fan nổi giận, quản lý viên trực tiếp xóa bài viết của hắn!
Ý chí chiến đấu của Vương Chí rất tràn đầy, ngươi xóa, ta lại đăng! Xem ai đấu đến cùng!
Đang trong lúc đánh nhau gay cắn, chỉ tiếc Vương Chí thân là học sinh đảng nên cũng không có bao nhiêu thời gian đi uốn nắn đám fan kia, ngay lúc hắn hai đấm không thể đấu lại bốn tay (nguyên văn: song quyền na địch tứ thủ) thì một siêu cấp giúp đỡ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp hack đánh rớt toàn bộ fan diễn đàn, lại ghim bài viết của hắn lên mặt trên, còn treo đỏ, vô cùng dễ thấy!
Các fan nghĩ mọi cách cũng không thể xóa nổi bài viết kia xuống.
Vương Chí kinh ngạc, sau đó lại đắc ý, ở trong lòng còn reo hò ủng hộ cao thủ hack web một phen, hắn vén tay áo, tiếp tục sự nghiệp viết bài!
Bạn nói Lưu Phân thành tích tốt sao? Đăng bảng xếp hạng lên cho mà nhìn; bạn nói Lưu Phân được bạn học yêu thích sao? Liền đăng lịch sử trò chuyện trong diễn đàn lớp trên chim cánh cụt của Lưu Phân và các bạn học lên; bạn nói cô ấy tính cách tốt lại còn xinh đẹp sao? Mỗi người mỗi ý kiến, nhưng bạn có thể đi tới trường Trung học số 2 thành phố hỏi xem có bao nhiêu người thích cô ấy; còn có bao nhiêu người năm nhất quấn cô ấy? Nói láo cũng không sợ báo ứng, năm đó rốt cuộc ai quấn ai mà phải mời phụ huynh tới? Chỉ còn kém mỗi việc tố cáo cô ấy quầy rầy được không?
Các fan bị đống tin nóng này gây choáng váng, có một số fan nhận rõ gương mặt thật của Lưu Phân, giận dữ lui vòng, có một số fan vẫn như cũ không tin mà tiếp tục chiến đấu với Vương Chí đến nhiệt huyết sôi trào, làm cho tin tức kia thành tin tức nóng nhất.
Tóm lại, trận chiến này, Vương Chi thắng đẹp!
Dư Sơ Lâm ngẩng đầu từ trong đống bài tập, nhìn Lương Chu đang gõ bàn phím máy tính đến vui vẻ, thắc mắc: “Anh, anh đang bận gì vậy? Sao gõ máy tính lâu như vậy?” Rõ ràng ngày thường đều chỉ lật văn bản, đối với máy vi tính làm việc đều không thích cơ mà.
Lương Chu ngừng đánh máy tính, dường như không có việc gì tắt đi giao diện màu hồng phấn, đóng máy tính và mò tới bên tập tài liệu bị ném một xó, nói: “Công ty có chút việc gấp, hiện giờ đã xong rồi, anh làm ồn ào tới em sao?”
“Không ạ.” Dư Sơ Lâm lắc đầu, một lần nữa cúi đầu làm bài tập.
Lương Chu thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, anh, cái người tên Diêm Khải Văn gọi điện thoại cho em.” Dư Sơ Lâm sau khi làm xong lời giải bài tập thì buông bút, dọn sách vở, cũng không ngẩng đầu ném bom.
“Cái gì?” Lương Chu nhíu mày, đen mặt: “Hắn sao lại có số điện thoại của em?”
“Em không biết, anh ta mời em ăn cơm, còn hẹn em cuối tuần cùng đi xem phim.” Dư Sơ Lâm cất xong sách giáo khoa, nhìn Lương Chu, mặt đầy tò mò: “Anh, anh ta gần đây có tìm anh ạ? Lúc anh ta gọi điện thoại cho em đều không nhắc tới anh, quá kỳ quái, em còn nghĩ rằng anh ta sẽ dính lấy anh cơ.”
Lương Chu giữ chặt hồ sơ, suy nghĩ một chút, đứng dậy nói: “Em không cần để ý tới hắn, chuyện này cứ để anh giải quyết, em làm bài tập tiếp đi, anh đi gọi cú điện thoại, sẽ rất nhanh trở về.”
Dư Sơ Lâm liếc mắt nhìn bài tập mình đã làm xong, yên lặng sờ sách giáo khoa, ngoan ngoãn gật đầu.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, Lương Chu đi đến bên cửa sổ, kéo số điện thoại của Diêm Khải Văn từ trong sổ đen và gọi điện thoại.
Điện thoại rất nhanh nối thông, giọng nói Diêm Khải Văn nhẹ nhàng giống như tâm tình hắn rất tốt, ngữ tốc (tốc độ nói chuyện) có chút nhanh: Lương Chu? Rốt cuộc anh cũng kéo số tôi từ trong sổ đen ra, là nghĩ thông suốt sẽ gặp tôi sao? Anh định địa điểm, tôi thì không thành vấn đề, nếu anh cảm thấy phiền toái thì tôi tới nhà anh hoặc là tới công ty gặp anh cũng được.
Ngược lại với sự ung dung cao hứng của hắn, giọng nói của Lương Chu rất nặng, đi thẳng vào vấn đề: “Anh tìm Sơ Lâm để làm gì? Tôi đã nói, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với Diêm gia, tôi cũng không muốn có nhiều tiếp xúc với anh.”
“Anh gọi điện thoại cho tôi chỉ vì cái này sao? Tôi không hề có ác ý với Sơ Lâm, chỉ là vì không liên lạc được với anh nên mới nghĩ muốn thông qua cậu ta để hiểu thêm về anh.” Giọng nói ung dung cao hứng của Diêm Khải Văn biến mất, hắn thở dài: “Lương Chu, bác chỉ muốn gặp anh, nhìn vào quan hệ cha con của hai người gặp mặt ông một lần đi.”
“Tôi họ Lương, không phải họ Diêm, mời anh nhớ rõ.” Lương Chu nắm chặt di động, giọng nói lạnh xuống: “Tôi không hy vọng sẽ có những chuyện như vậy lần nữa phát sinh, Chu gia bây giờ không còn giống như năm đó dễ dàng bị bắt nạt.”
“Đừng, đừng, anh đừng như vậy, lần này tôi trở về không phải muốn tìm mọi người gây phiền toái… Tôi biết năm đó bác trai và bác gái là không đúng, chúng tôi đều mang áy náy và thành ý đến tìm anh…” Diêm Khải Văn nóng nảy.
“Áy náy và thành ý?” Lương Chu cong môi, giọng nói mang trào phúng: “Diêm Duy cũng không dám dập đầu tạ tội trước mộ mẹ tôi, còn dám nói tới áy náy và thành ý sao?”
Diêm Khải Văn cứng họng, bác hắn đúng là đuối lý, hắn không lời chống đỡ, nhưng Lương Chu bên này… Hắn khổ não đi lại hai vòng trong phòng, còn nghĩ nên giải thích gì đây thì kết quả vừa cầm di động đã thấy cuộc gọi bị cắt đứt, gọi lại thì không được.
“*!”. Hắn bực bội ném điện thoại lên trên giường, cảm giác thất bại. Sau hồi lâu, hắn thở dại, lại lần nữa cầm điện thoại di động vào trong tay và bấm số gọi cho cha hắn.
Lương Chu đứng ở bên cửa sổ, tâm tình có chút bực bội, hắn không nghĩ Diêm Khải Văn sẽ vòng qua hắn tiếp xúc với Sơ Lâm, đây là sơ sẩy của hắn. Cuộc đối thoại vừa rồi khiến hắn nhớ tới những hồi ức không tốt, không được, Sơ Lâm còn đang chờ hắn, hắn phải bình tĩnh lại.
“Anh.” Dư Sơ Lâm đi qua, từ sau lưng ôm lấy hắn, cọ cọ phía sau lưng hắn. Sau khi hai người xác định quan hệ, hắn luôn làm những động tác thân mật với Lương Chu nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy mình và “anh trai” tiếp xúc. Có thể ngay vừa mới nãy, hắn thấy Lương Chu một người đứng bên cửa sổ, tay cầm điện thoại mà bộ dáng thì phiền não bất đắc dĩ, đột nhiên hắn cảm thấy có chút đau lòng. Người này không chỉ là anh trai hắn, cũng là người hắn quyết định sẽ ở bên hắn cả đời.
“Lương Chu.” Cánh tay hắn buộc chặt, lần đầu tiên hô tên hắn, thấp giọng nói: “Đều đã qua rồi, em sẽ ở bên anh, em sẽ lớn lên thật nhanh.” Tuy rằng hắn sống hai đời nhưng ở phương diện kia, hắn cũng rất ngây thơ—— Lương Chu so với hắn mạnh hơn rất nhiều.
Hắn trước kia muốn lớn lên là muốn nhanh thể nghiệm tương lai hoàn toàn khác với đời trước.
Bây giờ, hắn muốn lớn lên là vì còn chưa đủ mạnh mẽ có thể bảo hộ người này.
Lương Chu cũng không phải không gì không làm được, hắn vẫn luôn biết vậy nhưng hắn lại gấp gáp cái gì đều không thể giúp được. Hắn vẫn luôn hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương, nhưng trừ tặng quà thì hắn dường như đều không thể làm gì cho đối phương.
…Quá kém.
Sống chung với Lương Chu với quan hệ tình nhân thì hắn càng cảm thấy mình quá kém cỏi.
Hắn không có đủ tư cách làm người yêu.
Lương Chu bị hắn gọi mà ngẩn người, cúi đầu cầm tay hắn, thở ra một hơi thật dài, cong môi, những phiền não không hiểu kia đều biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại niềm vui.
“Bài tập làm xong rồi?” Hắn xoay người, ôm người vào trong ngực, cọ tóc của hắn, trong lòng thì muôn vàn xúc động, nhưng giọng nói lại mang theo trêu chọc: “Em đúng là phải lớn thật nhanh, anh sắp không nhịn nổi rồi.” Nói xong, ngón tay ái muội ngắt bên hông hắn, từ trên eo lưng lần tìm xuống dưới.
Trong nháy mắt, sự ông nhu cảm động trong lòng Dư Sơ Lâm liền biến mất, hắn lật đật tránh thoát khỏi cái ôm của Lương Chu, xấu hổ: “Đã bảo không được sờ loạn! Còn nữa, em mới không phải nói về cái này, … Là, chính là, anh còn nhớ lời anh Trương và Lăng đại ca nói không? Anh phải khắc chế, khắc chế!” Nói như vậy thôi chứ trong lòng hắn đột nhiên dâng lên chút chột dạ.
Vị thành niên là Lương Chu có một khóa học, cũng là hắn một loại□□. Hắn cho rằng mình hoàn toàn không thể xoay lại, cùng anh hắn hôn môi dắt tay gì đó đều không hề có áp lực, nhưng nếu đi sâu hơn một bước… Hắn biết đồng tính khi phát sinh quan hệ thì phải làm gì, nhưng cũng bởi vì biết nên hắn mới cảm thấy không được tự nhiên (nguyên văn là biệt nựu). Anh hắn vừa cũng biết sẽ không phải loại nằm dưới, coi như anh ấy đau hắn, nguyện ý nằm dưới thì hắn… Đến lúc đó, hắn có thể đứng dậy nổi không?
Achs… Anh hắn đẹp trai như vậy, hắn đến lúc đó cũng chưa chắc không đứng dậy nổi…
Không đúng, không đúng! Hắn sao lại muốn cái này! Hắn chỉ là… Chỉ là chuẩn bị tâm lý thật tốt cho quan hệ sâu hơn của đồng tính thôi!
Ngược lại, dù sao, bây giờ cũng chưa được.
Lương Chu nhìn biểu cảm hắn biến đổi thì ưu tư nhìn không sót lại gì, trong mắt có chút bất đắc dĩ, buồn cười kéo mặt hắn đang đỏ trắng kéo qua, xoa xoa tóc hắn, thấp giọng dụ dỗ, nói: “Được rồi, đừng kích động, anh cười chết em, không có sự đồng ý của em, anh sẽ không đụng vào em.” Những rối rắm kia hắn đều nhìn thấy ở trong mắt, không sao cả, hắn có thể chờ.
“… Vâng.” Dư Sơ Lâm cúi đầu, xấu hổ buồn bực quấn quít đều qua đi, cảm động lúc trước bị áp xuống giờ lại dâng lên, suy sụp hạ bả vai, nói: “Anh, em xin lỗi.” Hắn còn chưa thích sâu, cho nên chỉ có thể xin lỗi.
“Cái này có gì tốt mà phải xin lỗi.” Lương Chu cười hôn cái trán của hắn, dắt hắn đi tới sô pha: “Em có thể ở bên anh thì anh đã vui rồi, đi thôi, bài tập còn bao nhiêu?”
Sao lại thay đổi đề tài nhanh như vậy… Chính là vì quá hiểu ý người, hắn thở dài, cười cười, nói: “Còn dư lại nửa bài tập thôi, làm rất nhanh.”
Giữa trưa ngày hôm sau, Diêm Khải Văn lại gọi điện thoại tới, Dư Sơ Lâm nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó nhíu mày, tắt cuộc gọi và kéo số vào sổ đen. Diêm gia là khúc mắc lớn nhất giữa Lương Chu và Chu gia, hắn vẫn không cần làm rối thêm, ý của mình nói với anh trai đều ảnh hưởng quá lớn.
Vinh Hoa sau một thời gian yên lặng lại bắt đầu xuất hiện tin tức lớn.
Lương Tử Tu sau khi cùng Dương Lâm giả hòa thì được cha hắn vớt ra từ trong tù. Đang lúc mọi người cho rằng Lương thiếu gia bị ăn dạy dỗ hẳn sẽ ngoan ngoãn, hắn tùy hứng tuôn ra một số ảnh lớn chụp rất nhiều nữ nghệ sĩ rất khó coi, trong đó có mấy bức ảnh có cả Lương Kiến đều trong ống kính, quá dọa người gây chấn động tam quan* của mọi người.
Phạm vi ảnh chụp rất rộng, những nữ nghệ sĩ ở Vinh Quang và Vinh Hoa nhảy đi ăn máng khác cơ bản đều bị trúng đạn. Những nữ nghệ sĩ của Vinh Hoa, ngoại trừ những người mới bồi dưỡng thì hầu như đều bị lên kính.
Trong lúc nhất thời, hàng loạt các bức ảnh bị đăng loạn trên internet gây náo loạn khắp nơi. Người dùng bạn rối rít nhạo báng, Vinh Hoa là công ty giải trí nhà nào, này rõ ràng là hậu cung cha con Lương Kiến xây cho mình.
Đang lúc tin tức bát quái gây chú ý tới mọi người, muốn hỏi được nhiều tin tức hơn từ trong miệng Lương Tử Tu thì hắn lại đột nhiên biến mất trong tầm mắt của công chúng, làm sao cũng không tìm ra được người..
Lương Kiến tức giận đến dậm chân, hắn không nghĩ tới chính mình thật vất vả cứu con trai từ trong tù ra, trái lại nó còn đào hố mình, hố xong còn chơi trò mất tích không tìm ra tung tích.
Ngoại giới dĩ nhiên sẽ không tin Lương Kiến không biết con trai mình ở đâu, rối rít hoài nghi hắn bao che Lương Tử Tu, đem hắn giấu đi. Tin xấu lúc trước, bị bẫy lúc sau, Lương Kiến có thể nói là khổ không tả nổi.
Sự kiện ảnh chụp lần này tuy rằng lấy Vinh Hoa là chủ thế nhưng bởi vì Lương Kiến làm quản lý mười mấy năm ở Vinh Quang, cũng có ít nhiều bị dính nghi ngờ. Sau khi Vinh Quang bị tuôn ra chuyện chứa chấp mấy nghệ sĩ Vinh Hoa đi ăn máng khác thì mọi người bắt đầu sôi nổi hoài nghi ông chủ Vinh Quang có phải có tham dự vào sự kiện ảnh chụp lần này hay không, cũng giống như cha con Lương Kiến sử dụng tiềm quy tắc* với các nữ nghệ sĩ.
Công việc của Lương Chu lại lu bù lên.
Vinh Quang đáp lại sự kiện này rất nhanh, buổi sáng ngày hôm sau, Lương Chu mang theo tất cả những nghệ sĩ có liên quan tới sự kiện lần này mở một cuộc họp báo, hoàn toàn không có giải thích, để từng người xin lỗi công chúng.
Kết thúc cuộc họp báo, Lương Chu lên đài, đại biểu cho công ty tuyên bố kết quả giải quyết sự kiện lần này, cũng lấy danh nghĩa cá nhân và công ty, sẽ quyên góp ba chục triệu tài vật (tiền tài và vật chất có giá trị) xây dựng trường tiểu học hy vọng cho các khu vực nghèo khó, xem như là bồi thường một chút ảnh hưởng ác liệt từ sự kiện lần này.
Tập thể nói xin lỗi, ba chục triệu tài vật, có thể nói là thành ý này rất thỏa đáng. Hơn nữa, Vinh Quang cũng coi như là công ty xui xẻo bị liên lụy mà thôi, việc này coi như biến nhỏ, thật đúng là không thể trách lên đầu người ta.
Sau khi chuẩn bị, truyền thông lại bắt đầu nói tốt cho Vinh Quang, không bao lâu, cũng rửa sạch toàn bộ Vinh Quang và Lương Chu khỏi sự kiện ảnh chụp kia.
Đến tận đây, sự kiện ảnh chụp của giới giải trí mới không chỉ không làm Vinh Quang và Lương Chu bị ngã ngửa mà còn khiến công chúng thêm khen ngợi Lương Chu, nói hắn là ánh sáng trắng ít ỏi trong vòng giải trí, hình tượng và danh tiếng của Vinh Quang lại tăng cao thêm một tầng.
Khác với Vinh Quang nhanh chóng trả lời, Vinh Hoa từ đầu đều trốn tránh sự kiện này, không khí cả công ty đều khẩn trương, nhóm nghệ sĩ ngay cả cửa đều hận không thể đóng lại. Ảnh hưởng từ sự kiện ảnh chụp quá ác liệt, các ngành liên quan liền phản ứng, xóa bỏ toàn bộ ảnh chụp trên mạng internet, thẳng đến lúc này, nghệ sĩ Vinh Hoa mới có chút thở phào nhẹ nhõm
Giải thích và ngoài lề:
Tam quan: gồm Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. (Theo Wikipedia)
Trong đó:
– Thế giới quan là định hướng nhận thức cơ bản của một cá nhân hay xã hội bao gồm toàn bộ kiến thức và quan điểm của các cá nhân hay xã hội. Thế giới quan có thể bao gồm triết học tự nhiên; định đề cơ bản, hiện sinh, và quy chuẩn; hoặc các chủ đề, các giá trị, cảm xúc, và đạo đức.
– Nhân sinh quan: Cách nhìn nhận đời sống, công tác, xã hội, lịch sử, dựa theo lợi ích của giai cấp mình.
– Giá trị quan: Giá trị quan: là việc phán đoán xem việc gì là quan trọng, việc gì là không quan trọng, bằng cách đưa vào những thứ tự ưu tiên, trọng số khi đánh giá nó.
Tiềm quy tắc: Gọi là “luật bất thành văn” hay có thể nói là quy tắc ngầm trong làng giải trí
Dư Sơ Lâm cúi đầu nghe, càng nghe càng cảm thấy thầy ấy không phải chỉ răn dạy mình và Lý Đào. Nghiêng đầu nhìn Lưu Phân đứng trước bàn công tác ở cách vách, trong lòng liền hiểu, đây là thầy Cao đang xả giận giúp bọn họ.
Cô Điền nghe thầy Cao nói mà mặt hết đỏ lại trắng lại đỏ, vốn luôn ôn hòa cũng không trách khỏi có chút tức, nhưng cả hai học sinh lớp 2 đều không hề sai, cô đuối lý, thầy Cao nói không thể phản bác nổi, cơn tức này cũng chỉ có thể vung lên Lưu Phân.
“Lưu Phân.” Bà nhíu mày, giọng nói vốn mềm mại ôn hòa mà nay cũng trầm xuống, mang theo chút không vui: “Từ khi kỳ học bù đợt nghỉ hè bắt đầu, các bạn học vẫn luôn phản ánh với cô em có vài vấn đề, cái gì ảnh hưởng đến đoàn kết của lớp, phá hoại môi trường học tập, cổ động các bạn học đi tham gia cái này cái kia, cái gì cuộc thi tài năng trẻ, cô cho rằng sau khi nghỉ hè xong thì em cũng sẽ hồi tâm, nhưng hôm nay, em sao càng ngày càng vượt qua giới hạn! Thân là cán sự học tập, em làm tấm gương như thế nào? Em đã là học sinh năm ba, có thể biết nặng biết nhẹ không?”
Nói đi nói lại, bà thật sự tức giận, từ trong ngăn kéo lấy ra bảng xếp hạng ném tới trên bàn, dùng sức chỉ chỉ: “Em nhìn xem thành tích thi chất lượng của mình đi, có uổng phí thất vọng chức vị cán sự học tập của mình không? Cô vẫn luôn tín nhiệm em, cảm thấy em tuy rằng có chút nóng nảy nhưng vẫn biết đúng mực, nhưng em nhìn xem cái này…. Chính em xem đi.”
“Cô ơi…” Lưu Phân luôn thấy chủ nhiệm lớp mình dịu dàng hiền hòa mà nay lại tức giận thì càng thêm chột dạ, giọng mềm xuống, lại nghe bà nhắc tới thành tích của mình thì vội vàng cẩn thận cầm tờ giấy bảng xếp hạng lên nhìn.
Cô Điền thở dài, lắc đầu một cái, cơn tức tới nhanh mà đi cũng rất nhanh, thở dài: “Năm ba cô không còn dạy em, em học ở lớp phổ thông phải tự mình nỗ lực. Nhớ phải thật sự học tập, lúc học có gì khó khăn thì có thể tới tìm cô.”
“Cô, cô nói gì? Cái gì mà lớp phổ thông, đúng rồi, thành tích của em đâu? Sao bản xếp hạng lại không có?” Mặt mũi Lưu Phân trắng bệch, mặt đầy hoảng hốt.
“Em nhìn xuống dưới đi.” Cô Điền cảm thấy mình có chút mệt mỏi, nói xong liền yên lặng. Tính cách bà quá mềm, quản lý một lớp học áp lực rất lớn, Lưu Phân này hết lần này tới lần khác đều gây chuyện, bà thật sự không quản được.
“Một trăm năm mươi ba… Không, sao có thể như vậy…” Lưu Phân có chút mờ mịt, không thể nào, lúc thi rõ ràng mình lằm không tồi, sao thứ tự lại tụt nhiều như vậy? Hai năm qua mình làm cán sự học tập, xếp hạng chưa bao giờ từng dưới năm mươi! Các bạn nữ thì nịnh nót cô, còn các bạn nam thì ái mộ cô, cô sao có thể rớt khỏi lớp chuyên được? Không, chuyện này không có khả năng!
Cô Điền thấy Lưu Phân như vậy thì cũng mềm lòng, khuyên nhủ: “Nếu em chỉ rớt tới một trăm linh mấy, cô còn có thể nghĩ cách để em lưu lại lớp chuyên, nhưng hôm nay… Năm ba có mười một lớp nhưng đều có thành tích không tồi, em suy nghĩ một chút, cô sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp cho em một lớp tốt chút.”
Mỗi lớp chuyên có năm mươi người, lớp văn lại tách xếp hạng, cô rớt tới tận một trăm năm mươi, muốn giúp cũng không thể giúp được…
Nhưng bảo cô đi lớp bình thường? Không, sự kiêu ngạo của cô không cho phép!
Thấy cô nắm chặt bảng xếp hạng không nói lời nào, cô Điền nhìn sang Lý Đào và Dư Sơ Lâm, thay đổi đề tài: “Lưu Phân, lần này em công kích bạn học lớp một Dư Sơ Lâm, ảnh hưởng ác liệt, phá hủy đồ vật quá quý trọng nên nhà trường mời cha mẹ em tới trường một chuyến.”
Cha mẹ… Lưu Phân run lên, rốt cuộc cũng hoàn hồn từ trong đả kích vì thành tích tụt hạng, vội la lên: “Cô ơi, em xin cô, đừng mời phụ huynh, mẹ em sẽ đánh chết em! Nhất định đấy! Còn chuyện lớp phổ thông, cô ơi, lần thi sau em nhất định sẽ thi tốt, em xin cô đừng cho em đi lớp phổ thông được không, em không muốn đi lớp phổ thông.”
“Đánh trẻ con là không đúng, cô cũng sẽ giúp em giải thích với mẹ em, cô từng tiếp xúc với mẹ em, mẹ em cũng là người hiểu biết (nguyên văn thông tình đạt lý), em không cần hoảng hốt như vậy, mẹ em sẽ không đánh em.” Cô Điền khuyên nhủ vài câu, quay đầu nhìn thầy Cao: “Thầy Cao, thầy nhìn xem chuyện giải quyết như vậy có ổn không?”
“Ừ, vật bị làm hỏng đúng là quá quý, mời phụ huynh là thích hợp nhất.” Thầy Cao vừa lòng gật đầu.
Dư Sơ Lâm lại có chút rối rắm, mở miệng nói: “Thầy ơi, đồng hồ đeo tay bị đập hỏng là đồ người khác đưa em, anh em nói đồng hồ đó chỉ có hơn một vạn, không phải mười vạn đắt như vậy đâu ạ.” Nếu thật để Lưu Phân bồi thường mười vạn cho hắn, giá cả không đúng sau này bị tố cáo lừa gạt thì làm sao bây giờ.
Lưu Phân đột nhiên quay đầu nhìn Dư Sơ Lâm, ánh mắt hơi sáng lên, ngay sau đó lại có chút căm hận, trừng mắt Lý Đào: “Lý Đào, vì sao bạn lại gạt tôi! Hơn một vạn mà nói là hơn mười vạn! Chỉ có hơn một vạn, tôi Lưu Phân có thể bồi thường” Sau đó cô quay đầu nhìn cô Điền, mặt đầy mong đợi: “Cô ơi, em tự bồi thường, cô không cần mời phụ huynh đâu, em xin cô…”
Cô Điền có chút do dự khi nghe lời cầu xin của Lưu Phân.
“Đúng là mười vạn.” Lý Đào cởi đồng hồ đeo tay của mình xuống, đưa tới bên cạnh cái đồng hồ bị hỏng trên bàn thầy Cao, nói: “Các thầy cô có thể nhìn xem, đồng hồ của em và Dư Sơ Lâm là cùng một loại, chỉ có khác về màu sắc, hóa đơn (nguyên văn là ∉∉, mèo tự suy luận và sẽ sửa lại tất cả ∉∉ thành hóa đơn, hóa đơn mua hàng) em còn giữ, trong và ngoài nước đều thống nhất giá bán, mười vạn.”
“Cái này…” Thầy cao bị hai học sinh thổ hào (nhà giàu) làm chấn kinh rồi, Lương Chu tên kia cưng chiều em trai thì ông đã biết, làm sao Lý Đào ngày thường không nói tiếng nào, vừa ra tay thì cũng hào phóng như vậy.
“Không, đồng hồ kia của Dư Sơ Lâm nhất định là giả! Trừ phi cậu ấy lấy ra được hóa đơn, nếu không đồng hồ kia chính là giả!” Lưu PHân dường như tìm được cọng rơm cứu mạng, cắn chết cũng không nhận chiếc đồng hồ kia là hàng thật.
“Sơ Lâm, em có hóa đơn mua hàng không?” Thầy Cao nhíu mày, dò hỏi.
Chiếc đồng hồ này là do Lăng Xuân đưa, lúc tới tay hắn chỉ có hộp đựng, còn cái hóa đơn kia thì… Dư Sơ Lâm lắc đầu: “Không có.”
Lưu Phân nhẹ nhàng thở ra, biểu tình thả lỏng rất nhiều.
“Không cần hóa đơn mua hàng cũng có thể chứng minh giá trị đồng hồ này.” Lý Đào bình tĩnh nói chen vào, hắn cầm chiếc đồng hồ bị hỏng lên, lật lại mặt sau, chỉ vào một hàng con số chữ cái trên đồng hồ, nói: “Đồng hồ này vốn là hàng bán có số lượng, vì để thuận tiện quản lý sau khi bán hàng, trên mỗi sản phẩm đồng hồ xuất xưởng đều có một mã khác nhau, chỉ cần gọi điện thoại là có thể biết được.” Hắn nói xong, trực tiếp cầm điện thoại di động ra, bấm gọi số điện thoại bên bán hàng.
Sản phẩm quốc tế sau khi bán đi vẫn rất có giá trị, Lý Đào đọc mã thời gian và mã biểu xưởng xuất, bên kia rất nhanh liền tra được thời gian và địa điểm cũng như đơn giá bán hàng.
Nữ nhân viên bán hàng tỉ mỉ hỏi về tình trạng hư hại của đồng hồ đeo tay, biết được mặt đồng hồ bị vỡ toàn bộ, kim đồng hồ cũng bị hỏng thì khó xử nói tới chi phí sửa sẽ tương đối mất công và tiền phí, tổng tính toán còn không bằng mua một cái mới.
“Cảm ơn!” Lý Đào cúp điện thoại, nhìn thầy Cao: “Thầy xem, đồng hồ đeo tay của Dư Sơ Lâm là hàng thật.”
Một phòng yên tĩnh.
Lý Đào nhìn Lưu Phân: “Mời phụ huynh tới bồi thường đi.”
Nói xong lại quay đầu nhìn Dư Sơ Lâm: “Chúc mừng, thi chất lượng lại là hạng nhất.”
Lưu Phân tay cầm bảng xếp hạng run run.
Dư Sơ Lâm: “… Cảm ơn!”
Sau khi biết chuyện đồng hồ, mẹ Lưu Phân nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng cũng là lúc đang vào giai đoạn ác liệt nhất.
Thầy Cao hỏi Dư Sơ Lâm có muốn gọi Lương Chu qua xử lý việc này hay không, Dư Sơ Lâm lắc đầu cự tuyệt lời đề nghị này.
Sau khi tiếng quát mắng và tiếng thét chói tai kết thúc, cả cô giáo và mẹ Lưu đều thống nhất cách giải quyết, đó là bồi thường cho Dư Sơ Lâm sáu vạn đồng. Lưu Phân còn bị mẹ cô ta đè ép nói lời xin lỗi, sau đó dọn đồ đi theo mẹ cô ta tới lớp phổ thông.
Vương Chí sau khi biết được thành tích của Lưu Phân thì tỏ vẻ hả hê lòng người, sau khi cao hứng xong thì mới có chút thổn thức, lắc đầu xúc động: “Tự làm bậy không thể sống, lớp phổ thông đấy, ai…”
“Lớp phổ thông cũng có thể thi đậu đại học, cậu than thở cái gì?” Dư Sơ Lâm buồn cười vỗ vỗ vai hắn, “Chúng ta cũng không phải không có bạn học bên lớp phổ thông, cậu cảm thấy bọn họ không thể thi đỗ đại học sao?”
Nhớ tới đám bạn bên lớp phổ thông có thành tích tốt kia, tinh thần Vương Chí lại phấn chấn, dùng sức nắm bả vai hắn, lớn tiếng nói: “Đúng, cậu nói rất đúng! Trọng điểm đại học đang chờ chúng ta!” Lưu Phân yên tĩnh, fan Lưu Phân vẫn nhảy nhót khắp nơi, kiên trì bôi đen Dư Sơ Lâm.
Vương Chí thân là vương bát quái, tự nhiên luôn luôn chú ý đám fan Lưu Phân bệnh thần kinh (nguyên văn là bệnh xà tinh), vừa thấy bọn họ lại bắt đầu tìm đường chết liền nhanh tay đăng tin tức bát quái lên diễn đàn câu lạc bộ fan kia.
Bên trong bài viết đều là tin tức thành tích Lưu Phân bị tụt hạng, bị đuổi khỏi lớp chuyên, bị bạn học chán ghét, bị cô giáo không thích, đương nhiên còn tẩy trắng thông tin về học sinh top 1 cùng khối, chân chính đều là nói có sách mách có chứng, trả lại toàn bộ chân tướng sự thật.
Fan nổi giận, quản lý viên trực tiếp xóa bài viết của hắn!
Ý chí chiến đấu của Vương Chí rất tràn đầy, ngươi xóa, ta lại đăng! Xem ai đấu đến cùng!
Đang trong lúc đánh nhau gay cắn, chỉ tiếc Vương Chí thân là học sinh đảng nên cũng không có bao nhiêu thời gian đi uốn nắn đám fan kia, ngay lúc hắn hai đấm không thể đấu lại bốn tay (nguyên văn: song quyền na địch tứ thủ) thì một siêu cấp giúp đỡ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp hack đánh rớt toàn bộ fan diễn đàn, lại ghim bài viết của hắn lên mặt trên, còn treo đỏ, vô cùng dễ thấy!
Các fan nghĩ mọi cách cũng không thể xóa nổi bài viết kia xuống.
Vương Chí kinh ngạc, sau đó lại đắc ý, ở trong lòng còn reo hò ủng hộ cao thủ hack web một phen, hắn vén tay áo, tiếp tục sự nghiệp viết bài!
Bạn nói Lưu Phân thành tích tốt sao? Đăng bảng xếp hạng lên cho mà nhìn; bạn nói Lưu Phân được bạn học yêu thích sao? Liền đăng lịch sử trò chuyện trong diễn đàn lớp trên chim cánh cụt của Lưu Phân và các bạn học lên; bạn nói cô ấy tính cách tốt lại còn xinh đẹp sao? Mỗi người mỗi ý kiến, nhưng bạn có thể đi tới trường Trung học số 2 thành phố hỏi xem có bao nhiêu người thích cô ấy; còn có bao nhiêu người năm nhất quấn cô ấy? Nói láo cũng không sợ báo ứng, năm đó rốt cuộc ai quấn ai mà phải mời phụ huynh tới? Chỉ còn kém mỗi việc tố cáo cô ấy quầy rầy được không?
Các fan bị đống tin nóng này gây choáng váng, có một số fan nhận rõ gương mặt thật của Lưu Phân, giận dữ lui vòng, có một số fan vẫn như cũ không tin mà tiếp tục chiến đấu với Vương Chí đến nhiệt huyết sôi trào, làm cho tin tức kia thành tin tức nóng nhất.
Tóm lại, trận chiến này, Vương Chi thắng đẹp!
Dư Sơ Lâm ngẩng đầu từ trong đống bài tập, nhìn Lương Chu đang gõ bàn phím máy tính đến vui vẻ, thắc mắc: “Anh, anh đang bận gì vậy? Sao gõ máy tính lâu như vậy?” Rõ ràng ngày thường đều chỉ lật văn bản, đối với máy vi tính làm việc đều không thích cơ mà.
Lương Chu ngừng đánh máy tính, dường như không có việc gì tắt đi giao diện màu hồng phấn, đóng máy tính và mò tới bên tập tài liệu bị ném một xó, nói: “Công ty có chút việc gấp, hiện giờ đã xong rồi, anh làm ồn ào tới em sao?”
“Không ạ.” Dư Sơ Lâm lắc đầu, một lần nữa cúi đầu làm bài tập.
Lương Chu thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, anh, cái người tên Diêm Khải Văn gọi điện thoại cho em.” Dư Sơ Lâm sau khi làm xong lời giải bài tập thì buông bút, dọn sách vở, cũng không ngẩng đầu ném bom.
“Cái gì?” Lương Chu nhíu mày, đen mặt: “Hắn sao lại có số điện thoại của em?”
“Em không biết, anh ta mời em ăn cơm, còn hẹn em cuối tuần cùng đi xem phim.” Dư Sơ Lâm cất xong sách giáo khoa, nhìn Lương Chu, mặt đầy tò mò: “Anh, anh ta gần đây có tìm anh ạ? Lúc anh ta gọi điện thoại cho em đều không nhắc tới anh, quá kỳ quái, em còn nghĩ rằng anh ta sẽ dính lấy anh cơ.”
Lương Chu giữ chặt hồ sơ, suy nghĩ một chút, đứng dậy nói: “Em không cần để ý tới hắn, chuyện này cứ để anh giải quyết, em làm bài tập tiếp đi, anh đi gọi cú điện thoại, sẽ rất nhanh trở về.”
Dư Sơ Lâm liếc mắt nhìn bài tập mình đã làm xong, yên lặng sờ sách giáo khoa, ngoan ngoãn gật đầu.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, Lương Chu đi đến bên cửa sổ, kéo số điện thoại của Diêm Khải Văn từ trong sổ đen và gọi điện thoại.
Điện thoại rất nhanh nối thông, giọng nói Diêm Khải Văn nhẹ nhàng giống như tâm tình hắn rất tốt, ngữ tốc (tốc độ nói chuyện) có chút nhanh: Lương Chu? Rốt cuộc anh cũng kéo số tôi từ trong sổ đen ra, là nghĩ thông suốt sẽ gặp tôi sao? Anh định địa điểm, tôi thì không thành vấn đề, nếu anh cảm thấy phiền toái thì tôi tới nhà anh hoặc là tới công ty gặp anh cũng được.
Ngược lại với sự ung dung cao hứng của hắn, giọng nói của Lương Chu rất nặng, đi thẳng vào vấn đề: “Anh tìm Sơ Lâm để làm gì? Tôi đã nói, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với Diêm gia, tôi cũng không muốn có nhiều tiếp xúc với anh.”
“Anh gọi điện thoại cho tôi chỉ vì cái này sao? Tôi không hề có ác ý với Sơ Lâm, chỉ là vì không liên lạc được với anh nên mới nghĩ muốn thông qua cậu ta để hiểu thêm về anh.” Giọng nói ung dung cao hứng của Diêm Khải Văn biến mất, hắn thở dài: “Lương Chu, bác chỉ muốn gặp anh, nhìn vào quan hệ cha con của hai người gặp mặt ông một lần đi.”
“Tôi họ Lương, không phải họ Diêm, mời anh nhớ rõ.” Lương Chu nắm chặt di động, giọng nói lạnh xuống: “Tôi không hy vọng sẽ có những chuyện như vậy lần nữa phát sinh, Chu gia bây giờ không còn giống như năm đó dễ dàng bị bắt nạt.”
“Đừng, đừng, anh đừng như vậy, lần này tôi trở về không phải muốn tìm mọi người gây phiền toái… Tôi biết năm đó bác trai và bác gái là không đúng, chúng tôi đều mang áy náy và thành ý đến tìm anh…” Diêm Khải Văn nóng nảy.
“Áy náy và thành ý?” Lương Chu cong môi, giọng nói mang trào phúng: “Diêm Duy cũng không dám dập đầu tạ tội trước mộ mẹ tôi, còn dám nói tới áy náy và thành ý sao?”
Diêm Khải Văn cứng họng, bác hắn đúng là đuối lý, hắn không lời chống đỡ, nhưng Lương Chu bên này… Hắn khổ não đi lại hai vòng trong phòng, còn nghĩ nên giải thích gì đây thì kết quả vừa cầm di động đã thấy cuộc gọi bị cắt đứt, gọi lại thì không được.
“*!”. Hắn bực bội ném điện thoại lên trên giường, cảm giác thất bại. Sau hồi lâu, hắn thở dại, lại lần nữa cầm điện thoại di động vào trong tay và bấm số gọi cho cha hắn.
Lương Chu đứng ở bên cửa sổ, tâm tình có chút bực bội, hắn không nghĩ Diêm Khải Văn sẽ vòng qua hắn tiếp xúc với Sơ Lâm, đây là sơ sẩy của hắn. Cuộc đối thoại vừa rồi khiến hắn nhớ tới những hồi ức không tốt, không được, Sơ Lâm còn đang chờ hắn, hắn phải bình tĩnh lại.
“Anh.” Dư Sơ Lâm đi qua, từ sau lưng ôm lấy hắn, cọ cọ phía sau lưng hắn. Sau khi hai người xác định quan hệ, hắn luôn làm những động tác thân mật với Lương Chu nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy mình và “anh trai” tiếp xúc. Có thể ngay vừa mới nãy, hắn thấy Lương Chu một người đứng bên cửa sổ, tay cầm điện thoại mà bộ dáng thì phiền não bất đắc dĩ, đột nhiên hắn cảm thấy có chút đau lòng. Người này không chỉ là anh trai hắn, cũng là người hắn quyết định sẽ ở bên hắn cả đời.
“Lương Chu.” Cánh tay hắn buộc chặt, lần đầu tiên hô tên hắn, thấp giọng nói: “Đều đã qua rồi, em sẽ ở bên anh, em sẽ lớn lên thật nhanh.” Tuy rằng hắn sống hai đời nhưng ở phương diện kia, hắn cũng rất ngây thơ—— Lương Chu so với hắn mạnh hơn rất nhiều.
Hắn trước kia muốn lớn lên là muốn nhanh thể nghiệm tương lai hoàn toàn khác với đời trước.
Bây giờ, hắn muốn lớn lên là vì còn chưa đủ mạnh mẽ có thể bảo hộ người này.
Lương Chu cũng không phải không gì không làm được, hắn vẫn luôn biết vậy nhưng hắn lại gấp gáp cái gì đều không thể giúp được. Hắn vẫn luôn hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương, nhưng trừ tặng quà thì hắn dường như đều không thể làm gì cho đối phương.
…Quá kém.
Sống chung với Lương Chu với quan hệ tình nhân thì hắn càng cảm thấy mình quá kém cỏi.
Hắn không có đủ tư cách làm người yêu.
Lương Chu bị hắn gọi mà ngẩn người, cúi đầu cầm tay hắn, thở ra một hơi thật dài, cong môi, những phiền não không hiểu kia đều biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại niềm vui.
“Bài tập làm xong rồi?” Hắn xoay người, ôm người vào trong ngực, cọ tóc của hắn, trong lòng thì muôn vàn xúc động, nhưng giọng nói lại mang theo trêu chọc: “Em đúng là phải lớn thật nhanh, anh sắp không nhịn nổi rồi.” Nói xong, ngón tay ái muội ngắt bên hông hắn, từ trên eo lưng lần tìm xuống dưới.
Trong nháy mắt, sự ông nhu cảm động trong lòng Dư Sơ Lâm liền biến mất, hắn lật đật tránh thoát khỏi cái ôm của Lương Chu, xấu hổ: “Đã bảo không được sờ loạn! Còn nữa, em mới không phải nói về cái này, … Là, chính là, anh còn nhớ lời anh Trương và Lăng đại ca nói không? Anh phải khắc chế, khắc chế!” Nói như vậy thôi chứ trong lòng hắn đột nhiên dâng lên chút chột dạ.
Vị thành niên là Lương Chu có một khóa học, cũng là hắn một loại□□. Hắn cho rằng mình hoàn toàn không thể xoay lại, cùng anh hắn hôn môi dắt tay gì đó đều không hề có áp lực, nhưng nếu đi sâu hơn một bước… Hắn biết đồng tính khi phát sinh quan hệ thì phải làm gì, nhưng cũng bởi vì biết nên hắn mới cảm thấy không được tự nhiên (nguyên văn là biệt nựu). Anh hắn vừa cũng biết sẽ không phải loại nằm dưới, coi như anh ấy đau hắn, nguyện ý nằm dưới thì hắn… Đến lúc đó, hắn có thể đứng dậy nổi không?
Achs… Anh hắn đẹp trai như vậy, hắn đến lúc đó cũng chưa chắc không đứng dậy nổi…
Không đúng, không đúng! Hắn sao lại muốn cái này! Hắn chỉ là… Chỉ là chuẩn bị tâm lý thật tốt cho quan hệ sâu hơn của đồng tính thôi!
Ngược lại, dù sao, bây giờ cũng chưa được.
Lương Chu nhìn biểu cảm hắn biến đổi thì ưu tư nhìn không sót lại gì, trong mắt có chút bất đắc dĩ, buồn cười kéo mặt hắn đang đỏ trắng kéo qua, xoa xoa tóc hắn, thấp giọng dụ dỗ, nói: “Được rồi, đừng kích động, anh cười chết em, không có sự đồng ý của em, anh sẽ không đụng vào em.” Những rối rắm kia hắn đều nhìn thấy ở trong mắt, không sao cả, hắn có thể chờ.
“… Vâng.” Dư Sơ Lâm cúi đầu, xấu hổ buồn bực quấn quít đều qua đi, cảm động lúc trước bị áp xuống giờ lại dâng lên, suy sụp hạ bả vai, nói: “Anh, em xin lỗi.” Hắn còn chưa thích sâu, cho nên chỉ có thể xin lỗi.
“Cái này có gì tốt mà phải xin lỗi.” Lương Chu cười hôn cái trán của hắn, dắt hắn đi tới sô pha: “Em có thể ở bên anh thì anh đã vui rồi, đi thôi, bài tập còn bao nhiêu?”
Sao lại thay đổi đề tài nhanh như vậy… Chính là vì quá hiểu ý người, hắn thở dài, cười cười, nói: “Còn dư lại nửa bài tập thôi, làm rất nhanh.”
Giữa trưa ngày hôm sau, Diêm Khải Văn lại gọi điện thoại tới, Dư Sơ Lâm nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó nhíu mày, tắt cuộc gọi và kéo số vào sổ đen. Diêm gia là khúc mắc lớn nhất giữa Lương Chu và Chu gia, hắn vẫn không cần làm rối thêm, ý của mình nói với anh trai đều ảnh hưởng quá lớn.
Vinh Hoa sau một thời gian yên lặng lại bắt đầu xuất hiện tin tức lớn.
Lương Tử Tu sau khi cùng Dương Lâm giả hòa thì được cha hắn vớt ra từ trong tù. Đang lúc mọi người cho rằng Lương thiếu gia bị ăn dạy dỗ hẳn sẽ ngoan ngoãn, hắn tùy hứng tuôn ra một số ảnh lớn chụp rất nhiều nữ nghệ sĩ rất khó coi, trong đó có mấy bức ảnh có cả Lương Kiến đều trong ống kính, quá dọa người gây chấn động tam quan* của mọi người.
Phạm vi ảnh chụp rất rộng, những nữ nghệ sĩ ở Vinh Quang và Vinh Hoa nhảy đi ăn máng khác cơ bản đều bị trúng đạn. Những nữ nghệ sĩ của Vinh Hoa, ngoại trừ những người mới bồi dưỡng thì hầu như đều bị lên kính.
Trong lúc nhất thời, hàng loạt các bức ảnh bị đăng loạn trên internet gây náo loạn khắp nơi. Người dùng bạn rối rít nhạo báng, Vinh Hoa là công ty giải trí nhà nào, này rõ ràng là hậu cung cha con Lương Kiến xây cho mình.
Đang lúc tin tức bát quái gây chú ý tới mọi người, muốn hỏi được nhiều tin tức hơn từ trong miệng Lương Tử Tu thì hắn lại đột nhiên biến mất trong tầm mắt của công chúng, làm sao cũng không tìm ra được người..
Lương Kiến tức giận đến dậm chân, hắn không nghĩ tới chính mình thật vất vả cứu con trai từ trong tù ra, trái lại nó còn đào hố mình, hố xong còn chơi trò mất tích không tìm ra tung tích.
Ngoại giới dĩ nhiên sẽ không tin Lương Kiến không biết con trai mình ở đâu, rối rít hoài nghi hắn bao che Lương Tử Tu, đem hắn giấu đi. Tin xấu lúc trước, bị bẫy lúc sau, Lương Kiến có thể nói là khổ không tả nổi.
Sự kiện ảnh chụp lần này tuy rằng lấy Vinh Hoa là chủ thế nhưng bởi vì Lương Kiến làm quản lý mười mấy năm ở Vinh Quang, cũng có ít nhiều bị dính nghi ngờ. Sau khi Vinh Quang bị tuôn ra chuyện chứa chấp mấy nghệ sĩ Vinh Hoa đi ăn máng khác thì mọi người bắt đầu sôi nổi hoài nghi ông chủ Vinh Quang có phải có tham dự vào sự kiện ảnh chụp lần này hay không, cũng giống như cha con Lương Kiến sử dụng tiềm quy tắc* với các nữ nghệ sĩ.
Công việc của Lương Chu lại lu bù lên.
Vinh Quang đáp lại sự kiện này rất nhanh, buổi sáng ngày hôm sau, Lương Chu mang theo tất cả những nghệ sĩ có liên quan tới sự kiện lần này mở một cuộc họp báo, hoàn toàn không có giải thích, để từng người xin lỗi công chúng.
Kết thúc cuộc họp báo, Lương Chu lên đài, đại biểu cho công ty tuyên bố kết quả giải quyết sự kiện lần này, cũng lấy danh nghĩa cá nhân và công ty, sẽ quyên góp ba chục triệu tài vật (tiền tài và vật chất có giá trị) xây dựng trường tiểu học hy vọng cho các khu vực nghèo khó, xem như là bồi thường một chút ảnh hưởng ác liệt từ sự kiện lần này.
Tập thể nói xin lỗi, ba chục triệu tài vật, có thể nói là thành ý này rất thỏa đáng. Hơn nữa, Vinh Quang cũng coi như là công ty xui xẻo bị liên lụy mà thôi, việc này coi như biến nhỏ, thật đúng là không thể trách lên đầu người ta.
Sau khi chuẩn bị, truyền thông lại bắt đầu nói tốt cho Vinh Quang, không bao lâu, cũng rửa sạch toàn bộ Vinh Quang và Lương Chu khỏi sự kiện ảnh chụp kia.
Đến tận đây, sự kiện ảnh chụp của giới giải trí mới không chỉ không làm Vinh Quang và Lương Chu bị ngã ngửa mà còn khiến công chúng thêm khen ngợi Lương Chu, nói hắn là ánh sáng trắng ít ỏi trong vòng giải trí, hình tượng và danh tiếng của Vinh Quang lại tăng cao thêm một tầng.
Khác với Vinh Quang nhanh chóng trả lời, Vinh Hoa từ đầu đều trốn tránh sự kiện này, không khí cả công ty đều khẩn trương, nhóm nghệ sĩ ngay cả cửa đều hận không thể đóng lại. Ảnh hưởng từ sự kiện ảnh chụp quá ác liệt, các ngành liên quan liền phản ứng, xóa bỏ toàn bộ ảnh chụp trên mạng internet, thẳng đến lúc này, nghệ sĩ Vinh Hoa mới có chút thở phào nhẹ nhõm
Giải thích và ngoài lề:
Tam quan: gồm Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. (Theo Wikipedia)
Trong đó:
– Thế giới quan là định hướng nhận thức cơ bản của một cá nhân hay xã hội bao gồm toàn bộ kiến thức và quan điểm của các cá nhân hay xã hội. Thế giới quan có thể bao gồm triết học tự nhiên; định đề cơ bản, hiện sinh, và quy chuẩn; hoặc các chủ đề, các giá trị, cảm xúc, và đạo đức.
– Nhân sinh quan: Cách nhìn nhận đời sống, công tác, xã hội, lịch sử, dựa theo lợi ích của giai cấp mình.
– Giá trị quan: Giá trị quan: là việc phán đoán xem việc gì là quan trọng, việc gì là không quan trọng, bằng cách đưa vào những thứ tự ưu tiên, trọng số khi đánh giá nó.
Tiềm quy tắc: Gọi là “luật bất thành văn” hay có thể nói là quy tắc ngầm trong làng giải trí
Tác giả :
Bất Hội Hạ Kỳ