Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 20
Vành tai Yến Giác đã tê rầN, đầu óc choáng váng. Thanh âm của người đàn ông cùng ôm ấp bá đạo khiến y hốt hoảng, thân thể mềm hơn phân nửa. Y cứ vậy dựa lên người Chung Hàn, xe lăn vì chứa hai người đàn ông nên phát ra tiếng kẽo kẹt.
“Vì, vì sao…?”
“Bởi vì em không ngoan.”
Chung Hàn không cho y cơ hội phản kháng, động tác nhanh chóng mang y đi tới một căn phòng khác, nặng nề đóng chặt cửa.
Đại trạch vẫn bị cúp điện. Trong không gian tối đen, tiếng tim đập của Chung Hàn vô cùng rõ ràng, xuyên thấu qua lồng ngực truyền tới lỗ tai Yến Giác khiến toàn thân y không khỏi nóng bừng lên.
Cách xa ba năm, dù có luyện một thân ngụy trang hoàn mỹ thì trước mặt người đàn ông này sẽ lộ ra nguyên hình, vẫn là thanh niên không giấu được tình yêu say đắm và sự rung động mãnh liệt.
Lúc này sẽ không có người nào tới quấy rầy.
Không gian chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cánh tay hữu lực của Chung Hàn bóp chặt cằm Yến Giác, thanh âm mang theo uy nghiêm vô tận:
“Yến Giác, em biết sai chưa?”
Cả người Yến Giác hưng phấn phát run, trong xương cốt lại không dễ khuất phục như vậy, đôi mắt linh động sáng rực trong bóng đêm liếc xéo người đàn ông đang ở sau lưng: “Hàn gia chưa từng nói tôi không được tới gần người phụ nữ của anh. Tôi sai chỗ nào?”
Chung Hàn thấp giọng cười, nghe không ra là tức giận hay sung sướng: “Tiểu bạch nhãn lang, em đây là muốn chọc giận tôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Là muốn để tôi trừng phạt em?”
“…. Đúng.”
“Được.” Chung Hàn bất thình lình cắn lên vành tai mềm mại của Yến Giác, lạnh lẽo mà nói: “Chúc mừng em, nguyện vọng của em sẽ được thực hiện.”
Một trận trời đất quay cuồng.
Yến Giác xoay lại nằm úp xuống, đột nhiên bị ấn lên trên đùi rắn chắc của người này. Y rốt cuộc cảm nhận được sức lực của Chung Hàn, những cơ bắp lãnh ngạnh kia tuyệt đối không phải để trang trí, mỗi một khối đều ẩn chứa năng lực cường đại, giống như con báo lẳng lặng ngủ đông, mỗi khi ra tay đều sẽ khiến mục tiêu mất mạng.
Yến Giác ngoan ngoãn bò tới, y không tài nào phản kháng được cũng không muốn phản kháng.
“Roẹt—”
Không kịp phòng bị, quần bị xé mạnh ra, cái mông trơn bóng tiếp xúc trực tiếp với không khí. Yến Giác chưa từng nghĩ Chung Hàn sẽ thô bạo như thế, khi y chưa kịp kinh ngạc, bàn tay nóng như lửa không lưu tình hạ xuống.
“Không!”
Chân chính cảm nhận mới biết được bị tét mông là chuyện hổ thẹn cỡ nào, từ nhỏ đến lớn chỉ sợ đây là lần đầu tiên của Yến Giác. Y hơi giãy giụa khiến người đàn ông càng đè sau eo mạnh hơn, tiếng đánh mông càng thêm vang dội.
Mông thịt tuy rắn chắc nhưng cũng là nơi mềm mại, cảm giác nóng rát vì bị tùy ý chà đạp càng lan tràn, vừa trướng vừa nóng khiến y sợ hãi run rẩy, khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Cái loại ngứa ngáy mơ hồ này khiến trong lòng y sinh ra xúc cảm hưng phấn biến thái, thậm chí khát vọng tay hắn càng vỗ thêm nhiều dấu vết trừng phạt hơn. Cảm giác phức tạp ở trong đầu hỗn độn đan chéo, giống như đang chạy loạn từng vòng, lệnh cho Yến thiếu bề ngoài uy phong lẫm liệt triệt để biến thành một thanh niên chẳng biết làm sao, cắn môi không lẳng lặng nức nở.
Thanh âm nức nở tinh tế giống như thú nhỏ rên rỉ tiến vào tai Chung Hàn, bàn tay giữa không trung ngừng lại. Hô hấp của hắn gấp gáp hơn nhưng không cẩn thận nghe thì sẽ không phát hiện: “Muốn tôi dừng lại sao?”
Yến Giác nhìn dưới mặt đất lắc đầu, thân thể thành thật củng củng về phía trước.
Chung Hàn khẽ nhếch khóe miệng, bàn tay vững vàng đánh lên đùi non.
“Ha…”
Lần này thay đổi so với trước, rốt cuộc y không kiềm nén nổi để tiếng ngâm khẽ mê người từ giữa miệng thoát ra. Mông thịt sưng đỏ run lên, thân thể Yến Giác toát ra mồ hôi của sự sảng khoái, dương vật dưới háng vô tri dựng đứng, không thành thật mà chọc lên đùi người đàn ông.
“Hàn gia… Hàn gia…”
Yến Giác nắm ống quần Chung Hàn, gọi từng tiếng rồi từng tiếng một, giọng điệu thanh lãnh thêm giọng mũi càng gợi cảm khiến tâm người run rẩy. Chỗ kia bị kích thích khiến quy đầu của y ẩm ướt một mảnh, dinh dính nhơm nhớp cọ trên quần tây người đàn ông.
Trong bóng tối, tiếng ngâm kia uy lực có thể so với ma âm chấn động tới mức Chung Hàn không thể không vứt bỏ cố thủ, hoàn toàn bại trận.
Đều nói nếu gặp được người đầu quả tim thì dù là kẻ tỉnh táo nhất cũng sẽ mất đi sự khống chế. Chung Hàn sống hơn ba mươi năm cuối mới có thể lĩnh hội được điều này. Cánh tay hắn dùng sức, đem Yến Giác kéo lên để y ngồi khóa trên người mình.
Hai chân bị tách ra, mông thịt chịu đủ chà đạp đè lên đùi hắn, phần trước cương cứng ướt đến rối loạn cả lên. Cũng may không có đèn, nếu không bộ dạng chật vật của y hoàn toàn lọt vào tầm mắt của đối phương, y sẽ xấu hổ tới mức không chốn dung thân.
Dường như biết được tâm tư của y, đèn trong phòng nháy mắt bừng sáng, ánh sáng ấm áp chiếu lên người y. Yến Giác tựa hồ bị kinh ngạc, lông mi thật dài vỗ liên tục, tiếp theo đó là nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống theo đường cạnh khuôn mặt rơi xuống.
Đôi mắt Chung Hàn đen như hồ sâu. Hắn nâng mặt của Yến Giác lên, dùng ngón cái lau đi vệt nước mắt: “Sao lại khóc?”
Chỉ là một câu đơn giản mà khiến Yến Giác sắp hỏng mất, nước mắt lộp bộp rơi xuống. Chóp mũi cùng khóe mắt đều hồng hồng, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn qua có chút đáng thương lại càng khơi dậy dục vọng bạo ngược của người khác.
“Sao lại khóc?” Lần này ngữ khí Chung Hàn mới xuất hiện gợn sóng, mang theo sủng nịch và bất đắc dĩ.
Giây tiếp theo, Yến tổng của thương giới oai phong lẫm liệt gân cổ gào khóc, không chút rụt rè, không hề ưu nhã, khóc giống như đứa trẻ, vừa kéo áo vừa oán giận: “Hức… Quá, quá đáng..”
Chung Hàn cười ôn nhu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Yến Giác, không ngừng an ủi: “Rồi rồi, là ba sai, không khóc, ngoan.”
Yến Giác dùng mu bàn tay lau lung tung lên mặt, gấp gáp ôm cổ Chung Hàn, ánh mắt chân thành tha thiết: “Em thích anh. Chung Hàn, em thích anh.”
Y thổ lộ giống như 3 năm trước, bên trong bao hàm vô số tình cảm. Y lại đánh cược một phen, may mắn chính là kết quả lúc này hoàn toàn bất đồng với lần trước, không phải đẩy ra mà là được ôm vào trong ngực.
Thanh âm khóc nức nở bị Chung Hàn lấp kín toàn bộ.
Môi dán sát với nhau, đầu lưỡi quấn quýt. Lưỡi liếm lên trên, là hương vị nước mắt của Yến Giác. Mà sau đó là tư vị ngọt ngào và hạnh phúc.
Đây là lần hôn môi chân chính của hai người, không phải chuồn chuồn lướt nước mà như mưa rền gió dữ đánh úp lại. Đầu lưỡi Chung Hàn tiến quân thần tốc, không chút chần chờ cường thế xâm chiếm khoang miệng Yến Giác, cuốn đầu lưỡi kia tới không có chỗ trốn, điên cuồng dây dưa.
Yến Giác không tin được, trợn to đôi sáng phân rõ trắng đen. Khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông gần trong gang tấc, bên tai đều là âm thanh hôn lưỡi sắc tình khiến người ta mặt đỏ tim đập. Y gắt gao bám lấy bả vai to lớn của Chung Hàn, một giây cũng không dám nhắm mắt lại.
Chung Hàn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua hàm trên non mềm của Yến Giác sau đó chậm rãi rời đi.
Hai người cụng đầu, mắt đối mắt.
“Sao không nhắm mắt lại?” Chung Hàn thở nhẹ, dán môi lên cười hỏi: “Chẳng lẽ Yến thiếu cùng hồng nhan tri kỉ kia chưa từng làm tình sao?”
Nói không có là giả, mấy năm Yến Giác ở nước ngoài xác thật từng có tiếng xúc với vài vị mỹ nữ, bất quá chỉ là đụng chạm không có thâm nhập. “Yến thiếu chỉ muốn tâm không cần người” cũng không phải không có nguyên do mà lưu truyền.
Đôi mắt lấp lánh ánh nước của Yến Giác càng thêm mê người. Y cọ cọ chóp mũi Chung Hàn đáp: “Muốn cùng anh làm, chỉ mỗi anh thôi.”
“Miệng ngọt quá đấy.”
Một câu hai nghĩa, Chung Hàn không lãng phí thời gian, bốn phiến môi lại lần nữa dính với nhau.
“Ưm…”
Tiếng rên rỉ gợi lên dục vọng sâu trong lòng Chung Hàn, hắn vừa hút đi dịch ngọt ngào trên đầu lưỡi của Yến Giác, vừa linh hoạt sờ mông y.
“Ứm!” Yến Giác mở hờ mắt, lông mi không nhịn được run rẩy.
Mông bị chơi.
Bàn tay to của người đàn ông cường ngạnh bắt lấy mông y, dùng sức vuốt ve, làm càn thưởng thức hai cánh mông thịt sưng đỏ, thủ pháp vừa bá đạo vừa sắc tình. Loại phương thức nắn bóp này không chỉ đem cảm giác nóng rát tan thành mây khói khiến lý trí Yến Giác hóa thành hư ảo, chỉ còn lại thanh âm rên rỉ từ xoang mũi phát ra.
Đầu lưỡi đã chết lặng, không kịp nuốt khiến nước miếng chảy ra từ khóe miệng. Yến Giác sớm đã thuần phục, nhu thuận tùy ý đối phương công chiếm, loại cường thế này đem y say mê đến thần hồn điên đảo.
Cảm xúc quá hiếm lạ, Chung Hàn chơi không ít loại người nhưng lại trầm mê nhan sắc của con nuôi. Hắn cạy ra đôi môi của Yến Giác, đầu lưỡi táo bạo càn quét bên trong, thậm chí bắt chước động tác giao hợp va chạm vào nơi mẫn cảm trong khoang miệng đối phương, nghe thấy thanh âm xin tha, dục vọng chiếm hữu càng tăng lên.
Chung Hàn híp mắt, trong con ngươi tất cả đều là ánh sáng nguy hiểm. Mười ngón tay đã trơn trượt xoa loạn trên mông thịt nhưng vẫn không đủ. Chung Hàn dùng sức tách cánh mông Yến Giác ra, không ngừng lôi kéo khiến thịt huyệt sâu thẳm tiếp xúc với không khí, Yến Giác cả kinh, thân thể không tự chủ được căng thẳng, cửa động chặt chẽ co chặt lại không chừa một chút khe hở.
Chung Hàn cười trầm thấp, dùng ngón tay ở bên ngoài xoa nắn cửa huyệt.
Đùi Yến Giác bủn rủn run lên, sự sảng khoái chạy thẳng tới ót khiến y không thể không rời khỏi truy đuổi của môi lưỡi, ngượng ngùng thét chói tai.
Chung Hàn cắn môi dưới của y, ánh mắt tràn ngập lực công kích: “Bảo bối, có muốn cho tôi không?”
Từ trong ảo giác dần tỉnh táo, Yến Giác mang theo tia chờ mong cùng khẩn trương, tựa như xử nữ hiến tế, biểu tình vô cùng thành kính.
“Cho. Chỉ cần là anh, em sẽ cho.”
“Vì, vì sao…?”
“Bởi vì em không ngoan.”
Chung Hàn không cho y cơ hội phản kháng, động tác nhanh chóng mang y đi tới một căn phòng khác, nặng nề đóng chặt cửa.
Đại trạch vẫn bị cúp điện. Trong không gian tối đen, tiếng tim đập của Chung Hàn vô cùng rõ ràng, xuyên thấu qua lồng ngực truyền tới lỗ tai Yến Giác khiến toàn thân y không khỏi nóng bừng lên.
Cách xa ba năm, dù có luyện một thân ngụy trang hoàn mỹ thì trước mặt người đàn ông này sẽ lộ ra nguyên hình, vẫn là thanh niên không giấu được tình yêu say đắm và sự rung động mãnh liệt.
Lúc này sẽ không có người nào tới quấy rầy.
Không gian chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cánh tay hữu lực của Chung Hàn bóp chặt cằm Yến Giác, thanh âm mang theo uy nghiêm vô tận:
“Yến Giác, em biết sai chưa?”
Cả người Yến Giác hưng phấn phát run, trong xương cốt lại không dễ khuất phục như vậy, đôi mắt linh động sáng rực trong bóng đêm liếc xéo người đàn ông đang ở sau lưng: “Hàn gia chưa từng nói tôi không được tới gần người phụ nữ của anh. Tôi sai chỗ nào?”
Chung Hàn thấp giọng cười, nghe không ra là tức giận hay sung sướng: “Tiểu bạch nhãn lang, em đây là muốn chọc giận tôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Là muốn để tôi trừng phạt em?”
“…. Đúng.”
“Được.” Chung Hàn bất thình lình cắn lên vành tai mềm mại của Yến Giác, lạnh lẽo mà nói: “Chúc mừng em, nguyện vọng của em sẽ được thực hiện.”
Một trận trời đất quay cuồng.
Yến Giác xoay lại nằm úp xuống, đột nhiên bị ấn lên trên đùi rắn chắc của người này. Y rốt cuộc cảm nhận được sức lực của Chung Hàn, những cơ bắp lãnh ngạnh kia tuyệt đối không phải để trang trí, mỗi một khối đều ẩn chứa năng lực cường đại, giống như con báo lẳng lặng ngủ đông, mỗi khi ra tay đều sẽ khiến mục tiêu mất mạng.
Yến Giác ngoan ngoãn bò tới, y không tài nào phản kháng được cũng không muốn phản kháng.
“Roẹt—”
Không kịp phòng bị, quần bị xé mạnh ra, cái mông trơn bóng tiếp xúc trực tiếp với không khí. Yến Giác chưa từng nghĩ Chung Hàn sẽ thô bạo như thế, khi y chưa kịp kinh ngạc, bàn tay nóng như lửa không lưu tình hạ xuống.
“Không!”
Chân chính cảm nhận mới biết được bị tét mông là chuyện hổ thẹn cỡ nào, từ nhỏ đến lớn chỉ sợ đây là lần đầu tiên của Yến Giác. Y hơi giãy giụa khiến người đàn ông càng đè sau eo mạnh hơn, tiếng đánh mông càng thêm vang dội.
Mông thịt tuy rắn chắc nhưng cũng là nơi mềm mại, cảm giác nóng rát vì bị tùy ý chà đạp càng lan tràn, vừa trướng vừa nóng khiến y sợ hãi run rẩy, khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Cái loại ngứa ngáy mơ hồ này khiến trong lòng y sinh ra xúc cảm hưng phấn biến thái, thậm chí khát vọng tay hắn càng vỗ thêm nhiều dấu vết trừng phạt hơn. Cảm giác phức tạp ở trong đầu hỗn độn đan chéo, giống như đang chạy loạn từng vòng, lệnh cho Yến thiếu bề ngoài uy phong lẫm liệt triệt để biến thành một thanh niên chẳng biết làm sao, cắn môi không lẳng lặng nức nở.
Thanh âm nức nở tinh tế giống như thú nhỏ rên rỉ tiến vào tai Chung Hàn, bàn tay giữa không trung ngừng lại. Hô hấp của hắn gấp gáp hơn nhưng không cẩn thận nghe thì sẽ không phát hiện: “Muốn tôi dừng lại sao?”
Yến Giác nhìn dưới mặt đất lắc đầu, thân thể thành thật củng củng về phía trước.
Chung Hàn khẽ nhếch khóe miệng, bàn tay vững vàng đánh lên đùi non.
“Ha…”
Lần này thay đổi so với trước, rốt cuộc y không kiềm nén nổi để tiếng ngâm khẽ mê người từ giữa miệng thoát ra. Mông thịt sưng đỏ run lên, thân thể Yến Giác toát ra mồ hôi của sự sảng khoái, dương vật dưới háng vô tri dựng đứng, không thành thật mà chọc lên đùi người đàn ông.
“Hàn gia… Hàn gia…”
Yến Giác nắm ống quần Chung Hàn, gọi từng tiếng rồi từng tiếng một, giọng điệu thanh lãnh thêm giọng mũi càng gợi cảm khiến tâm người run rẩy. Chỗ kia bị kích thích khiến quy đầu của y ẩm ướt một mảnh, dinh dính nhơm nhớp cọ trên quần tây người đàn ông.
Trong bóng tối, tiếng ngâm kia uy lực có thể so với ma âm chấn động tới mức Chung Hàn không thể không vứt bỏ cố thủ, hoàn toàn bại trận.
Đều nói nếu gặp được người đầu quả tim thì dù là kẻ tỉnh táo nhất cũng sẽ mất đi sự khống chế. Chung Hàn sống hơn ba mươi năm cuối mới có thể lĩnh hội được điều này. Cánh tay hắn dùng sức, đem Yến Giác kéo lên để y ngồi khóa trên người mình.
Hai chân bị tách ra, mông thịt chịu đủ chà đạp đè lên đùi hắn, phần trước cương cứng ướt đến rối loạn cả lên. Cũng may không có đèn, nếu không bộ dạng chật vật của y hoàn toàn lọt vào tầm mắt của đối phương, y sẽ xấu hổ tới mức không chốn dung thân.
Dường như biết được tâm tư của y, đèn trong phòng nháy mắt bừng sáng, ánh sáng ấm áp chiếu lên người y. Yến Giác tựa hồ bị kinh ngạc, lông mi thật dài vỗ liên tục, tiếp theo đó là nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống theo đường cạnh khuôn mặt rơi xuống.
Đôi mắt Chung Hàn đen như hồ sâu. Hắn nâng mặt của Yến Giác lên, dùng ngón cái lau đi vệt nước mắt: “Sao lại khóc?”
Chỉ là một câu đơn giản mà khiến Yến Giác sắp hỏng mất, nước mắt lộp bộp rơi xuống. Chóp mũi cùng khóe mắt đều hồng hồng, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn qua có chút đáng thương lại càng khơi dậy dục vọng bạo ngược của người khác.
“Sao lại khóc?” Lần này ngữ khí Chung Hàn mới xuất hiện gợn sóng, mang theo sủng nịch và bất đắc dĩ.
Giây tiếp theo, Yến tổng của thương giới oai phong lẫm liệt gân cổ gào khóc, không chút rụt rè, không hề ưu nhã, khóc giống như đứa trẻ, vừa kéo áo vừa oán giận: “Hức… Quá, quá đáng..”
Chung Hàn cười ôn nhu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Yến Giác, không ngừng an ủi: “Rồi rồi, là ba sai, không khóc, ngoan.”
Yến Giác dùng mu bàn tay lau lung tung lên mặt, gấp gáp ôm cổ Chung Hàn, ánh mắt chân thành tha thiết: “Em thích anh. Chung Hàn, em thích anh.”
Y thổ lộ giống như 3 năm trước, bên trong bao hàm vô số tình cảm. Y lại đánh cược một phen, may mắn chính là kết quả lúc này hoàn toàn bất đồng với lần trước, không phải đẩy ra mà là được ôm vào trong ngực.
Thanh âm khóc nức nở bị Chung Hàn lấp kín toàn bộ.
Môi dán sát với nhau, đầu lưỡi quấn quýt. Lưỡi liếm lên trên, là hương vị nước mắt của Yến Giác. Mà sau đó là tư vị ngọt ngào và hạnh phúc.
Đây là lần hôn môi chân chính của hai người, không phải chuồn chuồn lướt nước mà như mưa rền gió dữ đánh úp lại. Đầu lưỡi Chung Hàn tiến quân thần tốc, không chút chần chờ cường thế xâm chiếm khoang miệng Yến Giác, cuốn đầu lưỡi kia tới không có chỗ trốn, điên cuồng dây dưa.
Yến Giác không tin được, trợn to đôi sáng phân rõ trắng đen. Khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông gần trong gang tấc, bên tai đều là âm thanh hôn lưỡi sắc tình khiến người ta mặt đỏ tim đập. Y gắt gao bám lấy bả vai to lớn của Chung Hàn, một giây cũng không dám nhắm mắt lại.
Chung Hàn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua hàm trên non mềm của Yến Giác sau đó chậm rãi rời đi.
Hai người cụng đầu, mắt đối mắt.
“Sao không nhắm mắt lại?” Chung Hàn thở nhẹ, dán môi lên cười hỏi: “Chẳng lẽ Yến thiếu cùng hồng nhan tri kỉ kia chưa từng làm tình sao?”
Nói không có là giả, mấy năm Yến Giác ở nước ngoài xác thật từng có tiếng xúc với vài vị mỹ nữ, bất quá chỉ là đụng chạm không có thâm nhập. “Yến thiếu chỉ muốn tâm không cần người” cũng không phải không có nguyên do mà lưu truyền.
Đôi mắt lấp lánh ánh nước của Yến Giác càng thêm mê người. Y cọ cọ chóp mũi Chung Hàn đáp: “Muốn cùng anh làm, chỉ mỗi anh thôi.”
“Miệng ngọt quá đấy.”
Một câu hai nghĩa, Chung Hàn không lãng phí thời gian, bốn phiến môi lại lần nữa dính với nhau.
“Ưm…”
Tiếng rên rỉ gợi lên dục vọng sâu trong lòng Chung Hàn, hắn vừa hút đi dịch ngọt ngào trên đầu lưỡi của Yến Giác, vừa linh hoạt sờ mông y.
“Ứm!” Yến Giác mở hờ mắt, lông mi không nhịn được run rẩy.
Mông bị chơi.
Bàn tay to của người đàn ông cường ngạnh bắt lấy mông y, dùng sức vuốt ve, làm càn thưởng thức hai cánh mông thịt sưng đỏ, thủ pháp vừa bá đạo vừa sắc tình. Loại phương thức nắn bóp này không chỉ đem cảm giác nóng rát tan thành mây khói khiến lý trí Yến Giác hóa thành hư ảo, chỉ còn lại thanh âm rên rỉ từ xoang mũi phát ra.
Đầu lưỡi đã chết lặng, không kịp nuốt khiến nước miếng chảy ra từ khóe miệng. Yến Giác sớm đã thuần phục, nhu thuận tùy ý đối phương công chiếm, loại cường thế này đem y say mê đến thần hồn điên đảo.
Cảm xúc quá hiếm lạ, Chung Hàn chơi không ít loại người nhưng lại trầm mê nhan sắc của con nuôi. Hắn cạy ra đôi môi của Yến Giác, đầu lưỡi táo bạo càn quét bên trong, thậm chí bắt chước động tác giao hợp va chạm vào nơi mẫn cảm trong khoang miệng đối phương, nghe thấy thanh âm xin tha, dục vọng chiếm hữu càng tăng lên.
Chung Hàn híp mắt, trong con ngươi tất cả đều là ánh sáng nguy hiểm. Mười ngón tay đã trơn trượt xoa loạn trên mông thịt nhưng vẫn không đủ. Chung Hàn dùng sức tách cánh mông Yến Giác ra, không ngừng lôi kéo khiến thịt huyệt sâu thẳm tiếp xúc với không khí, Yến Giác cả kinh, thân thể không tự chủ được căng thẳng, cửa động chặt chẽ co chặt lại không chừa một chút khe hở.
Chung Hàn cười trầm thấp, dùng ngón tay ở bên ngoài xoa nắn cửa huyệt.
Đùi Yến Giác bủn rủn run lên, sự sảng khoái chạy thẳng tới ót khiến y không thể không rời khỏi truy đuổi của môi lưỡi, ngượng ngùng thét chói tai.
Chung Hàn cắn môi dưới của y, ánh mắt tràn ngập lực công kích: “Bảo bối, có muốn cho tôi không?”
Từ trong ảo giác dần tỉnh táo, Yến Giác mang theo tia chờ mong cùng khẩn trương, tựa như xử nữ hiến tế, biểu tình vô cùng thành kính.
“Cho. Chỉ cần là anh, em sẽ cho.”
Tác giả :
Wy Tử Mạch