Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 11
Yến Giác cho rằng Chung Hàn là anh cả, không ngờ trên anh cả vẫn một còn lão đại nữa.
Lão đại Chung Hàn họ Lương, đứng hàng thứ bảy nên người ngoài đều gọi ông ta là Lương Thất, còn Chung Hàn thì gọi ông ta là Thất thúc.
Lương Thất đại thọ 60 tuổi, Chung Hàn đương nhiên sẽ chọn một món quà tặng lễ thật trịnh trọng. Yến Giác hiện giờ là con nuôi của Chung Hàn nên tất nhiên cũng đi theo.
Đây là lần đầu tiên Yến Giác tham gia loại yến hội này, đối với trang phục Chung Hàn tất sẽ không qua loa, hắn đặc biệt tìm nhà thiết kế may riêng một bộ âu phục mang nét Châu Âu cổ, Yến Giác mặc trên người càng tôn thêm khí chất như ngọc của y.
Chung Hàn vừa lòng gật đầu, vỗ sau eo Yến Giác: “Đi thôi.”
Địa điểm tổ chức yến hội nằm ở biệt thự trên núi tư nhân, xe muốn tiến vào đều phải được kiểm tra cẩn thận, hệ thống an ninh cực kì hiện đại nên khi tới được hội trường cũng đã mất kha khá thời gian.
Tiệc sinh nhật quy mô rất lớn, khách đến dự ai nấy đều mặc trang phục lộng lẫy tôn lên giá trị hiển hách của chính họ.
Khi tới nơi, Chung Hàn cố ý an ủi Yến Giác, nói y đừng lo lắng quá nhiều. Yến Giác thở ra, ngẩng đầu thẳng lưng đứng phía sau đẩy xe lăn cho Chung Hàn, bên cạnh còn có Hạ Viêm Tu cười khanh khách và Thẩm Xuyên mặt vô cảm.
“Ha ha ha. Tiểu Hàn tới rồi.” Lương Thất mặc Đường trang, khuôn mặt chữ điền nở nụ cười tươi, tóc được vuốt gọn gàng, thoạt nhìn như một ông lão hiền hòa, hoàn toàn không khiến người ta liên tưởng tới chữ “Hắc”.
Chung Hàn cười chân thành: “Thất thúc, sinh nhật vui vẻ.”
Vừa dứt lời, Thẩm Xuyên nghiêng người dâng hạ lễ lên.
Người hầu tiếp nhận, Lương Thất cười ha ha mà nói: “Tiểu Hàn khách khí quá rồi.”
Chung Hàn khiêm tốn: “Nên vậy.”
“Tiểu Hàn so với Lương Dương còn hiểu chuyện hơn.” Nhắc tới đây, Lương Thất giả vờ tức giận, quay sang người trẻ tuổi bên cạnh nói: “Lương Dương! Thấy anh Hàn sao còn không chào hỏi?”
Lúc này Yến Giác mới đem tầm mắt nhìn về phía người đối diện, Lương Dương tuổi không lớn, tầm khoảng hai mươi, có vóc người khá cao ráo, sắc mặt hơi trắng thuộc loại yếu ớt, mắt xếch, nhìn qua tuyệt không phải là người lương thiện gì. Gã là con trai của Lương Thất, cũng là đứa con duy nhất. Lương Thất có lẽ do sát sinh quá nhiều nên tuổi trẻ không màng để ý tới tình dục, trước khi Lương Dương sinh ra, Lương Thất vẫn luôn xem Chung Hàn như là con của mình, trong tối ngoài sáng đều có ý bồi dưỡng hắn để trở thành người thừa kế. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, Lương Thất về già lại có con. Hồi lâu về trước, trong một đêm phong lưu với kỹ nữ, sau đó ả vay tiền nặng lãi, không gánh nổi sinh hoạt nữa nên đem đứa con của mình tới nhờ cậy Lương Thất. Lương Thất mới đầu không tin, tự mình làm giám định xác nhận, sau đó cho kỹ nữ tiền rồi mua lại con trai nên mới có Lương Dương của hiện tại. Con trai ruột xuất hiện lập tức uy hiếp đến vị trí của con nuôi, thế cục bắt đầu có biến hóa. Cho nên trong mắt Lương Dương, Chung Hàn là mối uy hiếp lớn nhất của gã.
Lương Dương tiến lên một bước, miệng cười như không cười: “Ba nói đúng, Hàn ca vẫn luôn là tấm gương để con học tập. Anh Hàn, thời tiết bên ngoài lạnh rồi, thân thể anh không tốt, tới uống miếng trà cho ấm người đi.” Nói xong liền lấy ly trà từ người hầu rồi dùng kỹ thuật diễn sứt sẹo đổ lên đùi Chung Hàn.
“Á!” Lương Dương giả mù sa mưa kinh hô: “Anh Hàn không sao chứ?”
Yến Giác phản ứng đầu tiên, y lấy khăn tay ra ngồi xổm xuống lau cho Chung Hàn.
Lương Thất lạnh lùng nói: “Lương Dương! Sao con lại không cẩn thận như vậy!”
“Vâng vâng, là con sai, do con không cẩn thận.” Lương Dương gật đầu như giã tỏi, nói với Chung Hàn: “Cũng may là chân anh Hàn không còn cảm giác. Nếu đổi lại là của người bình thường thì tội của em sẽ nặng lắm. Anh Hàn thấy có đúng không?”
Trong lời nói mang theo sự khinh miệt, Yến Giác hơi dừng tay, còn Chung Hàn thì cười cho qua chuyện, không kinh hoảng mà đáp: “Lương Dương nói đúng, anh da dày thịt béo, hơn nữa chỉ là chân tàn phế, không cần ra vẻ nhiều như vậy.”
Lương Thất đã sớm biết Lương Dương ở khắp nơi nhằm vào Chung Hàn nhưng lại không muốn nói nặng lời với con mình. Ông ta thở dài một hơi: “Tiểu Hàn, đi với thất thúc vào phòng thay quần đi, để quần ướt như vậy sẽ không thoải mái.”
Chung Hàn cũng chẳng từ chối, cười đáp: “Được.”
Chung Hàn theo Lương Thất đi rồi nhưng Lương Dương không đi. Ánh mắt gã rơi xuống người Yến Giác, ngả ngớn hỏi: “Vị mỹ nhân này là ai?”
Yến Giác chả thèm để ý tới gã, Thẩm Xuyên trả lời giúp: “Lương thiếu, vị này là con của cố nhân Hàn gia, tới sống cùng Hàn gia.”
“Con cố nhân? À–”
Âm cuối Lương Dương kéo dài, ánh mắt thâm trầm, gã cười ha hả, xoay người rời đi.
Hạ Viêm Tu không nhịn được, mắng một tiếng: “Sớm muộn gì cũng kéo rách cái miệng chó của thằng này!”
Thẩm Xuyên đẩy mắt kính: “Bí mật sẽ khó giữ được nếu nhiều người biết, nói chuyện cho cẩn thận.”
Biểu tình Hạ Viêm Tu thay đổi, ngọt ngào kéo cánh tay của Thẩm Xuyên, cười đùa: “Được, Tiểu Xuyên nói gì anh đều nghe.”
Thẩm Xuyên bình tĩnh hất cánh tay ra, nói với Yến Giác: “Yến thiếu, Hàn gia chắc phải lát nữa mới quay về, cậu muốn ăn gì để tôi đi lấy?”
Yến Giác lắc đầu, có chút lo lắng hỏi: “Hàn gia có việc gì đó mà các người không cần đi theo sao?”
“Không có việc gì, thất thúc đối với Hàn gia rất tốt.”
“Vậy là được rồi.” Yến Giác yên lặng gấp khăn tay để lại trong túi. Hạ Viêm Tu không buông tha cơ hội nào để thân mật với Thẩm Xuyên, cơ thể như không xương mềm nhũn dựa lên người Thẩm Xuyên: “Tiểu Xuyên, cậu muốn ăn gì, anh trai lấy giúp cậu nhé, được không?”
Thẩm Xuyên né ra, sửa lại vạt áo: “Anh cách xa tôi một chút.”
Hạ Viêm Tu lại dựa, Thẩm Xuyên lại tránh. Dựa tới né đi, tới dựa tránh qua, bám riết không tha, lặp đi lặp lại.
Yến Giác cảm thấy tình cảm anh em bọn họ có chút kỳ quái. Nếu hỏi y kỳ chỗ nào thì y lại không trả lời được, cứ luôn có cảm giác chẳng được tự nhiên. Yến Giác không muốn làm mất mặt mình, nghiêng đầu lẳng lặng chờ đợi.
Chung Hàn không trở về, Yến Giác ở hội trường có chút nhàm chán. Y nhìn hai anh em dính nhau như sam cách đó không xa, nhấp miệng, xoay người đi ra ngoài hít thở không khí.
Phía sau biệt thự có một vườn hoa nhỏ, gió đêm thổi tới, lá cây va vào nhau nhau tạo ra tiếng ma xát sàn sạt. Yến Giác dừng chân, tĩnh tâm thưởng thức.
“Tiểu mỹ nhân, thật trùng hợp mà.”
Thanh âm xa lạ vang lên, Yến Giác nhạy bén quay đầu lại, Lương Dương như âm hồn không tan đang đứng đằng sau, cười nhếch môi nói. Yến Giác không định cùng loại người này tiếp xúc nhiều, nhưng cũng khách khí đáp lại: “Chẳng ngờ tới Lương thiếu cũng ra đây nghỉ ngơi. Thật sự có lỗi, vậy tôi không làm phiền ngài nữa.”
“Đừng vội đi.” Lương Dương bắt lấy tay Yến Giác, cười âm hiểm: “Tới chơi với tôi một lát.”
Yến Giác nghe ra ý của đối phương, lạnh giọng nói: “Lương thiếu xin tự trọng.”
“Ha ha ha. Có thể để Chung Hàn chơi mà cho tôi chơi à?”
Lương Dương tuy nói vậy nhưng thật ra cũng không coi trọng Yến Giác, gã có tật xấu, hễ là Chung Hàn muốn thứ gì đều phải cướp, còn cướp xong để làm gì thì tùy tâm tình. Lương Dương liếm môi: “Tiểu mỹ nhân, cái gì Chung Hàn có thể cho em thì tôi cũng có thể, chỉ nhiều hơn chứ tuyệt không ít. Thế nào? Có muốn thử cùng tôi không?”
Yến Giác không khách khí giật tay ra khỏi Lương Dương: “Lương thiếu nếu không có chuyện gì thì tôi xin đi trước.”
Lương Dương càng thích loại tính tình này, rất có cảm giác chinh phục. Gã tiến lên đè lại bả vai Yến Giác, cười bỉ ổi: “Rụt rè cái gì, Chung Hàn là thứ tàn phế, sao có thể so sánh với tôi, nói về công phu trên giường…”
Còn chưa dứt lời, sự nhẫn nại của Yến Giác đã đến cực điểm, nghe Lương Dương mắng Chung Hàn tàn phá liền vung tay nện lên mặt gã.
“Phụt!” Lương Dương phun ra bãi máu loãng, sắc mặt thâm trầm: “Đừng con mẹ nó không biết xấu hổ.”
Yến Giác lắc lắc tay, nhàn nhạt mở miệng: “Miệng chó không phun được ngà voi. Phải văn minh lên.”
Lương Dương nhướn mày, khóe mắt xếch càng cao: “Bố mày nói hắn tàn thì chính là tàn, văn minh cái cmm.” Tiếp theo liền xông tới.
Thân thủ Yến Giác chỉ đủ trị Yến Hằng, còn so với Lương Dương thì không, rất nhanh đã bị đối phương đánh té xuống đất. Lương Dương dùng sức đá lên người Yến Giác, một chân đạp lên bụng Yến Giác khiến y đau đến mức cuộn người.
Lương Dương chưa hết giận, lại tiếp tục cậu: “Mẹ nó! Cho mày giả vờ này! Đmm!”
Yến Giác đau chết cũng không hé răng, máu loãng theo khóe miệng chảy xuống.
Lúc Chung Hàn tìm thấy Yến Giác ở hoa viên, Yến Giác đã bị đánh tới mức mất ý thức, Lương Dương vẫn còn thô bạo đánh đập cậu.
“Đủ rồi!” Chung Hàn quát lớn một tiếng.
Thẩm Xuyên cùng Hạ Viêm Tu lập tức tiến lại đè Lương Dương tách gã và Yến Giác ra.
“Cút ngay!” Lương Dương hung tợn giãy thoát, cà lơ phất phơ mà lắc đầu: “Anh Hàn, người của anh không nghe lời, em giúp anh giáo dục lại nó thôi.”
Lương Dương biết rõ Chung Hàn không dám ở trước mặt Lương Thất động tới gã nên gã không hề sợ hãi.
Ánh mắt Chung Hàn âm trầm khủng bố, đôi tay gắt gao nắm chặt, đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc, ở trong hoa viên yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Lương Dương chẳng hề để ý xoa bả vai, lướt qua người Chung Hàn.
“Từ từ.”
Chung Hàn gọi Lương Dương lại, đưa lưng về phía gã, gằn từng chữ một: “Lương Dương, cảm ơn cậu.”
Lương Dương như không nghe ra sát ý trong lời nói đó, lắc lắc tay nói: “Không cần khách khí.” Rồi thong thả đi xa.
Cả người Yến Giác toàn vết thương, chết ngất ở trên cỏ.
Thẩm Xuyên cúi gập người: “Hàn gia, là tôi thất trách.”
Hạ Viêm Tu khom lưng: “Hàn gia, tôi cũng có sai.”
“Được rồi.”
Chung Hàn liều mạng áp chế lửa giận cuồn cuộn trong lòng, nhìn chằm chằm Yến Giác té xỉu trên mặt đất: “Đi bệnh viện.”
Yến Giác đau đớn, y cau mày, hô hấp đứt quãng.
Chung Hàn rất muốn ôm y nhưng không tiện nên đành phải từ bỏ. Cũng may Thẩm Xuyên lái xe rất ổn nên không quá xóc nảy, đến nơi, Hạ Viêm Tu mở cửa ra, cẩn thận đem người ôm tới.
“Nhẹ một chút, cẩn thận vết thương.”
Nhìn Yến Giác bị thương, trong lòng Chung Hàn như rỉ máu. Đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được đau lòng mãnh liệt như vậy, lần đầu là vì em trai rời đi.
Chung Hàn chậm rãi ôm người vào trong ngực, nhẹ vuốt tóc mái ướt đẫm trên trán Yến Giác, hôn nhẹ trán y rồi tựa như đang trẻ con mà ôn nhu: “Yến Giác ngoan, không đau không đau…”
Dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Yến Giác cọ cọ trong lồng ngực Chung Hàn, không hề kiềm nén mà từ cổ họng phát ra tiếng ô ư như tiếng động vật nhỏ bị thương.
Lão đại Chung Hàn họ Lương, đứng hàng thứ bảy nên người ngoài đều gọi ông ta là Lương Thất, còn Chung Hàn thì gọi ông ta là Thất thúc.
Lương Thất đại thọ 60 tuổi, Chung Hàn đương nhiên sẽ chọn một món quà tặng lễ thật trịnh trọng. Yến Giác hiện giờ là con nuôi của Chung Hàn nên tất nhiên cũng đi theo.
Đây là lần đầu tiên Yến Giác tham gia loại yến hội này, đối với trang phục Chung Hàn tất sẽ không qua loa, hắn đặc biệt tìm nhà thiết kế may riêng một bộ âu phục mang nét Châu Âu cổ, Yến Giác mặc trên người càng tôn thêm khí chất như ngọc của y.
Chung Hàn vừa lòng gật đầu, vỗ sau eo Yến Giác: “Đi thôi.”
Địa điểm tổ chức yến hội nằm ở biệt thự trên núi tư nhân, xe muốn tiến vào đều phải được kiểm tra cẩn thận, hệ thống an ninh cực kì hiện đại nên khi tới được hội trường cũng đã mất kha khá thời gian.
Tiệc sinh nhật quy mô rất lớn, khách đến dự ai nấy đều mặc trang phục lộng lẫy tôn lên giá trị hiển hách của chính họ.
Khi tới nơi, Chung Hàn cố ý an ủi Yến Giác, nói y đừng lo lắng quá nhiều. Yến Giác thở ra, ngẩng đầu thẳng lưng đứng phía sau đẩy xe lăn cho Chung Hàn, bên cạnh còn có Hạ Viêm Tu cười khanh khách và Thẩm Xuyên mặt vô cảm.
“Ha ha ha. Tiểu Hàn tới rồi.” Lương Thất mặc Đường trang, khuôn mặt chữ điền nở nụ cười tươi, tóc được vuốt gọn gàng, thoạt nhìn như một ông lão hiền hòa, hoàn toàn không khiến người ta liên tưởng tới chữ “Hắc”.
Chung Hàn cười chân thành: “Thất thúc, sinh nhật vui vẻ.”
Vừa dứt lời, Thẩm Xuyên nghiêng người dâng hạ lễ lên.
Người hầu tiếp nhận, Lương Thất cười ha ha mà nói: “Tiểu Hàn khách khí quá rồi.”
Chung Hàn khiêm tốn: “Nên vậy.”
“Tiểu Hàn so với Lương Dương còn hiểu chuyện hơn.” Nhắc tới đây, Lương Thất giả vờ tức giận, quay sang người trẻ tuổi bên cạnh nói: “Lương Dương! Thấy anh Hàn sao còn không chào hỏi?”
Lúc này Yến Giác mới đem tầm mắt nhìn về phía người đối diện, Lương Dương tuổi không lớn, tầm khoảng hai mươi, có vóc người khá cao ráo, sắc mặt hơi trắng thuộc loại yếu ớt, mắt xếch, nhìn qua tuyệt không phải là người lương thiện gì. Gã là con trai của Lương Thất, cũng là đứa con duy nhất. Lương Thất có lẽ do sát sinh quá nhiều nên tuổi trẻ không màng để ý tới tình dục, trước khi Lương Dương sinh ra, Lương Thất vẫn luôn xem Chung Hàn như là con của mình, trong tối ngoài sáng đều có ý bồi dưỡng hắn để trở thành người thừa kế. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, Lương Thất về già lại có con. Hồi lâu về trước, trong một đêm phong lưu với kỹ nữ, sau đó ả vay tiền nặng lãi, không gánh nổi sinh hoạt nữa nên đem đứa con của mình tới nhờ cậy Lương Thất. Lương Thất mới đầu không tin, tự mình làm giám định xác nhận, sau đó cho kỹ nữ tiền rồi mua lại con trai nên mới có Lương Dương của hiện tại. Con trai ruột xuất hiện lập tức uy hiếp đến vị trí của con nuôi, thế cục bắt đầu có biến hóa. Cho nên trong mắt Lương Dương, Chung Hàn là mối uy hiếp lớn nhất của gã.
Lương Dương tiến lên một bước, miệng cười như không cười: “Ba nói đúng, Hàn ca vẫn luôn là tấm gương để con học tập. Anh Hàn, thời tiết bên ngoài lạnh rồi, thân thể anh không tốt, tới uống miếng trà cho ấm người đi.” Nói xong liền lấy ly trà từ người hầu rồi dùng kỹ thuật diễn sứt sẹo đổ lên đùi Chung Hàn.
“Á!” Lương Dương giả mù sa mưa kinh hô: “Anh Hàn không sao chứ?”
Yến Giác phản ứng đầu tiên, y lấy khăn tay ra ngồi xổm xuống lau cho Chung Hàn.
Lương Thất lạnh lùng nói: “Lương Dương! Sao con lại không cẩn thận như vậy!”
“Vâng vâng, là con sai, do con không cẩn thận.” Lương Dương gật đầu như giã tỏi, nói với Chung Hàn: “Cũng may là chân anh Hàn không còn cảm giác. Nếu đổi lại là của người bình thường thì tội của em sẽ nặng lắm. Anh Hàn thấy có đúng không?”
Trong lời nói mang theo sự khinh miệt, Yến Giác hơi dừng tay, còn Chung Hàn thì cười cho qua chuyện, không kinh hoảng mà đáp: “Lương Dương nói đúng, anh da dày thịt béo, hơn nữa chỉ là chân tàn phế, không cần ra vẻ nhiều như vậy.”
Lương Thất đã sớm biết Lương Dương ở khắp nơi nhằm vào Chung Hàn nhưng lại không muốn nói nặng lời với con mình. Ông ta thở dài một hơi: “Tiểu Hàn, đi với thất thúc vào phòng thay quần đi, để quần ướt như vậy sẽ không thoải mái.”
Chung Hàn cũng chẳng từ chối, cười đáp: “Được.”
Chung Hàn theo Lương Thất đi rồi nhưng Lương Dương không đi. Ánh mắt gã rơi xuống người Yến Giác, ngả ngớn hỏi: “Vị mỹ nhân này là ai?”
Yến Giác chả thèm để ý tới gã, Thẩm Xuyên trả lời giúp: “Lương thiếu, vị này là con của cố nhân Hàn gia, tới sống cùng Hàn gia.”
“Con cố nhân? À–”
Âm cuối Lương Dương kéo dài, ánh mắt thâm trầm, gã cười ha hả, xoay người rời đi.
Hạ Viêm Tu không nhịn được, mắng một tiếng: “Sớm muộn gì cũng kéo rách cái miệng chó của thằng này!”
Thẩm Xuyên đẩy mắt kính: “Bí mật sẽ khó giữ được nếu nhiều người biết, nói chuyện cho cẩn thận.”
Biểu tình Hạ Viêm Tu thay đổi, ngọt ngào kéo cánh tay của Thẩm Xuyên, cười đùa: “Được, Tiểu Xuyên nói gì anh đều nghe.”
Thẩm Xuyên bình tĩnh hất cánh tay ra, nói với Yến Giác: “Yến thiếu, Hàn gia chắc phải lát nữa mới quay về, cậu muốn ăn gì để tôi đi lấy?”
Yến Giác lắc đầu, có chút lo lắng hỏi: “Hàn gia có việc gì đó mà các người không cần đi theo sao?”
“Không có việc gì, thất thúc đối với Hàn gia rất tốt.”
“Vậy là được rồi.” Yến Giác yên lặng gấp khăn tay để lại trong túi. Hạ Viêm Tu không buông tha cơ hội nào để thân mật với Thẩm Xuyên, cơ thể như không xương mềm nhũn dựa lên người Thẩm Xuyên: “Tiểu Xuyên, cậu muốn ăn gì, anh trai lấy giúp cậu nhé, được không?”
Thẩm Xuyên né ra, sửa lại vạt áo: “Anh cách xa tôi một chút.”
Hạ Viêm Tu lại dựa, Thẩm Xuyên lại tránh. Dựa tới né đi, tới dựa tránh qua, bám riết không tha, lặp đi lặp lại.
Yến Giác cảm thấy tình cảm anh em bọn họ có chút kỳ quái. Nếu hỏi y kỳ chỗ nào thì y lại không trả lời được, cứ luôn có cảm giác chẳng được tự nhiên. Yến Giác không muốn làm mất mặt mình, nghiêng đầu lẳng lặng chờ đợi.
Chung Hàn không trở về, Yến Giác ở hội trường có chút nhàm chán. Y nhìn hai anh em dính nhau như sam cách đó không xa, nhấp miệng, xoay người đi ra ngoài hít thở không khí.
Phía sau biệt thự có một vườn hoa nhỏ, gió đêm thổi tới, lá cây va vào nhau nhau tạo ra tiếng ma xát sàn sạt. Yến Giác dừng chân, tĩnh tâm thưởng thức.
“Tiểu mỹ nhân, thật trùng hợp mà.”
Thanh âm xa lạ vang lên, Yến Giác nhạy bén quay đầu lại, Lương Dương như âm hồn không tan đang đứng đằng sau, cười nhếch môi nói. Yến Giác không định cùng loại người này tiếp xúc nhiều, nhưng cũng khách khí đáp lại: “Chẳng ngờ tới Lương thiếu cũng ra đây nghỉ ngơi. Thật sự có lỗi, vậy tôi không làm phiền ngài nữa.”
“Đừng vội đi.” Lương Dương bắt lấy tay Yến Giác, cười âm hiểm: “Tới chơi với tôi một lát.”
Yến Giác nghe ra ý của đối phương, lạnh giọng nói: “Lương thiếu xin tự trọng.”
“Ha ha ha. Có thể để Chung Hàn chơi mà cho tôi chơi à?”
Lương Dương tuy nói vậy nhưng thật ra cũng không coi trọng Yến Giác, gã có tật xấu, hễ là Chung Hàn muốn thứ gì đều phải cướp, còn cướp xong để làm gì thì tùy tâm tình. Lương Dương liếm môi: “Tiểu mỹ nhân, cái gì Chung Hàn có thể cho em thì tôi cũng có thể, chỉ nhiều hơn chứ tuyệt không ít. Thế nào? Có muốn thử cùng tôi không?”
Yến Giác không khách khí giật tay ra khỏi Lương Dương: “Lương thiếu nếu không có chuyện gì thì tôi xin đi trước.”
Lương Dương càng thích loại tính tình này, rất có cảm giác chinh phục. Gã tiến lên đè lại bả vai Yến Giác, cười bỉ ổi: “Rụt rè cái gì, Chung Hàn là thứ tàn phế, sao có thể so sánh với tôi, nói về công phu trên giường…”
Còn chưa dứt lời, sự nhẫn nại của Yến Giác đã đến cực điểm, nghe Lương Dương mắng Chung Hàn tàn phá liền vung tay nện lên mặt gã.
“Phụt!” Lương Dương phun ra bãi máu loãng, sắc mặt thâm trầm: “Đừng con mẹ nó không biết xấu hổ.”
Yến Giác lắc lắc tay, nhàn nhạt mở miệng: “Miệng chó không phun được ngà voi. Phải văn minh lên.”
Lương Dương nhướn mày, khóe mắt xếch càng cao: “Bố mày nói hắn tàn thì chính là tàn, văn minh cái cmm.” Tiếp theo liền xông tới.
Thân thủ Yến Giác chỉ đủ trị Yến Hằng, còn so với Lương Dương thì không, rất nhanh đã bị đối phương đánh té xuống đất. Lương Dương dùng sức đá lên người Yến Giác, một chân đạp lên bụng Yến Giác khiến y đau đến mức cuộn người.
Lương Dương chưa hết giận, lại tiếp tục cậu: “Mẹ nó! Cho mày giả vờ này! Đmm!”
Yến Giác đau chết cũng không hé răng, máu loãng theo khóe miệng chảy xuống.
Lúc Chung Hàn tìm thấy Yến Giác ở hoa viên, Yến Giác đã bị đánh tới mức mất ý thức, Lương Dương vẫn còn thô bạo đánh đập cậu.
“Đủ rồi!” Chung Hàn quát lớn một tiếng.
Thẩm Xuyên cùng Hạ Viêm Tu lập tức tiến lại đè Lương Dương tách gã và Yến Giác ra.
“Cút ngay!” Lương Dương hung tợn giãy thoát, cà lơ phất phơ mà lắc đầu: “Anh Hàn, người của anh không nghe lời, em giúp anh giáo dục lại nó thôi.”
Lương Dương biết rõ Chung Hàn không dám ở trước mặt Lương Thất động tới gã nên gã không hề sợ hãi.
Ánh mắt Chung Hàn âm trầm khủng bố, đôi tay gắt gao nắm chặt, đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc, ở trong hoa viên yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Lương Dương chẳng hề để ý xoa bả vai, lướt qua người Chung Hàn.
“Từ từ.”
Chung Hàn gọi Lương Dương lại, đưa lưng về phía gã, gằn từng chữ một: “Lương Dương, cảm ơn cậu.”
Lương Dương như không nghe ra sát ý trong lời nói đó, lắc lắc tay nói: “Không cần khách khí.” Rồi thong thả đi xa.
Cả người Yến Giác toàn vết thương, chết ngất ở trên cỏ.
Thẩm Xuyên cúi gập người: “Hàn gia, là tôi thất trách.”
Hạ Viêm Tu khom lưng: “Hàn gia, tôi cũng có sai.”
“Được rồi.”
Chung Hàn liều mạng áp chế lửa giận cuồn cuộn trong lòng, nhìn chằm chằm Yến Giác té xỉu trên mặt đất: “Đi bệnh viện.”
Yến Giác đau đớn, y cau mày, hô hấp đứt quãng.
Chung Hàn rất muốn ôm y nhưng không tiện nên đành phải từ bỏ. Cũng may Thẩm Xuyên lái xe rất ổn nên không quá xóc nảy, đến nơi, Hạ Viêm Tu mở cửa ra, cẩn thận đem người ôm tới.
“Nhẹ một chút, cẩn thận vết thương.”
Nhìn Yến Giác bị thương, trong lòng Chung Hàn như rỉ máu. Đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được đau lòng mãnh liệt như vậy, lần đầu là vì em trai rời đi.
Chung Hàn chậm rãi ôm người vào trong ngực, nhẹ vuốt tóc mái ướt đẫm trên trán Yến Giác, hôn nhẹ trán y rồi tựa như đang trẻ con mà ôn nhu: “Yến Giác ngoan, không đau không đau…”
Dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Yến Giác cọ cọ trong lồng ngực Chung Hàn, không hề kiềm nén mà từ cổ họng phát ra tiếng ô ư như tiếng động vật nhỏ bị thương.
Tác giả :
Wy Tử Mạch