Người Đẹp Ngủ Lười Biếng
Chương 8
Edit: autumnfirefly
Ách.... cô nên cảm thấy vui vẻ hay tức giận bây giờ?
Hơn nữa anh đảm bảo đối với cô chân thành lại chung thủy nhưng mà cô nghe thế nào cũng thấy câu nói kia giống như đang chửi cô.
“ yêu thích tôi có khó khăn như vậy sao?”
“chẳng lẽ không khó sao?”
“tất nhiên là không, rõ ràng là em đang ghi thù tôi.” Cô hếch cằm, ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng chính trực chí khí.
Cát Vô Ưu cúi đầu, đang muốn trêu chọc cô thì ngừng lại, tư thế ngẩng cao đầu này của cô vừa đúng lộ ra xương quai xanh cùng bộ ngực thấp thoáng. Áo ngủ vì vừa rồi lộn xộn mà lộ ra, mà áo ngủ của cô chỉ là một chiếc áo sơ mi vô cùng mỏng, căn bản là không che được cảnh xuân trước ngực....
Ánh mắt Cát Vô Ưu nhất thời tối sầm lại.
“không còn gì để nói đi?” cô tiếp tục, không có ý định buông tha.
“em chắc chắn muốn cùng tôi tranh luận tiếp chứ?” anh cố gắng giữ tỉnh táo, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
“anh không dám?”
“không phải không dám, mà là....” ánh mắt anh hướng thẳng vào ngực cô, Mạnh Xuân Diễm cũng tò mò cúi đầu, tay của anh vừa đúng lúc đặt trên bầu ngực cô.
“a----” kêu lên một tiếng, Mạnh Xuân Diễm kéo chặt váy che lại cảnh xuân, Cát Vô Ưu lại từ phía sau ôm hông của cô, không để cho cô chạy đi.
“sắc lang! Buông tay!” hai gò má cô ửng hồng.
“không buông” anh cúi đầu ngửi mùi hương từ cơ thể cô, cọ má vào gáy cô, cảm thụ thân mật làm cho Mạnh Xuân Diễm cũng trở nên căng thẳng.
“Cát Vô Ưu, anh…” cô—xấu hổ.
“tôi muốn em” anh không che giấu giọng nói khàn khàn tràn đầy dục vọng của mình.
“anh…chớ làm bậy….” thắt lưng bị anh ôm lấy, phảng phất cảm nhận được hơi nóng truyền từ người anh, làm cho cô vô cùng hoảng hốt.
Cô thực tế có thể phản kháng, thuật phòng thân không phải cô không biết, nhưng mà cô lại không có phản xạ phản kháng…
Tại sao?
Cát Vô Ưu chợt cúi đầu, dùng sức hôn lên gáy cô, để lại dấu hôn nhàn nhạt.
“oh!” cô cảm nhận được một trận đau cùng tê dại.
Anh nhắm mắt, cố gắng sức khắc chế khát vọng trong lòng.
“nếu như tôi lấy em, em sẽ chấp nhận tôi sao?” tại thời điểm này, tự chủ mà anh vốn tự hào không chịu nổi một kích, để cho anh buông cô ra, lại có ngàn vạn lần không nỡ.
Hơi thở của cô mê hoặc anh, làm anh không nhịn được muốn cô…
“sẽ không!” cô hoảng hốt quay đầu “ Cát Vô Ưu, anh không thể…”
“Không thể” vừa kết thúc, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô.
Giờ phút này cô mới biết bình thường anh hôn cô đã vô cùng tiết chế, thân sĩ. Bây giờ cái hôn tràn đầy yêu cầu cùng khát vọng, lửa nóng khiến cô không thể đỡ được, căn bản vô lực cự tuyệt, chỉ có thể dựa vào một chút lý trí cuối cùng, cố gắng muốn kháng cự….
“không…. Không được….” cô muốn quay mặt đi, nhưng không thực hiện được “ không muốn…. đừng như vậy….”
Hiện tại cô biết được thời điểm đàn ông ham muốn, phụ nữ không thể phản kháng được, khí lực của anh hầu như khống chế cô hoàn toàn, khiến cô không có cách nào nhúc nhích, mà nụ hôn của anh … làm khí lực của cô hầu như biến mất, chỉ đành xụi lơ trong ngực anh.
“đừng….” nhận ra tay của anh đang đặt lên vai trần của cô, cô sợ hết hồn, dùng sức quay mặt đi. “ không nên như vậy!”
Áo ngủ của cô đã bị gạt ra khỏi ngực, chuyện xảy ra khi nào? Cô vội vàng kéo áo che lại cảnh xuân, cúi thấp đầu không dám nhìn anh.
Cát Vô Ưu gần như dùng hết tất cả tự chủ mới kiềm chế ham muốn đẩy cô ngã xuống giường.
“anh… anh cố ý!” cô vừa xấu hổ, vừa bối rối.
Trời ạ! Sau này cô không dám mắng anh ta là người đàn ông lạnh lùng nữa, bộ dáng của anh ta bây giờ….. dáng vẻ này a?!
“là em quá hấp dẫn, khiến tôi không có cách nào kiềm chế.” Anh khàn khàn trả lời. một lúc lâu sau, kích tình tạm lui, anh mới một lần nữa ôm cô “ nếu như là cố ý, em sẽ không có cơ hội bảo tôi dừng lại.”
Mạnh Xuân Diễm tuyệt đối tin tưởng những lời này.
“anh… anh là cao thủ tình trường, tôi thiếu kinh nghiệm, dĩ nhiên không thể sánh bằng anh.” Nghĩ đến có thể anh kinh nghiệm đầy mình, cô bất giác mở miệng.
“tôi thừa nhận tôi có kinh nghiệm, nhưng tuyệt đối không phải cao thủ tình trường.” anh cười khẽ “ bất quá em là người phụ nữ đầu tiên mà tôi chủ động muốn có.”
“vậy ư? Thật sự vô cùng vinh hạnh.” Cô cười giả lả.
“ Xuân Diễm, em hy vọng tôi xin lỗi vì thời tuổi trẻ thỉnh thoảng hoang đường của mình sao?” nếu như cô gật đầu, anh sẽ nói xin lỗi.
Chỉ vì--- cô đáng giá để anh chờ đợi.
“không muốn” cô lập tức lắc đầu “ tôi không có quan trọng như vậy.” thông minh như cô đương nhiên biết anh muốn xin lỗi biểu thị điều gì. Quan hệ của bọn họ không có sâu như vậy, anh không cần làm như vậy, cô cũng không cần lời xin lỗi này.
“Xuân Diễm, em vẫn không chấp nhận anh sao?” sắc mặt anh trầm xuống, nâng gương mặt cô lên, nhìn vào cánh môi sưng đỏ của cô.
“tôi…” cô hé miệng, vẫn còn do dự.
Cô biết, cô không chán ghét anh, thậm chí có thể nói là thích, bởi vì anh đối với cô có hành động thân mật, chẳng những không khiến cô cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy bị lây nhiễm nhiệt tình từ anh.
Cô không phải thực sự không muốn tiếp nhận anh, chỉ là….
“hoặc là, em muốn tôi động thủ, mới có thể hoàn toàn không hề phòng bị nữa?” ánh mắt của anh vô cùng rõ ràng quét qua thân thể mềm mại của cô, Mạnh Xuân Diễm sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“anh đừng làm bậy!”
“nếu vậy, tiếp nhận anh!” để cô nằm ngang, hai tay anh chống hai bên thân người cô, tuấn nhan mang theo áp bách từ trên nhìn xuống cô “ nếu không, hôm nay chúng ta đừng nghĩ rời khỏi cái giường này.”
Mạnh Xuân Diễm nghe xong, dở khóc dở cười.
“anh uy hiếp tôi?” nào có người nào yêu cầu chấp nhận yêu đương như vậy? thật là không đáng yêu mà!
“em nói là uy hiếp cũng được thôi.” Anh không phản đối “ai kêu em cứng mềm đều không ăn, tôi muốn em, vì vậy không thể làm gì khác hơn là dùng hết các thủ đoạn.”
“anh muốn một trái tim không cam lòng, không chấp nhận, có ích gì?” cô không cho là đúng hừ nhẹ.
“tôi tin tưởng, nếu như em gật đầu, vậy chính là cam tâm tình nguyện.” anh khẽ vuốt ve gò má cô.
Cô sẽ không miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không muốn, thực tế, cô vô cùng cố chấp, nếu không sẽ không vì đổi nơi làm việc khác mà cùng anh kiên trì lâu như vậy, nhưng mà cô cũng có nguyên tắc của mình, đối với chuyện trong bổn phận của mình, chưa bao giờ không hoàn thành, dù có khó khăn cũng sẽ làm được, cũng không kêu khổ.
Mạnh Xuân Diễm nghênh đón ánh mắt của anh.
Cô vô cùng rõ ràng trong xã hội hiện đại, đàn ông sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với một người phụ nữ, trừ phi có tư tâm.
Không cần đặc biệt hiểu rõ anh, cô cũng biết người đàn ông này đối với cô vô cùng dung túng, nói dung túng cũng không phải là muốn gì được nấy mà là cho phép cô đối với anh có thể la lối om sòm, đồng ý bất kì yêu cầu vô lý nào của cô, cho dù cô tùy hứng, anh cũng chưa bao giờ tức giận, chỉ cưng chiều cô.
Mà bọn họ chân chính tiếp xúc cũng không lâu, anh so với phần lớn mọi người lại đặc biệt hiểu rõ cô.
Nếu như không phải đối với một người đặc biệt dụng tâm, sẽ không quan sát tỉ mỉ như vậy. vì phần tâm ý này, cô mềm lòng sao?
“Xuân Diễm?” anh thúc giục, cố ý muốn một đáp án.
“anh phải đáp ứng… không được cưỡng chế em chuyển đổi nơi làm việc.” cô trước đòi hỏi cam kết.
(đến đây tớ bắt đầu để anh- chị xưng anh- em nhé )
“có thể.” Anh đồng ý.
“như vậy …. Thì được” cô rút cuộc gật đầu.
“Xuân Diễm!” anh lộ ra nụ cười thoải mái, cúi người dựa trán lên trán cô, “em ấy…” thiếu chút nữa khiến anh tưởng là phải đợi đến thiên lão địa hoang.
“em làm sao?” cô xinh đẹp liếc nhìn anh.
Người đàn ông này… vô cùng quan tâm đáp án của cô, nếu không sẽ không có vẻ mặt thoải mái như vậy. Mạnh Xuân Diễm tim chợt động, lộ ra chút xúc động.
Edit: autumnfirefly
“bây giờ, ngủ tiếp hay là cùng anh đi ăn cơm?”
“đương nhiên là đi ăn cơm.” Cô đói bụng
“vậy thì, nhanh dậy thay quần áo.” Anh đứng dậy, thuận tiện kéo cô dậy, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô mới để cô vào phòng tắm.
Nếu còn tiếp tục ở lại trên giường, anh nghĩ không cần đợi đến trăng tròn mình cũng hóa thân thành sói mất.
Bình thường quá bận rộn nên hiện tại ăn bữa cơm cũng không được an ổn.
Thay xong quần áo, Mạnh Xuân Diễm cùng Cát Vô Ưu đến phòng ăn của khách sạn dùng cơm, quyết định thật thoải mái ăn một bữa cơm, nhưng vừa mới ngồi xuống, chủ tịch khu nghỉ dưỡng đã đến.
“trợ lý Cát.” Vừa nhìn thấy bọn họ, Thường đổng liền lập tức đi tới.
“Thường đổng, có chuyện gì sao?” Cát Vô Ưu lễ phép hỏi.
“có” Thường đổng gật đầu.
“mời ngồi.” Cát Vô Ưu ý tứ nói, sau đó quay lại gửi tới Mạnh Xuân Diễm một ánh mắt áy náy.
Anh vốn muốn cùng cô ăn một bữa cơm thật ngon vì thế một phút cũng không lãng phí thời gian giải quyết hết công việc, vô cùng hiệu suất kết thúc cuộc họp, sau đó buổi trưa đến tìm cô. Không cần nói rõ, anh cũng biết, cô ghét ngay cả lúc ăn cơm cũng bàn chuyện công việc.
Aizzz…. Thật đúng là người tính không bằng trời tính!
“trợ lý Cát, tôi….” Thường đổng vừa muốn mở miệng, Cát Vô Ưu đã mỉm cười ngăn cản.
“Thường đổng, dù chuyện quan trọng thế nào đi nữa, thì đợi ăn cơm xong rồi hãy nói, cùng nhau ăn cơm đi.” Nhìn ông ta vội vã như vậy chắc là cũng chưa ăn cơm.
“vậy … được rồi.” Thường đổng không thể làm gì khác hơn là đành nhẫn nại, ăn cơm trước.
Nhưng là bữa cơm này, Thường đổng càng ăn càng ngạc nhiên. Ông biết Cát Vô Ưu không phải mới ngày một ngày hai, hai người mặc dù giao tình không quá sâu đậm, cũng không hợp tác làm ăn nhiều, nhưng đối với nhân phẩm của anh thì vẫn vô cùng hiểu rõ.
Nghe nói, Cát Vô Ưu là người không gần nữ sắc, nhưng mà người trước mắt này….Tối hôm qua Cát Vô Ưu nói là phụ tá nhưng là có cấp trên nào sẽ gắp thức ăn cho phụ tá, thỉnh thoảng nhẹ nhàng bảo cô ăn nhiều một chút, thay cô lấy đồ ăn thức uống sao?
Theo ông thấy, hai người kia giống như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt, làm gì phải quan hệ cấp trên- cấp dưới đơn thuần như vậy!?
Thật không nghĩ tới Cát Vô Ưu trên thương trường khôn khéo tỉnh táo, tác phong cường hãn, cũng có thời điểm dịu dàng như vậy….
“Thường đổng, mau dùng bữa thôi!” Cát Vô Ưu phát hiện ông ta vẫn đang kinh ngạc, thật lâu chưa có hồi thần “ chỗ này thức ăn mặc dù chưa chắc đã hợp khẩu vị của Thường đổng nhưng cũng không tệ lắm, Thường đổng thử xem.”
“được.” Thường đổng lúc này mới bắt đầu ăn, không quên vừa ăn vừa quan sát Cát Vô Ưu.
Thật không ngờ, người bề ngoài luôn lạnh lùng như Cát Vô Ưu cũng có một mặt dịu dàng như vậy, ai ai ai…
“ Thường đổng vội vã tới tìm anh như vậy nhất định là có việc gấp, anh nghe xem ông ấy nói gì đi.” Nhìn anh như vậy….dịu dàng như vậy, cô không ngại vừa ăn vừa nói chuyện công việc.
Tối hôm qua anh đã đồng ý đi tìm Thường đổng, mà Thường đổng lại chờ không kịp mà tự mình tìm đến trước, có thể thấy được đại khái đã xảy ra chuyện gì đó, Mạnh Xuân Diễm đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ, liền hào phóng thông cảm cho ông ta!
“em thật không để ý?” vì yêu thương người đó, Cát Vô Ưu nhất định sẽ để ý đến cảm thụ của cô.
“không để ý.” Cô lắc đầu. “ anh muốn uống cà phê không?”
“làm phiền em.” Anh gật đầu.
“hai người từ từ trò chuyện.” Cô đứng lên, chuẩn bị đi lấy ba tách cà phê.
“Thường đổng đặc biệt tới đây, có chuyện gì sao?” cô vừa rời đi, Cát Vô Ưu liền mở miệng hỏi.
“trợ lý Cát, tôi cũng nói thẳng luôn, chủ tịch Yamada sáng sớm hôm nay đến tìm tôi, tỏ rõ anh ta rất có hứng thú đầu tư vào khu du lịch của tôi, nguyện ý dùng giá cao hơn giá thị trường 5%, mua 20% cổ phần khu du lịch của tôi.”
“chủ tịch Yamada hành động thật mạnh mẽ.” Cát Vô Ưu cười một tiếng.
“tôi muốn biết... tập đoàn Đằng Nguyên có muốn đầu tư vào khu du lịch của tôi không?” Thường đổng cũng không nói nhảm, trực tiếp nói vào trọng điểm.
“ thành thật mà nói, lần này tôi đến phía Nam, cũng không có nhiều suy tính muốn đầu tư vào ngành công nghiệp giải trí.” Thường đổng là người tính tình sảng khoái, khi ích lợi cùng tình nghĩa xung đột cùng một lúc, ông ấy không nhất định sẽ chọn lợi ích, anh tôn trọng ông ấy cũng bởi điểm này, Cát Vô Ưu không cần dùng kiểu cách khách sáo trên thương trường kia để ứng đối, anh chân thành nói: “ nhưng là, nếu Thường đổng cần tiền để quay vòng, tôi có thể giúp ngài một tay”
“thật sao?” ánh mắt Thường đổng sáng lên.
Mạnh Xuân Diễm bưng khay cà phê trở lại, đúng lúc nghe được câu nói đó.
“ Thường đổng đem tài liệu về nguyên nhân cần quay vòng cùng vật đảm bảo sửa sang thành một phần văn kiện, đưa đến văn phòng của tôi, tôi sẽ tận lực xem xét số tiền nguy hiểm nhất mà ngân hàng có thể gánh vác, đem khoản tiền đó cho ngài vay, lãi suất cũng tận lực ưu đãi, như vậy có được không?” Cát Vô Ưu đề ra giải pháp này để Thường đổng có thể tự thân giải quyết vấn đề, đồng thời cũng không tổn thất cổ phần khu du lịch.
Dù sao khu du lịch của Thường đổng cũng là một doanh nghiệp rất có lợi nhuận, Thường đổng cũng là một người làm ăn khôn khéo, ở lĩnh vực kinh doanh du lịch, cạnh tranh khốc liệt mà vẫn có biện pháp để thu lợi nhuận về khu du lịch, chỉ riêng điểm này, bán phần nhân tình này là đáng giá.
Thương trường mặc dù là nơi chỉ để ý đến lợi ích, nhưng với một số người, đôi khi cũng đáng giá bồi dưỡng tình cảm đôi bên, cũng là để lại cho mình một đường lui.
“trợ lý Cát, cảm ơn cậu.” Thường đổng vô cùng cảm động.
Nếu như có thể, ông đương nhiên không muốn bán ra cổ phần công ty mình, chẳng qua là số tiền ông cần không nhỏ, mà những ngân hàng thường hay giao thiệp vì số tiền cho vay quá lớn cũng không nguyện ý cho vay, ép ông không còn cách nào khác ngoài bán cổ phần, mà bây giờ Cát Vô Ưu làm như vậy tương đương với việc cứu ông ta một mạng.
Phần ân tình này, ông sẽ ghi nhớ.
“không cần phải khách khí. Thời điểm trả khoản tôi sẽ không lưu tình mà thúc giục ngài hoàn trả, Thường đổng không cần quá cảm động.” Cát Vô Ưu trêu ghẹo nói.
Thường đổng nghe phá lên cười.
“yên tâm, chỉ cần quay vòng thuận lợi, không cần ngân hàng các anh đến thúc giục, tôi nhất định đúng hạn trả cả vốn lẫn lãi, tuyệt đối sẽ không để anh khó xử.”
“tôi tin tưởng.” Lấy nước thay rượu, hai người ước định như vậy.
“bất quá, trợ lý Cát... vị tiểu thư này thật sự chỉ là phụ tá của anh sao? Anh có thể nói thật với tôi, tôi sẽ không loan truyền linh tinh." Thường đổng hạ thấp giọng hỏi. Vấn đề tiền bạc đã giải quyết ổn thỏa,Thường đổng bắt đầu có tâm trạng nói chuyện phiếm.
" xét về công, cô ấy đúng là phụ tá của tôi; xét về tư thì...." Cát Vô Ưu tạm thời dừng lại " chờ thời điểm tôi xác định nhất định sẽ thông báo cho Thường đổng."
" à...." Thường đổng có thâm ý nhìn ngắm Mạnh Xuân Diễm một cái, gật đầu tán thưởng " ừ, trợ lý Cát không chỉ ánh mắt buôn bán tinh chuẩn mà ngay cả lựa chọn đối tượng... ánh mắt cũng rất tốt."
So với người mẫu, hay mỹ nữ, dáng ngoài của cô chỉ có hơn chứ không có kém.
"Thường đổng, nếu như không ngại, có thể để cho riêng hai chúng tôi....cùng với nhau được không?" Cát Vô Ưu cười nói.
Còn nói tiếp nữa thì e rằng Mạnh Xuân Diễm sẽ trở mặt mất.
" ai ai, cậu xem đấy, tôi một khi vui mừng là cái gì cũng quên mất." Thường đổng liền vội vàng đứng lên " vậy tôi không quầy rầy hai người nữa, trợ lý Cát, tất cả trông cậy vào cậu."
" không cần khách khí." Cát Vô Ưu gật đầu.
" hẹn gặp lại." Thường đổng thức thời rời đi.
Thường đổng vừa đi, Mạnh Xuân Diễm liếc xéo anh.
" quả là cao minh nha!"
" cao minh?" Anh nhướng mày.
" mặc dù không đầu tư, nhưng anh cung cấp cho ông ta giải pháp này, cũng là một kiểu kiếm lợi, mặc dù tính ra giống đầu tư lãi suất thấp nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có lợi gì, hơn nữa giúp ông ta thuận nước giong thuyền, em thấy rằng từ nay Thường đổng sẽ coi anh như Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, sẽ khen anh không dứt miệng cho coi." một công đôi việc, thật sự là quá lợi mà!
" anh chỉ đưa cho ông ta một phần ân tình, coi như thuận nước giong thuyền, anh cũng không để ý nhiều như vậy." anh cười cười uống cà phê.
" không phải mới là lạ" cô mặt nhăn mày nhíu " anh á,.... quá khôn khéo, ai mà đối đầu với anh nhất định vô cùng cực khổ."
Ngược lại, nếu trở thành bạn anh, lợi ích sẽ rất lớn.
" không thông minh một chút, anh sợ mình không xứng với em." đối với người thông minh nhưng luôn giả bộ hồ đồ như cô, nếu như anh ngốc nghếch chỉ sợ cô đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng.
" thôi đi! thông minh thì cứ nhận mình thông minh, anh đừng lôi em vào, em chỉ là một viên chức nho nhỏ thiện lương đơn thuần, bị người ta ăn hiếp thôi, thật là đáng thương mà!" cô cố gắng giả bộ đáng thương.
" em ấy cũng thôi đi." anh nhéo chóp mũi cô, nghiêng người hôn lên môi cô, hại cô ngẩn người hai mắt mở trừng trừng.
Nơi này là phòng ăn a! Xung quanh là một đám đông lớn a! Anh thực sự hôn cô ở nơi công cộng! Quá không ý tứ đi!
" em giả bộ đáng thương, không giống." anh lắc đầu cười nhẹ.
Khuôn mặt cô vô cùng xinh đẹp,ánh mắt quá mức trong sáng, giơ tay nhấc chân luôn luôn mang theo một loại khí chất thong dong ưu nhã, nhìn thế nào cũng không giống như một cô gái nhỏ.
Kể cả trên người cô không mặc quần áo đắt tiền, chỉ ăn mặc bình thường thôi cũng không giống như Cô bé lọ lem."
" chỗ nào không giống?" Cô nghiêm túc thỉnh giáo để lần sau tiến bộ.
" đừng lộn xộn, anh thích dáng vẻ hiện tại của em, không vì bất cứ việc gì mà phiền lòng, chỉ làm những chuyện mình muốn làm, tự do tự tại, vô cùng tùy ý." anh thích nhìn bộ dáng phấn khởi của cô.
" không phải anh cảm thấy cuộc sống của em quá lãng phí lại không có chí tiến thủ sao?" cô tò mò.
Ở trong mắt người bình thường chính là suy nghĩ như vậy. Nhìn tất cả mọi người đều coi cô như người ngu ngốc, thiếu chuyên nghiệp, ưu điểm duy nhất, chính là trời sinh có khuôn mặt mỹ lệ, khiến người khác không ngừng hâm mộ.
" đó là cách sống của em, chỉ cần em thấy vui vẻ, không ai có thể phê bình em." vừa mắt bắt đầu có lẽ anh sẽ cảm thấy cô lãng phí tài năng của mình, nhưng về sau... anh lại càng thưởng thức tính tình cô như vậy.
Chân chân thật thật, thẳng thắn, coi như người khác coi thường cô, cô cũng không quan tâm, chỉ sống cuộc sống của mình, chính xác mà nói, cô hy vọng mọi người cứ như vậy đối đãi với cô như vậy --- một cô gái mỹ lệ nhưng kém thông minh.
Cô hiểu rất rõ mình có bề ngoài vượt trội hơn người khác có thể mang lại cho cô bao nhiêu lợi ích, nhưng cô lại chưa từng dựa vào sắc đẹp của mình để trục lợi, thậm chí là trong quan hệ nam- nữ, cô như cũ giữ lấy ước nguyện ban đầu, không ỷ mình xinh đẹp mà kiêu ngạo, không bởi vì có nhiều đàn ông theo đuổi mà bày sắc mặt cho người khác nhìn, không bởi vì người khác nâng mình đến chỗ tốt mà phóng túng mình trong thế giới vật chất....
Thế giới này phụ nữ xinh đẹp có rất nhiều, có chủ kiến cũng rất nhiều nhưng là ai có thể trong sự cám dỗ ấy mà giữ vững bản sắc của mình, không bởi vì lợi ích mà bỏ đi nguyên tắc của mình?
Chỉ có cô.....
Ngay cả anh ở trong mắt người khác là người tình tuyệt vời nhất, ứng cử viên rùa vàng xuất sắc nhất theo đuổi cô, còn phải dùng hết thủ đoạn, hao hết tâm tư cùng cô đấu trí mới có thể đi đến bước bây giờ, để cho cô thừa nhận sự tồn tại của anh.
" mắt anh sắp.... nóng cháy rồi!" Thình lình, cô cười khẽ, lấy hai tay che kín đôi mắt anh.
Ánh mắt anh nhìn cô càng ngày càng chuyên chú, đen như mực, trong hai con ngươi lóe ra thứ ánh sáng kì lạ, giống như hai đốm lửa thâm trầm, dần dần đốt thành hai ngọn lửa rừng rực.
Anh thể hiện tình cảm ra ngoài.... Thật là càng lúc càng rõ ràng rồi, mà cái này là nhằm vào cô. Mạnh Xuân Diễm trong lòng có chút ngọt, rất muốn cười trộm.
" Nếu như cháy rồi, không phải em nên giúp anh dập lửa sao?" anh kéo tay cô xuống, ánh mắt tươi cười nhìn cô, nhiệt độ không giảm.
" Anh dựa vào cái này đi!"
Cô thuận tay đưa lên một ly nước đá, Cát Vô Ưu nhất thời cười ra tiếng " em ấy.... " Cư nhiên trêu chọc anh, tuyệt không sợ anh "sói" tính đại phát sao? Thật đáng tiếc bây giờ bọn họ ở phòng ăn, nếu ở trong phòng... Anh nhất định không dễ dàng bỏ qua cho cô như thế!
---- Hết chương 8---
Ách.... cô nên cảm thấy vui vẻ hay tức giận bây giờ?
Hơn nữa anh đảm bảo đối với cô chân thành lại chung thủy nhưng mà cô nghe thế nào cũng thấy câu nói kia giống như đang chửi cô.
“ yêu thích tôi có khó khăn như vậy sao?”
“chẳng lẽ không khó sao?”
“tất nhiên là không, rõ ràng là em đang ghi thù tôi.” Cô hếch cằm, ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng chính trực chí khí.
Cát Vô Ưu cúi đầu, đang muốn trêu chọc cô thì ngừng lại, tư thế ngẩng cao đầu này của cô vừa đúng lộ ra xương quai xanh cùng bộ ngực thấp thoáng. Áo ngủ vì vừa rồi lộn xộn mà lộ ra, mà áo ngủ của cô chỉ là một chiếc áo sơ mi vô cùng mỏng, căn bản là không che được cảnh xuân trước ngực....
Ánh mắt Cát Vô Ưu nhất thời tối sầm lại.
“không còn gì để nói đi?” cô tiếp tục, không có ý định buông tha.
“em chắc chắn muốn cùng tôi tranh luận tiếp chứ?” anh cố gắng giữ tỉnh táo, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
“anh không dám?”
“không phải không dám, mà là....” ánh mắt anh hướng thẳng vào ngực cô, Mạnh Xuân Diễm cũng tò mò cúi đầu, tay của anh vừa đúng lúc đặt trên bầu ngực cô.
“a----” kêu lên một tiếng, Mạnh Xuân Diễm kéo chặt váy che lại cảnh xuân, Cát Vô Ưu lại từ phía sau ôm hông của cô, không để cho cô chạy đi.
“sắc lang! Buông tay!” hai gò má cô ửng hồng.
“không buông” anh cúi đầu ngửi mùi hương từ cơ thể cô, cọ má vào gáy cô, cảm thụ thân mật làm cho Mạnh Xuân Diễm cũng trở nên căng thẳng.
“Cát Vô Ưu, anh…” cô—xấu hổ.
“tôi muốn em” anh không che giấu giọng nói khàn khàn tràn đầy dục vọng của mình.
“anh…chớ làm bậy….” thắt lưng bị anh ôm lấy, phảng phất cảm nhận được hơi nóng truyền từ người anh, làm cho cô vô cùng hoảng hốt.
Cô thực tế có thể phản kháng, thuật phòng thân không phải cô không biết, nhưng mà cô lại không có phản xạ phản kháng…
Tại sao?
Cát Vô Ưu chợt cúi đầu, dùng sức hôn lên gáy cô, để lại dấu hôn nhàn nhạt.
“oh!” cô cảm nhận được một trận đau cùng tê dại.
Anh nhắm mắt, cố gắng sức khắc chế khát vọng trong lòng.
“nếu như tôi lấy em, em sẽ chấp nhận tôi sao?” tại thời điểm này, tự chủ mà anh vốn tự hào không chịu nổi một kích, để cho anh buông cô ra, lại có ngàn vạn lần không nỡ.
Hơi thở của cô mê hoặc anh, làm anh không nhịn được muốn cô…
“sẽ không!” cô hoảng hốt quay đầu “ Cát Vô Ưu, anh không thể…”
“Không thể” vừa kết thúc, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô.
Giờ phút này cô mới biết bình thường anh hôn cô đã vô cùng tiết chế, thân sĩ. Bây giờ cái hôn tràn đầy yêu cầu cùng khát vọng, lửa nóng khiến cô không thể đỡ được, căn bản vô lực cự tuyệt, chỉ có thể dựa vào một chút lý trí cuối cùng, cố gắng muốn kháng cự….
“không…. Không được….” cô muốn quay mặt đi, nhưng không thực hiện được “ không muốn…. đừng như vậy….”
Hiện tại cô biết được thời điểm đàn ông ham muốn, phụ nữ không thể phản kháng được, khí lực của anh hầu như khống chế cô hoàn toàn, khiến cô không có cách nào nhúc nhích, mà nụ hôn của anh … làm khí lực của cô hầu như biến mất, chỉ đành xụi lơ trong ngực anh.
“đừng….” nhận ra tay của anh đang đặt lên vai trần của cô, cô sợ hết hồn, dùng sức quay mặt đi. “ không nên như vậy!”
Áo ngủ của cô đã bị gạt ra khỏi ngực, chuyện xảy ra khi nào? Cô vội vàng kéo áo che lại cảnh xuân, cúi thấp đầu không dám nhìn anh.
Cát Vô Ưu gần như dùng hết tất cả tự chủ mới kiềm chế ham muốn đẩy cô ngã xuống giường.
“anh… anh cố ý!” cô vừa xấu hổ, vừa bối rối.
Trời ạ! Sau này cô không dám mắng anh ta là người đàn ông lạnh lùng nữa, bộ dáng của anh ta bây giờ….. dáng vẻ này a?!
“là em quá hấp dẫn, khiến tôi không có cách nào kiềm chế.” Anh khàn khàn trả lời. một lúc lâu sau, kích tình tạm lui, anh mới một lần nữa ôm cô “ nếu như là cố ý, em sẽ không có cơ hội bảo tôi dừng lại.”
Mạnh Xuân Diễm tuyệt đối tin tưởng những lời này.
“anh… anh là cao thủ tình trường, tôi thiếu kinh nghiệm, dĩ nhiên không thể sánh bằng anh.” Nghĩ đến có thể anh kinh nghiệm đầy mình, cô bất giác mở miệng.
“tôi thừa nhận tôi có kinh nghiệm, nhưng tuyệt đối không phải cao thủ tình trường.” anh cười khẽ “ bất quá em là người phụ nữ đầu tiên mà tôi chủ động muốn có.”
“vậy ư? Thật sự vô cùng vinh hạnh.” Cô cười giả lả.
“ Xuân Diễm, em hy vọng tôi xin lỗi vì thời tuổi trẻ thỉnh thoảng hoang đường của mình sao?” nếu như cô gật đầu, anh sẽ nói xin lỗi.
Chỉ vì--- cô đáng giá để anh chờ đợi.
“không muốn” cô lập tức lắc đầu “ tôi không có quan trọng như vậy.” thông minh như cô đương nhiên biết anh muốn xin lỗi biểu thị điều gì. Quan hệ của bọn họ không có sâu như vậy, anh không cần làm như vậy, cô cũng không cần lời xin lỗi này.
“Xuân Diễm, em vẫn không chấp nhận anh sao?” sắc mặt anh trầm xuống, nâng gương mặt cô lên, nhìn vào cánh môi sưng đỏ của cô.
“tôi…” cô hé miệng, vẫn còn do dự.
Cô biết, cô không chán ghét anh, thậm chí có thể nói là thích, bởi vì anh đối với cô có hành động thân mật, chẳng những không khiến cô cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy bị lây nhiễm nhiệt tình từ anh.
Cô không phải thực sự không muốn tiếp nhận anh, chỉ là….
“hoặc là, em muốn tôi động thủ, mới có thể hoàn toàn không hề phòng bị nữa?” ánh mắt của anh vô cùng rõ ràng quét qua thân thể mềm mại của cô, Mạnh Xuân Diễm sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“anh đừng làm bậy!”
“nếu vậy, tiếp nhận anh!” để cô nằm ngang, hai tay anh chống hai bên thân người cô, tuấn nhan mang theo áp bách từ trên nhìn xuống cô “ nếu không, hôm nay chúng ta đừng nghĩ rời khỏi cái giường này.”
Mạnh Xuân Diễm nghe xong, dở khóc dở cười.
“anh uy hiếp tôi?” nào có người nào yêu cầu chấp nhận yêu đương như vậy? thật là không đáng yêu mà!
“em nói là uy hiếp cũng được thôi.” Anh không phản đối “ai kêu em cứng mềm đều không ăn, tôi muốn em, vì vậy không thể làm gì khác hơn là dùng hết các thủ đoạn.”
“anh muốn một trái tim không cam lòng, không chấp nhận, có ích gì?” cô không cho là đúng hừ nhẹ.
“tôi tin tưởng, nếu như em gật đầu, vậy chính là cam tâm tình nguyện.” anh khẽ vuốt ve gò má cô.
Cô sẽ không miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không muốn, thực tế, cô vô cùng cố chấp, nếu không sẽ không vì đổi nơi làm việc khác mà cùng anh kiên trì lâu như vậy, nhưng mà cô cũng có nguyên tắc của mình, đối với chuyện trong bổn phận của mình, chưa bao giờ không hoàn thành, dù có khó khăn cũng sẽ làm được, cũng không kêu khổ.
Mạnh Xuân Diễm nghênh đón ánh mắt của anh.
Cô vô cùng rõ ràng trong xã hội hiện đại, đàn ông sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với một người phụ nữ, trừ phi có tư tâm.
Không cần đặc biệt hiểu rõ anh, cô cũng biết người đàn ông này đối với cô vô cùng dung túng, nói dung túng cũng không phải là muốn gì được nấy mà là cho phép cô đối với anh có thể la lối om sòm, đồng ý bất kì yêu cầu vô lý nào của cô, cho dù cô tùy hứng, anh cũng chưa bao giờ tức giận, chỉ cưng chiều cô.
Mà bọn họ chân chính tiếp xúc cũng không lâu, anh so với phần lớn mọi người lại đặc biệt hiểu rõ cô.
Nếu như không phải đối với một người đặc biệt dụng tâm, sẽ không quan sát tỉ mỉ như vậy. vì phần tâm ý này, cô mềm lòng sao?
“Xuân Diễm?” anh thúc giục, cố ý muốn một đáp án.
“anh phải đáp ứng… không được cưỡng chế em chuyển đổi nơi làm việc.” cô trước đòi hỏi cam kết.
(đến đây tớ bắt đầu để anh- chị xưng anh- em nhé )
“có thể.” Anh đồng ý.
“như vậy …. Thì được” cô rút cuộc gật đầu.
“Xuân Diễm!” anh lộ ra nụ cười thoải mái, cúi người dựa trán lên trán cô, “em ấy…” thiếu chút nữa khiến anh tưởng là phải đợi đến thiên lão địa hoang.
“em làm sao?” cô xinh đẹp liếc nhìn anh.
Người đàn ông này… vô cùng quan tâm đáp án của cô, nếu không sẽ không có vẻ mặt thoải mái như vậy. Mạnh Xuân Diễm tim chợt động, lộ ra chút xúc động.
Edit: autumnfirefly
“bây giờ, ngủ tiếp hay là cùng anh đi ăn cơm?”
“đương nhiên là đi ăn cơm.” Cô đói bụng
“vậy thì, nhanh dậy thay quần áo.” Anh đứng dậy, thuận tiện kéo cô dậy, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô mới để cô vào phòng tắm.
Nếu còn tiếp tục ở lại trên giường, anh nghĩ không cần đợi đến trăng tròn mình cũng hóa thân thành sói mất.
Bình thường quá bận rộn nên hiện tại ăn bữa cơm cũng không được an ổn.
Thay xong quần áo, Mạnh Xuân Diễm cùng Cát Vô Ưu đến phòng ăn của khách sạn dùng cơm, quyết định thật thoải mái ăn một bữa cơm, nhưng vừa mới ngồi xuống, chủ tịch khu nghỉ dưỡng đã đến.
“trợ lý Cát.” Vừa nhìn thấy bọn họ, Thường đổng liền lập tức đi tới.
“Thường đổng, có chuyện gì sao?” Cát Vô Ưu lễ phép hỏi.
“có” Thường đổng gật đầu.
“mời ngồi.” Cát Vô Ưu ý tứ nói, sau đó quay lại gửi tới Mạnh Xuân Diễm một ánh mắt áy náy.
Anh vốn muốn cùng cô ăn một bữa cơm thật ngon vì thế một phút cũng không lãng phí thời gian giải quyết hết công việc, vô cùng hiệu suất kết thúc cuộc họp, sau đó buổi trưa đến tìm cô. Không cần nói rõ, anh cũng biết, cô ghét ngay cả lúc ăn cơm cũng bàn chuyện công việc.
Aizzz…. Thật đúng là người tính không bằng trời tính!
“trợ lý Cát, tôi….” Thường đổng vừa muốn mở miệng, Cát Vô Ưu đã mỉm cười ngăn cản.
“Thường đổng, dù chuyện quan trọng thế nào đi nữa, thì đợi ăn cơm xong rồi hãy nói, cùng nhau ăn cơm đi.” Nhìn ông ta vội vã như vậy chắc là cũng chưa ăn cơm.
“vậy … được rồi.” Thường đổng không thể làm gì khác hơn là đành nhẫn nại, ăn cơm trước.
Nhưng là bữa cơm này, Thường đổng càng ăn càng ngạc nhiên. Ông biết Cát Vô Ưu không phải mới ngày một ngày hai, hai người mặc dù giao tình không quá sâu đậm, cũng không hợp tác làm ăn nhiều, nhưng đối với nhân phẩm của anh thì vẫn vô cùng hiểu rõ.
Nghe nói, Cát Vô Ưu là người không gần nữ sắc, nhưng mà người trước mắt này….Tối hôm qua Cát Vô Ưu nói là phụ tá nhưng là có cấp trên nào sẽ gắp thức ăn cho phụ tá, thỉnh thoảng nhẹ nhàng bảo cô ăn nhiều một chút, thay cô lấy đồ ăn thức uống sao?
Theo ông thấy, hai người kia giống như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt, làm gì phải quan hệ cấp trên- cấp dưới đơn thuần như vậy!?
Thật không nghĩ tới Cát Vô Ưu trên thương trường khôn khéo tỉnh táo, tác phong cường hãn, cũng có thời điểm dịu dàng như vậy….
“Thường đổng, mau dùng bữa thôi!” Cát Vô Ưu phát hiện ông ta vẫn đang kinh ngạc, thật lâu chưa có hồi thần “ chỗ này thức ăn mặc dù chưa chắc đã hợp khẩu vị của Thường đổng nhưng cũng không tệ lắm, Thường đổng thử xem.”
“được.” Thường đổng lúc này mới bắt đầu ăn, không quên vừa ăn vừa quan sát Cát Vô Ưu.
Thật không ngờ, người bề ngoài luôn lạnh lùng như Cát Vô Ưu cũng có một mặt dịu dàng như vậy, ai ai ai…
“ Thường đổng vội vã tới tìm anh như vậy nhất định là có việc gấp, anh nghe xem ông ấy nói gì đi.” Nhìn anh như vậy….dịu dàng như vậy, cô không ngại vừa ăn vừa nói chuyện công việc.
Tối hôm qua anh đã đồng ý đi tìm Thường đổng, mà Thường đổng lại chờ không kịp mà tự mình tìm đến trước, có thể thấy được đại khái đã xảy ra chuyện gì đó, Mạnh Xuân Diễm đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ, liền hào phóng thông cảm cho ông ta!
“em thật không để ý?” vì yêu thương người đó, Cát Vô Ưu nhất định sẽ để ý đến cảm thụ của cô.
“không để ý.” Cô lắc đầu. “ anh muốn uống cà phê không?”
“làm phiền em.” Anh gật đầu.
“hai người từ từ trò chuyện.” Cô đứng lên, chuẩn bị đi lấy ba tách cà phê.
“Thường đổng đặc biệt tới đây, có chuyện gì sao?” cô vừa rời đi, Cát Vô Ưu liền mở miệng hỏi.
“trợ lý Cát, tôi cũng nói thẳng luôn, chủ tịch Yamada sáng sớm hôm nay đến tìm tôi, tỏ rõ anh ta rất có hứng thú đầu tư vào khu du lịch của tôi, nguyện ý dùng giá cao hơn giá thị trường 5%, mua 20% cổ phần khu du lịch của tôi.”
“chủ tịch Yamada hành động thật mạnh mẽ.” Cát Vô Ưu cười một tiếng.
“tôi muốn biết... tập đoàn Đằng Nguyên có muốn đầu tư vào khu du lịch của tôi không?” Thường đổng cũng không nói nhảm, trực tiếp nói vào trọng điểm.
“ thành thật mà nói, lần này tôi đến phía Nam, cũng không có nhiều suy tính muốn đầu tư vào ngành công nghiệp giải trí.” Thường đổng là người tính tình sảng khoái, khi ích lợi cùng tình nghĩa xung đột cùng một lúc, ông ấy không nhất định sẽ chọn lợi ích, anh tôn trọng ông ấy cũng bởi điểm này, Cát Vô Ưu không cần dùng kiểu cách khách sáo trên thương trường kia để ứng đối, anh chân thành nói: “ nhưng là, nếu Thường đổng cần tiền để quay vòng, tôi có thể giúp ngài một tay”
“thật sao?” ánh mắt Thường đổng sáng lên.
Mạnh Xuân Diễm bưng khay cà phê trở lại, đúng lúc nghe được câu nói đó.
“ Thường đổng đem tài liệu về nguyên nhân cần quay vòng cùng vật đảm bảo sửa sang thành một phần văn kiện, đưa đến văn phòng của tôi, tôi sẽ tận lực xem xét số tiền nguy hiểm nhất mà ngân hàng có thể gánh vác, đem khoản tiền đó cho ngài vay, lãi suất cũng tận lực ưu đãi, như vậy có được không?” Cát Vô Ưu đề ra giải pháp này để Thường đổng có thể tự thân giải quyết vấn đề, đồng thời cũng không tổn thất cổ phần khu du lịch.
Dù sao khu du lịch của Thường đổng cũng là một doanh nghiệp rất có lợi nhuận, Thường đổng cũng là một người làm ăn khôn khéo, ở lĩnh vực kinh doanh du lịch, cạnh tranh khốc liệt mà vẫn có biện pháp để thu lợi nhuận về khu du lịch, chỉ riêng điểm này, bán phần nhân tình này là đáng giá.
Thương trường mặc dù là nơi chỉ để ý đến lợi ích, nhưng với một số người, đôi khi cũng đáng giá bồi dưỡng tình cảm đôi bên, cũng là để lại cho mình một đường lui.
“trợ lý Cát, cảm ơn cậu.” Thường đổng vô cùng cảm động.
Nếu như có thể, ông đương nhiên không muốn bán ra cổ phần công ty mình, chẳng qua là số tiền ông cần không nhỏ, mà những ngân hàng thường hay giao thiệp vì số tiền cho vay quá lớn cũng không nguyện ý cho vay, ép ông không còn cách nào khác ngoài bán cổ phần, mà bây giờ Cát Vô Ưu làm như vậy tương đương với việc cứu ông ta một mạng.
Phần ân tình này, ông sẽ ghi nhớ.
“không cần phải khách khí. Thời điểm trả khoản tôi sẽ không lưu tình mà thúc giục ngài hoàn trả, Thường đổng không cần quá cảm động.” Cát Vô Ưu trêu ghẹo nói.
Thường đổng nghe phá lên cười.
“yên tâm, chỉ cần quay vòng thuận lợi, không cần ngân hàng các anh đến thúc giục, tôi nhất định đúng hạn trả cả vốn lẫn lãi, tuyệt đối sẽ không để anh khó xử.”
“tôi tin tưởng.” Lấy nước thay rượu, hai người ước định như vậy.
“bất quá, trợ lý Cát... vị tiểu thư này thật sự chỉ là phụ tá của anh sao? Anh có thể nói thật với tôi, tôi sẽ không loan truyền linh tinh." Thường đổng hạ thấp giọng hỏi. Vấn đề tiền bạc đã giải quyết ổn thỏa,Thường đổng bắt đầu có tâm trạng nói chuyện phiếm.
" xét về công, cô ấy đúng là phụ tá của tôi; xét về tư thì...." Cát Vô Ưu tạm thời dừng lại " chờ thời điểm tôi xác định nhất định sẽ thông báo cho Thường đổng."
" à...." Thường đổng có thâm ý nhìn ngắm Mạnh Xuân Diễm một cái, gật đầu tán thưởng " ừ, trợ lý Cát không chỉ ánh mắt buôn bán tinh chuẩn mà ngay cả lựa chọn đối tượng... ánh mắt cũng rất tốt."
So với người mẫu, hay mỹ nữ, dáng ngoài của cô chỉ có hơn chứ không có kém.
"Thường đổng, nếu như không ngại, có thể để cho riêng hai chúng tôi....cùng với nhau được không?" Cát Vô Ưu cười nói.
Còn nói tiếp nữa thì e rằng Mạnh Xuân Diễm sẽ trở mặt mất.
" ai ai, cậu xem đấy, tôi một khi vui mừng là cái gì cũng quên mất." Thường đổng liền vội vàng đứng lên " vậy tôi không quầy rầy hai người nữa, trợ lý Cát, tất cả trông cậy vào cậu."
" không cần khách khí." Cát Vô Ưu gật đầu.
" hẹn gặp lại." Thường đổng thức thời rời đi.
Thường đổng vừa đi, Mạnh Xuân Diễm liếc xéo anh.
" quả là cao minh nha!"
" cao minh?" Anh nhướng mày.
" mặc dù không đầu tư, nhưng anh cung cấp cho ông ta giải pháp này, cũng là một kiểu kiếm lợi, mặc dù tính ra giống đầu tư lãi suất thấp nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có lợi gì, hơn nữa giúp ông ta thuận nước giong thuyền, em thấy rằng từ nay Thường đổng sẽ coi anh như Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, sẽ khen anh không dứt miệng cho coi." một công đôi việc, thật sự là quá lợi mà!
" anh chỉ đưa cho ông ta một phần ân tình, coi như thuận nước giong thuyền, anh cũng không để ý nhiều như vậy." anh cười cười uống cà phê.
" không phải mới là lạ" cô mặt nhăn mày nhíu " anh á,.... quá khôn khéo, ai mà đối đầu với anh nhất định vô cùng cực khổ."
Ngược lại, nếu trở thành bạn anh, lợi ích sẽ rất lớn.
" không thông minh một chút, anh sợ mình không xứng với em." đối với người thông minh nhưng luôn giả bộ hồ đồ như cô, nếu như anh ngốc nghếch chỉ sợ cô đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng.
" thôi đi! thông minh thì cứ nhận mình thông minh, anh đừng lôi em vào, em chỉ là một viên chức nho nhỏ thiện lương đơn thuần, bị người ta ăn hiếp thôi, thật là đáng thương mà!" cô cố gắng giả bộ đáng thương.
" em ấy cũng thôi đi." anh nhéo chóp mũi cô, nghiêng người hôn lên môi cô, hại cô ngẩn người hai mắt mở trừng trừng.
Nơi này là phòng ăn a! Xung quanh là một đám đông lớn a! Anh thực sự hôn cô ở nơi công cộng! Quá không ý tứ đi!
" em giả bộ đáng thương, không giống." anh lắc đầu cười nhẹ.
Khuôn mặt cô vô cùng xinh đẹp,ánh mắt quá mức trong sáng, giơ tay nhấc chân luôn luôn mang theo một loại khí chất thong dong ưu nhã, nhìn thế nào cũng không giống như một cô gái nhỏ.
Kể cả trên người cô không mặc quần áo đắt tiền, chỉ ăn mặc bình thường thôi cũng không giống như Cô bé lọ lem."
" chỗ nào không giống?" Cô nghiêm túc thỉnh giáo để lần sau tiến bộ.
" đừng lộn xộn, anh thích dáng vẻ hiện tại của em, không vì bất cứ việc gì mà phiền lòng, chỉ làm những chuyện mình muốn làm, tự do tự tại, vô cùng tùy ý." anh thích nhìn bộ dáng phấn khởi của cô.
" không phải anh cảm thấy cuộc sống của em quá lãng phí lại không có chí tiến thủ sao?" cô tò mò.
Ở trong mắt người bình thường chính là suy nghĩ như vậy. Nhìn tất cả mọi người đều coi cô như người ngu ngốc, thiếu chuyên nghiệp, ưu điểm duy nhất, chính là trời sinh có khuôn mặt mỹ lệ, khiến người khác không ngừng hâm mộ.
" đó là cách sống của em, chỉ cần em thấy vui vẻ, không ai có thể phê bình em." vừa mắt bắt đầu có lẽ anh sẽ cảm thấy cô lãng phí tài năng của mình, nhưng về sau... anh lại càng thưởng thức tính tình cô như vậy.
Chân chân thật thật, thẳng thắn, coi như người khác coi thường cô, cô cũng không quan tâm, chỉ sống cuộc sống của mình, chính xác mà nói, cô hy vọng mọi người cứ như vậy đối đãi với cô như vậy --- một cô gái mỹ lệ nhưng kém thông minh.
Cô hiểu rất rõ mình có bề ngoài vượt trội hơn người khác có thể mang lại cho cô bao nhiêu lợi ích, nhưng cô lại chưa từng dựa vào sắc đẹp của mình để trục lợi, thậm chí là trong quan hệ nam- nữ, cô như cũ giữ lấy ước nguyện ban đầu, không ỷ mình xinh đẹp mà kiêu ngạo, không bởi vì có nhiều đàn ông theo đuổi mà bày sắc mặt cho người khác nhìn, không bởi vì người khác nâng mình đến chỗ tốt mà phóng túng mình trong thế giới vật chất....
Thế giới này phụ nữ xinh đẹp có rất nhiều, có chủ kiến cũng rất nhiều nhưng là ai có thể trong sự cám dỗ ấy mà giữ vững bản sắc của mình, không bởi vì lợi ích mà bỏ đi nguyên tắc của mình?
Chỉ có cô.....
Ngay cả anh ở trong mắt người khác là người tình tuyệt vời nhất, ứng cử viên rùa vàng xuất sắc nhất theo đuổi cô, còn phải dùng hết thủ đoạn, hao hết tâm tư cùng cô đấu trí mới có thể đi đến bước bây giờ, để cho cô thừa nhận sự tồn tại của anh.
" mắt anh sắp.... nóng cháy rồi!" Thình lình, cô cười khẽ, lấy hai tay che kín đôi mắt anh.
Ánh mắt anh nhìn cô càng ngày càng chuyên chú, đen như mực, trong hai con ngươi lóe ra thứ ánh sáng kì lạ, giống như hai đốm lửa thâm trầm, dần dần đốt thành hai ngọn lửa rừng rực.
Anh thể hiện tình cảm ra ngoài.... Thật là càng lúc càng rõ ràng rồi, mà cái này là nhằm vào cô. Mạnh Xuân Diễm trong lòng có chút ngọt, rất muốn cười trộm.
" Nếu như cháy rồi, không phải em nên giúp anh dập lửa sao?" anh kéo tay cô xuống, ánh mắt tươi cười nhìn cô, nhiệt độ không giảm.
" Anh dựa vào cái này đi!"
Cô thuận tay đưa lên một ly nước đá, Cát Vô Ưu nhất thời cười ra tiếng " em ấy.... " Cư nhiên trêu chọc anh, tuyệt không sợ anh "sói" tính đại phát sao? Thật đáng tiếc bây giờ bọn họ ở phòng ăn, nếu ở trong phòng... Anh nhất định không dễ dàng bỏ qua cho cô như thế!
---- Hết chương 8---
Tác giả :
Thủy Ngân