Người Đến Trễ
Chương 32
Edit + Beta: Vịt
Tạ Thành Văn đang gọi video với Tạ Kỳ.
Tạ Kỳ hồi báo với hắn thành tích gần đây, hoạt động xã hội tham gia, còn có hôm nay lại nhìn thấy mấy mỹ nữ tóc vàng.
"Ba với chú ấy chia tay rồi?" Tạ Kỳ đột nhiên hỏi, "Chú ấy gọi điện thoại tới cho con."
"Cậu ấy có nhân sinh của mình." Tạ Thành Văn coi như là cam chịu.
Tạ Kỳ ở đầu kia màn hình nhìn chằm chằm camera, nhìn thật lâu, mới nói, "Ba, con trước kia cảm thấy hôn nhân của bọn ba, mẹ khả năng tồi chút. Bởi vì ba cho tới giờ không nói tiếng nào, bà ấy lại luôn oán trách ba với con, nói ba chỗ nào đó có lỗi với bà ấy. Con khi đó nghĩ thầm mới không phải như vậy, rõ ràng là bà ấy đi trước, con còn chưa tới 1 tuổi bà ấy đã ly hôn, lại còn muốn nói với con là bởi vì ba không đủ quan tâm bà ấy."
"Vậy con đổi chủ ý rồi sao?" Tạ Thành Văn hỏi, hắn vừa mới tắm, giọt nước trên lọn tóc nhỏ xuống, trên mặt có điểm sáng phản xạ.
"Ba quá vô tình." Những lời này gần như chỉ trích, "Con người là vì thương tâm mới làm chuyện sai, bởi vì quan tâm mới tìm cho mình lý do, ba không học được thương tâm, cho nên cái gì cũng không nói."
Tạ Thành Văn nhíu nhíu mày, hắn giống như rất không tán thành kết luận của Tạ Kỳ, nhưng hắn cuối cùng chỉ nói với Tạ Kỳ: "Cái tuổi này của con, không nên nghĩ tới mấy cái đó."
Hắn tắt trò chuyện video.
Tạ Thành Văn ngủ một giấc, thức dậy phát hiện điện thoại đã hết pin tự động tắt máy. Mở ra nhìn thấy Tạ Kỳ gửi lời mời trò chuyện nhiều lần, sau khi phát hiện vẫn luôn thất bại, cuối cùng gửi mấy cái toàn là tin nhắn văn bản.
"Ba ơi con xin lỗi."
"Con biết ba không phải như vậy, con chỉ là muốn ép ba nói ra, nói ba kỳ thực cũng rất khổ sở.
"Nhưng ba chưa bao giờ nói với người khác, bọn họ sẽ không biết. Ba nên nói với bọn họ, không nên một mình thương tâm. Ba nói chú ấy có nhân sinh của mình, ba cũng có nhân sinh của ba."
Tạ Thành Văn sửng sốt hồi lâu, mắt có chút ngứa, hắn dùng ngón tay dụi dụi. Tạ Kỳ ở thời khắc Tạ Thành Văn bất tri bất giác, đã lớn như vậy rồi.
Nhưng đề nghị của Tạ Kỳ, đối với hắn mà nói vẫn quá xa xôi.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Ngày đó Trần Cảnh Tồn trước khi tới tổ phim của Lâm Chu Độ, gọi điện thoại cho Tạ Thành Văn, nói cậu có thể không gia hạn, nhưng nên giải thích rõ với Lâm Chu Độ. Hắn nhưng không biết nên giải thích với Lâm Chu Độ cái gì.
Vấn đề của Phù Đồ, khác xa so với Trần Cảnh Tồn biết. Sự phát triển của nó quá mức khổng lồ, trở thành một con tàu lớn, chậm chạp mà cũ kỹ, từ từ nện bước không theo kịp thời đại, đuôi to khó vẫy. Rất nhiều chuyện cũng không phải tình cờ, đổi mới, cùng ngành trẻ tuổi hơn, mạo hiểm hơn đang xuất hiện, Phù Đồ hiện tại, mấy bộ điện ảnh thỉnh thoảng đầu tư thất bại vẫn không ảnh hưởng được căn cơ, nhưng sẽ có một ngày, sự huy hoàng của Phù Đồ sẽ biến thành quá khứ. Quyết định cũng không phải một mình Tạ Thành Văn làm được, là toàn bộ Phù Đồ đang lão hóa, hắn cho dù muốn thử nghiệm sự vật lưu hành mới, người quyết định khác cũng sẽ không đồng ý.
Tạ Thành Văn có thể làm, chính là để cho Phù Đồ từ từ chuyển hình, mở rạp chiếu phim, xây trụ sở phim ảnh, bước chân vào phim truyền hình, để cho Phù Đồ sau khi mất đi một phần, có thể đạt được thị trường mới. Người khác trước kia luôn hỏi, Phù Đồ là ý nghĩa gì, có phải Tạ Thành Văn gõ sai chữ Phù Đồ mới lấy cái tên này hay không. Kỳ thực Phù Đồ bất quá là một loại xúc xắc sắc màu, lúc ấy Tạ Thành Văn cảm thấy tên không tệ liền dùng, nhưng tới giờ lại ngoài ý muốn thích hợp. Đây chính là một trận đánh bạc, không ai có thể đoán được tâm người xem, có thể dự đoán được sự phát triển của thị trường. Phim Hồng Kông 30 năm trước không đoán được ở Phương Đông Hollywood sẽ biến mất, thị trường Trung Quốc 20 năm trước không đoán được sẽ biến thành kho vé khiến toàn cầu chú ý vào, Lâm Chu Độ hăng hái 10 năm trước không biết mình phải đợi lâu như vậy.
Tạ Thành Văn không cách nào giải thích tất cả với Lâm Chu Độ, hắn trước kia tham ra mấy bữa rượu, đám ông chủ lớn kia, ôm mỹ nữ khoác lác, cũng không chịu thừa nhận mình đầu hói và béo ị, cũng không chịu thừa nhận mình tiết sớm liệt dương.
Tạ Thành Văn rốt cục hiểu được tâm thái của những người đó, đây là hư vinh không thể nói. Hắn không cách nào xếp đặt hết những thứ này, nói với Lâm Chu Độ, cậu căn bản không nên ở Phù Đồ. Hắn chỉ có thể trước khi đẩy Lâm Chu Độ ra ngoài, hơi lạm dụng chức quyền một chút, thỏa mãn một chút tư tâm. Nếu như dựa theo ý nghĩ trước kia của Tạ Thành Văn, hắn căn bản không nghĩ tới mấy motif quái lạ đó, nhưng Trần Cảnh Tồn là người đại diện hiểu điều này nhất, Trần Cảnh Tồn nói với hắn như vậy dễ hot hơn, hắn liền để Trần Cảnh Tồn đi thao tác.
Nửa đời trước của hắn, khả năng thật sự trôi qua quá dễ dàng, cho nên mới sẽ gặp được Lâm Chu Độ. Tại sao phải để Trần Cảnh Tồn lắm mồm nhắc tới tên mình chứ? Tạ Thành Văn hiện tại cũng không hiểu chính mình.
Khả năng chỉ là hi vọng, trước khi Lâm Chu Độ rời khỏi Phù Đồ, cái tên Tạ Thành Văn này, có thể ở trong đầu cậu lưu lại chút ấn tượng. Mà không chỉ là một cái bóng mơ hồ, một ông chủ cũ ở cuộc họp thường niên và hoạt động thỉnh thoảng xuất hiện. Du khách núi Phú Sĩ nhiều như vậy, người ta đều đang thưởng thức cảnh đẹp, Tạ Thành Văn chính là tên tay tiện khắc lên chỗ này một người bơi. Hắn biết mình ích kỷ, không có chút đạo đức nào, rắp tâm hại người, nhưng hắn không nghĩ tới cần Lâm Chu Độ yêu hắn, hắn vốn cho rằng Lâm Chu Độ sẽ coi như bị chó cắn một miếng.
Con người phức tạp khó lường, không phải bất kỳ vật chết nào, không phải thứ đồ đơn giản có thể một lời là xâu. Một bước đi sai, hiệu ứng hồ điệp dẫn tới sóng thần. Tạ Thành Văn thường xuyên nghĩ, nếu như năm đó, Lâm Chu Độ thuận buồm xuôi gió mà tiếp tục hot, mình nói không chừng đã quên mất người này, chỉ là coi cậu thành một trong vô số những diễn viên thưởng thức. Nhưng Lâm Chu Độ không có phát triển như vậy, Tạ Thành Văn cũng không dễ dàng mà quên đi cậu. Để ý lâu dài, tình cảm sẽ lên men, sẽ biến chất, Tạ Thành Văn đương nhiên biết, đây đã sớm không phải thưởng thức đơn thuần. Bọn họ đều là người sống sờ sờ, tận lực cất dấu bản thân chân thật, nhưng vẫn là không nhịn được bại lộ cho đối phương, hắn vậy, Lâm Chu Độ cũng thế.
Lâm Chu Độ tốt nhất là hận hắn.
Ngoài cửa sổ phòng ngủ truyền đến âm thanh, Tạ Thành Văn cho rằng cửa sổ không đóng chặt, vừa ngẩng đầu lại ngây ngẩn.
Là Lâm Chu Độ đang gõ cửa sổ.
Tạ Thành Văn đương nhiên không muốn mở, nhưng Lâm Chu Độ làm ký hiệu, xem ra Tạ Thành Văn nếu thật sự không đến, cậu sẽ tay không đấm nát thủy tinh.
Lâm Chu Độ từ bệ cửa sổ nhảy xuống, vỗ vỗ bùn trên người: "Anh vậy mà đổi cả mật mã và khóa."
Tạ Thành Văn căng mặt, hắn vẫn muốn làm chống cự cuối cùng: "Cậu đây là tự xông vào nhà dân."
Lâm Chu Độ bật cười, "Vậy anh đi báo cảnh sát đi, nhanh đi, cảnh sát tới tôi liền nói tôi cãi nhau với bạn trai, hắn không để tôi vào cửa."
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì." Tạ Thành Văn lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thẳng thắn như vậy của Lâm Chu Độ.
"Ông đây không tin quỷ quái." Lâm Chu Độ nói, "Anh có thích tôi hay không, anh nói không tính, cảm giác của tôi mới định đoạt. Cảm giác của tôi nói cho tôi biết, anh đang xạo."
Tạ Thành Văn cảm thấy Lâm Chu Độ quả thực không thể nói lý. Nhưng Lâm Chu Độ vô lại như vậy, hắn đuổi không đi.
"Anh có thể nói chỉ là ngủ với tôi mà thôi." Lâm Chu Độ nói, "Tôi cũng có thể không tin."
Bộ dáng này của cậu, Tạ Thành Văn càng không nói ra được.
Tạ Thành Văn chỉ có thể nói đạo lý với Lâm Chu Độ, "Cậu như vậy đối với bản thân không có lợi."
"Tôi biết." Lâm Chu Độ nói.
"Cậu sau này sẽ phát hiện, tình yêu là một phần nhỏ bé không đáng kể trong nhân sinh, thậm chí có thể không tồn tại. Cậu không nên để lộ mối quan hệ xấu xa, hơn nữa cậu không chỉ là diễn viên, cậu còn có fans, một khi bại lộ cậu sẽ mất đi rất nhiều."
"Tôi biết."
"Cho dù không bại lộ, cậu cũng chỉ có thể một mực giấu diếm. Lâu ngày, chờ cậu đến tuổi nhất định, người khác đều sẽ ngầm thừa nhận cậu là đồng tính luyến, sẽ bắt đầu bát quái cậu, cậu cũng có khả năng mất đi một chút cơ hội."
"Tôi biết." Lâm Chu Độ giống như một cái máy đọc lại.
Tạ Thành Văn đành phải mang mình ra, tận lực miêu tả tới đáng sợ: "Tôi sẽ già, hiện tại nhìn không có gì, cậu suy nghĩ một chút chờ cậu 40 tuổi, lúc còn đang diễn phim, tôi đã hơn 50. Cậu khi đó khả năng đã không yêu tôi, nhưng lại mất đi rất nhiều."
Lâm Chu Độ cảm thấy thật sự nên chặn miệng Tạ Thành Văn lại, thế là cậu cũng làm như vậy, Tạ Thành Văn bị cậu chặn tới không thở nổi, lần đầu tiên phát hiện khí lực Lâm Chu Độ lớn như vậy.
"Em biết, em đều biết." Lâm Chu Độ nói với Tạ Thành Văn, "Em không thể nói em không để ý, em rất để ý. Em cần danh tiếng, cần thành công, cần diễn phim hay, muốn được ảnh đế, muốn tới liên hoan phim quốc tế, muốn ở trên đường lớn ánh sao khắc tên. Còn muốn anh."
Tạ Thành Văn đột nhiên không cách nào nói thêm nữa.
Lợi hại được mất, Lâm Chu Độ rõ ràng hơn hắn. Nhưng nếu có thể chuẩn xác tính toán sau này bình tĩnh mà vứt bỏ, vậy thì không phải là tình cảm.
"Em còn biết nếu như không đến tìm anh, em nhất định sẽ hối hận. Anh nghĩ chút xem, anh có thể hối hận hay không, nếu như anh cảm thấy sẽ không, em hiện tại liền đi, như anh mong muốn." Lâm Chu Độ nhìn Tạ Thành Văn, cậu vẫn đang đánh cược.
Cửa sổ vừa rồi không có đóng, gió đang vang lên phần phật. Tạ Thành Văn rốt cục ôm lấy Lâm Chu Độ.
Tạ Thành Văn đang gọi video với Tạ Kỳ.
Tạ Kỳ hồi báo với hắn thành tích gần đây, hoạt động xã hội tham gia, còn có hôm nay lại nhìn thấy mấy mỹ nữ tóc vàng.
"Ba với chú ấy chia tay rồi?" Tạ Kỳ đột nhiên hỏi, "Chú ấy gọi điện thoại tới cho con."
"Cậu ấy có nhân sinh của mình." Tạ Thành Văn coi như là cam chịu.
Tạ Kỳ ở đầu kia màn hình nhìn chằm chằm camera, nhìn thật lâu, mới nói, "Ba, con trước kia cảm thấy hôn nhân của bọn ba, mẹ khả năng tồi chút. Bởi vì ba cho tới giờ không nói tiếng nào, bà ấy lại luôn oán trách ba với con, nói ba chỗ nào đó có lỗi với bà ấy. Con khi đó nghĩ thầm mới không phải như vậy, rõ ràng là bà ấy đi trước, con còn chưa tới 1 tuổi bà ấy đã ly hôn, lại còn muốn nói với con là bởi vì ba không đủ quan tâm bà ấy."
"Vậy con đổi chủ ý rồi sao?" Tạ Thành Văn hỏi, hắn vừa mới tắm, giọt nước trên lọn tóc nhỏ xuống, trên mặt có điểm sáng phản xạ.
"Ba quá vô tình." Những lời này gần như chỉ trích, "Con người là vì thương tâm mới làm chuyện sai, bởi vì quan tâm mới tìm cho mình lý do, ba không học được thương tâm, cho nên cái gì cũng không nói."
Tạ Thành Văn nhíu nhíu mày, hắn giống như rất không tán thành kết luận của Tạ Kỳ, nhưng hắn cuối cùng chỉ nói với Tạ Kỳ: "Cái tuổi này của con, không nên nghĩ tới mấy cái đó."
Hắn tắt trò chuyện video.
Tạ Thành Văn ngủ một giấc, thức dậy phát hiện điện thoại đã hết pin tự động tắt máy. Mở ra nhìn thấy Tạ Kỳ gửi lời mời trò chuyện nhiều lần, sau khi phát hiện vẫn luôn thất bại, cuối cùng gửi mấy cái toàn là tin nhắn văn bản.
"Ba ơi con xin lỗi."
"Con biết ba không phải như vậy, con chỉ là muốn ép ba nói ra, nói ba kỳ thực cũng rất khổ sở.
"Nhưng ba chưa bao giờ nói với người khác, bọn họ sẽ không biết. Ba nên nói với bọn họ, không nên một mình thương tâm. Ba nói chú ấy có nhân sinh của mình, ba cũng có nhân sinh của ba."
Tạ Thành Văn sửng sốt hồi lâu, mắt có chút ngứa, hắn dùng ngón tay dụi dụi. Tạ Kỳ ở thời khắc Tạ Thành Văn bất tri bất giác, đã lớn như vậy rồi.
Nhưng đề nghị của Tạ Kỳ, đối với hắn mà nói vẫn quá xa xôi.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Ngày đó Trần Cảnh Tồn trước khi tới tổ phim của Lâm Chu Độ, gọi điện thoại cho Tạ Thành Văn, nói cậu có thể không gia hạn, nhưng nên giải thích rõ với Lâm Chu Độ. Hắn nhưng không biết nên giải thích với Lâm Chu Độ cái gì.
Vấn đề của Phù Đồ, khác xa so với Trần Cảnh Tồn biết. Sự phát triển của nó quá mức khổng lồ, trở thành một con tàu lớn, chậm chạp mà cũ kỹ, từ từ nện bước không theo kịp thời đại, đuôi to khó vẫy. Rất nhiều chuyện cũng không phải tình cờ, đổi mới, cùng ngành trẻ tuổi hơn, mạo hiểm hơn đang xuất hiện, Phù Đồ hiện tại, mấy bộ điện ảnh thỉnh thoảng đầu tư thất bại vẫn không ảnh hưởng được căn cơ, nhưng sẽ có một ngày, sự huy hoàng của Phù Đồ sẽ biến thành quá khứ. Quyết định cũng không phải một mình Tạ Thành Văn làm được, là toàn bộ Phù Đồ đang lão hóa, hắn cho dù muốn thử nghiệm sự vật lưu hành mới, người quyết định khác cũng sẽ không đồng ý.
Tạ Thành Văn có thể làm, chính là để cho Phù Đồ từ từ chuyển hình, mở rạp chiếu phim, xây trụ sở phim ảnh, bước chân vào phim truyền hình, để cho Phù Đồ sau khi mất đi một phần, có thể đạt được thị trường mới. Người khác trước kia luôn hỏi, Phù Đồ là ý nghĩa gì, có phải Tạ Thành Văn gõ sai chữ Phù Đồ mới lấy cái tên này hay không. Kỳ thực Phù Đồ bất quá là một loại xúc xắc sắc màu, lúc ấy Tạ Thành Văn cảm thấy tên không tệ liền dùng, nhưng tới giờ lại ngoài ý muốn thích hợp. Đây chính là một trận đánh bạc, không ai có thể đoán được tâm người xem, có thể dự đoán được sự phát triển của thị trường. Phim Hồng Kông 30 năm trước không đoán được ở Phương Đông Hollywood sẽ biến mất, thị trường Trung Quốc 20 năm trước không đoán được sẽ biến thành kho vé khiến toàn cầu chú ý vào, Lâm Chu Độ hăng hái 10 năm trước không biết mình phải đợi lâu như vậy.
Tạ Thành Văn không cách nào giải thích tất cả với Lâm Chu Độ, hắn trước kia tham ra mấy bữa rượu, đám ông chủ lớn kia, ôm mỹ nữ khoác lác, cũng không chịu thừa nhận mình đầu hói và béo ị, cũng không chịu thừa nhận mình tiết sớm liệt dương.
Tạ Thành Văn rốt cục hiểu được tâm thái của những người đó, đây là hư vinh không thể nói. Hắn không cách nào xếp đặt hết những thứ này, nói với Lâm Chu Độ, cậu căn bản không nên ở Phù Đồ. Hắn chỉ có thể trước khi đẩy Lâm Chu Độ ra ngoài, hơi lạm dụng chức quyền một chút, thỏa mãn một chút tư tâm. Nếu như dựa theo ý nghĩ trước kia của Tạ Thành Văn, hắn căn bản không nghĩ tới mấy motif quái lạ đó, nhưng Trần Cảnh Tồn là người đại diện hiểu điều này nhất, Trần Cảnh Tồn nói với hắn như vậy dễ hot hơn, hắn liền để Trần Cảnh Tồn đi thao tác.
Nửa đời trước của hắn, khả năng thật sự trôi qua quá dễ dàng, cho nên mới sẽ gặp được Lâm Chu Độ. Tại sao phải để Trần Cảnh Tồn lắm mồm nhắc tới tên mình chứ? Tạ Thành Văn hiện tại cũng không hiểu chính mình.
Khả năng chỉ là hi vọng, trước khi Lâm Chu Độ rời khỏi Phù Đồ, cái tên Tạ Thành Văn này, có thể ở trong đầu cậu lưu lại chút ấn tượng. Mà không chỉ là một cái bóng mơ hồ, một ông chủ cũ ở cuộc họp thường niên và hoạt động thỉnh thoảng xuất hiện. Du khách núi Phú Sĩ nhiều như vậy, người ta đều đang thưởng thức cảnh đẹp, Tạ Thành Văn chính là tên tay tiện khắc lên chỗ này một người bơi. Hắn biết mình ích kỷ, không có chút đạo đức nào, rắp tâm hại người, nhưng hắn không nghĩ tới cần Lâm Chu Độ yêu hắn, hắn vốn cho rằng Lâm Chu Độ sẽ coi như bị chó cắn một miếng.
Con người phức tạp khó lường, không phải bất kỳ vật chết nào, không phải thứ đồ đơn giản có thể một lời là xâu. Một bước đi sai, hiệu ứng hồ điệp dẫn tới sóng thần. Tạ Thành Văn thường xuyên nghĩ, nếu như năm đó, Lâm Chu Độ thuận buồm xuôi gió mà tiếp tục hot, mình nói không chừng đã quên mất người này, chỉ là coi cậu thành một trong vô số những diễn viên thưởng thức. Nhưng Lâm Chu Độ không có phát triển như vậy, Tạ Thành Văn cũng không dễ dàng mà quên đi cậu. Để ý lâu dài, tình cảm sẽ lên men, sẽ biến chất, Tạ Thành Văn đương nhiên biết, đây đã sớm không phải thưởng thức đơn thuần. Bọn họ đều là người sống sờ sờ, tận lực cất dấu bản thân chân thật, nhưng vẫn là không nhịn được bại lộ cho đối phương, hắn vậy, Lâm Chu Độ cũng thế.
Lâm Chu Độ tốt nhất là hận hắn.
Ngoài cửa sổ phòng ngủ truyền đến âm thanh, Tạ Thành Văn cho rằng cửa sổ không đóng chặt, vừa ngẩng đầu lại ngây ngẩn.
Là Lâm Chu Độ đang gõ cửa sổ.
Tạ Thành Văn đương nhiên không muốn mở, nhưng Lâm Chu Độ làm ký hiệu, xem ra Tạ Thành Văn nếu thật sự không đến, cậu sẽ tay không đấm nát thủy tinh.
Lâm Chu Độ từ bệ cửa sổ nhảy xuống, vỗ vỗ bùn trên người: "Anh vậy mà đổi cả mật mã và khóa."
Tạ Thành Văn căng mặt, hắn vẫn muốn làm chống cự cuối cùng: "Cậu đây là tự xông vào nhà dân."
Lâm Chu Độ bật cười, "Vậy anh đi báo cảnh sát đi, nhanh đi, cảnh sát tới tôi liền nói tôi cãi nhau với bạn trai, hắn không để tôi vào cửa."
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì." Tạ Thành Văn lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thẳng thắn như vậy của Lâm Chu Độ.
"Ông đây không tin quỷ quái." Lâm Chu Độ nói, "Anh có thích tôi hay không, anh nói không tính, cảm giác của tôi mới định đoạt. Cảm giác của tôi nói cho tôi biết, anh đang xạo."
Tạ Thành Văn cảm thấy Lâm Chu Độ quả thực không thể nói lý. Nhưng Lâm Chu Độ vô lại như vậy, hắn đuổi không đi.
"Anh có thể nói chỉ là ngủ với tôi mà thôi." Lâm Chu Độ nói, "Tôi cũng có thể không tin."
Bộ dáng này của cậu, Tạ Thành Văn càng không nói ra được.
Tạ Thành Văn chỉ có thể nói đạo lý với Lâm Chu Độ, "Cậu như vậy đối với bản thân không có lợi."
"Tôi biết." Lâm Chu Độ nói.
"Cậu sau này sẽ phát hiện, tình yêu là một phần nhỏ bé không đáng kể trong nhân sinh, thậm chí có thể không tồn tại. Cậu không nên để lộ mối quan hệ xấu xa, hơn nữa cậu không chỉ là diễn viên, cậu còn có fans, một khi bại lộ cậu sẽ mất đi rất nhiều."
"Tôi biết."
"Cho dù không bại lộ, cậu cũng chỉ có thể một mực giấu diếm. Lâu ngày, chờ cậu đến tuổi nhất định, người khác đều sẽ ngầm thừa nhận cậu là đồng tính luyến, sẽ bắt đầu bát quái cậu, cậu cũng có khả năng mất đi một chút cơ hội."
"Tôi biết." Lâm Chu Độ giống như một cái máy đọc lại.
Tạ Thành Văn đành phải mang mình ra, tận lực miêu tả tới đáng sợ: "Tôi sẽ già, hiện tại nhìn không có gì, cậu suy nghĩ một chút chờ cậu 40 tuổi, lúc còn đang diễn phim, tôi đã hơn 50. Cậu khi đó khả năng đã không yêu tôi, nhưng lại mất đi rất nhiều."
Lâm Chu Độ cảm thấy thật sự nên chặn miệng Tạ Thành Văn lại, thế là cậu cũng làm như vậy, Tạ Thành Văn bị cậu chặn tới không thở nổi, lần đầu tiên phát hiện khí lực Lâm Chu Độ lớn như vậy.
"Em biết, em đều biết." Lâm Chu Độ nói với Tạ Thành Văn, "Em không thể nói em không để ý, em rất để ý. Em cần danh tiếng, cần thành công, cần diễn phim hay, muốn được ảnh đế, muốn tới liên hoan phim quốc tế, muốn ở trên đường lớn ánh sao khắc tên. Còn muốn anh."
Tạ Thành Văn đột nhiên không cách nào nói thêm nữa.
Lợi hại được mất, Lâm Chu Độ rõ ràng hơn hắn. Nhưng nếu có thể chuẩn xác tính toán sau này bình tĩnh mà vứt bỏ, vậy thì không phải là tình cảm.
"Em còn biết nếu như không đến tìm anh, em nhất định sẽ hối hận. Anh nghĩ chút xem, anh có thể hối hận hay không, nếu như anh cảm thấy sẽ không, em hiện tại liền đi, như anh mong muốn." Lâm Chu Độ nhìn Tạ Thành Văn, cậu vẫn đang đánh cược.
Cửa sổ vừa rồi không có đóng, gió đang vang lên phần phật. Tạ Thành Văn rốt cục ôm lấy Lâm Chu Độ.
Tác giả :
Phản Thiệt Điểu