Người Đầu Tiên Nhận Ra Em
Chương 11
Trong lúc quay phim, vai diễn của Lâm Trình Nghiêu cùng Mạc Như Uân phối hợp cũng không nhiều.
Mỗi một hồi, hắn đều cực kỳ quý trọng.
Từ mỗi một câu nói của cô, hắn càng xác nhận một phần, càng chắc chắn thì lại càng thêm mệt mỏi và bất lực
Một thời gian sau, Lâm Trình Nghiêu ngồi bên người Mạc Như Uân.
Hắn không biết cô vì cái gì bất hòa với hắn.
Là nhớ tới hắn lần đó không từ mà biệt sao?
Nhưng cô có hay không nghĩ tới, từ bỏ, đối với hắn mà nói, là sự tàn nhẫn cỡ nào.
“Lần đầu tiên đóng phim sao?” Hắn hỏi.
Cô nói: “Đây là bộ thứ ba, lúc trước diễn qua hai cái tiểu nhân vật.”
Đối mặt với hắn, cô vẫn là trước sau như một, mang theo chút khẩn trương, mang theo cả điểm chính cô cũng không phát hiện, cuối câu mang theo âm điệu làm nũng.
Lâm Trình Nghiêu quay đầu đi chỗ khác, không cho cô thấy vẻ mặt của hắn.
“Cô…… Rất giống người tôi yêu. Kỹ thuật diễn, thần thái, khí chất, ngữ khí…… Tất cả đều giống.”
Mạc Như Uân không nói chuyện.
“Tôi cùng cô ấy quen biết như vậy nhiều năm, cô ấy vẫn luôn đem xem tôi là bạn bè, là anh trai, tôi đều rõ. Cho nên tôi chưa nói, bởi vì tôi biết kết quả. So với việc mối quan hệ rơi vào xấu hổ, không bằng vẫn duy trì quan hệ như vậy, làm cô ấy không có chỗ nào cố kỵ mà ỷ lại tôi, tôi liền rất thỏa mãn.”
“Cô ấy cùng người khác thời điểm công khai yêu nhau, tôi ở nước ngoài, gọi một cuộc điện thoại chúc phúc, rất ngắn, sau đó tiếp tục đóng phim. Cô ấy có đôi khi sẽ hỏi tôi, Lâm ca, vì cái gì anh tới giờ vẫn chưa nói chuyện yêu đương với ai cả. Tôi đều trả lời, bận quá.”
“Bận sao? Tôi rõ ràng thường xuyên có thời gian một mình uống rượu đến hừng đông, có thời gian vì cô ấy chuẩn bị quà sinh nhật, có thời gian đi rạp chiếu phim xem từng bộ phim cô ấy đóng.”
“Mười năm, mỗi một ngày tôi đều cho rằng chính mình thực mau liền sẽ buông tay. Tôi không hối hận, từ đầu tới đuôi cam tâm tình nguyện. Chính là……”
Lâm Trình Nghiêu nghẹn ngào một chút, thanh âm run đến kỳ cục.
Hắn bỗng nhiên đối mặt với tầm mắt cô.
Đáy mắt cô kinh ngạc hơi ướt át nhìn đôi mắt hắn không sót gì.
Hốc mắt hắn hồng hồng, nỗ lực nói ra một cấu cuối cùng chỉnh nói.
“Tôi hiện tại hối hận.”
Mỗi một hồi, hắn đều cực kỳ quý trọng.
Từ mỗi một câu nói của cô, hắn càng xác nhận một phần, càng chắc chắn thì lại càng thêm mệt mỏi và bất lực
Một thời gian sau, Lâm Trình Nghiêu ngồi bên người Mạc Như Uân.
Hắn không biết cô vì cái gì bất hòa với hắn.
Là nhớ tới hắn lần đó không từ mà biệt sao?
Nhưng cô có hay không nghĩ tới, từ bỏ, đối với hắn mà nói, là sự tàn nhẫn cỡ nào.
“Lần đầu tiên đóng phim sao?” Hắn hỏi.
Cô nói: “Đây là bộ thứ ba, lúc trước diễn qua hai cái tiểu nhân vật.”
Đối mặt với hắn, cô vẫn là trước sau như một, mang theo chút khẩn trương, mang theo cả điểm chính cô cũng không phát hiện, cuối câu mang theo âm điệu làm nũng.
Lâm Trình Nghiêu quay đầu đi chỗ khác, không cho cô thấy vẻ mặt của hắn.
“Cô…… Rất giống người tôi yêu. Kỹ thuật diễn, thần thái, khí chất, ngữ khí…… Tất cả đều giống.”
Mạc Như Uân không nói chuyện.
“Tôi cùng cô ấy quen biết như vậy nhiều năm, cô ấy vẫn luôn đem xem tôi là bạn bè, là anh trai, tôi đều rõ. Cho nên tôi chưa nói, bởi vì tôi biết kết quả. So với việc mối quan hệ rơi vào xấu hổ, không bằng vẫn duy trì quan hệ như vậy, làm cô ấy không có chỗ nào cố kỵ mà ỷ lại tôi, tôi liền rất thỏa mãn.”
“Cô ấy cùng người khác thời điểm công khai yêu nhau, tôi ở nước ngoài, gọi một cuộc điện thoại chúc phúc, rất ngắn, sau đó tiếp tục đóng phim. Cô ấy có đôi khi sẽ hỏi tôi, Lâm ca, vì cái gì anh tới giờ vẫn chưa nói chuyện yêu đương với ai cả. Tôi đều trả lời, bận quá.”
“Bận sao? Tôi rõ ràng thường xuyên có thời gian một mình uống rượu đến hừng đông, có thời gian vì cô ấy chuẩn bị quà sinh nhật, có thời gian đi rạp chiếu phim xem từng bộ phim cô ấy đóng.”
“Mười năm, mỗi một ngày tôi đều cho rằng chính mình thực mau liền sẽ buông tay. Tôi không hối hận, từ đầu tới đuôi cam tâm tình nguyện. Chính là……”
Lâm Trình Nghiêu nghẹn ngào một chút, thanh âm run đến kỳ cục.
Hắn bỗng nhiên đối mặt với tầm mắt cô.
Đáy mắt cô kinh ngạc hơi ướt át nhìn đôi mắt hắn không sót gì.
Hốc mắt hắn hồng hồng, nỗ lực nói ra một cấu cuối cùng chỉnh nói.
“Tôi hiện tại hối hận.”
Tác giả :
Đạp Ca Khiếu Luân Luân