Người Đàn Ông Hoàng Kim
Chương 7
Editor: Thoa Xù
Vốn ngày dự sinh phải là tuần sau, nhưng mà sáng sớm hôm nay bụng Tần Tường lại đau đến chết đi sống lại, xem chừng là phải sinh sớm. Được đẩy vào phòng phẩu thuật, sau khi đau bụng từng cơn năm sáu giờ đồng hồ, nhưng đứa bé này dường như vẫn chưa chịu rời khỏi cô.
“Xem ra phải chuẩn bị mổ rồi.” Cô nghe được bác sĩ nói với y tá như vậy, cô đầu đầy mồ hôi, gắng gượng ngồi dậy nửa người, khó nhọc nói với bác sĩ: “Không, tôi muốn thử lại một lần nữa.” Cô nghe nói nếu lúc sinh con tiêm thuốc vào, thì không tốt cho sự dậy thì sau này của đứa bé.
Bác sĩ thấy bộ dáng đau đớn của cô, vô cùng khó xử. “Chúng tôi chịu trách nhiệm với tính mạng của cô, người nhà cô có tới không? Ca phẫu thuật cần họ ký tên.”
“Tôi...tôi không đi cùng người thân.” Bởi vì ngày dự sinh là tuần sau, cho nên kế hoạch là mấy ngày sau mẹ mới bay tới, ở đây cô không có người thân nào.
“Bác sĩ, bên ngoài có một anh nói là người thân của cô gái này.” Giọng cô y tá rất thấp, nhưng Tần Tường vẫn nghe được.
Anh? Anh nào? Chẳng lẽ là George vừa đúng chạy tới đây? Chẳng phải cô đã cố ý không gọi điện thoại cho anh, muốn anh không cần xuất hiện ở bệnh viện, để tránh bị giới truyền thông phát hiện dẫn tới những hiểu lầm không đáng rồi sao?
Mắt bác sĩ sáng rực lên, “Hả? Vậy thì tốt quá, mời anh kia ký tên liền đi, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.”
“Chờ một chút, người kia tên gì vậy?” Hơi thở của cô càng ngày càng không ổn định.
Cô y tá suy nghĩ một chút, “Hình như là họ Mạc?”
Mạc? Cô không có biết ai họ Mạc nha? Trái tim đột nhiên thít chặt lại, Trời ạ! Sẽ không phải là Mục Thần Nhất chứ?
Trong lòng cô không ngừng phủ nhận suy đoán của mình, nhưng mà sau vài giây, cửa phòng phẩu thuật bị người bên ngoài đẩy ra mạnh mẽ, một người mặc áo khoát màu xám tro hơi ẩm ướt lướt nhanh vào, vọt thẳng đến bên giường.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Tần Tường trợn to hai mắt, nhìn về phía trước.
Bóng dáng màu xám tro đó nửa quỳ trước giường cô, bàn tay yếu ớt của cô được bàn tay ấm áp đó bọc lại. Có lẽ bên ngoài đang mưa, tóc trước trán của anh có hơi lộn xộn, vẫn còn dính chút nước mưa, nhưng mà ánh mắt của anh chưa bao giờ quyết liệt giống như bây giờ, cái kiểu tức giận đó, cái kiểu bất đắc dĩ đó, từ mắt tới tay, cũng truyền ra một sức lực mãnh mẽ, ôm lấy cô đang sắp kiệt sức đến nơi.
“Em cái người phụ nữ điên khùng này! Cô nàng ngốc nghếch! Được rồi, nếu như em muốn xuống địa ngục, anh đi cùng em là xong chứ gì!”
Anh hét to bên tai cô, cũng không sợ làm lỗ điếc tai cô.
Mắt cô ươn ướt, muốn dùng sức để nắm tay anh, lại không còn chút hơi sức nào.
“Em không cần nói gì hết, chờ sau khi sinh đứa bé xong anh sẽ tính sổ với em!” Anh ngẩng đầu nhìn bác sĩ, “Tôi đã ký tên đồng ý phẫu thuật rồi.”
Tần Tường nổi giận, “Anh dựa vào cái gì mà quyết định chứ?”
“Bởi vì anh là ba của đứa bé.” Anh không cho cô cơ hội cãi lại, “Nếu em không thừa nhận, sau khi sinh đứa bé ra anh sẽ cho xét nghiệm DNA để đối chiếu.”
Đau đớn nhắc nhỏm làm cho lần đầu tiên cô không có hơi sức cãi vả với anh, cô cảm thấy tay của anh đang dùng sức bóp chặt liên tục, bóp đến xương cốt cô đều đau đớn, nhưng lại mang đến cho cô nhiều nghị lực hơn.
Bác sĩ tiêm thuốc mê cho cô, lúc đó ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, chỉ nhớ rõ cuối cùng anh dùng tay vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra, hôn lên trán cô một nụ hôn.
Khi tỉnh lại cô nghiêng mặt qua, đầu tiên nhìn thấy con trai của mình, nho nhỏ, mặt mày nhăn nhíu, còn chưa thấy rõ ngũ quan là giống mẹ hay giống ba, nhưng mà quá đáng yêu rồi. Tần Tường không nhịn được áp sát qua, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
“Con của cô rất đẹp, rất giống ba.” Y ta đến đổi thuốc cất lời khen.
Đột nhiên cô nghĩ đến Mục Thần Nhất, nhưng anh không có trong phòng, “Cái đó, người đàn ông ban nãy đâu rồi?”
“Người đàn ông? Cô nói ba của đứa bé à? Anh ấy điền xong bảng kê sau khi sinh rồi bảo là còn có chút việc đi trước, buổi tối sẽ đến thăm cô.”
“Bảng kê sau sinh đâu?”
Y tá đưa cho cô, Tần Tường thấy anh dùng tiếng anh viết trên đó:
Họ tên con: Mục Phẩm Nhất
Họ tên mẹ: Tần Tường
Họ tên cha: Mục Thần Nhất
Mục Thần Nhất, anh không chỉ chạy đến đây ở bên cạnh cô lúc sinh con, hơn nữa còn đặt tên cho đứa bé, và còn thừa nhận thân phận làm cha của mình? Rốt cuộc anh là mẫu đàn ông thế nào đây?
Cô không để ý đến sự phản đối của cô y tá, kiên trì bước xuống giường đi ra ngoài gọi điện thoại cho Mục Thần Nhất.
“Này, là em, em thấy anh đã điền vào bảng kê sau sinh.”
“Ừ,“ Trong giọng của anh cũng không hề ôn tồn, trước sau đều lạnh lùng, “Tạm thời anh có một số việc cần xử lý, phải rời đi, có lẽ phải ngày mai mới có thể đến bệnh viện được.”
“Anh không cần đến, thật ra thì cũng không liên quan gì.” Cô cắn môi, “Em sinh đứa bé này cũng không phải muốn dùng bé để đòi hỏi anh cái gì hết, trước tiên em hi vọng anh hiểu rõ điều này.”
Anh vẫn không nói gì, qua mười mấy giây, Tần Tường không nhịn được hỏi: “Anh vẫn còn nghe chứ?”
Anh chậm rãi nói: “Cái cô này, cả ngày đầu óc đều suy nghĩ những thứ gì vậy?”
“Chỉ là em rất muốn trải qua thử cảm giác làm mẹ mà thôi, hơn nữa em thích đứa bé này, yêu đứa bé này, chuyện này và chuyện ba của đứa bé là ai chẳng có ảnh hưởng gì lớn.” Cô biết bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ muốn lợi dụng thân phận của anh để nâng cao giá trị của mình, cô không muốn làm cho anh hiểu lầm mình cũng như vậy.
Nhưng mà cô không biết chọn lọc từ ngữ, chắc chắn chọc giận Mục Thần Nhất rồi, “Em nói bất kể là ba của đứa bé là ai, em cũng sẽ sinh đứa bé ra, thật sao?”
Đầu óc của cô còn hơi chậm chạp, có lẽ là do thuốc mê đêm qua vẫn chưa hết tác dụng, nhất thời không rõ ý tứ của anh nên không trả lời ngay.
“Người phụ nữ ngu xuẩn này!” Anh oán hận mắng. “Được rồi! Anh mặc kệ em nghĩ thế nào, nếu đã sinh đứa bé ra, anh sẽ không để cho nó không có ba.”
“Ừ, cám ơn anh. Em chỉ muốn cho anh biết, em không muốn làm chuyện “hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu” (*) đâu.” Cô lại giải thích lần nữa.
(*) Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: lợi dụng thiên tử để bắt các chư hầu phục tùng, ý Tần Tường không muốn dùng đứa nhỏ để yêu cầu đòi hỏi Thần Nhất.
Giọng của anh đột nhiên lạnh lùng hơn, “Anh cũng vậy sẽ không “có con mới cưới”.”
Cứ như vậy, cuộc điện thoại kết thúc trong không khí không hề thân thiện.
Tần Tường trở lại phòng, ôm lấy con trai, nhỏ giọng nói: “Con trai à, ba của con thiệt là ngang ngược a! Chúng ta nên làm gì bây giờ a?”
Cô chỉ muốn sinh đứa bé thế này, muốn cứ một mình nuôi nấng đứa bé lớn lên như vậy, thậm chí nóng lòng lập kế hoạch, có lẽ là mười mấy năm sau, khi đứa bé trưởng thành là một chàng trai tuấn tú, khi trở thành nhân vật vô cùng kiệt xuất, sau đó mới nghĩ đến chuyện để cho thằng bé và Mục Thần Nhất nhận nhau.
Vốn người nở mày nở mặt chính là cô, nhưng cái tên Mục Thần Nhất kia lại đột nhiên xuất hiện lúc cô đang chật vật nhất, chứng kiến đứa bé ra đời, những hồi hộp mong đợi trong lòng cô tất cả đều không có rồi.
Những năm sau này, sinh hoạt của cô và đứa bé đều phải nằm trong tầm mắt giám sát của anh rồi, thật là không cam tâm.
Cô y tá mang đến chất dinh dưỡng được điều chế riêng cho trẻ sơ sinh, vừa giúp cô vừa hâm mộ nói: “Nghe nói ngày hôm qua ba của bé tự mình chứng kiến quá trình bé ra đời ở trong phòng phẫu thuật sao?”
“A, đúng vậy!”
“Cô rất hạnh phúc đó! Cô không biết đâu bây giờ có rất nhiều đàn ông vừa đến thời khắc mấu chốt liền đùn đẩy trách nhiệm, tôi đã thấy quá nhiều người mẹ vượt qua tình huống khó khăn ở phòng sinh tự mình sinh đứa bé, ba của đứa bé thường lộ diện vào ngày hôm sau, chồng cô thật sự rất săn sóc và rất thương hai mẹ con cô đó!”
Tần Tường lúng túng cười, là vậy sao? Sao hình tượng của Mục Thần Nhất trong mắt người khác và trong mắt cô lại chênh lệch nhiều như vậy?
Cô nhìn vẻ mặt đứa bé đang hạnh phúc hưởng thụ bữa sáng, nụ cười lại nở trên môi.
Phẩm Nhất, Phẩm Nhất, con vừa sInh ra thì đã có tên rồi, cái tên này là ba đặt cho con đấy ah! Con có thích không? Nói thật, mẹ rất thích cái tên này, giống như mẹ thích con vậy.
Mẹ bảo đảm, nhất định sẽ làm cho con trở thành nhân vật xuất sắc vĩ đại giống như ba vậy.
Bây giờ Phẩm Nhất đã năm tuổi rồi, vì giữ bí mật, cũng vì sự phát triển của Phẩm Nhất, Tần Tường sắp xếp cho thằng bé ở lại nước Anh dài hạn. Những năm gần đây công việc của cô chuyển trọng tâm từ Châu Âu sang Châu Á, cho nên cách hai ba tháng, cô mới có thể bay về thăm con trai một lần.
Sinh nhật năm tuổi của Phẩm Nhất sắp đến, mẹ của Tần Tường kiên quyết muốn tổ chức sinh nhật ở Đài Loan cho Phẩm Nhất, cho nên cô đành phải nhờ em gái Tần Linh sang Anh dẫn con trai cô trở về Đài Loan.
Có điều sau khi Mục Thần Nhất biết chuyện này đã vô cùng mất hứng, “Không phải anh đã nói trước với em là anh và em sẽ cùng nhau làm sinh nhật cho con sao?”
“Mẹ em là bà ngoại của Phẩm Nhất, bà ấy muốn gặp cháu ngoại, em không có lý do gì để ngăn cản cả, nếu như anh muốn gặp con, sau này còn có rất nhiều thời gian.” Cô cảm thấy anh tức giận đến không có đạo lý, “Cái này chẳng phải cũng là thay anh giải quyết vấn đề sao, đỡ cho anh khỏi phải buông bỏ một đống công việc để đi gặp con trai?”
“Là giúp bản thân em giải quyết vấn đề chứ?” Anh cười lạnh nói: “Vốn là em đã cảm thấy dự sinh nhật Phẩm Nhất thật phiền toái, làm trễ nãi sự nghiệp của em.”
Cô nghe vậy tức giận đến quát lên trong điện thoại, “Mục Thần Nhất, sao anh không biết điều như vậy? Em liều mạng che giấu cho anh, tại sao anh phải xử oan ý tốt của em? Anh có biết mấy năm nay đám chó săn bám rất sát sao hay không? Ngộ nhỡ để bọn họ tra được em và anh có một đứa con, vậy......”
“Tra được thì sao?” Mục Thần Nhất nói: “Cho tới bây giờ anh cũng không sợ bọn họ tra được, người sợ thật ra là em kìa, cho nên em cũng không cần lo lắng giùm anh.”
Tần Tường chán nản, kiểu đàn ông này, thật là không phân biệt tốt xấu, không biết ý tốt của người khác.
Trở về nhà ở Đài Loan, vừa vào cửa liền nhìn thấy Phẩm Nhất đang đùa giỡn với Tần Linh, không biết hai người họ đang vật lộn cái gì, làm cho khắp nơi đều là bắp rang và kẹo que.
“Phẩm Nhất, không nên cãi nhau ầm ĩ với dì nhỏ, hôm nay luyện đàn rồi à?” Cô bày ra dáng vẻ người mẹ.
Phẩm Nhất vừa nhìn thấy vẻ mặt cô không có chút vui vẻ, xoay người lặng lẽ rời khỏi đó, lại bị Tần Linh kéo lại. “Chị, hiếm khi Phẩm Nhất về đây một lần, bọn em còn chưa thân thiết nữa, chị lại tới đóng vai mẹ ác, Phẩm Nhất mới năm tuổi thôi mà!”
“Lúc chị năm tuổi đã có thể lên sân khẩu biểu diễn ba bài hát rồi.” Tần Tường thấy Phẩm Nhất yên lặng đến gần như ưu buồn, cũng hết sức không đành lòng, “Được rồi! Hôm nay nghe theo lời của dì nhỏ một lần, nhưng mà sau khi trở về Anh, phải làm bổ sung hết tất cả bài tập đó.”
Phẩm Nhất không lập tức biểu hiện sự vui mừng, thằng bé ngồi một mình trên ghế sô pha, mắt nhìn chằm chằm tờ báo trên bàn.
Tần Linh đau lòng ôm đứa cháu trai nhỏ bé, lại vô cùng đẹp trai này vào lòng, kéo tay của thằng bé nói: “Phẩm Nhất, con có thích bé gái không?”
Tần Tường dở khóc dở cười, “Em đang định làm gì? Thằng bé mới bao nhiêu tuổi? Em muốn dạy hư nó à!”
“Cái này thì có là gì? Chị không biết đâu, thời đại bây giờ khác rồi, bé trai năm sáu tuổi đã có thể có bạn gái rồi, huống chi Phẩm Nhất của chúng ta đẹp trai như vậy, nhất định là sẽ có rất nhiều cô gái nhỏ thích nó.” Tần Linh vừa nói, vừa cưng nựng khuôn mặt nhỏ bé mềm mại trắng bong của Phẩm Nhất, sau đó lại hôn lên một cái.
Phẩm Nhất không trả lời, vẫn lặng lẽ ngồi đó, mắt nhìn cái bàn.
Tần Linh theo ánh mắt của thằng bé, cầm tờ báo lên, “Phẩm Nhất thích xem báo sao? Con biết được bao nhiêu chữ rồi? Đọc cho dì nhỏ nghe có được không?”
Tần Tường bước đến ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh bọn họ, trong lúc vô tình nhìn lướt qua, đột nhiên thấy trên tờ báo viết một tiêu đề cực lớn: Thần Zeus đến Đài Loan! Sau đó là ảnh chụp của Mục Thần Nhất.
Cô giật nảy mình, đoạt lấy tờ báo. “Thằng bé còn nhỏ như vậy làm sao có thể hiểu được mà xem báo chứ? Vẫn là xem phim hoạt hình tốt hơn.”
Tần Linh cũng không để ý, nhảy qua bàn trà để mở ti vi lên, ôm Phẩm Nhất sang cùng xem ti vi.
Buổi tối, Tần Tường ngồi trong phòng nhìn xem nhạc phổ, có người nhẹ nhàng gõ cửa, thì ra là phẩm Nhất.
“Phẩm Nhất, có chuyện gì vậy con?” Cô đi tới ôm con trai đi vào, đóng cửa phòng.
“Lúc nào con mới có thể gặp ba?” Phẩm Nhất nhìn cô.
Cô ngây người, “Ừ, chắc sẽ nhanh thôi là có thể gặp rồi.”
“Con có thể gọi điện thoại cho ba không?”
“Cái này..... Đại khái là rất bất tiện! Công việc của ba rất bận.”
“Nhưng mà lần trước ba nói con có thể gọi điện thoại cho ba bất cứ lúc nào.” Tuy Phẩm Nhất ít nói, cũng rất cố chấp, nhưng có ý nghĩ của riêng mình. “Mẹ, có phải mẹ gây gổ với ba không, cho nên mới không ở cùng nhau?”
“Không phải, là bởi vì mẹ và ba có công việc riêng, cho nên không có cách nào ở cùng một chỗ.”
Phẩm Nhất hỏi: “Con có thể ở với ba không?”
“Không được.” Tần Tường phủ nhận ý nghĩ của con trai ngay lập tức.
Thằng bé cúi đầu, “Con biết rồi, mẹ ngủ ngon.”
“Chờ một chút, Phẩm Nhất!” Cô gọi thằng bé lại, nhẹ nhàng hỏi: “Phẩm Nhất rất thích ba sao?”
“Dạ.”
“Rất muốn ở chung với ba?”
“Dạ.”
“Nhưng mà ba rất bận, thật sự rất bận, hơn nữa ba là nhân vật của công chúng, cho nên không thể ở bên cạnh Phẩm Nhất mọi lúc được.”
Thằng bé nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Vậy tại sao lần trước ba nói chờ khi con sáu tuổi ba muốn đưa con sang Mĩ đi học?”
Tần Tường không khỏi cau mày, “Đây là do ba con nói?”
Phẩm Nhất không tiếp tục trả lời, bởi vì từ trong vẻ mặt của mẹ, thằng bé ý thức được bản thân mình đã nói sai cái gì rồi.
“Được rồi! Phẩm Nhất về ngủ trước đi, mẹ sẽ bàn bạc lại với ba về chuyện này, có được hay không?”
Mới vừa đưa con trai đi, cửa phòng lại thoáng qua một bóng người, Tần Tường thở dài, “Sao em cứ như gián điệp vậy?”
“Hết cách rồi, chị biết sao em vào đây mà.” Tần Linh chạy vào phòng của cô, “Mẹ cố ý phái em tới hỏi chị cho rõ ràng câu hỏi mà nhiều năm nay gia đình mình vẫn luôn khao khát câu trả lời.”
“Ba của Phẩm Nhất là ai, đúng không?” Cô bất đắc dĩ nói: “Em cho chị chút riêng tư cá nhân có được không?”
“Được, nhưng mà chúng ta lại là chị em tốt mà!” Tần Linh bắt đầu nói lời khách sáo. “Nếu chị nhất định không muốn nói tên của anh ta, hay là nói điểm khác đi, ví như lúc đầu khi chị sinh con người đàn ông đó ở bên cạnh chị không?”
Tần Tường khẽ mỉm cười, tình cảnh ngày đó lại tái hiện trước mắt, “Có, anh ấy ký tên đồng ý cho chị làm phẩu thuật.”
Trong mắt Tần Linh thoáng qua vẻ phấn khởi, “Hả? Nói như vậy người đàn ông này cũng không tệ lắm a! Rất có trách nhiệm, nhưng tại sao hai người vẫn không kết hôn?”
“Tại sao nhất định phải kết hôn?” Tần Tường ngáp một cái, “Chị không có nhiều tinh lực giống như em, một lát nói yêu thương rồi một lát lại chia tay, lần nào cũng oanh oanh liệt liệt. Có phải gần đây em lại thất tình hay không? Chị thấy em ăn đồ ăn vặt còn dữ dội hơn lần trước chị về đây, cân nặng lại tăng lên không ít nhỉ?”
Tần Linh nhíu mày, ngay sau đó cười nói: “Chớ dời trọng điểm, bây giờ là đang nói về chuyện tình của chị.”
“Công việc biểu diễn của chị rất nhiều còn sắp xếp không xong kìa, làm sao có thời giờ đi hầu hạ đàn ông chứ?”
“Ai nói kết hôn thì nhất định phải hầu hạ đàn ông và con cái chứ?” Tần Linh vỗ vai cô, “Chị luôn là người phụ nữ thông minh nhất nhà chúng ta, sao lại cũng có loại ý nghĩ sai lầm này?”
Cô liếc em gái, “Xem ra em rất hiểu biết chuyện hôn nhân ha?”
“Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa từng thấy qua heo đi bộ? Em xem nhiều tiểu thuyết tình yêu như vậy, mỗi một trang đều là đạo lý về tình yêu và hôn nhân.” Tần Linh là một người say mê tiểu thuyết tình yêu chính cống.
Tần Tường khoát khoát tay, “Được rồi, em mau về ngủ đi, chớ có phiền chị, chị còn rất nhiều việc phải làm!”
“Muốn làm việc cũng được, nhưng mà nhớ không cần lạnh nhạt với con trai. Nhìn xem Phẩm Nhất mới có năm tuổi, cả ngày giống như ông cụ non vậy, không thích nói chuyện, không khí trầm lặng, tính cách này rốt cuộc là giống ai a?”
Giống ai? Chẳng lẽ giống ba thằng bé sao? Nếu không tại sao Phẩm Nhất và Mục Thần Nhất lại gần gũi như vậy? Thời gian gặp mặt mỗi năm của họ còn không nhiều bằng thời gian cô và con trai ở chung với nhau! Ai nói cùng giới thì không hút nhau?
Thật vất vả mới tiễn được Tần Linh, cô lặng lẽ gọi điện thoại cho Mục Thần Nhất.
“Này, còn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Cho dù đang nghỉ ngơi cũng bị điện thoại của em đánh thức.” Anh uể oải, giống như vừa rồi thật sự đang ngủ vậy.
“Sao tới Đài Loan cũng không nói với em một tiếng?” Cô hỏi.
“Anh đi đâu cũng phải xin phép em sao? Em cũng đâu phải là vợ của anh.” Câu nói của anh khiến cô tỉnh táo. “Anh còn có việc, khi nào xong tự nhiên sẽ liên lạc với em.”
“Được rồi!” Cô cũng hơi mất hứng, “Hôm nay Phẩm Nhất nói muốn gặp anh, lúc nào thì anh rãnh?”
“Tạm thời chưa biết, mấy ngày nay đều rất bận.” Anh ngừng mấy giây, đột nhiên hỏi: “Anh muốn gặp ba mẹ của em, em có sợ không?”
“Không được!” Cô vội vàng ngăn cản. Cô không muốn để ba mẹ biết mối quan hệ của cô và Mục Thần Nhất, nếu không ba mẹ nhất định sẽ không tha cho cô, sẽ càu nhàu bên tai cô mỗi ngày, thúc giục cô kết hôn.
“Vậy thì chờ lúc anh có thời gian sẽ sắp xếp đi!” Rõ ràng là anh đang tức giận, mấy giây sau lại ngắt điện thoại của cô.
Tần Tường nhẹ nhàng chạy tới phòng khách, tìm được tờ báo mà cô đã lấy được từ tay Tần Linh, về phòng ngủ cẩn thận đọc tất cả bài viết có liên quan đến Mục Thần Nhất.
Đều do mình thiếu sự quan tâm đến những tin tức của Mục Thần Nhất, thì ra lần này anh đặc biệt tới Đài Loan để tham gia lễ ra mắt một phim bom tấn của Hàn Quốc, âm nhạc của bộ phim này là do anh sản xuất, truyền thông Đài Loan tất cả đều ra quân, báo chí đưa tin rầm rộ nhất cử nhất động của anh tại Đài Loan, “Thần Zeus” danh bất hư truyền.
Bây giờ đang bị truyền thông chú ý như vậy, chắc anh sẽ không trốn tránh sự theo đuổi của phóng viên để tới gặp cô và Phẩm Nhất chứ? Cô suy nghĩ xem phải giải thích mọi chuyện với con trai như thế nào. Mở cửa phòng của Phẩm Nhất, thằng bé đã ngủ say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt, làm cô rất đau lòng.
Thân là mẹ, những năm này bận rộn dốc sức cho sự nghiệp, không có gần gũi với con trai, điều đó sẽ bất lợi cho sự phát triển của thằng bé. Mặc dù cô cố gắng tạo ra cảm giác có đầy đủ cả ba và mẹ cho Phẩm Nhất, nhưng mà trên luật pháp, dù sao cô và Mục Thần Nhất cũng không hề có quan hệ nào. Phẩm Nhất sẽ không để ý chứ? Chờ khi thằng bé lớn hơn một chút nữa, cô sẽ phải giải thích rõ toàn bộ chuyện này như thế nào với con trai đây?
Cô lặng lẽ ngắm nhìn vẻ mặt con trai ngủ say, tâm tư rối bời, không tìm được điểm bắt đầu cũng không tìm được điểm kết thúc, mọi thứ đều quấn lấy nhau, ngày càng gay go phức tạp hơn rồi.
~ Hết chương 7 ~
Vốn ngày dự sinh phải là tuần sau, nhưng mà sáng sớm hôm nay bụng Tần Tường lại đau đến chết đi sống lại, xem chừng là phải sinh sớm. Được đẩy vào phòng phẩu thuật, sau khi đau bụng từng cơn năm sáu giờ đồng hồ, nhưng đứa bé này dường như vẫn chưa chịu rời khỏi cô.
“Xem ra phải chuẩn bị mổ rồi.” Cô nghe được bác sĩ nói với y tá như vậy, cô đầu đầy mồ hôi, gắng gượng ngồi dậy nửa người, khó nhọc nói với bác sĩ: “Không, tôi muốn thử lại một lần nữa.” Cô nghe nói nếu lúc sinh con tiêm thuốc vào, thì không tốt cho sự dậy thì sau này của đứa bé.
Bác sĩ thấy bộ dáng đau đớn của cô, vô cùng khó xử. “Chúng tôi chịu trách nhiệm với tính mạng của cô, người nhà cô có tới không? Ca phẫu thuật cần họ ký tên.”
“Tôi...tôi không đi cùng người thân.” Bởi vì ngày dự sinh là tuần sau, cho nên kế hoạch là mấy ngày sau mẹ mới bay tới, ở đây cô không có người thân nào.
“Bác sĩ, bên ngoài có một anh nói là người thân của cô gái này.” Giọng cô y tá rất thấp, nhưng Tần Tường vẫn nghe được.
Anh? Anh nào? Chẳng lẽ là George vừa đúng chạy tới đây? Chẳng phải cô đã cố ý không gọi điện thoại cho anh, muốn anh không cần xuất hiện ở bệnh viện, để tránh bị giới truyền thông phát hiện dẫn tới những hiểu lầm không đáng rồi sao?
Mắt bác sĩ sáng rực lên, “Hả? Vậy thì tốt quá, mời anh kia ký tên liền đi, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.”
“Chờ một chút, người kia tên gì vậy?” Hơi thở của cô càng ngày càng không ổn định.
Cô y tá suy nghĩ một chút, “Hình như là họ Mạc?”
Mạc? Cô không có biết ai họ Mạc nha? Trái tim đột nhiên thít chặt lại, Trời ạ! Sẽ không phải là Mục Thần Nhất chứ?
Trong lòng cô không ngừng phủ nhận suy đoán của mình, nhưng mà sau vài giây, cửa phòng phẩu thuật bị người bên ngoài đẩy ra mạnh mẽ, một người mặc áo khoát màu xám tro hơi ẩm ướt lướt nhanh vào, vọt thẳng đến bên giường.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Tần Tường trợn to hai mắt, nhìn về phía trước.
Bóng dáng màu xám tro đó nửa quỳ trước giường cô, bàn tay yếu ớt của cô được bàn tay ấm áp đó bọc lại. Có lẽ bên ngoài đang mưa, tóc trước trán của anh có hơi lộn xộn, vẫn còn dính chút nước mưa, nhưng mà ánh mắt của anh chưa bao giờ quyết liệt giống như bây giờ, cái kiểu tức giận đó, cái kiểu bất đắc dĩ đó, từ mắt tới tay, cũng truyền ra một sức lực mãnh mẽ, ôm lấy cô đang sắp kiệt sức đến nơi.
“Em cái người phụ nữ điên khùng này! Cô nàng ngốc nghếch! Được rồi, nếu như em muốn xuống địa ngục, anh đi cùng em là xong chứ gì!”
Anh hét to bên tai cô, cũng không sợ làm lỗ điếc tai cô.
Mắt cô ươn ướt, muốn dùng sức để nắm tay anh, lại không còn chút hơi sức nào.
“Em không cần nói gì hết, chờ sau khi sinh đứa bé xong anh sẽ tính sổ với em!” Anh ngẩng đầu nhìn bác sĩ, “Tôi đã ký tên đồng ý phẫu thuật rồi.”
Tần Tường nổi giận, “Anh dựa vào cái gì mà quyết định chứ?”
“Bởi vì anh là ba của đứa bé.” Anh không cho cô cơ hội cãi lại, “Nếu em không thừa nhận, sau khi sinh đứa bé ra anh sẽ cho xét nghiệm DNA để đối chiếu.”
Đau đớn nhắc nhỏm làm cho lần đầu tiên cô không có hơi sức cãi vả với anh, cô cảm thấy tay của anh đang dùng sức bóp chặt liên tục, bóp đến xương cốt cô đều đau đớn, nhưng lại mang đến cho cô nhiều nghị lực hơn.
Bác sĩ tiêm thuốc mê cho cô, lúc đó ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, chỉ nhớ rõ cuối cùng anh dùng tay vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra, hôn lên trán cô một nụ hôn.
Khi tỉnh lại cô nghiêng mặt qua, đầu tiên nhìn thấy con trai của mình, nho nhỏ, mặt mày nhăn nhíu, còn chưa thấy rõ ngũ quan là giống mẹ hay giống ba, nhưng mà quá đáng yêu rồi. Tần Tường không nhịn được áp sát qua, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
“Con của cô rất đẹp, rất giống ba.” Y ta đến đổi thuốc cất lời khen.
Đột nhiên cô nghĩ đến Mục Thần Nhất, nhưng anh không có trong phòng, “Cái đó, người đàn ông ban nãy đâu rồi?”
“Người đàn ông? Cô nói ba của đứa bé à? Anh ấy điền xong bảng kê sau khi sinh rồi bảo là còn có chút việc đi trước, buổi tối sẽ đến thăm cô.”
“Bảng kê sau sinh đâu?”
Y tá đưa cho cô, Tần Tường thấy anh dùng tiếng anh viết trên đó:
Họ tên con: Mục Phẩm Nhất
Họ tên mẹ: Tần Tường
Họ tên cha: Mục Thần Nhất
Mục Thần Nhất, anh không chỉ chạy đến đây ở bên cạnh cô lúc sinh con, hơn nữa còn đặt tên cho đứa bé, và còn thừa nhận thân phận làm cha của mình? Rốt cuộc anh là mẫu đàn ông thế nào đây?
Cô không để ý đến sự phản đối của cô y tá, kiên trì bước xuống giường đi ra ngoài gọi điện thoại cho Mục Thần Nhất.
“Này, là em, em thấy anh đã điền vào bảng kê sau sinh.”
“Ừ,“ Trong giọng của anh cũng không hề ôn tồn, trước sau đều lạnh lùng, “Tạm thời anh có một số việc cần xử lý, phải rời đi, có lẽ phải ngày mai mới có thể đến bệnh viện được.”
“Anh không cần đến, thật ra thì cũng không liên quan gì.” Cô cắn môi, “Em sinh đứa bé này cũng không phải muốn dùng bé để đòi hỏi anh cái gì hết, trước tiên em hi vọng anh hiểu rõ điều này.”
Anh vẫn không nói gì, qua mười mấy giây, Tần Tường không nhịn được hỏi: “Anh vẫn còn nghe chứ?”
Anh chậm rãi nói: “Cái cô này, cả ngày đầu óc đều suy nghĩ những thứ gì vậy?”
“Chỉ là em rất muốn trải qua thử cảm giác làm mẹ mà thôi, hơn nữa em thích đứa bé này, yêu đứa bé này, chuyện này và chuyện ba của đứa bé là ai chẳng có ảnh hưởng gì lớn.” Cô biết bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ muốn lợi dụng thân phận của anh để nâng cao giá trị của mình, cô không muốn làm cho anh hiểu lầm mình cũng như vậy.
Nhưng mà cô không biết chọn lọc từ ngữ, chắc chắn chọc giận Mục Thần Nhất rồi, “Em nói bất kể là ba của đứa bé là ai, em cũng sẽ sinh đứa bé ra, thật sao?”
Đầu óc của cô còn hơi chậm chạp, có lẽ là do thuốc mê đêm qua vẫn chưa hết tác dụng, nhất thời không rõ ý tứ của anh nên không trả lời ngay.
“Người phụ nữ ngu xuẩn này!” Anh oán hận mắng. “Được rồi! Anh mặc kệ em nghĩ thế nào, nếu đã sinh đứa bé ra, anh sẽ không để cho nó không có ba.”
“Ừ, cám ơn anh. Em chỉ muốn cho anh biết, em không muốn làm chuyện “hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu” (*) đâu.” Cô lại giải thích lần nữa.
(*) Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: lợi dụng thiên tử để bắt các chư hầu phục tùng, ý Tần Tường không muốn dùng đứa nhỏ để yêu cầu đòi hỏi Thần Nhất.
Giọng của anh đột nhiên lạnh lùng hơn, “Anh cũng vậy sẽ không “có con mới cưới”.”
Cứ như vậy, cuộc điện thoại kết thúc trong không khí không hề thân thiện.
Tần Tường trở lại phòng, ôm lấy con trai, nhỏ giọng nói: “Con trai à, ba của con thiệt là ngang ngược a! Chúng ta nên làm gì bây giờ a?”
Cô chỉ muốn sinh đứa bé thế này, muốn cứ một mình nuôi nấng đứa bé lớn lên như vậy, thậm chí nóng lòng lập kế hoạch, có lẽ là mười mấy năm sau, khi đứa bé trưởng thành là một chàng trai tuấn tú, khi trở thành nhân vật vô cùng kiệt xuất, sau đó mới nghĩ đến chuyện để cho thằng bé và Mục Thần Nhất nhận nhau.
Vốn người nở mày nở mặt chính là cô, nhưng cái tên Mục Thần Nhất kia lại đột nhiên xuất hiện lúc cô đang chật vật nhất, chứng kiến đứa bé ra đời, những hồi hộp mong đợi trong lòng cô tất cả đều không có rồi.
Những năm sau này, sinh hoạt của cô và đứa bé đều phải nằm trong tầm mắt giám sát của anh rồi, thật là không cam tâm.
Cô y tá mang đến chất dinh dưỡng được điều chế riêng cho trẻ sơ sinh, vừa giúp cô vừa hâm mộ nói: “Nghe nói ngày hôm qua ba của bé tự mình chứng kiến quá trình bé ra đời ở trong phòng phẫu thuật sao?”
“A, đúng vậy!”
“Cô rất hạnh phúc đó! Cô không biết đâu bây giờ có rất nhiều đàn ông vừa đến thời khắc mấu chốt liền đùn đẩy trách nhiệm, tôi đã thấy quá nhiều người mẹ vượt qua tình huống khó khăn ở phòng sinh tự mình sinh đứa bé, ba của đứa bé thường lộ diện vào ngày hôm sau, chồng cô thật sự rất săn sóc và rất thương hai mẹ con cô đó!”
Tần Tường lúng túng cười, là vậy sao? Sao hình tượng của Mục Thần Nhất trong mắt người khác và trong mắt cô lại chênh lệch nhiều như vậy?
Cô nhìn vẻ mặt đứa bé đang hạnh phúc hưởng thụ bữa sáng, nụ cười lại nở trên môi.
Phẩm Nhất, Phẩm Nhất, con vừa sInh ra thì đã có tên rồi, cái tên này là ba đặt cho con đấy ah! Con có thích không? Nói thật, mẹ rất thích cái tên này, giống như mẹ thích con vậy.
Mẹ bảo đảm, nhất định sẽ làm cho con trở thành nhân vật xuất sắc vĩ đại giống như ba vậy.
Bây giờ Phẩm Nhất đã năm tuổi rồi, vì giữ bí mật, cũng vì sự phát triển của Phẩm Nhất, Tần Tường sắp xếp cho thằng bé ở lại nước Anh dài hạn. Những năm gần đây công việc của cô chuyển trọng tâm từ Châu Âu sang Châu Á, cho nên cách hai ba tháng, cô mới có thể bay về thăm con trai một lần.
Sinh nhật năm tuổi của Phẩm Nhất sắp đến, mẹ của Tần Tường kiên quyết muốn tổ chức sinh nhật ở Đài Loan cho Phẩm Nhất, cho nên cô đành phải nhờ em gái Tần Linh sang Anh dẫn con trai cô trở về Đài Loan.
Có điều sau khi Mục Thần Nhất biết chuyện này đã vô cùng mất hứng, “Không phải anh đã nói trước với em là anh và em sẽ cùng nhau làm sinh nhật cho con sao?”
“Mẹ em là bà ngoại của Phẩm Nhất, bà ấy muốn gặp cháu ngoại, em không có lý do gì để ngăn cản cả, nếu như anh muốn gặp con, sau này còn có rất nhiều thời gian.” Cô cảm thấy anh tức giận đến không có đạo lý, “Cái này chẳng phải cũng là thay anh giải quyết vấn đề sao, đỡ cho anh khỏi phải buông bỏ một đống công việc để đi gặp con trai?”
“Là giúp bản thân em giải quyết vấn đề chứ?” Anh cười lạnh nói: “Vốn là em đã cảm thấy dự sinh nhật Phẩm Nhất thật phiền toái, làm trễ nãi sự nghiệp của em.”
Cô nghe vậy tức giận đến quát lên trong điện thoại, “Mục Thần Nhất, sao anh không biết điều như vậy? Em liều mạng che giấu cho anh, tại sao anh phải xử oan ý tốt của em? Anh có biết mấy năm nay đám chó săn bám rất sát sao hay không? Ngộ nhỡ để bọn họ tra được em và anh có một đứa con, vậy......”
“Tra được thì sao?” Mục Thần Nhất nói: “Cho tới bây giờ anh cũng không sợ bọn họ tra được, người sợ thật ra là em kìa, cho nên em cũng không cần lo lắng giùm anh.”
Tần Tường chán nản, kiểu đàn ông này, thật là không phân biệt tốt xấu, không biết ý tốt của người khác.
Trở về nhà ở Đài Loan, vừa vào cửa liền nhìn thấy Phẩm Nhất đang đùa giỡn với Tần Linh, không biết hai người họ đang vật lộn cái gì, làm cho khắp nơi đều là bắp rang và kẹo que.
“Phẩm Nhất, không nên cãi nhau ầm ĩ với dì nhỏ, hôm nay luyện đàn rồi à?” Cô bày ra dáng vẻ người mẹ.
Phẩm Nhất vừa nhìn thấy vẻ mặt cô không có chút vui vẻ, xoay người lặng lẽ rời khỏi đó, lại bị Tần Linh kéo lại. “Chị, hiếm khi Phẩm Nhất về đây một lần, bọn em còn chưa thân thiết nữa, chị lại tới đóng vai mẹ ác, Phẩm Nhất mới năm tuổi thôi mà!”
“Lúc chị năm tuổi đã có thể lên sân khẩu biểu diễn ba bài hát rồi.” Tần Tường thấy Phẩm Nhất yên lặng đến gần như ưu buồn, cũng hết sức không đành lòng, “Được rồi! Hôm nay nghe theo lời của dì nhỏ một lần, nhưng mà sau khi trở về Anh, phải làm bổ sung hết tất cả bài tập đó.”
Phẩm Nhất không lập tức biểu hiện sự vui mừng, thằng bé ngồi một mình trên ghế sô pha, mắt nhìn chằm chằm tờ báo trên bàn.
Tần Linh đau lòng ôm đứa cháu trai nhỏ bé, lại vô cùng đẹp trai này vào lòng, kéo tay của thằng bé nói: “Phẩm Nhất, con có thích bé gái không?”
Tần Tường dở khóc dở cười, “Em đang định làm gì? Thằng bé mới bao nhiêu tuổi? Em muốn dạy hư nó à!”
“Cái này thì có là gì? Chị không biết đâu, thời đại bây giờ khác rồi, bé trai năm sáu tuổi đã có thể có bạn gái rồi, huống chi Phẩm Nhất của chúng ta đẹp trai như vậy, nhất định là sẽ có rất nhiều cô gái nhỏ thích nó.” Tần Linh vừa nói, vừa cưng nựng khuôn mặt nhỏ bé mềm mại trắng bong của Phẩm Nhất, sau đó lại hôn lên một cái.
Phẩm Nhất không trả lời, vẫn lặng lẽ ngồi đó, mắt nhìn cái bàn.
Tần Linh theo ánh mắt của thằng bé, cầm tờ báo lên, “Phẩm Nhất thích xem báo sao? Con biết được bao nhiêu chữ rồi? Đọc cho dì nhỏ nghe có được không?”
Tần Tường bước đến ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh bọn họ, trong lúc vô tình nhìn lướt qua, đột nhiên thấy trên tờ báo viết một tiêu đề cực lớn: Thần Zeus đến Đài Loan! Sau đó là ảnh chụp của Mục Thần Nhất.
Cô giật nảy mình, đoạt lấy tờ báo. “Thằng bé còn nhỏ như vậy làm sao có thể hiểu được mà xem báo chứ? Vẫn là xem phim hoạt hình tốt hơn.”
Tần Linh cũng không để ý, nhảy qua bàn trà để mở ti vi lên, ôm Phẩm Nhất sang cùng xem ti vi.
Buổi tối, Tần Tường ngồi trong phòng nhìn xem nhạc phổ, có người nhẹ nhàng gõ cửa, thì ra là phẩm Nhất.
“Phẩm Nhất, có chuyện gì vậy con?” Cô đi tới ôm con trai đi vào, đóng cửa phòng.
“Lúc nào con mới có thể gặp ba?” Phẩm Nhất nhìn cô.
Cô ngây người, “Ừ, chắc sẽ nhanh thôi là có thể gặp rồi.”
“Con có thể gọi điện thoại cho ba không?”
“Cái này..... Đại khái là rất bất tiện! Công việc của ba rất bận.”
“Nhưng mà lần trước ba nói con có thể gọi điện thoại cho ba bất cứ lúc nào.” Tuy Phẩm Nhất ít nói, cũng rất cố chấp, nhưng có ý nghĩ của riêng mình. “Mẹ, có phải mẹ gây gổ với ba không, cho nên mới không ở cùng nhau?”
“Không phải, là bởi vì mẹ và ba có công việc riêng, cho nên không có cách nào ở cùng một chỗ.”
Phẩm Nhất hỏi: “Con có thể ở với ba không?”
“Không được.” Tần Tường phủ nhận ý nghĩ của con trai ngay lập tức.
Thằng bé cúi đầu, “Con biết rồi, mẹ ngủ ngon.”
“Chờ một chút, Phẩm Nhất!” Cô gọi thằng bé lại, nhẹ nhàng hỏi: “Phẩm Nhất rất thích ba sao?”
“Dạ.”
“Rất muốn ở chung với ba?”
“Dạ.”
“Nhưng mà ba rất bận, thật sự rất bận, hơn nữa ba là nhân vật của công chúng, cho nên không thể ở bên cạnh Phẩm Nhất mọi lúc được.”
Thằng bé nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Vậy tại sao lần trước ba nói chờ khi con sáu tuổi ba muốn đưa con sang Mĩ đi học?”
Tần Tường không khỏi cau mày, “Đây là do ba con nói?”
Phẩm Nhất không tiếp tục trả lời, bởi vì từ trong vẻ mặt của mẹ, thằng bé ý thức được bản thân mình đã nói sai cái gì rồi.
“Được rồi! Phẩm Nhất về ngủ trước đi, mẹ sẽ bàn bạc lại với ba về chuyện này, có được hay không?”
Mới vừa đưa con trai đi, cửa phòng lại thoáng qua một bóng người, Tần Tường thở dài, “Sao em cứ như gián điệp vậy?”
“Hết cách rồi, chị biết sao em vào đây mà.” Tần Linh chạy vào phòng của cô, “Mẹ cố ý phái em tới hỏi chị cho rõ ràng câu hỏi mà nhiều năm nay gia đình mình vẫn luôn khao khát câu trả lời.”
“Ba của Phẩm Nhất là ai, đúng không?” Cô bất đắc dĩ nói: “Em cho chị chút riêng tư cá nhân có được không?”
“Được, nhưng mà chúng ta lại là chị em tốt mà!” Tần Linh bắt đầu nói lời khách sáo. “Nếu chị nhất định không muốn nói tên của anh ta, hay là nói điểm khác đi, ví như lúc đầu khi chị sinh con người đàn ông đó ở bên cạnh chị không?”
Tần Tường khẽ mỉm cười, tình cảnh ngày đó lại tái hiện trước mắt, “Có, anh ấy ký tên đồng ý cho chị làm phẩu thuật.”
Trong mắt Tần Linh thoáng qua vẻ phấn khởi, “Hả? Nói như vậy người đàn ông này cũng không tệ lắm a! Rất có trách nhiệm, nhưng tại sao hai người vẫn không kết hôn?”
“Tại sao nhất định phải kết hôn?” Tần Tường ngáp một cái, “Chị không có nhiều tinh lực giống như em, một lát nói yêu thương rồi một lát lại chia tay, lần nào cũng oanh oanh liệt liệt. Có phải gần đây em lại thất tình hay không? Chị thấy em ăn đồ ăn vặt còn dữ dội hơn lần trước chị về đây, cân nặng lại tăng lên không ít nhỉ?”
Tần Linh nhíu mày, ngay sau đó cười nói: “Chớ dời trọng điểm, bây giờ là đang nói về chuyện tình của chị.”
“Công việc biểu diễn của chị rất nhiều còn sắp xếp không xong kìa, làm sao có thời giờ đi hầu hạ đàn ông chứ?”
“Ai nói kết hôn thì nhất định phải hầu hạ đàn ông và con cái chứ?” Tần Linh vỗ vai cô, “Chị luôn là người phụ nữ thông minh nhất nhà chúng ta, sao lại cũng có loại ý nghĩ sai lầm này?”
Cô liếc em gái, “Xem ra em rất hiểu biết chuyện hôn nhân ha?”
“Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa từng thấy qua heo đi bộ? Em xem nhiều tiểu thuyết tình yêu như vậy, mỗi một trang đều là đạo lý về tình yêu và hôn nhân.” Tần Linh là một người say mê tiểu thuyết tình yêu chính cống.
Tần Tường khoát khoát tay, “Được rồi, em mau về ngủ đi, chớ có phiền chị, chị còn rất nhiều việc phải làm!”
“Muốn làm việc cũng được, nhưng mà nhớ không cần lạnh nhạt với con trai. Nhìn xem Phẩm Nhất mới có năm tuổi, cả ngày giống như ông cụ non vậy, không thích nói chuyện, không khí trầm lặng, tính cách này rốt cuộc là giống ai a?”
Giống ai? Chẳng lẽ giống ba thằng bé sao? Nếu không tại sao Phẩm Nhất và Mục Thần Nhất lại gần gũi như vậy? Thời gian gặp mặt mỗi năm của họ còn không nhiều bằng thời gian cô và con trai ở chung với nhau! Ai nói cùng giới thì không hút nhau?
Thật vất vả mới tiễn được Tần Linh, cô lặng lẽ gọi điện thoại cho Mục Thần Nhất.
“Này, còn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Cho dù đang nghỉ ngơi cũng bị điện thoại của em đánh thức.” Anh uể oải, giống như vừa rồi thật sự đang ngủ vậy.
“Sao tới Đài Loan cũng không nói với em một tiếng?” Cô hỏi.
“Anh đi đâu cũng phải xin phép em sao? Em cũng đâu phải là vợ của anh.” Câu nói của anh khiến cô tỉnh táo. “Anh còn có việc, khi nào xong tự nhiên sẽ liên lạc với em.”
“Được rồi!” Cô cũng hơi mất hứng, “Hôm nay Phẩm Nhất nói muốn gặp anh, lúc nào thì anh rãnh?”
“Tạm thời chưa biết, mấy ngày nay đều rất bận.” Anh ngừng mấy giây, đột nhiên hỏi: “Anh muốn gặp ba mẹ của em, em có sợ không?”
“Không được!” Cô vội vàng ngăn cản. Cô không muốn để ba mẹ biết mối quan hệ của cô và Mục Thần Nhất, nếu không ba mẹ nhất định sẽ không tha cho cô, sẽ càu nhàu bên tai cô mỗi ngày, thúc giục cô kết hôn.
“Vậy thì chờ lúc anh có thời gian sẽ sắp xếp đi!” Rõ ràng là anh đang tức giận, mấy giây sau lại ngắt điện thoại của cô.
Tần Tường nhẹ nhàng chạy tới phòng khách, tìm được tờ báo mà cô đã lấy được từ tay Tần Linh, về phòng ngủ cẩn thận đọc tất cả bài viết có liên quan đến Mục Thần Nhất.
Đều do mình thiếu sự quan tâm đến những tin tức của Mục Thần Nhất, thì ra lần này anh đặc biệt tới Đài Loan để tham gia lễ ra mắt một phim bom tấn của Hàn Quốc, âm nhạc của bộ phim này là do anh sản xuất, truyền thông Đài Loan tất cả đều ra quân, báo chí đưa tin rầm rộ nhất cử nhất động của anh tại Đài Loan, “Thần Zeus” danh bất hư truyền.
Bây giờ đang bị truyền thông chú ý như vậy, chắc anh sẽ không trốn tránh sự theo đuổi của phóng viên để tới gặp cô và Phẩm Nhất chứ? Cô suy nghĩ xem phải giải thích mọi chuyện với con trai như thế nào. Mở cửa phòng của Phẩm Nhất, thằng bé đã ngủ say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt, làm cô rất đau lòng.
Thân là mẹ, những năm này bận rộn dốc sức cho sự nghiệp, không có gần gũi với con trai, điều đó sẽ bất lợi cho sự phát triển của thằng bé. Mặc dù cô cố gắng tạo ra cảm giác có đầy đủ cả ba và mẹ cho Phẩm Nhất, nhưng mà trên luật pháp, dù sao cô và Mục Thần Nhất cũng không hề có quan hệ nào. Phẩm Nhất sẽ không để ý chứ? Chờ khi thằng bé lớn hơn một chút nữa, cô sẽ phải giải thích rõ toàn bộ chuyện này như thế nào với con trai đây?
Cô lặng lẽ ngắm nhìn vẻ mặt con trai ngủ say, tâm tư rối bời, không tìm được điểm bắt đầu cũng không tìm được điểm kết thúc, mọi thứ đều quấn lấy nhau, ngày càng gay go phức tạp hơn rồi.
~ Hết chương 7 ~
Tác giả :
Trạm Lộ