Người Đàn Ông Của Tôi
Chương 56
Lời đồn này, người đầu tiên nghe được vẫn là Trần Niệm Niệm. Cô ấy là thành viên của câu lạc bộ báo chí nhà trường, là người giao thiệp rộng, tin tức nhanh.
Giữa trưa, lúc cô ấy ăn cơm cùng các thành viên câu d.d lạc bộ, đột nhiên nghe thấy một người ở khoa Điện ngồi cạnh hỏi cô: “Khoa các cậu có phải có một nữ sinh tên là Thư Tình không?”.
“Có, làm sao thế?”.
“Cậu không biết à? Không phải sáng nay danh sách ddlqđ bảo vệ nghiên cứu được công bố à? Cái người tên Thư Tình cũng nằm trong danh sách đó, nghe nói cô ta cùng một thầy giáo tiếng Pháp khoa Ngoại Ngữ của các cậu có quan hệ, dựa vào đó mới có được tư cách bảo vệ nghiên cứu”.
Trần Niệm Niệm biến sắc tại chỗ, “Cậu nghe ai nói?”.
Nữ sinh kia rất kinh ngạc, “Tất cả mọi người đều nói như vậy, lúc tớ đi xem danh sách, người bên cạnh cũng đang thảo luận chuyện này”.
Văn phòng của Khoa Điện và khoa Ngoại Ngữ ở cùng một tầng, cho nên bảng thông báo cũng ở cùng một chỗ. Tin tức này nóng hổi như thế, khoa Điện là hàng xóm đương nhiên cũng nhanh chóng biết được.
Trần Niệm Niệm quăng đũa đi, vừa đi ra lqđ ngoài vừa gọi điện thoại cho Thư Tình.
Sáu người trong phòng ngủ đều trở về phòng, ngồi cùng một chỗ thương lượng chuyện này. Thư Tình trầm mặc ngồi trên ghế, rất lâu vẫn không nói gì.
Tính tình Trần Niệm Niệm nóng nảy, cô ấy nói thẳng: “Gọi điện thoại cho phụ đạo viên đi, bảo cô ấy công bố thành tích bảo vệ nghiên cứu, thành tích bình thường, chuyên ngành, tất cả đều bày ra, gọi những người kia đến, mở to hai mắt ra xem cái gì là đúng!”
Tần Khả Vi nhíu mày, “Danh sách cũng đã dán rồi, ai còn xem nội dung bổ sung về sau nữa? Tớ chỉ sợ, cho dù người ta nhìn thấy cũng sẽ giả bộ như không phát hiện ra, dù sao ai chả muốn bảo vệ nghiên cứu? Hâm mộ, ghen ghét và hận hơn, ai thèm để ý xem chân tướng là cái gì”.
Lưu Thù gật đầu, “Hơn nữa, chuyện của Thư Tình với thầy Cố là sự thật, đây mới là mục tiêu công kích của mọi người”.
“Vậy thì dứt khoát để thầy Cố ra mặt làm sáng tỏ chuyện xấu, nói đó là hiểu lầm, Thư Tình không phải là bạn gái của thầy”. Trần Niệm Niệm nhanh nhẹn nghĩ, vỗ tay phát ra tiếng, “Dù sao ngoại trừ chúng ta, những người khác không biết rốt cuộc quan hệ của bọn họ như thế nào”.
Lưu Thù nói: “Nhưng mà sau này thì sao? Thư Tình còn phải học nghiên cứu sinh ở trường hai năm, trong hai năm bọn họ không thể có bất kỳ tiếp xúc nào ở trường, nếu không đó là bọn họ tự đánh mình, cậu cảm thấy điều này hợp với tình hình sao?”.
“Nế không làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại để cho mọi người tiếp tục truyền đi như vậy?”. Ánh mắt Trần Niệm Niệm nhìn Thư Tình, chần chờ nói, “Ngay cả các khoa khác cũng biết rồi, nếu không giải quyết chuyện này thì từ này về sao phải làm sao bây giờ? Không thể để học nghiên cứu sinh hai năm ở trường cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ được”.
....
Tất cả mọi người đang thương lượng biện pháp, bỗng nhiên Thư Tình lại đứng dậy, “Tớ đi ra ngoài gọi điện thoại”.
Mấy ngày nay Cố Chi đi Thượng Hải tham gia một hội thảo nghiên cứu thảo luận tieesng Phap, đương nhiên không biết ở trường xảy ra chuyện gì. Cho dù nói thế nào, Thư Tình vẫn muốn cho anh biết tin tức này, hai người cùng nghĩ biện pháp vẫn tốt hơn một mình cô sốt ruột.
Tiếc là còn chưa ra đến cửa, phụ đạo viên đã gọi điện tới.
Trên đường đến văn phòng, Thư Tình gặp không ít người quen, ánh mắt từng người nhìn cô đều có ý sâu xa. Không biết cảm giác của cô sai hay là vì sao, thậm chí có mấy lần cô láng máng nghe được tên của mình từ trong miệng bọn họ.
Ở cửa cầu thang chính là bảng thông báo, trước đó vẫn có vài người đứng quanh. Lúc này cô nghe thấy một giọng nói rất rõ rang: “Mẹ nó chứ, nhờ bò lên thầy giáo mà được lên danh sách cũng không sợ mất mặt, sau này còn phải học ở trường hai năm đây, cô ta không sợ bị người khác ở sau lưng mắng cô ta không biết xấu hổ sao”.
Có người xem hết danh sách xoay người muốn đi gấp, liếc mắt thấy Thư Tình đi ra từ cầu thang, vội vàng kéo ống tay áo người nọ, người nọ không hiểu ý xoay đầu lại, vừa nhìn thấy Thư Tình thì ánh mắt trở nên khó có thể suy nghĩ.
Thư Tình không chớp mắt đi về văn phòng của phụ đạo viên. Dù nhìn cô không có gì khác thường, nhưng thật sự không thể tránh việc nắm chặt lòng bàn tay vì cô có thể nghe ro tiếng bàn tán ầm ĩ ở sau lưng truyền tới.
Là học sinh cùng khóa, cho dù là không biết rõ nhưng bốn năm trôi qua vẫn có thể chào hỏi nhau. Bây giờ chỉ vì chuyện bảo vệ nghiên cứu, đột nhiên biến thành kẻ thù không đội trời chung, ánh mắt vừa khinh miệt vừa ghen tị của đối phương biểu lộ không bỏ sót.
Cửa phòng làm việc đóng lại, phụ đạo viên ngồi sau bàn, vẻ mặt khó xử.
Cô còn rất trẻ, mới tốt nghiệp không lâu, bởi vì cô có ít kinh nghiêm nên luôn ôn hòa với các học sinh, tuyệt đối không hà khắc. Trong vài năm đó, Thư Tình vẫn luôn là cán bộ, nhiều lần giúp cho cô, quan hệ giữa hai người vẫn luôn tốt.
Cô cân nhắc từ ngữ một chút rồi mới do dự nói: “Chắc là em cũng nghe thấy lời đồn đại kia rồi”.
Từ trong ánh mắt của cô, Thư Tình thấy được sự lo lắng và khó xử của cô giáo, cô dừng một dừng, dường như hạ quyết tâm lớn, sau đó nói: “Đó không phải lời đồn đại”.
Trong văn phòng lập tức lâm vào yên tĩnh, trong ánh mắt kinh ngạc của phụ đạo viên, Thư Tình chậm rãi nói: “Em không muốn giấu diếm cô, chỉ có điều em và thầy cố đúng là không chỉ có quan hệ thầy trò, cho nên nhìn từ góc độ nào đó mà nói, lời đồn kia có một nửa là sự thật”.
.....
Nếu Thư Tình và Cố Chi không có quan hệ, phụ đạo viên tự tin có năng lực đứng ra mắng một vài người sinh sự bịa chuyện, dù sao cô vào Thư Tình vừa là thầy vừa là bạn, cô không hi vọng trông thấy trong hai năm sau cô bé này phải đối mặt với những lời chê trách của mọi người.
Vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thẳng thắn mà nói, thật ra không có một chút quan hệ nào với người khác. Nhưng mà ở đại học, quan hệ giữa người với người có chút phức tạp hơn so với cấp ba, ít hơn so với xã hộ chân chính, và càng dính dáng đến lợi ích thực tế nhiều hơn, không đủ tin tức mang tính chất nổ tung. Cho nên quan hệ thầy trò đồn dại mới có thể bị người khác để ý.
Thư Tình kể qua về quan hệ của cô và Cố Chi, phụ đạo viên giật mình, lúc sau mới há to miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
“Thầy ấy.... nghiêm túc sao?” Đây là lời nói cuối cùng mà cô nghĩ ra được.
Trong lòng Thư Tình lạnh đi, lúc này mới tin rằng chuyện bết bát tới cực điểm, “Ngay cả cô cũng hỏi như vậy thì em có thể biết những người khác sẽ nghĩ như thế nào”.
Cố Chi làm người như thế nào, là giáo viên cùng trường cô hẳn phải rõ nhất, nhưng mà ngay cả phụ đạo viên cũng nghi ngờ lòng của anh, e rằng phản ứng những người khác cũng không khá hơn chút nào.
Thầy giáo trẻ tuổi độc thân và nữ sinh chưa nhiều kinh nghiê sống, những từ như vậy lại rơi vào hai người, nhìn thế nào cũng có chút giật mình.
Phụ đạo viên cũng suy nghĩ về chuyện này, cuối cùng chỉ có thể nói: “Vậy em đi về trước đi, tôi còn phải nghĩ thêm. Em cũng nên bàn với thầy Cố một chút xem việc này nên xử lý như thế nào”.
Thư Tình gật dầu, muốn đi ra ngoài rồi lại bị gọi lại.
“Cô không biết chuyện giữa hai người, nhưng cô vẫn luôn coi em như người bạn. Đứng trên góc độ là bạn em, cô hi vọng mỗi bước đi của em luôn vững vàng, đừng làm ra điều gì sai lầm mới tốt”. Phụ đạo viên cân nhắc, lựa chọn từ ngữ phù hợp, “Em còn trẻ, ở tuổi này đưa ra lựa chọn gì không tốt đều có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của em. Thư Tình, lời người đáng sợ, em suy nghĩ thật kỹ đi. Còn về phần cô, em không cần lo lắng, cô sẽ không nói ra”.
Vẻ mặt của cô rất thận trọng, ánh mắt rất chân thành. Thư Tình giật mình, đột nhiên cô cảm thấy không biết phải làm sau. Đây là phản ứng của cô khi đối mặt với quan tâm không hề giữ lại của người khác, cô chỉ có thể gật đầu, nói: “Em biết”.
Khi cô đi ngang qua văn phòng tiếng Pháp, bởi vì biết rõ Cố Chi không ở đây cho nên cô đi nhanh, không quay đầu lại nhìn vào bên trong.
Cô đi thẳng tới góc cua ở cuối hành lang thì đột nhiên một người đi ra khỏi văn phòng, lên tiếng gọi cô lại.
Thư Tình nhìn lại... là cô chủ nhiệm hệ tiếng Pháp.
Hà Lâm đánh giá nữ sinh ngồi đối diện, cô ấy nhỏ hơn mình tròn tám tuổi, trên khuôn mặt trẻ măng vẫn còn nét ngây thơ, quần áo mặc trên người là những nhán hiệu nhiều năm mình không mua, vốn mặt hướng trời, cũng không có gì khiến người khác kinh ngạc.
So ra mà nói, Hà Lâm chính là người đi ra từ nơi lẫn lộn.
Từ khi còn là học sinh, cô vẫn biết rõ nên làm như thế nào để làm nổi bật ưu thế của mình. Cô dựa vào vẻ dung nhan trời sinh và trang điểm tinh sảo, nhìn cô vừa xinh đẹp vừa xuất chúng, cộng thêm tài ăn nói tốt, khéo léo. Cô nhanh chóng bộc lộ tài năng, bốn năm đại học luôn đảm nhiệm chức vụ cán bộ của lớp và khoa.
Sau khi tốt nghiệp, cô thuận lợi trở thành giáo viên chuyên ngành tiếng Pháp, cô càng hiểu được nên làm như thế nào sử dụng bề ngoài xuất sắc và mánh khóe giao tiếp luyện được từ xưa tới nay.
Cô mặc những bộ quần áo hàng hiệu có thể tốn mất một tháng tiền lương, son môi má hồng đầy đủ, chuyên hàng hiệu quốc tế sang quý trong cửa hàng kinh doanh tầng một/
Phó hiệu trưởng từng lén lút theo đuổi cô, sau đó chủ nhiệm cũng ra ám hiệu với cô, nguyện ý ly hôn với vợ. Thậm chí bọn họ không ngại cô đã từng ly hôn và một đứa con gái ba tuổi.
Nhưng mà Hà Lâm hiểu được làm cách nào để chu toàn, cho dù uyển chuyển từ chối đối phương thì cũng không khiến người ta cảm thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục. Cô tươi cười nói năng, hóa giải được rất nhiều phiền toái, đồng thời dùng sắc đẹp và năng suất công tác để leo lên được vị trí hiện tại. Mà ở khoa ngoại ngữ ít nam, cô chỉ nhìn trúng người đàn ông dịu dàng thanh nhã đó.
Chỉ tiếc kết quả cô tích lũy được xư này đến Cố Chi thì bị phá vỡ. Cho dù cô bày tỏ như thế nào, thậm chí chủ động triển khai tấn công, Cố Chi cũng đều thờ ơ, luôn lễ độ mà xa cách.
Ba tháng trước, lúc Thư Tình còn đang thực tập, cô đã từng hẹn Cố Chi cùng đi ăn cơm, chỉ tiếc Cố Chi cười, từ chối uyển chuyển.
Nhiều lần cô còn dùng lý do xe hết hạn ngạch, ngồi nhờ xe Cố Chi về, ngược lại Cố Chi không hề nói gì điều này. Cô cũng vắt hết óc triển khai sức quyến rũ của mình trên con đường ngắn.
Thậm chí có một ngày, vì trường học chuẩn bị trao đổi sinh viên xuất ngoại mà cô bận sứt đầu mẻ chán, cô còn nhồ Cố Chi giúp cô đến nhà trẻ đón con gái ba tuổi. Lúc đó Cố Chi muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy cô thật sự không có cách nào rời ra được, lại thành khẩn nói người trong nhà không ở thành phố A, rốt cuộc cũng gật đầu đáp ứng.
Giữa trưa hôm đó, vì muốn cảm ơn Cố Chi, cô tự ý đặt chỗ tại một nhà hàng ở trung tâm, mà khi Cố Chi đưa bé con đến địa điểm hẹn giao cho mẹ thì bị Hà Lâm nói hết lời muốn mời ăn một bữa cơm.
Cố Chi là người thông mình, từ các biểu hiện của Hà Lâm đương nhiên đoán được tâm tư của cô, nhưng mà ngại hai người có quan hệ đồng nghiệp, không tiện nói thẳng vì vậy giả vờ không biết, chỉ khách khí ăn cơm, khách sáo xã giao.
Trong lúc Hà Lâm khéo léo hỏi đến tâm ý của anh: “Đến bây giờ thầy Cố vẫn chưa lập gia đình, người trong nhà không giục thầy sao?”.
Cố Chi bình tĩnh ngẩng đầu, mỉm cười, “Tôi đã có bạn gái, chỉ là thời cơ còn chưa tới, có thể phải chờ một chút, người trong nhà vẫn tôn trọng ý kiến của tôi”.
Hà Lâm kinh hãi, “Tôi nghĩ thầy.... các giáo viên trong trường đều nói, thầy vẫn còn độc thân!”.
“Có lẽ người yêu tôi không nổi tiếng”. Anh nói một câu đùa giỡn, còn Hà Lâm lại không cười được.
Lúc người đàn ông này cúi đầu cắt thịt bò, động tác ưu nhã đẹp mắt, ngón tay thon dài nâng dao nĩa bạc, giống như quý tộc đi ra từ bức tranh trung cổ. Anh mặc áo sơ mi trắng, áo gió màu đen, bởi vì không ở trong trường nên khuya áo ở cổ cũng được cởi ra, thoạt nhìn có vài phần tùy ý, chỉ là từng điểm nhỏ nhưng lại vừa mức như vậy.
Con gái cô thấy anh thông thạo như vậy, đẩy chén đĩa đến trước mặt anh, giọng nói trẻ con: “Chú à, chú cũng cắt giúp con được không? Con không cắt được!”.
Cố Chi bình tĩnh để dao nĩa xuống, ánh mắt nhu hòa, vươn tay giúp con bé cắt thịt nhò thành những khối nhỏ, đương cong trên mặt đẹp đến nỗi khiến người khác phải nín thở.
Bọn họ ngồi gần cửa sổ, giữa trưa ánh sáng mặt trời chiếu trên gò má anh, nhìn giống như có những hạt bụi nhỏ đang nhảy nhót, ngay cả mái đóc đen cũng tỏa ánh hào quang.
Một người đàn ông không thể soi mói.
Nhưng mà có lẽ trước câu đó nên tăng thêm một câu: Một người đàn ông không thuộc về cô, không thể bắt bẻ.
Khi Hà Lâm kết thúc hồi tưởng, nhìn lên nữ sinh trẻ trung trước mặt. Đột nhiê nhớ lại những chi tiết trước kia cô đã coi nhẹ: Ví như người lễ độ xa cách như Cố Chi làm sao lại phạt rieegn Thư Tình chép nhiều lần đổi vị trí động từ như vậy, ví như ngay cả các học sinh chuyên ngành cũng không dám quan tâm gần gũi anh, vì sao Thư Tình lại được anh chiếu cố, không chỉ được anh cúp cấp VCD, sách vở tiếng Pháp miễn phí, mà cả bài tập sai còn bị anh nghiêm nghị phê bình.
Trước kia cô từng nghĩ Thư Tình học giỏi khiến Cố Chi nhìn với cặp mắt khác, giống như cô cũng từng thích nữ sinh có thiên phú trong ngôn ngữ này cho nên không hề nghi ngờ, mà dẫn tới nghi ngờ một người khác. Có lẽ là trong tiềm thức cô cũng không tin một cô bé bình thường như vậy sẽ khiến người đàn ông cao cao tại thượng xuất sắc nội liễm kia rung động.
Cô dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Thư Tình, cố gắng dùng giọng nói ôn tồn bình thường của mình hỏi: “Có phải em và thầy Cố thật sự giống như mọi người nói không?”
Giữa trưa, lúc cô ấy ăn cơm cùng các thành viên câu d.d lạc bộ, đột nhiên nghe thấy một người ở khoa Điện ngồi cạnh hỏi cô: “Khoa các cậu có phải có một nữ sinh tên là Thư Tình không?”.
“Có, làm sao thế?”.
“Cậu không biết à? Không phải sáng nay danh sách ddlqđ bảo vệ nghiên cứu được công bố à? Cái người tên Thư Tình cũng nằm trong danh sách đó, nghe nói cô ta cùng một thầy giáo tiếng Pháp khoa Ngoại Ngữ của các cậu có quan hệ, dựa vào đó mới có được tư cách bảo vệ nghiên cứu”.
Trần Niệm Niệm biến sắc tại chỗ, “Cậu nghe ai nói?”.
Nữ sinh kia rất kinh ngạc, “Tất cả mọi người đều nói như vậy, lúc tớ đi xem danh sách, người bên cạnh cũng đang thảo luận chuyện này”.
Văn phòng của Khoa Điện và khoa Ngoại Ngữ ở cùng một tầng, cho nên bảng thông báo cũng ở cùng một chỗ. Tin tức này nóng hổi như thế, khoa Điện là hàng xóm đương nhiên cũng nhanh chóng biết được.
Trần Niệm Niệm quăng đũa đi, vừa đi ra lqđ ngoài vừa gọi điện thoại cho Thư Tình.
Sáu người trong phòng ngủ đều trở về phòng, ngồi cùng một chỗ thương lượng chuyện này. Thư Tình trầm mặc ngồi trên ghế, rất lâu vẫn không nói gì.
Tính tình Trần Niệm Niệm nóng nảy, cô ấy nói thẳng: “Gọi điện thoại cho phụ đạo viên đi, bảo cô ấy công bố thành tích bảo vệ nghiên cứu, thành tích bình thường, chuyên ngành, tất cả đều bày ra, gọi những người kia đến, mở to hai mắt ra xem cái gì là đúng!”
Tần Khả Vi nhíu mày, “Danh sách cũng đã dán rồi, ai còn xem nội dung bổ sung về sau nữa? Tớ chỉ sợ, cho dù người ta nhìn thấy cũng sẽ giả bộ như không phát hiện ra, dù sao ai chả muốn bảo vệ nghiên cứu? Hâm mộ, ghen ghét và hận hơn, ai thèm để ý xem chân tướng là cái gì”.
Lưu Thù gật đầu, “Hơn nữa, chuyện của Thư Tình với thầy Cố là sự thật, đây mới là mục tiêu công kích của mọi người”.
“Vậy thì dứt khoát để thầy Cố ra mặt làm sáng tỏ chuyện xấu, nói đó là hiểu lầm, Thư Tình không phải là bạn gái của thầy”. Trần Niệm Niệm nhanh nhẹn nghĩ, vỗ tay phát ra tiếng, “Dù sao ngoại trừ chúng ta, những người khác không biết rốt cuộc quan hệ của bọn họ như thế nào”.
Lưu Thù nói: “Nhưng mà sau này thì sao? Thư Tình còn phải học nghiên cứu sinh ở trường hai năm, trong hai năm bọn họ không thể có bất kỳ tiếp xúc nào ở trường, nếu không đó là bọn họ tự đánh mình, cậu cảm thấy điều này hợp với tình hình sao?”.
“Nế không làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại để cho mọi người tiếp tục truyền đi như vậy?”. Ánh mắt Trần Niệm Niệm nhìn Thư Tình, chần chờ nói, “Ngay cả các khoa khác cũng biết rồi, nếu không giải quyết chuyện này thì từ này về sao phải làm sao bây giờ? Không thể để học nghiên cứu sinh hai năm ở trường cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ được”.
....
Tất cả mọi người đang thương lượng biện pháp, bỗng nhiên Thư Tình lại đứng dậy, “Tớ đi ra ngoài gọi điện thoại”.
Mấy ngày nay Cố Chi đi Thượng Hải tham gia một hội thảo nghiên cứu thảo luận tieesng Phap, đương nhiên không biết ở trường xảy ra chuyện gì. Cho dù nói thế nào, Thư Tình vẫn muốn cho anh biết tin tức này, hai người cùng nghĩ biện pháp vẫn tốt hơn một mình cô sốt ruột.
Tiếc là còn chưa ra đến cửa, phụ đạo viên đã gọi điện tới.
Trên đường đến văn phòng, Thư Tình gặp không ít người quen, ánh mắt từng người nhìn cô đều có ý sâu xa. Không biết cảm giác của cô sai hay là vì sao, thậm chí có mấy lần cô láng máng nghe được tên của mình từ trong miệng bọn họ.
Ở cửa cầu thang chính là bảng thông báo, trước đó vẫn có vài người đứng quanh. Lúc này cô nghe thấy một giọng nói rất rõ rang: “Mẹ nó chứ, nhờ bò lên thầy giáo mà được lên danh sách cũng không sợ mất mặt, sau này còn phải học ở trường hai năm đây, cô ta không sợ bị người khác ở sau lưng mắng cô ta không biết xấu hổ sao”.
Có người xem hết danh sách xoay người muốn đi gấp, liếc mắt thấy Thư Tình đi ra từ cầu thang, vội vàng kéo ống tay áo người nọ, người nọ không hiểu ý xoay đầu lại, vừa nhìn thấy Thư Tình thì ánh mắt trở nên khó có thể suy nghĩ.
Thư Tình không chớp mắt đi về văn phòng của phụ đạo viên. Dù nhìn cô không có gì khác thường, nhưng thật sự không thể tránh việc nắm chặt lòng bàn tay vì cô có thể nghe ro tiếng bàn tán ầm ĩ ở sau lưng truyền tới.
Là học sinh cùng khóa, cho dù là không biết rõ nhưng bốn năm trôi qua vẫn có thể chào hỏi nhau. Bây giờ chỉ vì chuyện bảo vệ nghiên cứu, đột nhiên biến thành kẻ thù không đội trời chung, ánh mắt vừa khinh miệt vừa ghen tị của đối phương biểu lộ không bỏ sót.
Cửa phòng làm việc đóng lại, phụ đạo viên ngồi sau bàn, vẻ mặt khó xử.
Cô còn rất trẻ, mới tốt nghiệp không lâu, bởi vì cô có ít kinh nghiêm nên luôn ôn hòa với các học sinh, tuyệt đối không hà khắc. Trong vài năm đó, Thư Tình vẫn luôn là cán bộ, nhiều lần giúp cho cô, quan hệ giữa hai người vẫn luôn tốt.
Cô cân nhắc từ ngữ một chút rồi mới do dự nói: “Chắc là em cũng nghe thấy lời đồn đại kia rồi”.
Từ trong ánh mắt của cô, Thư Tình thấy được sự lo lắng và khó xử của cô giáo, cô dừng một dừng, dường như hạ quyết tâm lớn, sau đó nói: “Đó không phải lời đồn đại”.
Trong văn phòng lập tức lâm vào yên tĩnh, trong ánh mắt kinh ngạc của phụ đạo viên, Thư Tình chậm rãi nói: “Em không muốn giấu diếm cô, chỉ có điều em và thầy cố đúng là không chỉ có quan hệ thầy trò, cho nên nhìn từ góc độ nào đó mà nói, lời đồn kia có một nửa là sự thật”.
.....
Nếu Thư Tình và Cố Chi không có quan hệ, phụ đạo viên tự tin có năng lực đứng ra mắng một vài người sinh sự bịa chuyện, dù sao cô vào Thư Tình vừa là thầy vừa là bạn, cô không hi vọng trông thấy trong hai năm sau cô bé này phải đối mặt với những lời chê trách của mọi người.
Vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thẳng thắn mà nói, thật ra không có một chút quan hệ nào với người khác. Nhưng mà ở đại học, quan hệ giữa người với người có chút phức tạp hơn so với cấp ba, ít hơn so với xã hộ chân chính, và càng dính dáng đến lợi ích thực tế nhiều hơn, không đủ tin tức mang tính chất nổ tung. Cho nên quan hệ thầy trò đồn dại mới có thể bị người khác để ý.
Thư Tình kể qua về quan hệ của cô và Cố Chi, phụ đạo viên giật mình, lúc sau mới há to miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
“Thầy ấy.... nghiêm túc sao?” Đây là lời nói cuối cùng mà cô nghĩ ra được.
Trong lòng Thư Tình lạnh đi, lúc này mới tin rằng chuyện bết bát tới cực điểm, “Ngay cả cô cũng hỏi như vậy thì em có thể biết những người khác sẽ nghĩ như thế nào”.
Cố Chi làm người như thế nào, là giáo viên cùng trường cô hẳn phải rõ nhất, nhưng mà ngay cả phụ đạo viên cũng nghi ngờ lòng của anh, e rằng phản ứng những người khác cũng không khá hơn chút nào.
Thầy giáo trẻ tuổi độc thân và nữ sinh chưa nhiều kinh nghiê sống, những từ như vậy lại rơi vào hai người, nhìn thế nào cũng có chút giật mình.
Phụ đạo viên cũng suy nghĩ về chuyện này, cuối cùng chỉ có thể nói: “Vậy em đi về trước đi, tôi còn phải nghĩ thêm. Em cũng nên bàn với thầy Cố một chút xem việc này nên xử lý như thế nào”.
Thư Tình gật dầu, muốn đi ra ngoài rồi lại bị gọi lại.
“Cô không biết chuyện giữa hai người, nhưng cô vẫn luôn coi em như người bạn. Đứng trên góc độ là bạn em, cô hi vọng mỗi bước đi của em luôn vững vàng, đừng làm ra điều gì sai lầm mới tốt”. Phụ đạo viên cân nhắc, lựa chọn từ ngữ phù hợp, “Em còn trẻ, ở tuổi này đưa ra lựa chọn gì không tốt đều có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của em. Thư Tình, lời người đáng sợ, em suy nghĩ thật kỹ đi. Còn về phần cô, em không cần lo lắng, cô sẽ không nói ra”.
Vẻ mặt của cô rất thận trọng, ánh mắt rất chân thành. Thư Tình giật mình, đột nhiên cô cảm thấy không biết phải làm sau. Đây là phản ứng của cô khi đối mặt với quan tâm không hề giữ lại của người khác, cô chỉ có thể gật đầu, nói: “Em biết”.
Khi cô đi ngang qua văn phòng tiếng Pháp, bởi vì biết rõ Cố Chi không ở đây cho nên cô đi nhanh, không quay đầu lại nhìn vào bên trong.
Cô đi thẳng tới góc cua ở cuối hành lang thì đột nhiên một người đi ra khỏi văn phòng, lên tiếng gọi cô lại.
Thư Tình nhìn lại... là cô chủ nhiệm hệ tiếng Pháp.
Hà Lâm đánh giá nữ sinh ngồi đối diện, cô ấy nhỏ hơn mình tròn tám tuổi, trên khuôn mặt trẻ măng vẫn còn nét ngây thơ, quần áo mặc trên người là những nhán hiệu nhiều năm mình không mua, vốn mặt hướng trời, cũng không có gì khiến người khác kinh ngạc.
So ra mà nói, Hà Lâm chính là người đi ra từ nơi lẫn lộn.
Từ khi còn là học sinh, cô vẫn biết rõ nên làm như thế nào để làm nổi bật ưu thế của mình. Cô dựa vào vẻ dung nhan trời sinh và trang điểm tinh sảo, nhìn cô vừa xinh đẹp vừa xuất chúng, cộng thêm tài ăn nói tốt, khéo léo. Cô nhanh chóng bộc lộ tài năng, bốn năm đại học luôn đảm nhiệm chức vụ cán bộ của lớp và khoa.
Sau khi tốt nghiệp, cô thuận lợi trở thành giáo viên chuyên ngành tiếng Pháp, cô càng hiểu được nên làm như thế nào sử dụng bề ngoài xuất sắc và mánh khóe giao tiếp luyện được từ xưa tới nay.
Cô mặc những bộ quần áo hàng hiệu có thể tốn mất một tháng tiền lương, son môi má hồng đầy đủ, chuyên hàng hiệu quốc tế sang quý trong cửa hàng kinh doanh tầng một/
Phó hiệu trưởng từng lén lút theo đuổi cô, sau đó chủ nhiệm cũng ra ám hiệu với cô, nguyện ý ly hôn với vợ. Thậm chí bọn họ không ngại cô đã từng ly hôn và một đứa con gái ba tuổi.
Nhưng mà Hà Lâm hiểu được làm cách nào để chu toàn, cho dù uyển chuyển từ chối đối phương thì cũng không khiến người ta cảm thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục. Cô tươi cười nói năng, hóa giải được rất nhiều phiền toái, đồng thời dùng sắc đẹp và năng suất công tác để leo lên được vị trí hiện tại. Mà ở khoa ngoại ngữ ít nam, cô chỉ nhìn trúng người đàn ông dịu dàng thanh nhã đó.
Chỉ tiếc kết quả cô tích lũy được xư này đến Cố Chi thì bị phá vỡ. Cho dù cô bày tỏ như thế nào, thậm chí chủ động triển khai tấn công, Cố Chi cũng đều thờ ơ, luôn lễ độ mà xa cách.
Ba tháng trước, lúc Thư Tình còn đang thực tập, cô đã từng hẹn Cố Chi cùng đi ăn cơm, chỉ tiếc Cố Chi cười, từ chối uyển chuyển.
Nhiều lần cô còn dùng lý do xe hết hạn ngạch, ngồi nhờ xe Cố Chi về, ngược lại Cố Chi không hề nói gì điều này. Cô cũng vắt hết óc triển khai sức quyến rũ của mình trên con đường ngắn.
Thậm chí có một ngày, vì trường học chuẩn bị trao đổi sinh viên xuất ngoại mà cô bận sứt đầu mẻ chán, cô còn nhồ Cố Chi giúp cô đến nhà trẻ đón con gái ba tuổi. Lúc đó Cố Chi muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy cô thật sự không có cách nào rời ra được, lại thành khẩn nói người trong nhà không ở thành phố A, rốt cuộc cũng gật đầu đáp ứng.
Giữa trưa hôm đó, vì muốn cảm ơn Cố Chi, cô tự ý đặt chỗ tại một nhà hàng ở trung tâm, mà khi Cố Chi đưa bé con đến địa điểm hẹn giao cho mẹ thì bị Hà Lâm nói hết lời muốn mời ăn một bữa cơm.
Cố Chi là người thông mình, từ các biểu hiện của Hà Lâm đương nhiên đoán được tâm tư của cô, nhưng mà ngại hai người có quan hệ đồng nghiệp, không tiện nói thẳng vì vậy giả vờ không biết, chỉ khách khí ăn cơm, khách sáo xã giao.
Trong lúc Hà Lâm khéo léo hỏi đến tâm ý của anh: “Đến bây giờ thầy Cố vẫn chưa lập gia đình, người trong nhà không giục thầy sao?”.
Cố Chi bình tĩnh ngẩng đầu, mỉm cười, “Tôi đã có bạn gái, chỉ là thời cơ còn chưa tới, có thể phải chờ một chút, người trong nhà vẫn tôn trọng ý kiến của tôi”.
Hà Lâm kinh hãi, “Tôi nghĩ thầy.... các giáo viên trong trường đều nói, thầy vẫn còn độc thân!”.
“Có lẽ người yêu tôi không nổi tiếng”. Anh nói một câu đùa giỡn, còn Hà Lâm lại không cười được.
Lúc người đàn ông này cúi đầu cắt thịt bò, động tác ưu nhã đẹp mắt, ngón tay thon dài nâng dao nĩa bạc, giống như quý tộc đi ra từ bức tranh trung cổ. Anh mặc áo sơ mi trắng, áo gió màu đen, bởi vì không ở trong trường nên khuya áo ở cổ cũng được cởi ra, thoạt nhìn có vài phần tùy ý, chỉ là từng điểm nhỏ nhưng lại vừa mức như vậy.
Con gái cô thấy anh thông thạo như vậy, đẩy chén đĩa đến trước mặt anh, giọng nói trẻ con: “Chú à, chú cũng cắt giúp con được không? Con không cắt được!”.
Cố Chi bình tĩnh để dao nĩa xuống, ánh mắt nhu hòa, vươn tay giúp con bé cắt thịt nhò thành những khối nhỏ, đương cong trên mặt đẹp đến nỗi khiến người khác phải nín thở.
Bọn họ ngồi gần cửa sổ, giữa trưa ánh sáng mặt trời chiếu trên gò má anh, nhìn giống như có những hạt bụi nhỏ đang nhảy nhót, ngay cả mái đóc đen cũng tỏa ánh hào quang.
Một người đàn ông không thể soi mói.
Nhưng mà có lẽ trước câu đó nên tăng thêm một câu: Một người đàn ông không thuộc về cô, không thể bắt bẻ.
Khi Hà Lâm kết thúc hồi tưởng, nhìn lên nữ sinh trẻ trung trước mặt. Đột nhiê nhớ lại những chi tiết trước kia cô đã coi nhẹ: Ví như người lễ độ xa cách như Cố Chi làm sao lại phạt rieegn Thư Tình chép nhiều lần đổi vị trí động từ như vậy, ví như ngay cả các học sinh chuyên ngành cũng không dám quan tâm gần gũi anh, vì sao Thư Tình lại được anh chiếu cố, không chỉ được anh cúp cấp VCD, sách vở tiếng Pháp miễn phí, mà cả bài tập sai còn bị anh nghiêm nghị phê bình.
Trước kia cô từng nghĩ Thư Tình học giỏi khiến Cố Chi nhìn với cặp mắt khác, giống như cô cũng từng thích nữ sinh có thiên phú trong ngôn ngữ này cho nên không hề nghi ngờ, mà dẫn tới nghi ngờ một người khác. Có lẽ là trong tiềm thức cô cũng không tin một cô bé bình thường như vậy sẽ khiến người đàn ông cao cao tại thượng xuất sắc nội liễm kia rung động.
Cô dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Thư Tình, cố gắng dùng giọng nói ôn tồn bình thường của mình hỏi: “Có phải em và thầy Cố thật sự giống như mọi người nói không?”
Tác giả :
Dung Quang