Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai
Chương 53
Dư Tễ Đan cảm thấy mình hoàn toàn nghe không hiểu lời Lý Thời Hồng nói.
thanh âm ngăn không được run rẩy: “Mính Hưu…… Mính Hưu…… Thực xin lỗi, Ông Lý, tôi thật sự không rõ ý tứ của ông…… Mính Hưu……”
“Không rõ?” Lý Thời Hồng cười lạnh nhướng mày, “tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Lý Mính Hưu là vì bảo vệ cô mới có thể bị hạch tội bỏ tù! Cô chẳng lẽ đều không nghĩ tới sao? Nó vốn là một thiên chi kiêu tử, sao có thể đường cùng tới mức trở thành tù nhân? Tôi nói thật, cho dù nó có thật sự phạm chuyện gì, cũng là vấn đề thương nghiệp, đừng nói Mính Hưu từ nhỏ đã đi theo tôi cùng ông ngoại nó du tẩu va chạm với đủ loại tình huống, am hiểu quy tắc trò chơi, thuần thục nắm giữ đúng mực. Cho dù trên thương nghiệp thật sự xảy ra vấn đề, cho dù vấn đề cực lớn, tôi cùng ông ngoại nó đều sẽ không để nó lưu lạc đến nông nỗi bị hạch tội bỏ tù—— nếu quan hệ xã hội cùng năng lực chu toàn đều không có, ông ngoại nó cùng tôi còn mặt mũi trên thế giới này sao?!”
Dư Tễ Đan khó có thể tin lắc đầu: “tôi…… Tôi…… Sao có thể? Mính Hưu bỏ tù là việc bảy năm trước, nhưng mà tôi cùng Mính Hưu…… tôi cùng Mính Hưu mới quen biết nhiều lắm cũng mới nửa năm …… tôi sao có thể……”
Dư Tễ Đan đã bất chấp cái gì gọi là lễ phép—— cô đột nhiên vươn tay, nắm chặt tay Lý Thời Hồng ở bàn đối diện, móng tay sắc bén đâm thật sâu vào cổ tay áo đối phương: “Ông Lý, ông đang nói dối! ông gạt tôi có phải hay không? Ông không thể bởi vì có mâu thuẫn với Mính Hưu, liền dùng cách này chia rẽ chúng tôi ……”
“Ông Lý, tôi không biết ông và Mính Hưu rốt cuộc xảy ra những chuyện gì, kỳ thật Mính Hưu từng nói dối, thời điểm tôi gả cho anh ấy, Mính Hưu chỉ là một kẻ nghèo vừa được phóng thích, nhưng tôi chưa từng ghét bỏ, bởi vì tôi yêu anh ấy! Cái tôi yêu thương là con người anh ấy! Cho nên ông không cần cho rằng tôi giống những phụ nữ tham mê tiền tài ngoài kia, cho rằng tôi vì tiền và địa vị gì đó. Tôi có thể chứng minh, tôi không phải! tôi là một cảnh sát nhân dân, tôi cũng có sự nghiệp cùng tôn nghiêm, hy vọng ông không cần đối với tôi có thành kiến, càng không cần chán ghét tôi, hai người chúng tôi xác thật là bởi vì chân ái mới ở bên nhau……được, hiện tại rốt cuộc người ở bên ngoài nhìn vào, liền nghĩ tôi không xứng với Mính Hưu, tôi sẽ kéo anh ấy bước lùi, cho dù ông chán ghét tôi về tình cảm có thể tha thứ, nhưng người uống nước ấm lạnh tự biết, ông không phải Mính Hưu, ông không thể giúp anh ấy quyết định bất luận chuyện gì…… ông càng không thể nói Mính Hưu là bởi vì tôi…… Bởi vì tôi mới…… Chuyện này quả thực quá vớ vẩn!”
“Chân ái?” Lý Thời Hồng phảng phất như thể nghe được chuyện cười, hung hăng mà ném tay Dư Tễ Đan ra, cũng cười nhạo nói, “Mính Hưu đối với cô là chân ái —— điểm này cho dù tôi không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, nó vì cô đã làm biết bao nhiêu việc, hy sinh bao nhiêu điều lớn lao. Nhưng cô đối với nó là chân ái? Ngại quá, tôi vẫn suy nghĩ đó. Nếu cô đối với nó là chân ái, cô đã không quên nó! Nếu cô đối với nó là chân ái, cô liền sẽ không ngay sau khi mọi chuyện phát sinh, đem mình ẩn nấp trong mai rùa, lựa chọn quên đi khổ sở!”
Lý Thời Hồng thịnh khí lăng nhân chất vấn Dư Tễ Đan: “Lúc trước cô vì sao muốn học trường cảnh sát? Vì cái gì phải làm cảnh sát? Bởi vì cha mẹ cô đều là cảnh sát, hơn nữa công tác vô cùng thần bí, cô cực kỳ khát khao, tôi nói không đúng không?”
Dư Tễ Đan đột nhiên vừa chớp mắt.
Lý Thời Hồng nói……Cái kia!
“Tôi hỏi cô…… Bọn họ chết như thế nào? Cô thật sự quên đến sạch sẽ?”
Dư Tễ Đan ngơ ngác mà nhìn Lý Thời Hồng, trong đầu đã là nghiêng trời lệch đất.
Chết như thế nào?
Cha mẹ cô……
Dư Tễ Đan nuốt nuốt nước miếng: “Bọn họ…… hai chú nói với tôi…… Bọn họ là bởi vì tai nạn xe cộ……”
“Tai nạn xe cộ?” Lý Thời Hồng tràn đầy trào phúng mà cười lạnh một tiếng, “Tai nạn xe cộ thật đúng là cái lý do vạn năng…… tính chất công tác của cha mẹ cô, cho dù năm đó cô không rõ ràng lắm, hiện giờ còn không rõ ràng sao? Để tôi tới nói cho cô biết chân tướng ——”
“Bọn họ là bị trả thù! Báo thù! Nghe hiểu chưa?!”
“Nếu không sao cô có thể tra không ra chân tướng Mính Hưu bị bỏ tù? Đường đường muốn bỏ tù một Lý đại thiếu gia, sao có thể một chút tin tức, một chút tiếng gió đều không có? không phải ‘ Lý gia ’ chúng tôi một tay che trời, cho dù chúng tôi thực sự một tay che trời, án đã phát, nhưng giấy không thể gói được lửa! Nhưng gói lửa lần đó, có rất nhiều thế lực…… Là các thế lực, không hẹn mà muốn cùng một kết quả! Muốn cho giấy gói lửa nghìn năm!”
Ký ức giống như chiếc hộp Pandora, một khi mở ra, liền bắt đầu cuồn cuộn không ngừng phát sinh trong đầu cô từng chuyện từng chuyện một——
Dư Tễ Đan ôm đầu.
Các loại cảnh tượng giống như đã từng quen biết ở trong đầu không ngừng thoáng hiện ——
cảnh tượng này không phải lần đầu tiên xuất hiện trong đầu cô, tại thời điểm Lý Mính Hưu mang cô đi nhảy Bungee, một thời khắc kia, cô sợ hãi nhất, thời khắc sợ hãi nhất, cô cũng đã gặp cảnh tượng như thế……
Cầm dao nhỏ, cả người đầy máu, người là ai?
Nằm trong vũng máu, bộ mặt hoàn toàn thay đổi người đó là ai?
Gắt gao ôm cô, âu yếm cô, hôn cô người đó lại là ai?
Là ai?
Là ai?!
Bọn họ là ai?!!
“Ô ô ——” Dư Tễ Đan thống khổ rên thành tiếng.
Màn ảnh không ngừng kéo gần ——
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần ——
Người Nằm trong vũng máu, đã hoàn toàn thay đổi, ở khoảng cách rất gần cô mới có thể phân biệt ra, kia cũng không phải một, mà là hai người……
Bọn họ là……
Bọn họ là…………
Dư Tễ Đan đếm không hết nước mắt rơi xuống.
Từng giọt từng giọt giống như mất khống chế, ào ào mà chảy xuôi ra bên ngoài ——
Đó là cha mẹ cô!
Là cha mẹ của cô!
“Hiện tại cô cảm giác được thống khổ rồi sao? Hiện tại biết khóc rồi?” Lý Thời Hồng không hề phong độ nắm lấy cổ áo Dư Tễ Đan ——nước mắt đã làm Dư Tễ Đan thấy không rõ mặt đối phương, cô chỉ có thể cảm giác được ông ta đang rất phẫn nộ: “Dư Tễ Đan! Cô sở dĩ có thể quên đi thống khổ, là bởi vì có người giúp cô gánh lấy! Bảy năm cô sống trong bình an hạnh phúc, không một gợn sóng, là bởi vì có người ở ngục giam phung phí quãng thời gian tốt đẹp nhất của nó vì cô!”
Rống giận xong, Lý Thời Hồng liền đem Dư Tễ Đan ném về trên ghế.
Lúc này của phòng bị người ngoài “Loảng xoảng” đá văng ——
“Tễ Đan!”
Người tới gần như là xông vào, anh một tay đem Dư Tễ Đan khóc sắp hỏng ôm vào lòng, anh lấy cổ tay áo, một chút lại một chút nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt đang rơi kia.
Mỗi một giọt nước mắt đều giống như hồng than rực lửa, ở thật sâu trong tâm khảm anh đốt cháy, đem lòng anh làm bỏng toàn bộ——
Anh mềm nhẹ mà dỗ dành cô: “Tễ Đan, Đan Đan ngoan, sao em lại khóc? Không khóc không khóc, chúng ta không khóc……”
Sau đó anh gắt gao ôm Dư Tễ Đan, chậm rãi đem tầm mắt từ trên người Dư Tễ Đan dịch về phía Lý Thời Hồng.
Trong hai giây ngắn ngủi, đủ làm khuôn mặt anh đại biến đến long trời lở đất!
Anh nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Lý Thời Hồng, ông còn là đàn ông sao? Còn là trưởng bối sao? Vấn đề của tôi và ông, không cần lan đến trên người người khác không được sao? Ông có gì bất mãn muốn phát tiết, có năng lực thì trực tiếp tới tìm tôi! Tìm phụ nữ của tôi gây phiền toái làm gì? Ông còn là anh hùng hảo hán sao?”
Thái độ Lý Thời Hồng cũng không tốt hơn là bao.
Hai cha con trên cơ bản đều nổi khùng cả rồi, hai người đều không hề phong độ, ông ta hận sắt không thành thép mà chỉ vào Lý Mính Hưu: “Mày…… Mày con mẹ nó thật là không còn thuốc cứu! Vì phụ nữ, mày từ bỏ mọi thứ, tao thấy mày không muốn nhận cả ruột thịt máu mủ nữa rồi! Tao sao lại sinh ra một đứa như mày chứ?! Nhìn cả người mày xem, từ đầu tới đuôi, có chút nào giống tao không?!”
“Được rồi! Ông Lý!”
Lý Mính Hưu một bên nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tễ Đan, một bên đối với Lý Thời Hồng lạnh lùng trừng mắt, “Ông cho rằng ông là Lôi Phong sao? Giống ông có cái gì tốt? Tôi lại không có thuốc nào cứu được cũng chỉ đối với một người, tôi chỉ yêu một người, chỉ cần một người, chỉ trung thành với một người, đừng nói là sống hay chết, thanh tỉnh hay là điên cuồng, tôi cũng chỉ cùng một người dây dưa! Nhưng ông thì sao? Ông cả đời cô phụ bao nhiêu người? Tạo nghiệp bao nhiêu rồi? Chẳng lẽ còn yêu cầu tôi ở chỗ này cùng ông nói rõ sao? Trên đời này người không có tư cách giáo huấn tôi nhất! Chính! Là! Ông!”
Lý Thời Hồng một chân đá bàn trà, nổi trận lôi đình mắng: “Mày con mẹ nó nói cái gì?! Nói một lần nữa tao nghe! Lại con mẹ nó nói một lần nữa!”
Lý Mính Hưu mở to hai mắt, hiển nhiên cũng nổi trận lôi đình: “Nói thì nói! Tôi sợ ông chắc?! Ông không tư cách! Ông——”
Ngay lúc này, Dư Tễ Đan ôm lấy Lý Mính Hưu, cô khóc lóc thảm thiết: “Mính Hưu…… Mính Hưu……”
Lý Mính Hưu lập tức không hề phản ứng Lý Thời Hồng, nhanh tay nâng Dư Tễ Đan đang khóc như lê hoa đái vũ, an ủi mà hôn hôn, nhẹ nhàng nói: “Được được được, anh không cùng ông ta cãi nhau nữa, chúng ta đi, chúng ta về nhà, được không?”
Ký ức Phủ đầy bụi đã bị xé đi giấy niêm phong, chậm rãi rót từng hồi trong đầu cô.
Cô đem anh ở trước mắt cùng với anh trong trí nhớ hợp hai làm một.
Nhưng nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, cô căn bản thấy không rõ mặt Lý Mính Hưu.
“Mính Hưu……”
Cô quả thật đối với tình huống Lý Mính Hưu năm đó bị bỏ tù sinh ra quá hứng thú, thậm chí còn tìm mọi cách điều tra lịch sử hồ sơ, hồ sơ kia mặt ngoài thoạt nhìn mọi mặt chu đáo, nhưng làm một cảnh sát chuyên nghiệp, chỉ cần cẩn thận đọc một lần, là có thể nhìn ra trong đó trăm ngàn chỗ hở —— cô có thể khẳng định, hồ sơ lịch sử của Lý Mính Hưu tất nhiên là bị người ta động tay động chân qua!
Cô không biết cụ thể xuất phát từ nguyên nhân gì, thậm chí còn muốn thâm nhập điều tra, nhưng không làm tới cùng.
Cô cũng tự mình dò hỏi Lý Mính Hưu, nhưng năng lực nói loanh quanh của anh thật sự quá lợi hại, hơn nữa lúc trước tuy rằng Lý Mính Hưu mặt dày mày dạn một hai phải ở nhà cô, nhưng trên thực tế bọn họ căn bản không thân……
Chờ đến khi bọn họ đi nhảy Bungee, mối quan hệ cũng từ đó bắt đầu phát triển nhanh chóng, cô đã từng trịnh trọng hỏi Lý Mính Hưu chuyện quá khứ ——
Anh nói……
Anh lúc ấy nói……
“Bởi vì một người.”
Cô hỏi “Một hai phải như vậy sao?”
Anh lúc đó trả lời——
“…… Rất nhiều việc anh không nghĩ sẽ để em biết, kỳ thật em cũng cần phải biết. Nhân sinh trên đời, luôn có quá nhiều thứ không như ý nguyền cùng thân bất do kỷ…… “
“……cho dù anh thực sự phạm sai lầm. Không có người nào nguyện ý trong sinh mệnh chính mình lưu lại vết nhơ như vậy, ngục giam không phải nơi ngắm cảnh, bạn tù cũng không phải chiến hữu, nếu có thể lựa chọn, anh chưa từng nghĩ sẽ phạm sai lầm, cũng không nghĩ sẽ bước vào sai lầm đó. Nhưng mà Đan Đan, nhân sinh chính là không công bằng như vậy. Điều em muốn có, liền nhất định phải đánh đổi bằng thứ khác.”
“Nếu ông trời không báo ứng anh, như vậy liền sẽ báo ứng trên người người kia —— cô ấy đối với anh rất quan trọng, so với sinh mệnh anh còn muốn hơn, quan trọng hơn hết thảy, vì bảo vệ cô ấy, bất luận sự tình gì anh cũng đều sẽ làm, anh cũng đều dám làm. Nhưng mà thiện ác đến cùng đều sẽ có báo ứng, trước mặt pháp luật, mỗi người đều bình đẳng, nó sẽ không tha thứ bất kỳ một tội nhân nào. Cho nên…… anh cần thiết phải vì hành động của mình mà chuộc tội.”
Thẳng đến hôm nay, thẳng đến giờ này khắc này, cô mới biết được, những việc kia Lý Mính Hưu làm, là vì muốn bảo vệ một người……
Là cô.
Ngày đó cô còn ăn dấm chua với người nọ…
Nhưng mà… đó lại là cô!
Ngay khi Lý Mính Hưu bế cô lên, cô rốt cuộc không chịu nổi, trước mắt lâm vào một mảnh tối đen.
Bên tai còn quanh quẩn tiếng anh gọi cô.
“Đan Đan!”
Là nhũ danh của cô.
“Đan Đan” của trước kia, trên thế giới này chỉ có cha mẹ cô và Lý Mính Hưu sẽ gọi cô như vậy.
Chỉ có……
***
“Mở cửa xe ra, đội cáng, di động ——”
“Người bị thương phần đầu đã chịu va chạm kịch liệt ——”
“Hai người bị thương đã xác định tử vong!”
thanh âm hỗn loạn quyện vào nhau, ác mộng không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Mà hiện tại, cô rốt cuộc biết, những hỗn loạn kia, cũng không phải ác mộng, mà là sự việc hiện thực đã từng phát sinh trong quá khứ của cô…… Ác mộng!
Dư Tễ Đan lại nghe được thanh âm Lý Mính Hưu.
trầm thấp lại gợi cảm, là tiếng nói cô thích nhất, lỗ tai đều sắp hỏng rồi!
Không biết là trong trí nhớ hay là hiện thực ——
Anh khó dằn nổi:
“Cô ấy sao vẫn không tỉnh? Vì sao trong lúc hôn mê còn khóc đến thương tâm như vậy?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông ta đến tột cùng cùng cô ấy nói cái gì?”
“Hộ sĩ! Hộ sĩ! Cô đo cho cô ấy một lần nữa đi! Cố Duyên Trăn nói không có việc gì, nhưng vợ tôi sao còn không tỉnh?”
……
…………
Dư Tễ Đan mơ mơ màng màng mở to mắt.
“Tỉnh rồi! Tễ Đan tỉnh rồi!”
Đây là tiếng chú ba.
Cơ hồ là cùng thời gian, Lý Mính Hưu nhào tới, anh không ngừng vuốt ve gương mặt cô, “Đan Đan? Có thể nghe thấy anh nói không? Em có khỏe không? Có nơi nào không thoải mái không?”
Mùi thuốc sát trùng khiến cho Dư Tễ Đan biết cô hiện tại đang ở nơi nào.
Cô chậm rì rì chớp mắt vài cái, tầm mắt mới dần dần trở nên rõ ràng.
nhìn chung quanh một chút ——
Trừ bỏ Lý Mính Hưu ra, bên giường bệnh còn có chú ba, cùng với Cố Duyên Trăn vừa mới đẩy cửa vào.
“Mính Hưu……”
Thanh âm cô đã có chút khàn.
Lý Mính Hưu kéo tay cô, nhẹ nhàng hôn hôn: “Đan Đan, anh ở đây!”
“Em biết ——”thanh âm cô lại chứa đầy nức nở, nhưng cô cố nén không cho nước mắt rơi xuống, “toàn bộ em đều nhờ ra rồi…… Mính Hưu……”
Lý Mính Hưu phát ngốc mà “A?” Một tiếng.
Ngược lại chú ba cùng Cố Duyên Trăn mặt đầy vẻ khiếp sợ: “nhớ ra?”
Lý Mính Hưu lúc này mới phản ứng cái gọi là “nhớ ra” của cô là có ý tứ gì, anh buông tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương cho cô: “em…… nhớ ra cái gì?”
“Lý Mính Hưu! Lúc trước em mắng anh, quả nhiên không có mắng sai……” Một hàng thanh lệ từ khóe mắt Dư Tễ Đan chảy xuống, “Anh không phải người, anh căn bản không phải người…… Nếu không phải em tự nhớ ra, anh định cả đời đều không nói cho em biết chân tướng đúng không? Anh có phải định cùng chú hai chú ba giấu diếm em cả đời?”
Chú ba bên cạnh cũng đỏ hốc mắt, ông ấy nhẹ giọng nói: “Tễ Đan…… ngọn nguồn trong đó cũng không phải một hai câu có thể nói rõ ràng, con cũng muốn Lý đại thiếu gia lý giải, tình cảm của cậu ấy đối với con chính là thiên địa chứng giám.”
“Đúng vậy, Tễ Đan.” Cố Duyên Trăn vẫn luôn trầm mặc cũng mở miệng, “Mính Hưu là vì bảo vệ em nên mới không nói cho em biết chân tướng, năm đó cậu ta là muốn bảo hộ em, hiện tại cũng vậy.”
“Mính Hưu……” Dư Tễ Đan vươn tay, tinh tế mà vuốt ve mặt Lý Mính Hưu, từ từ mà thở dài, “Mính Hưu…… em sao lại đáng giá để anh vì em hy sinh đến mức này? Em nào đáng giá để anh nặng tình như vậy?”
thanh âm ngăn không được run rẩy: “Mính Hưu…… Mính Hưu…… Thực xin lỗi, Ông Lý, tôi thật sự không rõ ý tứ của ông…… Mính Hưu……”
“Không rõ?” Lý Thời Hồng cười lạnh nhướng mày, “tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Lý Mính Hưu là vì bảo vệ cô mới có thể bị hạch tội bỏ tù! Cô chẳng lẽ đều không nghĩ tới sao? Nó vốn là một thiên chi kiêu tử, sao có thể đường cùng tới mức trở thành tù nhân? Tôi nói thật, cho dù nó có thật sự phạm chuyện gì, cũng là vấn đề thương nghiệp, đừng nói Mính Hưu từ nhỏ đã đi theo tôi cùng ông ngoại nó du tẩu va chạm với đủ loại tình huống, am hiểu quy tắc trò chơi, thuần thục nắm giữ đúng mực. Cho dù trên thương nghiệp thật sự xảy ra vấn đề, cho dù vấn đề cực lớn, tôi cùng ông ngoại nó đều sẽ không để nó lưu lạc đến nông nỗi bị hạch tội bỏ tù—— nếu quan hệ xã hội cùng năng lực chu toàn đều không có, ông ngoại nó cùng tôi còn mặt mũi trên thế giới này sao?!”
Dư Tễ Đan khó có thể tin lắc đầu: “tôi…… Tôi…… Sao có thể? Mính Hưu bỏ tù là việc bảy năm trước, nhưng mà tôi cùng Mính Hưu…… tôi cùng Mính Hưu mới quen biết nhiều lắm cũng mới nửa năm …… tôi sao có thể……”
Dư Tễ Đan đã bất chấp cái gì gọi là lễ phép—— cô đột nhiên vươn tay, nắm chặt tay Lý Thời Hồng ở bàn đối diện, móng tay sắc bén đâm thật sâu vào cổ tay áo đối phương: “Ông Lý, ông đang nói dối! ông gạt tôi có phải hay không? Ông không thể bởi vì có mâu thuẫn với Mính Hưu, liền dùng cách này chia rẽ chúng tôi ……”
“Ông Lý, tôi không biết ông và Mính Hưu rốt cuộc xảy ra những chuyện gì, kỳ thật Mính Hưu từng nói dối, thời điểm tôi gả cho anh ấy, Mính Hưu chỉ là một kẻ nghèo vừa được phóng thích, nhưng tôi chưa từng ghét bỏ, bởi vì tôi yêu anh ấy! Cái tôi yêu thương là con người anh ấy! Cho nên ông không cần cho rằng tôi giống những phụ nữ tham mê tiền tài ngoài kia, cho rằng tôi vì tiền và địa vị gì đó. Tôi có thể chứng minh, tôi không phải! tôi là một cảnh sát nhân dân, tôi cũng có sự nghiệp cùng tôn nghiêm, hy vọng ông không cần đối với tôi có thành kiến, càng không cần chán ghét tôi, hai người chúng tôi xác thật là bởi vì chân ái mới ở bên nhau……được, hiện tại rốt cuộc người ở bên ngoài nhìn vào, liền nghĩ tôi không xứng với Mính Hưu, tôi sẽ kéo anh ấy bước lùi, cho dù ông chán ghét tôi về tình cảm có thể tha thứ, nhưng người uống nước ấm lạnh tự biết, ông không phải Mính Hưu, ông không thể giúp anh ấy quyết định bất luận chuyện gì…… ông càng không thể nói Mính Hưu là bởi vì tôi…… Bởi vì tôi mới…… Chuyện này quả thực quá vớ vẩn!”
“Chân ái?” Lý Thời Hồng phảng phất như thể nghe được chuyện cười, hung hăng mà ném tay Dư Tễ Đan ra, cũng cười nhạo nói, “Mính Hưu đối với cô là chân ái —— điểm này cho dù tôi không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, nó vì cô đã làm biết bao nhiêu việc, hy sinh bao nhiêu điều lớn lao. Nhưng cô đối với nó là chân ái? Ngại quá, tôi vẫn suy nghĩ đó. Nếu cô đối với nó là chân ái, cô đã không quên nó! Nếu cô đối với nó là chân ái, cô liền sẽ không ngay sau khi mọi chuyện phát sinh, đem mình ẩn nấp trong mai rùa, lựa chọn quên đi khổ sở!”
Lý Thời Hồng thịnh khí lăng nhân chất vấn Dư Tễ Đan: “Lúc trước cô vì sao muốn học trường cảnh sát? Vì cái gì phải làm cảnh sát? Bởi vì cha mẹ cô đều là cảnh sát, hơn nữa công tác vô cùng thần bí, cô cực kỳ khát khao, tôi nói không đúng không?”
Dư Tễ Đan đột nhiên vừa chớp mắt.
Lý Thời Hồng nói……Cái kia!
“Tôi hỏi cô…… Bọn họ chết như thế nào? Cô thật sự quên đến sạch sẽ?”
Dư Tễ Đan ngơ ngác mà nhìn Lý Thời Hồng, trong đầu đã là nghiêng trời lệch đất.
Chết như thế nào?
Cha mẹ cô……
Dư Tễ Đan nuốt nuốt nước miếng: “Bọn họ…… hai chú nói với tôi…… Bọn họ là bởi vì tai nạn xe cộ……”
“Tai nạn xe cộ?” Lý Thời Hồng tràn đầy trào phúng mà cười lạnh một tiếng, “Tai nạn xe cộ thật đúng là cái lý do vạn năng…… tính chất công tác của cha mẹ cô, cho dù năm đó cô không rõ ràng lắm, hiện giờ còn không rõ ràng sao? Để tôi tới nói cho cô biết chân tướng ——”
“Bọn họ là bị trả thù! Báo thù! Nghe hiểu chưa?!”
“Nếu không sao cô có thể tra không ra chân tướng Mính Hưu bị bỏ tù? Đường đường muốn bỏ tù một Lý đại thiếu gia, sao có thể một chút tin tức, một chút tiếng gió đều không có? không phải ‘ Lý gia ’ chúng tôi một tay che trời, cho dù chúng tôi thực sự một tay che trời, án đã phát, nhưng giấy không thể gói được lửa! Nhưng gói lửa lần đó, có rất nhiều thế lực…… Là các thế lực, không hẹn mà muốn cùng một kết quả! Muốn cho giấy gói lửa nghìn năm!”
Ký ức giống như chiếc hộp Pandora, một khi mở ra, liền bắt đầu cuồn cuộn không ngừng phát sinh trong đầu cô từng chuyện từng chuyện một——
Dư Tễ Đan ôm đầu.
Các loại cảnh tượng giống như đã từng quen biết ở trong đầu không ngừng thoáng hiện ——
cảnh tượng này không phải lần đầu tiên xuất hiện trong đầu cô, tại thời điểm Lý Mính Hưu mang cô đi nhảy Bungee, một thời khắc kia, cô sợ hãi nhất, thời khắc sợ hãi nhất, cô cũng đã gặp cảnh tượng như thế……
Cầm dao nhỏ, cả người đầy máu, người là ai?
Nằm trong vũng máu, bộ mặt hoàn toàn thay đổi người đó là ai?
Gắt gao ôm cô, âu yếm cô, hôn cô người đó lại là ai?
Là ai?
Là ai?!
Bọn họ là ai?!!
“Ô ô ——” Dư Tễ Đan thống khổ rên thành tiếng.
Màn ảnh không ngừng kéo gần ——
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần ——
Người Nằm trong vũng máu, đã hoàn toàn thay đổi, ở khoảng cách rất gần cô mới có thể phân biệt ra, kia cũng không phải một, mà là hai người……
Bọn họ là……
Bọn họ là…………
Dư Tễ Đan đếm không hết nước mắt rơi xuống.
Từng giọt từng giọt giống như mất khống chế, ào ào mà chảy xuôi ra bên ngoài ——
Đó là cha mẹ cô!
Là cha mẹ của cô!
“Hiện tại cô cảm giác được thống khổ rồi sao? Hiện tại biết khóc rồi?” Lý Thời Hồng không hề phong độ nắm lấy cổ áo Dư Tễ Đan ——nước mắt đã làm Dư Tễ Đan thấy không rõ mặt đối phương, cô chỉ có thể cảm giác được ông ta đang rất phẫn nộ: “Dư Tễ Đan! Cô sở dĩ có thể quên đi thống khổ, là bởi vì có người giúp cô gánh lấy! Bảy năm cô sống trong bình an hạnh phúc, không một gợn sóng, là bởi vì có người ở ngục giam phung phí quãng thời gian tốt đẹp nhất của nó vì cô!”
Rống giận xong, Lý Thời Hồng liền đem Dư Tễ Đan ném về trên ghế.
Lúc này của phòng bị người ngoài “Loảng xoảng” đá văng ——
“Tễ Đan!”
Người tới gần như là xông vào, anh một tay đem Dư Tễ Đan khóc sắp hỏng ôm vào lòng, anh lấy cổ tay áo, một chút lại một chút nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt đang rơi kia.
Mỗi một giọt nước mắt đều giống như hồng than rực lửa, ở thật sâu trong tâm khảm anh đốt cháy, đem lòng anh làm bỏng toàn bộ——
Anh mềm nhẹ mà dỗ dành cô: “Tễ Đan, Đan Đan ngoan, sao em lại khóc? Không khóc không khóc, chúng ta không khóc……”
Sau đó anh gắt gao ôm Dư Tễ Đan, chậm rãi đem tầm mắt từ trên người Dư Tễ Đan dịch về phía Lý Thời Hồng.
Trong hai giây ngắn ngủi, đủ làm khuôn mặt anh đại biến đến long trời lở đất!
Anh nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Lý Thời Hồng, ông còn là đàn ông sao? Còn là trưởng bối sao? Vấn đề của tôi và ông, không cần lan đến trên người người khác không được sao? Ông có gì bất mãn muốn phát tiết, có năng lực thì trực tiếp tới tìm tôi! Tìm phụ nữ của tôi gây phiền toái làm gì? Ông còn là anh hùng hảo hán sao?”
Thái độ Lý Thời Hồng cũng không tốt hơn là bao.
Hai cha con trên cơ bản đều nổi khùng cả rồi, hai người đều không hề phong độ, ông ta hận sắt không thành thép mà chỉ vào Lý Mính Hưu: “Mày…… Mày con mẹ nó thật là không còn thuốc cứu! Vì phụ nữ, mày từ bỏ mọi thứ, tao thấy mày không muốn nhận cả ruột thịt máu mủ nữa rồi! Tao sao lại sinh ra một đứa như mày chứ?! Nhìn cả người mày xem, từ đầu tới đuôi, có chút nào giống tao không?!”
“Được rồi! Ông Lý!”
Lý Mính Hưu một bên nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tễ Đan, một bên đối với Lý Thời Hồng lạnh lùng trừng mắt, “Ông cho rằng ông là Lôi Phong sao? Giống ông có cái gì tốt? Tôi lại không có thuốc nào cứu được cũng chỉ đối với một người, tôi chỉ yêu một người, chỉ cần một người, chỉ trung thành với một người, đừng nói là sống hay chết, thanh tỉnh hay là điên cuồng, tôi cũng chỉ cùng một người dây dưa! Nhưng ông thì sao? Ông cả đời cô phụ bao nhiêu người? Tạo nghiệp bao nhiêu rồi? Chẳng lẽ còn yêu cầu tôi ở chỗ này cùng ông nói rõ sao? Trên đời này người không có tư cách giáo huấn tôi nhất! Chính! Là! Ông!”
Lý Thời Hồng một chân đá bàn trà, nổi trận lôi đình mắng: “Mày con mẹ nó nói cái gì?! Nói một lần nữa tao nghe! Lại con mẹ nó nói một lần nữa!”
Lý Mính Hưu mở to hai mắt, hiển nhiên cũng nổi trận lôi đình: “Nói thì nói! Tôi sợ ông chắc?! Ông không tư cách! Ông——”
Ngay lúc này, Dư Tễ Đan ôm lấy Lý Mính Hưu, cô khóc lóc thảm thiết: “Mính Hưu…… Mính Hưu……”
Lý Mính Hưu lập tức không hề phản ứng Lý Thời Hồng, nhanh tay nâng Dư Tễ Đan đang khóc như lê hoa đái vũ, an ủi mà hôn hôn, nhẹ nhàng nói: “Được được được, anh không cùng ông ta cãi nhau nữa, chúng ta đi, chúng ta về nhà, được không?”
Ký ức Phủ đầy bụi đã bị xé đi giấy niêm phong, chậm rãi rót từng hồi trong đầu cô.
Cô đem anh ở trước mắt cùng với anh trong trí nhớ hợp hai làm một.
Nhưng nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, cô căn bản thấy không rõ mặt Lý Mính Hưu.
“Mính Hưu……”
Cô quả thật đối với tình huống Lý Mính Hưu năm đó bị bỏ tù sinh ra quá hứng thú, thậm chí còn tìm mọi cách điều tra lịch sử hồ sơ, hồ sơ kia mặt ngoài thoạt nhìn mọi mặt chu đáo, nhưng làm một cảnh sát chuyên nghiệp, chỉ cần cẩn thận đọc một lần, là có thể nhìn ra trong đó trăm ngàn chỗ hở —— cô có thể khẳng định, hồ sơ lịch sử của Lý Mính Hưu tất nhiên là bị người ta động tay động chân qua!
Cô không biết cụ thể xuất phát từ nguyên nhân gì, thậm chí còn muốn thâm nhập điều tra, nhưng không làm tới cùng.
Cô cũng tự mình dò hỏi Lý Mính Hưu, nhưng năng lực nói loanh quanh của anh thật sự quá lợi hại, hơn nữa lúc trước tuy rằng Lý Mính Hưu mặt dày mày dạn một hai phải ở nhà cô, nhưng trên thực tế bọn họ căn bản không thân……
Chờ đến khi bọn họ đi nhảy Bungee, mối quan hệ cũng từ đó bắt đầu phát triển nhanh chóng, cô đã từng trịnh trọng hỏi Lý Mính Hưu chuyện quá khứ ——
Anh nói……
Anh lúc ấy nói……
“Bởi vì một người.”
Cô hỏi “Một hai phải như vậy sao?”
Anh lúc đó trả lời——
“…… Rất nhiều việc anh không nghĩ sẽ để em biết, kỳ thật em cũng cần phải biết. Nhân sinh trên đời, luôn có quá nhiều thứ không như ý nguyền cùng thân bất do kỷ…… “
“……cho dù anh thực sự phạm sai lầm. Không có người nào nguyện ý trong sinh mệnh chính mình lưu lại vết nhơ như vậy, ngục giam không phải nơi ngắm cảnh, bạn tù cũng không phải chiến hữu, nếu có thể lựa chọn, anh chưa từng nghĩ sẽ phạm sai lầm, cũng không nghĩ sẽ bước vào sai lầm đó. Nhưng mà Đan Đan, nhân sinh chính là không công bằng như vậy. Điều em muốn có, liền nhất định phải đánh đổi bằng thứ khác.”
“Nếu ông trời không báo ứng anh, như vậy liền sẽ báo ứng trên người người kia —— cô ấy đối với anh rất quan trọng, so với sinh mệnh anh còn muốn hơn, quan trọng hơn hết thảy, vì bảo vệ cô ấy, bất luận sự tình gì anh cũng đều sẽ làm, anh cũng đều dám làm. Nhưng mà thiện ác đến cùng đều sẽ có báo ứng, trước mặt pháp luật, mỗi người đều bình đẳng, nó sẽ không tha thứ bất kỳ một tội nhân nào. Cho nên…… anh cần thiết phải vì hành động của mình mà chuộc tội.”
Thẳng đến hôm nay, thẳng đến giờ này khắc này, cô mới biết được, những việc kia Lý Mính Hưu làm, là vì muốn bảo vệ một người……
Là cô.
Ngày đó cô còn ăn dấm chua với người nọ…
Nhưng mà… đó lại là cô!
Ngay khi Lý Mính Hưu bế cô lên, cô rốt cuộc không chịu nổi, trước mắt lâm vào một mảnh tối đen.
Bên tai còn quanh quẩn tiếng anh gọi cô.
“Đan Đan!”
Là nhũ danh của cô.
“Đan Đan” của trước kia, trên thế giới này chỉ có cha mẹ cô và Lý Mính Hưu sẽ gọi cô như vậy.
Chỉ có……
***
“Mở cửa xe ra, đội cáng, di động ——”
“Người bị thương phần đầu đã chịu va chạm kịch liệt ——”
“Hai người bị thương đã xác định tử vong!”
thanh âm hỗn loạn quyện vào nhau, ác mộng không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Mà hiện tại, cô rốt cuộc biết, những hỗn loạn kia, cũng không phải ác mộng, mà là sự việc hiện thực đã từng phát sinh trong quá khứ của cô…… Ác mộng!
Dư Tễ Đan lại nghe được thanh âm Lý Mính Hưu.
trầm thấp lại gợi cảm, là tiếng nói cô thích nhất, lỗ tai đều sắp hỏng rồi!
Không biết là trong trí nhớ hay là hiện thực ——
Anh khó dằn nổi:
“Cô ấy sao vẫn không tỉnh? Vì sao trong lúc hôn mê còn khóc đến thương tâm như vậy?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông ta đến tột cùng cùng cô ấy nói cái gì?”
“Hộ sĩ! Hộ sĩ! Cô đo cho cô ấy một lần nữa đi! Cố Duyên Trăn nói không có việc gì, nhưng vợ tôi sao còn không tỉnh?”
……
…………
Dư Tễ Đan mơ mơ màng màng mở to mắt.
“Tỉnh rồi! Tễ Đan tỉnh rồi!”
Đây là tiếng chú ba.
Cơ hồ là cùng thời gian, Lý Mính Hưu nhào tới, anh không ngừng vuốt ve gương mặt cô, “Đan Đan? Có thể nghe thấy anh nói không? Em có khỏe không? Có nơi nào không thoải mái không?”
Mùi thuốc sát trùng khiến cho Dư Tễ Đan biết cô hiện tại đang ở nơi nào.
Cô chậm rì rì chớp mắt vài cái, tầm mắt mới dần dần trở nên rõ ràng.
nhìn chung quanh một chút ——
Trừ bỏ Lý Mính Hưu ra, bên giường bệnh còn có chú ba, cùng với Cố Duyên Trăn vừa mới đẩy cửa vào.
“Mính Hưu……”
Thanh âm cô đã có chút khàn.
Lý Mính Hưu kéo tay cô, nhẹ nhàng hôn hôn: “Đan Đan, anh ở đây!”
“Em biết ——”thanh âm cô lại chứa đầy nức nở, nhưng cô cố nén không cho nước mắt rơi xuống, “toàn bộ em đều nhờ ra rồi…… Mính Hưu……”
Lý Mính Hưu phát ngốc mà “A?” Một tiếng.
Ngược lại chú ba cùng Cố Duyên Trăn mặt đầy vẻ khiếp sợ: “nhớ ra?”
Lý Mính Hưu lúc này mới phản ứng cái gọi là “nhớ ra” của cô là có ý tứ gì, anh buông tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương cho cô: “em…… nhớ ra cái gì?”
“Lý Mính Hưu! Lúc trước em mắng anh, quả nhiên không có mắng sai……” Một hàng thanh lệ từ khóe mắt Dư Tễ Đan chảy xuống, “Anh không phải người, anh căn bản không phải người…… Nếu không phải em tự nhớ ra, anh định cả đời đều không nói cho em biết chân tướng đúng không? Anh có phải định cùng chú hai chú ba giấu diếm em cả đời?”
Chú ba bên cạnh cũng đỏ hốc mắt, ông ấy nhẹ giọng nói: “Tễ Đan…… ngọn nguồn trong đó cũng không phải một hai câu có thể nói rõ ràng, con cũng muốn Lý đại thiếu gia lý giải, tình cảm của cậu ấy đối với con chính là thiên địa chứng giám.”
“Đúng vậy, Tễ Đan.” Cố Duyên Trăn vẫn luôn trầm mặc cũng mở miệng, “Mính Hưu là vì bảo vệ em nên mới không nói cho em biết chân tướng, năm đó cậu ta là muốn bảo hộ em, hiện tại cũng vậy.”
“Mính Hưu……” Dư Tễ Đan vươn tay, tinh tế mà vuốt ve mặt Lý Mính Hưu, từ từ mà thở dài, “Mính Hưu…… em sao lại đáng giá để anh vì em hy sinh đến mức này? Em nào đáng giá để anh nặng tình như vậy?”
Tác giả :
Lệ Chi Hương Cận