Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai
Chương 43
Hành động……
Đúng là cô bị em họ Dư Giang Nguyệt cười nhạo giống “thiếu nữ Vị thành niên”, nhưng Dư Tễ Đan tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, cô đương nhiên biết Lý Mính Hưu nói “hành động” đến tột cùng là muốn hành động cái gì.
Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu, ánh mắt có chút hơi mông lung, cô nhẹ giọng nỉ non tên của hắn: “Mính Hưu……”
Cô không gọi tên của anh còn đỡ, lại dùng ngay giọng mềm mại như vậy gọi tên anh...
Nếu còn có thể bảo trì lý trí, nếu còn có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, còn có thể là một người đàn ông bình thường sao?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Mính Hưu một cánh tay ôm Dư Tễ Đan, một cánh tay khác ngang qua phía sau hai khớp gối của cô, hai tay dùng sức một chút, trực tiếp đem Tễ Đan bế ngang lên.
Dư Tễ Đan trợn tròn mắt nhìn Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu ôm Dư Tễ Đan ra khỏi phòng khách, anh dùng chân đá văng cửa phòng ngủ.
——phòng ngủ của bọn họ.
Lý Mính Hưu ôm Dư Tễ Đan cùng nhau ngã trên giường.
Dư Tễ Đan nhắm hai mắt lại.
Cô cũng không nói rõ tâm tình hiện tại là cái gì, nói sợ hãi thì không phải sợ hãi, nói chờ mong…… Cũng không phải chờ mong.
Cô có thể cảm giác được thân hình ấm áp kề sát chính mình, anh dịu dàng mà hôn má cô, môi cô ……
Cô có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt.
Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu ôm hôn trong chốc lát.
Đột nhiên anh không hề hôn cô nữa.
Đợi hơn nửa phút, anh vẫn không có tiếp tục hôn cô.
Dư Tễ Đan nhíu mày, sau đó chậm rãi, chậm rãi mở to mắt.
Gần như cùng thời gian, cô có thể nhìn thấy ánh mắt của anh, một cách rõ ràng.
Từ ánh mắt cùng biểu tình của anh, Dư Tễ Đan nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, cô không biết anh đang tức giận, hay là vui vẻ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, chỉ có ngón tay một chút lại một chút nhẹ nhàng vuốt ve thái dương của cô.
“…………” Dư Tễ Đan thanh âm có chút run rẩy, “Làm sao vậy? Sao đột nhiên không nhúc nhích?”
Lý Mính Hưu không có trả lời, chỉ trước sau như một mà nhìn chăm chú vào mắt cô.
“Sao vậy?” Dư Tễ Đan không biết rốt cuộc tình huống này là gì, “Mính Hưu? Nghe em nói chuyện không?”
Đầu ngón tay vẫn luôn lưu luyến ở thái dương của cô, theo gương mặt, cổ —— rơi xuống ngực cô.
Dư Tễ Đan lại nhắm hai mắt lại.
Cô cho rằng đầu ngón tay kia một giây tiếp theo sẽ cởi bỏ quần áo ở nhà của cô, hoặc là dứt khoát trực tiếp thăm dò từ khe hở của cúc áo, cùng da thịt mềm mại của cô thân mật tiếp xúc.
Nhưng dự kiến là dự kiến, Lý Mính Hưu lại chậm chạp không có bất kì động tác tiếp theo nào.
Đợi đã lâu, tay anh vẫn không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng mà đặt trên ngực cô, nơi ngăn cách bởi lớp vải của quần áo.
——ngay vị trí trái tim của cô.
“…………” Dư Tễ Đan đành phải một lần nữa mở to mắt, cô nhìn anh, nhỏ giọng dò hỏi, “Anh đến tột cùng làm sao vậy?”
Lý Mính Hưu cười khẽ một tiếng, mà nói: “tim em đập thật là lợi hại, giống như muốn phá ngực mà ra, giống như giây tiếp theo anh liền có thể đem nó hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà nắm trong lòng bàn tay.”
Dư Tễ Đan: “…………”
Cô tưởng tượng mình thực sự bị móc tim ra ngoài, rùng mình một cái.
“Mính Hưu, anh đang kể chuyện xưa sao?” chân mày Tễ Đan nhíu chặt, lại có điểm ủy khuất, “Anh làm sao vậy? Anh tưởng có thể làm em sợ sao?”
Lý Mính Hưu nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, qua vài giây anh lại nở nụ cười, bất đắc dĩ mà nói: “Trên thế giới này sao lại có người phụ nữ không hiểu phong tình như em vậy nhỉ? Em định làm anh tức chết sao, vợ?”
“…………” Dư Tễ Đan hầm hừ mà đẩy Lý Mính Hưu ra, “Anh cút! Anh mau cút đi! Không hiểu phong tình là anh thì có! Anh mới là người định làm em tức chết đây! Đồ chết tiệt!”
Sau khi đẩy Mính Hưu ra, Dư Tễ Đan lập tức ở trên giường lật người, chỉ để lại cho Lý Mính Hưu một bóng lưng.
Dư Tễ Đan thật sự tức điên.
Thật vất vả cô mới chuẩn bị tốt, Lý Mính Hưu thì thế nào? Anh nói với cô một tràng khó hiểu, cuối cùng lại còn nói cô không hiểu phong tình? Nói cô muốn tức chết anh?
Rõ ràng là anh muốn đem cô làm cho tức chết thì có!
Ngay sau đó Lý Mính Hưu lại một lần dán lại, anh từ phía sau ôm lấy cả người Dư Tễ Đan, một bên hôn hôn tai cô, một bên nhẹ giọng hỏi cô: “tức giận sao? Bảo bối? Thật sự tức giận rồi sao?”
“Anh đừng nói chuyện với em!” Dư Tễ Đan tránh né cái hôn của anh, lớn tiếng nói, “Từ giờ trở đi, em tuyên bố cùng anh ly thân!”
Lý Mính Hưu lập tức nở nụ cười. Cô của hiện tại mới giống bộ dáng trước kia, thời điểm anh vừa biết cô, thời điểm anh yêu cô, chứ không phải một bộ dáng “kiên cường” “cuồng công tác” của sau này, không phải một Tễ Đan đem chính mình bảo vệ bên trong tầng tầng lớp lớp những vỏ bọc.
Cô càng trốn, Lý Mính Hưu càng phải hôn cô.
Đến cuối cùng, Dư Tễ Đan chỉ có thể nhận mệnh, tùy ý để anh hôn.
“Bảo bối, em biết không?” Lý Mính Hưu mạnh mẽ giữ mặt cô đối diện mình, bức bách cô mặt đối mặt, anh hôn hôn môi cô, “em có thể tuyên bố ly thân, nhưng cũng chỉ là em đơn phương, bởi vì…… Hiện tại em nghĩ muốn ly thân, nhưng anh lại muốn cùng em chiến tranh nóng.”
Chiến tranh nóng……
“Anh mau cút!” Dư Tễ Đan đẩy Lý Mính Hưu ra, lại một lần nữa xoay người sang chỗ khác, “Ai muốn cùng anh chiến tranh nóng?! Đồ không biết xấu hổ, đầu óc không đứng đắn, anh không cần lại trêu đùa em, anh cho rằng em sẽ để anh tác oai tác quái sao?”
Nói xong hai tai cô cũng thầm đỏ ửng.
Vừa rồi lúc cô chuẩn bị tốt, anh lại trêu đùa cô, tránh được vỏ dưa lại muốn vỏ dừa sao? Nhưng cô không nghĩ sẽ để anh trêu đùa mình lần thứ hai đâu!
Kỳ thật Lý Mính Hưu thật sự không có trêu đùa cô.
Tiếng tim đập của cô, từng chút lại từng chút kích thích màng nhĩ, cũng đánh thẳng vào lòng anh.
Anh không biết tim cô vì cái gì lại đập lợi hại như vậy.
Là bởi vì sợ hãi và lo lắng sao?
Hay là bởi vì…… anh?
Anh thật muốn thôi miên chính mình mà nghĩ cô là vì anh tim mới có thể đập lợi hại như vậy, nhưng anh lại không thể.
Ở trong đầu anh lặp đi lặp lại, không ngừng phân tích cùng nghiền ngẫm Dư Tễ Đan —— có lẽ là anh từ khi sinh ra đã có sẵn bản tính thương nhân.
Vì thế, lần đầu tiên trong đời anh bị bản tính này hại khổ, mặt khác anh đương nhiên ý thức được, từ khi gặp cô, trái tim rộng mở kia đã sớm đóng lại với anh.
Lý Mính Hưu đem Dư Tễ Đan ôm chặt hơn nữa, lưng cô cùng ngực anh dán vào nhau.
Không sao cả, anh còn có thời gian cả đời bên cô.
Anh có thể làm cô mở lòng ra với anh một lần thì có thể mở ra lần thứ hai.
Tương lai còn dài ……
***
Sự tình Dư Giang nguyệt cùng Lôi Hạo, rốt cuộc giống một quả bom, đem cả nhà họ Dư nổ tung, long trời lở đất.
Ngay lúc này, ông bà, chú thím mới biết được Dư Tễ Đan căn bản không phải kẻ điên, cô lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn lại nghe lời.
Xưa nay nó là đứa trẻ ngoan!
Vậy nên nếu trước đây bọn họ luôn nhìn Lý Mính Hưu không thuận mắt thì bây giờ càng cảm thấy anh mi thanh mục tú hẳn lên ——
Con rể này cũng thật tốt!
Trừ bỏ không có tiền, là một đứa trẻ nghèo khó ra, mặt khác cũng không có vấn đề gì.
Hôn nhân của Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu trở nên bình thường hẳn.
Gần đây bọn họ đến nhà ông bà.
Dư Tễ Đan thấy Lý Mính Hưu hút thuốc đều mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng may có anh bồi chú hai hút thuốc, chú mới không đến nỗi buồn bực như vậy.
Mà thím hai đâu, nhìn thấy Dư Tễ Đan liền bắt đầu khóc, một câu lặp lại lải nhải: “—— Giang Nguyệt như thế nào có thể trộm hộ khẩu đi kết hôn cơ chứ?”
Dư Tễ Đan lôi kéo tay thím hai, điều nên nói mấy ngày nay cô đều nói không biết bao nhiêu lần rồi, miệng khô lưỡi khô.
Mà đàn ông nói chuyện sẽ không thương tâm phụ nữ, cũng không có nước mắt dạt dào.
Ngoài ban công ——
Chú hai ngốc lăng lăng mà ngẩng đầu nhìn vào không trung đầy sao, nhẹ giọng hỏi Lý Mính Hưu: “Nếu tương lai con cùng Tễ Đan sinh con gái, nó cũng muốn cùng người tình một đêm kết hôn, con sẽ làm sao?”
“Nếu là con gái của con……” Lý Mính Hưu hạ đầu ngón tay kẹp thuốc lá, điểm điểm, khói bụi theo gió bay đi, anh nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, cười khẽ, “Nếu là con gái của con, con sẽ đập cho con bé một trận, thật sự sẽ đâ cho con bé một trận—— không phải vì con là ba con bé, mà vì con là chồng của mẹ con bé.”
“Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, nó đều không nên làm người mẹ yêu thương nó nhất thương tâm như vậy, nó không nên để mẹ mình cả ngày lấy nước mắt rửa mặt ——nó cũng không quyền, cũng không có tư cách làm như vậy, nó không đau lòng mẹ mình, nhưng còn con, con sẽ đau lòng.”
“Con sẽ đánh nó một trận, sau đó sẽ chúc phúc cho nó……”
“—— đó là vì con là cha nó. Con gái muốn kết hôn, thành gia lập thất, con đương nhiên sẽ chúc phúc cho nó. Đối phương cho dù là dạng đàn ông nào cũng không quan trọng, bọn chúng quen biết như thế nào, quen biết bao lâu, điều kiện của tên kia thế nào đều không quan trọng, chỉ cần con gái thích, chỉ cần con gái con yêu nó, chỉ cần con gái cùng nó ở bên nhau vui vẻ là được, mặt khác đều không quan trọng. bởi vì, con vĩnh viễn sẽ là hậu thuẫn kiên cường nhất của nó! Con là cha nó, nên nhất định sẽ để nó muốn làm gì thì tự mình làm. Nhưng mà, con sẽ cảnh cáo tên kia, ‘ nếu cậu không thể cho con gái tôi hạnh phúc, nếu cậu làm nó thương tâm, như vậy…… ngày lành của cậu cũng hết rồi! ’”
Chú hai nhìn Lý Mính Hưu liếc mắt một cái, cười như không mà nói: “Con có thể làm như vậy sao?”
“Chỉ cần chú không cảm thấy con đứng nói chuyện không đau eo thì tốt rồi. Hiện tại Giang Nguyệt đã quyết tâm, chứng nhận kết hôn cũng đã lấy rồi, mọi người lại ra sức phản đối, làm Giang Nguyệt bị đẩy vào thế khó xử, không bằng thử chấp nhận hai đứa, chúc phúc cho hai đứa, tốt xấu gì thì hiện tại cô ấy cũng vui vẻ, hạnh phúc, dù sao sự tình mọi người lo lắng cũng chưa xảy ra ——”
Lý Mính Hưu nở nụ cười: “…… Cô ấy không phải còn có chú thím làm hậu thuẫn sao?”
Chú hai cười một tiếng ngắn ngủi, đem điếu thuốc trong tay mình dụi tắt.
***
Trải qua mấy ngày đấu tranh, chú thím quyết định thử tiếp thu Dư Giang Nguyệt cùng Lôi Hạo.
Chọn một ngày chủ nhật, cả nhà gặp mặt.
Tựa như lần trước Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu.
Lần này là đôi vợ chồng trẻ muốn gặp gia trưởng.
Trong bữa tiệc Dư Giang Nguyệt cùng Lôi Hạo kính rượu, thậm chí còn khom lưng tạ tội với chú thím.
Dư Giang nguyệt có khóc nức nở, “Thực xin lỗi ba mẹ, tha thứ cho chúng con tùy hứng, ngàn sai vạn sai, con không nên trộm hộ khẩu …… để cho ba mẹ thương tâm.”
Trường hợp thật cảm động.
Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu là chị gái và anh rể, bọn họ cùng thế hệ, tự nhiên không cần tham dự, hai người liền ngọt ngọt ngào ngào mà đút cho nhau ăn.
Tiệc này là do Lôi Hạo đặt, cũng là đặt trong lúc vội vàng, phòng kín đã hết chỗ, cho nên bọn họ chỉ có thể ở trong đại sảnh.
Đại sảnh nhà hàng cực kỳ ồn ào.
Lý Mính Hưu mới vừa lột cua cho Dư Tễ Đan, liền có một người đàn ông trung niên lảo đảo đi tới, hắn dùng sức chụp vào bả vai Lý Mính Hưu, mồm miệng không rõ mà nói: “Tiểu Lý!”
Nhìn dáng vẻ hiển nhiên là uống không ít.
Lý Mính Hưu quay đầu nhìn lại, anh ngẩn ra hai giây.
Mặt người kia đỏ bừng, cười ha hả hỏi: “từ xa tôi đã đoán là cậu, nhưng không dám xác định, tôi nghĩ hẳn là cậu còn ở trong kia, không nghĩ tới thật sự là cậu…… Cậu như thế nào đã ra ngoài rồi? Tôi nhớ rõ còn chưa tới thời gian mà? Cậu được giảm hình phạt đúng không? ra Khi nào vậy?”
Trừ bỏ Dư Tễ Đan, những người khác, bao gồm chú thím, Dư Giang Nguyệt Lôi Hạo, tất cả mọi người nhìn về phía Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu: “…………”
“Ai nha, có phải đã tạo phiền toái cho cậu rồi không? Tôi nghe người ta nói, nhìn thấy bạn tù thì giả không quen biết, bởi vì thứ cho nhau cũng chỉ có đen đủi, nhưng chúng ta ở bên nhau ngồi xổm tận bốn năm, cũng coi như là có tình cảm sâu đậm đi……”
Lý Mính Hưu: “…………”
Người này xác thật là bạn tù của anh, nhưng tình cảm sâu đậm thì bỏ đi ……
Ánh mắt những người khác đều hướng về phía Dư Tễ Đan.
Trước nay cô không cùng người trong nhà nói qua việc Lý Mính Hưu từng ngồi tù!
Hóa ra Lý Mính Hưu không chỉ có nghèo, còn là một kẻ có tiền án???
Chú thím tức khắc đầu váng mắt hoa.
Bọn họ vừa mới tiếp nhận chuyện Dư Giang nguyệt, không nghĩ tới Dư Tễ Đan bên này lại thêm chuyện xấu……
Không đợi Lý Mính Hưu nói chuyện, lại có người chạy tới.
Người nọ giày da tây trang, dáng vẻ đường đường. vẻ mặt nịnh nọt mà hơi khom lưng với Lý Mính Hưu: “Lý tổng, không nghĩ tới ở đây ăn cơm cũng gặp anh, vinh hạnh của tôi.”
Lý Mính Hưu: “…………”
Đúng là cô bị em họ Dư Giang Nguyệt cười nhạo giống “thiếu nữ Vị thành niên”, nhưng Dư Tễ Đan tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, cô đương nhiên biết Lý Mính Hưu nói “hành động” đến tột cùng là muốn hành động cái gì.
Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu, ánh mắt có chút hơi mông lung, cô nhẹ giọng nỉ non tên của hắn: “Mính Hưu……”
Cô không gọi tên của anh còn đỡ, lại dùng ngay giọng mềm mại như vậy gọi tên anh...
Nếu còn có thể bảo trì lý trí, nếu còn có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, còn có thể là một người đàn ông bình thường sao?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Mính Hưu một cánh tay ôm Dư Tễ Đan, một cánh tay khác ngang qua phía sau hai khớp gối của cô, hai tay dùng sức một chút, trực tiếp đem Tễ Đan bế ngang lên.
Dư Tễ Đan trợn tròn mắt nhìn Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu ôm Dư Tễ Đan ra khỏi phòng khách, anh dùng chân đá văng cửa phòng ngủ.
——phòng ngủ của bọn họ.
Lý Mính Hưu ôm Dư Tễ Đan cùng nhau ngã trên giường.
Dư Tễ Đan nhắm hai mắt lại.
Cô cũng không nói rõ tâm tình hiện tại là cái gì, nói sợ hãi thì không phải sợ hãi, nói chờ mong…… Cũng không phải chờ mong.
Cô có thể cảm giác được thân hình ấm áp kề sát chính mình, anh dịu dàng mà hôn má cô, môi cô ……
Cô có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt.
Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu ôm hôn trong chốc lát.
Đột nhiên anh không hề hôn cô nữa.
Đợi hơn nửa phút, anh vẫn không có tiếp tục hôn cô.
Dư Tễ Đan nhíu mày, sau đó chậm rãi, chậm rãi mở to mắt.
Gần như cùng thời gian, cô có thể nhìn thấy ánh mắt của anh, một cách rõ ràng.
Từ ánh mắt cùng biểu tình của anh, Dư Tễ Đan nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, cô không biết anh đang tức giận, hay là vui vẻ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, chỉ có ngón tay một chút lại một chút nhẹ nhàng vuốt ve thái dương của cô.
“…………” Dư Tễ Đan thanh âm có chút run rẩy, “Làm sao vậy? Sao đột nhiên không nhúc nhích?”
Lý Mính Hưu không có trả lời, chỉ trước sau như một mà nhìn chăm chú vào mắt cô.
“Sao vậy?” Dư Tễ Đan không biết rốt cuộc tình huống này là gì, “Mính Hưu? Nghe em nói chuyện không?”
Đầu ngón tay vẫn luôn lưu luyến ở thái dương của cô, theo gương mặt, cổ —— rơi xuống ngực cô.
Dư Tễ Đan lại nhắm hai mắt lại.
Cô cho rằng đầu ngón tay kia một giây tiếp theo sẽ cởi bỏ quần áo ở nhà của cô, hoặc là dứt khoát trực tiếp thăm dò từ khe hở của cúc áo, cùng da thịt mềm mại của cô thân mật tiếp xúc.
Nhưng dự kiến là dự kiến, Lý Mính Hưu lại chậm chạp không có bất kì động tác tiếp theo nào.
Đợi đã lâu, tay anh vẫn không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng mà đặt trên ngực cô, nơi ngăn cách bởi lớp vải của quần áo.
——ngay vị trí trái tim của cô.
“…………” Dư Tễ Đan đành phải một lần nữa mở to mắt, cô nhìn anh, nhỏ giọng dò hỏi, “Anh đến tột cùng làm sao vậy?”
Lý Mính Hưu cười khẽ một tiếng, mà nói: “tim em đập thật là lợi hại, giống như muốn phá ngực mà ra, giống như giây tiếp theo anh liền có thể đem nó hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà nắm trong lòng bàn tay.”
Dư Tễ Đan: “…………”
Cô tưởng tượng mình thực sự bị móc tim ra ngoài, rùng mình một cái.
“Mính Hưu, anh đang kể chuyện xưa sao?” chân mày Tễ Đan nhíu chặt, lại có điểm ủy khuất, “Anh làm sao vậy? Anh tưởng có thể làm em sợ sao?”
Lý Mính Hưu nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, qua vài giây anh lại nở nụ cười, bất đắc dĩ mà nói: “Trên thế giới này sao lại có người phụ nữ không hiểu phong tình như em vậy nhỉ? Em định làm anh tức chết sao, vợ?”
“…………” Dư Tễ Đan hầm hừ mà đẩy Lý Mính Hưu ra, “Anh cút! Anh mau cút đi! Không hiểu phong tình là anh thì có! Anh mới là người định làm em tức chết đây! Đồ chết tiệt!”
Sau khi đẩy Mính Hưu ra, Dư Tễ Đan lập tức ở trên giường lật người, chỉ để lại cho Lý Mính Hưu một bóng lưng.
Dư Tễ Đan thật sự tức điên.
Thật vất vả cô mới chuẩn bị tốt, Lý Mính Hưu thì thế nào? Anh nói với cô một tràng khó hiểu, cuối cùng lại còn nói cô không hiểu phong tình? Nói cô muốn tức chết anh?
Rõ ràng là anh muốn đem cô làm cho tức chết thì có!
Ngay sau đó Lý Mính Hưu lại một lần dán lại, anh từ phía sau ôm lấy cả người Dư Tễ Đan, một bên hôn hôn tai cô, một bên nhẹ giọng hỏi cô: “tức giận sao? Bảo bối? Thật sự tức giận rồi sao?”
“Anh đừng nói chuyện với em!” Dư Tễ Đan tránh né cái hôn của anh, lớn tiếng nói, “Từ giờ trở đi, em tuyên bố cùng anh ly thân!”
Lý Mính Hưu lập tức nở nụ cười. Cô của hiện tại mới giống bộ dáng trước kia, thời điểm anh vừa biết cô, thời điểm anh yêu cô, chứ không phải một bộ dáng “kiên cường” “cuồng công tác” của sau này, không phải một Tễ Đan đem chính mình bảo vệ bên trong tầng tầng lớp lớp những vỏ bọc.
Cô càng trốn, Lý Mính Hưu càng phải hôn cô.
Đến cuối cùng, Dư Tễ Đan chỉ có thể nhận mệnh, tùy ý để anh hôn.
“Bảo bối, em biết không?” Lý Mính Hưu mạnh mẽ giữ mặt cô đối diện mình, bức bách cô mặt đối mặt, anh hôn hôn môi cô, “em có thể tuyên bố ly thân, nhưng cũng chỉ là em đơn phương, bởi vì…… Hiện tại em nghĩ muốn ly thân, nhưng anh lại muốn cùng em chiến tranh nóng.”
Chiến tranh nóng……
“Anh mau cút!” Dư Tễ Đan đẩy Lý Mính Hưu ra, lại một lần nữa xoay người sang chỗ khác, “Ai muốn cùng anh chiến tranh nóng?! Đồ không biết xấu hổ, đầu óc không đứng đắn, anh không cần lại trêu đùa em, anh cho rằng em sẽ để anh tác oai tác quái sao?”
Nói xong hai tai cô cũng thầm đỏ ửng.
Vừa rồi lúc cô chuẩn bị tốt, anh lại trêu đùa cô, tránh được vỏ dưa lại muốn vỏ dừa sao? Nhưng cô không nghĩ sẽ để anh trêu đùa mình lần thứ hai đâu!
Kỳ thật Lý Mính Hưu thật sự không có trêu đùa cô.
Tiếng tim đập của cô, từng chút lại từng chút kích thích màng nhĩ, cũng đánh thẳng vào lòng anh.
Anh không biết tim cô vì cái gì lại đập lợi hại như vậy.
Là bởi vì sợ hãi và lo lắng sao?
Hay là bởi vì…… anh?
Anh thật muốn thôi miên chính mình mà nghĩ cô là vì anh tim mới có thể đập lợi hại như vậy, nhưng anh lại không thể.
Ở trong đầu anh lặp đi lặp lại, không ngừng phân tích cùng nghiền ngẫm Dư Tễ Đan —— có lẽ là anh từ khi sinh ra đã có sẵn bản tính thương nhân.
Vì thế, lần đầu tiên trong đời anh bị bản tính này hại khổ, mặt khác anh đương nhiên ý thức được, từ khi gặp cô, trái tim rộng mở kia đã sớm đóng lại với anh.
Lý Mính Hưu đem Dư Tễ Đan ôm chặt hơn nữa, lưng cô cùng ngực anh dán vào nhau.
Không sao cả, anh còn có thời gian cả đời bên cô.
Anh có thể làm cô mở lòng ra với anh một lần thì có thể mở ra lần thứ hai.
Tương lai còn dài ……
***
Sự tình Dư Giang nguyệt cùng Lôi Hạo, rốt cuộc giống một quả bom, đem cả nhà họ Dư nổ tung, long trời lở đất.
Ngay lúc này, ông bà, chú thím mới biết được Dư Tễ Đan căn bản không phải kẻ điên, cô lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn lại nghe lời.
Xưa nay nó là đứa trẻ ngoan!
Vậy nên nếu trước đây bọn họ luôn nhìn Lý Mính Hưu không thuận mắt thì bây giờ càng cảm thấy anh mi thanh mục tú hẳn lên ——
Con rể này cũng thật tốt!
Trừ bỏ không có tiền, là một đứa trẻ nghèo khó ra, mặt khác cũng không có vấn đề gì.
Hôn nhân của Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu trở nên bình thường hẳn.
Gần đây bọn họ đến nhà ông bà.
Dư Tễ Đan thấy Lý Mính Hưu hút thuốc đều mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng may có anh bồi chú hai hút thuốc, chú mới không đến nỗi buồn bực như vậy.
Mà thím hai đâu, nhìn thấy Dư Tễ Đan liền bắt đầu khóc, một câu lặp lại lải nhải: “—— Giang Nguyệt như thế nào có thể trộm hộ khẩu đi kết hôn cơ chứ?”
Dư Tễ Đan lôi kéo tay thím hai, điều nên nói mấy ngày nay cô đều nói không biết bao nhiêu lần rồi, miệng khô lưỡi khô.
Mà đàn ông nói chuyện sẽ không thương tâm phụ nữ, cũng không có nước mắt dạt dào.
Ngoài ban công ——
Chú hai ngốc lăng lăng mà ngẩng đầu nhìn vào không trung đầy sao, nhẹ giọng hỏi Lý Mính Hưu: “Nếu tương lai con cùng Tễ Đan sinh con gái, nó cũng muốn cùng người tình một đêm kết hôn, con sẽ làm sao?”
“Nếu là con gái của con……” Lý Mính Hưu hạ đầu ngón tay kẹp thuốc lá, điểm điểm, khói bụi theo gió bay đi, anh nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, cười khẽ, “Nếu là con gái của con, con sẽ đập cho con bé một trận, thật sự sẽ đâ cho con bé một trận—— không phải vì con là ba con bé, mà vì con là chồng của mẹ con bé.”
“Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, nó đều không nên làm người mẹ yêu thương nó nhất thương tâm như vậy, nó không nên để mẹ mình cả ngày lấy nước mắt rửa mặt ——nó cũng không quyền, cũng không có tư cách làm như vậy, nó không đau lòng mẹ mình, nhưng còn con, con sẽ đau lòng.”
“Con sẽ đánh nó một trận, sau đó sẽ chúc phúc cho nó……”
“—— đó là vì con là cha nó. Con gái muốn kết hôn, thành gia lập thất, con đương nhiên sẽ chúc phúc cho nó. Đối phương cho dù là dạng đàn ông nào cũng không quan trọng, bọn chúng quen biết như thế nào, quen biết bao lâu, điều kiện của tên kia thế nào đều không quan trọng, chỉ cần con gái thích, chỉ cần con gái con yêu nó, chỉ cần con gái cùng nó ở bên nhau vui vẻ là được, mặt khác đều không quan trọng. bởi vì, con vĩnh viễn sẽ là hậu thuẫn kiên cường nhất của nó! Con là cha nó, nên nhất định sẽ để nó muốn làm gì thì tự mình làm. Nhưng mà, con sẽ cảnh cáo tên kia, ‘ nếu cậu không thể cho con gái tôi hạnh phúc, nếu cậu làm nó thương tâm, như vậy…… ngày lành của cậu cũng hết rồi! ’”
Chú hai nhìn Lý Mính Hưu liếc mắt một cái, cười như không mà nói: “Con có thể làm như vậy sao?”
“Chỉ cần chú không cảm thấy con đứng nói chuyện không đau eo thì tốt rồi. Hiện tại Giang Nguyệt đã quyết tâm, chứng nhận kết hôn cũng đã lấy rồi, mọi người lại ra sức phản đối, làm Giang Nguyệt bị đẩy vào thế khó xử, không bằng thử chấp nhận hai đứa, chúc phúc cho hai đứa, tốt xấu gì thì hiện tại cô ấy cũng vui vẻ, hạnh phúc, dù sao sự tình mọi người lo lắng cũng chưa xảy ra ——”
Lý Mính Hưu nở nụ cười: “…… Cô ấy không phải còn có chú thím làm hậu thuẫn sao?”
Chú hai cười một tiếng ngắn ngủi, đem điếu thuốc trong tay mình dụi tắt.
***
Trải qua mấy ngày đấu tranh, chú thím quyết định thử tiếp thu Dư Giang Nguyệt cùng Lôi Hạo.
Chọn một ngày chủ nhật, cả nhà gặp mặt.
Tựa như lần trước Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu.
Lần này là đôi vợ chồng trẻ muốn gặp gia trưởng.
Trong bữa tiệc Dư Giang Nguyệt cùng Lôi Hạo kính rượu, thậm chí còn khom lưng tạ tội với chú thím.
Dư Giang nguyệt có khóc nức nở, “Thực xin lỗi ba mẹ, tha thứ cho chúng con tùy hứng, ngàn sai vạn sai, con không nên trộm hộ khẩu …… để cho ba mẹ thương tâm.”
Trường hợp thật cảm động.
Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu là chị gái và anh rể, bọn họ cùng thế hệ, tự nhiên không cần tham dự, hai người liền ngọt ngọt ngào ngào mà đút cho nhau ăn.
Tiệc này là do Lôi Hạo đặt, cũng là đặt trong lúc vội vàng, phòng kín đã hết chỗ, cho nên bọn họ chỉ có thể ở trong đại sảnh.
Đại sảnh nhà hàng cực kỳ ồn ào.
Lý Mính Hưu mới vừa lột cua cho Dư Tễ Đan, liền có một người đàn ông trung niên lảo đảo đi tới, hắn dùng sức chụp vào bả vai Lý Mính Hưu, mồm miệng không rõ mà nói: “Tiểu Lý!”
Nhìn dáng vẻ hiển nhiên là uống không ít.
Lý Mính Hưu quay đầu nhìn lại, anh ngẩn ra hai giây.
Mặt người kia đỏ bừng, cười ha hả hỏi: “từ xa tôi đã đoán là cậu, nhưng không dám xác định, tôi nghĩ hẳn là cậu còn ở trong kia, không nghĩ tới thật sự là cậu…… Cậu như thế nào đã ra ngoài rồi? Tôi nhớ rõ còn chưa tới thời gian mà? Cậu được giảm hình phạt đúng không? ra Khi nào vậy?”
Trừ bỏ Dư Tễ Đan, những người khác, bao gồm chú thím, Dư Giang Nguyệt Lôi Hạo, tất cả mọi người nhìn về phía Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu: “…………”
“Ai nha, có phải đã tạo phiền toái cho cậu rồi không? Tôi nghe người ta nói, nhìn thấy bạn tù thì giả không quen biết, bởi vì thứ cho nhau cũng chỉ có đen đủi, nhưng chúng ta ở bên nhau ngồi xổm tận bốn năm, cũng coi như là có tình cảm sâu đậm đi……”
Lý Mính Hưu: “…………”
Người này xác thật là bạn tù của anh, nhưng tình cảm sâu đậm thì bỏ đi ……
Ánh mắt những người khác đều hướng về phía Dư Tễ Đan.
Trước nay cô không cùng người trong nhà nói qua việc Lý Mính Hưu từng ngồi tù!
Hóa ra Lý Mính Hưu không chỉ có nghèo, còn là một kẻ có tiền án???
Chú thím tức khắc đầu váng mắt hoa.
Bọn họ vừa mới tiếp nhận chuyện Dư Giang nguyệt, không nghĩ tới Dư Tễ Đan bên này lại thêm chuyện xấu……
Không đợi Lý Mính Hưu nói chuyện, lại có người chạy tới.
Người nọ giày da tây trang, dáng vẻ đường đường. vẻ mặt nịnh nọt mà hơi khom lưng với Lý Mính Hưu: “Lý tổng, không nghĩ tới ở đây ăn cơm cũng gặp anh, vinh hạnh của tôi.”
Lý Mính Hưu: “…………”
Tác giả :
Lệ Chi Hương Cận