Người Con Gái Mang Tên Tuyết
Chương 24: Anh đã yêu em, người con gái mang tên Tuyết!!
Một ngày nắng nhẹ, gió thanh và bầu trời trong xanh tươi đẹp đã biến mất, dường như trong mắt người đàn ông kia, chỉ còn lại hình ảnh người con gái đang ở trong vòng ôm của kẻ khác, mây đen, gió lạnh, mưa gào như đang đổ xuống.
Hạ Lâm Phong nhìn Lâm Thư Tuyết đang ở trong vòng tay của người đàn ông khác, ánh mắt không dấu được sự tức giận cùng ghen tuông đang dâng đầy, không chần chừ mà bước lại phía tên đàn ông kia, mạnh mẽ đưa tay ra giành cô lại với mình, giọng nói có phần cảnh cáo cùng uy hiếp đầy bá đạo.
“Anh là ai?”
Lâm Thư Tuyết đầu bỗng cảm thấy nhức nhối vô cùng, trên đỉnh đầu như có hai luồng điện khác nhau đang tranh đấu, mà cô thì lại đang rất mệt, mệt đến nỗi không muốn nói gì hết, vì thế để mặc hai tên kia muốn làm gì thì làm, như không cần biết hai người nói gì với nhau mà tựa đầu vào lòng Hạ Lâm Phong lim dim ngủ, sao cô thấy buồn ngủ quá.
Người đàn ông kia tự nhiên nhìn Hạ Lâm Phong rồi cười, sau đó tự tin cúi xuống nhặt hộp quà của mình vừa làm rớt, làm như là cố tình moi nó ra cho người bên cạnh thấy.
“Thư nhi, đây là món quà anh muốn tặng em”
Anh ta vừa nói dứt câu thì không đợi Hạ Lâm Phong lên tiếng, Lâm Thư Tuyết vừa lười biếng vừa buông xuống một câu xanh rờn, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn anh ta lấy một lần, cô thật sự không thể nào chịu được nữa, phải chấm dứt ngay mới được.
“Anh là ai, tôi có quen anh không?”
Hạ Lâm Phong còn đang chuẩn bị tra khảo, thì lại nhìn thấy cái váy kia, anh ta nhận ra ngay đó là cái váy anh ta muốn chọn cho cô, thì ra anh ta ta hóa ra là tên đấy, nhưng nghe Thư Tuyết nói vậy thì liền trợn mắt ngạc nhiên nhìn cô, chưa đợi Lâm Thư Tuyết nói gì thì Lâm Thiên Bảo đã từ đâu chạy tới, nhìn biểu hiện của anh ta rõ ràng là đang rất bối rối.
“Triệu Phi Vũ, chào anh”
Lâm Thư Tuyết nhíu mày nhìn Lâm Thiên Bảo, chỉ thấy anh ta cố ý tránh né đi ánh mắt của cô, hừ lạnh một tiếng, cô nói Hạ Lâm Phong đưa mình về phòng, ai làm thì người ấy chịu, bày ra thì phải tự mà thu dọn lại thôi.
Hạ Lâm Phong mặc dù rất không vừa lòng với cái tên trước mắt, nhưng vẫn phải theo như lời Thư Tuyết mà đưa cô về phòng, không biết anh ta có từng gặp gã đàn ông kia chưa, mà nhìn qua thì lại thấy quen quen, người để lại ấn tượng với anh ta lại rất ít, chắc canh ta là có chuyện gì đó, nên anh ta mới có ấn tượng với anh ta ta được.
Vừa về tới phòng, Lâm Thư Tuyết vẫn còn đang lim dim muốn ngủ thì đã bị người kia chồm lên mình, gương mặt nam tính để sát mặt cô, ánh mắt và hơi thở nhìn cô như muốn thiêu cháy, cảm tưởng nó như đang phát ra tia lửa điện cuồng dã ghê người.
“Nói đi, anh ta là ai?”
Lâm Thư Tuyết theo phản ứng tự nhiên mà mở to mắt nhìn, đầu cũng hơi lùi lại về phía sau theo quán tính, anh ta muốn hù chết cô sao, cái tên này đừng có dở thói ghen tuông chứ, cho xin đi, không phù hợp hoàn cảnh tí nào.
“Anh có thể ra hỏi anh ta”
Hạ Lâm Phong như là không vừa lòng với câu trả lời cùng thái độ của cô, thấy cô lùi người lại, thì anh ta lại càng tiến gần hơn, đến khi trán chạm trán, mũi gần mũi, môi kề môi mới dừng lại, ánh mắt vẫn không dấu được một ngọn lửa sáng đang cháy rực trong đáy mắt, anh ta đã trở thành người đàn ông đa nghi bóng gió từ lúc này.
“Tại sao anh ta lại nói anh ta là vị hôn phu của em, có phải trong thời gian xa anh khiến em quá nhàm chán nên đã tìm kiếm mới mẻ phải không?”
Áp chế tiếng trái tim đang đập như trống đánh, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta đang phả lên môi mình, nóng rực và đầy lôi cuốn, làm hai cánh môi của cô cũng thấy nhộn nhạo theo, lại còn ánh mắt như lột hết đồ cô ra kia nữa, thật khiến cô nổi da gà mà.
“Anh…anh ngồi lên rồi hãy nói”
Lâm Thư Tuyết hai tay từ nãy giờ vẫn đang chống lên ngực anh ta để giữ trọng lượng của anh ta không đè lên người mình, có thể thấy rõ hai tay đang run cùng biểu hiện bối rối đầy thẹn thùng trong ánh mắt của cô.
Hạ Lâm Phong nghe cô nói vậy thì mới nhận ra hai bàn tay run run đang chạm vào lồng ngực mình, nhưng nhìn thấy gương mặt quyến rũ ngại ngần đang né tránh ánh nhìn của anh ta. Như là bị thôi miên, anh ta tách hai ánh môi cô ra, đặt một nụ hôn lên môi cô, nhẹ nhàng đầy âu yếm, nhưng sau khi tận hưởng được sự ngọt ngào cùng mềm mại ấy, lại càng cảm thấy muốn có được sâu hơn nữa, cố tình kéo dài nụ hôn thêm, mãi đến khi cô sắp không chống cự nổi thì mới rời ra.
Lâm Thư Tuyết thở hổn hển, khi gương mặt kia vừa rời đi, thì cô mới lấy lại được hơi thở và nhìn rõ được ánh sáng hơn, nghĩ mình bị anh ta bắt nạt quá đáng, không đợi tên kia lên tiếng, ngồi dậy, ngón tay chỉ chỉ vào tim anh ta, cô đùng đùng lên tiếng.
“Cho xin đi, anh nhìn lại đi, có ai mà thích bà bầu như em không, anh ghen tuông thật là đáng sợ đấy”
Hạ Lâm Phong bị cô nói trúng điểm yếu, vừa thấy xấu hổ lại vừa thấy quê, chỉ biết chữa cháy bằng cách giữ chặt ngón tay đang chỉ vào trái tim mình lại, đưa bàn tay đó đặt lên môi hôn và buông ra lời nói nịnh nọt.
“Làm gì có, cho dù em già đi, thì anh vẫn sợ đánh mất em, huống chi em mang thai lại gợi cảm như thế này”
Lâm Thư Tuyết dĩ nhiên sẽ không thể ngờ được hoàn cảnh này, câu nói của anh ta rõ ràng là khiến cô không ngờ tới, Hạ Lâm Phong từ khi nào lại biết nói ra những lời này, anh ta từ khi nào lại có thể dịu dàng cùng mặt dày như thế này chứ.
Hạ Lâm Phong nhìn gương mặt ngượng ngùng cùng hai má ửng hồng của cô, khóe môi khẽ cong, ánh mắt hiện lên sự gian xảo rõ rệt, đưa một tay đỡ cô nằm xuống, nụ hôn cũng nhẹ nhàng đặt xuống môi cô, từ từ, nó cứ như đang kiêu kích và khơi gợi lên ngọn lửa nóng của người phía dưới.
“Um…”
Người con gái như không chịu được mà rên nhẹ, tiếng kháng cự nhỏ nhẹ rất nhanh phiêu lãng trong không khí, đâu đây khí lạnh dần thối lui, chỉ còn lại nóng bỏng cùng đam mê đang cuộn tới.
Nụ hôn dần dần không còn đơn thuần như một nụ hôn thôi nữa, bàn tay người đàn ông nóng rực lần vào áo lụa mỏng manh, chạm đến da thịt mát lạnh, như nam châm hút mãi không rời, mê luyến mà vuốt ve tức tấc da một, hơi thở rất nhanh đã nhuốm thêm mùi dục vọng, cũng như những nụ hôn tử môi trải dài cho tới bầu ngực căng tròn mịn màng.
Hạ Lâm Phong tận hưởng hương thơm chỉ thuộc về riêng cô, thời gian qua anh ta đã phải chịu đựng biết bao khi mĩ vị dâng tận miệng mà không thể nào chạm tới, có trời mới biết được mỗi đêm nằm bên cô, anh ta đã phải thổn thức và đi xối nước lạnh biết bao nhiêu lần, mặc dù làm vậy, nhưng vẫn không thể nào giảm bớt ham muốn ấy được.
Bàn tay to lớn nhanh chóng ôm trọn bầu ngực đã lớn lên nhiều, có thể thấy được độ căng khi bóp nhẹ hay sự mềm mại khi nắn nó trong tay, nhất là nụ hoa anh đào mẫn cảm hơn đã dựng đứng như đang mời gọi, không thể chờ được, anh ta nhanh chóng cúi xuống nuốt lấy món ngon trước mắt.
“Ư…a…”
Lâm Thư Tuyết rối loạn khi bị anh ta quấy nhiễu, mặc dù rõ ràng biết là không thể làm như vậy, nhưng vẫn không hiểu vì sao lại trầm luân mê đắm trước khoái cảm anh ta tạo ra, tiếng rên rỉ cũng thoát ra nhiều hơn.
Còn người đàn ông tham lam phía trên như không hiểu được nỗi khổ tâm của cô gái, mà vẫn tham lam đòi hỏi một cách thái quá, từ từ, hành động cắn nuốt bộ ngực tròn đầy lại chuyển sang một giai đoạn khác, táo bạo và nhiệt tình hơn nhiều.
Chiếc đầm lụa mỏng nhanh chóng được kéo xuống, làm lộ hẳn ra bộ ngực căng tròn cùng đôi chân thon dài gợi cảm, theo những cái vuốt ve như đang thôi miên hồn người, hầu như cô gái dưới thân đã không còn mặc gì nữa, mà chỉ như nửa che nửa đậy đầy cuốn hút mắt người.
Lâm Thư Tuyết buộc phải ngửa về phía sau, khóe môi run run thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ư nho nhỏ như tiếng mèo kêu, da thịt đã lấm rịn mồ hôi, ánh lên màu hồng phấn mê người mị hoặc, trên đó còn lưu lại đầy dấu ngân hôn đỏ hồng kích tình, nhìn cô lúc này, lại gợi cảm theo một phương diện khác, khiến người đàn ông kia như mê luyến mà ngắm nhìn đến mất hồn.
Hạ Lâm Phong hoàn toàn chìm trong ham muốn của mình, mà say mê lao vào như con thiêu thân hoang dã, hương thơm động lòng người, da thịt mát lạnh, thân thể mềm mại gợi cảm, làm anh ta thật sự không thể nào dứt ra được, nhất là lúc trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô vừa ngồi trong vòng ôm của tên kia, làm anh ta càng không kiêng dè gì mà ôm cô chặt hơn, nụ hôn trên đùi non cũng mạnh hơn trước.
“A…đau…”
Tiếng kêu bất ngờ vang lên làm mọi hoạt động đều tạm dừng trong giây lát, Hạ Lâm Phong đưa mắt nhìn người con gái phía dưới, thấy cô nhíu mày đau đớn thì mới nhận ra mình đã làm quá, chết tiệt, anh ta thật là ngu ngốc mà.
“Tuyết, không sao chứ?”
Hạ Lâm Phong chỉnh lại váy cho cô, sau đó nhanh chóng đỡ cô nằm tựa lên cho thoải mái, rồi lại hớt hải chạy vào lấy cái khăn lạnh ra, cả quá trình sự việc diễn ra chưa đầy năm phút, rất nhanh chóng biến người đàn ông vừa nãy còn dục hỏa công tâm thành một người đàn ông nội trợ đảm đang ngoan hiền số một.
Nhẹ nhàng lau mồ hôi còn tích lại trên trán cho cô, nhìn thấy cô đau đớn cùng khó chịu, anh ta lại thấy tự trách mình nhiều thêm, ánh mắt chứa đầy đau lòng cùng lo lắng, hai bàn tay theo đó cũng nhẹ nhàng nắn bóp xoa nhẹ vùng bụng, hy vọng nó sẽ giúp cô giảm bớt phần nào đó đau đớn.
Nhưng Lâm Thư Tuyết không hiểu vì sao lại đau bụng quá, nếu như thường ngày, chỉ cần Lâm Phong giúp cô mát sa bụng thì sẽ đỡ hơn, nhưng bây giờ, lại càng thấy đau nhiều thêm chứ không giảm đi tí nào cả.
“Tuyết, đau lắm sao?”
Hạ Lâm Phong hoảng hốt khi thấy cô càng đau hơn trước, nhìn mồ hôi càng tích đầy, dính bết cả những lọn tóc mai trên trán, lo lắng như dâng lên tới đỉnh điểm, không biết làm gì hơn là bế cô lên và chạy ra ngoài, miệng cũng gọi loạn cả lên, làm không khí không khác nào là nhà có bà đẻ đi viện cả.
“Thiên Bảo, Mạnh Long, quản gia…”
“Thư Tuyết đau bụng, nhanh lên, đâu hết rồi”
Lâm Thiên Bảo còn đang nói chuyện với Triệu Phi Vũ thì nghe thấy tiếng gọi của Hạ Lâm Phong, lại nghe đâu là Thư Tuyết đau bụng, bỏ mặc người còn đang giận dữ đối diện, anh ta nhanh chóng vội vàng chạy đi.
Mạnh Long cũng không khác gì Lâm Thiên Bảo là bao, người còn đang phiêu theo từng tiếng nhạc và tay thì theo nhịp điệu mà ký tên vào một chồng hồ sơ dày đặc kia cũng phải giật mình mà chạy ra, không phải chứ, bây giờ chưa tới lúc sinh mà.
Cuối cùng của sự việc là bốn người đàn ông và một bà bầu đang xuất hiện ở bệnh viện sinh sản quốc tế, hình ảnh ngộ nghĩnh này đã nhanh chóng đập vào mắt tất cả mọi người qua đường cũng như mọi nhân viên ở đây.
Trước nay chỉ toàn thấy phụ nữ mang thai đi đẻ cùng chị em phụ nữ, chứ chưa hề thấy đám đàn ông đi chăm sóc bà đẻ cả, chuyện này thật sự rất ngộ nghĩnh và đáng yêu, nhất là bốn người đàn ông kia đều rất anh tuấn và đẹp trai lôi cuốn, thật sự là ngưỡng mộ chết đi được.
Một cô sinh viên ngồi bên cạnh nơi họ đang đứng, trên tay cầm cuốn sách kinh tế dày cộm, nhưng mắt lại không nhìn vào cuốn sách, mà lại đưa tay chỉ vào chiếc mắt kính đang đeo trên mặt, ánh mắt vẫn không dấu được tò mò cùng thú vị khi nhìn cảnh tượng này, thật là tếu quá mà.
Lâm Thiên Bảo nhận ra ánh nhìn của cô ta, mắt nhíu lạ như không vừa lòng mà trừng lại với đôi mắt to tròn thông minh kia, đúng là con gái vô duyên, có gì mà cười chứ, đâu cần trắng trợn như vậy trước mặt người khác chứ.
Cô sinh viên như không để tâm đến suy nghĩ của tên kia, nụ cười càng tươi tắn hơn, bỏ cuốn sách trên tay xuống, không thèm để ý ánh nhìn sát thủ kia, bước chân vẫn không ngại ngần mà hướng về phía đám người trước mắt này.
Hạ Lâm Phong rất lo lắng khi nhìn Thư Tuyết đang đau đớn, mà anh ta lại không biết làm gì được cho cô, điều này càng khiến anh ta tự trách mình hơn nữa, đưa tay vuốt mái tóc ẩm ướt, ánh mắt không dấu được dịu dàng cùng yêu thương.
“Nếu đau quá, em cứ nắm chặt tay anh”
Lâm Thư Tuyết giây phút này làm gì còn nghe rõ anh ta nói gì, cơn đau bụng quặn thắt làm cô khổ sở rất nhiều, mặc dù bên cạnh có bác sĩ chuyên khoa, nhưng chuyện này thì không thể nào làm khác được là ngoài chịu đựng.
Cô sinh viên bước đến bên cạnh giường đơn, đưa mắt nhìn gương mặt đang cố gắng chịu đựng kia, ngạc nhiên nhanh chóng hiện ra trong đáy mắt. Lần đầu tên cô mới thấy một người xinh đẹp như thế này, cô gái này thật sự rất đẹp và lôi cuốn, thảo nào mà đi theo bên cạnh lại toàn là người anh tuấn như vậy, mặc dù thế, nhưng trong bốn người này, cô cũng có thể biết được đâu là cha của đứa bé đáng yêu này.
“Cô kia, cô là ai, đến đây có chuyện gì không?”
Còn đang thất thần nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp mỏng manh yếu đuối, lại bị lời nói vừa vang lên phá đám, ánh mắt không vui ngước lên, thì ra là tên kính cận vừa mới trừng mắt nhìn mình khi nãy.
Như không thèm để ý đến anh ta ta, chỉ liếc sơ qua gương mặt ấy, sau đó lại dừng trên gương mặt anh tuấn đang nắm chặt tay người con gái kia, lời nói vừa mang ý tốt, lại vừa mang theo sự kiêu ngạo chưa từng thấy.
“Anh đỡ chị ấy ngồi dậy đi, nếu đi được thì càng tốt, không nên nằm như thế, như vậy sẽ càng đau thêm thôi”
Lâm Thiên Bảo bị làm lơ, vừa tức lại không làm gì được, bây giờ chỉ cần cô ta lên tiếng, là sẽ bị gạt bỏ ngay lập tức, và dĩ nhiên sẽ không thể nào tránh khỏi lời phản bác của anh ta được. Anh ta chưa bao giờ bị ai coi thường như thế này cả, trước nay chỉ có anh ta làm lơ người ta, chứ chưa hề bị người ta làm lơ mình cả, cũng chỉ toàn là con gái đi theo sau nịnh nọt ngọt ngào, chứ chưa ai dám trước mặt anh ta khinh thường như cô ta cả, trong lòng nhanh chóng dâng lên cơn tức giận cùng tự ái to lớn.
“Cô thì biết gì chứ, tránh ra đi”
Cô sinh viên nhún vai, như không thèm để ý đến anh ta mà bước đi, đúng là làm ơn mắc oán, cái tên hiểu thị kia đúng thật là không có mắt nhìn người.
Hạ Lâm Phong không chần chừ mà đỡ cô dậy, cho dù bây giờ có ai nói gì, anh ta cũng sẽ làm thử, còn hơn là nhìn cô đau đớn như vậy, anh ta thề, sẽ không làm cô phải chịu đựng như thế này nữa, một lần thôi cũng đủ rồi.
Quả thật theo lời cô gái trẻ kia thì Thư Tuyết đã thấy khá hơn nhiều, gương mặt cũng đỡ nhợt nhạt hơn trước, chính vì điều này nên Lâm Thiên Bảo lại càng bực mình và quê hơn nữa, chỉ thấy anh ta cáu giận la lối vì sao chưa dọn phòng xong cho cô, người cố tình tránh đi gương mặt đắc ý kiêu ngạo đang nhìn mình kia.
Theo như lời bác sĩ, Lâm Thư Tuyết chỉ còn gần tháng nữa thôi thì mới sinh, chỉ là bây giờ do vận động cùng chịu áp lực cảm xúc nhiều quá nên động thai, khi nghe bác sĩ nói đến đây, Hạ Lâm Phong không tránh khỏi thót tim trạnh lòng.
Bác sĩ cũng có nói cô có nguy cơ sinh sớm hơn dự tính, vì vậy nên đã yêu cầu cô ở tại bênh viện để theo dõi, nhưng Lâm Thư Tuyết từ trước đến giờ đã không thích bệnh viện, nên nằng nặc đòi Lâm Phong đưa cô về, Hạ Lâm Phong không thể làm khác hơn là đồng ý yêu cầu của cô, anh ta cũng chỉ cần kiềm chế lại thỉ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa rồi.
Khi tất cả đã về với quỹ đạo thường ngày, không còn tất bật hay vội vàng lo lắng như vừa nãy, thì bây giờ chỉ còn lại ba người đàn ông đang ngồi nhìn nhau trong chiếc bàn sang trọng, không khí rõ ràng là đang lạnh dần đi.
Hạ Lâm Phong bây giờ mới nhận ra người đàn ông đang ngồi đối diện mình là ai, anh ta chính là chủ tịch tập đoàn Triệu Gia, tập đoàn dầu mỏ và kinh doanh bất động sản lớn nhất thế giới, trong một bàn hội thảo, cũng chỉ có anh ta ta mới có thể ngồi cùng vị trí với anh ta, nhưng chỉ là lúc ấy anh ta ta đã lấy tên tiếng anh, Mr Firest.
“Ý của anh là anh chính là chồng chưa cưới của Tuyết?”
Người đàn ông ngồi chính diện chưng ra dáng ngồi của bậc đế vương quyền quý, khí thế cũng không kém Hạ Lâm Phong là bao nhiêu, nếu Hạ Lâm Phong là trùm của nền kinh tế trẻ, thì Triệu Phi Vũ là vua của ngành dầu mỏ bất động sản.
“Đúng vậy, nhưng chắc là cô ấy chưa nhận biết tôi nên mới không nhận ra”
Hạ Lâm Phong nhíu mày nhìn Lâm Thiên Bảo, như là xác thực lời nói của Triệu Phi Vũ kia là đúng hay sai, nhưng chỉ thấy Lâm Thiên Bảo thở dài ngán ngẩm, trong lòng cũng biết được câu trả lời chính xác.
“Vậy thì sao, người Thư Tuyết yêu là tôi, cô ấy cũng đang mang thai con của tôi, chẳng lẽ anh còn muốn cưới cô ấy sao?”
Người đàn ông kia không hề tỏ ra ngại ngần hay hoang mang, đôi mắt tinh anh hiện lên niềm vui cùng khóe môi cong cười nhẹ nhàng, nhìn thẳng người đàn ông đang tỏ ra kiêu ngạo trước mắt, chỉ thấy anh ta không nhanh không chậm buông ra lời tuyên bố hùng hồn mạnh mẽ.
“Phải, sau khi cô ấy sinh con, tôi sẽ tiến hành hôn lễ, còn con của anh, nếu anh muốn giữ lại thì tùy”
Hạ Lâm Phong làm như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thiên hạ, đôi môi cũng không kìm được mà gợn cong khóe môi, nhưng sau đó, lại là đường cong nhếch lên đầy nguy hiểm, ánh mắt cũng hiện đầy lạnh lẽo cùng nguy hiểm.
“Triệu Phi Vũ, liệu có thể làm được điều đó không?”
“Chỉ cần tôi nói, cha mẹ của Thư Tuyết sẽ gật đầu đồng ý, nếu anh không tin, tôi có thể chứng minh lời nói của mình”
Hành động tiếp theo của Hạ Lâm Phong làm hai ngườ không thể ngờ tới, tưởng rằng anh ta sẽ tức giận đe dọa hay im lặng không nói gì, nào ngờ, chỉ thấy anh ta tự tin nhếch môi, ánh mắt đầy kiêu ngạo nhìn Triệu Phi Vũ cũng đang tự tin phía đối diện.
“Vậy thì làm đi”
Triệu Phi Vũ cũng không phải là một người yếu kém, ngạc nhiên chỉ trong giây phút đầu, ngay sau đó, chỉ thấy anh ta im lặng không nói gì, mãi một lúc sau, tưởng như tất cả sẽ chấm dứt, thì mới thấy anh ta lên tiếng.
“Tôi không tin mình lại thua kém anh, Thư Tuyết, tôi sẽ không bỏ cuộc”
Hạ Lâm Phong nụ cười hơi cứng ngắc, sâu trong ánh mắt bình thản kia, là một cơn cuồng phong đang cuộn trào, cuốn đi hết thảy những lo lắng ban đầu, sự im lặng giữa hai người đàn ông, lại chính là sự tranh đấu trong trí óc và nội lực qua năm tháng, nhưng cuối cùng, vẫn là cáo già lừng danh trên thương trường có kĩ thuật cao siêu, điêu luyện và nanh vuốt sắc bén hơn, chỉ thấy anh ta tự tin, bình thản và kiêu ngạo mà nhìn con mồi còn thua mình một đẳng cấp.
“Nếu Thư Tuyết là một người dễ thay đổi, thì chỉ sợ chủ tịch Triệu cũng chưa chắc đã muốn cô ấy như vậy, tin chắc chủ tịch Triệu hiểu rõ điều đó hơn ai hết”
Triệu Phi Vũ nghe anh ta nói câu ấy, gương mặt bỗng biến đổi nhanh chóng, lời nói của Hạ Lâm Phong, không khác nào là một đòn mạnh đánh vào điểm yếu duy nhất của anh ta. Phải, chính vì biết Lâm Thư Tuyết là một người không dễ trao trái tim ra, là một người khó lòng có thể thay đổi được, nên anh ta mới yêu cô như vậy, cũng chính vì biết cô là người như thế, nên anh ta mới lo sợ và thiếu tự tin vô cùng.
Trong giây phút này, anh ta lại cảm thấy hối hận vô cùng, nếu như khi biết mình có hôn ước với Lâm gia, anh ta không chán ghét và kinh thường, nếu như lúc ấy, anh ta tìm hiểu cô, gặp cô sớm hơn, thì tin rằng lúc này sẽ không ngại ngần đến thế này, bây giờ, liệu có phải là đã quá muộn.
Vì sao biết cô yêu người khác, anh ta vẫn muốn chiếm lấy, biết cô đã mang thai con của kẻ khác, vẫn muốn yêu cô, vì sao biết rằng cô không phải là của riêng mình, nhưng vẫn hy vọng ở một điều gì đó, vì sao những điều này, lại hoàn toàn không giống anh ta tí nào.
Chẳng lẽ người con gái đầu tiên anh ta yêu, lại không thể thuộc về anh ta, có phải mối tình này, là một mối tình dang dở hay không, nhưng tại sao, anh ta vẫn mong chờ tiếc nuối điều gì đó, như là không muốn vuột mất cô khỏi cuộc đời mình, không, anh ta không chấp nhận điều ấy, anh ta muốn cô, dù là cưỡng đoạt hay dùng bất kì thủ đoạn nào đó, anh ta cũng muốn côy.
“Tôi không cần biết những điều đó, chỉ cần biết là cô ấy sẽ thuộc về tôi, tôi sẽ không buông tay đâu”
Hạ Lâm Phong ngạc nhiên nhìn người đàn ông này, chẳng lẽ anh ta ta thật sự yêu Tuyết đến như vậy, yêu đến cướp đoạt một người con gái không yêu mình như thế sao, nếu như anh ta ta không là vị hôn phu của Tuyết, anh ta cũng rất muốn hợp tác với người đàn ông này, hợp tác với những người đầy thủ đoạn, chắc hẳn là rất thú vị.
“Nếu chủ tịch Triệu nghĩ điều ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho Tuyết, thì cứ làm đi”
Triệu Phi Vũ nhìn người đàn ông vừa bước đi, trái tim trong lồng ngực nhói đau vô cùng, có gì đó đang từ từ, nhẹ nhàng đâm vào tim anh ta, nỗi đau này, cuối cùng anh ta đã cảm nhận được rồi, đau, đau đớn quá.
Hạ Lâm phong về phòng ngủ của mình, nhìn thấy người con gái vẫn còn đang say giấc ngủ, gương mặt yên bình và ngoan hiền như một chú mèo con, khiến trái tim lạnh lẽo đã trờ lại ấm áp hơn.
Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm còn vương trên má, anh ta yêu thương cúi xuống, đặt một nụ hôn đầy trân trọng lên trán cô, trong đầu, bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, có được cô, chính là hạnh phúc duy nhất của anh ta, đó cũng là may mắn lớn nhất của cuộc đời này.
“Anh yêu em…và…cám ơn em rất nhiều, Thư Tuyết”
Trong căn phòng tràn ngập nắng ấm, tiếng gió nhẹ thổi, phiêu du bên ngoài cửa sổ, có tiếng lá cây, đụng vào nhau đầy thân thiết, tiếng chim hót thánh thót, như là một bài giao hưởng ngập tràn hạnh phúc và trong căn phòng này, hình ảnh người đàn ông anh tuấn phi phàm, từ từ cúi xuống, đặt một nụ hôn yêu thương trân trọng lên trán người con gái đang say giấc kia, tiếng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào bên tai cô, như còn phiêu lãng mãi không rời.
…
Từ ngày đó trở đi, Triệu Phi Vũ thật sự thực hiện lời anh ta nói, không khác nào cách mà Hạ Lâm Phong từng làm trước đó khi ở nhà của Thư Tuyết, cũng mặt dày không để ý lời mắng mỏ cùng như sự lạnh cùng của ai đó.
Hạ Lâm Phong thật sự tức giận vô cùng, từ khi nào Thư Tuyết lại có cái đuôi theo sát thế kia, đã vậy lại còn bám dính không rời, nhìn cô cùng Triệu Phi Vũ đang ngồi nói chuyện vui vẻ trong hoa viên, ánh mắt không dấu được sự tức giận cùng ghen ghét, bước chân theo đó cũng nhanh hơn nhiều.
Lâm Thư Tuyết dạo này rất thân với Triệu Phi Vũ, cô và anh ta nói chuyện với nhau rất hợp, nhất là liên quan đến sở thích của hai người, không ngờ anh ta cũng có sở thích thích đọc sách giống cô, lại còn có chung một thần tượng nữa chứ.
Triệu Phi Vũ nhìn thấy Hạ Lâm Phong đang bước tới, ánh mắt hiện lên đầy vui vẻ và kiêu ngạo, cố tình đưa tay gạt tóc mai lộn xộn của cô ra, lại còn giúp cô đắp chiếc chăn lại, gương mặt lại dịu dàng hơn lúc nào hết.
Một màn này dĩ nhiên không lọt khỏi mắt Hạ Lâm Phong, gương mặt của anh ta bây giờ có thể so sánh với cục than đen xì, nhất là ánh mắt muốn giết người kia, chỉ sợ ai nhìn thấy sẽ cảm thấy muốn tự thân kết liễu còn hơn là đợi anh ta.
Lâm Thư Tuyết còn đang nói chuyện thì bị một đôi tay ôm lấy, bế cô ra khỏi chiếc ghế tựa mềm mại, hành động thô lỗ này khiến cô mất hứng mà nhíu mày nhìn hung thủ.
Hạ Lâm Phong không để ý ánh nhìn bất mãn của Thư tuyết, bỏ lại một câu xanh rờn, gương mặt đầy tức giận lên tiếng, sau đó mới bước đi, ra khỏi nơi chướng mắt này.
“Trời lạnh rồi, phải về phòng thôi”
Triệu Phi Vũ nhìn theo hình ảnh của hai người, đáy mắt không che được hết đau thương, nhưng rất nhanh, nó lại bị chôn sâu, vùi lấp ở một nơi tận cùng nào đó, khóe môi, cũng cong thành một nụ cười bất đắc dĩ.
Trên đường đi về phòng, không khí vẫn diễn ra trong sự im lặng, mãi đến khi Hạ Lâm Phong đặt cô xuống, thì mới bắt đầu lên tiếng, ánh mắt không dấu được sự bất mãn mà nhìn cô.
“Em xem ra rất thích cái tên mặt dày đấy phải không, nhìn hai người nói chuyện có vẻ rất vui nhỉ?”
Lâm Thư Tuyết nhìn lơ lãng đi hướng khác, từ khi có Triệu Phi Vũ, Hạ lâm Phong lúc nào cũng có thể nổi cơn ghen loạn, anh ta có cần phải như vậy không, cô thừa biết mình trong hoàn cảnh này, thì lấy đâu ra mà để anh ta ghen chứ, như không để ý đến người đàn ông đang chắp tay ngang hông nói luyên thuyên, cô buông ra một câu không ăn nhập gì hết.
“Từ khi nào anh lại trở thành như vậy, em nhớ ngày xưa anh tự mãn kiêu ngạo lắm mà”
“Lâm Thư Tuyết”
Hạ Lâm Phong gầm lên một tiếng, anh ta còn chưa hỏi tội cô lăng nhăng, mà cô lại dám trả treo lại anh ta, thật là tức chết đi mà.
“Em rõ ràng biết tại sao anh lại như vậy mà”
Hạ Lâm Phong đang hùng hùng hổ hổ tự nhiên lại ỉu xìu dịu dàng, cái thái độ thay đổi một80 độ của anh ta làm Lâm Thư Tuyết không ngờ được, nhìn gương mặt ăn vạ và làm nũng kia, thì cô lại không thể nào làm ngơ được, thở dài, cô nhẹ nhàng rúc vào lồng ngực rắn chắc kia, lời nói dịu dàng cũng theo đó buông ra.
“Anh thừa biết lòng em như thế nào mà”
Hạ Lâm Phong nâng chiếc cằm nhỏ xinh lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo như sao trời, lại thấy đôi môi ngọt ngào mọng nước trước mặt, trước khi cúi xuống, anh ta không quên để lại bất mãn của mình, hòng muốn được cô xoa dịu.
“Nhưng anh không thích ánh mắt anh ta nhìn em, anh rất khó chịu khi lúc nào anh ta cũng bám dính em như vậy, em phải bồi thường cho anh đấy”
Lâm Thư Tuyết biết anh ta đang cố tình tỏ ra như vậy, nhưng lại không kháng cự hay né tránh đôi môi kia, đầu hơi ngẩng lên, để đón nhận nụ hôn nhiệt tình cùng nóng bỏng kia, hai tay cũng vòng ra sau để ôm lấy cổ anh ta, trên môi hiện rõ nụ cười nhẹ cùng hạnh phúc ngập tràn trong ánh mắt, cứ thế, cô cứ thiếp đi từ lúc nào không hay biết.
Lâm Thư Tuyết gọn nhẹ trong chiếc váy đầm mỏng ngắn, cô đang đi dạo cùng với Hạ Lâm Phong trong hoa viên, năn nỉ mãi anh ta mới đồng ý dẫn cô đi, chắc là vì sắp tới ngày sinh nên anh ta mới ngăn cấm cô nhiều điều như vậy.
Hạ Lâm Phong vừa đi vừa trò chuyện với cô, hai tay cũng không quên mà giữ eo và dìu cô theo mình, hai người đang đi gần được 2 vòng thì Thư Tuyết bỗng dưng đứng lại, sau đó cô đột nhiên ôm bụng và khụy xuống, gương mặt hiện rõ đau đớn mới phải chịu đựng.
“A…đau quá…”
“Tuyết…”
Hạ Lâm Phong cúi xuống nhìn cô, lại thấy giữa hai chân cô đang chảy ra thứ màu hồng nhạt, sợ hãi nhanh chóng che hết tất cả, anh ta lo lắng không biết làm gì hết, tay chân luống cuống như gà mắc thóc.
“Tuyết, Tuyết…”
Lâm Thiên Bảo trên tay cầm chiếc khăn đang đi tới, khi nhìn thấy Thư Tuyết bị như thế thì liền chạy nhanh lại, miệng cũng đôn đốc chuẩn bị xe nhanh chóng.
“Xe, xe đâu, nhanh lên”
Triệu Phi Vũ cũng phải giật mình khi nhìn thấy cô như thế, bỏ ngay khay đồ ăn sáng còn đang bê trên tay ra, anh ta hốt hoảng hỏi han.
“Thư Tuyết, em làm sao vậy?”
Cuối cùng là việc này lại xảy ra một lần nữa, cả tòa nhà lớn đều rối tung hết cả lên, tiếng la lối, than vãn, tiếng đôn đốc cùng dặn dò, nó nhanh chóng đã trở thành một công viên vui chơi đầy tiếng người.
Bệnh viện lại một lần nữa có chuyện thú vị lặp lại lần hai, vẫn là bốn người đàn ông đầy bối rối, vẫn là cô gái đang nằm trên giường đang đau đớn, vẫn là bên cạnh họ có một cô học sinh đang cầm cuốn sách y dày to đùng.
Lâm Thiên Bảo nhíu mày, chắc không phải anh ta có duyên với cô nhóc kia đến vậy chứ, chẳng lẽ cô ta là thực tập tại bệnh viện này, mà làm gì có thực tập nào rảnh như cô ta, chẳng lẽ bệnh viện này lại thiếu việc đến như vậy.
Hạ Lâm Phong nhìn Thư Tuyết đau đớn trên giường bệnh, nhìn cô đang cố chịu đựng đến nỗi cắn cả răng vào môi để kìm lại tiếng kêu đau, trong tim bỗng thấy quặn thắt lại, anh ta trách mình tại sao lại đồng ý cho cô đi bộ, trong khi cô lại sắp tới ngày sinh, anh ta thật là ngu xuẩn quá.
Y tá cùng bác sĩ bị Triệu Phi Vũ hối đến mức khóc không ra nước mắt, bọn họ phải nhanh chóng chọn một người nào đó giỏi nhất ở vấn đề này để đỡ đẻ cho cô gái kia, một bác sĩ tình cờ đi ngang qua cô sinh viên đang hiếu kì nhìn đám người, như là vớ phải vàng mà sáng mắt ra, giọng cũng không kìm được mà nói to hơn hẳn.
“Tiến sĩ Hoàng Hà, cô ở đây sao, hãy mau giúp chúng tôi đi”
Lâm Thiên Bảo ngạc nhiên nhìn cô gái kia, lại nhận thấy ánh nhìn lơ đãng cũng đang nhìn mình, làm như chỉ vô tình liếc qua cô ta, sau đó đôi mắt lại quay về phía người chị đang phải chịu đựng đau đớn kia, ánh mắt rõ ràng đang xót ruột cùng lo lắng vô cùng.
Cuối cùng Lâm Thư Tuyết cũng được đưa vào giường bệnh, bỏ lại bốn người đang treo ngược trái tim phía bên ngoài cánh cửa, mỗi lần cô thét lên một tiếng. Là bốn người như không hẹn mà gặp đều ngước lên nhìn vào trong, không ai là có thể ngồi yên được trong lúc này cả, mãi đến khi từ bên trong vang ra một tiếng chào đời của trẻ con, thánh thót như tinh tú trên trời cao đang hội tụ, thì bốn người đều mừng rỡ mà nhướn người nhìn vào.
“Oe oe oe…oe oe oe….”
….
Năm năm sau
Trong hoa viên đầy nắng ấm, cảnh sắc đầy màu sắc đang tràn ngâp khắp muôn nơi, tiếng cười đùa, thích thú, tiếng non nớt gọi tên, nhỏ xíu, sắc hoa như đang lan tỏa ra xung quanh.
“Ma ma, hoa đẹp…tặng ma ma”
“Cái đó của Nu, trả nu đây…”
Một đôi kim đồng ngọc nữ xinh xắn như thiên thần xuất hiện trước nhân gian đang thu hút hết tất cả ánh sáng của đất trời, cậu bé đang cầm một bông hoa Tuyết trên tay, bước chân chậm chạp tiến về phía người đang ngồi trên thảm lụa, gương mặt rõ ràng hiện lên vui vẻ cô cùng.
Trái ngược lại với gương mặt tươi cười hưng phấn kia, cô bé mặc chiếc váy hoa xòe to, mở to đôi mắt đen láy mà nhìn theo cậu bé kia, giọng đầy giận dỗi bước theo phía sau.
“Ma ma, không chịu…hoa con…”
Lâm Thư Tuyết đưa mắt đầy dịu dàng nhìn theo bóng dáng hai thiên thần nhỏ đang tiến lại phía mình, cô mặc một chiếc váy trắng nhẹ, mái tóc buông lơi, gương mặt xinh đẹp như hoa nắng, hai cánh tay mở rộng ra như đang gọi mời bọn chúng, một nụ cười tươi cũng nở rộ ra, tràn ngập trong đôi mắt sáng trong hạnh phúc.
“Tiên, Thiên, cẩn thận đó”
Hai đứa nhỏ nhanh chóng lao vào vòng ôm ấm áp quen thuộc, gương mặt thích thú cùng thỏa mãn dễ thương hết sức, bông hoa Tuyết kia cũng được trao trọn cho người chúng muốn tặng, mặc dù là tranh dành, nhưng cũng đều muốn dành nó cho cùng một người cả.
Một màn ấm áp này đều rơi hết vào mắt mọi người xung quanh, Hạ Lâm Phong yêu thương choàng áo lên cho ba mẹ con, nhìn ba người cười tươi, khóe môi cũng cong lên nụ cười nhẹ.
Anh ta không ngờ khi đó Thư Tuyết lại sinh cho anh ta hai cục cưng đáng yêu như vậy, nhìn cô mỉm cười hạnh phúc, trái tim cũng ấm áp vô cùng, cuộc đời này, gặp được cô, yêu được cô, và được sống cùng cô, đó là hạnh phúc, là may mắn nhất đối với anh ta rồi.
Sẽ vẫn còn mãi hình ảnh hôm nào, có một thiên thần nhỏ long lanh nhìn anh ta, sẽ vẫn còn tiếng nói yêu thương, còn đọng lại trong màn mưa lạnh buốt, còn mãi những giây phút nồng nàn, yêu thương rồi quặn thắt, hình ảnh này, anh ta sẽ mang theo, suốt cuộc đời.
Tiếng Lâm Thiên Bảo đang nướng thịt phía trên quát tháo Mạnh Long, lại còn tiếng gọi tên Thư Tuyết đầy dịu dàng của Triệu Phi Vũ, tiếng cười đùa tinh nghịch của những cô gái đang quậy phá bột làm bánh thơm, tất cả như là tiếng đàn reo vui, và bên tai cô, anh ta nhẹ nhàng cúi xuống, từ từ buông ra lời nói ngọt ngào cùng thâm tình, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt nhỏ xinh cũng đang nhìn mình trong ánh mắt.
“Anh đã yêu em, người con gái mang tên Tuyết, em ạ”
Hạ Lâm Phong nhìn Lâm Thư Tuyết đang ở trong vòng tay của người đàn ông khác, ánh mắt không dấu được sự tức giận cùng ghen tuông đang dâng đầy, không chần chừ mà bước lại phía tên đàn ông kia, mạnh mẽ đưa tay ra giành cô lại với mình, giọng nói có phần cảnh cáo cùng uy hiếp đầy bá đạo.
“Anh là ai?”
Lâm Thư Tuyết đầu bỗng cảm thấy nhức nhối vô cùng, trên đỉnh đầu như có hai luồng điện khác nhau đang tranh đấu, mà cô thì lại đang rất mệt, mệt đến nỗi không muốn nói gì hết, vì thế để mặc hai tên kia muốn làm gì thì làm, như không cần biết hai người nói gì với nhau mà tựa đầu vào lòng Hạ Lâm Phong lim dim ngủ, sao cô thấy buồn ngủ quá.
Người đàn ông kia tự nhiên nhìn Hạ Lâm Phong rồi cười, sau đó tự tin cúi xuống nhặt hộp quà của mình vừa làm rớt, làm như là cố tình moi nó ra cho người bên cạnh thấy.
“Thư nhi, đây là món quà anh muốn tặng em”
Anh ta vừa nói dứt câu thì không đợi Hạ Lâm Phong lên tiếng, Lâm Thư Tuyết vừa lười biếng vừa buông xuống một câu xanh rờn, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn anh ta lấy một lần, cô thật sự không thể nào chịu được nữa, phải chấm dứt ngay mới được.
“Anh là ai, tôi có quen anh không?”
Hạ Lâm Phong còn đang chuẩn bị tra khảo, thì lại nhìn thấy cái váy kia, anh ta nhận ra ngay đó là cái váy anh ta muốn chọn cho cô, thì ra anh ta ta hóa ra là tên đấy, nhưng nghe Thư Tuyết nói vậy thì liền trợn mắt ngạc nhiên nhìn cô, chưa đợi Lâm Thư Tuyết nói gì thì Lâm Thiên Bảo đã từ đâu chạy tới, nhìn biểu hiện của anh ta rõ ràng là đang rất bối rối.
“Triệu Phi Vũ, chào anh”
Lâm Thư Tuyết nhíu mày nhìn Lâm Thiên Bảo, chỉ thấy anh ta cố ý tránh né đi ánh mắt của cô, hừ lạnh một tiếng, cô nói Hạ Lâm Phong đưa mình về phòng, ai làm thì người ấy chịu, bày ra thì phải tự mà thu dọn lại thôi.
Hạ Lâm Phong mặc dù rất không vừa lòng với cái tên trước mắt, nhưng vẫn phải theo như lời Thư Tuyết mà đưa cô về phòng, không biết anh ta có từng gặp gã đàn ông kia chưa, mà nhìn qua thì lại thấy quen quen, người để lại ấn tượng với anh ta lại rất ít, chắc canh ta là có chuyện gì đó, nên anh ta mới có ấn tượng với anh ta ta được.
Vừa về tới phòng, Lâm Thư Tuyết vẫn còn đang lim dim muốn ngủ thì đã bị người kia chồm lên mình, gương mặt nam tính để sát mặt cô, ánh mắt và hơi thở nhìn cô như muốn thiêu cháy, cảm tưởng nó như đang phát ra tia lửa điện cuồng dã ghê người.
“Nói đi, anh ta là ai?”
Lâm Thư Tuyết theo phản ứng tự nhiên mà mở to mắt nhìn, đầu cũng hơi lùi lại về phía sau theo quán tính, anh ta muốn hù chết cô sao, cái tên này đừng có dở thói ghen tuông chứ, cho xin đi, không phù hợp hoàn cảnh tí nào.
“Anh có thể ra hỏi anh ta”
Hạ Lâm Phong như là không vừa lòng với câu trả lời cùng thái độ của cô, thấy cô lùi người lại, thì anh ta lại càng tiến gần hơn, đến khi trán chạm trán, mũi gần mũi, môi kề môi mới dừng lại, ánh mắt vẫn không dấu được một ngọn lửa sáng đang cháy rực trong đáy mắt, anh ta đã trở thành người đàn ông đa nghi bóng gió từ lúc này.
“Tại sao anh ta lại nói anh ta là vị hôn phu của em, có phải trong thời gian xa anh khiến em quá nhàm chán nên đã tìm kiếm mới mẻ phải không?”
Áp chế tiếng trái tim đang đập như trống đánh, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta đang phả lên môi mình, nóng rực và đầy lôi cuốn, làm hai cánh môi của cô cũng thấy nhộn nhạo theo, lại còn ánh mắt như lột hết đồ cô ra kia nữa, thật khiến cô nổi da gà mà.
“Anh…anh ngồi lên rồi hãy nói”
Lâm Thư Tuyết hai tay từ nãy giờ vẫn đang chống lên ngực anh ta để giữ trọng lượng của anh ta không đè lên người mình, có thể thấy rõ hai tay đang run cùng biểu hiện bối rối đầy thẹn thùng trong ánh mắt của cô.
Hạ Lâm Phong nghe cô nói vậy thì mới nhận ra hai bàn tay run run đang chạm vào lồng ngực mình, nhưng nhìn thấy gương mặt quyến rũ ngại ngần đang né tránh ánh nhìn của anh ta. Như là bị thôi miên, anh ta tách hai ánh môi cô ra, đặt một nụ hôn lên môi cô, nhẹ nhàng đầy âu yếm, nhưng sau khi tận hưởng được sự ngọt ngào cùng mềm mại ấy, lại càng cảm thấy muốn có được sâu hơn nữa, cố tình kéo dài nụ hôn thêm, mãi đến khi cô sắp không chống cự nổi thì mới rời ra.
Lâm Thư Tuyết thở hổn hển, khi gương mặt kia vừa rời đi, thì cô mới lấy lại được hơi thở và nhìn rõ được ánh sáng hơn, nghĩ mình bị anh ta bắt nạt quá đáng, không đợi tên kia lên tiếng, ngồi dậy, ngón tay chỉ chỉ vào tim anh ta, cô đùng đùng lên tiếng.
“Cho xin đi, anh nhìn lại đi, có ai mà thích bà bầu như em không, anh ghen tuông thật là đáng sợ đấy”
Hạ Lâm Phong bị cô nói trúng điểm yếu, vừa thấy xấu hổ lại vừa thấy quê, chỉ biết chữa cháy bằng cách giữ chặt ngón tay đang chỉ vào trái tim mình lại, đưa bàn tay đó đặt lên môi hôn và buông ra lời nói nịnh nọt.
“Làm gì có, cho dù em già đi, thì anh vẫn sợ đánh mất em, huống chi em mang thai lại gợi cảm như thế này”
Lâm Thư Tuyết dĩ nhiên sẽ không thể ngờ được hoàn cảnh này, câu nói của anh ta rõ ràng là khiến cô không ngờ tới, Hạ Lâm Phong từ khi nào lại biết nói ra những lời này, anh ta từ khi nào lại có thể dịu dàng cùng mặt dày như thế này chứ.
Hạ Lâm Phong nhìn gương mặt ngượng ngùng cùng hai má ửng hồng của cô, khóe môi khẽ cong, ánh mắt hiện lên sự gian xảo rõ rệt, đưa một tay đỡ cô nằm xuống, nụ hôn cũng nhẹ nhàng đặt xuống môi cô, từ từ, nó cứ như đang kiêu kích và khơi gợi lên ngọn lửa nóng của người phía dưới.
“Um…”
Người con gái như không chịu được mà rên nhẹ, tiếng kháng cự nhỏ nhẹ rất nhanh phiêu lãng trong không khí, đâu đây khí lạnh dần thối lui, chỉ còn lại nóng bỏng cùng đam mê đang cuộn tới.
Nụ hôn dần dần không còn đơn thuần như một nụ hôn thôi nữa, bàn tay người đàn ông nóng rực lần vào áo lụa mỏng manh, chạm đến da thịt mát lạnh, như nam châm hút mãi không rời, mê luyến mà vuốt ve tức tấc da một, hơi thở rất nhanh đã nhuốm thêm mùi dục vọng, cũng như những nụ hôn tử môi trải dài cho tới bầu ngực căng tròn mịn màng.
Hạ Lâm Phong tận hưởng hương thơm chỉ thuộc về riêng cô, thời gian qua anh ta đã phải chịu đựng biết bao khi mĩ vị dâng tận miệng mà không thể nào chạm tới, có trời mới biết được mỗi đêm nằm bên cô, anh ta đã phải thổn thức và đi xối nước lạnh biết bao nhiêu lần, mặc dù làm vậy, nhưng vẫn không thể nào giảm bớt ham muốn ấy được.
Bàn tay to lớn nhanh chóng ôm trọn bầu ngực đã lớn lên nhiều, có thể thấy được độ căng khi bóp nhẹ hay sự mềm mại khi nắn nó trong tay, nhất là nụ hoa anh đào mẫn cảm hơn đã dựng đứng như đang mời gọi, không thể chờ được, anh ta nhanh chóng cúi xuống nuốt lấy món ngon trước mắt.
“Ư…a…”
Lâm Thư Tuyết rối loạn khi bị anh ta quấy nhiễu, mặc dù rõ ràng biết là không thể làm như vậy, nhưng vẫn không hiểu vì sao lại trầm luân mê đắm trước khoái cảm anh ta tạo ra, tiếng rên rỉ cũng thoát ra nhiều hơn.
Còn người đàn ông tham lam phía trên như không hiểu được nỗi khổ tâm của cô gái, mà vẫn tham lam đòi hỏi một cách thái quá, từ từ, hành động cắn nuốt bộ ngực tròn đầy lại chuyển sang một giai đoạn khác, táo bạo và nhiệt tình hơn nhiều.
Chiếc đầm lụa mỏng nhanh chóng được kéo xuống, làm lộ hẳn ra bộ ngực căng tròn cùng đôi chân thon dài gợi cảm, theo những cái vuốt ve như đang thôi miên hồn người, hầu như cô gái dưới thân đã không còn mặc gì nữa, mà chỉ như nửa che nửa đậy đầy cuốn hút mắt người.
Lâm Thư Tuyết buộc phải ngửa về phía sau, khóe môi run run thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ư nho nhỏ như tiếng mèo kêu, da thịt đã lấm rịn mồ hôi, ánh lên màu hồng phấn mê người mị hoặc, trên đó còn lưu lại đầy dấu ngân hôn đỏ hồng kích tình, nhìn cô lúc này, lại gợi cảm theo một phương diện khác, khiến người đàn ông kia như mê luyến mà ngắm nhìn đến mất hồn.
Hạ Lâm Phong hoàn toàn chìm trong ham muốn của mình, mà say mê lao vào như con thiêu thân hoang dã, hương thơm động lòng người, da thịt mát lạnh, thân thể mềm mại gợi cảm, làm anh ta thật sự không thể nào dứt ra được, nhất là lúc trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô vừa ngồi trong vòng ôm của tên kia, làm anh ta càng không kiêng dè gì mà ôm cô chặt hơn, nụ hôn trên đùi non cũng mạnh hơn trước.
“A…đau…”
Tiếng kêu bất ngờ vang lên làm mọi hoạt động đều tạm dừng trong giây lát, Hạ Lâm Phong đưa mắt nhìn người con gái phía dưới, thấy cô nhíu mày đau đớn thì mới nhận ra mình đã làm quá, chết tiệt, anh ta thật là ngu ngốc mà.
“Tuyết, không sao chứ?”
Hạ Lâm Phong chỉnh lại váy cho cô, sau đó nhanh chóng đỡ cô nằm tựa lên cho thoải mái, rồi lại hớt hải chạy vào lấy cái khăn lạnh ra, cả quá trình sự việc diễn ra chưa đầy năm phút, rất nhanh chóng biến người đàn ông vừa nãy còn dục hỏa công tâm thành một người đàn ông nội trợ đảm đang ngoan hiền số một.
Nhẹ nhàng lau mồ hôi còn tích lại trên trán cho cô, nhìn thấy cô đau đớn cùng khó chịu, anh ta lại thấy tự trách mình nhiều thêm, ánh mắt chứa đầy đau lòng cùng lo lắng, hai bàn tay theo đó cũng nhẹ nhàng nắn bóp xoa nhẹ vùng bụng, hy vọng nó sẽ giúp cô giảm bớt phần nào đó đau đớn.
Nhưng Lâm Thư Tuyết không hiểu vì sao lại đau bụng quá, nếu như thường ngày, chỉ cần Lâm Phong giúp cô mát sa bụng thì sẽ đỡ hơn, nhưng bây giờ, lại càng thấy đau nhiều thêm chứ không giảm đi tí nào cả.
“Tuyết, đau lắm sao?”
Hạ Lâm Phong hoảng hốt khi thấy cô càng đau hơn trước, nhìn mồ hôi càng tích đầy, dính bết cả những lọn tóc mai trên trán, lo lắng như dâng lên tới đỉnh điểm, không biết làm gì hơn là bế cô lên và chạy ra ngoài, miệng cũng gọi loạn cả lên, làm không khí không khác nào là nhà có bà đẻ đi viện cả.
“Thiên Bảo, Mạnh Long, quản gia…”
“Thư Tuyết đau bụng, nhanh lên, đâu hết rồi”
Lâm Thiên Bảo còn đang nói chuyện với Triệu Phi Vũ thì nghe thấy tiếng gọi của Hạ Lâm Phong, lại nghe đâu là Thư Tuyết đau bụng, bỏ mặc người còn đang giận dữ đối diện, anh ta nhanh chóng vội vàng chạy đi.
Mạnh Long cũng không khác gì Lâm Thiên Bảo là bao, người còn đang phiêu theo từng tiếng nhạc và tay thì theo nhịp điệu mà ký tên vào một chồng hồ sơ dày đặc kia cũng phải giật mình mà chạy ra, không phải chứ, bây giờ chưa tới lúc sinh mà.
Cuối cùng của sự việc là bốn người đàn ông và một bà bầu đang xuất hiện ở bệnh viện sinh sản quốc tế, hình ảnh ngộ nghĩnh này đã nhanh chóng đập vào mắt tất cả mọi người qua đường cũng như mọi nhân viên ở đây.
Trước nay chỉ toàn thấy phụ nữ mang thai đi đẻ cùng chị em phụ nữ, chứ chưa hề thấy đám đàn ông đi chăm sóc bà đẻ cả, chuyện này thật sự rất ngộ nghĩnh và đáng yêu, nhất là bốn người đàn ông kia đều rất anh tuấn và đẹp trai lôi cuốn, thật sự là ngưỡng mộ chết đi được.
Một cô sinh viên ngồi bên cạnh nơi họ đang đứng, trên tay cầm cuốn sách kinh tế dày cộm, nhưng mắt lại không nhìn vào cuốn sách, mà lại đưa tay chỉ vào chiếc mắt kính đang đeo trên mặt, ánh mắt vẫn không dấu được tò mò cùng thú vị khi nhìn cảnh tượng này, thật là tếu quá mà.
Lâm Thiên Bảo nhận ra ánh nhìn của cô ta, mắt nhíu lạ như không vừa lòng mà trừng lại với đôi mắt to tròn thông minh kia, đúng là con gái vô duyên, có gì mà cười chứ, đâu cần trắng trợn như vậy trước mặt người khác chứ.
Cô sinh viên như không để tâm đến suy nghĩ của tên kia, nụ cười càng tươi tắn hơn, bỏ cuốn sách trên tay xuống, không thèm để ý ánh nhìn sát thủ kia, bước chân vẫn không ngại ngần mà hướng về phía đám người trước mắt này.
Hạ Lâm Phong rất lo lắng khi nhìn Thư Tuyết đang đau đớn, mà anh ta lại không biết làm gì được cho cô, điều này càng khiến anh ta tự trách mình hơn nữa, đưa tay vuốt mái tóc ẩm ướt, ánh mắt không dấu được dịu dàng cùng yêu thương.
“Nếu đau quá, em cứ nắm chặt tay anh”
Lâm Thư Tuyết giây phút này làm gì còn nghe rõ anh ta nói gì, cơn đau bụng quặn thắt làm cô khổ sở rất nhiều, mặc dù bên cạnh có bác sĩ chuyên khoa, nhưng chuyện này thì không thể nào làm khác được là ngoài chịu đựng.
Cô sinh viên bước đến bên cạnh giường đơn, đưa mắt nhìn gương mặt đang cố gắng chịu đựng kia, ngạc nhiên nhanh chóng hiện ra trong đáy mắt. Lần đầu tên cô mới thấy một người xinh đẹp như thế này, cô gái này thật sự rất đẹp và lôi cuốn, thảo nào mà đi theo bên cạnh lại toàn là người anh tuấn như vậy, mặc dù thế, nhưng trong bốn người này, cô cũng có thể biết được đâu là cha của đứa bé đáng yêu này.
“Cô kia, cô là ai, đến đây có chuyện gì không?”
Còn đang thất thần nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp mỏng manh yếu đuối, lại bị lời nói vừa vang lên phá đám, ánh mắt không vui ngước lên, thì ra là tên kính cận vừa mới trừng mắt nhìn mình khi nãy.
Như không thèm để ý đến anh ta ta, chỉ liếc sơ qua gương mặt ấy, sau đó lại dừng trên gương mặt anh tuấn đang nắm chặt tay người con gái kia, lời nói vừa mang ý tốt, lại vừa mang theo sự kiêu ngạo chưa từng thấy.
“Anh đỡ chị ấy ngồi dậy đi, nếu đi được thì càng tốt, không nên nằm như thế, như vậy sẽ càng đau thêm thôi”
Lâm Thiên Bảo bị làm lơ, vừa tức lại không làm gì được, bây giờ chỉ cần cô ta lên tiếng, là sẽ bị gạt bỏ ngay lập tức, và dĩ nhiên sẽ không thể nào tránh khỏi lời phản bác của anh ta được. Anh ta chưa bao giờ bị ai coi thường như thế này cả, trước nay chỉ có anh ta làm lơ người ta, chứ chưa hề bị người ta làm lơ mình cả, cũng chỉ toàn là con gái đi theo sau nịnh nọt ngọt ngào, chứ chưa ai dám trước mặt anh ta khinh thường như cô ta cả, trong lòng nhanh chóng dâng lên cơn tức giận cùng tự ái to lớn.
“Cô thì biết gì chứ, tránh ra đi”
Cô sinh viên nhún vai, như không thèm để ý đến anh ta mà bước đi, đúng là làm ơn mắc oán, cái tên hiểu thị kia đúng thật là không có mắt nhìn người.
Hạ Lâm Phong không chần chừ mà đỡ cô dậy, cho dù bây giờ có ai nói gì, anh ta cũng sẽ làm thử, còn hơn là nhìn cô đau đớn như vậy, anh ta thề, sẽ không làm cô phải chịu đựng như thế này nữa, một lần thôi cũng đủ rồi.
Quả thật theo lời cô gái trẻ kia thì Thư Tuyết đã thấy khá hơn nhiều, gương mặt cũng đỡ nhợt nhạt hơn trước, chính vì điều này nên Lâm Thiên Bảo lại càng bực mình và quê hơn nữa, chỉ thấy anh ta cáu giận la lối vì sao chưa dọn phòng xong cho cô, người cố tình tránh đi gương mặt đắc ý kiêu ngạo đang nhìn mình kia.
Theo như lời bác sĩ, Lâm Thư Tuyết chỉ còn gần tháng nữa thôi thì mới sinh, chỉ là bây giờ do vận động cùng chịu áp lực cảm xúc nhiều quá nên động thai, khi nghe bác sĩ nói đến đây, Hạ Lâm Phong không tránh khỏi thót tim trạnh lòng.
Bác sĩ cũng có nói cô có nguy cơ sinh sớm hơn dự tính, vì vậy nên đã yêu cầu cô ở tại bênh viện để theo dõi, nhưng Lâm Thư Tuyết từ trước đến giờ đã không thích bệnh viện, nên nằng nặc đòi Lâm Phong đưa cô về, Hạ Lâm Phong không thể làm khác hơn là đồng ý yêu cầu của cô, anh ta cũng chỉ cần kiềm chế lại thỉ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa rồi.
Khi tất cả đã về với quỹ đạo thường ngày, không còn tất bật hay vội vàng lo lắng như vừa nãy, thì bây giờ chỉ còn lại ba người đàn ông đang ngồi nhìn nhau trong chiếc bàn sang trọng, không khí rõ ràng là đang lạnh dần đi.
Hạ Lâm Phong bây giờ mới nhận ra người đàn ông đang ngồi đối diện mình là ai, anh ta chính là chủ tịch tập đoàn Triệu Gia, tập đoàn dầu mỏ và kinh doanh bất động sản lớn nhất thế giới, trong một bàn hội thảo, cũng chỉ có anh ta ta mới có thể ngồi cùng vị trí với anh ta, nhưng chỉ là lúc ấy anh ta ta đã lấy tên tiếng anh, Mr Firest.
“Ý của anh là anh chính là chồng chưa cưới của Tuyết?”
Người đàn ông ngồi chính diện chưng ra dáng ngồi của bậc đế vương quyền quý, khí thế cũng không kém Hạ Lâm Phong là bao nhiêu, nếu Hạ Lâm Phong là trùm của nền kinh tế trẻ, thì Triệu Phi Vũ là vua của ngành dầu mỏ bất động sản.
“Đúng vậy, nhưng chắc là cô ấy chưa nhận biết tôi nên mới không nhận ra”
Hạ Lâm Phong nhíu mày nhìn Lâm Thiên Bảo, như là xác thực lời nói của Triệu Phi Vũ kia là đúng hay sai, nhưng chỉ thấy Lâm Thiên Bảo thở dài ngán ngẩm, trong lòng cũng biết được câu trả lời chính xác.
“Vậy thì sao, người Thư Tuyết yêu là tôi, cô ấy cũng đang mang thai con của tôi, chẳng lẽ anh còn muốn cưới cô ấy sao?”
Người đàn ông kia không hề tỏ ra ngại ngần hay hoang mang, đôi mắt tinh anh hiện lên niềm vui cùng khóe môi cong cười nhẹ nhàng, nhìn thẳng người đàn ông đang tỏ ra kiêu ngạo trước mắt, chỉ thấy anh ta không nhanh không chậm buông ra lời tuyên bố hùng hồn mạnh mẽ.
“Phải, sau khi cô ấy sinh con, tôi sẽ tiến hành hôn lễ, còn con của anh, nếu anh muốn giữ lại thì tùy”
Hạ Lâm Phong làm như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thiên hạ, đôi môi cũng không kìm được mà gợn cong khóe môi, nhưng sau đó, lại là đường cong nhếch lên đầy nguy hiểm, ánh mắt cũng hiện đầy lạnh lẽo cùng nguy hiểm.
“Triệu Phi Vũ, liệu có thể làm được điều đó không?”
“Chỉ cần tôi nói, cha mẹ của Thư Tuyết sẽ gật đầu đồng ý, nếu anh không tin, tôi có thể chứng minh lời nói của mình”
Hành động tiếp theo của Hạ Lâm Phong làm hai ngườ không thể ngờ tới, tưởng rằng anh ta sẽ tức giận đe dọa hay im lặng không nói gì, nào ngờ, chỉ thấy anh ta tự tin nhếch môi, ánh mắt đầy kiêu ngạo nhìn Triệu Phi Vũ cũng đang tự tin phía đối diện.
“Vậy thì làm đi”
Triệu Phi Vũ cũng không phải là một người yếu kém, ngạc nhiên chỉ trong giây phút đầu, ngay sau đó, chỉ thấy anh ta im lặng không nói gì, mãi một lúc sau, tưởng như tất cả sẽ chấm dứt, thì mới thấy anh ta lên tiếng.
“Tôi không tin mình lại thua kém anh, Thư Tuyết, tôi sẽ không bỏ cuộc”
Hạ Lâm Phong nụ cười hơi cứng ngắc, sâu trong ánh mắt bình thản kia, là một cơn cuồng phong đang cuộn trào, cuốn đi hết thảy những lo lắng ban đầu, sự im lặng giữa hai người đàn ông, lại chính là sự tranh đấu trong trí óc và nội lực qua năm tháng, nhưng cuối cùng, vẫn là cáo già lừng danh trên thương trường có kĩ thuật cao siêu, điêu luyện và nanh vuốt sắc bén hơn, chỉ thấy anh ta tự tin, bình thản và kiêu ngạo mà nhìn con mồi còn thua mình một đẳng cấp.
“Nếu Thư Tuyết là một người dễ thay đổi, thì chỉ sợ chủ tịch Triệu cũng chưa chắc đã muốn cô ấy như vậy, tin chắc chủ tịch Triệu hiểu rõ điều đó hơn ai hết”
Triệu Phi Vũ nghe anh ta nói câu ấy, gương mặt bỗng biến đổi nhanh chóng, lời nói của Hạ Lâm Phong, không khác nào là một đòn mạnh đánh vào điểm yếu duy nhất của anh ta. Phải, chính vì biết Lâm Thư Tuyết là một người không dễ trao trái tim ra, là một người khó lòng có thể thay đổi được, nên anh ta mới yêu cô như vậy, cũng chính vì biết cô là người như thế, nên anh ta mới lo sợ và thiếu tự tin vô cùng.
Trong giây phút này, anh ta lại cảm thấy hối hận vô cùng, nếu như khi biết mình có hôn ước với Lâm gia, anh ta không chán ghét và kinh thường, nếu như lúc ấy, anh ta tìm hiểu cô, gặp cô sớm hơn, thì tin rằng lúc này sẽ không ngại ngần đến thế này, bây giờ, liệu có phải là đã quá muộn.
Vì sao biết cô yêu người khác, anh ta vẫn muốn chiếm lấy, biết cô đã mang thai con của kẻ khác, vẫn muốn yêu cô, vì sao biết rằng cô không phải là của riêng mình, nhưng vẫn hy vọng ở một điều gì đó, vì sao những điều này, lại hoàn toàn không giống anh ta tí nào.
Chẳng lẽ người con gái đầu tiên anh ta yêu, lại không thể thuộc về anh ta, có phải mối tình này, là một mối tình dang dở hay không, nhưng tại sao, anh ta vẫn mong chờ tiếc nuối điều gì đó, như là không muốn vuột mất cô khỏi cuộc đời mình, không, anh ta không chấp nhận điều ấy, anh ta muốn cô, dù là cưỡng đoạt hay dùng bất kì thủ đoạn nào đó, anh ta cũng muốn côy.
“Tôi không cần biết những điều đó, chỉ cần biết là cô ấy sẽ thuộc về tôi, tôi sẽ không buông tay đâu”
Hạ Lâm Phong ngạc nhiên nhìn người đàn ông này, chẳng lẽ anh ta ta thật sự yêu Tuyết đến như vậy, yêu đến cướp đoạt một người con gái không yêu mình như thế sao, nếu như anh ta ta không là vị hôn phu của Tuyết, anh ta cũng rất muốn hợp tác với người đàn ông này, hợp tác với những người đầy thủ đoạn, chắc hẳn là rất thú vị.
“Nếu chủ tịch Triệu nghĩ điều ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho Tuyết, thì cứ làm đi”
Triệu Phi Vũ nhìn người đàn ông vừa bước đi, trái tim trong lồng ngực nhói đau vô cùng, có gì đó đang từ từ, nhẹ nhàng đâm vào tim anh ta, nỗi đau này, cuối cùng anh ta đã cảm nhận được rồi, đau, đau đớn quá.
Hạ Lâm phong về phòng ngủ của mình, nhìn thấy người con gái vẫn còn đang say giấc ngủ, gương mặt yên bình và ngoan hiền như một chú mèo con, khiến trái tim lạnh lẽo đã trờ lại ấm áp hơn.
Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm còn vương trên má, anh ta yêu thương cúi xuống, đặt một nụ hôn đầy trân trọng lên trán cô, trong đầu, bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, có được cô, chính là hạnh phúc duy nhất của anh ta, đó cũng là may mắn lớn nhất của cuộc đời này.
“Anh yêu em…và…cám ơn em rất nhiều, Thư Tuyết”
Trong căn phòng tràn ngập nắng ấm, tiếng gió nhẹ thổi, phiêu du bên ngoài cửa sổ, có tiếng lá cây, đụng vào nhau đầy thân thiết, tiếng chim hót thánh thót, như là một bài giao hưởng ngập tràn hạnh phúc và trong căn phòng này, hình ảnh người đàn ông anh tuấn phi phàm, từ từ cúi xuống, đặt một nụ hôn yêu thương trân trọng lên trán người con gái đang say giấc kia, tiếng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào bên tai cô, như còn phiêu lãng mãi không rời.
…
Từ ngày đó trở đi, Triệu Phi Vũ thật sự thực hiện lời anh ta nói, không khác nào cách mà Hạ Lâm Phong từng làm trước đó khi ở nhà của Thư Tuyết, cũng mặt dày không để ý lời mắng mỏ cùng như sự lạnh cùng của ai đó.
Hạ Lâm Phong thật sự tức giận vô cùng, từ khi nào Thư Tuyết lại có cái đuôi theo sát thế kia, đã vậy lại còn bám dính không rời, nhìn cô cùng Triệu Phi Vũ đang ngồi nói chuyện vui vẻ trong hoa viên, ánh mắt không dấu được sự tức giận cùng ghen ghét, bước chân theo đó cũng nhanh hơn nhiều.
Lâm Thư Tuyết dạo này rất thân với Triệu Phi Vũ, cô và anh ta nói chuyện với nhau rất hợp, nhất là liên quan đến sở thích của hai người, không ngờ anh ta cũng có sở thích thích đọc sách giống cô, lại còn có chung một thần tượng nữa chứ.
Triệu Phi Vũ nhìn thấy Hạ Lâm Phong đang bước tới, ánh mắt hiện lên đầy vui vẻ và kiêu ngạo, cố tình đưa tay gạt tóc mai lộn xộn của cô ra, lại còn giúp cô đắp chiếc chăn lại, gương mặt lại dịu dàng hơn lúc nào hết.
Một màn này dĩ nhiên không lọt khỏi mắt Hạ Lâm Phong, gương mặt của anh ta bây giờ có thể so sánh với cục than đen xì, nhất là ánh mắt muốn giết người kia, chỉ sợ ai nhìn thấy sẽ cảm thấy muốn tự thân kết liễu còn hơn là đợi anh ta.
Lâm Thư Tuyết còn đang nói chuyện thì bị một đôi tay ôm lấy, bế cô ra khỏi chiếc ghế tựa mềm mại, hành động thô lỗ này khiến cô mất hứng mà nhíu mày nhìn hung thủ.
Hạ Lâm Phong không để ý ánh nhìn bất mãn của Thư tuyết, bỏ lại một câu xanh rờn, gương mặt đầy tức giận lên tiếng, sau đó mới bước đi, ra khỏi nơi chướng mắt này.
“Trời lạnh rồi, phải về phòng thôi”
Triệu Phi Vũ nhìn theo hình ảnh của hai người, đáy mắt không che được hết đau thương, nhưng rất nhanh, nó lại bị chôn sâu, vùi lấp ở một nơi tận cùng nào đó, khóe môi, cũng cong thành một nụ cười bất đắc dĩ.
Trên đường đi về phòng, không khí vẫn diễn ra trong sự im lặng, mãi đến khi Hạ Lâm Phong đặt cô xuống, thì mới bắt đầu lên tiếng, ánh mắt không dấu được sự bất mãn mà nhìn cô.
“Em xem ra rất thích cái tên mặt dày đấy phải không, nhìn hai người nói chuyện có vẻ rất vui nhỉ?”
Lâm Thư Tuyết nhìn lơ lãng đi hướng khác, từ khi có Triệu Phi Vũ, Hạ lâm Phong lúc nào cũng có thể nổi cơn ghen loạn, anh ta có cần phải như vậy không, cô thừa biết mình trong hoàn cảnh này, thì lấy đâu ra mà để anh ta ghen chứ, như không để ý đến người đàn ông đang chắp tay ngang hông nói luyên thuyên, cô buông ra một câu không ăn nhập gì hết.
“Từ khi nào anh lại trở thành như vậy, em nhớ ngày xưa anh tự mãn kiêu ngạo lắm mà”
“Lâm Thư Tuyết”
Hạ Lâm Phong gầm lên một tiếng, anh ta còn chưa hỏi tội cô lăng nhăng, mà cô lại dám trả treo lại anh ta, thật là tức chết đi mà.
“Em rõ ràng biết tại sao anh lại như vậy mà”
Hạ Lâm Phong đang hùng hùng hổ hổ tự nhiên lại ỉu xìu dịu dàng, cái thái độ thay đổi một80 độ của anh ta làm Lâm Thư Tuyết không ngờ được, nhìn gương mặt ăn vạ và làm nũng kia, thì cô lại không thể nào làm ngơ được, thở dài, cô nhẹ nhàng rúc vào lồng ngực rắn chắc kia, lời nói dịu dàng cũng theo đó buông ra.
“Anh thừa biết lòng em như thế nào mà”
Hạ Lâm Phong nâng chiếc cằm nhỏ xinh lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo như sao trời, lại thấy đôi môi ngọt ngào mọng nước trước mặt, trước khi cúi xuống, anh ta không quên để lại bất mãn của mình, hòng muốn được cô xoa dịu.
“Nhưng anh không thích ánh mắt anh ta nhìn em, anh rất khó chịu khi lúc nào anh ta cũng bám dính em như vậy, em phải bồi thường cho anh đấy”
Lâm Thư Tuyết biết anh ta đang cố tình tỏ ra như vậy, nhưng lại không kháng cự hay né tránh đôi môi kia, đầu hơi ngẩng lên, để đón nhận nụ hôn nhiệt tình cùng nóng bỏng kia, hai tay cũng vòng ra sau để ôm lấy cổ anh ta, trên môi hiện rõ nụ cười nhẹ cùng hạnh phúc ngập tràn trong ánh mắt, cứ thế, cô cứ thiếp đi từ lúc nào không hay biết.
Lâm Thư Tuyết gọn nhẹ trong chiếc váy đầm mỏng ngắn, cô đang đi dạo cùng với Hạ Lâm Phong trong hoa viên, năn nỉ mãi anh ta mới đồng ý dẫn cô đi, chắc là vì sắp tới ngày sinh nên anh ta mới ngăn cấm cô nhiều điều như vậy.
Hạ Lâm Phong vừa đi vừa trò chuyện với cô, hai tay cũng không quên mà giữ eo và dìu cô theo mình, hai người đang đi gần được 2 vòng thì Thư Tuyết bỗng dưng đứng lại, sau đó cô đột nhiên ôm bụng và khụy xuống, gương mặt hiện rõ đau đớn mới phải chịu đựng.
“A…đau quá…”
“Tuyết…”
Hạ Lâm Phong cúi xuống nhìn cô, lại thấy giữa hai chân cô đang chảy ra thứ màu hồng nhạt, sợ hãi nhanh chóng che hết tất cả, anh ta lo lắng không biết làm gì hết, tay chân luống cuống như gà mắc thóc.
“Tuyết, Tuyết…”
Lâm Thiên Bảo trên tay cầm chiếc khăn đang đi tới, khi nhìn thấy Thư Tuyết bị như thế thì liền chạy nhanh lại, miệng cũng đôn đốc chuẩn bị xe nhanh chóng.
“Xe, xe đâu, nhanh lên”
Triệu Phi Vũ cũng phải giật mình khi nhìn thấy cô như thế, bỏ ngay khay đồ ăn sáng còn đang bê trên tay ra, anh ta hốt hoảng hỏi han.
“Thư Tuyết, em làm sao vậy?”
Cuối cùng là việc này lại xảy ra một lần nữa, cả tòa nhà lớn đều rối tung hết cả lên, tiếng la lối, than vãn, tiếng đôn đốc cùng dặn dò, nó nhanh chóng đã trở thành một công viên vui chơi đầy tiếng người.
Bệnh viện lại một lần nữa có chuyện thú vị lặp lại lần hai, vẫn là bốn người đàn ông đầy bối rối, vẫn là cô gái đang nằm trên giường đang đau đớn, vẫn là bên cạnh họ có một cô học sinh đang cầm cuốn sách y dày to đùng.
Lâm Thiên Bảo nhíu mày, chắc không phải anh ta có duyên với cô nhóc kia đến vậy chứ, chẳng lẽ cô ta là thực tập tại bệnh viện này, mà làm gì có thực tập nào rảnh như cô ta, chẳng lẽ bệnh viện này lại thiếu việc đến như vậy.
Hạ Lâm Phong nhìn Thư Tuyết đau đớn trên giường bệnh, nhìn cô đang cố chịu đựng đến nỗi cắn cả răng vào môi để kìm lại tiếng kêu đau, trong tim bỗng thấy quặn thắt lại, anh ta trách mình tại sao lại đồng ý cho cô đi bộ, trong khi cô lại sắp tới ngày sinh, anh ta thật là ngu xuẩn quá.
Y tá cùng bác sĩ bị Triệu Phi Vũ hối đến mức khóc không ra nước mắt, bọn họ phải nhanh chóng chọn một người nào đó giỏi nhất ở vấn đề này để đỡ đẻ cho cô gái kia, một bác sĩ tình cờ đi ngang qua cô sinh viên đang hiếu kì nhìn đám người, như là vớ phải vàng mà sáng mắt ra, giọng cũng không kìm được mà nói to hơn hẳn.
“Tiến sĩ Hoàng Hà, cô ở đây sao, hãy mau giúp chúng tôi đi”
Lâm Thiên Bảo ngạc nhiên nhìn cô gái kia, lại nhận thấy ánh nhìn lơ đãng cũng đang nhìn mình, làm như chỉ vô tình liếc qua cô ta, sau đó đôi mắt lại quay về phía người chị đang phải chịu đựng đau đớn kia, ánh mắt rõ ràng đang xót ruột cùng lo lắng vô cùng.
Cuối cùng Lâm Thư Tuyết cũng được đưa vào giường bệnh, bỏ lại bốn người đang treo ngược trái tim phía bên ngoài cánh cửa, mỗi lần cô thét lên một tiếng. Là bốn người như không hẹn mà gặp đều ngước lên nhìn vào trong, không ai là có thể ngồi yên được trong lúc này cả, mãi đến khi từ bên trong vang ra một tiếng chào đời của trẻ con, thánh thót như tinh tú trên trời cao đang hội tụ, thì bốn người đều mừng rỡ mà nhướn người nhìn vào.
“Oe oe oe…oe oe oe….”
….
Năm năm sau
Trong hoa viên đầy nắng ấm, cảnh sắc đầy màu sắc đang tràn ngâp khắp muôn nơi, tiếng cười đùa, thích thú, tiếng non nớt gọi tên, nhỏ xíu, sắc hoa như đang lan tỏa ra xung quanh.
“Ma ma, hoa đẹp…tặng ma ma”
“Cái đó của Nu, trả nu đây…”
Một đôi kim đồng ngọc nữ xinh xắn như thiên thần xuất hiện trước nhân gian đang thu hút hết tất cả ánh sáng của đất trời, cậu bé đang cầm một bông hoa Tuyết trên tay, bước chân chậm chạp tiến về phía người đang ngồi trên thảm lụa, gương mặt rõ ràng hiện lên vui vẻ cô cùng.
Trái ngược lại với gương mặt tươi cười hưng phấn kia, cô bé mặc chiếc váy hoa xòe to, mở to đôi mắt đen láy mà nhìn theo cậu bé kia, giọng đầy giận dỗi bước theo phía sau.
“Ma ma, không chịu…hoa con…”
Lâm Thư Tuyết đưa mắt đầy dịu dàng nhìn theo bóng dáng hai thiên thần nhỏ đang tiến lại phía mình, cô mặc một chiếc váy trắng nhẹ, mái tóc buông lơi, gương mặt xinh đẹp như hoa nắng, hai cánh tay mở rộng ra như đang gọi mời bọn chúng, một nụ cười tươi cũng nở rộ ra, tràn ngập trong đôi mắt sáng trong hạnh phúc.
“Tiên, Thiên, cẩn thận đó”
Hai đứa nhỏ nhanh chóng lao vào vòng ôm ấm áp quen thuộc, gương mặt thích thú cùng thỏa mãn dễ thương hết sức, bông hoa Tuyết kia cũng được trao trọn cho người chúng muốn tặng, mặc dù là tranh dành, nhưng cũng đều muốn dành nó cho cùng một người cả.
Một màn ấm áp này đều rơi hết vào mắt mọi người xung quanh, Hạ Lâm Phong yêu thương choàng áo lên cho ba mẹ con, nhìn ba người cười tươi, khóe môi cũng cong lên nụ cười nhẹ.
Anh ta không ngờ khi đó Thư Tuyết lại sinh cho anh ta hai cục cưng đáng yêu như vậy, nhìn cô mỉm cười hạnh phúc, trái tim cũng ấm áp vô cùng, cuộc đời này, gặp được cô, yêu được cô, và được sống cùng cô, đó là hạnh phúc, là may mắn nhất đối với anh ta rồi.
Sẽ vẫn còn mãi hình ảnh hôm nào, có một thiên thần nhỏ long lanh nhìn anh ta, sẽ vẫn còn tiếng nói yêu thương, còn đọng lại trong màn mưa lạnh buốt, còn mãi những giây phút nồng nàn, yêu thương rồi quặn thắt, hình ảnh này, anh ta sẽ mang theo, suốt cuộc đời.
Tiếng Lâm Thiên Bảo đang nướng thịt phía trên quát tháo Mạnh Long, lại còn tiếng gọi tên Thư Tuyết đầy dịu dàng của Triệu Phi Vũ, tiếng cười đùa tinh nghịch của những cô gái đang quậy phá bột làm bánh thơm, tất cả như là tiếng đàn reo vui, và bên tai cô, anh ta nhẹ nhàng cúi xuống, từ từ buông ra lời nói ngọt ngào cùng thâm tình, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt nhỏ xinh cũng đang nhìn mình trong ánh mắt.
“Anh đã yêu em, người con gái mang tên Tuyết, em ạ”
Tác giả :
Mun