Người Con Gái Có "Độc"
Chương 34: Bức tranh thứ ba mươi tư
Editor: song_nhi
Cứu tinh xuất hiện, An Nhan Nhiên cũng sẽ không cần biết Tần Niệm thấy Hạ Tầm Giản đêm khuya đến phòng của cô có cảm tưởng gì.
Cô giãy dụa xuống giường, đón hành lý trong tay anh, "Bên ngoài trời còn mưa? Trời lạnh, anh thay quần áo trước đi." Nói xong, lại quay đầu nhìn người chơi xấu trên giường trừng mắt, "Mau trở lại phòng của anh đi!"
Người trên giường không hề động, người ở cửa cũng không hề động.
Tần tiểu soái ý vị thâm trường hai mắt nhìn bọn họ, "Hạ đại sư, chào buổi tối."
Hạ Tầm Giản nhìn anh ta thật sâu, nghiêng đầu nhìn người vừa nhận hành lý của mình mở miệng, "Khách?"
Ước chừng bởi vì gặp mưa, tiếng nói của anh phá lệ chìm lãnh, An Nhan Nhiên cẩn thận xem kỹ ánh mắt của anh, tuy rằng không tính tốt lắm, nhưng cũng không có dấu hiệu gì tức giận.
Cô gật gật đầu, "Anh ta vừa đưa em về bị mưa, lại quên mang thẻ phòng, cho nên..."
Ngón tay Hạ Tầm Giản vừa nhấc, ngăn cô giải thích quá mức, "Nếu là khách, chiêu đãi một chút cũng nên. Nhưng giờ này, cũng nên về nghỉ ngơi."
Ánh mắt của anh lần thứ hai chống lại người còn trên giường, không khí trong phòng trở nên có chút cổ quái.
Một lát, Tần Niệm nhe răng cười, "Hạ đại sư nói rất đúng, nếu như vậy tôi đây đi về trước."
Anh ta xuống giường ra khỏi phòng, vào phòng tắm lấy quần áo vừa thay, nhìn An Nhan Nhiên chỉ áo tắm, "Này, lần sau trả lại cho em. Em hôm nay hét lên không ít, nghỉ ngơi sớm một chút, buổi chiều ngày mài còn có hoạt động, tôi sẽ đón em đúng giờ, chúc ngủ ngon!"
Tần tiểu soái cất bước, An Nhan Nhiên rốt cục thở phào một cái, muốn dặn Hạ Tầm Giản tắm rửa thay quần áo, lại phát hiện anh đang xoay người gọi phục vụ phòng, "Cho một người lại đây, lập tức."
"Làm sao vậy?" Cô khó hiểu.
Anh liếc mắt mắt nhìn cô một cái, không có mở miệng. Ánh mắt kia thực bình tĩnh, nhưng bởi vì quá mức bình tĩnh, ngược lại làm cho cô có dự cảm không tốt.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Hạ Tầm Giản rút vài tờ Euro, đưa cho người phục vụ vừa đổi giường mới.
An Nhan Nhiên tựa vào bên kia ghế sa lon, nhìn thấy mệnh giá không nhỏ đồng Euro thở dài, "Thật ra anh có thể ngủ ở phòng khác mà, không cần phải đem trọn bộ giường đều đổi đi, hơn nữa anh ta mới vừa tắm rửa qua, cũng không làm bẩn chỗ nào..."
"Tôi nói rồi, tôi không thích người khác động vào đồ đạc của tôi." Mắt anh nhìn trên người cô mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, tiếp cận ánh mắt của cô, "Em không có gì cần nói với tôi?"
Cô xoa bóp huyệt Thái Dương bởi vì đau đầu do uống rượu, "Em vừa nói rồi, anh ta đưa em trở về, bị ướt xối lại không mang thẻ phòng, nói vào mượn khăn mặt, kết quả lại tắm rửa một cái, sau đó…"
"Sau đó, liền thuận lý thành chương đã đi lên giường?" Tiếng nói anh lạnh xuống, một vài cảm xúc cuối cùng lộ ra manh mối.
"Vâng... Là anh ta tự đi vào phòng!" Giọng cô không tự chủ được run lên, vừa mới rồi không thấy anh phát hoả, cô còn tưởng rằng anh không tức giận.
Cô nhìn nếp uốn giữa lông mày anh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm mình, lặng lẽ đứng dậy, "Em, em giúp anh đi mở nước tắm."
"Không cần."
"À... Anh có đói bụng không? Nhà bếp ở đây có chuẩn bị đầy đủ, em làm bữa khuya cho anh?"
"Không cần."
Cô có chút bế tắc, "Vậy, anh nghỉ ngơi sớm một chút?" Thấy anh không đáp lại, cô chậm rãi đi về phòng bên phải, "Em cũng đi ngủ đây..."
Tay vừa chạm đến cửa, một bàn tay thon dài liền lướt qua bả vai cô, đúng trên cửa trước mặt cô.
Hơi thở nguy hiểm từ sau lưng mà đến, lặng yên lan tràn không một tiếng động, tràn ngập cả không gian. Cô theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng vẫn là nhẫn nại vòng vo, "Em... Đầu em có chút đau, muốn đi ngủ..."
Ngón tay anh xẹt qua má cô, ánh mắt tối tăm nhìn cô,"Tôi khi nào thì đã cho phép loại người như em, cho tên đàn ông xa lạ rắp tâm bất lương tùy tiện vào phòng em?"
"Em không..."
"Em không?" Ngón tay trượt đến trên cổ cô, nhẹ nhàng nắm lấy chế trụ, một chút buộc chặc, "Cho nên, hắn ta đi từ cửa sổ vào, tự mở cửa vào?"
"Nếu anh tức giận, vừa rồi sao không hướng vào anh ta phát!" Rõ ràng đều là Tần tiểu soái gây ra, hiện tại lại cần thừa nhận rồi tức giận, thật không công bằng...
"Hiện tại em, xem như tranh luận?" Ngọn núi trên mi anh nhíu lại, ánh mắt trở nên sắc bén, tay trên cổ cô hạ xuống môi.
Hơi thở quen thuộc nhẹ nhàng khoan khoái làm cô có chút hơi mê muội, cô biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng gần sát người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh đèn trong phòng dũng khí gần như dụ hoặc.
Nhiều ngày như vậy không gặp, kỳ thật... Thật là có chút nhớ nhung.
"Hạ Tầm Giản, mấy ngày nay rốt cuộc anh đi nơi nào, gọi nhiều điện thoại cho anh như vậy cũng không thông." Đôi mắt hắc bạch phân minh nhẹ nhàng nháy mắt dưới, lông mi nồng đậm giống như chớp Hồ Điệp, sinh động xinh đẹp.
"Không được làm nũng!" tự nhiên cô nói sang chuyện khác, anh dường như rất bất mãn.
"Không có vậy..." Cô cắn cắn mặt anh, "Anh làm cho em ngủ đi..."
Anh trợn mắt nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên nghiêng đầu hôn nhẹ nhàng đôi môi hồng nhạt khép mở.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Đột nhiên bị hôn kích liệt khác thường, khi anh nếm thấy mùi rượu trong miệng cô thì loại kích liệt này càng có độ mạnh yếu bùng nổ kinh người.
Cô bị anh hôn đến dã man thâm hôn hù đến, thở dồn dập đồng thời nghiêng người muốn chạy trốn, ngón tay để trên cổ cô lập tức buộc chặc, mặtcô như bị giữ lại, mặt anh bá đạo lần thứ hai lấn đi lên.
Đầu lưỡi giao nhau, cắn cắn mút mút... Nụ hôn này so với lần nào trong quá khứ cũng dài hơn, thân thể anh gắt gao đè nặng lên cô, cô tựa như cá nằm trên thớt gỗ, đừng nói giãy dụa, hô hấp cũng sắp làm không được.
Nụ hôn tiếp tục kéo dài rất lâu, bên tai tất cả đều là tiếng hô hấp của anh, theo mới đầu rất nhỏ càng về sau to, dần dần trở nên ái muội. Anh không ngừng thay đổi góc độ, bức bách môi của cô, có thể nhập hôn cô đến đêm khuya.
Có lẽ bởi vì đi đường mệt nhọc, bờ môi của anh có chút hơi khô ráo, trải qua ma sát mãnh liệt, càng thêm khô nóng.
Cô chìa đầu lưỡi, nhẹ nhàng xẹt qua môi của anh, lại như là ngọn lửa nhỏ hạ xuống cỏ khô, nháy mắt bị anh nuốt vào giống như kích hôn cùng với... rõ ràng thân thể phản ứng khác thường.
Môi vừa sưng vừa đau, nhiệt độ cơ thể lại lên cao, áo bị cởi ra, sau đó trực tiếp theo trên vai cởi đi xuống.
Cô đưa tay đến phía sau lưng, cố gắng đi tìm cái tay cầm của cửa, lại bị anh bắt lấy, một phen tóm lên trước ván cửa.
Anh đưa tay vào trong vạt trước quần áo mình, đêm thân thể nóng bỏng đè ép lạ đây, cô bị anh ép lên ván cửa đến phát run lên, ánh mắt anh như dã thú dụng vọng dâng lên cùng tức giận lạnh lẽo làm cô hỗn loạn trước cuộc chiến trước nay chưa từng lật lại có chút sợ hãi.
Cô biết anh đang muốn làm gì, hơn nữa rất rõ ràng hôm nay sẽ được đối đãi ôn nhu.
Cô có chút chịu phận bất hạnh nhắm mắt lại, bên tai truyền đến âm thanh cởi bỏ thắt lưng của anh, ngón tay anh tiếp tục mơn trớn trên người cô, từ trên xuống dưới, lần lượt cởi bỏ trói buộc của cô.
Lúc thân thể bị gác lên hai chân tách ta, vành tai cô bị cắn, tiếng kêu rên của anh nhập theo động tác thân thể vang lên ở bên tai cô.
Không đau như nghĩ, thời gian dài hôn môi sớm thiêu đốt thân thể của anh, của cô thuận lợi tiếp nhận để cho anh thở ồ ồ.
Anh mãnh liệt lực động hai cái, dán lên môi của cô, "Đừng tưởng rằng như vậy tôi sẽ nguôi giận..." Thanh âm chấn động để cho anh buông rơi trên trán sợi tóc của cô ma xá trên mí mắt, tiếp tục rất nhỏ nhưng hơi ngứa, làm cho tay chân cô như nhũn ra.
Là bởi vì lâu lắm không gặp, hay là vì chưa từng làm qua phương thức yêu này, chỉ đưa về phía trước vài cái, đã làm cho tâm tình cô không khống chế được...
Cô ôm cổ anh, mặc anh tạo nhiệt trong cơ thể cô đấu đá lung tung...
Ván cửa vừa cứng vừa lạnh, cô lại hoàn toàn không - cảm giác, duy nhất chỉ cảm nhận được rõ ràng hơi thở cùng thân thể của người đàn ông trước mặt này.
Bởi vì người đàn ông khác mà tức giận không khống chế được, dường như đã là lần thứ hai.
Hạ Tầm Giản, giống như thật sự để ý cô, dường như so với cô dự đoán còn để ý hơn một ít...
Nhưng vì sao, lòng của cô trở nên kỳ quái như thế? Thân thể rõ ràng chờ đợi bị ngược, ngực lại hơi hơi trôi nổi vị ngọt...
Anh rõ ràng đang dã man cô mà...
ЖЖЖЖЖЖЖ
Nước ấm hoà dịu thân thể yếu ớt đau đớn, Cô khẽ tựa vào mép bồn tắm, phía sau đã hồi lâu không có âm thanh gì, anh dường như đang ngủ. Nhưng cánh tay trên lưng cũng không thả lỏng.
Bên cô quá mức độ đi, ở phòng tắm bốc hơi nước tinh tế đánh giá mặt của anh.
Mặt mũi tuấn tú, hốc mắt thâm thúy, môi xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật, cho dù từ góc độ nào tìm cũng không ra một tia tì vết.
Nhắm mắt lại rõ ràng hoàn mỹ giống như bức tranh, lúc sau trợn mắt, lại mang theo hàn ý lạnh lẽo chớ gần.
"Nhìn cái gì?" Anh thình lình lên tiếng, cô giống như đã quen, một chút cũng không kinh ngạc.
"Đang nhìn anh, Hạ Tầm Giản, anh có biết bộ dạng mình rất tốt không?"
Anh chậm rãi trợn mắt, ánh mặt thâm thúy hồn đạm lạnh sức quyến rũ có dũng khí đoạt lòng người. Anh nhìn cô nhăn nhíu mi, "Nông cạn."
Hai chữ, hoàn toàn ngăn chặn nhiệt tình của người nào đó. Cô chống bồn tắm lớn, làm bộ muốn đi ra ngoài, bị tay anh ôm cả lưng túm trở về, "Lại làm sao?"
"Cho pha cà phê cho anh." cô đẩy ra hai bên xuống, "Ở trong phòng Tổng thống xa hoa như vậy, những gì trang bị trong này đều dùng một lần mới có lợi a!"
"Em thích nơi này?"
"Ai không thích." Cô nở nụ cười, hai má thủy nhuận giống như tràn ra một đóa oánh bạch hoa.
Anh liếc cô một cái, "Cười cái gì, tôi cho phép em cười sao?"
"Đúng là không nói lí lẽ mà, đều đã giải thích cho anh rõ ràng như thế!" Cô nhịn không được đi nắm chặt hai má anh, "Cười một cái đi, cả ngày phụng phịu, anh có mệt hay không hả?"
Mỗ đại sư bị cô nắm sắc mặt liền khó coi, "Em có thôi hay không!"
"Ít nhất so với anh có chỉ huy." Cô một câu hai ý nghĩa.
Anh nheo mắt lại, "Em gần đây, lá gan đến từ đâu hả?"
Cô mím môi, chỉ cười không nói lời nào. Lá gan đến từ đâu, tất nhiên là anh cho cô, xưng gọi anh Hạ Tầm Giản với gọi anh là thầy là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Sau này làm cô có dũng khí bó tay bó chân khoảng cách, trước anh lại càng thêm ngang hàng.
Mỗi một lần gọi tên anh, cái loại này vốn cần hao hết toàn lực ngưỡng mộ chênh lệch sẽ giảm đi vài phần.
Cho đến ngày nay, cô mới hiểu anh vì sao kiên trì yêu cầu cô thay đổi xưng hô.
Đối với cô làm những sự tình kia, đều không phải là hoàn toàn dùng thân thể vốn có. Người đàn ông này, nghĩ cũng thật hữu dụng.
Đủ loại đoán nhất nhất vọt tới, ngực ngọt ngào lạm phát.
Chút bất tri bất giác, khóe môi tươi cười một đường mở rộng tới mặt mày, ánh mắt vẻ lạnh nhạt hơi có giãn mở ra, mang theo tính trẻ con giống như đáng yêu ngọt ngào.
Chăm chú nhìn của sắc mắt cô dần dần thâm ám, sau đó anh cúi đầu, thái độ lạnh cứng, "Không cho cười!"
"... Vì sao?" Cô không nói gì, muốn tới gần nhìn kỹ ánh mắt của anh, tay lại không cẩn thận bị trượt, sau đó chạm vào nơi không nên chạm.
Tiếp tục sau đó, mặt cô đỏ, "Anh, làm sao anh... như thế nào biết, chẳng lẽ từ trước đến giờ luôn là trạng thái này sao..."
Quả nhiên, loại sự tình cùng nhau tắm này chính là mài người a! ~≧v≦~
Người nào đó xem ra khuôn mặt khốc lãnh tuấn tú lúc này hoàn toàn âm u xuống dưới.
...
Cho đến nửa đêm, An Nhan Nhiên chưa có rảnh chợp mắt chút nào hối hận đem câu Riemer trong lòng niệm gấp trăm lần: lần sau gặp lại loại sự tình này, tuyệt đối sẽ không tiếp tục giáp mặt làm rõ làm rõ làm rõ làm rõ... ~~(>_<)~~
ЖЖЖЖЖЖЖ
Ngày tiếp theo
Đây là một đường xe chạy, đường không rộng, ước chừng chỉ có thể song hành hai chiếc xe, hai bên đường cây cao lớn xanh, tầm nhìn không giới hạn, không nhìn thấy bất kỳ người nào.
Hoàn toàn là cảnh tượng điển cố trang viện Châu Âu trên TV.
An Nhan Nhiên ngồi phía sau chiếc xe Lincoln dài màu đen, bất an cau mi lại, cô bắt đầu cảm thấy được một giờ trước lựa chọn lên xe là một sai lầm.
Ngồi ở đối diện người thanh niên trẻ tuổi nhìn lễ phép cười cười, "Không cần khẩn trương, Người cô ấy muốn gặp thật ra không phải là cô."
Cứu tinh xuất hiện, An Nhan Nhiên cũng sẽ không cần biết Tần Niệm thấy Hạ Tầm Giản đêm khuya đến phòng của cô có cảm tưởng gì.
Cô giãy dụa xuống giường, đón hành lý trong tay anh, "Bên ngoài trời còn mưa? Trời lạnh, anh thay quần áo trước đi." Nói xong, lại quay đầu nhìn người chơi xấu trên giường trừng mắt, "Mau trở lại phòng của anh đi!"
Người trên giường không hề động, người ở cửa cũng không hề động.
Tần tiểu soái ý vị thâm trường hai mắt nhìn bọn họ, "Hạ đại sư, chào buổi tối."
Hạ Tầm Giản nhìn anh ta thật sâu, nghiêng đầu nhìn người vừa nhận hành lý của mình mở miệng, "Khách?"
Ước chừng bởi vì gặp mưa, tiếng nói của anh phá lệ chìm lãnh, An Nhan Nhiên cẩn thận xem kỹ ánh mắt của anh, tuy rằng không tính tốt lắm, nhưng cũng không có dấu hiệu gì tức giận.
Cô gật gật đầu, "Anh ta vừa đưa em về bị mưa, lại quên mang thẻ phòng, cho nên..."
Ngón tay Hạ Tầm Giản vừa nhấc, ngăn cô giải thích quá mức, "Nếu là khách, chiêu đãi một chút cũng nên. Nhưng giờ này, cũng nên về nghỉ ngơi."
Ánh mắt của anh lần thứ hai chống lại người còn trên giường, không khí trong phòng trở nên có chút cổ quái.
Một lát, Tần Niệm nhe răng cười, "Hạ đại sư nói rất đúng, nếu như vậy tôi đây đi về trước."
Anh ta xuống giường ra khỏi phòng, vào phòng tắm lấy quần áo vừa thay, nhìn An Nhan Nhiên chỉ áo tắm, "Này, lần sau trả lại cho em. Em hôm nay hét lên không ít, nghỉ ngơi sớm một chút, buổi chiều ngày mài còn có hoạt động, tôi sẽ đón em đúng giờ, chúc ngủ ngon!"
Tần tiểu soái cất bước, An Nhan Nhiên rốt cục thở phào một cái, muốn dặn Hạ Tầm Giản tắm rửa thay quần áo, lại phát hiện anh đang xoay người gọi phục vụ phòng, "Cho một người lại đây, lập tức."
"Làm sao vậy?" Cô khó hiểu.
Anh liếc mắt mắt nhìn cô một cái, không có mở miệng. Ánh mắt kia thực bình tĩnh, nhưng bởi vì quá mức bình tĩnh, ngược lại làm cho cô có dự cảm không tốt.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Hạ Tầm Giản rút vài tờ Euro, đưa cho người phục vụ vừa đổi giường mới.
An Nhan Nhiên tựa vào bên kia ghế sa lon, nhìn thấy mệnh giá không nhỏ đồng Euro thở dài, "Thật ra anh có thể ngủ ở phòng khác mà, không cần phải đem trọn bộ giường đều đổi đi, hơn nữa anh ta mới vừa tắm rửa qua, cũng không làm bẩn chỗ nào..."
"Tôi nói rồi, tôi không thích người khác động vào đồ đạc của tôi." Mắt anh nhìn trên người cô mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, tiếp cận ánh mắt của cô, "Em không có gì cần nói với tôi?"
Cô xoa bóp huyệt Thái Dương bởi vì đau đầu do uống rượu, "Em vừa nói rồi, anh ta đưa em trở về, bị ướt xối lại không mang thẻ phòng, nói vào mượn khăn mặt, kết quả lại tắm rửa một cái, sau đó…"
"Sau đó, liền thuận lý thành chương đã đi lên giường?" Tiếng nói anh lạnh xuống, một vài cảm xúc cuối cùng lộ ra manh mối.
"Vâng... Là anh ta tự đi vào phòng!" Giọng cô không tự chủ được run lên, vừa mới rồi không thấy anh phát hoả, cô còn tưởng rằng anh không tức giận.
Cô nhìn nếp uốn giữa lông mày anh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm mình, lặng lẽ đứng dậy, "Em, em giúp anh đi mở nước tắm."
"Không cần."
"À... Anh có đói bụng không? Nhà bếp ở đây có chuẩn bị đầy đủ, em làm bữa khuya cho anh?"
"Không cần."
Cô có chút bế tắc, "Vậy, anh nghỉ ngơi sớm một chút?" Thấy anh không đáp lại, cô chậm rãi đi về phòng bên phải, "Em cũng đi ngủ đây..."
Tay vừa chạm đến cửa, một bàn tay thon dài liền lướt qua bả vai cô, đúng trên cửa trước mặt cô.
Hơi thở nguy hiểm từ sau lưng mà đến, lặng yên lan tràn không một tiếng động, tràn ngập cả không gian. Cô theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng vẫn là nhẫn nại vòng vo, "Em... Đầu em có chút đau, muốn đi ngủ..."
Ngón tay anh xẹt qua má cô, ánh mắt tối tăm nhìn cô,"Tôi khi nào thì đã cho phép loại người như em, cho tên đàn ông xa lạ rắp tâm bất lương tùy tiện vào phòng em?"
"Em không..."
"Em không?" Ngón tay trượt đến trên cổ cô, nhẹ nhàng nắm lấy chế trụ, một chút buộc chặc, "Cho nên, hắn ta đi từ cửa sổ vào, tự mở cửa vào?"
"Nếu anh tức giận, vừa rồi sao không hướng vào anh ta phát!" Rõ ràng đều là Tần tiểu soái gây ra, hiện tại lại cần thừa nhận rồi tức giận, thật không công bằng...
"Hiện tại em, xem như tranh luận?" Ngọn núi trên mi anh nhíu lại, ánh mắt trở nên sắc bén, tay trên cổ cô hạ xuống môi.
Hơi thở quen thuộc nhẹ nhàng khoan khoái làm cô có chút hơi mê muội, cô biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng gần sát người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh đèn trong phòng dũng khí gần như dụ hoặc.
Nhiều ngày như vậy không gặp, kỳ thật... Thật là có chút nhớ nhung.
"Hạ Tầm Giản, mấy ngày nay rốt cuộc anh đi nơi nào, gọi nhiều điện thoại cho anh như vậy cũng không thông." Đôi mắt hắc bạch phân minh nhẹ nhàng nháy mắt dưới, lông mi nồng đậm giống như chớp Hồ Điệp, sinh động xinh đẹp.
"Không được làm nũng!" tự nhiên cô nói sang chuyện khác, anh dường như rất bất mãn.
"Không có vậy..." Cô cắn cắn mặt anh, "Anh làm cho em ngủ đi..."
Anh trợn mắt nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên nghiêng đầu hôn nhẹ nhàng đôi môi hồng nhạt khép mở.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Đột nhiên bị hôn kích liệt khác thường, khi anh nếm thấy mùi rượu trong miệng cô thì loại kích liệt này càng có độ mạnh yếu bùng nổ kinh người.
Cô bị anh hôn đến dã man thâm hôn hù đến, thở dồn dập đồng thời nghiêng người muốn chạy trốn, ngón tay để trên cổ cô lập tức buộc chặc, mặtcô như bị giữ lại, mặt anh bá đạo lần thứ hai lấn đi lên.
Đầu lưỡi giao nhau, cắn cắn mút mút... Nụ hôn này so với lần nào trong quá khứ cũng dài hơn, thân thể anh gắt gao đè nặng lên cô, cô tựa như cá nằm trên thớt gỗ, đừng nói giãy dụa, hô hấp cũng sắp làm không được.
Nụ hôn tiếp tục kéo dài rất lâu, bên tai tất cả đều là tiếng hô hấp của anh, theo mới đầu rất nhỏ càng về sau to, dần dần trở nên ái muội. Anh không ngừng thay đổi góc độ, bức bách môi của cô, có thể nhập hôn cô đến đêm khuya.
Có lẽ bởi vì đi đường mệt nhọc, bờ môi của anh có chút hơi khô ráo, trải qua ma sát mãnh liệt, càng thêm khô nóng.
Cô chìa đầu lưỡi, nhẹ nhàng xẹt qua môi của anh, lại như là ngọn lửa nhỏ hạ xuống cỏ khô, nháy mắt bị anh nuốt vào giống như kích hôn cùng với... rõ ràng thân thể phản ứng khác thường.
Môi vừa sưng vừa đau, nhiệt độ cơ thể lại lên cao, áo bị cởi ra, sau đó trực tiếp theo trên vai cởi đi xuống.
Cô đưa tay đến phía sau lưng, cố gắng đi tìm cái tay cầm của cửa, lại bị anh bắt lấy, một phen tóm lên trước ván cửa.
Anh đưa tay vào trong vạt trước quần áo mình, đêm thân thể nóng bỏng đè ép lạ đây, cô bị anh ép lên ván cửa đến phát run lên, ánh mắt anh như dã thú dụng vọng dâng lên cùng tức giận lạnh lẽo làm cô hỗn loạn trước cuộc chiến trước nay chưa từng lật lại có chút sợ hãi.
Cô biết anh đang muốn làm gì, hơn nữa rất rõ ràng hôm nay sẽ được đối đãi ôn nhu.
Cô có chút chịu phận bất hạnh nhắm mắt lại, bên tai truyền đến âm thanh cởi bỏ thắt lưng của anh, ngón tay anh tiếp tục mơn trớn trên người cô, từ trên xuống dưới, lần lượt cởi bỏ trói buộc của cô.
Lúc thân thể bị gác lên hai chân tách ta, vành tai cô bị cắn, tiếng kêu rên của anh nhập theo động tác thân thể vang lên ở bên tai cô.
Không đau như nghĩ, thời gian dài hôn môi sớm thiêu đốt thân thể của anh, của cô thuận lợi tiếp nhận để cho anh thở ồ ồ.
Anh mãnh liệt lực động hai cái, dán lên môi của cô, "Đừng tưởng rằng như vậy tôi sẽ nguôi giận..." Thanh âm chấn động để cho anh buông rơi trên trán sợi tóc của cô ma xá trên mí mắt, tiếp tục rất nhỏ nhưng hơi ngứa, làm cho tay chân cô như nhũn ra.
Là bởi vì lâu lắm không gặp, hay là vì chưa từng làm qua phương thức yêu này, chỉ đưa về phía trước vài cái, đã làm cho tâm tình cô không khống chế được...
Cô ôm cổ anh, mặc anh tạo nhiệt trong cơ thể cô đấu đá lung tung...
Ván cửa vừa cứng vừa lạnh, cô lại hoàn toàn không - cảm giác, duy nhất chỉ cảm nhận được rõ ràng hơi thở cùng thân thể của người đàn ông trước mặt này.
Bởi vì người đàn ông khác mà tức giận không khống chế được, dường như đã là lần thứ hai.
Hạ Tầm Giản, giống như thật sự để ý cô, dường như so với cô dự đoán còn để ý hơn một ít...
Nhưng vì sao, lòng của cô trở nên kỳ quái như thế? Thân thể rõ ràng chờ đợi bị ngược, ngực lại hơi hơi trôi nổi vị ngọt...
Anh rõ ràng đang dã man cô mà...
ЖЖЖЖЖЖЖ
Nước ấm hoà dịu thân thể yếu ớt đau đớn, Cô khẽ tựa vào mép bồn tắm, phía sau đã hồi lâu không có âm thanh gì, anh dường như đang ngủ. Nhưng cánh tay trên lưng cũng không thả lỏng.
Bên cô quá mức độ đi, ở phòng tắm bốc hơi nước tinh tế đánh giá mặt của anh.
Mặt mũi tuấn tú, hốc mắt thâm thúy, môi xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật, cho dù từ góc độ nào tìm cũng không ra một tia tì vết.
Nhắm mắt lại rõ ràng hoàn mỹ giống như bức tranh, lúc sau trợn mắt, lại mang theo hàn ý lạnh lẽo chớ gần.
"Nhìn cái gì?" Anh thình lình lên tiếng, cô giống như đã quen, một chút cũng không kinh ngạc.
"Đang nhìn anh, Hạ Tầm Giản, anh có biết bộ dạng mình rất tốt không?"
Anh chậm rãi trợn mắt, ánh mặt thâm thúy hồn đạm lạnh sức quyến rũ có dũng khí đoạt lòng người. Anh nhìn cô nhăn nhíu mi, "Nông cạn."
Hai chữ, hoàn toàn ngăn chặn nhiệt tình của người nào đó. Cô chống bồn tắm lớn, làm bộ muốn đi ra ngoài, bị tay anh ôm cả lưng túm trở về, "Lại làm sao?"
"Cho pha cà phê cho anh." cô đẩy ra hai bên xuống, "Ở trong phòng Tổng thống xa hoa như vậy, những gì trang bị trong này đều dùng một lần mới có lợi a!"
"Em thích nơi này?"
"Ai không thích." Cô nở nụ cười, hai má thủy nhuận giống như tràn ra một đóa oánh bạch hoa.
Anh liếc cô một cái, "Cười cái gì, tôi cho phép em cười sao?"
"Đúng là không nói lí lẽ mà, đều đã giải thích cho anh rõ ràng như thế!" Cô nhịn không được đi nắm chặt hai má anh, "Cười một cái đi, cả ngày phụng phịu, anh có mệt hay không hả?"
Mỗ đại sư bị cô nắm sắc mặt liền khó coi, "Em có thôi hay không!"
"Ít nhất so với anh có chỉ huy." Cô một câu hai ý nghĩa.
Anh nheo mắt lại, "Em gần đây, lá gan đến từ đâu hả?"
Cô mím môi, chỉ cười không nói lời nào. Lá gan đến từ đâu, tất nhiên là anh cho cô, xưng gọi anh Hạ Tầm Giản với gọi anh là thầy là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Sau này làm cô có dũng khí bó tay bó chân khoảng cách, trước anh lại càng thêm ngang hàng.
Mỗi một lần gọi tên anh, cái loại này vốn cần hao hết toàn lực ngưỡng mộ chênh lệch sẽ giảm đi vài phần.
Cho đến ngày nay, cô mới hiểu anh vì sao kiên trì yêu cầu cô thay đổi xưng hô.
Đối với cô làm những sự tình kia, đều không phải là hoàn toàn dùng thân thể vốn có. Người đàn ông này, nghĩ cũng thật hữu dụng.
Đủ loại đoán nhất nhất vọt tới, ngực ngọt ngào lạm phát.
Chút bất tri bất giác, khóe môi tươi cười một đường mở rộng tới mặt mày, ánh mắt vẻ lạnh nhạt hơi có giãn mở ra, mang theo tính trẻ con giống như đáng yêu ngọt ngào.
Chăm chú nhìn của sắc mắt cô dần dần thâm ám, sau đó anh cúi đầu, thái độ lạnh cứng, "Không cho cười!"
"... Vì sao?" Cô không nói gì, muốn tới gần nhìn kỹ ánh mắt của anh, tay lại không cẩn thận bị trượt, sau đó chạm vào nơi không nên chạm.
Tiếp tục sau đó, mặt cô đỏ, "Anh, làm sao anh... như thế nào biết, chẳng lẽ từ trước đến giờ luôn là trạng thái này sao..."
Quả nhiên, loại sự tình cùng nhau tắm này chính là mài người a! ~≧v≦~
Người nào đó xem ra khuôn mặt khốc lãnh tuấn tú lúc này hoàn toàn âm u xuống dưới.
...
Cho đến nửa đêm, An Nhan Nhiên chưa có rảnh chợp mắt chút nào hối hận đem câu Riemer trong lòng niệm gấp trăm lần: lần sau gặp lại loại sự tình này, tuyệt đối sẽ không tiếp tục giáp mặt làm rõ làm rõ làm rõ làm rõ... ~~(>_<)~~
ЖЖЖЖЖЖЖ
Ngày tiếp theo
Đây là một đường xe chạy, đường không rộng, ước chừng chỉ có thể song hành hai chiếc xe, hai bên đường cây cao lớn xanh, tầm nhìn không giới hạn, không nhìn thấy bất kỳ người nào.
Hoàn toàn là cảnh tượng điển cố trang viện Châu Âu trên TV.
An Nhan Nhiên ngồi phía sau chiếc xe Lincoln dài màu đen, bất an cau mi lại, cô bắt đầu cảm thấy được một giờ trước lựa chọn lên xe là một sai lầm.
Ngồi ở đối diện người thanh niên trẻ tuổi nhìn lễ phép cười cười, "Không cần khẩn trương, Người cô ấy muốn gặp thật ra không phải là cô."
Tác giả :
Nam Lăng