Người Chồng Tốt
Chương 46
Lâm Sâm Sâm bị đau, vội vàng bắt được bàn tay đang càn quấy ở trước ngực cô: "Anh đừng thô lỗ thế, đau em."
Đôi tay Đồng Húc Lãng chợt giữ khuôn mặt của cô lại, ánh mắt quái dị phức tạp nhìn chăm chú vào cô. Lâm Sâm Sâm bị anh nhìn, cảm thấy cả người không được tự nhiên, nghi ngờ nói: "Anh nhìn cái gì vậy?"
Anh hạ đầu xuống, trán cụng với trán cô, mắt nhìn thẳng mắt hỏi: "Có phải em sợ nhất ăn cay đắng gì đó phải không?"
"Sao vậy?"
"Trả lời anh!"
Âm thanh cùng vẻ mặt anh làm cô sợ hãi, liền vội vàng gật đầu.
Anh lại hỏi: "Em bị bệnh bao tử có phải hay không?"
Cô giải thích: "Đã chữa trị khỏi rồi, chỉ cần chú ý một chút là được."
Anh hỏi nữa: "Có phải em thể hàn sợ lạnh, ban đêm dễ dàng tỉnh giấc hay không?"
Cô vẫn liên tiếp gật đầu. "Làm sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?"
Đồng Húc Lãng chợt nện một đấm lên tấm nệm mềm mại, cảm giác đó giống như tâm trạng anh lúc này, không cam lòng, bất lực. "Mẹ nó thật đáng chết! Anh là cái gì còn không biết em sớm mười năm trước? Tại sao phải nhường tên khốn kia nhanh chân đến trước chứ!"
Lâm Sâm Sâm kinh ngạc trợn to cặp mắt, những lời này của anh có ý gì?! Không đợi cô suy nghĩ, anh lại đột nhiên trở nên điên cuồng, nhào tới trên người của cô hung hăng gặm cắn vuốt ve, hoàn toàn không mang vẻ dịu dàng ngọt ngào lúc trước nữa. "Xoạt!" Một tiếng, váy ngủ bị anh xé ra, anh gấp gáp vùi đầu xuống, vết đỏ loang lổ in dấu trên người cô. Lâm Sâm Sâm chỉ cảm thấy thân thể bị anh đè làm đau, bắt đầu ra sức giãy giụa, nhưng sức anh lại mạnh kinh người, cô gầy yếu căn bản không chống lại được sự mạnh mẽ của anh. Khi anh thô bạo hôn khắp trên người của cô, đang muốn vạch một chân cô ra, cũng không muốn cho cô có thời gian phản kháng, nhưng một cái chân khác nhanh như chớp tránh thoát đá một cái vào mặt của anh. Lực mặc dù không lớn, nhưng cũng đủ làm anh lệch qua một bên. Mặt anh hướng xuống ngã quỵ ở trên giường, thở hổn hển từng hơi từng hơi.
Lâm Sâm Sâm kéo một chiếc chăn mỏng trên giường qua nhanh chóng che lại thân thể, vẫn còn không dám tin anh sẽ ép buộc cô như vậy. Hai người yên lặng rất lâu, Đồng Húc Lãng chợt lật người lên không hề báo trước, nhào đến bên tường đập mạnh mấy cái, sau đó tựa đầu vào trên tường, giận dỗi hỏi "Em một mực không để cho anh đụng, có phải còn đang nghĩ đến người đàn ông khác hay không?"
Lâm Sâm Sâm vẫn đắm chìm trong rung động lúc trước, không nghe rõ lời của anh, cô không nói một tiếng nào, chờ anh hỏi lần thứ hai. Ai ngờ anh cũng không quay đầu lại rời đi rất nhanh. Trong đầu cô từ từ nối lại đoạn đối thoại, mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan với Thường Tân. Thì ra là anh vẫn để ý, Lâm Sâm Sâm cảm thấy không nói lên được nỗi khổ sở trong lòng.
Đồng Húc Lãng cảm thấy tiếc nuối vì mình không thể tham dự vào quá khứ của Lâm Sâm Sâm ư, vì không thể gặp nhau khi cô mới vừa biết yêu nên cảm thấy ảo não ư, Lâm Sâm Sâm cảm giác thật có lỗi? Cô khao khát rằng mình chưa từng trải qua vết nhơ quá khứ, tình cảm tinh khiết giống như một tờ giấy trắng, như vậy cô không cần lo được lo mất, như vậy cô có thể kiêu ngạo tự tin tuyên bố mình xứng với anh. Vậy mà ý trời lại không chiều lòng người, trải qua thì chính là trải qua, dù có hối tiếc thế nào thì cũng chỉ phí thời gian vô ích. Lâm Sâm Sâm định ôm chặt tâm trạng tùy duyên, đến được là may mắn của cô, không phải cô có thể quyết định được. Thật lâu về sau cô mới ý thức được, loại tâm trạng chấp nhận có cũng được không có cũng được này là đầu mối gây nên nghi ngờ của Đồng Húc Lãng đối với đoạn tình cảm này.
Gần trưa, có người nhấn chuông cửa, Lâm Sâm Sâm khẽ rung động, chưa kịp suy nghĩ nhiều liền chạy tới mở cửa ra. Đáng tiếc, đập vào mắt không phải là bóng dáng cô vẫn thấp thỏm nhớ mong kia. Trong nháy mắt, một đường thất vọng thoáng qua trong mắt của cô, nhưng rất nhanh lại bị vui vẻ bao trùm, mỉm cười nói: "Tuấn Huy, đã lâu không gặp."
Lục Tuấn Huy vẫn bắt được ánh thất vọng trong mắt cô, đáy lòng có chút khổ sở, nhưng mà trên mặt lại duy trì nụ cười chân thành: "Thật xin lỗi, lâu rồi không liên lạc với em."
Lâm Sâm Sâm nhường anh vào cửa, săn sóc nói: "Anh đừng nói như vậy, em biết anh rất bận rộn."
Bởi vì thời tiết hơi nóng, Lục Tuấn Huy vừa vào cửa liền lấy cái mũ xuống, lộ ra một cái đầu trọc bóng loáng. Lâm Sâm Sâm hai mắt liếc anh, không nhịn được cười lên.
Lục Tuấn Huy sờ sờ đỉnh đầu, xin lỗi giải thích: "Ha ha, gần đây quay một bộ phim triều Thanh."
Lâm Sâm Sâm hứng thú: "Vậy sao, phim thể loại gì?"
Lục Tuấn Huy thấy khó được cô tò mò, vì vậy cặn kẽ kể lại tóm tắt kịch bản cho cô.
"Anh đóng vai người con nào của Khang Hi?" Sau khi nghe xong lời của anh, Lâm Sâm Sâm hỏi.
"Em đoán thử xem."
Lâm Sâm Sâm nhíu mày suy tư: "Em đoán . . . . . . Thập Tam a ca? Nhã nhặn, điềm đạm, văn võ song toàn, hình tượng vừa đúng phù hợp với anh."
Lục Tuấn Huy cố tình thần bí lắc đầu. Lâm Sâm Sâm lại đoán: "Chẳng lẽ là Đại a ca?"
Cô kể ra vài nhân vật tranh đoạt quyền lợi hại nhất, nhưng toàn bộ đều bị phủ nhận, Lâm Sâm Sâm buồn bực. Miệng Lục Tuấn Huy tạo hình, làm Lâm Sâm Sâm đột nhiên kinh ngạc.
"Thế nào, anh không thể diễn Ung Chính sao?" Đối với sự xem thường của Lâm Sâm Sâm, Lục Tuấn Huy hơi có bất mãn.
Lâm Sâm Sâm muốn cười mà không cười, nói: "Không phải, thoạt nhìn anh không giống người lòng muông dạ thú."
"Em không thể chỉ nhìn bề ngoài, có lẽ anh không vô hại giống trong tưởng tượng của em vậy đâu." Ánh mắt Lục Tuấn Huy hàm nghĩa khó lường, làm Lâm Sâm Sâm có chút không hiểu, vậy mà một giây kế tiếp, anh đã khôi phục lại nụ cười ôn hòa trên mặt: "Chọc em chơi thôi. Thật ra thì đối với diễn viên mà nói, thử diễn xuất nhân vật phản diện là một thử thách và cơ hội hiếm có. Nếu như nhân vật tạo được thành công, sự nghiệp diễn xuất sẽ được khẳng định lớn. Nếu là thất bại, thì có thể không được coi trọng, từ đó mai danh ẩn tích trong giới diễn xuất."
Lâm Sâm Sâm gật đầu đồng ý: "Thật ra thì một nhóm cũng cùng một loại, chỉ có dám đột phá mới có thể tiến bộ."
Cô có một đôi mắt biết nhìn người, luôn có thể lý trí đem việc đời nhìn thông suốt. Lục Tuấn Huy nghĩ đi nghĩ lại liền tiện thể nói ra những lời này.
Sắc mặt Lâm Sâm Sâm chợt tối: "Lấy ở đâu ra mà biết nhìn người, chuyện của mình cũng còn rối loạn."
Lục Tuấn Huy chần chừ mở miệng: "Bọn em . . . . . . vẫn tốt chứ?" Đúng lúc chú ý nhìn thấy quầng thấm dưới mắt cô, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa, làm việc và nghỉ ngơi trong cuộc sống của từ trước đến giờ rất quy của, rất ít thấy tinh thần cô bất lực. Tầm mắt nhìn thấy vết đỏ nhàn nhạt trên gáy cô thì anh chợt cứng đờ.
Lâm Sâm Sâm phát hiện Lục Tuấn Huy đang mất hồn, nhìn chằm chằm phần cổ của cô, không khỏi có chút lúng túng, nơi đó có dấu vết tối hôm qua Đồng Húc Lãng dùng sức hôn lưu lại. Cô kéo cổ áo nói: "Bọn em cũng tốt, anh đừng lo lắng."
Lục Tuấn Huy không được tự nhiên cười cười: "Vậy thì tốt."
Không khí có chút nặng nề, Lâm Sâm Sâm nói sang chuyện khác: "Em còn có chút không quen." Chỉ chỉ cái đầu trọc của anh.
Lục Tuấn Huy lại đưa tay sờ sờ đỉnh đầu: "Có phải rất xấu hay không?"
Lâm Sâm Sâm khoát tay: "Không xấu, khuôn mặt của anh ưa nhìn, hoá trang cổ trang sẽ thật đẹp trai. Chỉ là lúc mới vừa thấy làm em sợ hết hồn, còn tưởng rằng anh xuất gia rồi chứ."
Lục Tuấn Huy biết rõ cô đang nói đùa, nhưng vẫn nửa thật nửa giả nói tiếp: "Vào cửa Phật cũng không có gì không được, giải quyết dứt khoát." Nhìn anh nhìn đồng hồ, đứng dậy cáo từ: "Anh còn có chút việc, lần sau trở lại thăm em nữa. Những thứ này là đặc sản chị anh mang từ quê lên, em để dành từ từ ăn."
Lâm Sâm Sâm nghiêng mắt nhìn thấy anh để ở trên bàn mấy bọc đồ lớn, vội vàng đùn đẩy: "Sao lại khách sáo thế, anh giữ đi."
Lục Tuấn Huy né tránh, vội chạy tới cửa: "Chị anh đặc biệt mang cho em, cám ơn em lần trước dẫn chị ấy đi chơi, còn mua đồ cho chị ấy nữa."
"Vậy anh cám ơn chị ấy giùm em nhé." Lâm Sâm Sâm không từ chối nữa, tiễn anh tới cạnh cửa.
Lục Tuấn Huy tâm sự nặng nề nhìn chằm chằm mặt của cô, vẻ mặt hình như muốn nói lại thôi. Lâm Sâm Sâm bật thốt lên, hỏi "Còn có việc gì sao?"
Lục Tuấn Huy rốt cuộc không nhịn được, nói ra: "Sâm Sâm, có phải bọn em tính toán kết hôn hay không?"
Lâm Sâm Sâm vẻ mặt trở nên khổ não: "Em cũng không biết nữa, trong lòng hơi bừa bộn."
Lục Tuấn Huy lo lắng hỏi: "Anh ta thúc ép em hả?"
Lâm Sâm Sâm rũ mắt xuống, che dấu vẻ âm u trong mắt: "Tính tuổi thì quả thật cũng nên lập gia đình rồi, nhưng em còn chưa sẵn sàng."
Lục Tuấn Huy vỗ nhẹ lên bả vai của cô: "Đừng suy nghĩ nhiều, có một số việc không vội vàng được, em cùng anh ta trao đổi thẳng thắn một chút."
Lúc rời đi, Lục Tuấn Huy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là bởi vì hiểu rõ đối với hôn nhân Lâm Sâm Sâm còn mơ màng, trên trực giác nhận định bọn họ trong thời gian ngắn không cách nào thành hôn được. Anh vẫn không thể thản nhiên tiếp nhận, cô gái mình thầm mến đã lâu lại trở thành cô dâu của người khác, có thể kéo thêm một ngày cũng tốt. Vậy mà, nhìn dáng vẻ cô nản lòng, nản chí, bất giác tim của anh lại một hồi co thắt.
Lâm Sâm Sâm nguyên tưởng rằng Đồng Húc Lãng lại muốn giận dỗi với cô, không ngờ lúc chạng vạng, anh lại xuất hiện. Lâm Sâm Sâm nhớ tới chuyện đêm qua vẫn cảm giác uất ức, định không để ý tới anh, ngồi ở một bên cách xa anh. Chờ cả ngày không thấy bất kỳ động tĩnh nào, Lâm Sâm Sâm tò mò nhìn anh, lại thấy anh đã một tay chống cằm, cau mày tựa vào trên sô pha ngủ thiếp đi. Tầm mắt nhìn đến tay anh quấn băng gạc dầy thì lòng của cô mềm lại, từ từ đi tới, ngồi xổm xuống ở trước mặt anh. Người này, tối hôm qua sau khi rời đi không biết lại đã đi đâu tự làm khổ mình cho hả giận đây mà, một cái tay yên lành lại biến thành như vậy. Cô đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve trên băng gạc.
Đồng Húc Lãng ngủ không sâu, mỗi lần bị đụng vào lập tức cảnh giác tỉnh giấc. Anh mở nửa hai mắt nhìn cô, bởi vì ngáp nên mắt phủ lên một tầng sương mù, có mấy phần mùi vị điềm đạm đáng yêu, Lâm Sâm Sâm đưa tay nhéo mạnh cái mũi của anh, anh cười lôi cô vào trong ngực ôm chặt, lan tỏa ra sự thoải mái.
"Tối hôm qua uống nhiều quá, có làm bị thương em không?" Anh ngậm vành tai xinh xắn của cô, vừa xin lỗi vừa nói.
Lâm Sâm Sâm tránh ra ngực của anh, ôm lấy mặt của anh hỏi: "Rốt cuộc anh bị cái gì kích thích vậy? Anh hãy thành thật trả lời em, có phải đã gặp Thường Tân không? Anh hỏi em mấy chuyện đó là anh ta nói cho anh sao?"
Đồng Húc Lãng cầm ngược tay của cô, mắt nhìn thẳng cô, giọng khiêu khích nói: "Không sai, anh đi tìm anh ta, còn đánh anh ta nữa."
"Anh đánh anh ta á?" Lâm Sâm Sâm kêu lên: "Vậy anh ta hiện giờ ra sao?"
Đồng Húc Lãng phẫn hận kéo tay cô ra, cả giận nói: "Anh ta bị anh đánh cho tàn phế rồi, em đi tìm anh ta đi!"
Lâm Sâm Sâm nóng nảy mắng: "Ngu ngốc, làm sao làm loại việc ngốc này, không cần tiền đồ nữa sao?"
Đồng Húc Lãng tức giận nói: "Chuyện của anh không cần em lo, tiết kiệm một chút hơi sức đi quan tâm người yêu cũ đi."
Lâm Sâm Sâm không còn hơi sức, nhìn anh chằm chằm nói: "Ai quan tâm anh ta chứ, anh phải tự hủy hoại tương lai là chuyện của anh, chẳng quan hệ tới em!"
Hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau hồi lâu, Lâm Sâm Sâm đột nhiên buông lỏng xuống bất đắc dĩ nói: "Nếu như anh cho là anh ta uy hiếp, vậy căn bản cũng không cần thiết, em đã không chỉ một lần tỏ rõ qua thái độ của em với anh. Nếu như anh để ý quá khứ của em, thật đáng tiếc em không thể cố gắng nữa. Có lẽ . . . . . . Có lẽ anh có thể có lựa chọn tốt hơn."
Đồng Húc Lãng chỉ cảm thấy tim một hồi đau nhói, giống như bị người ta dùng dao mở lồng ngực ra. Anh vươn tay, dùng sức kéo cô vào trong ngực, giống như sợ cô trốn mất, cương quyết nói: "Động một chút là nói anh tìm người khác, em thật đáng đánh! Nói lại lần nữa, anh sẽ đem em nuốt ực một cái vào trong bụng đấy."
Lâm Sâm Sâm dựa ở trên vai anh, nghe lời nói tính trẻ con của anh đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm rót vào nội tâm. Cô len lén quệt nước mắt ở khóe mắt tràn ra, dịu dàng giải thích: "Đồ ngốc, không phải em lo lắng cho Thường Tân, em lo là anh vì chuyện không đáng, làm việc tại sao có thể không suy tính hậu quả như vậy?"
Đồng Húc Lãng cười lớn, hai vai rung lên, nói: "Em thật sự cho rằng anh ngu ngốc như vậy sao? Anh chỉ đánh lệch lỗ mũi của hắn ta mà thôi, một đấm đó lợi cho hắn ta quá rồi."
Lâm Sâm Sâm đấm bả vai anh, giận trách: "Anh còn không biết xấu hổ mà cười nữa, không để ý tới anh ta là được, sao lại tự tìm phiền não, tính ra tức chết đi?"
Đồng Húc Lãng vùi đầu vào cần cổ của cô, cọ cọ cổ của cô: "Về sau tất cả sẽ nghe theo em, bà xã đại nhân, anh khát nước, rót cho anh ly nước đi."
Lâm Sâm Sâm dùng sức đẩy anh ra, trong miệng oán giận: "Đại lão gia." Đứng dậy đi rót nước cho anh.
Đồng Húc Lãng lại nằm tựa vào ghế salon, sau thắt lưng đột nhiên bị một vật cấn lên, anh rút ra, nhìn, lại là ví da của một người đàn ông. Mở ngăn phía trong ra, lần này lại càng không được, tấm ảnh bà xã tương lai của anh đương nhiên lại bị người khác dấu riêng rồi!
Đôi tay Đồng Húc Lãng chợt giữ khuôn mặt của cô lại, ánh mắt quái dị phức tạp nhìn chăm chú vào cô. Lâm Sâm Sâm bị anh nhìn, cảm thấy cả người không được tự nhiên, nghi ngờ nói: "Anh nhìn cái gì vậy?"
Anh hạ đầu xuống, trán cụng với trán cô, mắt nhìn thẳng mắt hỏi: "Có phải em sợ nhất ăn cay đắng gì đó phải không?"
"Sao vậy?"
"Trả lời anh!"
Âm thanh cùng vẻ mặt anh làm cô sợ hãi, liền vội vàng gật đầu.
Anh lại hỏi: "Em bị bệnh bao tử có phải hay không?"
Cô giải thích: "Đã chữa trị khỏi rồi, chỉ cần chú ý một chút là được."
Anh hỏi nữa: "Có phải em thể hàn sợ lạnh, ban đêm dễ dàng tỉnh giấc hay không?"
Cô vẫn liên tiếp gật đầu. "Làm sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?"
Đồng Húc Lãng chợt nện một đấm lên tấm nệm mềm mại, cảm giác đó giống như tâm trạng anh lúc này, không cam lòng, bất lực. "Mẹ nó thật đáng chết! Anh là cái gì còn không biết em sớm mười năm trước? Tại sao phải nhường tên khốn kia nhanh chân đến trước chứ!"
Lâm Sâm Sâm kinh ngạc trợn to cặp mắt, những lời này của anh có ý gì?! Không đợi cô suy nghĩ, anh lại đột nhiên trở nên điên cuồng, nhào tới trên người của cô hung hăng gặm cắn vuốt ve, hoàn toàn không mang vẻ dịu dàng ngọt ngào lúc trước nữa. "Xoạt!" Một tiếng, váy ngủ bị anh xé ra, anh gấp gáp vùi đầu xuống, vết đỏ loang lổ in dấu trên người cô. Lâm Sâm Sâm chỉ cảm thấy thân thể bị anh đè làm đau, bắt đầu ra sức giãy giụa, nhưng sức anh lại mạnh kinh người, cô gầy yếu căn bản không chống lại được sự mạnh mẽ của anh. Khi anh thô bạo hôn khắp trên người của cô, đang muốn vạch một chân cô ra, cũng không muốn cho cô có thời gian phản kháng, nhưng một cái chân khác nhanh như chớp tránh thoát đá một cái vào mặt của anh. Lực mặc dù không lớn, nhưng cũng đủ làm anh lệch qua một bên. Mặt anh hướng xuống ngã quỵ ở trên giường, thở hổn hển từng hơi từng hơi.
Lâm Sâm Sâm kéo một chiếc chăn mỏng trên giường qua nhanh chóng che lại thân thể, vẫn còn không dám tin anh sẽ ép buộc cô như vậy. Hai người yên lặng rất lâu, Đồng Húc Lãng chợt lật người lên không hề báo trước, nhào đến bên tường đập mạnh mấy cái, sau đó tựa đầu vào trên tường, giận dỗi hỏi "Em một mực không để cho anh đụng, có phải còn đang nghĩ đến người đàn ông khác hay không?"
Lâm Sâm Sâm vẫn đắm chìm trong rung động lúc trước, không nghe rõ lời của anh, cô không nói một tiếng nào, chờ anh hỏi lần thứ hai. Ai ngờ anh cũng không quay đầu lại rời đi rất nhanh. Trong đầu cô từ từ nối lại đoạn đối thoại, mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan với Thường Tân. Thì ra là anh vẫn để ý, Lâm Sâm Sâm cảm thấy không nói lên được nỗi khổ sở trong lòng.
Đồng Húc Lãng cảm thấy tiếc nuối vì mình không thể tham dự vào quá khứ của Lâm Sâm Sâm ư, vì không thể gặp nhau khi cô mới vừa biết yêu nên cảm thấy ảo não ư, Lâm Sâm Sâm cảm giác thật có lỗi? Cô khao khát rằng mình chưa từng trải qua vết nhơ quá khứ, tình cảm tinh khiết giống như một tờ giấy trắng, như vậy cô không cần lo được lo mất, như vậy cô có thể kiêu ngạo tự tin tuyên bố mình xứng với anh. Vậy mà ý trời lại không chiều lòng người, trải qua thì chính là trải qua, dù có hối tiếc thế nào thì cũng chỉ phí thời gian vô ích. Lâm Sâm Sâm định ôm chặt tâm trạng tùy duyên, đến được là may mắn của cô, không phải cô có thể quyết định được. Thật lâu về sau cô mới ý thức được, loại tâm trạng chấp nhận có cũng được không có cũng được này là đầu mối gây nên nghi ngờ của Đồng Húc Lãng đối với đoạn tình cảm này.
Gần trưa, có người nhấn chuông cửa, Lâm Sâm Sâm khẽ rung động, chưa kịp suy nghĩ nhiều liền chạy tới mở cửa ra. Đáng tiếc, đập vào mắt không phải là bóng dáng cô vẫn thấp thỏm nhớ mong kia. Trong nháy mắt, một đường thất vọng thoáng qua trong mắt của cô, nhưng rất nhanh lại bị vui vẻ bao trùm, mỉm cười nói: "Tuấn Huy, đã lâu không gặp."
Lục Tuấn Huy vẫn bắt được ánh thất vọng trong mắt cô, đáy lòng có chút khổ sở, nhưng mà trên mặt lại duy trì nụ cười chân thành: "Thật xin lỗi, lâu rồi không liên lạc với em."
Lâm Sâm Sâm nhường anh vào cửa, săn sóc nói: "Anh đừng nói như vậy, em biết anh rất bận rộn."
Bởi vì thời tiết hơi nóng, Lục Tuấn Huy vừa vào cửa liền lấy cái mũ xuống, lộ ra một cái đầu trọc bóng loáng. Lâm Sâm Sâm hai mắt liếc anh, không nhịn được cười lên.
Lục Tuấn Huy sờ sờ đỉnh đầu, xin lỗi giải thích: "Ha ha, gần đây quay một bộ phim triều Thanh."
Lâm Sâm Sâm hứng thú: "Vậy sao, phim thể loại gì?"
Lục Tuấn Huy thấy khó được cô tò mò, vì vậy cặn kẽ kể lại tóm tắt kịch bản cho cô.
"Anh đóng vai người con nào của Khang Hi?" Sau khi nghe xong lời của anh, Lâm Sâm Sâm hỏi.
"Em đoán thử xem."
Lâm Sâm Sâm nhíu mày suy tư: "Em đoán . . . . . . Thập Tam a ca? Nhã nhặn, điềm đạm, văn võ song toàn, hình tượng vừa đúng phù hợp với anh."
Lục Tuấn Huy cố tình thần bí lắc đầu. Lâm Sâm Sâm lại đoán: "Chẳng lẽ là Đại a ca?"
Cô kể ra vài nhân vật tranh đoạt quyền lợi hại nhất, nhưng toàn bộ đều bị phủ nhận, Lâm Sâm Sâm buồn bực. Miệng Lục Tuấn Huy tạo hình, làm Lâm Sâm Sâm đột nhiên kinh ngạc.
"Thế nào, anh không thể diễn Ung Chính sao?" Đối với sự xem thường của Lâm Sâm Sâm, Lục Tuấn Huy hơi có bất mãn.
Lâm Sâm Sâm muốn cười mà không cười, nói: "Không phải, thoạt nhìn anh không giống người lòng muông dạ thú."
"Em không thể chỉ nhìn bề ngoài, có lẽ anh không vô hại giống trong tưởng tượng của em vậy đâu." Ánh mắt Lục Tuấn Huy hàm nghĩa khó lường, làm Lâm Sâm Sâm có chút không hiểu, vậy mà một giây kế tiếp, anh đã khôi phục lại nụ cười ôn hòa trên mặt: "Chọc em chơi thôi. Thật ra thì đối với diễn viên mà nói, thử diễn xuất nhân vật phản diện là một thử thách và cơ hội hiếm có. Nếu như nhân vật tạo được thành công, sự nghiệp diễn xuất sẽ được khẳng định lớn. Nếu là thất bại, thì có thể không được coi trọng, từ đó mai danh ẩn tích trong giới diễn xuất."
Lâm Sâm Sâm gật đầu đồng ý: "Thật ra thì một nhóm cũng cùng một loại, chỉ có dám đột phá mới có thể tiến bộ."
Cô có một đôi mắt biết nhìn người, luôn có thể lý trí đem việc đời nhìn thông suốt. Lục Tuấn Huy nghĩ đi nghĩ lại liền tiện thể nói ra những lời này.
Sắc mặt Lâm Sâm Sâm chợt tối: "Lấy ở đâu ra mà biết nhìn người, chuyện của mình cũng còn rối loạn."
Lục Tuấn Huy chần chừ mở miệng: "Bọn em . . . . . . vẫn tốt chứ?" Đúng lúc chú ý nhìn thấy quầng thấm dưới mắt cô, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa, làm việc và nghỉ ngơi trong cuộc sống của từ trước đến giờ rất quy của, rất ít thấy tinh thần cô bất lực. Tầm mắt nhìn thấy vết đỏ nhàn nhạt trên gáy cô thì anh chợt cứng đờ.
Lâm Sâm Sâm phát hiện Lục Tuấn Huy đang mất hồn, nhìn chằm chằm phần cổ của cô, không khỏi có chút lúng túng, nơi đó có dấu vết tối hôm qua Đồng Húc Lãng dùng sức hôn lưu lại. Cô kéo cổ áo nói: "Bọn em cũng tốt, anh đừng lo lắng."
Lục Tuấn Huy không được tự nhiên cười cười: "Vậy thì tốt."
Không khí có chút nặng nề, Lâm Sâm Sâm nói sang chuyện khác: "Em còn có chút không quen." Chỉ chỉ cái đầu trọc của anh.
Lục Tuấn Huy lại đưa tay sờ sờ đỉnh đầu: "Có phải rất xấu hay không?"
Lâm Sâm Sâm khoát tay: "Không xấu, khuôn mặt của anh ưa nhìn, hoá trang cổ trang sẽ thật đẹp trai. Chỉ là lúc mới vừa thấy làm em sợ hết hồn, còn tưởng rằng anh xuất gia rồi chứ."
Lục Tuấn Huy biết rõ cô đang nói đùa, nhưng vẫn nửa thật nửa giả nói tiếp: "Vào cửa Phật cũng không có gì không được, giải quyết dứt khoát." Nhìn anh nhìn đồng hồ, đứng dậy cáo từ: "Anh còn có chút việc, lần sau trở lại thăm em nữa. Những thứ này là đặc sản chị anh mang từ quê lên, em để dành từ từ ăn."
Lâm Sâm Sâm nghiêng mắt nhìn thấy anh để ở trên bàn mấy bọc đồ lớn, vội vàng đùn đẩy: "Sao lại khách sáo thế, anh giữ đi."
Lục Tuấn Huy né tránh, vội chạy tới cửa: "Chị anh đặc biệt mang cho em, cám ơn em lần trước dẫn chị ấy đi chơi, còn mua đồ cho chị ấy nữa."
"Vậy anh cám ơn chị ấy giùm em nhé." Lâm Sâm Sâm không từ chối nữa, tiễn anh tới cạnh cửa.
Lục Tuấn Huy tâm sự nặng nề nhìn chằm chằm mặt của cô, vẻ mặt hình như muốn nói lại thôi. Lâm Sâm Sâm bật thốt lên, hỏi "Còn có việc gì sao?"
Lục Tuấn Huy rốt cuộc không nhịn được, nói ra: "Sâm Sâm, có phải bọn em tính toán kết hôn hay không?"
Lâm Sâm Sâm vẻ mặt trở nên khổ não: "Em cũng không biết nữa, trong lòng hơi bừa bộn."
Lục Tuấn Huy lo lắng hỏi: "Anh ta thúc ép em hả?"
Lâm Sâm Sâm rũ mắt xuống, che dấu vẻ âm u trong mắt: "Tính tuổi thì quả thật cũng nên lập gia đình rồi, nhưng em còn chưa sẵn sàng."
Lục Tuấn Huy vỗ nhẹ lên bả vai của cô: "Đừng suy nghĩ nhiều, có một số việc không vội vàng được, em cùng anh ta trao đổi thẳng thắn một chút."
Lúc rời đi, Lục Tuấn Huy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là bởi vì hiểu rõ đối với hôn nhân Lâm Sâm Sâm còn mơ màng, trên trực giác nhận định bọn họ trong thời gian ngắn không cách nào thành hôn được. Anh vẫn không thể thản nhiên tiếp nhận, cô gái mình thầm mến đã lâu lại trở thành cô dâu của người khác, có thể kéo thêm một ngày cũng tốt. Vậy mà, nhìn dáng vẻ cô nản lòng, nản chí, bất giác tim của anh lại một hồi co thắt.
Lâm Sâm Sâm nguyên tưởng rằng Đồng Húc Lãng lại muốn giận dỗi với cô, không ngờ lúc chạng vạng, anh lại xuất hiện. Lâm Sâm Sâm nhớ tới chuyện đêm qua vẫn cảm giác uất ức, định không để ý tới anh, ngồi ở một bên cách xa anh. Chờ cả ngày không thấy bất kỳ động tĩnh nào, Lâm Sâm Sâm tò mò nhìn anh, lại thấy anh đã một tay chống cằm, cau mày tựa vào trên sô pha ngủ thiếp đi. Tầm mắt nhìn đến tay anh quấn băng gạc dầy thì lòng của cô mềm lại, từ từ đi tới, ngồi xổm xuống ở trước mặt anh. Người này, tối hôm qua sau khi rời đi không biết lại đã đi đâu tự làm khổ mình cho hả giận đây mà, một cái tay yên lành lại biến thành như vậy. Cô đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve trên băng gạc.
Đồng Húc Lãng ngủ không sâu, mỗi lần bị đụng vào lập tức cảnh giác tỉnh giấc. Anh mở nửa hai mắt nhìn cô, bởi vì ngáp nên mắt phủ lên một tầng sương mù, có mấy phần mùi vị điềm đạm đáng yêu, Lâm Sâm Sâm đưa tay nhéo mạnh cái mũi của anh, anh cười lôi cô vào trong ngực ôm chặt, lan tỏa ra sự thoải mái.
"Tối hôm qua uống nhiều quá, có làm bị thương em không?" Anh ngậm vành tai xinh xắn của cô, vừa xin lỗi vừa nói.
Lâm Sâm Sâm tránh ra ngực của anh, ôm lấy mặt của anh hỏi: "Rốt cuộc anh bị cái gì kích thích vậy? Anh hãy thành thật trả lời em, có phải đã gặp Thường Tân không? Anh hỏi em mấy chuyện đó là anh ta nói cho anh sao?"
Đồng Húc Lãng cầm ngược tay của cô, mắt nhìn thẳng cô, giọng khiêu khích nói: "Không sai, anh đi tìm anh ta, còn đánh anh ta nữa."
"Anh đánh anh ta á?" Lâm Sâm Sâm kêu lên: "Vậy anh ta hiện giờ ra sao?"
Đồng Húc Lãng phẫn hận kéo tay cô ra, cả giận nói: "Anh ta bị anh đánh cho tàn phế rồi, em đi tìm anh ta đi!"
Lâm Sâm Sâm nóng nảy mắng: "Ngu ngốc, làm sao làm loại việc ngốc này, không cần tiền đồ nữa sao?"
Đồng Húc Lãng tức giận nói: "Chuyện của anh không cần em lo, tiết kiệm một chút hơi sức đi quan tâm người yêu cũ đi."
Lâm Sâm Sâm không còn hơi sức, nhìn anh chằm chằm nói: "Ai quan tâm anh ta chứ, anh phải tự hủy hoại tương lai là chuyện của anh, chẳng quan hệ tới em!"
Hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau hồi lâu, Lâm Sâm Sâm đột nhiên buông lỏng xuống bất đắc dĩ nói: "Nếu như anh cho là anh ta uy hiếp, vậy căn bản cũng không cần thiết, em đã không chỉ một lần tỏ rõ qua thái độ của em với anh. Nếu như anh để ý quá khứ của em, thật đáng tiếc em không thể cố gắng nữa. Có lẽ . . . . . . Có lẽ anh có thể có lựa chọn tốt hơn."
Đồng Húc Lãng chỉ cảm thấy tim một hồi đau nhói, giống như bị người ta dùng dao mở lồng ngực ra. Anh vươn tay, dùng sức kéo cô vào trong ngực, giống như sợ cô trốn mất, cương quyết nói: "Động một chút là nói anh tìm người khác, em thật đáng đánh! Nói lại lần nữa, anh sẽ đem em nuốt ực một cái vào trong bụng đấy."
Lâm Sâm Sâm dựa ở trên vai anh, nghe lời nói tính trẻ con của anh đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm rót vào nội tâm. Cô len lén quệt nước mắt ở khóe mắt tràn ra, dịu dàng giải thích: "Đồ ngốc, không phải em lo lắng cho Thường Tân, em lo là anh vì chuyện không đáng, làm việc tại sao có thể không suy tính hậu quả như vậy?"
Đồng Húc Lãng cười lớn, hai vai rung lên, nói: "Em thật sự cho rằng anh ngu ngốc như vậy sao? Anh chỉ đánh lệch lỗ mũi của hắn ta mà thôi, một đấm đó lợi cho hắn ta quá rồi."
Lâm Sâm Sâm đấm bả vai anh, giận trách: "Anh còn không biết xấu hổ mà cười nữa, không để ý tới anh ta là được, sao lại tự tìm phiền não, tính ra tức chết đi?"
Đồng Húc Lãng vùi đầu vào cần cổ của cô, cọ cọ cổ của cô: "Về sau tất cả sẽ nghe theo em, bà xã đại nhân, anh khát nước, rót cho anh ly nước đi."
Lâm Sâm Sâm dùng sức đẩy anh ra, trong miệng oán giận: "Đại lão gia." Đứng dậy đi rót nước cho anh.
Đồng Húc Lãng lại nằm tựa vào ghế salon, sau thắt lưng đột nhiên bị một vật cấn lên, anh rút ra, nhìn, lại là ví da của một người đàn ông. Mở ngăn phía trong ra, lần này lại càng không được, tấm ảnh bà xã tương lai của anh đương nhiên lại bị người khác dấu riêng rồi!
Tác giả :
Vân Ngao