Người Chồng Máu Lạnh
Chương 100
Môi hắn mím lại, lực tay tăng thêm một chút, nói đi, có phải cô cố tình dùng chiếc cốc để đánh hắn, hắn biết rõ không phải, nhưng không biết có phải bây giờ hắn cảm thấy buồn chán, nên mới muốn nhìn bộ dạng lúng túng này của cô. “Em không có.” Tô Lạc muốn lắc đầu, nhưng tay của hắn nắm cằm cô chặt quá, không nói đến lắc đầu, hiện tại cô muốn động đậy cũng rất khó, cô chỉ là không cẩn thận, thực sự là không cẩn thận, hơn nữa chỉ là một chiếc cốc sao có thể mưu sát được chứ, nếu quả thực muốn mưu sát, thứ rơi xuống cũng sẽ không phải là cái cốc mà là cái ti vi. Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm hàng lông mi dài của cô khẽ động, trong mơ hồ, hắn cảm thấy lông mày mình nhíu chặt lại, nhìn gương mặt Tô Lạc vì khoảng cách quá gần mà trở nên lúng túng, hắn lại tốt tình buông tha cô, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua phòng cô, sau đó trực tiếp đi tới ngồi trên giường Tô Lạc, hắn tự nhiên vắt chéo chân, đây vốn là chỗ của hắn, hắn muốn ở đâu đều được hết. Căn phòng vẫn không thay đổi nhiều, trước đây, căn phòng này cũng giống như những căn phòng khác, bây giờ có thêm một cô gái cảm giác có hương vị ấm áp hơn, có thể do cô gái này, căn nhà vốn lạnh lẽo này đã có cảm giác như một gia đình. Trên mặt bàn cũng không có nhiều đồ, vài cuốn sách, mấy quyển tạp chí, có một con thỏ nhỏ khá cũ. Hắn đứng lên, thuận tay cầm lấy con thỏ, xem chừng con thỏ này đã quá cũ rồi, nhưng cũng rất sạch sẽ, xem ra cô rất quý trọng thứ này. Tô Lạc vội vàng đi tới, ánh mắt nhìn chăm chú bàn tay hắn cầm con thỏ, thiếu chút nữa đưa tay ra lấy lại con thỏ. “Thứ này rất quan trọng với em?” Hắn nắm chặt con thỏ trong tay, không dễ dàng trở lại cho cô, ánh mắt màu trà suy xét, con thỏ này có phải do người đàn ông kia tặng, cho nên, cô mới quý trọng như vậy, ngay cả khi hắn chạm phải rơi xuống, cô lại lộ ra ánh mắt sợ hãi đến vậy. “Đúng.” Tô Lạc gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi con thỏ, “Con thỏ này đã cùng em lớn lên, em cái gì cũng không có, chỉ có mỗi nó, mẹ đã mua cho em.” cô nói tới đây thì không nói thêm gì nữa, sau khi cha mẹ cô rời đi, cô chỉ còn một mình, chỉ có thứ này mới khiến cô nhớ lại, khi cô còn nhỏ cô cũng có cha mẹ yêu thương. Cô cúi đầu, ánh mắt buồn khổ. Lê Duệ Húc khẽ mím môi, đưa con thỏ cho cô, sau đó nhìn ngắm những thứ xung quanh mà hắn vừa đi qua, vô tình, vạt áo tắm của hắn vướng phải cánh cửa tủ quần áo, cánh cửa tủ mở ra, bên trong gần như trống không. Một hai ba bốn… Cũng có một số bộ quần áo, đa phần đều đã cũ. “Tô Lạc, thẻ tín dụng vàng tôi đưa cô đâu?” Lê Duệ Húc cảm thấy hai mắt mình sắp rớt ra ngoài, sắc mặt nháy mắt tối sầm xuống. Tô Lạc vội vàng đặt con thỏ trong tay xuống, kéo ngăn kéo ra. “Ở trong này,” cô dùng hai tay nhỏ cầm chiếc thẻ, chiếc thẻ vẫn còn rất mới, thực sự là mới nguyên, dường như cô chưa bao giờ động tới. ” Cô đã dùng bao nhiêu lần rồi?” hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Tô Lạc, ánh mắt muốn làm rõ chuyện gì đó, ánh mắt này vĩnh viễn đều nhìn rõ tâm tư cùng linh hồn cô. Tô Lạc khẽ chớp mắt, sau đó lắc đầu, ” Tôi không có sử dụng,” Cô cũng đâu cần mua gì, nơi này không mất tiền thuê nhà, trong phòng bếp thứ gì cũng có sắc, cô cũng không biết mình cần mua gì. “Cô không sử dụng dù chỉ một lần.” Trên trán hắn lộ rõ gân xanh, hắn không biết có phải bản thân là chồng quá thất bại hay không, hay là do vợ của hắn, muốn tiết kiệm tiền giúp hắn, thời gian cũng đã lâu rồi, cũng không sử dụng một phần tiền của hắn. Tô Lạc tiếp tục gật đầu, ” Tôi không dùng đến, tôi cũng không có gì cần mua, hơn nữa nơi này thứ gì cũng có, thứ này, anh cầm về đi,” tất cả cô nói đều thật, không có chút cảm giác gì là lạt mềm buộc chặt. “Bà lớn Lê, cô thực sự rất dễ nuôi,” Ngón tay hắn lướt qua mặt Tô Lạc, Tô Lạc cũng quay mặt né tránh nhưng vẫn cảm giác độ ấm từ đầu ngón tay hắn. Đúng vậy nha, cô vốn rất dễ nuôi, nếu không cũng không thể khỏe mạnh sống tới bây giờ.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết