Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 661 Uốn Éo Phô Diễn Sự Gợi Cảm!
Người nhân viên phục vụ đặt tay lên bụng, cơ thể hơi cong lại, nói một cách cung kính.
Trực tiếp quẹt thẻ thanh toán, nhân viên phục vụ đó thấy Mạc Phong thanh toán khoản hơn ba mươi nghìn hào phóng như vậy thì thái độ quả thực xoay chuyển một trăm tám mươi độ, sau khi bước đến thì cô ta loạng choạng và chủ động ngã lên người anh.
“Ngại quá, tôi hơi chóng mặt, nên vừa rồi đứng không vững.”
Nhân viên phục vụ này vừa nói vừa nhét một tờ giấy nhỏ vào túi Mạc Phong.
Nhân viên phục vụ đó sải bước tiễn hai người ra đến ngoài cửa.
Cô ta khẽ uốn người vuốt tóc, nháy mắt ra hiệu.
Đôi chân dài đi tất đen kia quả như hai con rắn nước, uốn éo phô diễn sự gợi cảm!
Nếu như giờ Mạc Phong kéo cô ta vào trong phòng thay đồ đoán chừng cũng chẳng thành vấn đề.
Thậm chí không cần kéo, có lẽ chỉ cần đưa mắt ra hiệu cho người ta cái là người ta theo bạn vào ngay và luôn.
Xã hội bây giờ thực dụng quá, cho dù là nam hay nữ đều thích dựa dẫm vào người có quyền có thế.
“Có phải vừa nãy người phụ nữ kia nhét thứ gì vào túi anh không?”, gương mặt Tống Giai Âm mang vẻ nghi ngờ nhìn Mạc Phong.
Anh chỉ nhún vai cười xấu xa nói: “Đúng vậy, phòng của một khách sạn, còn có số điện thoại riêng của cô ta, ngoài ra đến cả số đo ba vòng cũng viết lên luôn, còn nói mình chưa từng yêu ai!”
“Thứ người phụ nữ đó cho anh em cũng có thể cho anh, không thì tối nay anh đến chỗ em nhé!”
“…”
Câu sau xém chút nữa khiến anh bị nghẹn.
Mạc Phong vội vàng phất tay, vò tờ giấy nhỏ trong túi áo kia thành cục rồi ném vào trong thùng rác: “Đừng làm loạn, em so đo với cô ta làm gì chứ.”
“Nhưng điều em vừa nói là thật đó! Đây là địa chỉ của chỗ em!”, Tống Giai Âm hơi thè đầu lưỡi, tinh nghịch nói.
Cô ấy cũng mò một tờ giấy nhỏ từ trong túi ra, 92 tòa C công viên Jazz.
“Được, rảnh anh sẽ đến thăm em, thuận tiện xem bên đó em còn thiếu gì rồi nhờ người mua đưa qua cho em.”
“Thiếu anh! Chừng nào đưa qua!”
“…”
Anh chỉ biết cười ngượng ngùng, không nói gì thêm mà đi về phía bãi đỗ xe, định tìm đại một nhà hàng nào đó ăn cơm.
Nhưng ngay lúc này, di động trong túi Mạc Phong lại vang lên.
Anh lấy ra xem, là cuộc gọi của Mộ Dung Trầm Chương.
Sao anh ta lại gọi điện thoại cho mình vào lúc này? Mạc Phong cúi đầu rơi vào trầm tư, lẽ nào vì thương lượng chuyện dược liệu?
Vậy cũng tốt, Mạc Phong cũng tính dẫn Tống Giai Âm qua đó giải thích rõ tình hình với bọn họ một chút.
Sau này chuyện sản xuất và tiêu thụ dược liệu ở Giang Hải đều giao cho cô ấy, sớm muộn gì họ cũng phải gặp mặt nhau.
“A lô? Sao vậy?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng điện lưu rè rè, sau đó mới là âm thanh nóng vội của Mộ Dung Trầm Chương: “Người anh em, anh đang ở đâu đó?”
“Tản bộ bên ngoài, sao vậy?” Lúc này Mạc Phong cũng nhíu chặt mày lại, trong lòng lặng lẽ cảm thấy điều không lành, nghe ngữ khí anh ta e rằng có điều không ổn.
“Anh mau qua đây một chuyến, có người tìm anh! Cao thủ vô cùng lợi hại của nhà họ Mộ Dung tôi vậy mà vẫn địch không lại!”
“…”
Mạc Phong vừa nghe thấy vậy thì đầu mày nhíu lại càng thêm chặt, lẽ nào là nhà họ Tưởng đến phục thù sao?
Trực tiếp cử cao thủ đến Giang Hải gây chuyện?
Cao thủ của thế gia Yến Kinh đương nhiên không thể đánh đồng với đám tay chân trong mấy gia tộc phía dưới.
Rất nhiều người đều tạo cho mình môn phái riêng, cao thủ của nhà họ Mộ Dung cũng có không ít là người được đào tạo ra từ chính nhà họ, nhưng nền tảng cơ bản cũng không quá mạnh, bình thường sẽ luyện tầm mười năm võ cơ bản.
Loại người này chỉ có thể xứng làm tay chân hoặc là vệ sĩ.
Nhưng mấy người xưng làm cao thủ của thế gia Yến Kinh kia không thể không nghĩ đến một trong tứ đại Diêm Vương của nhà họ Tư Đồ, Phương Hồng!
Mặc dù không hề giao đấu trực diện, nhưng mặt đối mặt vẫn khiến người ta cảm thấy áp bức, đó là điều mà người luyện võ bình thường không đạt đến được.
Cho dù có cao thủ như thế thì nhà họ Tưởng cũng không ngu ngốc đến mức tới Giang Hải gây sự chứ? Đánh lẻ đánh không lại thì vẫn có thể đánh hội đồng mà! Năm đó lúc nhóm bọn họ đánh nhà họ Mạc cũng vậy, chứ có coi trọng đạo nghĩa giang hồ gì đâu..