Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 59
“Đâu rồi đâu rồi, bữa sáng của tôi đâu?”, Tống Thị Vũ thoăn thoắt chạy xuống tầng.
Mạc Phong đưa một cái đĩa cho cô ấy, nhưng khi cô ấy mở vung ra xem thì chỉ thấy hai miếng bánh mì.
Cô ấy lập tức mở vung đậy trêи đĩa của Mục Thu Nghi ra, trong đó là bò bít tết.
“Lại thế này à, sao cô ấy được ăn thịt bò, còn tôi chỉ có thể gặm bánh mì chứ?”
Giọng điệu cô ấy nghe hơi chua xót.
“Nói thừa, cô ấy là vợ tôi, đương nhiên tôi phải quan tâm cô ấy hơn rồi”, Mạc Phong nhưởng mày, cười xấu xa.
Mục Thu Nghi ngồi bên cạnh lập tức đỏ bừng mặt: “Anh đừng nói bậy nữa!
Mạc Phong lấy điện thoại ra, mở ghi âm lên: “Anh không nói bậy, nếu em không tin thì nghe đi, tự em gọi thế mà”.
“Chồng ơi, em nóng quá. Chồng…”
Tống Thi Vũ lập tức trợn tròn mắt: “Hả? Quan hệ giữa hai người tiến triển nhanh thế ư? Mới…mới được mấy ngày mà cô Mục đây đã sa vào lưới tình rồi à?”
Gương mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi đỏ rực, giờ cô chỉ muốn bóp chết tên kia.
Anh còn dám ghi âm cơ đấy.
“Tôi… tôi nói thế bao giờ?”
Mạc Phong lại chìa điện thoại ra: “Hay em nghe lại xem có phải giọng em không nhé”.
Tống Thi Vũ nở nụ cười đê tiện: “Ê này, có phải nếu làm vợ anh thì ngày nào cũng được ăn ngon không?”
“Đương nhiên, tôi phải hết lòng chăm sóc vợ mình chứ!”, Mạc Phong vỗ ngực.
Tống Thi Vũ ưỡn ngực lên: “Hay chúng ta ở bên nhau đi, rồi ngày nào anh cũng nấu bữa sáng cho tôi nhé!”
“Rõ ràng cô chỉ được 36C nhưng cứ nói là 36E, tôi không thích mấy người dối trá!” Đọc truyện hay trêи TruyệnApp
Gừ…
Mạc Phong bỗng cảm nhận được sát khí.
Đôi mắt đẹp của Tổng Thi Vũ lóe lên, như sắp bắn ra lửa: “Anh bảo ai dối trá cơ! Anh đứng im đấy cho tôi!”
Cô ấy nói rồi nhào tới, đuổi đánh Mạc Phong từ phòng khách lên tầng hai, rồi từ tầng hai xuống tầng một.
Còn Mục Thu Nghi thì vẫn im lặng ăn bít tết.
“Ừm, bít tết mềm thật, tay nghề của tên này cũng ổn đấy chứ”, Mục Thu Nghi mỉm cười.
Hình như cô không bài xích việc được Mạc Phong gọi là vợ như trước nữa, nhất là khi anh từ chối Tống Thi Vũ, Mục Thu Nghi còn thấy yên tâm!
Reng reng reng…
Điện thoại trêи bàn bỗng rung lên, Mục Thu Nghi uống một ngụm sữa ấm rồi nghe máy: “Vương à, sao thế?”
“Sao cơ?”, cô lập tức đặt mạnh cái cốc xuống bàn, nửa cốc sữa vương vãi ra đất.
“Tôi đến công ty ngay đây!”
Mục Thu Nghi nói rồi cúp máy, xách túi đi ra ngoài luôn, còn không kịp trang điểm.
Trêи tầng hai lúc này.
Mạc Phong đang vật lộn với Tổng Thi Vũ, nghe thấy tiếng đóng cửa thì ngừng lại.
“Hả? Vợ ơi, em vẫn chưa ăn sáng xong mà”, Mạc Phong nhìn về phía cửa rồi hồi lên, sau đó quay sang nhìn Tổng Thi Vũ: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này Tống Thi Vũ cũng nhận được tin nhắn, sắc mặt thay đổi hẳn: “Hỏng rồi, các cổ đông đến gây chuyện. Anh tránh ra, tôi không rảnh đùa giỡn với anh nữa, tôi cũng phải đến công ty đây!”
Mục Thu Nghi đã lái chiếc Maserati GT đi, chỉ còn chiếc Mercedes S600 của Tổng Thi Vũ.
Nhưng đúng lúc cô ấy định rời đi thì cửa bên ghế lái phụ bỗng mở ra.
Nếu chiếc xe này được khóa từ bên trong thì vốn không thể mở được, nhưng Mạc Phong lại mở cửa ra rồi thản nhiên ngồi vào xe.
“Đi nào, đến công ty thôi”, Mạc Phong nghiêm túc nói.
Phụt.
Tống Thị Vũ không khỏi cười thành tiếng: “Tôi hơi không quen với dáng vẻ nghiêm túc này của anh”.
“Hay nhân lúc vợ tôi không ở nhà, chúng ta làm chuyện không nghiêm túc nhé?”
“Cút…”
Vậy mới nói không thể tin lời phụ nữ, dù chỉ là một dấu chấm câu.
Quá nghiêm túc thì họ sẽ nói bạn giả trần, còn nếu không nghiêm túc thì họ lại bảo bạn cút!
Đàn ông khổ quá mà!
Lúc này, ở trụ sở chính của tập đoàn Kim Tư Nhã.
Phòng họp cấp cao đã sôi trào.
“Hôm nay phải bắt tổng giám đốc nói cho ra nhẽ, không thể để lỗ vốn mãi được!”
“Đúng thế, dù gì chúng ta cũng là cổ đông, nhưng tổng giám đốc chẳng thương lượng gì với chúng ta cả. Gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn đã giảm 3% rồi, cứ theo đà này, một tháng nữa chúng ta sẽ phải vét cạn túi để bồi thường mất!”
“Tôi nghĩ không phải do sản phẩm đâu, mà là do người đứng đầu đấy. Nếu thực sự không cứu vãn nổi thì chúng ta thay tổng giám đốc đi, thiếu người phụ nữ kia thì tập đoàn cũng không sập được. Tôi biết công ty nào có hứng thú với tập đoàn Kim Tư Nhã, nếu bản thảo cổ phiếu, không chừng người ta sẽ đồng ý giải quyết tình hình rối rằm này!”
Đám người kia cứ mồm năm miệng mười, tóm lại đều rất bất mãn với mỹ phẩm mới lên kệ của tập đoàn.
Nói chung, nếu được lời thì ai cũng im, nhưng nếu lỗ thì sẽ có người lặng lẽ đổ thêm dầu vào lửa.
“Tổng giám đốc tới rồi”.
Trợ lý bên ngoài nhỏ giọng nhắc.
Nhưng người trong phòng không hề nghe cô ta. Mục Thu Nghi vào văn phòng mà cứ như vào cái chợ vậy.
“Trật tự!”, cô phải đập cặp tài liệu lên bàn thì mới khiến đám người này nói nhỏ lại.
“Có chuyện gì đây? Muốn gây rối à? Ai đã mở cuộc họp đại hội đồng cổ đông thế?”, Mục Thu Nghi nhíu mày, trầm giọng nói.
Chỉ khi gặp phải vấn đề lớn hoặc sắp thay tổng giám đốc thì mới cần mở cuộc họp đại hội đồng cổ đông, còn đâu thì mỗi quý họp một lần để báo cáo tình hình. Đọc truyện hay trêи TruyệnApp
Lúc này, một người đàn ông trung niên bị hói đầu họ khẽ rồi đứng dậy: “Tổng giám đốc, có phải cô đang giấu bọn tôi chuyện gì không?”
“Đúng thế, sao gần đây công ty cứ phải bù tiền vậy? Hay cô lén chuyển tiền đi rồi?”
“Tôi đề nghị tổng giám đốc công khai báo cáo tài chính của công ty cho mọi người biết!”
“Tôi đồng ý, bọn tôi là cổ đông nhưng lại chẳng hay biết gì, thế mà được à?”
Bây giờ tài chính của tập đoàn đang gặp vấn đề lớn, tiền trong tài khoản còn rất ít, nếu công khai bây giờ thì sẽ khiến mọi người có tư tưởng rã đảm ngay.
Nếu bên ngoài biết chuyện tập đoàn Kim Tư Nhã đã cạn tiền, các ngân hàng và trung tâm thương mại lớn cũng sẽ bắt đầu từ chối họ vì sợ công ty không trả nổi chi phí.
Thế nên nếu công khai tình hình tài chính thì chỉ có hại mà thôi!
“Các ông muốn làm gì? Trong mắt các ông có còn tổng giám đốc là tôi không?”, Mục Thu Nghi tức giận đập bàn, quát.
Nhưng lần này không ai nghe cô hết, mọi người đều đứng dậy.
“Chúng tôi không quan tâm đến chuyện khác, chỉ muốn biết rốt cuộc tiền đã đi đâu rồi thôi!”
“Đúng thế, sếp Mục, cô đừng coi bọn tôi như đồ đần, bọn tôi ra đời sớm hơn cô mấy chục năm, còn lạ gì mấy trò mưu mô của cô nữa!”
“Cô định chuyển hết tiền đi rồi bỏ công ty rỗng lại để lòe thiên hạ à? Chúng tôi không có thời gian đùa với cô đâu!”
Mạc Phong đưa một cái đĩa cho cô ấy, nhưng khi cô ấy mở vung ra xem thì chỉ thấy hai miếng bánh mì.
Cô ấy lập tức mở vung đậy trêи đĩa của Mục Thu Nghi ra, trong đó là bò bít tết.
“Lại thế này à, sao cô ấy được ăn thịt bò, còn tôi chỉ có thể gặm bánh mì chứ?”
Giọng điệu cô ấy nghe hơi chua xót.
“Nói thừa, cô ấy là vợ tôi, đương nhiên tôi phải quan tâm cô ấy hơn rồi”, Mạc Phong nhưởng mày, cười xấu xa.
Mục Thu Nghi ngồi bên cạnh lập tức đỏ bừng mặt: “Anh đừng nói bậy nữa!
Mạc Phong lấy điện thoại ra, mở ghi âm lên: “Anh không nói bậy, nếu em không tin thì nghe đi, tự em gọi thế mà”.
“Chồng ơi, em nóng quá. Chồng…”
Tống Thi Vũ lập tức trợn tròn mắt: “Hả? Quan hệ giữa hai người tiến triển nhanh thế ư? Mới…mới được mấy ngày mà cô Mục đây đã sa vào lưới tình rồi à?”
Gương mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi đỏ rực, giờ cô chỉ muốn bóp chết tên kia.
Anh còn dám ghi âm cơ đấy.
“Tôi… tôi nói thế bao giờ?”
Mạc Phong lại chìa điện thoại ra: “Hay em nghe lại xem có phải giọng em không nhé”.
Tống Thi Vũ nở nụ cười đê tiện: “Ê này, có phải nếu làm vợ anh thì ngày nào cũng được ăn ngon không?”
“Đương nhiên, tôi phải hết lòng chăm sóc vợ mình chứ!”, Mạc Phong vỗ ngực.
Tống Thi Vũ ưỡn ngực lên: “Hay chúng ta ở bên nhau đi, rồi ngày nào anh cũng nấu bữa sáng cho tôi nhé!”
“Rõ ràng cô chỉ được 36C nhưng cứ nói là 36E, tôi không thích mấy người dối trá!” Đọc truyện hay trêи TruyệnApp
Gừ…
Mạc Phong bỗng cảm nhận được sát khí.
Đôi mắt đẹp của Tổng Thi Vũ lóe lên, như sắp bắn ra lửa: “Anh bảo ai dối trá cơ! Anh đứng im đấy cho tôi!”
Cô ấy nói rồi nhào tới, đuổi đánh Mạc Phong từ phòng khách lên tầng hai, rồi từ tầng hai xuống tầng một.
Còn Mục Thu Nghi thì vẫn im lặng ăn bít tết.
“Ừm, bít tết mềm thật, tay nghề của tên này cũng ổn đấy chứ”, Mục Thu Nghi mỉm cười.
Hình như cô không bài xích việc được Mạc Phong gọi là vợ như trước nữa, nhất là khi anh từ chối Tống Thi Vũ, Mục Thu Nghi còn thấy yên tâm!
Reng reng reng…
Điện thoại trêи bàn bỗng rung lên, Mục Thu Nghi uống một ngụm sữa ấm rồi nghe máy: “Vương à, sao thế?”
“Sao cơ?”, cô lập tức đặt mạnh cái cốc xuống bàn, nửa cốc sữa vương vãi ra đất.
“Tôi đến công ty ngay đây!”
Mục Thu Nghi nói rồi cúp máy, xách túi đi ra ngoài luôn, còn không kịp trang điểm.
Trêи tầng hai lúc này.
Mạc Phong đang vật lộn với Tổng Thi Vũ, nghe thấy tiếng đóng cửa thì ngừng lại.
“Hả? Vợ ơi, em vẫn chưa ăn sáng xong mà”, Mạc Phong nhìn về phía cửa rồi hồi lên, sau đó quay sang nhìn Tổng Thi Vũ: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này Tống Thi Vũ cũng nhận được tin nhắn, sắc mặt thay đổi hẳn: “Hỏng rồi, các cổ đông đến gây chuyện. Anh tránh ra, tôi không rảnh đùa giỡn với anh nữa, tôi cũng phải đến công ty đây!”
Mục Thu Nghi đã lái chiếc Maserati GT đi, chỉ còn chiếc Mercedes S600 của Tổng Thi Vũ.
Nhưng đúng lúc cô ấy định rời đi thì cửa bên ghế lái phụ bỗng mở ra.
Nếu chiếc xe này được khóa từ bên trong thì vốn không thể mở được, nhưng Mạc Phong lại mở cửa ra rồi thản nhiên ngồi vào xe.
“Đi nào, đến công ty thôi”, Mạc Phong nghiêm túc nói.
Phụt.
Tống Thị Vũ không khỏi cười thành tiếng: “Tôi hơi không quen với dáng vẻ nghiêm túc này của anh”.
“Hay nhân lúc vợ tôi không ở nhà, chúng ta làm chuyện không nghiêm túc nhé?”
“Cút…”
Vậy mới nói không thể tin lời phụ nữ, dù chỉ là một dấu chấm câu.
Quá nghiêm túc thì họ sẽ nói bạn giả trần, còn nếu không nghiêm túc thì họ lại bảo bạn cút!
Đàn ông khổ quá mà!
Lúc này, ở trụ sở chính của tập đoàn Kim Tư Nhã.
Phòng họp cấp cao đã sôi trào.
“Hôm nay phải bắt tổng giám đốc nói cho ra nhẽ, không thể để lỗ vốn mãi được!”
“Đúng thế, dù gì chúng ta cũng là cổ đông, nhưng tổng giám đốc chẳng thương lượng gì với chúng ta cả. Gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn đã giảm 3% rồi, cứ theo đà này, một tháng nữa chúng ta sẽ phải vét cạn túi để bồi thường mất!”
“Tôi nghĩ không phải do sản phẩm đâu, mà là do người đứng đầu đấy. Nếu thực sự không cứu vãn nổi thì chúng ta thay tổng giám đốc đi, thiếu người phụ nữ kia thì tập đoàn cũng không sập được. Tôi biết công ty nào có hứng thú với tập đoàn Kim Tư Nhã, nếu bản thảo cổ phiếu, không chừng người ta sẽ đồng ý giải quyết tình hình rối rằm này!”
Đám người kia cứ mồm năm miệng mười, tóm lại đều rất bất mãn với mỹ phẩm mới lên kệ của tập đoàn.
Nói chung, nếu được lời thì ai cũng im, nhưng nếu lỗ thì sẽ có người lặng lẽ đổ thêm dầu vào lửa.
“Tổng giám đốc tới rồi”.
Trợ lý bên ngoài nhỏ giọng nhắc.
Nhưng người trong phòng không hề nghe cô ta. Mục Thu Nghi vào văn phòng mà cứ như vào cái chợ vậy.
“Trật tự!”, cô phải đập cặp tài liệu lên bàn thì mới khiến đám người này nói nhỏ lại.
“Có chuyện gì đây? Muốn gây rối à? Ai đã mở cuộc họp đại hội đồng cổ đông thế?”, Mục Thu Nghi nhíu mày, trầm giọng nói.
Chỉ khi gặp phải vấn đề lớn hoặc sắp thay tổng giám đốc thì mới cần mở cuộc họp đại hội đồng cổ đông, còn đâu thì mỗi quý họp một lần để báo cáo tình hình. Đọc truyện hay trêи TruyệnApp
Lúc này, một người đàn ông trung niên bị hói đầu họ khẽ rồi đứng dậy: “Tổng giám đốc, có phải cô đang giấu bọn tôi chuyện gì không?”
“Đúng thế, sao gần đây công ty cứ phải bù tiền vậy? Hay cô lén chuyển tiền đi rồi?”
“Tôi đề nghị tổng giám đốc công khai báo cáo tài chính của công ty cho mọi người biết!”
“Tôi đồng ý, bọn tôi là cổ đông nhưng lại chẳng hay biết gì, thế mà được à?”
Bây giờ tài chính của tập đoàn đang gặp vấn đề lớn, tiền trong tài khoản còn rất ít, nếu công khai bây giờ thì sẽ khiến mọi người có tư tưởng rã đảm ngay.
Nếu bên ngoài biết chuyện tập đoàn Kim Tư Nhã đã cạn tiền, các ngân hàng và trung tâm thương mại lớn cũng sẽ bắt đầu từ chối họ vì sợ công ty không trả nổi chi phí.
Thế nên nếu công khai tình hình tài chính thì chỉ có hại mà thôi!
“Các ông muốn làm gì? Trong mắt các ông có còn tổng giám đốc là tôi không?”, Mục Thu Nghi tức giận đập bàn, quát.
Nhưng lần này không ai nghe cô hết, mọi người đều đứng dậy.
“Chúng tôi không quan tâm đến chuyện khác, chỉ muốn biết rốt cuộc tiền đã đi đâu rồi thôi!”
“Đúng thế, sếp Mục, cô đừng coi bọn tôi như đồ đần, bọn tôi ra đời sớm hơn cô mấy chục năm, còn lạ gì mấy trò mưu mô của cô nữa!”
“Cô định chuyển hết tiền đi rồi bỏ công ty rỗng lại để lòe thiên hạ à? Chúng tôi không có thời gian đùa với cô đâu!”
Tác giả :
Tư Kiều