Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 182 Uống rượu luận anh hùng
Bên trong chiếc Porsche GT.
Mạc Phong vẫn khoanh tay ngâm nga, bộ dạng trông hết sức thích thú.
“Thấy tôi bị xấu mặt vui lắm nhỉ?”, Mục Thu Nghi khẽ chau mày.
Anh khẽ ho khan cười đểu: “Thật không ngờ đệ nhất người đẹp Giang Hải cũng có lúc bị bẽ mặt!”
“Rốt cuộc anh là ai? Sao tôi có cảm giác càng lúc anh càng có nhiều bí mật vậy, cảm giác như anh quen biết hết những nhân vật tầm cỡ ấy!”
Đến cả nhà thiết kế quốc tế cũng phải ngoáy đuôi xin xỏ khi đứng trước mặt anh, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin được hợp tác với tập đoàn Kim Tư Nhã.
Mạc Phong phất tay khẽ cười: “Thực ra em không cần quan tâm đâu, chỉ cần biết anh là chồng em là được!”
“Cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, tôi không thèm đâu! Nhưng có phải mấy cái quần tôi vứt đi đắt lắm không?”, Mục Thu Nghi ngẩng đầu nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
“Cũng bình thường, vài triệu Euro thôi mà, dù sao anh cũng không thích mấy cái quần đó, em vứt thì vứt, bữa khác nhờ người ta làm thêm cho vài chiếc!”
Giờ thì Mục Thu Nghi đã hiểu ra, cô và gã này là người của hai thế giới khác nhau, một người đàn ông có thể khiến một bậc thầy quốc tế phải cúi đầu trong vòng một phút lại là chồng của mình sao?
Cô bỗng cảm thấy hạnh phúc!
Lúc này trong một tòa cao ốc hơn ba mươi tầng ở Giang Hải.
Mà đêm dần buông xuống, Từ Giai Nhiên đứng bên cạnh cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Cốc cốc cốc… Tiếng gõ cửa vọng vào.
“Vào đi!”, Từ Giai Nhiên khẽ nói.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi, đeo nơ bước vào: “Thưa cô, ngài Lynette muốn gặp cô!”
“Kêu anh ta biến đi! Kẻ không có giá trị sử dụng thì không đáng để được tôi gặp!”, cô nhấp một ngụm rượu vang khẽ mỉm cười.
Thực ra thì màn phá rối hôm nay không phải vì cô ta muốn tranh giành việc kinh doanh với Mục Thu Nghi, chút tiền đó đối với nhà họ Từ chỉ cần hai, ba ngày là kiếm lại được, không cần thiết phải tranh giành chút lợi ích cỏn con với một doanh nghiệp với mới phất lên như thế.
Điều khiến cô ta tò mò chính là người đàn ông đứng sau Mục Thu Nghi kia.
Anh ta có thể lấy được ‘trái tim của biển’ một cách nhàn tênh đã là điều khiến Từ Giai Nhiên cảm thấy kinh ngạc. Vậy mà hôm nay anh ta còn khiến cả nhà thiết kế quốc tế phải quỳ trước mặt, điều đó càng chứng tỏ người đàn ông này không hề đơn giản!
“Gọi Từ Tam vào đây cho tôi!”
Người đàn ông trung niên đang định rời đi thì Từ Giai Nhiên lên tiếng.
“Vâng…”
Một lúc sau, một thanh niên vô cùng tuấn tú xuất hiện.
“Thưa cô, cô có gì dặn dò?”, Từ Tam cung kính cúi đầu nói.
Từ Giai Nhiên vẫn dựa bên cửa sổ thản nhiên nói: “Đã điều tra rõ chuyện tôi nhờ chưa?”
“Điều tra được một phần, cô muốn biết bây giờ sao?”
“Nói đi!”
Từ Tam chỉnh lại trang phục, hắng giọng: “Tên: Mạc Phong, nguyên quán: Yến Kinh, thường trú: Giang Hải, do trí lực vượt trội nên được đặc cách đưa vào học trung học vào năm bảy tuổi, mười tuổi đạt điểm tuyệt đối toàn khóa, mười ba tuổi được tuyển vào đại học Yến Kinh, mười lăm tuổi đạt quán quân bóng bàn toàn quốc, đồng thời năm đó cũng đạt điểm tuyệt đối toàn khóa và nhận được học bổng ba triệu tệ của đại học Yến Kinh…”
Từ Tam dừng lại năm giây.
“Hết rồi à?”, Từ Giai Nhiên khẽ quay đầu lại hỏi với vẻ khác thường.
Người thanh niên gật đầu: “Hết rồi…”
“Tôi muốn biết những chuyện sau mười lăm tuổi, phía trước rõ ràng là thêm vào, phần kịch hay nằm ở phía sau mà lại không điều tra ra sao?”, khuôn mặt nõn nà của cô ta đỏ ửng.
Từ Tam cũng tỏ ra khó xử: “Thưa cô, thực sự trước mắt không điều tra ra, thông tin dường như bị đứt quãng vào năm anh ta mười lăm tuổi, giống như người bị bốc hơi vậy, không thể tìm được nguồn tin ở bất kỳ đâu! Thứ duy nhất có thể điều tra ra bây giờ là cách đây không lâu anh ta được tuyển làm bảo vệ của tập đoàn Kim Tư Nhã!”
Bảo vệ!
Ha ha, Từ Giai Nhiên tự cười giễu mình.
Thành tích ngầu như vậy mà lại đi làm bảo vệ sao!
Bất kỳ tài năng nào trước mười lăm tuổi được sử dụng đều có thể khiến anh ta cả đời ăn no mặc ấm, cho dù thiên tài về sau thường không giỏi bằng lúc nhỏ nhưng cũng không tới mức phải làm bảo vệ mà.
Ngụy trang!
Làm bảo vệ là một sự ngụy trang.
Từ Giai Nhiên cũng không hiểu, điều gì đã khiến một người đàn ông như vậy cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Mục Thu Nghi.
Nói cách khác thì người đàn ông này thiếu hơi phụ nữ sao?
Mặc dù Mục Thu Nghi hết sức xinh đẹp nhưng có rất nhiều cô gái cũng đẹp như cô ta, ví dụ như Từ Giai Nhiên, bất luận là diện mạo hay là nội tâm thì đều không kém gì Mục Thu Nghi.
Ở đây chắc chắn còn có nguyên nhân khác!
Hai ngày tiếp theo êm ả trôi qua.
Ngày nào Lynette cũng tới công ty rất sớm để chờ đợi, còn đích thân vào trong nhà máy để nắm tình hình, và ngày nào cũng đưa ra vài thiết kế phản cảm cho Mục Thu Nghi xem.
Nhưng anh ta không hề đưa cho Mạc Phong, bởi vì để có thể tiếp xúc với nhân vật tầm cỡ như vậy thì có khi cơ hội chỉ có một, nhất định lần duy nhất đó phải để lại ấn tượng thật tốt.
Vì vậy Lynette phải tạo ra được tác phẩm đẹp nhất mới dám đưa cho Mạc Phong.
Tại đồn cảnh sát Giang Hải.
Những vụ án gần đây khiến Tần Lam vô cùng đau đầu.
Tối qua lại phát hiện thêm một thi thể bên bờ sông.
Nạn nhân mới tầm mười tám, mười chín tuổi, bị giết khi hẹn hò với một người đàn ông trong xe.
Nội tạng cũng bị lấy sạch.
Chiếc xe đó sử dụng bằng giả, khi cảnh sát tìm thấy thì chỉ còn bộ khung, giống như đã bị ai đó cho nổ bom.
“Rốt cuộc bọn chúng là ai! Chẳng coi cảnh sát ra gì!”, Tần Lam nhìn bức ảnh trên màn hình, tức giận gầm lên.
Một nhân viên cảnh sát cầm tài liệu chạy về phía cô ấy.
“Đội trưởng! Đây là báo cáo pháp y, theo đó thì cô gái bị một vật sắc nhọn đâm vào động mạch dẫn tới tử vong! Trong điện thoại của cô gái còn lưu tin nhắn, hình như gần đây có liên lạc yêu đương với một người đàn ông qua mạng, hôm qua ra ngoài gặp mặt, kết quả không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy!”
Một viên cảnh sát khác cũng đứng dậy: “Đội trưởng! Tôi phát hiện ra tung tích của kẻ tình nghi!”
“Đưa tôi xem!’, Tần Lam vội vàng kêu lên.
Trong đoạn băng ghi hình là một khuôn mặt mơ hồ, đó là hình ảnh một người đàn ông ngoại quốc đang mua thuốc trong một cửa hàng tiện ích tại ngoại ô.
“Có thể phóng to không?”, cô hỏi.
Viên cảnh sát vội vàng thao tác máy tính, hình ảnh dần hiện ra rõ nét hơn.
Người đàn ông trong hình có ngũ quan rõ ràng, nhìn là nhận ra ngay là người châu Âu!
“Tôi tìm kiếm trong phạm vi bán kính mười kilomet từ chỗ chiếc xe bị cho nổ thì chỉ có người đàn ông này xuất hiện! Hơn nữa lại là người Đông Âu! Những vết thương trong các vụ án này đều dùng một loại dao quân đội được sản xuất ở châu Âu cả!”
Tần Lam tức giận đập bàn: “Vậy còn đứng ngây ra làm gì! Đi bắt người ngay! Không cần biết hắn có phải hung thủ hay không, bắt về hỏi cung là biết liền!”
Mạc Phong vẫn khoanh tay ngâm nga, bộ dạng trông hết sức thích thú.
“Thấy tôi bị xấu mặt vui lắm nhỉ?”, Mục Thu Nghi khẽ chau mày.
Anh khẽ ho khan cười đểu: “Thật không ngờ đệ nhất người đẹp Giang Hải cũng có lúc bị bẽ mặt!”
“Rốt cuộc anh là ai? Sao tôi có cảm giác càng lúc anh càng có nhiều bí mật vậy, cảm giác như anh quen biết hết những nhân vật tầm cỡ ấy!”
Đến cả nhà thiết kế quốc tế cũng phải ngoáy đuôi xin xỏ khi đứng trước mặt anh, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin được hợp tác với tập đoàn Kim Tư Nhã.
Mạc Phong phất tay khẽ cười: “Thực ra em không cần quan tâm đâu, chỉ cần biết anh là chồng em là được!”
“Cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, tôi không thèm đâu! Nhưng có phải mấy cái quần tôi vứt đi đắt lắm không?”, Mục Thu Nghi ngẩng đầu nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
“Cũng bình thường, vài triệu Euro thôi mà, dù sao anh cũng không thích mấy cái quần đó, em vứt thì vứt, bữa khác nhờ người ta làm thêm cho vài chiếc!”
Giờ thì Mục Thu Nghi đã hiểu ra, cô và gã này là người của hai thế giới khác nhau, một người đàn ông có thể khiến một bậc thầy quốc tế phải cúi đầu trong vòng một phút lại là chồng của mình sao?
Cô bỗng cảm thấy hạnh phúc!
Lúc này trong một tòa cao ốc hơn ba mươi tầng ở Giang Hải.
Mà đêm dần buông xuống, Từ Giai Nhiên đứng bên cạnh cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Cốc cốc cốc… Tiếng gõ cửa vọng vào.
“Vào đi!”, Từ Giai Nhiên khẽ nói.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi, đeo nơ bước vào: “Thưa cô, ngài Lynette muốn gặp cô!”
“Kêu anh ta biến đi! Kẻ không có giá trị sử dụng thì không đáng để được tôi gặp!”, cô nhấp một ngụm rượu vang khẽ mỉm cười.
Thực ra thì màn phá rối hôm nay không phải vì cô ta muốn tranh giành việc kinh doanh với Mục Thu Nghi, chút tiền đó đối với nhà họ Từ chỉ cần hai, ba ngày là kiếm lại được, không cần thiết phải tranh giành chút lợi ích cỏn con với một doanh nghiệp với mới phất lên như thế.
Điều khiến cô ta tò mò chính là người đàn ông đứng sau Mục Thu Nghi kia.
Anh ta có thể lấy được ‘trái tim của biển’ một cách nhàn tênh đã là điều khiến Từ Giai Nhiên cảm thấy kinh ngạc. Vậy mà hôm nay anh ta còn khiến cả nhà thiết kế quốc tế phải quỳ trước mặt, điều đó càng chứng tỏ người đàn ông này không hề đơn giản!
“Gọi Từ Tam vào đây cho tôi!”
Người đàn ông trung niên đang định rời đi thì Từ Giai Nhiên lên tiếng.
“Vâng…”
Một lúc sau, một thanh niên vô cùng tuấn tú xuất hiện.
“Thưa cô, cô có gì dặn dò?”, Từ Tam cung kính cúi đầu nói.
Từ Giai Nhiên vẫn dựa bên cửa sổ thản nhiên nói: “Đã điều tra rõ chuyện tôi nhờ chưa?”
“Điều tra được một phần, cô muốn biết bây giờ sao?”
“Nói đi!”
Từ Tam chỉnh lại trang phục, hắng giọng: “Tên: Mạc Phong, nguyên quán: Yến Kinh, thường trú: Giang Hải, do trí lực vượt trội nên được đặc cách đưa vào học trung học vào năm bảy tuổi, mười tuổi đạt điểm tuyệt đối toàn khóa, mười ba tuổi được tuyển vào đại học Yến Kinh, mười lăm tuổi đạt quán quân bóng bàn toàn quốc, đồng thời năm đó cũng đạt điểm tuyệt đối toàn khóa và nhận được học bổng ba triệu tệ của đại học Yến Kinh…”
Từ Tam dừng lại năm giây.
“Hết rồi à?”, Từ Giai Nhiên khẽ quay đầu lại hỏi với vẻ khác thường.
Người thanh niên gật đầu: “Hết rồi…”
“Tôi muốn biết những chuyện sau mười lăm tuổi, phía trước rõ ràng là thêm vào, phần kịch hay nằm ở phía sau mà lại không điều tra ra sao?”, khuôn mặt nõn nà của cô ta đỏ ửng.
Từ Tam cũng tỏ ra khó xử: “Thưa cô, thực sự trước mắt không điều tra ra, thông tin dường như bị đứt quãng vào năm anh ta mười lăm tuổi, giống như người bị bốc hơi vậy, không thể tìm được nguồn tin ở bất kỳ đâu! Thứ duy nhất có thể điều tra ra bây giờ là cách đây không lâu anh ta được tuyển làm bảo vệ của tập đoàn Kim Tư Nhã!”
Bảo vệ!
Ha ha, Từ Giai Nhiên tự cười giễu mình.
Thành tích ngầu như vậy mà lại đi làm bảo vệ sao!
Bất kỳ tài năng nào trước mười lăm tuổi được sử dụng đều có thể khiến anh ta cả đời ăn no mặc ấm, cho dù thiên tài về sau thường không giỏi bằng lúc nhỏ nhưng cũng không tới mức phải làm bảo vệ mà.
Ngụy trang!
Làm bảo vệ là một sự ngụy trang.
Từ Giai Nhiên cũng không hiểu, điều gì đã khiến một người đàn ông như vậy cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Mục Thu Nghi.
Nói cách khác thì người đàn ông này thiếu hơi phụ nữ sao?
Mặc dù Mục Thu Nghi hết sức xinh đẹp nhưng có rất nhiều cô gái cũng đẹp như cô ta, ví dụ như Từ Giai Nhiên, bất luận là diện mạo hay là nội tâm thì đều không kém gì Mục Thu Nghi.
Ở đây chắc chắn còn có nguyên nhân khác!
Hai ngày tiếp theo êm ả trôi qua.
Ngày nào Lynette cũng tới công ty rất sớm để chờ đợi, còn đích thân vào trong nhà máy để nắm tình hình, và ngày nào cũng đưa ra vài thiết kế phản cảm cho Mục Thu Nghi xem.
Nhưng anh ta không hề đưa cho Mạc Phong, bởi vì để có thể tiếp xúc với nhân vật tầm cỡ như vậy thì có khi cơ hội chỉ có một, nhất định lần duy nhất đó phải để lại ấn tượng thật tốt.
Vì vậy Lynette phải tạo ra được tác phẩm đẹp nhất mới dám đưa cho Mạc Phong.
Tại đồn cảnh sát Giang Hải.
Những vụ án gần đây khiến Tần Lam vô cùng đau đầu.
Tối qua lại phát hiện thêm một thi thể bên bờ sông.
Nạn nhân mới tầm mười tám, mười chín tuổi, bị giết khi hẹn hò với một người đàn ông trong xe.
Nội tạng cũng bị lấy sạch.
Chiếc xe đó sử dụng bằng giả, khi cảnh sát tìm thấy thì chỉ còn bộ khung, giống như đã bị ai đó cho nổ bom.
“Rốt cuộc bọn chúng là ai! Chẳng coi cảnh sát ra gì!”, Tần Lam nhìn bức ảnh trên màn hình, tức giận gầm lên.
Một nhân viên cảnh sát cầm tài liệu chạy về phía cô ấy.
“Đội trưởng! Đây là báo cáo pháp y, theo đó thì cô gái bị một vật sắc nhọn đâm vào động mạch dẫn tới tử vong! Trong điện thoại của cô gái còn lưu tin nhắn, hình như gần đây có liên lạc yêu đương với một người đàn ông qua mạng, hôm qua ra ngoài gặp mặt, kết quả không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy!”
Một viên cảnh sát khác cũng đứng dậy: “Đội trưởng! Tôi phát hiện ra tung tích của kẻ tình nghi!”
“Đưa tôi xem!’, Tần Lam vội vàng kêu lên.
Trong đoạn băng ghi hình là một khuôn mặt mơ hồ, đó là hình ảnh một người đàn ông ngoại quốc đang mua thuốc trong một cửa hàng tiện ích tại ngoại ô.
“Có thể phóng to không?”, cô hỏi.
Viên cảnh sát vội vàng thao tác máy tính, hình ảnh dần hiện ra rõ nét hơn.
Người đàn ông trong hình có ngũ quan rõ ràng, nhìn là nhận ra ngay là người châu Âu!
“Tôi tìm kiếm trong phạm vi bán kính mười kilomet từ chỗ chiếc xe bị cho nổ thì chỉ có người đàn ông này xuất hiện! Hơn nữa lại là người Đông Âu! Những vết thương trong các vụ án này đều dùng một loại dao quân đội được sản xuất ở châu Âu cả!”
Tần Lam tức giận đập bàn: “Vậy còn đứng ngây ra làm gì! Đi bắt người ngay! Không cần biết hắn có phải hung thủ hay không, bắt về hỏi cung là biết liền!”
Tác giả :
Tư Kiều