Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 441
Chương 441:
Suốt cả đêm, Diệp Du Nhiên ngủ không ngon giấc.
Cô muốn xoay người, nhưng luôn có một lực ngăn cản, không cho cô xoay người.
Cho đến rạng sáng, cô tỉnh lại.
Cô vừa mới cử động, Mộ Tấn Dương nằm sát bên cạnh cô lên tiếng: “Đừng nhúc nhích.”
Nghe được giọng của Mộ Tấn Dương, trong lòng cô khẽ giật mình.
Đã hơn mười ngày, cô chưa được nghe giọng của Mộ Tấn Dương vào sáng sớm khi tỉnh dậy, đột nhiên trở lại lúc trước khi cãi nhau làm cho cô có cảm giác như đang nằm mơ.
“Anh đỡ em dậy.”
Giọng Mộ Tấn Dương lại truyền đến, cắt ngang suy nghĩ Diệp Du Nhiên.
Trước khi anh nói, giống như để thứ gì đó lên tủ đầu giường, sau đó mới đưa tay đỡ cô.
Sau khi đỡ Diệp Du Nhiên dậy, vẫn để cô nằm nghiêng.
Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đó là laptop.
Mộ Tấn Dương lại nghiêng người làm gì đó trên máy tính, mới quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên.
Mặc dù Diệp Du Nhiên ngủ một giấc có chút mệt, nhưng ngủ được cũng là tốt, ngày hôm qua mặt còn trắng bệch, hôm nay đã hồng hào hơn, nhưng vẫn kém xa so với bình thường nhưng cũng đã tốt lắm rồi.
Mộ Tấn Dương nghiêng đầu hôn cô.
Diệp Du Nhiên quên tránh né, vừa ngẩng đầu thì thấy quầng thâm mắt của anh, khuôn mặt không giấu được sự mệt mỏi.
Diệp Du Nhiên nhẹ nhàng đẩy đẩy, Mộ Tấn Dương buông cô ra.
Diệp Du Nhiên hỏi anh: “Tối hôm qua anh không ngủ?”
“Bận làm việc.” Mộ Tấn Dương nhàn nhạt lên tiếng, đứng dậy xuống giường, dáng vẻ không muốn nói thêm.
Anh xuống giường, cầm máy tính làm việc một lúc nữa, sau đó mới giúp Diệp Du Nhiên rửa mặt.
Cách giúp cô rửa mặt cũng giống như buổi tối.
Diệp Du Nhiên vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Bác sĩ đến một chuyến, nói về tình hình sức khỏe của cô, lại kê thêm thuốc rồi rời đi.
*** Nhóm lên chính trên app truyện-hola nhé!
Buổi chiều, An Hạ chạy đến bệnh viện thăm cô.
“Năm nay cậu đúng là lắm hạn.”
An Hạ nhìn cô dựa trên giường, dáng vẻ không thể cử động, nhíu chặt mày.
Lúc trước thì cô bị Diệp Yến Nhi hạ độc, bây giờ thì lại bị lưu manh đâm một dao, may mắn không sao.
Cô ấy mới hỏi qua Nam Sơn ở bên ngoài, may là Diệp Du Nhiên không sao.
Diệp Du Nhiên cười nhạt: “Trong họa có phúc.”
“Còn cười!” An Hạ trừng mắt nhìn cô một cái, bắt đầu gọt táo cho cô ăn.
Cô ấy vừa gọt vừa hỏi Diệp Du Nhiên: “Sao lại đột nhiên gặp tên lưu manh, người khác đòi tiền, cậu cho anh ta là được, mạng quan trọng hơn, dù sao cậu cũng có tiền.”
Lúc nãy ở bên ngoài, Nam Sơn cũng không nói tỉ mỉ cho An Hạ, chỉ nói gặp phải tên lưu manh.
Thật ra tối hôm qua chặn đường Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương là đám xã hội đen.
“Ừm, nếu lần sau gặp phải thì tớ sẽ đưa tiền cho họ.” Diệp Du Nhiên khẽ cười, trong lòng cảm động, hùa theo lời cô ấy nói.
Nhưng cô nói như vậy, An Hạ lại không hài lòng: “Còn có lần sau à!”