Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 266
Mông lại căn bản không để ý tới lời cô ta nói, giọng điệu càng mất kiên nhẫn hơn: “Cô muốn ra viện thì cứ ra viện, gọi tôi tới làm gì? Chuyện thông báo với phóng viên, cô cũng đâu phải không có điện thoại, tôi còn đang ngủ đấy…”
“Cô tốt nhất là qua đây. Cô đừng quên bây giờ cô vẫn là người đại diện của tôi, cũng đừng quên bây giờ nhà cô ở, tiền cô tiêu là ai cho cô. Chỉ một con chó vẫy đuôi mừng chủ mới có khả năng sống tiếp mà thôi. Cô sống thoải mái quá lâu tới mức thật sự tưởng mình là nhân vật lớn nào đó sao!”
Cố Hàm Yên nói xong liền cười lạnh một tiếng, cúp điện thoại.
…
Diệp Du Nhiên thành công làm cho Cố Hàm Yên chán ghét, sau khi ra khỏi phòng bệnh của Cố Hàm Yên, cô vừa khe khẽ hát vừa đi ra ngoài.
Cô đã biết Cố Hàm Yên không có lòng tốt như vậy mà.
Nếu đổi lại cô là Cố Hàm Yên, chắc chắn sẽ không thật lòng muốn cứu mình.
Vừa nghĩ như thế, cô liền cảm thấy thoải mái.
Nhưng dù sao vẫn là cô ta cứu mình, vừa nãy cô làm vậy có quá đáng không?
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Cô muốn đi thang máy xuống tầng một.
Diệp Du Nhiên hoàn hồn và bước ra, lại đụng trúng người bên trong thang máy đi ra.
“Anh Thời Sơ!” Diệp Du Nhiên không ngờ mình có thể gặp được Lục Thời Sơ ở đây.
Lục Thời Sơ mặc áo blouse trắng, trong túi bên trái cắm cái bút và ống nghe bệnh, trên người càng lộ rõ vẻ sạch sẽ, tao nhã, phía sau có hai y tá đi cùng.
Một người ngẩng đầu nói chuyện với anh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hình như có hơi xấu hổ.
Lục Thời Sơ nghiêm túc lắng nghe người y tá nói chuyện lại nghe Diệp Du Nhiên gọi anh ta.
Anh ta kinh ngạc ngây người vài giây, tưởng mình bị ảo giác.
Một cô y tá chỉ về phía Diệp Du Nhiên nhắc nhở anh ta: “Viện trưởng Lục, bên kia.”
Diệp Du Nhiên nghe rõ cô y tá gọi “viện trưởng Lục”.
Cho nên khi Lục Thời Sơ quay đầu nhìn cô, vừa vặn thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Du Nhiên. Anh nói gì đó với hai người y tá, sau đó mới quay đầu đi về phía Diệp Du Nhiên.
“Sao em lại tới đây?” Lục Thời Sơ vừa đi tới, ánh mắt vừa quan sát trên người cô, khi không phát hiện trên người cô có gì không ổn, lúc này mới chuyền tầm mắt tới trên mặt cô.
Diệp Du Nhiên đang tính nói chuyện lại nghe Lục Thời Sơ nói tiếp: “Ở đây không phải chỗ nói chuyện, em đi theo anh.”
Lục Thời Sơ nói xong, một tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của cô, kéo cô đi vào văn phòng của anh ta.
Khi Diệp Du Nhiên đi vào trong còn đặc biệt ngẩng đầu nhìn, phòng làm việc của phó viện trưởng…
Danh hiệu rất lớn đấy.
“Em tùy tiện ngồi đi.” Lục Thời Sơ rót cho cô cốc nước và đưa tới cho cô, sau đó ngồi xuống đối diện với cô.
Diệp Du Nhiên nhận lấy cái cốc, vừa uống nước vừa nhìn anh ta. Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta mặc áo blouse trắng.
Lục Thời Sơ hỏi cô: “Em nhìn gì thế?”
Diệp Du Nhiên thành thật trả lời: “Em chưa từng nhìn thấy anh mặc áo blouse trắng.”
Lục Thời Sơ nghe vậy thì cười khẽ một tiếng: “Em còn chưa nói tại sao lại đến đây đâu?”
“Em qua đây thăm Cố Hàm Yên. Hôm qua cô ta cứu em ở trong studi, bị đèn trần rơi xuống đập trúng làm bị thương.” Vẻ tươi cười Diệp Du Nhiên giảm xuống.
Lục Thời Sơ nghiêm túc hỏi: “Sao đèn trần lại rơi xuống được?”
“Cô tốt nhất là qua đây. Cô đừng quên bây giờ cô vẫn là người đại diện của tôi, cũng đừng quên bây giờ nhà cô ở, tiền cô tiêu là ai cho cô. Chỉ một con chó vẫy đuôi mừng chủ mới có khả năng sống tiếp mà thôi. Cô sống thoải mái quá lâu tới mức thật sự tưởng mình là nhân vật lớn nào đó sao!”
Cố Hàm Yên nói xong liền cười lạnh một tiếng, cúp điện thoại.
…
Diệp Du Nhiên thành công làm cho Cố Hàm Yên chán ghét, sau khi ra khỏi phòng bệnh của Cố Hàm Yên, cô vừa khe khẽ hát vừa đi ra ngoài.
Cô đã biết Cố Hàm Yên không có lòng tốt như vậy mà.
Nếu đổi lại cô là Cố Hàm Yên, chắc chắn sẽ không thật lòng muốn cứu mình.
Vừa nghĩ như thế, cô liền cảm thấy thoải mái.
Nhưng dù sao vẫn là cô ta cứu mình, vừa nãy cô làm vậy có quá đáng không?
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Cô muốn đi thang máy xuống tầng một.
Diệp Du Nhiên hoàn hồn và bước ra, lại đụng trúng người bên trong thang máy đi ra.
“Anh Thời Sơ!” Diệp Du Nhiên không ngờ mình có thể gặp được Lục Thời Sơ ở đây.
Lục Thời Sơ mặc áo blouse trắng, trong túi bên trái cắm cái bút và ống nghe bệnh, trên người càng lộ rõ vẻ sạch sẽ, tao nhã, phía sau có hai y tá đi cùng.
Một người ngẩng đầu nói chuyện với anh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hình như có hơi xấu hổ.
Lục Thời Sơ nghiêm túc lắng nghe người y tá nói chuyện lại nghe Diệp Du Nhiên gọi anh ta.
Anh ta kinh ngạc ngây người vài giây, tưởng mình bị ảo giác.
Một cô y tá chỉ về phía Diệp Du Nhiên nhắc nhở anh ta: “Viện trưởng Lục, bên kia.”
Diệp Du Nhiên nghe rõ cô y tá gọi “viện trưởng Lục”.
Cho nên khi Lục Thời Sơ quay đầu nhìn cô, vừa vặn thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Du Nhiên. Anh nói gì đó với hai người y tá, sau đó mới quay đầu đi về phía Diệp Du Nhiên.
“Sao em lại tới đây?” Lục Thời Sơ vừa đi tới, ánh mắt vừa quan sát trên người cô, khi không phát hiện trên người cô có gì không ổn, lúc này mới chuyền tầm mắt tới trên mặt cô.
Diệp Du Nhiên đang tính nói chuyện lại nghe Lục Thời Sơ nói tiếp: “Ở đây không phải chỗ nói chuyện, em đi theo anh.”
Lục Thời Sơ nói xong, một tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của cô, kéo cô đi vào văn phòng của anh ta.
Khi Diệp Du Nhiên đi vào trong còn đặc biệt ngẩng đầu nhìn, phòng làm việc của phó viện trưởng…
Danh hiệu rất lớn đấy.
“Em tùy tiện ngồi đi.” Lục Thời Sơ rót cho cô cốc nước và đưa tới cho cô, sau đó ngồi xuống đối diện với cô.
Diệp Du Nhiên nhận lấy cái cốc, vừa uống nước vừa nhìn anh ta. Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta mặc áo blouse trắng.
Lục Thời Sơ hỏi cô: “Em nhìn gì thế?”
Diệp Du Nhiên thành thật trả lời: “Em chưa từng nhìn thấy anh mặc áo blouse trắng.”
Lục Thời Sơ nghe vậy thì cười khẽ một tiếng: “Em còn chưa nói tại sao lại đến đây đâu?”
“Em qua đây thăm Cố Hàm Yên. Hôm qua cô ta cứu em ở trong studi, bị đèn trần rơi xuống đập trúng làm bị thương.” Vẻ tươi cười Diệp Du Nhiên giảm xuống.
Lục Thời Sơ nghiêm túc hỏi: “Sao đèn trần lại rơi xuống được?”
Tác giả :
Lạc Xoong