Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 260
Ông ta nói xong câu này liền cúp máy.
Đúng là lãnh đạm. Diệp Du Nhiên không quá để ý đặt điện thoại về chỗ cũ.
Có lẽ là vì chuyện xảy ra ở trong studio hôm qua.
…
Diệp Du Nhiên rửa mặt xong liền trang điểm thật đẹp, sau đó mới ra khỏi cửa phòng.
Diệp Thành có vẻ rất tức giận, nhưng tức giận thì tức giận, ông ta có bao giờ tốt với cô đâu?
Ông ta càng tức giận thì cô lại càng phải bình tĩnh.
Khi cô đi ngang qua phòng làm việc, thấy cửa làm việc đang khép hờ, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.
“Tấn Dương, bất kể nói thế nào thì Hàm Yên cũng bị thương vì Diệp Du Nhiên, cậu có thể đi thăm cô ấy không?”
Đây là giọng nói của Bùi Chính Thành.
Diệp Du Nhiên nghe anh ta nhắc tới Cố Hàm Yên liền vô thức dừng lại.
Cô lấy điện thoại di động ra xem mới biết bây giờ là chín giờ sáng, Bùi Chính Thành đúng là đã tốn nhiều công sức vì Cố Hàm Yên rồi.
So với Bùi Chính Thành tận tình khuyên bảo thì giọng nói của Mộ Tấn Dương lại lãnh đạm hơn rất nhiều: “Tôi đã tới thăm hôm qua rồi.”
“Cậu đi thăm hôm qua thì hôm nay không thể đi nữa à?” Giọng nói của Bùi Chính Thành có phần điên tiết.
“Sao hôm nay tôi phải đi nữa chứ?” Giọng nói của Mộ Tấn Dương vẫn lãnh đạm, nhưng mơ hồ có phần mất kiên nhẫn.
Diệp Du Nhiên thấy mình đúng là càng lúc càng tinh tế, thậm chí có thể nghe ra được chút cảm xúc ấy trong giọng nói của Mộ Tấn Dương.
“Cậu… cậu biết rõ tình cảm của cô ấy đối với cậu mà cậu vẫn…” Bùi Chính Thành dường như nổi giận.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, sau đó mới nghe giọng nói của Mộ Tấn Dương vọng ra, giọng điệu rất nghiêm túc: “Chính bởi vì tôi biết tình cảm của cô ta đối với tôi, cho nên tôi càng không thể đi. Tôi có vợ, tôi phải để ý tới cảm nhận của cô ấy. Tôi không giống cậu.”
“Tại sao cậu lại nhắc tới tôi chứ?”
“Bản thân cậu nên khiêm tốn một chút, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ ngã đấy.”
Diệp Du Nhiên nghe đến đây thì suýt nữa phì cười.
Chắc Bùi Chính Thành muốn khuyên Mộ Tấn Dương đi bệnh viện thăm Hàm Yên, nhưng cuối cùng còn bị Mộ Tấn Dương dạy dỗ một trận.
Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy thật vinh dự.
Bùi Chính Thành dường như cảm thấy mình khuyên bảo cũng không có tác dụng nên đổi đề tài.
Nghe bọn họ thay đổi chủ đề, Diệp Du Nhiên mới đẩy cửa đi vào trong.
“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt Diệp Du Nhiên vẫn bình thường đi nhanh vào trong.
Khi ánh mắt nhìn tới trên người Bùi Chính Thành, cô giả vờ kinh ngạc mở miệng nói: “Bùi Chính Thành, anh tới sớm thế? Anh qua ăn cọ bữa sáng đấy à?”
“Ha ha, đúng vậy.” Bùi Chính Thành thấy Diệp Du Nhiên, nghĩ đến những lời mình đã nói trước đó, không hiểu sao anh ta tự nhiên thấy chột dạ.
Anh ta khẽ sờ mũi và ho khan vài tiếng rồi nhìn qua chỗ khác.
Diệp Du Nhiên không nhìn anh ta nữa, cô quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương: “Tôi phải đi tới công ty một chuyến.”
Đôi mắt thâm trầm của Mộ Tấn Dương nhìn cô: “Có cần tôi đi cùng em không?”
Đúng là lãnh đạm. Diệp Du Nhiên không quá để ý đặt điện thoại về chỗ cũ.
Có lẽ là vì chuyện xảy ra ở trong studio hôm qua.
…
Diệp Du Nhiên rửa mặt xong liền trang điểm thật đẹp, sau đó mới ra khỏi cửa phòng.
Diệp Thành có vẻ rất tức giận, nhưng tức giận thì tức giận, ông ta có bao giờ tốt với cô đâu?
Ông ta càng tức giận thì cô lại càng phải bình tĩnh.
Khi cô đi ngang qua phòng làm việc, thấy cửa làm việc đang khép hờ, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.
“Tấn Dương, bất kể nói thế nào thì Hàm Yên cũng bị thương vì Diệp Du Nhiên, cậu có thể đi thăm cô ấy không?”
Đây là giọng nói của Bùi Chính Thành.
Diệp Du Nhiên nghe anh ta nhắc tới Cố Hàm Yên liền vô thức dừng lại.
Cô lấy điện thoại di động ra xem mới biết bây giờ là chín giờ sáng, Bùi Chính Thành đúng là đã tốn nhiều công sức vì Cố Hàm Yên rồi.
So với Bùi Chính Thành tận tình khuyên bảo thì giọng nói của Mộ Tấn Dương lại lãnh đạm hơn rất nhiều: “Tôi đã tới thăm hôm qua rồi.”
“Cậu đi thăm hôm qua thì hôm nay không thể đi nữa à?” Giọng nói của Bùi Chính Thành có phần điên tiết.
“Sao hôm nay tôi phải đi nữa chứ?” Giọng nói của Mộ Tấn Dương vẫn lãnh đạm, nhưng mơ hồ có phần mất kiên nhẫn.
Diệp Du Nhiên thấy mình đúng là càng lúc càng tinh tế, thậm chí có thể nghe ra được chút cảm xúc ấy trong giọng nói của Mộ Tấn Dương.
“Cậu… cậu biết rõ tình cảm của cô ấy đối với cậu mà cậu vẫn…” Bùi Chính Thành dường như nổi giận.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, sau đó mới nghe giọng nói của Mộ Tấn Dương vọng ra, giọng điệu rất nghiêm túc: “Chính bởi vì tôi biết tình cảm của cô ta đối với tôi, cho nên tôi càng không thể đi. Tôi có vợ, tôi phải để ý tới cảm nhận của cô ấy. Tôi không giống cậu.”
“Tại sao cậu lại nhắc tới tôi chứ?”
“Bản thân cậu nên khiêm tốn một chút, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ ngã đấy.”
Diệp Du Nhiên nghe đến đây thì suýt nữa phì cười.
Chắc Bùi Chính Thành muốn khuyên Mộ Tấn Dương đi bệnh viện thăm Hàm Yên, nhưng cuối cùng còn bị Mộ Tấn Dương dạy dỗ một trận.
Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy thật vinh dự.
Bùi Chính Thành dường như cảm thấy mình khuyên bảo cũng không có tác dụng nên đổi đề tài.
Nghe bọn họ thay đổi chủ đề, Diệp Du Nhiên mới đẩy cửa đi vào trong.
“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt Diệp Du Nhiên vẫn bình thường đi nhanh vào trong.
Khi ánh mắt nhìn tới trên người Bùi Chính Thành, cô giả vờ kinh ngạc mở miệng nói: “Bùi Chính Thành, anh tới sớm thế? Anh qua ăn cọ bữa sáng đấy à?”
“Ha ha, đúng vậy.” Bùi Chính Thành thấy Diệp Du Nhiên, nghĩ đến những lời mình đã nói trước đó, không hiểu sao anh ta tự nhiên thấy chột dạ.
Anh ta khẽ sờ mũi và ho khan vài tiếng rồi nhìn qua chỗ khác.
Diệp Du Nhiên không nhìn anh ta nữa, cô quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương: “Tôi phải đi tới công ty một chuyến.”
Đôi mắt thâm trầm của Mộ Tấn Dương nhìn cô: “Có cần tôi đi cùng em không?”
Tác giả :
Lạc Xoong