Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 229
Chương 229:
Lúc tám giờ, Diệp Du Nhiên gọi điện thoại cho Mộ Tấn Dương, reo rất lâu anh mới nghe máy.
“Đang định gọi điện thoại cho em, có phải vẫn chưa ăn cơm chiều hay không, tôi gọi đồ ăn bên ngoài cho em, có lẽ đã tới rồi, em xem rõ người rồi hãy mở cửa.”
Giọng nói của Mộ Tấn Dương truyền đến từ đầu bên kia điện, còn kèm theo chút âm thanh dòng điện, bối cảnh có chút trống trải, có lẽ đang ở một nơi khá trống trải.
Diệp Du Nhiên ở phòng bếp nấu ba món, tốn hơn hai tiếng, lúc này còn chưa cởi tạp dề xuống.
Vừa nghe lời này của anh, nuốt xuống câu “tôi nấu cơm, về ăn nhanh nhé” vốn đã tới bên miệng, cô im lặng một lát mới mở miệng hỏi anh: “Anh, không về ăn cơm tối sao?”
“Ừm.” Mộ Tấn Dương nhỏ giọng trả lời, hình như nghe ra không vui trong giọng nói của cô, trong giọng nói mang theo ý cười: “Không thể ăn cơm tối với em là tôi không đúng, đợi tôi về sẽ chăm sóc em thật tốt, em tắm rửa. . . . . .”
Loại lời nói bình thường khiến cô mặt đỏ tim đập này, giờ phút này nghe thấy, đáy lòng Diệp Du Nhiên lại cảm thấy khó chịu.
Cô cắt ngang lời Mộ Tấn Dương: “À, tôi biết rồi, cứ thế đi.”
Cô nói xong, cũng không đợi Mộ Tấn Dương trả lời đã trực tiếp cúp điện thoại.
Hít sâu một hơi, tiện tay ném điện thoại đi, động tác nhanh chóng cởi tạp dề trên người xuống, ánh mắt rơi xuống bàn cơm phía sau.
Rất ít khi Mộ Tấn Dương không về nhà ăn cơm.
Cho dù trước đây ở trong chung cư nhỏ, hay là đến ở vịnh Vân Thượng, anh gần như đều sẽ về nhà đúng giờ, công việc vẫn chưa làm xong anh sẽ mang về phòng làm việc làm tiếp.
Khi nãy anh ở đầu bên kia rất im lặng, là tăng ca ở công ty sao?
Chợt nghĩ đến hình ảnh nhìn thấy lúc ban ngày, Diệp Du Nhiên lại trở nên càng khó chịu hơn.
Đi qua nhìn ba món ăn không ra làm sao trên bàn, cô ngồi xuống tự mình ăn mấy miệng, lập tức phun ra.
Cá hấp dầu đã nguội rồi, vừa cứng vừa tanh, rau xanh quá chín, đậu hũ quá nát. . . . .
Không thể ăn nổi, so sánh với Mộ Tấn Dương nấu, thật sự là một trời một vực.
Cực kỳ hứng thú trở về muốn nấu cơm cho Mộ Tấn Dương, cho anh một ngạc nhiên vui mừng, không ngờ mình lại nấu thành cái dạng thế này.
Diệp Du Nhiên ngồi trước bàn ăn ngẩn người một lát, sau đó đổ hết ba món ăn vào thùng rác, sau khi dọn dẹp phòng bếp đến cực kỳ sạch sẽ mới xoay người đi lên lầu.
Cô trả điện thoại lại cho An Hạ: “Chúng ta ăn cơm thôi, ăn xong còn phải về công ty nữa.”
An Hạ cầm điện thoại định nhìn kỹ hơn nhưng Diệp Du Nhiên lại cướp điện thoại đi, nâng cao giọng: “Ăn cơm không được xem điện thoại.”
Đáy lòng An Hạ vẫn còn nghi hoặc: “Tớ vẫn cảm thấy người đàn ông đó có chút giống boss Mộ.”
Ánh mắt Diệp Du Nhiên chợt lóe, cụp mi xuống: “Vậy sao?”
Không phải giống mà người đàn ông đó chính là Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên mím môi, đang định nói gì đó thì điện thoại bên cạnh liền đổ chuông.
Cầm lên nhìn, chính là Mộ Tấn Dương mà An Hạ vừa nhắc tới.
Diệp Du Nhiên nhìn một cái, không chút do dự tắt máy.
Sau đó điện thoại lại vang lên lần nữa, cô nhìn An Hạ ngồi đối diện một cái, cầm điện thoại lên chỉnh sang chế độ yên lặng, sau đó úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn.
Bên cạnh thiếu một người.
Diệp Du Nhiên nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi vẫn chưa ngủ được.
Cô bò dậy đi tới quầy rượu của Mộ Tấn Dương, tìm một bình rượu đắt nhất, mở ra uống gần nửa bình sau đó mới choáng váng chìm vào giấc ngủ.