Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 170
Chương 170: Cả nhà qua trang mới truyen3 chấm one đọc khích lệ nhóm nhé! Cám ơn cả nhà!
Trong đầu lóe lên ánh sáng, cô cảm thấy hình như mình vừa biết một chuyện trọng đại gì đó.
Khó trách lúc cô nói kết hôn với Mộ Tấn Dương, anh lại đồng ý không chút do dự nào.
Đừng nói là mặc cảm của xử nam đó nhé? Còn chậm chạp mãi không làm thủ tục ly hôn với cô.
Diệp Du Nhiên ngơ ngác mất một lúc, mới tìm một cái áo sơ mi không lớn lắm mặc lên, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Trong phòng khách, Bùi Chính Thành đã bị Mộ Tấn Dương đuổi ra khỏi phòng bếp, đang ngồi trên sô pha gặm táo.
Diệp Du Nhiên đi qua: “Bùi Chính Thành.”
Bùi Chính Thành còn đang chìm đắm trong đau khổ vì vào sổ đen của Ngọc Hoàng Cung: “Đừng nói chuyện với tôi, tâm trạng tôi không tốt.”
Diệp Du Nhiên cũng không quan tâm anh ta nói cái gì, cô hoàn toàn không thể khống chế tâm trạng tò mò rục rịch trong lòng, đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống, buột miệng nói: “Những gì anh nói là thật sao?”
Bùi Chính Thành hung dữ cắn một miếng táo, mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn cô: “Nếu những gì tôi nói không phải là thật, cậu ta cũng sẽ không kéo tôi vào sổ đen của Ngọc Hoàng Cung.”
Diệp Du Nhiên nhìn dáng vẻ này của Bùi Chính Thành, rất không tốt bụng nở nụ cười: “Đáng lắm.”
Ai bảo lúc trước anh ta còn cười nhạo cô.
Bùi Chính Thành ném hạt táo trong tay đi, che mặt thở dài: “Đời không còn gì để lưu luyến mà.”
Diệp Du Nhiên có được câu trả lời chắc chắn của anh ta, đáy lòng không hiểu vì sao hiện lên chút mừng thầm, đứng dậy đi đến phòng bếp.
Trong phòng bếp bày đầy nguyên liệu nấu ăn.
Mộ Tấn Dương cởi áo khoác, dáng người cao lớn thẳng tắp, trong phòng bếp rộng rãi thoạt nhìn đặc biệt ấm áp.
Anh cảm nhận thấy phía sau có người, nghe tiếng chân và hơi thở cũng biết là ai, lại nghĩ đến những lời Bùi Chính Thành nói khi nãy, đen mặt giả vờ không biết cô đi tới.
Diệp Du Nhiên vịn một tay lên khung cửa, nhìn một lát mới lên tiếng: “Cần tôi giúp không?”
Mộ Tấn Dương quay đầu lại nhìn cô một cái, cô tựa vào khung cửa, trên người mặc áo sơ mi của anh, tuy cô đã buộc thắt lưng rồi, nhưng vẫn thấy rất lớn, biểu cảm trên mặt đơn thuần không gì sánh được, thoạt nhìn giống như cô gái nhỏ nhà bên vậy.
Chỉ là dáng vẻ của cô gái nhỏ nhà bên này có quá quyến rũ người khác rồi, đôi mắt long lanh như nước cứ mãi nhìn anh chằm chằm, khiến anh cảm thấy đầu quả tim có chút ngứa ngáy, giọng nói phát ra cũng khàn khàn: “Vào đi.”
Diệp Du Nhiên đi vào rửa rau giúp anh, cô không ăn sáng, vốn đã có chút đói rồi, nhìn thấy dưa chuột anh đã cắt, vươn tay cầm một miếng bỏ vào miệng.
Lại không trùng hợp đúng lúc bị Mộ Tấn Dương nhìn thấy.
Nét mặt của Diệp Du Nhiên có chút cứng đờ, chớp chớp mắt, vươn tay cầm thêm một miếng để bên miệng anh: “Vừa giòn vừa ngọt, rất tươi, anh nếm thử đi.”
Sau khi vươn tay ra, cô mới cảm thấy hành động này không thích hợp lắm, quá mờ ám.
Đang muốn rụt tay về, Mộ Tấn Dương đã cúi đầu ăn rồi, đôi môi mang theo hơi ấm chạm vào ngón tay cô, không biết là cố ý hay vô tình, cô cảm thấy ngón tay của mình bị liếm một cái, cô mạnh mẽ rút tay về như bị điện giật.
Mộ Tấn Dương nhai hai cái mới lên tiếng: “Đúng là rất ngọt.”
Mộ Tấn Dương nhìn cô chăm chú hai giây rồi nuốt miếng dưa chuột xuống, tiếp tục công việc trong tay.
Diệp Du Nhiên đứng trước bồn rửa bát, giấu tay ra sau lưng cẩn thận vân vê một chút.
Cô cảm thấy đầu ngón tay như bị điện giật, có chút tê dại khiến tim cô vô cùng hoảng loạn.
Cô thất thần không nói gì, giọng Mộ Tấn Dương lại lần nữa vang lên: “Đói rồi?”
Cô quay đầu, thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Mộ Tấn Dương đang cúi đầu chuyên chú thái thịt, ở nơi khói dầu nghi ngút như phòng bếp lại vô cùng ưu nhã.
Diệp Du Nhiên không nói gì.