Người Chơi Mời Vào Chỗ
Chương 196 196 Thế Giới Thiên Võng 30
Đêm khuya, Tiêu Mộ Vũ ngủ không yên ổn, cảnh tượng hỗn loạn trong mơ khiến cô bất an, cộng thêm việc lo lắng cho Thẩm Thanh Thu, nửa đêm liền bị giật mình tỉnh giấc.
Tới nửa đêm, Thẩm Thanh Thu sốt cao dữ dội, sau khi thức dậy, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân đang ôm đống lửa, sờ lên trán Thẩm Thanh Thu, sau đó triệt để tỉnh giấc, thế là bật đèn ngủ rời giường.
Thẩm Thanh Thu cũng không ngủ ngon, khi Tiêu Mộ Vũ rời giường cũng thức giấc, mơ mơ màng màng lên tiếng: "Sao lại dậy rồi?"
Tiêu Mộ Vũ cúi người thì thầm: "Chị sốt cao quá, khát không, có muốn uống nước không?"
Thẩm Thanh Thu liếm môi, xác thực là hơi khát, khẽ ừ một tiếng.
Tiêu Mộ Vũ đau lòng không thôi, vuốt ve mặt Thẩm Thanh Thu rồi mới ra ngoài phòng khách rót cốc nước ấm, nghĩ ngợi giây lát rồi tìm thuốc hạ sốt trong ánh đèn ngủ.
"Nào, uống thuốc hạ sốt trước đi, sốt cao quá." Tiêu Mộ Vũ có chút bí bách, Thẩm Thanh Thu thế này không phải vì bị bệnh, hơn nữa trong thế giới mà hai người hoài nghi là giả lập này, không biết rốt cuộc thuốc hạ sốt có tác dụng hay không.
Chỉ là cô cũng hết cách không biết làm gì.
Thẩm Thanh Thu ngồi dậy bưng cốc uống một ngụm nhỏ, nhìn ấn đường Tiêu Mộ Vũ vô thức nhíu lại, mặt mày lo lắng, liền cười nói với Tiêu Mộ Vũ: "Em đừng nhíu mày, thực ra chị không khó chịu lắm, chỉ hơi nóng chút thôi."
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ nhìn Thẩm Thanh Thu, đợi cô ấy uống nước xong mới dịu dàng nói: "Mau ngủ đi, em ở bên chị."
Thẩm Thanh Thu lại nhớ tới phó bản trước đó Tiêu Mộ Vũ cũng canh giữ cho cô ấy không được nghỉ ngơi, thế là đưa tay ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, dùng sức eo, ấn Tiêu Mộ Vũ lên giường.
Tiêu Mộ Vũ giật mình, sau đó mặc cho Thẩm Thanh Thu đè mình, nghiêm túc nói: "Chị dọa em rồi."
Thẩm Thanh Thu bị dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Mộ Vũ làm đáng yêu, phì cười, sau đó áy náy nói: "Là chị không đúng, nhưng chị phải ngủ, em cũng phải ngủ."
Tiêu Mộ Vũ mượn ánh đèn nhàn nhạt ngắm nhìn Thẩm Thanh Thu, vì bị sốt, Thẩm Thanh Thu đã đổ mồ hôi toàn thân, khi đè cô cũng có thể cảm nhận được mùi mồ hôi.
Thế là mũi Tiêu Mộ Vũ động đậy một cái, khẽ nói: "Em sẽ ngủ, nhưng chị đổ nhiều mồ hôi quá, phải lau qua đã."
Thẩm Thanh Thu khựng lại, ngửi ngửi bản thân, "Trên người chị có mùi mồ hôi sao?"
Thấy Tiêu Mộ Vũ không nói gì, Thẩm Thanh Thu bò dậy nói: "Chị đi tắm."
Tiêu Mộ Vũ kéo cô ấy lại, ánh mắt rời rạc nói: "Có mùi mồ hôi em cũng không khó chịu, chỉ là em sợ chị không thoải mái.
Vẫn đang sốt, đừng tắm vội, chị nằm đi, em đi rồi quay lại."
Vốn dĩ đang sốt đã không thoải mái, toàn thân đổ mồ hôi lại càng khó chịu, Tiêu Mộ Vũ bưng chậu nước ấm lau trán cho Thẩm Thanh Thu, sau đó lại lau mồ hôi trên người, lấy quần áo sạch cho Thẩm Thanh Thu, "Thay quần áo rồi hẵng ngủ."
Lau người xong thoải mái hơn nhiều, Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ bưng chậu bước vào nhà vệ sinh, thay quần áo rồi ngoan ngoãn chui vào chăn, mặt mày đều là ý cười.
Tiêu Mộ Vũ quay lại nằm về giường, khẽ vỗ lên Thẩm Thanh Thu, "Ngủ đi."
Thẩm Thanh Thu không nhịn được ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, gác cằm lên vai Tiêu Mộ Vũ, lẩm nhẩm: "Sao em lại ân cần chu đáo vậy chứ?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, đưa tay ra che đi ánh mắt lấp lánh ánh sáng của cô ấy, "Ai bảo chị là người của em rồi, làm người hầu cũng vui lòng."
Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười, không đùa giỡn Tiêu Mộ Vũ nữa, một lúc sau không chống đỡ nổi lại tiến vào giấc ngủ.
Ngón tay Tiêu Mộ Vũ khẽ vén tóc Thẩm Thanh Thu, ngẩng đầu nhìn trần nhà, quên đi rất nhiều cảnh tượng trong mơ, nhưng cũng có một vài cảnh vô cùng rõ ràng.
Cô không sợ thế lực đứng sau Thiên Võng chống đối với mình, cũng không sợ phó bản nguy hiểm nhường nào, chỉ là càng ngày càng sợ bản thân sẽ mất đi Thẩm Thanh Thu trong những âm mưu này.
Khả năng này, cho dù chỉ nghĩ tới cũng khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ trào lên cơn đau gay gắt.
Cô cảm thấy bản thân không thể tiếp tục bị động chờ đợi được nữa, phải nghĩ cách xử lí bằng cách nào.
Đặc biệt là những kí ức bản thân mất đi, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy rất quan trọng.
Trong những suy nghĩ hỗn loạn ấy, trời cũng sáng dần.
Ngày hôm sau Thẩm Thanh Thu dậy khá muộn.
Vừa sáng sớm Trần Khải Kiệt liền gọi điện nói muốn mang bữa sáng cho hai người, nhưng nghĩ tới việc Thẩm Thanh Thu bị bệnh, Tiêu Mộ Vũ liền từ chối, vừa sáng sớm đã hầm canh bách hợp hạt sen.
Thấy canh đã xong, lại nhìn thời gian không còn sớm, Tiêu Mộ Vũ mới vào phòng gọi Thẩm Thanh Thu.
Sờ trán Thẩm Thanh Thu, nhiệt độ cũng đã hạ đi nhiều.
Thẩm Thanh Thu được Tiêu Mộ Vũ gọi dậy, vẫn có chút mơ màng, Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ mơ màng của Thẩm Thanh Thu, không nhịn được cười lên, "Cảm giác thế nào, đã 9 rưỡi rồi, em sợ chị đói, có muốn dậy ăn chút canh không? Còn khó chịu không?"
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Ngủ một giấc là khỏe rồi, đã 9 rưỡi rồi à, chị nên dậy thôi."
Thực ra Thẩm Thanh Thu không thích hạt sen, cứ cảm thấy có vị đắng không thể gạt đi, nhưng Tiêu Mộ Vũ hầm nhừ hạt sen và bách hợp, sau đó cho thêm đường nên rất ngọt, lúc ăn thì mềm nhũn thơm ngọt, không hề có vị đắng.
Thẩm Thanh Thu vốn miễn cưỡng ăn một chút, nhưng lại ngon bất ngờ, không nhịn được ngẩng đầu nói: "Sao em lại nấu ăn ngon vậy chứ?"
Nói xong cô ấy tiếp tục cảm khái nói: "Mộ Vũ, em nói xem nếu đây là thế giới giả lập, hệ thống này phải hoàn hảo tới đâu mới có thể đạt được hiệu quả này, chúng ta sẽ buồn ngủ, sẽ đói, ăn đồ ăn từ người nấu khác nhau, mùi vị sẽ khác biệt.
Em nói xem nếu thật sự là giả lập, vậy đợi khi chúng ta ra ngoài, chị ăn đồ ăn em nấu, có phải cũng vẫn ngon thế này không?"
Câu hỏi này khiến Tiêu Mộ Vũ câm nín, cô sửng sốt, nghĩ ngợi giây lát, căn cứ theo phản hồi của nhóm Trần Khải Kiệt, thế giới này không hề khác gì thế giới hiện thực của bọn họ, tất cả suy nghĩ kĩ năng, nhận thức đều không có gì thay đổi.
Nhưng cái gọi là thế giới hiện thực của Tiêu Mộ Vũ cũng là vẽ ra, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút hoang mang, bản thân vẫn còn là bản thân sao?
Thấy Tiêu Mộ Vũ chìm vào suy tư còn khẽ nhíu mày, Thẩm Thanh Thu đặt thìa xuống, "Sao thế?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, đột nhiên cảm thấy bản thân lo bò trắng răng, cho dù quá khứ của cô có là vẽ ra, nhưng cảm nhận lúc này của cô, yêu thích của cô dành cho Thẩm Thanh Thu là chân thực, không chịu khống chế.
Trong hoàn cảnh này, nếu đào sâu suy nghĩ, sẽ vô thức cho Thiên Võng chức năng của Thượng đế, bản thân hay những người kia giống như là nhân vật nó tạo ra, không có cái tôi, thậm chí hoài nghi hành vi của bản thân có chân thực hay không, nghi vấn về sự tồn tại của bản thân.
Tiêu Mộ Vũ nói ra suy nghĩ của bản thân, Thẩm Thanh Thu cười lên, "Có lẽ những người khác cần lo lắng, nhưng em chắc chắn thì không, nếu hệ thống sáng tạo ra em sẽ không cần dùng trăm phương ngàn kế để lấy được đồ trên người em."
Tiêu Mộ Vũ bật cười, cũng đúng, là cô nghĩ nhiều rồi.
Nhưng nghĩ tới thứ kia, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nhíu mày, "Hiện tại em vẫn chưa làm rõ, rốt cuộc họ muốn có được thứ gì từ em? Tại sao cảm thấy càng ngày càng bức thiết thế? Ngoài ra nếu là nhằm vào em, thì không nên tạo ra một hệ thống khổng lồ như vậy, giống như nhóm Trần Khải Kiệt, đều có nguyên nhân của bản thân nên mới bị đưa tới đây."
Thẩm Thanh Thu cũng nghiêm túc lại, "Chị cũng thấy rất lạ, trong kí ức của chị, khi chị đang chấp hành nhiệm vụ, gặp phải mục tiêu nhiệm vụ mang bom lên xe, bom nổ khiến xe chị đụng phải trụ cầu, sau đó chị liền tiến vào hệ thống.
Sau khi chị vượt qua phó bản đầu tiên, liền có người chủ động liên lạc với chị.
Đối phương là một người đàn ông, nghe có vẻ 40, 50 tuổi, ông ta nói với chị, ông ta là chủ của thế giới Thiên Võng, bảo chị giúp ông ta làm một việc."
Lần này Thẩm Thanh Thu kể lại tỉ mỉ chuyện quá khứ với Tiêu Mộ Vũ, "Xác thực ông ta cũng biểu diễn kĩ năng không giống người bình thường, lúc đó thông qua cảnh tượng ông ta cho chị xem, chị nhìn thấy cảnh tượng vượt ải của rất nhiều người, cũng với rất nhiều cốt truyện khác nhau, mà những người đó cũng bao gồm Trần Đông Trần Tây mà chị gặp trong phó bản đầu tiên."
"Em cũng biết đấy, chị không phải người tốt, có thể lấy được đồ sau đó vượt ải sớm, tránh được cái chết, không phải chuyện gì to tát, cho nên chị đồng ý.
Người gọi điện thoại cho chị, chỉ là người chuyển lời, từ sau khi chị nhận nhiệm vụ cũng chưa từng gặp lại người đàn ông đó."
Trên một mức độ nào đó, Thẩm Thanh Thu sớm đã biết thế giới Thiên Võng có người thao túng, bí mật và sự lớn mạnh của nó khiến người ta cảm giác nhìn thế là đủ, nhưng lúc đó Thẩm Thanh Thu không ngờ đâu có thể chỉ là một chương trình.
"Khi nhắc tới thứ đó ông ta nói rất mơ hồ, chị cũng từng hỏi chị không biết phải lấy được gì trên người em thì hoàn thành nhiệm vụ bằng cách nào.
Ông ta nói chị không cần biết, chỉ cần phối hợp với ông ta, dốc lòng lấy được sự tin tưởng của em, khiến em không thể rời xa chị, sau đó từ từ giải quyết." Nói xong Thẩm Thanh Thu xua tay.
Những lời này khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ run lên, biểu cảm thoáng biến đổi, thật sự chỉ như vậy thôi sao? Vậy nhiệm vụ của Thẩm Thanh Thu sớm đã hoàn thành rồi.
Cho nên từ từ giải quyết là ý gì?
Trái tim lại hoảng hốt, Tiêu Mộ Vũ nhẫn nhịn, không muốn để lộ ra quá nhiều khiến Thẩm Thanh Thu lo lắng.
Trước kia Thẩm Thanh Thu chỉ đơn giản nhắc tới những chuyện này, Tiêu Mộ Vũ nghe xong nghĩ đến một chuyện, không nhịn được hỏi: "Em vẫn chưa hỏi chị, chị làm nghề gì?"
Thẩm Thanh Thu chần chừ giây lát, "Từng nghe tới đội hành động đặc biệt của bộ An ninh Mạng chưa?" Thẩm Thanh Thu không biết trong thế giới được lập trình của Tiêu Mộ Vũ có hay không.
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, gật đầu.
Đây là tổ đội hành động đặc biệt quản lí khu số 5 trực thuộc nước H trong truyền thuyết, những người trong đó đều là nhân vật sừng sỏ trong nhiều lĩnh lực, phụ trách chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, chẳng trách võ nghệ của Thẩm Thanh Thu lại tốt như thế.
Thực ra thế giới của cô và Thẩm Thanh Thu hoàn toàn giống nhau, nếu không sẽ rất dễ lộ ra sơ hở trong quá trình giao lưu giữa các thành viên.
Quốc gia mà bọn họ đang sinh sống chia thành năm đặc khu hành chính, trong đó thực lực của khu số 3 và khu số 5 mạnh nhất.
Hai khu này trực tiếp được chính phủ tối cao quản lí, phối hợp xử lí một số việc vướng tay, cho nên người bình thường cách họ rất xa.
Mà trong thế giới này, Tiêu Mộ Vũ hiểu biết cực ít về nó, nhưng đó cũng là điều hiếu kì duy nhất của Tiêu Mộ Vũ trong thế giới đó.
"Khu 5 nghiêng về quân sự, khu 3 nghiêng về nghiên cứu khoa học, tư tưởng của người phụ trách mỗi khu rất khác nhau, liên quan tới nhiều lĩnh vực khác nhau, nhưng đều có chung một mục tiêu là xã hội phát triển.
Nhưng lợi ích giữa các khu rất dây dưa với nhau, không quá hài hòa, đều có suy nghĩ và cân nhắc của bản thân, đây cũng là nguyên nhân vì sao những người như chị tồn tại." Thấy Tiêu Mộ Vũ có chút hiếu kì, Thẩm Thanh Thu đơn giản giới thiệu.
Thực ra sau khi vào phó bản, bọn họ không thảo luận quá nhiều về hiện thực, vì sinh sống ở đây rất sợ phải nhắc về nó, sau khi vào đây bạn sẽ cảm giác hiện thực ấy mới là thứ ảo ảnh xa xôi nhất.
"Có chút kì quái, rõ ràng là nghe những điều này thì cảm giác khoa học kĩ thuật trong xã hội kia đã phát triển lên một tầm cao mới, nhưng trong kí ức mọi thứ trong cuộc sống lại bình thường như vậy.
Em tới nơi này là vì trên xe buýt có người cướp vô lăng, xe buýt đâm vào đường hầm, không cảm thấy kì quái lắm à? Hơn nữa ngay cả hành khách cũng không ngăn được người lái xe buýt." Tiêu Mộ Vũ cảm thấy rất không hài hòa, không nhịn được lên tiếng.
"Vậy cũng có thể giải thích, nếu nói thế giới Thiên Võng là chương trình do con người thiết kế, vậy phát triển tới mức này, khoa học kĩ thuật trong xã hội đổi mới sẽ đáng sợ nhường nào? Không khoa trương khi nói rằng, thế giới Thiên Võng này đã đạt tới trí tuệ nhân tạo chỉ tồn tại trong phim khoa học viễn tưởng, nếu muốn che giấu chân tướng, dân trí không thể khai hóa, người quen với việc có thể cướp vô lăng như em, sao dám nghĩ trò chơi này thật sự có khả năng chỉ là một trò chơi chứ? Mà nếu nói thời đại hologram đã phổ biến, trí tuệ nhân tạo phát triển có một không hai, vậy không phải rất dễ cảm nhận được cảm giác thật giả sao?" Khi Thẩm Thanh Thu nghiêm túc phân tích Tiêu Mộ Vũ, luôn rất thông minh.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, biểu thị tán thành.
Thẩm Thanh Thu nghĩ tới một vấn đề vẫn luôn làm phiền bản thân, từ sau khi phát hiện bản thân thích Tiêu Mộ Vũ liền không thể khống chế được, cô ấy vẫn luôn muốn làm rõ rốt cuộc người bí mật lại lợi hại kia có mục đích gì.
Thông qua cuộc nói chuyện với người truyền đạt ý tứ của đối phương, cùng với những chuyện trải qua trong phó bản, Thẩm Thanh Thu càng ngày càng cảm thấy thái độ của những người này với Tiêu Mộ Vũ rất mâu thuẫn.
Rõ ràng ý định muốn có được thứ kia rất mãnh liệt, nhưng chỉ có thể giở trò trong phó bản, người thần thông quảng đại như thế, có thể tùy tiện bắt Thẩm Thanh Thu làm nội gián, nhưng lại không thể chính diện đàm phán với Tiêu Mộ Vũ, điều này vốn dĩ đã quá khác thường.
"Thực ra chị cũng đang hoài nghi, người kia nói bản thân là chủ của Thiên Võng cũng là giả."
Sau khi Thẩm Thanh Thu ném ra vấn đề này, con ngươi Tiêu Mộ Vũ co lại, lẩm nhẩm: "Chúng ta mạnh dạn hơn một chút, điên cuồng hơn chút để suy nghĩ.
Nếu người có thể thiết kế đồng thời khống chế được Thiên Võng muốn lấy được thứ gì đó trên người em, thực sự có thể dùng trăm phương ngàn kế, tại sao nhất định phải nhốt em ở nơi này, không muốn em nhớ lại kí ức thực sự, còn lợi dụng chị để khống chế em? Có nhiều khi con người không thể bì với máy móc, nhưng em luôn có cảm giác ở một mức độ nào đó, có một điều nhân loại luôn luôn ưu việt hơn máy móc.
Con người sáng tạo ra quy tắc, phá vỡ quy tắc, xây dựng lại quy tắc, mà máy móc cho dù học được nỗi sợ hãi, tham lam và lương thiện của con người, nhưng chỉ cần nó không triệt để có lập trình tự chủ độc lập, nó chỉ có thể chịu khống chế từ quy tắc, bắt buộc tuân thủ quy tắc, đúng không?" Ngữ điệu Tiêu Mộ Vũ rất thấp, nhưng trong vẻ trầm thấp mang theo vẻ hùng hồn đè nén, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thanh Thu, giống như đang tìm chứng cứ của Thẩm Thanh Thu.
Đồng tử Thẩm Thanh Thu khẽ rung lên, nhịp tim đập điên cuồng, "Đúng!" Cô ấy cũng từng nghĩ như thế, không phải có người muốn thông qua Thiên Võng kìm hãm Tiêu Mộ Vũ, mà là Thiên Võng thông qua con người để che giấu mục đích của nó.
Hoặc có thể nói là những người kia không phải là chủ tớ, mà là cùng một hội, một nhóm!
Lại nghĩ tới năng lực lập trình mạng được trời ban tặng của Tiêu Mộ Vũ, và cả trí tuệ vượt xa người bình thường, Thẩm Thanh Thu cảm thấy đầu óc mình có thể biên tập ra một bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.