Người Cha Nhặt Được
Chương 38
“Tiêu Trác, anh đoán xem em là ai?” Một giọng nói dù nằm mơ anh cũng không nghĩ đến vang lên ở đầu dây bên kia.
Tim anh đột nhiên đập nhanh, số này quen quá. Chẳng lẽ sau nhiều năm như vậy cô vẫn không đổi mã số sao? Vậy tại sao anh gọi nhiều lần rồi mà vẫn không được?
Anh đột nhiên cảm thấy tức giận, nhíu mày, cất giọng lạnh lùng, “Xin lỗi, tôi đoán không ra.”
“Tốt lắm, không ngờ anh lại quên em.” Giọng của đối phương mềm mại, dịu dàng tựa như oán trách, tựa như sầu khổ.
“Xin hỏi là ai? Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây. Tôi rất bận.” Anh cảm thấy giọng mình đang run rẩy, đang tự hỏi chẳng lẽ mình còn nhớ nhung người phụ nữ này sao?
“Tiêu Trác.” Cô ta còn làm nũng, “Em biết là anh cố ý làm vậy. Nếu anh không nhớ số điện thoại của em thì cũng sẽ nhanh chóng nhận ra giọng của em. Chính anh nói sẽ luôn nhớ mãi giọng nói của em, suốt đời không quên mà. Anh đang giận em phải không?”
Đến lúc này, dù có giả bộ tiếp thì cũng không được nên anh cố gắng giữ bình tĩnh nói, “A, thì ra là em.”
Đối phương cũng rất vui mừng, “Tiêu Trác, anh rốt cuộc nhớ ra em rồi sao. Em biết anh sẽ không quên em mà. Giờ em đang ở nhà anh. Anh hãy mau trở về đi.”
Doãn Tiêu Trác cảm thấy phẫn nộ, người phụ nữ này nghĩ mình còn giống như trước sao? Dù cô gọi anh bất cứ lúc nào thì anh cũng chạy đến sao?
“Xin lỗi, Tổ Nhi, anh đang bận.” Anh nhàn nhạt nói một câu.
Người được gọi là Tổ Nhi bắt đầu làm nũng, “Không được, Tiêu Trác, người ta ngồi máy bay đã lâu, vừa xuống là tới tìm anh rồi, thế mà anh lại lẩn tránh em. Anh thay đổi rồi, em mặc kệ anh đó, cha em cũng đến đây rồi, anh nói với cha em đi.”
Đúng vậy. Anh thật sự đã thay đổi, không còn là một tên ngốc ai kêu thì tới, nhưng nếu cô đã đến nhà anh, còn dẫn theo cha cô đến thăm mà anh không trở về thì cũng mang tiếng là không tôn trọng trưởng bối.
“Được rồi, anh sẽ về” Anh đang che giấu những bối rối ở trong lòng, hơi lạnh nhạt nói.
Lãnh Ngạn nhìn Tiêu Trác, nói “Đi hả?”
Tiêu Trác nhìn Dung Tư Lam, “Ừ, Tổ Nhi đã trở về.”
Tổ Nhi? Trong lòng Dung Tư Lam như mang một khối đá lớn. Trực giác của phụ nữ cho biết rằng quan hệ giữa Tiêu Trác và tổ Nhi tuyệt đối không đơn giản. Hơn nữa, qua mấy ngày suy nghĩ, cô cũng cảm thấy doãn Tiêu trác không phải là một người vô dụng như vậy, nếu không anh cũng không biết Lãnh Ngạn. Cô nhận ra Lãnh ngạn là người giàu có, có quyền thế, chỉ nhìn chiếc xe anh lái thì cô hiểu điều đó.
Nhưng Doãn Tiêu Trác không nói, mà cô cũng không có ý định hỏi. Nói thật, cô cũng không quan tâm anh ta có tiền hay không, cô chỉ đoán chừng anh ta là một quản lý cao cấp…
Vẻ ngoài lịch lãm như thế nhất định có rất nhiều phụ nữ theo đuổi. Cô cũng như đứa trẻ Obasan thì có bao nhiêu sức quyến rũ đối với anh ta chứ? Khi cô nghe đến tên Tổ Nhi, cô lại càng thêm không tự tin….
“Lam nhi, anh có việc phải về nhà một chuyến, buổi tối anh sẽ cùng ăn bữa tối với em. Anh sẽ quay về ngủ đó.” Doãn Tiêu Trác căn dặn cô cẩn thận trước lúc đi.
Cô đỏ mặt, thế nào là trở về ngủ? Cô mang tâm sự nặng nề cùng Lãnh Ngạn trở về nhà......
***************************************************************************
Nhà họ Doãn.
Doãn Tiêu Trác vừa bước vào cửa nhà, liền thấy có một bóng dáng màu tím lao vào lòng ngực mình, mùi nước hoa tỏa ra khiến anh nhíu mày, một cánh tay vòng quanh cổ anh “Tiêu Trác, cuối cùng anh cũng trở về, em rất nhớ anh.”
Gò má cảm thấy khó chịu, môi cô ướt át in một nụ hôn trên má anh.
Anh cúi đầu, vừa lúc đụng đôi mắt trong suốt của cô, đôi mắt trang điểm màu tím nhạt khiến cô càng thêm xinh đẹp. Đúng thế, cô luôn luôn xinh đẹp.
Trong lòng thở dài, khẽ đẩy cô ra, mới phát hiện cô đang mặc một bộ váy cột dây, váy ôm lấy đường cong hình chữ S trên thân thể cô, trông thật hoàn mỹ. So với năm năm trước, giờ đây cô có nùi đàn bà, cũng xinh đẹp hơn xưa rồi.
“Tổ Nhi, đã lâu không gặp.” Anh nhẹ nhàng ho một tiếng, thấy hơi chóng mặt khi đối mặt với cô.
“Đúng vậy.” Tổ Nhi thân mật kéo cánh tay của anh, “Anh có nhớ em không? Em luôn nhớ tới anh.”
Doãn Tiêu Trác âm thầm cười lạnh, không sai, nhớ anh sao? Nhớ anh mà chạy theo người đàn ông ngoại quốc à?
“Tiêu Trác.” Tổ Nhi thấy anh không để ý tới mình, nên dán cả người vào anh, ”Tiêu Trác, thật xin lỗi, trước kia em sai lầm rồi, anh có thể đừng tức giận, tha thứ cho em được không?”
Cô vẫn như trước kia nằm trong lòng anh, bộ ngực mềm mại, có đàn hồi đè xuống người anh, đôi môi xinh đẹp cong lên động lòng người. Nếu như lúc trước, anh nhất định dao động, ôm cô vào lòng, hung hăng hôn cô rồi.
Nhưng đó là ngày trước, ngày trước anh cưng chiều, xem cô giống như bảo bối, thương yêu cô. Như thế thì sao?
“Tiêu Trác.” Cô uốn éo người, Doãn Tiêu Trác đã cảm nhận rõ ràng áp lực mềm mại của bộ ngực cô trong lòng anh.
“Tiêu Nhi đã trở về, đã lâu không gặp.” Lâm Triển Vinh từ trên lầu đi xuống. Cha của Tổ Nhi và nhà họ Doãn là bạn thân với nhau trong việc hợp tác làm ăn.
Doãn Tiêu Trác thấy cứu tinh, liền đẩy Tổ Nhi ra, tiến lên bắt tay Lâm Triển Vinh, “Bác Lâm, đã lâu không gặp.”
Lâm Triển Vinh cười ha hả, “Tiêu Nhi, con thật tài giỏi, lấy được hợp đồng Kỳ Thịnh. Con làm tập đoàn Doãn thị nở mày nở mặt rồi đó. Thật đáng tiếc.”
“Như vậy không tốt sao? Còn nói là đáng tiếc.” Một giọng đàn ông khác vang lên, thì ra là Doãn lão gia cũng đi theo xuống lầu.
Tim anh đột nhiên đập nhanh, số này quen quá. Chẳng lẽ sau nhiều năm như vậy cô vẫn không đổi mã số sao? Vậy tại sao anh gọi nhiều lần rồi mà vẫn không được?
Anh đột nhiên cảm thấy tức giận, nhíu mày, cất giọng lạnh lùng, “Xin lỗi, tôi đoán không ra.”
“Tốt lắm, không ngờ anh lại quên em.” Giọng của đối phương mềm mại, dịu dàng tựa như oán trách, tựa như sầu khổ.
“Xin hỏi là ai? Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây. Tôi rất bận.” Anh cảm thấy giọng mình đang run rẩy, đang tự hỏi chẳng lẽ mình còn nhớ nhung người phụ nữ này sao?
“Tiêu Trác.” Cô ta còn làm nũng, “Em biết là anh cố ý làm vậy. Nếu anh không nhớ số điện thoại của em thì cũng sẽ nhanh chóng nhận ra giọng của em. Chính anh nói sẽ luôn nhớ mãi giọng nói của em, suốt đời không quên mà. Anh đang giận em phải không?”
Đến lúc này, dù có giả bộ tiếp thì cũng không được nên anh cố gắng giữ bình tĩnh nói, “A, thì ra là em.”
Đối phương cũng rất vui mừng, “Tiêu Trác, anh rốt cuộc nhớ ra em rồi sao. Em biết anh sẽ không quên em mà. Giờ em đang ở nhà anh. Anh hãy mau trở về đi.”
Doãn Tiêu Trác cảm thấy phẫn nộ, người phụ nữ này nghĩ mình còn giống như trước sao? Dù cô gọi anh bất cứ lúc nào thì anh cũng chạy đến sao?
“Xin lỗi, Tổ Nhi, anh đang bận.” Anh nhàn nhạt nói một câu.
Người được gọi là Tổ Nhi bắt đầu làm nũng, “Không được, Tiêu Trác, người ta ngồi máy bay đã lâu, vừa xuống là tới tìm anh rồi, thế mà anh lại lẩn tránh em. Anh thay đổi rồi, em mặc kệ anh đó, cha em cũng đến đây rồi, anh nói với cha em đi.”
Đúng vậy. Anh thật sự đã thay đổi, không còn là một tên ngốc ai kêu thì tới, nhưng nếu cô đã đến nhà anh, còn dẫn theo cha cô đến thăm mà anh không trở về thì cũng mang tiếng là không tôn trọng trưởng bối.
“Được rồi, anh sẽ về” Anh đang che giấu những bối rối ở trong lòng, hơi lạnh nhạt nói.
Lãnh Ngạn nhìn Tiêu Trác, nói “Đi hả?”
Tiêu Trác nhìn Dung Tư Lam, “Ừ, Tổ Nhi đã trở về.”
Tổ Nhi? Trong lòng Dung Tư Lam như mang một khối đá lớn. Trực giác của phụ nữ cho biết rằng quan hệ giữa Tiêu Trác và tổ Nhi tuyệt đối không đơn giản. Hơn nữa, qua mấy ngày suy nghĩ, cô cũng cảm thấy doãn Tiêu trác không phải là một người vô dụng như vậy, nếu không anh cũng không biết Lãnh Ngạn. Cô nhận ra Lãnh ngạn là người giàu có, có quyền thế, chỉ nhìn chiếc xe anh lái thì cô hiểu điều đó.
Nhưng Doãn Tiêu Trác không nói, mà cô cũng không có ý định hỏi. Nói thật, cô cũng không quan tâm anh ta có tiền hay không, cô chỉ đoán chừng anh ta là một quản lý cao cấp…
Vẻ ngoài lịch lãm như thế nhất định có rất nhiều phụ nữ theo đuổi. Cô cũng như đứa trẻ Obasan thì có bao nhiêu sức quyến rũ đối với anh ta chứ? Khi cô nghe đến tên Tổ Nhi, cô lại càng thêm không tự tin….
“Lam nhi, anh có việc phải về nhà một chuyến, buổi tối anh sẽ cùng ăn bữa tối với em. Anh sẽ quay về ngủ đó.” Doãn Tiêu Trác căn dặn cô cẩn thận trước lúc đi.
Cô đỏ mặt, thế nào là trở về ngủ? Cô mang tâm sự nặng nề cùng Lãnh Ngạn trở về nhà......
***************************************************************************
Nhà họ Doãn.
Doãn Tiêu Trác vừa bước vào cửa nhà, liền thấy có một bóng dáng màu tím lao vào lòng ngực mình, mùi nước hoa tỏa ra khiến anh nhíu mày, một cánh tay vòng quanh cổ anh “Tiêu Trác, cuối cùng anh cũng trở về, em rất nhớ anh.”
Gò má cảm thấy khó chịu, môi cô ướt át in một nụ hôn trên má anh.
Anh cúi đầu, vừa lúc đụng đôi mắt trong suốt của cô, đôi mắt trang điểm màu tím nhạt khiến cô càng thêm xinh đẹp. Đúng thế, cô luôn luôn xinh đẹp.
Trong lòng thở dài, khẽ đẩy cô ra, mới phát hiện cô đang mặc một bộ váy cột dây, váy ôm lấy đường cong hình chữ S trên thân thể cô, trông thật hoàn mỹ. So với năm năm trước, giờ đây cô có nùi đàn bà, cũng xinh đẹp hơn xưa rồi.
“Tổ Nhi, đã lâu không gặp.” Anh nhẹ nhàng ho một tiếng, thấy hơi chóng mặt khi đối mặt với cô.
“Đúng vậy.” Tổ Nhi thân mật kéo cánh tay của anh, “Anh có nhớ em không? Em luôn nhớ tới anh.”
Doãn Tiêu Trác âm thầm cười lạnh, không sai, nhớ anh sao? Nhớ anh mà chạy theo người đàn ông ngoại quốc à?
“Tiêu Trác.” Tổ Nhi thấy anh không để ý tới mình, nên dán cả người vào anh, ”Tiêu Trác, thật xin lỗi, trước kia em sai lầm rồi, anh có thể đừng tức giận, tha thứ cho em được không?”
Cô vẫn như trước kia nằm trong lòng anh, bộ ngực mềm mại, có đàn hồi đè xuống người anh, đôi môi xinh đẹp cong lên động lòng người. Nếu như lúc trước, anh nhất định dao động, ôm cô vào lòng, hung hăng hôn cô rồi.
Nhưng đó là ngày trước, ngày trước anh cưng chiều, xem cô giống như bảo bối, thương yêu cô. Như thế thì sao?
“Tiêu Trác.” Cô uốn éo người, Doãn Tiêu Trác đã cảm nhận rõ ràng áp lực mềm mại của bộ ngực cô trong lòng anh.
“Tiêu Nhi đã trở về, đã lâu không gặp.” Lâm Triển Vinh từ trên lầu đi xuống. Cha của Tổ Nhi và nhà họ Doãn là bạn thân với nhau trong việc hợp tác làm ăn.
Doãn Tiêu Trác thấy cứu tinh, liền đẩy Tổ Nhi ra, tiến lên bắt tay Lâm Triển Vinh, “Bác Lâm, đã lâu không gặp.”
Lâm Triển Vinh cười ha hả, “Tiêu Nhi, con thật tài giỏi, lấy được hợp đồng Kỳ Thịnh. Con làm tập đoàn Doãn thị nở mày nở mặt rồi đó. Thật đáng tiếc.”
“Như vậy không tốt sao? Còn nói là đáng tiếc.” Một giọng đàn ông khác vang lên, thì ra là Doãn lão gia cũng đi theo xuống lầu.
Tác giả :
Cát Tường Dạ