Người Cha Nhặt Được
Chương 30
Ghen tỵ? Anh bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, chẳng lẽ anh thật sự yêu con gà tây kia rồi sao?
Không! Không thể nào! Anh chỉ lưu luyến cảm giác thân thiết và ấm áp ở nhà cô, trái tim của anh đã rơi mất từ nhiều năm trước rồi. . . . . .
Người con gái đó xinh đẹp tuyệt trần . . . . .
Người con gái đó thề non hẹn biển với anh, ngoài anh ra sẽ không gả cho ai khác. . . . . .
Anh cười khổ, tình yêu cũng chỉ là trò chơi của một thời trẻ tuổi ngông cuồng mà thôi!
Nghĩ tới đây, khiến anh thay đổi phương hướng, quay về công ty, trong bóng đêm, chiếc Lamborghini của anh cô đơn lao vun vút. . . . . .
Mấy ngày liên tiếp, anh bắt buộc mình không được nghĩ tới Dung Tư Lam nữa, tan việc cũng không đến nhà họ Dung, nhà của mình thì càng không muốn trở về, mỗi ngày đều ngủ ở công ty, như vậy cũng rất tốt, mỗi ngày thức dậy là có thể làm việc ngay, làm việc xong lại lập tức lên giường ngủ, cuộc sống đơn giản rất nhiều!
Hôm nay, khi anh mới vừa thức dậy, rửa mặt xong, cánh cửa phòng tổng giám đốc liền bị đẩy ra, Doãn Tiêu Diệp tuỳ tiện xông vào, cả người ăn mặc sặc sỡ làm mắt của anh sáng lóa.
“Anh! Đã lâu không gặp!” Anh ta lộ ra một nụ cười xán lạn.
Doãn Tiêu Trác nhíu mày: “Cậu không biết xấu hổ khi nói câu này sao? Cậu là phó tổng giám đốc của công ty, chẳng lẽ không phải ngày nào cũng sẽ nhìn thấy anh sao?”
Anh ta thờ ơ phất tay một cái: “Anh à, sao anh có thể nói như vậy, chẳng phải còn có Tử Nhiên, việc của em cũng coi như xong rồi? Với lại, không phải hôm nay em cũng tới rồi sao?”
Doãn Tiêu Trác cười khổ: “Tới? Không phải lại để ý người đẹp nào chứ?”
“Anh, anh hiểu em thật đấy!” Doãn Tiêu Diệp giật mình, ngồi lên trên bàn của anh.
“Người đẹp trong Doãn thị còn có ai không lọt qua mắt của em hả? Em đi xuống cho anh!” Anh đẩy cậu ta xuống khỏi cái bàn, chợt nhớ tới, nói: “Anh cho em biết, em đừng động vào thư ký Tử Nhiên, đó là vợ của Lãnh Ngạn!”
“Em biết rồi! Em nhìn trúng một người khác! Thật sự rất tốt, không dính khói bụi trần gian! Như tiên nữ vậy!” Trong mắt Doãn Tiêu Diệp lộ ra hâm mộ.
“Ai vậy?” Sao anh lại không nhớ nổi trong Doãn thị có nhân viên như thế, bưng ly nước trên bàn lên uống một ngụm.
“Người đó, là thư ký của giám đốc phòng thiết kế, tên gì nhỉ? À, Dung Tư Lam.”
“Phốc!” một tiếng, Doãn Tiêu Trác phun một ngụm nước ra ngoài, rống to: “Không được!”
“Tại sao?” Doãn Tiêu Diệp nhìn anh chằm chằm, một lúc chợt cười ranh mãnh: “Chẳng lẽ, là người phụ nữ của anh sao?”
“Bớt nói bậy đi!” Doãn Tiêu Trác nặng nề đặt chén nước lên bàn, bắt đầu dạy dỗ cậu ta: “Tiêu Diệp, em cũng nên trưởng thành rồi đó! Mỗi ngày để vợ thui thủi ở nhà, còn mình thì đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn ra thể thống gì nữa chứ?”
“Được rồi, được rồi mà, sao anh càng lúc càng giống ông già quá? Em tốt bụng tới thăm anh một chút, anh lại tụng kinh với em? Thôi, em đi tìm tiên nữ của em đây!” Anh ta hừ một tiếng, rồi xoay người rời đi.
“Đứng lại! Em còn dám đi!” Doãn Tiêu Trác gấp đến độ giận dữ.
“Tại sao không dám?” Doãn Tiêu Diệp xoay người chống đối anh: “Trừ phi, đó thật sự là của người phụ nữ của anh?”
“Không phải. . . . . .” Anh hụt hơi: “Tóm lại, không cho phép em đi!”
“Stop! Thật không hiểu nổi anh!” Doãn Tiêu Diệp nặng nề đóng cửa lại.
Doãn Tiêu Trác lập tức gọi điện thoại cho Bùi Trọng: “Này, Tiêu Diệp đang xuống, cậu ra mặt, không được để cho Dung Tư Lam chạm mặt nó, mặc kệ cậu dùng phương pháp gì!”
“Vì sao. . . . . . Sao?” Chữ “Sao” còn chưa nói hết, bên kia đã vang lên âm thanh “đô đô” ngắt máy, Bùi Trọng cầm điện thoại di động, khổ hết chỗ nói, cái vị trí trợ lí này thật sự quá vất vả, ngay cả chuyện cản trở này mà cũng phải quản. . . . . .
Rốt cuộc Doãn Tiêu Trác cũng không yên tĩnh được, trong đầu tràn đầy hình dáng của Dung Tư Lam, đủ loại biểu cảm, liền cảm thấy tức giận: “Cái gì mà không dính khói bụi trần gian? Cái gì tiên nữ? Chỉ là một con gà tây mà thôi! Thật buồn cười!”
Nhưng suốt cả ngày hôm nay, con gà tây đỏ bừng kia không ngừng xuất hiện trước mắt anh, khiến tâm trạng của anh rối loạn không chịu nổi, cho dù là ai đi vào cũng rất xui xẻo. . . . . .
Thư ký ở bên ngoài kéo còi báo động, hôm nay có mưa rào và sấm chớp, tất cả muốn ký tên tài liệu thì đừng cầm lên, sẽ bị trả về, đợi trời trong xanh nhiều mây rồi hãy trở lại, nhất định có thể thông qua lần nữa!
Buổi chiều vào lúc sắp tan ca còn có Kiều Vũ Na cố tình không sợ chết xông lên. . . . . .
Lúc bình thường, thư ký đã không ưa hành động kiêu căng của cô ta, cố ý không nhắc khéo, để cho cô ta đi vào, vừa mới tiến vào đã bị Doãn Tiêu Trác đập tới một chữ: “Cút!”
Đôi môi Kiều Vũ Na vểnh lên: “Anh Trác, sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Lúc này Doãn Tiêu Trác mới phát hiện ra cô ta, vì ngại mặt mũi của hai nhà, anh đành phải nói: “A, là Na Na à, anh cứ nghĩ là những nhân viên làm việc sai.”
Tâm tình của Kiều Vũ Na cũng nới lỏng hơn, chầm chậm đi về phía anh, ngay khi đến bên cạnh anh thì giống như bị vướn thứ gì đó, liền nhào thẳng vào người Doãn Tiêu Trác, ôm trọn cả người anh.
Kiều Vũ Na vô ý chạm vào vòm ngực của anh, hơi thở nam tính làm cô ta đỏ mặt, dứt khoát vòng tay qua cổ anh, không muốn đứng lên. . . . . .
Doãn Tiêu Trác nhíu mày: “Na Na, em té bị thương rồi hả?”
Kiều Vũ Na xoay tròn đôi mắt, giả vờ rất đau, uất ức đáp lời: “Dạ . . . . .”
Doãn Tiêu Trác liền bế cô lên, trong lòng cô mừng rỡ, càng cố làm ra dáng vẻ giống như bị thương. Ai ngờ Doãn Tiêu Trác đặt cô lên ghế sofa thì gọi ngay cho bác sĩ, muốn ông ta tới khám Kiều Vũ Na một chút, còn mình thì không nói một tiếng liền đi ra ngoài, nói với thư ký: “Kiều tiểu thư té bị thương, ở chỗ này nghỉ ngơi, cô để ý một chút.”
Phòng làm việc to như vậy chỉ còn lại Kiều Vũ Na đang tức giận, cô không cam lòng lập tức bò dậy đuổi theo!
Thư ký ngăn cô lại: “Kiều tiểu thư, tổng giám đốc căn dặn. . . . . .”
“Căn dặn cái rắm!” Cô đẩy thư ký ra tiếp tục đuổi theo Doãn Tiêu Trác.
Đến lầu dưới Doãn thị, cô nhìn thấy Doãn Tiêu Trác lên xe, mình thì lặng lẽ lên xe theo đuôi anh, đầu tiên là thấy anh đi mua một đống lớn đồ đạc, sau đó đi phía khu chung cư, trong lòng càng nghi ngờ hơn. . . . . .
Cáchnhà Dung Tư Lam càng ngày càng gần, lửa giận trong lòng Doãn Tiêu Trác cũng biến mất từng chút một, không thể không thừa nhận, đi gặp cô lại là một việc rất vui vẻ, nhớ lại thì cảm thấy gây gổ cũng rất thú vị.
Không! Không thể nào! Anh chỉ lưu luyến cảm giác thân thiết và ấm áp ở nhà cô, trái tim của anh đã rơi mất từ nhiều năm trước rồi. . . . . .
Người con gái đó xinh đẹp tuyệt trần . . . . .
Người con gái đó thề non hẹn biển với anh, ngoài anh ra sẽ không gả cho ai khác. . . . . .
Anh cười khổ, tình yêu cũng chỉ là trò chơi của một thời trẻ tuổi ngông cuồng mà thôi!
Nghĩ tới đây, khiến anh thay đổi phương hướng, quay về công ty, trong bóng đêm, chiếc Lamborghini của anh cô đơn lao vun vút. . . . . .
Mấy ngày liên tiếp, anh bắt buộc mình không được nghĩ tới Dung Tư Lam nữa, tan việc cũng không đến nhà họ Dung, nhà của mình thì càng không muốn trở về, mỗi ngày đều ngủ ở công ty, như vậy cũng rất tốt, mỗi ngày thức dậy là có thể làm việc ngay, làm việc xong lại lập tức lên giường ngủ, cuộc sống đơn giản rất nhiều!
Hôm nay, khi anh mới vừa thức dậy, rửa mặt xong, cánh cửa phòng tổng giám đốc liền bị đẩy ra, Doãn Tiêu Diệp tuỳ tiện xông vào, cả người ăn mặc sặc sỡ làm mắt của anh sáng lóa.
“Anh! Đã lâu không gặp!” Anh ta lộ ra một nụ cười xán lạn.
Doãn Tiêu Trác nhíu mày: “Cậu không biết xấu hổ khi nói câu này sao? Cậu là phó tổng giám đốc của công ty, chẳng lẽ không phải ngày nào cũng sẽ nhìn thấy anh sao?”
Anh ta thờ ơ phất tay một cái: “Anh à, sao anh có thể nói như vậy, chẳng phải còn có Tử Nhiên, việc của em cũng coi như xong rồi? Với lại, không phải hôm nay em cũng tới rồi sao?”
Doãn Tiêu Trác cười khổ: “Tới? Không phải lại để ý người đẹp nào chứ?”
“Anh, anh hiểu em thật đấy!” Doãn Tiêu Diệp giật mình, ngồi lên trên bàn của anh.
“Người đẹp trong Doãn thị còn có ai không lọt qua mắt của em hả? Em đi xuống cho anh!” Anh đẩy cậu ta xuống khỏi cái bàn, chợt nhớ tới, nói: “Anh cho em biết, em đừng động vào thư ký Tử Nhiên, đó là vợ của Lãnh Ngạn!”
“Em biết rồi! Em nhìn trúng một người khác! Thật sự rất tốt, không dính khói bụi trần gian! Như tiên nữ vậy!” Trong mắt Doãn Tiêu Diệp lộ ra hâm mộ.
“Ai vậy?” Sao anh lại không nhớ nổi trong Doãn thị có nhân viên như thế, bưng ly nước trên bàn lên uống một ngụm.
“Người đó, là thư ký của giám đốc phòng thiết kế, tên gì nhỉ? À, Dung Tư Lam.”
“Phốc!” một tiếng, Doãn Tiêu Trác phun một ngụm nước ra ngoài, rống to: “Không được!”
“Tại sao?” Doãn Tiêu Diệp nhìn anh chằm chằm, một lúc chợt cười ranh mãnh: “Chẳng lẽ, là người phụ nữ của anh sao?”
“Bớt nói bậy đi!” Doãn Tiêu Trác nặng nề đặt chén nước lên bàn, bắt đầu dạy dỗ cậu ta: “Tiêu Diệp, em cũng nên trưởng thành rồi đó! Mỗi ngày để vợ thui thủi ở nhà, còn mình thì đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn ra thể thống gì nữa chứ?”
“Được rồi, được rồi mà, sao anh càng lúc càng giống ông già quá? Em tốt bụng tới thăm anh một chút, anh lại tụng kinh với em? Thôi, em đi tìm tiên nữ của em đây!” Anh ta hừ một tiếng, rồi xoay người rời đi.
“Đứng lại! Em còn dám đi!” Doãn Tiêu Trác gấp đến độ giận dữ.
“Tại sao không dám?” Doãn Tiêu Diệp xoay người chống đối anh: “Trừ phi, đó thật sự là của người phụ nữ của anh?”
“Không phải. . . . . .” Anh hụt hơi: “Tóm lại, không cho phép em đi!”
“Stop! Thật không hiểu nổi anh!” Doãn Tiêu Diệp nặng nề đóng cửa lại.
Doãn Tiêu Trác lập tức gọi điện thoại cho Bùi Trọng: “Này, Tiêu Diệp đang xuống, cậu ra mặt, không được để cho Dung Tư Lam chạm mặt nó, mặc kệ cậu dùng phương pháp gì!”
“Vì sao. . . . . . Sao?” Chữ “Sao” còn chưa nói hết, bên kia đã vang lên âm thanh “đô đô” ngắt máy, Bùi Trọng cầm điện thoại di động, khổ hết chỗ nói, cái vị trí trợ lí này thật sự quá vất vả, ngay cả chuyện cản trở này mà cũng phải quản. . . . . .
Rốt cuộc Doãn Tiêu Trác cũng không yên tĩnh được, trong đầu tràn đầy hình dáng của Dung Tư Lam, đủ loại biểu cảm, liền cảm thấy tức giận: “Cái gì mà không dính khói bụi trần gian? Cái gì tiên nữ? Chỉ là một con gà tây mà thôi! Thật buồn cười!”
Nhưng suốt cả ngày hôm nay, con gà tây đỏ bừng kia không ngừng xuất hiện trước mắt anh, khiến tâm trạng của anh rối loạn không chịu nổi, cho dù là ai đi vào cũng rất xui xẻo. . . . . .
Thư ký ở bên ngoài kéo còi báo động, hôm nay có mưa rào và sấm chớp, tất cả muốn ký tên tài liệu thì đừng cầm lên, sẽ bị trả về, đợi trời trong xanh nhiều mây rồi hãy trở lại, nhất định có thể thông qua lần nữa!
Buổi chiều vào lúc sắp tan ca còn có Kiều Vũ Na cố tình không sợ chết xông lên. . . . . .
Lúc bình thường, thư ký đã không ưa hành động kiêu căng của cô ta, cố ý không nhắc khéo, để cho cô ta đi vào, vừa mới tiến vào đã bị Doãn Tiêu Trác đập tới một chữ: “Cút!”
Đôi môi Kiều Vũ Na vểnh lên: “Anh Trác, sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Lúc này Doãn Tiêu Trác mới phát hiện ra cô ta, vì ngại mặt mũi của hai nhà, anh đành phải nói: “A, là Na Na à, anh cứ nghĩ là những nhân viên làm việc sai.”
Tâm tình của Kiều Vũ Na cũng nới lỏng hơn, chầm chậm đi về phía anh, ngay khi đến bên cạnh anh thì giống như bị vướn thứ gì đó, liền nhào thẳng vào người Doãn Tiêu Trác, ôm trọn cả người anh.
Kiều Vũ Na vô ý chạm vào vòm ngực của anh, hơi thở nam tính làm cô ta đỏ mặt, dứt khoát vòng tay qua cổ anh, không muốn đứng lên. . . . . .
Doãn Tiêu Trác nhíu mày: “Na Na, em té bị thương rồi hả?”
Kiều Vũ Na xoay tròn đôi mắt, giả vờ rất đau, uất ức đáp lời: “Dạ . . . . .”
Doãn Tiêu Trác liền bế cô lên, trong lòng cô mừng rỡ, càng cố làm ra dáng vẻ giống như bị thương. Ai ngờ Doãn Tiêu Trác đặt cô lên ghế sofa thì gọi ngay cho bác sĩ, muốn ông ta tới khám Kiều Vũ Na một chút, còn mình thì không nói một tiếng liền đi ra ngoài, nói với thư ký: “Kiều tiểu thư té bị thương, ở chỗ này nghỉ ngơi, cô để ý một chút.”
Phòng làm việc to như vậy chỉ còn lại Kiều Vũ Na đang tức giận, cô không cam lòng lập tức bò dậy đuổi theo!
Thư ký ngăn cô lại: “Kiều tiểu thư, tổng giám đốc căn dặn. . . . . .”
“Căn dặn cái rắm!” Cô đẩy thư ký ra tiếp tục đuổi theo Doãn Tiêu Trác.
Đến lầu dưới Doãn thị, cô nhìn thấy Doãn Tiêu Trác lên xe, mình thì lặng lẽ lên xe theo đuôi anh, đầu tiên là thấy anh đi mua một đống lớn đồ đạc, sau đó đi phía khu chung cư, trong lòng càng nghi ngờ hơn. . . . . .
Cáchnhà Dung Tư Lam càng ngày càng gần, lửa giận trong lòng Doãn Tiêu Trác cũng biến mất từng chút một, không thể không thừa nhận, đi gặp cô lại là một việc rất vui vẻ, nhớ lại thì cảm thấy gây gổ cũng rất thú vị.
Tác giả :
Cát Tường Dạ