Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện
Chương 358 Từ chối người làm tổn thương cô ấy
Lâm Thiển Hạ đang ngồi trong trong phòng quan sát, khâu chế tác hậu kỳ đã hoàn thành, giờ phút này nó đang xuất hiện một cách hoàn hảo ở trên màn hình. Bất kể là nhạc phim hay cách phối nhạc đều cực kỳ hoàn hảo. Đây hoàn toàn chính là biểu hiện của một bộ phim xuất sắc.
Trong suốt bộ phim, cô ấy đã diễn tả tình yêu đan xen lòng thù hận của một thiên kim tiểu thư trong thời kỳ dân quốc khiến khán giả đau buồn, vui sướng và cả cảm động rơi lệ theo từng phân cảnh diễn xuất của cô.
Lâm Thiển Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lặng lẽ lau đi hơi nước nơi khóe mắt. Bởi vì từ trên người nữ chính này, cô ấy đã từng giống như nữ chính vậy. Bắt đầu là một người vô tư, cuối cùng, cô ấy lại bị hãm hại và chịu tổn thương nhiều nhất. Nhưng sau đó, cô ấy lại lột xác biến thành bướm và có được hạnh phúc của riêng mình thêm một lần nữa.
Bây giờ, cô ấy chính là kết thúc hoàn mỹ nhất cho nhân vật nữ chính này.
Đúng lúc này, Lâm Thiển Hạ cảm thấy chiếc điện thoại di động đang cầm ở trong tay đang rung, cô ấy cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, mím môi cười một tiếng, là Quyền Quân Lâm gọi đến.
Cô ấy lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài từ chiếc cửa bên cạnh, đứng trên hành lang bắt máy: “A lô.”
“A lô, thế nào rồi? Em xem xong chưa?”
“Em vẫn đang xem.”
“Khi nào em xem xong thì gọi cho anh, anh tới đón em.”
“Dạ, có thể là khoảng năm giờ rưỡi chiều sẽ xong!”
“Anh đã gọi điện thoại cho ba của em và hẹn gặp mặt vào thứ bảy tuần này rồi.”
“Được rồi!” Lâm Thiển Hạ mỉm cười đáp.
Giờ phút này, cả hai người cũng không hề lên tiếng, nhưng họ cũng không nỡ cúp máy, chỉ cần có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau thì bọn họ đều cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
“Vì sao em không nói gì cả?” Ở đầu dây bên kia, người đàn ông trầm giọng cười hỏi.
Lâm Thiển Hạ vuốt mái tóc dài của mình rồi cười nói: “Em muốn nói, cám ơn anh.”
“Cám ơn anh vì chuyện gì?” Quyền Quân Lâm hơi bất ngờ.
“Cám ơn anh đã bước vào cuộc sống của em, thế giới của em.” Lâm Thiển Hạ dịu dàng lên tiếng. Giờ phút này, sau khi xem xong bộ phim đã quay, cô mới phát hiện rằng cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ người tốt nhất trong đời mình.
“Đồ ngốc, câu nói này phải để anh nói mới đúng! Bởi vì gặp được em và bé cưng cho nên anh mới trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này.” Giọng nam trầm ấm vang lên.
Lâm Thiển Hạ mỉm cười ngọt ngào. Đúng lúc này, một cuộc điện thoại khác gọi đến điện thoại di động của cô.
Cô cầm lên xem, là ba cô. Cô vội nói: “Ba em gọi đến, em nghe điện thoại của ba một chút.”
“Được rồi! Tối nay gặp lại sau.” Quyền Quân Lâm dịu dàng trả lời.
Lâm Thiển Hạ nhanh chóng trả lời điện thoại của ba mình: “A lô, ba.”
“Thiển Hạ, ba nghe Quân Lâm nói, có phải con đang ở trong công ty không?”
“Dạ đúng, con đang ở công ty.”
“Được rồi, Quân Lâm nói với ba rằng hẹn gặp mặt vào thứ bảy tuần này, nhà chúng ta sẽ tâm sự với người lớn nhà họ Quyền, ăn một bữa cơm và bàn bạc chuyện hôn lễ của các con.”
“Ba có thời gian không?”
“Có, đương nhiên là ba có thời gian. Chỉ có điều, Thiển Hạ, ba cũng muốn nói với con rằng bữa cơm này, ba muốn dẫn Tiểu Thu và Mộng Di đi cùng.”
“Cái gì?” Lâm Thiển Hạ lập tức biến sắc: “Con không muốn bọn họ tham dự.”
Lâm Thiển Hạ kiên định, cô cũng sẽ không mềm lòng.
“Ba biết trước kia Tiểu Thu và Mộng Di gây ra chuyện có lỗi với con, nhưng bọn họ cũng là người thân của con mà.” Lâm Bằng cố gắng thuyết phục cô.
Lâm Thiển Hạ cắn răng và kiên định nói: “Con không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Lâm Bằng thấy cô không đồng ý, ông không thể làm gì khác hơn cho nên đành phải nói: “Vậy được rồi, ba sẽ nói với bọn họ.”
“Ba, trước kia bọn họ đối xử với con như thế nào, con sẽ không bao giờ quên được. Ở trong lòng con, người thân duy nhất chỉ có mình ba mà thôi.” Lâm Thiển Hạ nói.
Quả nhiên trong lòng Lâm Bằng cũng bởi vì câu nói này mà sinh ra cảm giác áy náy. Phải biết rằng ở lúc bốn năm trước, cũng bởi vì tham vọng hợp tác với nhà họ Sở mà ông đã bỏ qua cảm nhận của cô. Nếu như không phải còn tình ba con gắn kết thì ông ấy cũng không còn mặt mũi nào để đến gặp cô ấy nữa.
“Được rồi, ba biết rồi. Con mau làm việc trước đi!”
“Dạ được.” Tâm trạng của Lâm Thiển Hạ cũng trở nên hơi nặng nề.
Lúc này, khi Lâm Bằng gọi cuộc điện thoại này chính là lúc ông ấy ngồi trong sảnh lớn và thực hiện gọi ngay trước mặt Thiệu Thu.
Giờ phút này, ánh mắt Thiệu Thu hồi hộp nhìn chồng mình: “Thế nào? Thiển Hạ nói thế nào? Có phải là con bé đồng ý để chúng ta cùng đi hay không?”
Ánh mắt Lâm Bằng ảo não nhìn bà ta: “Bây giờ em xin Thiển Hạ tha thứ cũng vô ích. Con bé nhớ rõ những chuyện mà em đã gây ra trước kia!”
“Cái gì? Con bé nhỏ mọn như vậy, lại còn nhớ rõ những chuyện trước kia. Nói sao thì nói, em cũng là mẹ kế của con bé mà!” Thiệu Thu thở phì phò nói. Bà ta suy tính muốn tạo điều kiện để con gái tiến vào gia tộc Quyền thị, tiếp cận Quyền Quân Lâm. Bây giờ, Lâm Thiển Hạ lại chặt đứt một cơ hội tốt như vậy.
“Mặc kệ, mặc kệ, em và con gái nhất định phải đi.” Thiệu Thu lớn tiếng nói.
Lâm Bằng lập tức trừng mắt bà ta: “Em đừng quậy nữa. Vốn dĩ gia thế của nhà chúng ta không sánh bằng nhà họ Quyền cho nên em cũng đừng làm gì khiến anh mất thể diện trước mặt bọn họ. Cả em và Mộng Di đều không cần đi.”
Nói xong, Lâm Bằng không muốn bàn đến chuyện này nữa, ông ấy đứng lên nói: “Anh có hẹn với khách hàng, buổi tối sẽ không trở về nhà ăn cơm.”
Thiệu Thu trông thấy chồng mình rời đi, sắc mặt của bà ta sa sầm. Trong căn nhà rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người là bà ta và con gái, không khỏi hơi cô đơn.
“Mẹ, ba không cho chúng ta đi cùng sao?” Lâm Mộng Di ở trên lầu nghe trộm được cuộc hội thoại.
“Con yên tâm. Hôm đó, chúng ta vẫn sẽ đi. Đến lúc đó, chúng ta đến đó, để xem Lâm Thiển Hạ đối xử với chúng ta như thế nào. Nếu như cô ta đối xử không tốt với chúng ta, vậy thì hãy để gia đình bên chồng nhìn xem cô ta là một người hẹp hòi như thế nào. Chúng ta sống không tốt thì cô ta cũng đừng mong bản thân sẽ sống tốt.” Trong ánh mắt của Thiệu Thu tràn đầy oán hận.
Cuộc sống hiện giờ của Lâm Mộng Di đơn điệu và vô vị, nhưng nếu có thể tham gia vào cuộc sống và phá hủy cuộc hôn nhân của Lâm Thiển Hạ lại khiến cô ta không thể nào vui vẻ hơn.
“Dạ được! Ngày hôm đó, chúng ta phải mặc thật đẹp nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng người nhà họ Quyền.” Lâm Mộng Di cong môi cười một tiếng, lộ ra vẻ đắc ý.
Sau khi Lâm Thiển Hạ xem xong, cô bước ra, xe của Quyền Quân Lâm đang đậu ở lề đường, kiên nhẫn đợi cô.
Lâm Thiển Hạ lập tức nhanh chóng bước nhanh đến, mở cửa xe ra rồi ngồi vào trong, nói với người đàn ông đã đợi một lúc ở bên cạnh: “Xin lỗi, đã để cho anh chờ lâu. Vừa rồi đạo diễn hàn huyên với em một lúc.”
“Không sao, anh tình nguyện chờ em mà.” Quyền Quân Lâm cũng không hề ngần ngại, nghiêng người qua, Lâm Thiển Hạ cho là anh ấy muốn hôn mình.
Cô ấy lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Quyền Quân Lâm cong môi cười một tiếng, anh vừa cài dây an toàn vừa tiến đến sát người cô. Lâm Thiển Hạ cảm nhận được dây an toàn đã được cài, cô lập tức mở to mắt, nhưng khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đã tiến đến gần trong gang tấc.
Khi mắt cô hơi chăm chú, đôi môi của người đàn ông đã in nhẹ dấu trên môi của cô, anh rời đi với nụ cười nở trên môi và cài dây an toàn thay cô.
Khuôn mặt Lâm Thiển Hạ đỏ lên, khóe miệng cong lên, khó nén một tia ngọt ngào.
Quyền Quân Lâm đạp chân ga và nói với cô: “Chúng ta về nhà thôi! Nhan Nhan vẫn đang chờ chúng ta.”
“Dạ!” Lâm Thiển Hạ dễ chịu ngồi dựa vào ghế, nhìn lại các cảnh quay một ngày, mặc dù tâm không mệt, nhưng là thân thể mệt mỏi, con mắt cũng hơi mỏi mệt.
Cô dụi mắt và hơi ngẩng đầu lên. Lúc này, Quyền Quân Lâm đã dừng xe chờ đèn đỏ, anh vươn tay qua bóp vai cho cô, Lâm Thiển Hạ cảm thấy dễ chịu thoải mái cho nên nhắm mắt lại, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười.
Nhận được tình yêu thương như thế từ anh, cô thực sự không đòi hỏi thêm bất cứ thứ gì nữa.
Trong suốt bộ phim, cô ấy đã diễn tả tình yêu đan xen lòng thù hận của một thiên kim tiểu thư trong thời kỳ dân quốc khiến khán giả đau buồn, vui sướng và cả cảm động rơi lệ theo từng phân cảnh diễn xuất của cô.
Lâm Thiển Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lặng lẽ lau đi hơi nước nơi khóe mắt. Bởi vì từ trên người nữ chính này, cô ấy đã từng giống như nữ chính vậy. Bắt đầu là một người vô tư, cuối cùng, cô ấy lại bị hãm hại và chịu tổn thương nhiều nhất. Nhưng sau đó, cô ấy lại lột xác biến thành bướm và có được hạnh phúc của riêng mình thêm một lần nữa.
Bây giờ, cô ấy chính là kết thúc hoàn mỹ nhất cho nhân vật nữ chính này.
Đúng lúc này, Lâm Thiển Hạ cảm thấy chiếc điện thoại di động đang cầm ở trong tay đang rung, cô ấy cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, mím môi cười một tiếng, là Quyền Quân Lâm gọi đến.
Cô ấy lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài từ chiếc cửa bên cạnh, đứng trên hành lang bắt máy: “A lô.”
“A lô, thế nào rồi? Em xem xong chưa?”
“Em vẫn đang xem.”
“Khi nào em xem xong thì gọi cho anh, anh tới đón em.”
“Dạ, có thể là khoảng năm giờ rưỡi chiều sẽ xong!”
“Anh đã gọi điện thoại cho ba của em và hẹn gặp mặt vào thứ bảy tuần này rồi.”
“Được rồi!” Lâm Thiển Hạ mỉm cười đáp.
Giờ phút này, cả hai người cũng không hề lên tiếng, nhưng họ cũng không nỡ cúp máy, chỉ cần có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau thì bọn họ đều cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
“Vì sao em không nói gì cả?” Ở đầu dây bên kia, người đàn ông trầm giọng cười hỏi.
Lâm Thiển Hạ vuốt mái tóc dài của mình rồi cười nói: “Em muốn nói, cám ơn anh.”
“Cám ơn anh vì chuyện gì?” Quyền Quân Lâm hơi bất ngờ.
“Cám ơn anh đã bước vào cuộc sống của em, thế giới của em.” Lâm Thiển Hạ dịu dàng lên tiếng. Giờ phút này, sau khi xem xong bộ phim đã quay, cô mới phát hiện rằng cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ người tốt nhất trong đời mình.
“Đồ ngốc, câu nói này phải để anh nói mới đúng! Bởi vì gặp được em và bé cưng cho nên anh mới trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này.” Giọng nam trầm ấm vang lên.
Lâm Thiển Hạ mỉm cười ngọt ngào. Đúng lúc này, một cuộc điện thoại khác gọi đến điện thoại di động của cô.
Cô cầm lên xem, là ba cô. Cô vội nói: “Ba em gọi đến, em nghe điện thoại của ba một chút.”
“Được rồi! Tối nay gặp lại sau.” Quyền Quân Lâm dịu dàng trả lời.
Lâm Thiển Hạ nhanh chóng trả lời điện thoại của ba mình: “A lô, ba.”
“Thiển Hạ, ba nghe Quân Lâm nói, có phải con đang ở trong công ty không?”
“Dạ đúng, con đang ở công ty.”
“Được rồi, Quân Lâm nói với ba rằng hẹn gặp mặt vào thứ bảy tuần này, nhà chúng ta sẽ tâm sự với người lớn nhà họ Quyền, ăn một bữa cơm và bàn bạc chuyện hôn lễ của các con.”
“Ba có thời gian không?”
“Có, đương nhiên là ba có thời gian. Chỉ có điều, Thiển Hạ, ba cũng muốn nói với con rằng bữa cơm này, ba muốn dẫn Tiểu Thu và Mộng Di đi cùng.”
“Cái gì?” Lâm Thiển Hạ lập tức biến sắc: “Con không muốn bọn họ tham dự.”
Lâm Thiển Hạ kiên định, cô cũng sẽ không mềm lòng.
“Ba biết trước kia Tiểu Thu và Mộng Di gây ra chuyện có lỗi với con, nhưng bọn họ cũng là người thân của con mà.” Lâm Bằng cố gắng thuyết phục cô.
Lâm Thiển Hạ cắn răng và kiên định nói: “Con không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Lâm Bằng thấy cô không đồng ý, ông không thể làm gì khác hơn cho nên đành phải nói: “Vậy được rồi, ba sẽ nói với bọn họ.”
“Ba, trước kia bọn họ đối xử với con như thế nào, con sẽ không bao giờ quên được. Ở trong lòng con, người thân duy nhất chỉ có mình ba mà thôi.” Lâm Thiển Hạ nói.
Quả nhiên trong lòng Lâm Bằng cũng bởi vì câu nói này mà sinh ra cảm giác áy náy. Phải biết rằng ở lúc bốn năm trước, cũng bởi vì tham vọng hợp tác với nhà họ Sở mà ông đã bỏ qua cảm nhận của cô. Nếu như không phải còn tình ba con gắn kết thì ông ấy cũng không còn mặt mũi nào để đến gặp cô ấy nữa.
“Được rồi, ba biết rồi. Con mau làm việc trước đi!”
“Dạ được.” Tâm trạng của Lâm Thiển Hạ cũng trở nên hơi nặng nề.
Lúc này, khi Lâm Bằng gọi cuộc điện thoại này chính là lúc ông ấy ngồi trong sảnh lớn và thực hiện gọi ngay trước mặt Thiệu Thu.
Giờ phút này, ánh mắt Thiệu Thu hồi hộp nhìn chồng mình: “Thế nào? Thiển Hạ nói thế nào? Có phải là con bé đồng ý để chúng ta cùng đi hay không?”
Ánh mắt Lâm Bằng ảo não nhìn bà ta: “Bây giờ em xin Thiển Hạ tha thứ cũng vô ích. Con bé nhớ rõ những chuyện mà em đã gây ra trước kia!”
“Cái gì? Con bé nhỏ mọn như vậy, lại còn nhớ rõ những chuyện trước kia. Nói sao thì nói, em cũng là mẹ kế của con bé mà!” Thiệu Thu thở phì phò nói. Bà ta suy tính muốn tạo điều kiện để con gái tiến vào gia tộc Quyền thị, tiếp cận Quyền Quân Lâm. Bây giờ, Lâm Thiển Hạ lại chặt đứt một cơ hội tốt như vậy.
“Mặc kệ, mặc kệ, em và con gái nhất định phải đi.” Thiệu Thu lớn tiếng nói.
Lâm Bằng lập tức trừng mắt bà ta: “Em đừng quậy nữa. Vốn dĩ gia thế của nhà chúng ta không sánh bằng nhà họ Quyền cho nên em cũng đừng làm gì khiến anh mất thể diện trước mặt bọn họ. Cả em và Mộng Di đều không cần đi.”
Nói xong, Lâm Bằng không muốn bàn đến chuyện này nữa, ông ấy đứng lên nói: “Anh có hẹn với khách hàng, buổi tối sẽ không trở về nhà ăn cơm.”
Thiệu Thu trông thấy chồng mình rời đi, sắc mặt của bà ta sa sầm. Trong căn nhà rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người là bà ta và con gái, không khỏi hơi cô đơn.
“Mẹ, ba không cho chúng ta đi cùng sao?” Lâm Mộng Di ở trên lầu nghe trộm được cuộc hội thoại.
“Con yên tâm. Hôm đó, chúng ta vẫn sẽ đi. Đến lúc đó, chúng ta đến đó, để xem Lâm Thiển Hạ đối xử với chúng ta như thế nào. Nếu như cô ta đối xử không tốt với chúng ta, vậy thì hãy để gia đình bên chồng nhìn xem cô ta là một người hẹp hòi như thế nào. Chúng ta sống không tốt thì cô ta cũng đừng mong bản thân sẽ sống tốt.” Trong ánh mắt của Thiệu Thu tràn đầy oán hận.
Cuộc sống hiện giờ của Lâm Mộng Di đơn điệu và vô vị, nhưng nếu có thể tham gia vào cuộc sống và phá hủy cuộc hôn nhân của Lâm Thiển Hạ lại khiến cô ta không thể nào vui vẻ hơn.
“Dạ được! Ngày hôm đó, chúng ta phải mặc thật đẹp nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng người nhà họ Quyền.” Lâm Mộng Di cong môi cười một tiếng, lộ ra vẻ đắc ý.
Sau khi Lâm Thiển Hạ xem xong, cô bước ra, xe của Quyền Quân Lâm đang đậu ở lề đường, kiên nhẫn đợi cô.
Lâm Thiển Hạ lập tức nhanh chóng bước nhanh đến, mở cửa xe ra rồi ngồi vào trong, nói với người đàn ông đã đợi một lúc ở bên cạnh: “Xin lỗi, đã để cho anh chờ lâu. Vừa rồi đạo diễn hàn huyên với em một lúc.”
“Không sao, anh tình nguyện chờ em mà.” Quyền Quân Lâm cũng không hề ngần ngại, nghiêng người qua, Lâm Thiển Hạ cho là anh ấy muốn hôn mình.
Cô ấy lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Quyền Quân Lâm cong môi cười một tiếng, anh vừa cài dây an toàn vừa tiến đến sát người cô. Lâm Thiển Hạ cảm nhận được dây an toàn đã được cài, cô lập tức mở to mắt, nhưng khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đã tiến đến gần trong gang tấc.
Khi mắt cô hơi chăm chú, đôi môi của người đàn ông đã in nhẹ dấu trên môi của cô, anh rời đi với nụ cười nở trên môi và cài dây an toàn thay cô.
Khuôn mặt Lâm Thiển Hạ đỏ lên, khóe miệng cong lên, khó nén một tia ngọt ngào.
Quyền Quân Lâm đạp chân ga và nói với cô: “Chúng ta về nhà thôi! Nhan Nhan vẫn đang chờ chúng ta.”
“Dạ!” Lâm Thiển Hạ dễ chịu ngồi dựa vào ghế, nhìn lại các cảnh quay một ngày, mặc dù tâm không mệt, nhưng là thân thể mệt mỏi, con mắt cũng hơi mỏi mệt.
Cô dụi mắt và hơi ngẩng đầu lên. Lúc này, Quyền Quân Lâm đã dừng xe chờ đèn đỏ, anh vươn tay qua bóp vai cho cô, Lâm Thiển Hạ cảm thấy dễ chịu thoải mái cho nên nhắm mắt lại, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười.
Nhận được tình yêu thương như thế từ anh, cô thực sự không đòi hỏi thêm bất cứ thứ gì nữa.
Tác giả :
Thượng Quan Nhiêu