Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện
Chương 251 Ý thức về trách nhiệm của bản thân
Đến nhờ bạn chở đi công việc nhưng không được, Huỳnh Văn Tỷ (ngụ huyện Tiểu Cần, tỉnh Trà Vinh) đã đột nhập vào nhà của một hàng xóm trộm 6 chỉ vàng, sau đó trèo lên mái nhà tẩu thoát.
Lâm Thiển Hạ ôm con gái của mình ngồi lên xe Quyền Quân Lâm rồi trở về nhà. Dọc đường đi, Lâm Thiển Hạ len lén liếc mắt nhìn Quyền Quân Lâm vài cái, cô thấy Quyền Quân Lâm là một người đàn ông vừa lịch lãm vừa dịu dàng, không giống với mấy doanh nhân giàu có mà cô vẫn hay tiếp xúc hàng ngày.
Trông Quyền Quân Lâm cũng khá có tiền nhưng trên người anh không hội tụ những thói hư tật xấu mà đám nhà giàu hay mắc phải, thảo nào mà ngay cả con gái cô cũng thích Quyền Quân Lâm như vậy.
Nhưng đáng tiếc thật đấy, dù Nhan Nhan có yêu quý anh đến mức nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể nào là ba của cô bé được. Mà Lâm Thiển Hạ cũng tự hiểu rõ một điều rằng bây giờ cô là mẹ đơn thân, trên vai là gánh nặng nuôi nấng một cô con gái nên cô cũng không trông cậy vào việc được bất cứ người đàn ông nào để ý.
Tất nhiên là cô cũng đã hạ quyết tâm rằng cả đời này sẽ ở vậy nuôi con cả đời. Sau khi nhận được sự phản bội từ bốn năm về trước thì bây giờ đám đàn ông trong mắt cô đều là những con quỷ có thể ăn thịt người bất cứ lúc nào. Chỉ vì muốn từ hôn với cô mà Sở Trạch Hiên đã sử dụng cả những thủ đoạn gian trá và độc ác như vậy.
Năm đó ông nội rất quý mến Lâm Thiển Hạ, ông nội còn cùng cụ ông nhà họ Sở đặt hôn ước cho hai người từ khi còn nhỏ. Năm đó, lúc còn sống, ông nội của Sở Trạch Hiên cực kỳ coi trọng cuộc hôn nhân này, hơn nữa để Lâm Thiển Hạ có thể gả cho Sở Trạch Hiên, ông ấy còn lấy quyền thừa kế ra để uy hiếp anh ta.
Để đoạt được quyền thừa kế trong tay ông nội nên dĩ nhiên là Sở Trạch Hiên không dám đối xử tệ bạc với Lâm Thiển Hạ. Anh ta diễn đủ trò cho ông nội mình xem mà năm đó Lâm Thiển Hạ cũng chỉ là một cô gái đơn giản, thơ ngây, không biết gì nên cô vẫn cứ cho rằng Sở Trạch Hiên thật sự yêu mình.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng anh ta và Lâm Mộng Di đã lén lút qua lại với nhau sau lưng cô, cùng nhau ở chung một chỗ, thậm chí đám cưới của cô mà họ cũng lên kế hoạch để Lâm Mộng Di thế chỗ.
Đáng lẽ ra hạnh phúc đó phải thuộc về Lâm Thiển Hạ nhưng cuối cùng chính nó cũng lại trở thành cơn ác mộng hằn in dấu vết trong cuộc đời cô mãi mãi. Cô không thể nào quên được cảm giác khi tỉnh lại trong khách sạn mà trên người không có lấy một mảnh vải che thân. Cũng không thể quên được cảm giác đau đớn như thể bản thân đang bị xé thành hai nửa và lại càng không thể quên được cái cách mà Sở Trạch Hiên và Lâm Mộng Di nói cho cô biết toàn bộ sự thật rồi uy hiếp một cách tàn nhẫn để cô biến mất khỏi thế giới của họ mãi mãi.
Con người luôn cố gắng vươn lên trong nghịch cảnh, nhất là đúng lúc đó đột nhiên lại có một sinh linh bé bỏng xuất hiện giống như thiên thần hiện thân để cứu vớt tâm hồn u tối của cô.
Sự hồn nhiên, dễ thương của con trẻ khiến Lâm Thiển Hạ có thể cảm nhận được rằng trên thế giới này, ngoại trừ tình yêu giữa nam và nữ thì còn có một loại tình cảm gắn liền như xương với thịt, chính là tình thân, tình mẹ con.
Nên đó là lí do khiến cô có thể kiên cường chống đỡ tất cả mọi thứ đến tận ngày hôm nay, nhưng nào ngờ Lâm Mộng Di chưa cảm thấy vừa lòng mà vẫn còn muốn tiếp tục ra tay phá hủy cuộc đời của cô.
Ánh mắt của Quyền Quân Lâm dừng lại ở gương chiếu hậu để nhìn người phụ nữ đang ngồi ở băng ghế đằng sau. Ánh mắt dịu dàng của cô ấy đang đặt trên người con gái mình. Anh tin Lâm Thiển Hạ không phải là một người phụ nữ vô trách nhiệm, chắc chắn người yêu Nhan Nhan nhất trên đời này chính là cô ấy.
Nhan Nhan ngồi trên xe, nằm trong vòng tay quen thuộc của mẹ nên đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng từng đường nét vẫn rất rõ ràng và xinh xắn, bấy giờ trên mặt cô bé là vẻ thoải mái và thả lòng. Lâm Thiển Hạ đang chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái bằng ánh mắt cẩn thận.
Đột nhiên trái tim của Lâm Thiển Hạ khẽ run lên vài nhịp, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô lại nhìn thấy điểm tương tự trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình và trên mặt người đàn ông đang lái xe kia?
Sao có thể cơ chứ? Lâm Thiển Hạ thầm phủ nhận trong lòng, chuyện này chắc chắc không phải là thật, con gái cô hoàn toàn không giống Quyền Quân Lâm.
Nhưng sự thật lại đang ở ngay trước mắt, cô càng nhìn con gái mình thì càng thấy con bé giống Quyền Quân Lâm.
“Có một khu nhà nhỏ ở đằng trước.” Quyền Quân Lâm lên tiếng, vì không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của Nhan Nhan nên dọc đường đi, hai người họ đều không nói chuyện gì với nhau cả.
“Vâng, đúng rồi, anh cứ thả hai mẹ con tôi ở trước cổng là được.” Lâm Thiển Hạ ném cái suy nghĩ hoang đường, vô lý vừa mới nảy ra trong đầu mình sang một bên rồi mỉm cười nói.
Quyền Quân Lâm ngẩng đầu nhìn khu nhà nhỏ không mới cũng không cũ này rồi đi xuống mở cửa băng ghế sau một cách lịch lãm để Lâm Thiển Hạ ôm Nhan Nhan xuống xe an toàn.
Mấy ngày qua Lâm Thiển Hạ đều thức trắng cả đêm nên huyết áp hơi giảm, vừa mới xuống xe mà cả người cô ấy đã thoáng run rẩy.
Quyền Quân Lâm nhận ra điều đó nên anh ấy vươn cánh tay ra ôm lấy Lâm Thiển Hạ rồi nheo mắt hỏi: “Cô không sao chứ?”
Lâm Thiển Hạ hơi xấu hổ mà lắc đầu một cái rồi dần dần lấy lại bình tĩnh: “Chắc do tôi hơi mệt thôi, tôi không sao đâu.”
“Cô có muốn tôi đưa cô lên nhà không?” Quyền Quân Lâm hạ thấp giọng rồi hỏi.
“Không cần đâu, cảm ơn anh nhé.” Lâm Thiển Hạ không muốn làm phiền Quyền Quân Lâm thêm nữa, hai ngày qua con gái cô đã gây ra đủ chuyện phiền phức cho anh rồi.
Quyền Quân Lâm nhìn cô gái đang ôm con rời đi rồi lên xe ngồi vào ghế tài xế, thế nhưng anh không rời đi ngay lập tức vì trong lòng đang mải hồi hộp. Cô gái này một mình nuôi con mà lại còn là diễn viên nên chắc chắn sẽ thường xuyên không có mặt ở nhà, nhỡ cô gái xấu xa kia lại đến bắt nạt Nhan Nhan thì sao bây giờ?
Cứ nghĩ đến cảnh cô bé kia đứng trong sân nhà mình với vẻ mặt hoảng sợ và bất lực rồi lại nghĩ đến dáng người gầy gò, yếu ớt của cô bé khiến Quyền Quân Lâm đột nhiên cảm thấy bản thân có trách nhiệm phải để ý và chăm sóc cô bé thật tốt, tuyệt đối không để cô bé gặp phải chuyện không hay gì nữa.
Anh ấy cầm điện thoại di động lên rồi gọi cho cô thư ký tên là Tiểu Tô của mình: “Cô giúp tôi điều tra thông tin về một người, cô muốn dùng biện pháp nào cũng được, tôi cần thông tin chi tiết nhất có thể.”
“Ông chủ, anh muốn tôi điều tra thông tin về ai thế?”
“Người đó tên Lâm Thiển Hạ, tôi muốn có thông tin liên quan đến tất cả các thành viên trong dòng họ của cô ấy, không được thiếu bất cứ ai cả.” Quyền Quân Lâm dặn dò.
Anh ấy khẽ thở dài rồi đột nhiên nhận ra dường như không khí trong xe có vẻ yên tĩnh. Anh ấy lại nhớ tới hai ngày qua, cô bé kia luôn ngồi ở băng ghế sau trên xe của mình rồi thỉnh thoảng lại chạy lên nhìn anh bằng đôi mắt to tròn long lanh như ngập nước. Quyền Quân Lâm cười khổ một cái, không biết rốt cuộc bản thân đang bị làm sao nữa. Cô bé đó có bí thuật ư? Sao lại có thể khiến anh chỉ mới nuôi nấng hai ngày mà đã nhớ mong mãi không thôi như thế rồi?
Nhưng trong lòng Quyền Quân Lâm cũng dâng lên một sự kiên định. Chắc chắn anh phải biết tường tận mọi chuyện liên quan đến Lâm Thiển Hạ, chỉ có như thế thì anh mới có thể ngăn chặn toàn bộ mọi nguy hiểm có thể xảy ra với Lâm Thiển Hạ mà thôi.
Trong phòng làm việc của Tập đoàn Sở Thị, Sở Trạch Hiên đang cầm tài liệu về một lô kim cương vừa được gửi tới, anh ta thấy hơi giận đám người quản lý trước mặt mình: “Đây là nguồn cung cấp hàng mà các cô các cậu liên lạc được đấy à? Chất lượng kém như thế, các cô các cậu bảo tôi phải bán ra ngoài như thế nào đây? Các người đang cố tình phá nát thương hiệu của công ty đúng không?”
“Tổng giám đốc Sở, thực sự không còn cách nào nữa đâu ạ, chúng tôi đã liên lạc với tất cả những nguồn cung cấp hàng tốt nhất rồi, đây có thể coi là bên cung cấp tốt nhất rồi đấy ạ.”
“Tốt nhất ư? Mắt nhìn của các cô các cậu đúng là kém đến nực cười đấy. Tôi dám bán loại kim cương này cho khách hàng hả?”
“À đúng rồi, Tổng giám đốc Sở, tôi vừa nhận được tin nhà họ Quyền, dòng họ sở hữu kim cương tốt nhất trên thế giới đang có dự định trở về nước đấy ạ. Tôi nghe nói ông chủ của họ đang mua một tòa nhà lớn để xây dựng trụ sở chính ở đó.”
Sở Trạch Hiên nghe được tin này thì hai mắt sáng rực lên: “A, nhà họ Quyền hả? Chỉ cần chúng ta có thể bắt tay hợp tác với nhà họ Quyền và có được nguồn cung cấp kim cương chất lượng cao nhất từ công ty của họ thì doanh thu bán hàng của chúng ta cũng sẽ tăng gấp đôi.”
“Đúng thế, kim cương của nhà họ Quyền đã nổi tiếng ra khắp thế giới rồi, hơn nữa mỏ kim cương của nhà họ cũng thuộc vào loại cao cấp nhất.”
Sở Trạch Hiên nheo mắt lại: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ nắm bắt thời cơ để gặp gỡ người thừa kế của nhà họ Quyền, sau đó thương lượng làm ăn mới được.”
“Đúng đấy Tổng giám đốc Sở, đây là cơ hội ngàn năm có một, anh nhất định phải ra tay trước thì mới có thể chiếm được lợi thế.”
Tâm trạng của Sở Trạch Hiên đã tốt hơn rất nhiều, dường như anh ta thấy tương lai tươi sáng của công ty đang rộng mở ngay trước mắt. Trong mắt anh ta, chỉ cần có thể là việc thu được lợi nhuận thì chắc chắn anh ta sẽ dốc hết sức lực để đối phó.
Lâm Thiển Hạ ôm con gái của mình ngồi lên xe Quyền Quân Lâm rồi trở về nhà. Dọc đường đi, Lâm Thiển Hạ len lén liếc mắt nhìn Quyền Quân Lâm vài cái, cô thấy Quyền Quân Lâm là một người đàn ông vừa lịch lãm vừa dịu dàng, không giống với mấy doanh nhân giàu có mà cô vẫn hay tiếp xúc hàng ngày.
Trông Quyền Quân Lâm cũng khá có tiền nhưng trên người anh không hội tụ những thói hư tật xấu mà đám nhà giàu hay mắc phải, thảo nào mà ngay cả con gái cô cũng thích Quyền Quân Lâm như vậy.
Nhưng đáng tiếc thật đấy, dù Nhan Nhan có yêu quý anh đến mức nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể nào là ba của cô bé được. Mà Lâm Thiển Hạ cũng tự hiểu rõ một điều rằng bây giờ cô là mẹ đơn thân, trên vai là gánh nặng nuôi nấng một cô con gái nên cô cũng không trông cậy vào việc được bất cứ người đàn ông nào để ý.
Tất nhiên là cô cũng đã hạ quyết tâm rằng cả đời này sẽ ở vậy nuôi con cả đời. Sau khi nhận được sự phản bội từ bốn năm về trước thì bây giờ đám đàn ông trong mắt cô đều là những con quỷ có thể ăn thịt người bất cứ lúc nào. Chỉ vì muốn từ hôn với cô mà Sở Trạch Hiên đã sử dụng cả những thủ đoạn gian trá và độc ác như vậy.
Năm đó ông nội rất quý mến Lâm Thiển Hạ, ông nội còn cùng cụ ông nhà họ Sở đặt hôn ước cho hai người từ khi còn nhỏ. Năm đó, lúc còn sống, ông nội của Sở Trạch Hiên cực kỳ coi trọng cuộc hôn nhân này, hơn nữa để Lâm Thiển Hạ có thể gả cho Sở Trạch Hiên, ông ấy còn lấy quyền thừa kế ra để uy hiếp anh ta.
Để đoạt được quyền thừa kế trong tay ông nội nên dĩ nhiên là Sở Trạch Hiên không dám đối xử tệ bạc với Lâm Thiển Hạ. Anh ta diễn đủ trò cho ông nội mình xem mà năm đó Lâm Thiển Hạ cũng chỉ là một cô gái đơn giản, thơ ngây, không biết gì nên cô vẫn cứ cho rằng Sở Trạch Hiên thật sự yêu mình.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng anh ta và Lâm Mộng Di đã lén lút qua lại với nhau sau lưng cô, cùng nhau ở chung một chỗ, thậm chí đám cưới của cô mà họ cũng lên kế hoạch để Lâm Mộng Di thế chỗ.
Đáng lẽ ra hạnh phúc đó phải thuộc về Lâm Thiển Hạ nhưng cuối cùng chính nó cũng lại trở thành cơn ác mộng hằn in dấu vết trong cuộc đời cô mãi mãi. Cô không thể nào quên được cảm giác khi tỉnh lại trong khách sạn mà trên người không có lấy một mảnh vải che thân. Cũng không thể quên được cảm giác đau đớn như thể bản thân đang bị xé thành hai nửa và lại càng không thể quên được cái cách mà Sở Trạch Hiên và Lâm Mộng Di nói cho cô biết toàn bộ sự thật rồi uy hiếp một cách tàn nhẫn để cô biến mất khỏi thế giới của họ mãi mãi.
Con người luôn cố gắng vươn lên trong nghịch cảnh, nhất là đúng lúc đó đột nhiên lại có một sinh linh bé bỏng xuất hiện giống như thiên thần hiện thân để cứu vớt tâm hồn u tối của cô.
Sự hồn nhiên, dễ thương của con trẻ khiến Lâm Thiển Hạ có thể cảm nhận được rằng trên thế giới này, ngoại trừ tình yêu giữa nam và nữ thì còn có một loại tình cảm gắn liền như xương với thịt, chính là tình thân, tình mẹ con.
Nên đó là lí do khiến cô có thể kiên cường chống đỡ tất cả mọi thứ đến tận ngày hôm nay, nhưng nào ngờ Lâm Mộng Di chưa cảm thấy vừa lòng mà vẫn còn muốn tiếp tục ra tay phá hủy cuộc đời của cô.
Ánh mắt của Quyền Quân Lâm dừng lại ở gương chiếu hậu để nhìn người phụ nữ đang ngồi ở băng ghế đằng sau. Ánh mắt dịu dàng của cô ấy đang đặt trên người con gái mình. Anh tin Lâm Thiển Hạ không phải là một người phụ nữ vô trách nhiệm, chắc chắn người yêu Nhan Nhan nhất trên đời này chính là cô ấy.
Nhan Nhan ngồi trên xe, nằm trong vòng tay quen thuộc của mẹ nên đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng từng đường nét vẫn rất rõ ràng và xinh xắn, bấy giờ trên mặt cô bé là vẻ thoải mái và thả lòng. Lâm Thiển Hạ đang chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái bằng ánh mắt cẩn thận.
Đột nhiên trái tim của Lâm Thiển Hạ khẽ run lên vài nhịp, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô lại nhìn thấy điểm tương tự trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình và trên mặt người đàn ông đang lái xe kia?
Sao có thể cơ chứ? Lâm Thiển Hạ thầm phủ nhận trong lòng, chuyện này chắc chắc không phải là thật, con gái cô hoàn toàn không giống Quyền Quân Lâm.
Nhưng sự thật lại đang ở ngay trước mắt, cô càng nhìn con gái mình thì càng thấy con bé giống Quyền Quân Lâm.
“Có một khu nhà nhỏ ở đằng trước.” Quyền Quân Lâm lên tiếng, vì không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của Nhan Nhan nên dọc đường đi, hai người họ đều không nói chuyện gì với nhau cả.
“Vâng, đúng rồi, anh cứ thả hai mẹ con tôi ở trước cổng là được.” Lâm Thiển Hạ ném cái suy nghĩ hoang đường, vô lý vừa mới nảy ra trong đầu mình sang một bên rồi mỉm cười nói.
Quyền Quân Lâm ngẩng đầu nhìn khu nhà nhỏ không mới cũng không cũ này rồi đi xuống mở cửa băng ghế sau một cách lịch lãm để Lâm Thiển Hạ ôm Nhan Nhan xuống xe an toàn.
Mấy ngày qua Lâm Thiển Hạ đều thức trắng cả đêm nên huyết áp hơi giảm, vừa mới xuống xe mà cả người cô ấy đã thoáng run rẩy.
Quyền Quân Lâm nhận ra điều đó nên anh ấy vươn cánh tay ra ôm lấy Lâm Thiển Hạ rồi nheo mắt hỏi: “Cô không sao chứ?”
Lâm Thiển Hạ hơi xấu hổ mà lắc đầu một cái rồi dần dần lấy lại bình tĩnh: “Chắc do tôi hơi mệt thôi, tôi không sao đâu.”
“Cô có muốn tôi đưa cô lên nhà không?” Quyền Quân Lâm hạ thấp giọng rồi hỏi.
“Không cần đâu, cảm ơn anh nhé.” Lâm Thiển Hạ không muốn làm phiền Quyền Quân Lâm thêm nữa, hai ngày qua con gái cô đã gây ra đủ chuyện phiền phức cho anh rồi.
Quyền Quân Lâm nhìn cô gái đang ôm con rời đi rồi lên xe ngồi vào ghế tài xế, thế nhưng anh không rời đi ngay lập tức vì trong lòng đang mải hồi hộp. Cô gái này một mình nuôi con mà lại còn là diễn viên nên chắc chắn sẽ thường xuyên không có mặt ở nhà, nhỡ cô gái xấu xa kia lại đến bắt nạt Nhan Nhan thì sao bây giờ?
Cứ nghĩ đến cảnh cô bé kia đứng trong sân nhà mình với vẻ mặt hoảng sợ và bất lực rồi lại nghĩ đến dáng người gầy gò, yếu ớt của cô bé khiến Quyền Quân Lâm đột nhiên cảm thấy bản thân có trách nhiệm phải để ý và chăm sóc cô bé thật tốt, tuyệt đối không để cô bé gặp phải chuyện không hay gì nữa.
Anh ấy cầm điện thoại di động lên rồi gọi cho cô thư ký tên là Tiểu Tô của mình: “Cô giúp tôi điều tra thông tin về một người, cô muốn dùng biện pháp nào cũng được, tôi cần thông tin chi tiết nhất có thể.”
“Ông chủ, anh muốn tôi điều tra thông tin về ai thế?”
“Người đó tên Lâm Thiển Hạ, tôi muốn có thông tin liên quan đến tất cả các thành viên trong dòng họ của cô ấy, không được thiếu bất cứ ai cả.” Quyền Quân Lâm dặn dò.
Anh ấy khẽ thở dài rồi đột nhiên nhận ra dường như không khí trong xe có vẻ yên tĩnh. Anh ấy lại nhớ tới hai ngày qua, cô bé kia luôn ngồi ở băng ghế sau trên xe của mình rồi thỉnh thoảng lại chạy lên nhìn anh bằng đôi mắt to tròn long lanh như ngập nước. Quyền Quân Lâm cười khổ một cái, không biết rốt cuộc bản thân đang bị làm sao nữa. Cô bé đó có bí thuật ư? Sao lại có thể khiến anh chỉ mới nuôi nấng hai ngày mà đã nhớ mong mãi không thôi như thế rồi?
Nhưng trong lòng Quyền Quân Lâm cũng dâng lên một sự kiên định. Chắc chắn anh phải biết tường tận mọi chuyện liên quan đến Lâm Thiển Hạ, chỉ có như thế thì anh mới có thể ngăn chặn toàn bộ mọi nguy hiểm có thể xảy ra với Lâm Thiển Hạ mà thôi.
Trong phòng làm việc của Tập đoàn Sở Thị, Sở Trạch Hiên đang cầm tài liệu về một lô kim cương vừa được gửi tới, anh ta thấy hơi giận đám người quản lý trước mặt mình: “Đây là nguồn cung cấp hàng mà các cô các cậu liên lạc được đấy à? Chất lượng kém như thế, các cô các cậu bảo tôi phải bán ra ngoài như thế nào đây? Các người đang cố tình phá nát thương hiệu của công ty đúng không?”
“Tổng giám đốc Sở, thực sự không còn cách nào nữa đâu ạ, chúng tôi đã liên lạc với tất cả những nguồn cung cấp hàng tốt nhất rồi, đây có thể coi là bên cung cấp tốt nhất rồi đấy ạ.”
“Tốt nhất ư? Mắt nhìn của các cô các cậu đúng là kém đến nực cười đấy. Tôi dám bán loại kim cương này cho khách hàng hả?”
“À đúng rồi, Tổng giám đốc Sở, tôi vừa nhận được tin nhà họ Quyền, dòng họ sở hữu kim cương tốt nhất trên thế giới đang có dự định trở về nước đấy ạ. Tôi nghe nói ông chủ của họ đang mua một tòa nhà lớn để xây dựng trụ sở chính ở đó.”
Sở Trạch Hiên nghe được tin này thì hai mắt sáng rực lên: “A, nhà họ Quyền hả? Chỉ cần chúng ta có thể bắt tay hợp tác với nhà họ Quyền và có được nguồn cung cấp kim cương chất lượng cao nhất từ công ty của họ thì doanh thu bán hàng của chúng ta cũng sẽ tăng gấp đôi.”
“Đúng thế, kim cương của nhà họ Quyền đã nổi tiếng ra khắp thế giới rồi, hơn nữa mỏ kim cương của nhà họ cũng thuộc vào loại cao cấp nhất.”
Sở Trạch Hiên nheo mắt lại: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ nắm bắt thời cơ để gặp gỡ người thừa kế của nhà họ Quyền, sau đó thương lượng làm ăn mới được.”
“Đúng đấy Tổng giám đốc Sở, đây là cơ hội ngàn năm có một, anh nhất định phải ra tay trước thì mới có thể chiếm được lợi thế.”
Tâm trạng của Sở Trạch Hiên đã tốt hơn rất nhiều, dường như anh ta thấy tương lai tươi sáng của công ty đang rộng mở ngay trước mắt. Trong mắt anh ta, chỉ cần có thể là việc thu được lợi nhuận thì chắc chắn anh ta sẽ dốc hết sức lực để đối phó.
Tác giả :
Thượng Quan Nhiêu