Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện
Chương 196-200
Chương 196: Anh là người nhà của cô
“Tất nhiên như thế, về sau Lạc Lạc cùng nhà họ Tô các người lại không có bất kỳ quan hệ gì, cũng xin các người đừng lại tới quấy rầy cuộc sống của cô ấy.” Long Dạ Tước nói xong câu nói này, anh liền tự nhiên nắm lấy tay Tô Lạc Lạc: “Chúng ta đi thôi.”
Tô Lạc Lạc cũng không muốn lại ở đây, cô quay người theo Long Dạ Tước đi ra ngoài, sau lưng Tô Vũ Phỉ đố kỵ hốc mắt đều đỏ, lần này, Tô Lạc Lạc không phải người nhà họ Tô, kia cô ta sẽ là người của Long Dạ Tước.
Tô Vĩ Khâm nói với con gái và vợ của mình: “Về sau, cũng không cho phép hai người lại làm khó nó, đặc biệt là Ngữ Phù, con cũng nên an phận một chút, đừng lại làm ra chuyện gì sai lầm.”
“Hừ!” Tô Vũ Phỉ không cam tâm.
Trong lòng Uông Nguyệt Dung cũng không dễ chịu, Tô Lạc Lạc không phải con gái nhà họ Tô, thế nhưng chồng bà năm đó vượt quá giới hạn là thật.
Thời gian mới tới hai giờ rưỡi, Long Dạ Tước nắm tay Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc cũng thở dài một hơi, thoát khỏi quan hệ với nhà họ Tô, trong lòng của cô thật sự hoàn toàn dễ chịu.
“Em muốn tìm người thân của em sao? Chỉ cần em muốn, anh có thể giúp em điều tra lúc em sinh ra đời.” Long Dạ Tước hỏi cô.
Tô Lạc Lạc nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói: “Không muốn tra, cứ như vậy qua đi! Dù sao em nghĩ hẳn là năm đó ba mẹ em không muốn giữ lại con, nếu không, cũng sẽ không để mẹ của em nhặt nuôi.”
Lòng Long Dạ Tước có chút co lại, nhìn cô còn có thể cười được, thế nhưng anh lại cực kì đau lòng.
“Được rồi, về sau anh chính là người nhà của em.” Long Dạ Tước trầm thấp miệng nói.
Tìm Tô Lạc Lạc chấn động, nhìn anh, qua nửa ngày có chút nói không ra lời, cô nghĩ rất lâu không có gặp Hạ Thấm, cô liền nói với anh: “Lát nữa em sẽ cùng bạn của em uống trà.”
“Bạn của em ở đâu? Anh đưa em đi.” Long Dạ Tước không yên lòng để cô một người đón xe, lần trước chen cái xe buýt, còn có thể làm mất di động.
Vạn nhất làm mất cái gì nữa bản thân cô sẽ không dễ chịu.
Tô Lạc Lạc đành phải gọi điện thoại cho Hạ Thấm, biết hiện tại cô ấy đang làm việc trong phòng thiết kế, cô biết địa chỉ, bèn chỉ đường để Long Dạ Tước đưa cô đi.
Sau nửa giờ, đến dưới lầu phòng làm việc của Hạ Thấm, Tô Lạc Lạc xuống xe, phất phất tay với Long Dạ Tước: “Anh trở về đi! Buổi chiều tới thời điểm đón con thì gọi em.”
Long Dạ Tước gật gật đầu, Tô Lạc Lạc gọi điện thoại cho Hạ Thấm, cô ấy rất nhanh liền đi ra, cô ấy một đầu tóc ngắn, cả người hiện ra khí chất thời thượng, mà Hạ Thấm cũng là một mỹ nữ vô cùng có cá tính!
“Gần đây con nhóc cậu bận việc yêu đương cũng không tìm tớ.” Hạ Thấm vừa nói đã toát ra vị oán trách.
“Tớ yêu đương chỗ nào?” Tô Lạc Lạc buồn cười hỏi lại.
“Nhìn gương mặt này của cậu, càng ngày càng đẹp, tớ đã biết khẳng định có chuyện.”
“Đừng nói mò, không có chuyện đó, đi thôi, chúng mình đi quán cà phê bên cạnh ngồi nói chuyện! Tớ có một chuyện muốn nói cho cậu biết.”
Hạ Thấm không khỏi tò mò, mang theo cô đi quán cà phê bên cạnh ngồi xuống, gọi đồ uống xong, Tô Lạc Lạc bèn đem thân thế của mình nói ra một lần nữa.
Lần này, Hạ Thấm cũng thay cô kinh hỉ: “Trời ạ! Đây thật là tin tức tốt! Cậu không có huyết thống với người nhà họ Tô, về sau, cậu cũng không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Tô rồi.”
“Ừm! Đúng vậy, về sau bọn họ là bọn họ, tớ là tớ.”
“Vậy thì tốt quá, cái này đối với cậu mà nói lại là một chuyện tốt!” Hạ Thấm cười nói.
“Nói một chút về cậu đi! Gần nhất cậu có quen bạn trai không?”
“Tớ, làm sao có thời gian, lần trước tớ và cậu nói đến cái chỗ kia, tớ đều bận bịu muốn chết, còn không có thời gian yêu đương? Bạn trai đến cái bóng cũng không có.”
“Có phải là cậu yêu cầu quá cao hay không?”
“Tớ còn có cái gì yêu cầu? Nam, còn sống, là được rồi.”
Tô Lạc Lạc không khỏi bị chọc phì cười một tiếng: “Yêu cầu của cậu cũng quá không có đi!”
“Ai, không có, tớ giống như lây bệnh của cậu, đối với đàn ông không có hứng thú.”
“Nói thật, cậu thật giống như còn không có nghiêm chỉnh nói một trận yêu đương đâu!” Tô Lạc Lạc cười nói.
“Tớ đây là giữ lại thực lực, chờ tớ gặp được cái chân mệnh thiên tử kia, tớ sẽ dũng cảm tiến tới, đem tốt đẹp nhất của tớ hiện lên mặt cho anh ấy biết.” Hạ Thấm một bên nói, một bên bưng lấy mặt nói: “Cũng không biết chân mệnh thiên tử của tớ ở nơi nào! Anh ấy dung mạo ra sao.”
“Nói không chừng là một anh đẹp trai.”
“Cậu cho rằng tớ có vận khí tốt như như cậu ư! Ngay cả Long Dạ Tước đều bị cậu nắm trong tay, tớ chỉ cầu cho tớ có một cái người đàn ông dịu dàng ấm áp là được rồi.”
“Ai biết được? Nói không chừng thật sự ông trời sẽ ban thưởng cho cậu một anh giàu có đẹp trai thì sao?”
“Vậy nằm mơ tớ cũng sẽ cười chết.” Hạ Thấm mới không dám nghĩ tới loại chuyện này, hiện tại cô ấy cũng chỉ là một nhà thiết kế bình thường, mà phần lớn thời gian còn làm một số công việc vặt. Hiện tại, giấc mộng của cô ấy là có một ngày, cô ấy thiết kế ra được quần áo, có thể tổ chức một buổi biểu diễn trang phục là được rồi.
“Ai! Cậu và Dạ Trạch Hạo thế nào? Còn liên hệ không?”
“Ừm! Còn liên hệ, tớ và anh ta thành bạn tốt.” Nói xong, Tô Lạc Lạc bỗng nhiên trợn lớn mắt: “Thảm rồi, tối hôm qua tớ đã đáp ứng muốn nấu cơm cho anh ta, vậy mà tớ đem chuyện này quên mất.”
Tô Lạc Lạc mạnh mẽ vỗ đầu một cái, sau đó lấy ra điện thoại tìm số điện thoại của Dạ Trạch Hạo.
“A lô!” Giọng nói của Dạ Trạch Hạo truyền đến.
“Dạ Trạch Hạo, thật xin lỗi! Hôm nay em có việc, anh có ở nhà không?”
“Không có, vừa vặn anh có công việc, hôm nào đi!”
“Được rồi, vậy hôm nào đó, nhất định em sẽ đi qua nhà của anh.”
“Ừm! Bây giờ em ở nơi nào?”
“Em đang ở cùng một chỗ với bạn của em.”
“Được rồi! Anh cũng đang bận, hẹn gặp lại.” Dạ Trạch Hạo bèn trực tiếp cúp máy.
Hạ Thấm ở một bên lộ ra vẻ mặt hâm mộ đố kị hận nhìn xem cô: “Cậu xem một chút cậu, lúc nào muốn gọi điện thoại cho Dạ Trạch Hạo đều được, cậu quá có phúc phần.”
“Tớ và anh ta bây giờ thực sự thành bạn tốt.” Tô Lạc Lạc cười, có chút đắc ý: “Dạ Trạch Hạo là một người rất tốt, tớ hi vọng anh ta đều vui vui sướng sướng mỗi ngày.”
“Cậu và Long Dạ Tước tiến triển thế nào rồi?”
“Cũng như vậy à!” Gương mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc có chút phiếm hồng, nghĩ đến chuyện tối hôm qua cô say rượu bèn ngại ngùng.
Một bên Hạ Thấm học cô: “Cũng như vậy à! Liền loại nào à! Cô gái! Nói rõ một chút được hay không?”
“Được rồi! Đều như bình thường, tôn trọng như lúc mới quen, bình an vô sự.” Tô Lạc Lạc trả lời.
“Vậy có phải hay không có khả năng về sau sẽ phát triển thành người yêu? Bây giờ Tô Vĩ Khâm cũng không phải ba của cậu, cậu hoàn toàn có thể cải biến cách nhìn một chút đối với Long Dạ Tước.”
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút nói: “Đúng vậy, hiện tại cách nhìn của tớ đối với Long Dạ Tước cũng cải biến.”
“Cái này là được rồi! Kỳ thật đàn ông cũng không phải tất cả đều xấu, chí ít dạng như Long Dạ Tước này, đốt đèn lồng cũng khó khăn tìm, cậu không muốn, một đám lớn phụ nữ đều đứng xếp hàng chờ lấy!”
Tô Lạc Lạc phốc một tiếng: “Thật có tốt như cậu nói không vậy?”
“Đó là đương nhiên, con gái trong công ty tớ kia, bình thường không có việc gì, đều tám về anh ta! Đều ước mơ lúc nào có thể được anh ta coi trọng, cậu không biết hiện tại người muốn được anh ta coi trọng càng nhiều.”
Tô Lạc Lạc có chút im lặng nháy mắt: “Thật sự?”
“Lừa cậu làm gì!”
Chương 197: Khi dễ đến nghiện
Tô Lạc Lạc cũng cẩn thận chú ý một ít thời gian, thẳng đến đúng 40 giờ, điện thoại của cô ở bên cạnh bắt đầu đổ chuông, lòng của cô không khỏi gấp một cái.
Là Long Dạ Tước cố ý gọi điện thoại cho cô, giống như hình thành trong nội tâm cô định đồng hồ báo thức, giờ phút này, lại hiện lên một tia ngọt ngào ý vị.
Hạ Thấm ở một bên nhìn chằm chằm điện thoại di động của cô, ánh mắt lộ ra ngọt ngào ý cười, cô ấy liền thúc giục nói: “Ngốc cái gì, còn không nhanh chóng bắt máy, nhìn cậu sao lại ngồi cười ngốc như thế.”
Tô Lạc Lạc tranh thủ thời gian làm một cái im lặng với cô ấy, sau đó nghe máy: “A lô!”
“Em còn ở chỗ xế chiều hôm nay không?”
“Đúng vậy, em ở quán cà phê bên cạnh.”
“Anh lập tức tới ngay, sau mười lăm phút nữa sẽ tới.”
“Dạ!” Tô Lạc Lạc lên tiếng, trước cúp điện thoại.
Hạ Thấm ranh mãnh cười: “Ơ! Tiến triển thần tốc nha! Xem ra đời này ngài Long Dạ Tước trốn không thoát lòng bàn tay của tiểu thư Tô Lạc Lạc.”
Lần này, mặt Tô Lạc Lạc tự dưng lại đỏ lên, Hạ Thấm làm cho cô có một loại cảm giác giống như cô và Long Dạ Tước thực sự quấn cùng một chỗ.
“Không cho phép nói lung tung, tớ và anh ấy còn chưa tới tình trạng kia.” Tô Lạc Lạc cười trừng cô ấy một chút.
Hạ Thấm gặp da mặt của cô mỏng như vậy, chỉ buồn cười nói: “Đi thôi, không nói nữa, tớ xem trọng các cậu nha!”
Tô Lạc Lạc nhìn xem thời gian, Hạ Thấm không khỏi đứng dậy nói: “Đi thôi, chúng mình tính tiền rồi đi thôi!”
Tô Lạc Lạc gật gật đầu, hai người từ quán cà phê bên này đi về phía cổng công ty của cô ấy, Hạ Thấm đẩy cô: “Cậu ở chỗ này chậm rãi chờ nha! Tớ đi lên trước, tớ là trốn việc đi ra đây đấy.”
“Vậy cậu nhanh đi lên đi! Cố lên!” Tô Lạc Lạc nói với cô ấy.
Hạ Thấm trừng mắt nhìn cô, tranh thủ thời gian chạy vào thang máy trong đại sảnh của công ty.
Chưa được vài phút, Long Dạ Tước lái chiếc xe con màu đen mười phần đáng chú ý xa hoa đến, Tô Lạc Lạc ngồi vào trên ghế lái phụ, quay đầu, cảm giác Long Dạ Tước đang nhìn cô, cô vội vàng đem ánh mắt nửa đường dời trở về.
Long Dạ Tước nhìn biểu tình khó có thể gặp thẹn thùng này của cô không khỏi lại xem thêm mấy giây, Tô Lạc Lạc cắn môi nói: “Đừng nhìn em, lái xe đi!”
“Được rồi, về nhà thôi.” Long Dạ Tước tiêu sái nổ máy xe, giống như đây là quyền dành riêng cho anh vậy.
Tô Lạc Lạc tranh thủ thời gian quay đầu nhìn về phía bên cạnh, tên này nói cái gì đó! Cô cũng không phải đồ vật để thưởng thức.
Xe một đường lái về phía trường học, khi đến thời điểm, Long Dạ Tước cùng Tô Lạc Lạc xuống xe quét thẻ tiến vào. Hai đứa nhỏ đang ở bên trên bậc thang trơn bóng chơi, thầy giáo đi tới, nói cho bọn họ một tin tức tốt, ngày mai sẽ là ngày cuối cùng, bọn nhỏ sẽ được nghỉ, sắp có một buổi lễ tổng kết, hai đứa nhỏ đều có tiết mục, để bọn họ tham gia đúng giờ.
Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước tự nhiên sẽ tới tham gia, bọn nhỏ biểu diễn tiết mục là sự kiện lớn.
Sau khi dắt hai đứa nhỏ đi ra, Long Dạ Tước nói với chúng: “Hôm nay ba chở các con đi ăn tiệc.”
“Con muốn ăn tiệc.” Miệng nhỏ của Tô Tiểu Hinh mừng rỡ cong lên.
Tô Lạc Lạc cũng mới biết được đêm nay anh muốn dẫn cả nhà ra ngoài ăn, cô hướng anh nói: ” Đang êm đẹp tại sao muốn ra ngoài ăn thế?”
“Thay em chúc mừng một chút, buổi tối hôm qua dừng lại không tính.” Long Dạ Tước nghiêng đầu nhìn cô, hôm nay mới xem như chính thức chúc mừng, chúc mừng cô thoát khỏi nhóm người nhà họ Tô kia.
Tô Lạc Lạc nhìn bọn nhỏ vui vẻ, cô cũng không có ý kiến: “Vậy được rồi!”
“Daddy thay mommy chúc mừng cái gì? Daddy và mommy muốn yêu nhau sao?” Tô Tiểu Hinh tò mò hỏi.
“Đúng, chúc mừng mẹ con bắt đầu đáp ứng ba theo đuổi.” Mắt Long Dạ Tước thâm thúy mỉm cười từ kính chiếu hậu nhìn con gái.
“A! Quá tốt rồi.” Tô Tiểu Sâm cũng phá lệ vui vẻ.
Chỉ có Tô Lạc Lạc cảm giác da mặt của người đàn ông này tựa hồ càng ngày càng dày, lúc nào cô đã đáp ứng?
Rõ ràng chính là anh tự mình nói.
Đến phòng tiệc ăn, Long Dạ Tước muốn bao một phòng, người một nhà cũng phá lệ yên tĩnh hưởng thụ bữa tiệc, Tô Tiểu Hinh thích ăn đồ ngọt, mà Tô Tiểu Sâm thì không chọn, cho nên, về mặt hình thể, Tô Tiểu Hinh vẫn là béo hơn một chút so với Tô Tiểu Sâm .
“Mommy, mẹ ăn một miếng.” Tô Tiểu Hinh dùng thìa múc một muỗng bơ cho Tô Lạc Lạc.
Lông mi Tô Lạc Lạc cong lên cười một tiếng, sờ lên đầu nhỏ của cô bé, cô cầm lấy đũa kẹp một khối thịt tôm hùm tiến trong cái miệng nhỏ của cô bé.
Long Dạ Tước nhìn xem hai mẹ con đối diện ấm áp, đáy mắt ý cười cũng giấu không được.
Nếm qua bữa tối, dạo vài bước trong công viên gần đó một lúc đã là chín giờ tối. Hai người tranh thủ thời gian tắm rửa cho hai đứa nhỏ ra một thân mồ hôi xong lập tức bèn muốn đi nghỉ, hai đứa nhỏ đối với bãi biển muốn ra nước ngoài chơi vẫn luôn đang mong đợi!
Long Dạ Tước cũng đã chuẩn bị tốt , chờ hai đứa nghỉ, ở trong nhà nghỉ ngơi ba ngày, sẽ bắt đầu lên đường ra nước ngoài bơi.
Tô Lạc Lạc cũng rất chờ mong cùng mấy đứa nhỏ đi du lịch nước ngoài.
Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng, lễ tổng kết bắt đầu lúc hai giờ chiều mà diễn ra đến tận tám giờ tối, gặp phải ngày nghỉ bọn nhỏ vui vẻ nhất.
Tối nay đem hai đứa nhỏ dỗ ngủ cần một chút thời gian, chờ bọn nhỏ ngủ xong thì thời gian đã mười giờ rồi, Tô Lạc Lạc cũng buồn ngủ, sau khi Long Dạ Tước tắm rửa qua cho tiểu Sâm xong bèn đi xuống lầu làm việc.
Bởi vì múi giờ họp ở các quốc gia có chênh lệch, cho nên, ban đêm Long Dạ Tước cũng thường thường cần phải tiếp nhận hội nghị video.
Tô Lạc Lạc muốn vào gian phòng của mình, có thể nghĩ đến tên này còn đang làm việc, những ngày này anh chăm sóc cô không ít, cô nghĩ cô nên pha ly trà cho anh rồi đi vào ngủ tiếp!
Tô Lạc Lạc nghĩ như vậy bèn bước nhẹ xuống lầu.
Cô cầm lấy ly anh thường uống, rót một chút lá trà, dùng nước sôi lọc một lần, một lần nữa lại rót vào, mùi hương trà thơm ngát phiêu tán tràn ra tới, Tô Lạc Lạc hít một hơi, cũng cảm giác tâm thần thanh thản.
Cô đi đến cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
“Tiến vào.” Giọng Long Dạ Tước trầm thấp truyền đến.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy anh ngồi trên ghế làm việc, không có mở video hội nghị, mà là đang xem văn kiện.
“Em phá cho anh một chén trà, anh khát thì uống chút đi!” Tô Lạc Lạc đặt chén trà ở trên bàn của anh, ánh mắt Long Dạ Tước thâm thúy phức tạp rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra vài tia mừng rỡ.
Người phụ nữ này bắt đầu biết quan tâm anh, đây là chuyện tốt.
“Không có chuyện gì nữa, em đi ngủ trước đây.”
“Chờ một chút.” Long Dạ Tước đương nhiên không muốn cứ buông tha cho cô như vậy.
“Còn có việc sao?”
“Tới đây.” Long Dạ Tước đưa tay ra hiệu với côp.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc một chút, không biết anh lại muốn cô đi qua làm gì, thế nhưng cô có một loại dự cảm xấu, vẫn là không nghĩ muốn đi tới.
“Nhanh lên.” Long Dạ Tước bá đạo mệnh lệnh.
Tô Lạc Lạc đành phải đi đến bên cạnh anh, mà một giây sau, người đàn ông này bèn ôm cô vào trong ngực, để cô ngồi ở trên đùi của anh, tùy anh cứ ôm như thế.
“Anh. . .” Khuôn mặt Tô Lạc Lạc đỏ lên, biết ngay cái tên đàn ông này sẽ không trung thực, anh khi dễ cô thành nghiện là thật sao?
Chương 198:
Cái cằm của Long Dạ Tước nhẹ nhàng chống đỡ tựa ở trên vai của cô: “Đừng nhúc nhích, anh mệt mỏi, để cho anh ôm một lát.”
Câu nói này khiến thân thể của Tô Lạc Lạc trực tiếp cứng đờ mấy giây, vậy mà coi cô là hình người gối để ôm sao?
Long Dạ Tước chỉ là cứ ôm cô như vậy, không có động tác khác gò má của anh kề sát bên tai non mềm của cô, hô hấp nhẹ nhàng vẩy vào cằm của cô, Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy thân thể căng lên, cảm giác ám muội.
“Anh còn muốn ôm bao lâu?” Tô Lạc Lạc cắn môi thấp giọng hỏi.
“Lại ôm một lúc.”
Tô Lạc Lạc đang ngồi an vị trên bắp đùi của anh, phút chốc, cô cảm giác bên cạnh chân có đồ vật gì đó rõ ràng, cô vội giãy giụa đứng người lên: “Em muốn đi ngủ.”
Long Dạ Tước nhìn bóng dáng cô rời phòng, cúi đầu xuống nhìn xem chính mình, có chút bất đắc dĩ. Rõ ràng người phụ nữ này chẳng hề làm gì, chỉ là ôm một cái, anh lại có phản ứng lớn như vậy rồi? Xem ra thân thể của anh đã nhận định người phụ nữ này.
Tô Lạc Lạc về đến phòng, thở ra một hơi, nghĩ đến xúc cảm vừa rồi chạm đến kia thật là xấu hổ, cô biết cái này là phản ứng bình thường của đàn ông, thế nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm như vậy .
Sáng sớm, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đưa hai đứa nhỏ đến trường học, hơn một giờ chiều bèn tiến vào trường học. Toàn bộ nhà trẻ đang bắt đầu các tiết mục biểu diễn, đừng nhìn các bé tuổi còn nhỏ, từng cái đều có tài nghệ, Tô Lạc Lạc nhìn thấy con gái đi vào ban hợp xướng. Mà Tiểu Sâm cũng biểu diễn một khúc dương cầm, Tiểu Hinh thì nhảy một đoạn múa thiên nga ngắn, bộ dáng con gái vô cùng khả ái, rất giống tiểu thiên nga xinh đẹp.
Lễ tổng kết đến tận lúc tám giờ tối mới kết thúc, hai đứa nhỏ đều chiếm được một cái cúp nho nhỏ, đây là cái cúp đầu tiên của hai đứa trong nhà.
Đồng thời, cũng tuyên bố ngày nghỉ của hai đứa bắt đầu.
Hai đứa nhỏ rất là vui vẻ, ban đêm hưng phấn đến nỗi muốn cùng hai người bọn họ ngủ cùng một chỗ. trước đó Tô Lạc Lạc vẫn có chút kháng cự, nhưng bây giờ cô lại là không có gì, ban đêm bốn người ngủ ở trên giường rộng lớn của Long Dạ Tước kia mười phần ấm áp.
Lúc mười giờ, hai đứa nhỏ lại nháo, nhưng hôm nay hai đứa thực sự mệt muốn chết rồi, hai đứa nhỏ như chó con đồng dạng đối mặt nhau ngủ thiếp đi, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước nhìn nhau, giường đủ rộng, đủ cho hai người bọn họ ngủ.
Long Dạ Tước ở giữa cách hai đứa nhỏ, anh muốn ôm cô gái kia đi ngủ bất đắc dĩ đều không được, cánh tay thon dài của Long Dạ Tước đưa tới, nhẹ nhàng sờ soạng trên lưng Tô Lạc Lạc một cái.
“Đừng làm loạn, đi ngủ.” Tô Lạc Lạc nguýt anh một cái, tên này còn muốn chiếm tiện nghi của cô, cô mới không cho đâu!
“Được rồi, nghe bà xã.” Long Dạ Tước cười nhẹ ra tiếng.
Mặt Tô Lạc Lạc ở dưới tia sáng mờ nhạt nhìn không ra đỏ mặt, nhưng cũng tuyệt đối làm đầu cô nóng lên, câu vợ này, làm cô không dám tiếp nhận.
Cô dứt khoát không để ý tới anh, cô nhắm mắt lại, một mình đã ngủ, làm bạn ở bên người bọn nhỏ, cô rất buồn ngủ.
Lúc rạng sáng, cũng chỉ còn một mình Long Dạ Tước đang nhìn chăm chú ba mẹ con, thời gian dần trôi qua, Tô Tiểu Hinh ngủ ở bên cạnh anh lật cả người, một đôi tay nhỏ ôm cổ anh, Long Dạ Tước cười hôn cô bé một chút, nhìn con gái, anh mới dần dần cảm nhận được buồn ngủ.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc bị hai đứa nhỏ bên người làm ầm ĩ tỉnh lại, Tô Tiểu Sâm tiến đến trên khuôn mặt của cô, hôn mấy lần:”Mommy, rời giường đi!”
“Để Mommy ngủ tiếp một lát! Năm phút đồng hồ là được rồi.” Tô Lạc Lạc có một giấc mơ đẹp, cô không muốn tỉnh, cô muốn ngủ một chút.
“Được rồi, các con chớ quấy rầy mẹ của các con, ba mang các con đi chạy bộ.” Giọng nói của Long Dạ Tước trầm thấp chui vào trong tai của cô.
Tô Lạc Lạc hơi híp mở mắt ra, đã nhìn thấy Long Dạ Tước tràn đầy tinh thần nghiêm nghị mang theo hai đứa nhỏ đi ra.
Tô Lạc Lạc thầm than không công bằng, rõ ràng tối hôm qua cô ngủ trước, anh ngủ sau, vì sao tinh thần của người đàn ông này có thể tốt như vậy?
Tô Lạc Lạc đành phải tiếp tục ngủ, dù sao bây giờ chân cô cũng không thể chạy bộ, Long Dạ Tước mang theo hai đứa nhỏ ra biệt thự, ở bên cạnh trên đường nhỏ tươi mát chạy bộ, hai đứa nhỏ chạy song song theo ba.
Long Dạ Tước cũng kiên nhẫn mười phần, cùng hai đứa nhỏ chạy hết một đường, ven đường trông thấy mấy đóa hoa nhỏ, trông thấy mấy con chim nhỏ hoặc là ếch xanh nhỏ, cũng có thể làm cho hai đứa đứng yên nửa ngày.
Khi Tô Lạc Lạc tỉnh lại, chị Lưu đang chuẩn bị bữa ăn sáng, Tô Lạc Lạc mặc áo thun trên người, đi bộ trong hoa viên trong chốc lát thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng cười của hai đứa nhỏ, khanh khách thanh tịnh, phảng phất như chim nhỏ.
“Ba, mệt mỏi quá, ba. . . Con muốn ôm. . .” Giọng nói của Tô Tiểu Hinh truyền đến.
Không đầy một lát, Tô Lạc Lạc đã nhìn thấy con gái ngồi ở trong khuỷu tay Long Dạ Tước trở về, mà con trai ở sau lưng anh cũng chạy lại khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
“Mommy, chúng con đã trở về.” Tô Tiểu Sâm đi đến trước mặt cô, nâng lên khuôn mặt anh tuấn lên, tóc đen bị mồ hôi thấm ướt, che cái trán trơn bóng của cậu bé, Tô Lạc Lạc vuốt ve cậu bé, dưới ánh mặt trời, ngũ quan dáng dấp của Tô Tiểu Sâm càng trở lên xinh đẹp hơn.
Về sau, bé có khuynh hướng muốn vượt qua ba của cậu.
“Anh hai, chúng mình đi rửa tay ăn sáng thôi.” Tô Tiểu Hinh ở cửa ra vào kêu.
Tô Tiểu Sâm lập tức chạy bộ qua, Tô Lạc Lạc cười đi theo vào, Long Dạ Tước mang hai đứa nhỏ đi. Bữa sáng mười phần dinh dưỡng, mỗi một ngày nhìn hai đứa nhỏ khỏe mạnh trưởng thành, làm ba mẹ đều cảm thấy lòng tràn đầy mừng rỡ.
Ăn sáng xong, chân Tô Lạc Lạc tổn thương không thể chạy loạn, tùy theo hai đứa nhỏ trong vườn hoa, trên bãi cỏ chơi đùa, Long Dạ Tước còn công việc nên tiến vào trong phòng làm việc của anh, Tô Lạc Lạc ngồi ở trên ghế sa lon, có chút nhàm chán, cầm qua IPAD nhìn.
Cô đột nhiên có chút hiếu kỳ nghĩ đến cô gái nhìn thấy lần trước kia, cô vuốt nhẹ tay đi tìm tòi một chút. l
Lập tức tìm ra rất nhiều bài viết về mấy nhân vật, cô biết cô gái kia giống như họ Thiện, cô trông thấy một người đàn ông gọi là Thiện Khải Lương, cô ấn mở lục soát tư liệu của ông ta. Quả nhiên trong giới thiệu ông ta là một trong số các nhân vật có ảnh hưởng lớn trong nước, giá trị tài phú siêu năm mươi tỷ, Tô Lạc Lạc nhìn xem tướng mạo người này đoan chính, khoảng năm mươi tuổi, trên tư liệu cũng ghi chú rõ ông ta có một cô con gái, kế tiếp chính là tư liệu con gái của ông ta.
Thiện Oánh, năm nay hai mươi bốn tuổi, học sĩ cao du học sinh, sắp tiếp nhận công ty của ba, người thừa kế duy nhất của nhà họ Thiện.
Tô Lạc Lạc nhìn cô gái trong tấm ảnh thực sự giống ngũ quan của cô như đúc, ngay cả con mắt đều giống nhau, thực sự quá giống.
Cái mũi Tô Lạc Lạc chua chua, đến cùng ba mẹ ruột của cô là ai? Bây giờ mẹ của cô đã qua đời, chân tướng năm đó không còn có người thứ hai biết.
Tô Lạc Lạc đem IPAD để ở một bên, cô dự định không đi chú ý Thiện Oánh người này nữa, dáng dấp chắc chỉ là trùng hợp thôi!
Nhất định là trùng hợp, bây giờ không phải cũng có rất nhiều người giống minh tinh đấy sao? Những người kia khẳng định cũng sẽ không là anh chị em của minh tinh được, cho nên, cô không cần cố chấp tướng mạo của mình và Thiện Oánh tương tự nhau như thế.
Chương 199: Kì nghỉ
Ba ngày sau, với sự tràn ngập hy vọng của hai bé, họ đang chuẩn bị cho kỳ nghĩ dưỡng. Máy bay riêng của Long Dạ Tước đã sẵn sàng. Hai ngày qua, Tô Lạc Lạc đang thu dọn đồ đạc, vì muốn hai đứa con của họ cũng được hưởng thụ niềm vui khi đi du lịch, họ đã chuẩn bị hai chiếc va li nhỏ cho bọn nhỏ, và yêu cầu hai đứa gấp quần áo gọn gàng vào trong. Chuyến đi này sẽ kéo dài ít nhất nửa tháng hoặc có thể là một tháng. Dạ Tước chỉ cần bọn nhỏ thu dọn vài bộ quần áo là được, bởi vì khi đến nơi anh sẽ mua thêm quần áo mới cho bọn nhỏ.
Tô Lạc Lạc cũng chỉ mang cho mình vài bộ đồ và một chiếc va li nhỏ màu đỏ mận. Sau buổi sáng, cả gia đình cùng kéo va li rời khỏi nhà, hai đứa nhóc kéo hai chiếc va li nhỏ còn Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đều kéo hai chiếc va li loại vừa.
Chuyến đi du lịch của gia đình Long Dạ Tước có hẳn tám vệ sĩ riêng và một nhóm bốn chiếc ô tô màu đen hộ tống đến sân bay. Sau khi kiểm tra an ninh xong, Tô Lạc Lạc đi xe đưa đón của sân bay đến sân bay tư nhân của gia đình. Cô nhìn chiếc máy bay của gia đình và tỏ ra khá ngạc nhiên về nó. Cô nghĩ nó trông giống như một anh chàng nhỏ con nhưng cô có thể cảm nhận rằng anh chàng này không hề yếu đuối chút nào.
“Ba ơi, máy bay của ba trông to thật đó!” Long Tiểu Hình trầm trồ nói cùng với đôi mắt to tròn đen láy.
Long Dạ Tước nhìn nụ cười ngạc nhiên của bọn trẻ cùng với lòng tràn đầy trắc ẩn. Anh tự trách bản thân rằng, đáng lẽ ra anh phải chăm sóc bọn nhỏ tốt hơn từ khi bọn nhỏ mới lọt lòng. Ngay lúc này, anh chỉ muốn cho chúng tất cả những gì mà mình có và để chúng lớn lên trong sự chăm sóc của anh.
Mặc dù anh biết nếu cưng chiều chúng quá tụi nhỏ sẽ trở nên hư hỏng, nhưng có lẽ là do anh đã không ở bên chúng từ khi còn nhỏ nên anh muốn bù đắp lại khoảng trống đó mà thôi!
“Đúng vậy, sau khi con đi du lịch về, ba sẽ tặng cho con chiếc máy bay này.” Long Dạ Tước nhẹ nhàng hôn lên má đứa con gái yêu dấu của anh.
“Vâng ạ!” Tô Tiểu Hinh gật đầu mừng rỡ và tiếp tục nhìn chằm chằm máy bay.
Bước lên máy bay, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn tìm cho mình một chiếc ghế và ngồi rất ngay ngắn. Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc thì ngồi đối diện hai đứa con của mình. Mười lăm phút sau, máy bay bắt đầu cất cánh. Lúc đầu, cô rất lo lắng cho tụi nhỏ. Cô sợ tụi nhỏ sẽ rất sợ hãi, nhưng cô lại rất ngạc nhiên khi thấy hai đứa con của cô đều vững vàng, thích thú và không tỏ ra bất kì sự sợ hãi hay lo lắng nào.
Khi máy bay đang bay trên bầu trời xanh rộng lớn. Những tiếp viên hàng không đã chuẩn bị sữa, bánh ngọt, búp bê và phim hoạt hình cũng như rất nhiều đồ chơi và game giải trí để tránh cho tụi nhỏ không bị nhàm chán trong suốt chuyến bay.
Tô Lạc Lạc có phần hơi ngại ngùng, bởi vì đây là lần đầu tiên cô và con của cô được đối xử chu đáo như vậy. Những cô tiếp viên xinh đẹp phục vụ rất tận tình và chu đáo, làm cho cô cảm thấy mình giống như đang tận hưởng tại một nhà hàng cao cấp.
Long Dạ Tước tận hưởng ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay cùng với nước ép trái cây tươi của Tô Lạc Lạc. Một lúc sau, từng món tráng miệng liên tiếp được dọn ra, Tô Lạc Lạc ăn thử vài miếng và luôn miệng tấm tắc khen ngon.
Long Tiểu Sâm đã mang theo bảng nối chữ rất thú vị. Đây cũng là lúc để kiểm tra chỉ số IQ của bản thân. Trong khi anh chàng nhỏ bé đang rất nghiêm túc vào trò chơi của mình thì Long Tiểu Hinh đang chải tóc và mặc váy cho búp bê, rồi lại quay sang nhìn anh trai của mình đang rất hăng say.
Long Dạ Tước nhìn hai đứa con yêu quý của mình bằng đôi mắt âu yếm. Tình yêu của của một người ba lộ ra trong mắt bất ngờ nở một nụ cười.
Tô Lạc Lạc ngồi bên cửa sổ. Cô nhìn những đám mây ngoài cửa sổ lướt qua như những cây kẹo bông mịn màng trắng xóa. Cùng với bầu trời xanh biếc, mặt trời và sông núi mờ ảo bên dưới giống như một bức tranh đa sắc khổng lồ.
Tô Lạc Lạc mải mê quan sát và khi cô đang chuẩn bị ngả người về phía sau thì đột nhiên cảm nhận được có một cánh tay đặt ở sau lưng mình, Tô Lạc Lạc khựng lại không dám dựa vào.
Long Dạ Tước liếc mắt nhìn cô, Tô Lạc Lạc xấu hổ cắn chặt môi. Ngay lúc này trên vai cô đang có một bàn tay chắc khỏe kéo cô. Tô Lạc Lạc lập tức ngã vào lòng của Long Dạ Tước. Cô cảm thấy ngượng ngùng nhưng cũng vô cùng ấm áp.
Cô vội vàng kiếm cớ quay sang xem tụi nhỏ và trông thấy tụi nhỏ đang mải mê chơi đồ chơi. Cô bình thản vươn vai thì ngay lúc đó Long Dạ Tước nhân cơ hội bất ngờ hôn cô.
Tô Lạc Lạc giật mình đỏ mặt: “ Sao anh có thể làm việc này ngay cạnh tụi nhỏ vậy chứ?”. Cô không muốn trở thành người nhẹ dạ trước mặt tụi trẻ, cô liền quay ngoắt trừng mắt nhìn anh cảnh cáo.
Long Dạ Tước cười đùa tỏ vẻ thích thú, đối với anh mà nói anh cảm thấy kì nghỉ này có lẽ rất đáng mong đợi!
Chuyến bay kéo dài suốt mười một giờ đồng hồ. Sau khi ăn tối xong, hai đứa nhỏ lần lượt chìm vào giấc ngủ. Long Dạ Tước nhẹ nhàng bế tụi nhỏ sang chiếc ghế sô pha bằng phẳng bên cạnh, cẩn thận đắp chăn cho tụi nhỏ.
Tô Lạc Lạc cũng đã rất buồn ngủ, cô đang tận hưởng bầu trời đêm được một lúc. Mí mắt có chút nặng trĩu, vươn vai nằm xuống ghế. Khi cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ, thì một cánh tay mạnh mẽ đã nhanh chóng ôm lấy cô. Cô bất ngờ nằm gọn trong lồng ngực ấm áp.
Cô giật mình mở to hai mắt nhìn, Dạ Tước liền đặt ngón tay lên đôi môi đỏ mọng của cô và nhẹ nhàng nói: “Để yên cho anh ngủ!”
Tô Lạc Lạc lúc ấy cũng đã buồn ngủ nên không còn sức kháng cự lại. Cô cũng đã thiếp dần đi khi đang nằm gọn vào lồng ngực ấm áp của anh. Cùng lúc ấy, cô tiếp viên đem đến một tấm chăn mỏng và đắp cho cô. Long Dạ Tước không tài nào ngủ được vì ở bên cạnh anh có hai đứa con bé bỏng đã ngủ say, và Tô Lạc Lạc cũng ngủ rất ngon trong vòng tay của anh. Anh quan sát mọi thứ xung quanh anh một cách lặng lẽ và kiên định.
Khi Tô Lạc Lạc thức dậy thì hai đứa nhóc vẫn còn đang ngủ say. Đối với bọn họ mà nói, được ngủ ở một nơi thoải mái như vậy thì có thể ngủ suốt ngày không muốn dậy. Cho đến khi máy bay hạ cánh thì hai đứa nhỏ vẫn còn ngủ say và chưa muốn thức dậy.
Tô Lạc Lạc đã ngủ hơn một tiếng nhưng cô không thể nào ngủ sâu giấc được. Mỗi lần cô chợp mắt được một chút thì cô giật mình tỉnh dậy rất nhiều lần.
Lúc này, cô tiếp viên đi tới nhẹ giọng hỏi cô có vấn đề gì không. Thì Long Dạ Tước yêu cầu họ pha cho cô một tách trà nóng đồng thời pha cho anh một tách cà phê.
Một lúc sau, cô tiếp viên đi đến cùng với một tách trà thơm mùi hoa lài và cà phê nóng hổi. Tô Lạc Lạc đang nhâm nhi tách trà nóng cầm trên tay, tách trà tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Khoảng thời gian đó không gian trở nên yên tĩnh. Những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm gần cửa sổ, cầm một tách trà ấm tận hưởng khoảng trời đó làm cho cô có tâm trạng rất thoải mái.
Còn về phía Long Dạ Tước, anh cũng điềm tĩnh đến lạ thường. Khi cô nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh mắt anh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt cô tươi tắn, đáng yêu, đôi mi dài cong vút. Long Dạ Tước nhìn cô một cách u mê, anh nhìn những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt cô cùng với mái tóc dài đến thắt lưng. Long Dạ Tước không còn nhẫn nhịn nổi, anh đưa tay vén mái tóc dài xõa xuống đến mang tai làm lộ ra cái tai nhỏ xinh của cô. Long Dạ Tước bắt đầu cảm thấy khó chịu vì nhẫn nhịn nhìn cô và anh bắt đầu trêu chọc cô.
Khi Tô Lạc Lạc bị anh chọc ghẹo, tim cô đã trật nhịp tận hai lần. Lúc này, bầu không khí vô cùng tinh tế và lãng mạn. Không có tiếp viên, toàn bộ khoang vip của máy bay, chỉ có duy nhất hai người bọn họ và hai đứa trẻ đang ngủ say.
Long Dạ Tước lén nhìn chiếc cổ nhỏ nhắn của cô và tiếp đó lại lướt sang nhìn những đường nét thanh tú khác của cô. Ánh mắt cứ thế kéo dài xuống dưới cổ áo của cô. Nó gợi cảm đến nổi khiến anh phải nuốt nước bọt đến tận hai lần.
Chương 200:
Tô Lạc Lạc cảm nhận được ánh mắt rực lửa của anh đang nhìn mình. Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh cùng với bầu trời đêm sâu thẳm đến yên tĩnh. Điều đó làm cho cô bị thu hút bởi sự gợi cảm, khiến cho ánh mắt của cô không thể dời đi.
Cô đang chăm chú nhìn thì bỗng nhiên khuôn mặt điển trai của anh đột nhiên gần trong nháy mắt.
Sống mũi cao ấy gần sát đến mức có thể chạm vào mũi cô, hàng mi dày của anh lấp lánh như sao đêm khe khẽ che đi đôi mắt sâu thẳm như biển cả ấy.
Tô Lạc Lạc giật mình suy nghĩ: “Anh ấy đang định hôn mình sao? Không được, tụi nhỏ đang ngủ cạnh đây!”
Mặc dù cô chắc chắn rằng hai con heo con này sẽ không thức dậy, nhưng làm sao cô có thể …
Đang suy nghĩ miên man, cô bỗng nhiên ngửi thấy một hơi thở quyến rũ thoảng qua. Hơi thở nồng nặc mùi rượu vang và đôi môi mỏng ấm áp của anh đang lấp liếm một cách độc đoán.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, cô bắt đầu ngượng ngùng, đầu óc choáng váng, vội lấy tay đẩy vào anh ra. Cô gồng sức đẩy anh ra nhưng ngay lập tức lại bị anh siết chặt lại. Nụ hôn của anh quá độc đoán. Chi phối hết mọi thứ, cô đã không thể nào kháng cự lại được ngoài chấp nhận nụ hôn của anh dưới bầu trời đêm yên tĩnh này.
Điều đáng ghét nhất là cô không thể từ chối và nếu như cô đánh thức hai đứa nhỏ thì hình tượng của cô sẽ bị hủy hoại.
Nụ hôn của Long Dạ Tước rất sâu và hống hách nhưng lại lộ ra vẻ dịu dàng khó cưỡng. Đầu óc Tô Lạc Lạc say mê và bối rối, bất giác lại nghĩ ra những câu hỏi đa nghi.
Anh nói rằng anh chưa bao giờ chiếm đoạt thân xác của bất kì người phụ nữ nào trước đây nhưng sao anh lại học được kỹ thuật hôn thành thạo này ở đâu cơ chứ? Anh nhất định đã hôn rất nhiều phụ nữ. Chắc hẳn anh đang nói dối.
Tô Lạc Lạc đột nhiên không muốn anh hôn mình nữa chỉ vì những suy nghĩ trong đầu cô, cô lập tức đẩy mạnh anh ra nhưng anh không hề bị lay chuyển. Anh luồn tay qua những kẽ tóc của cô rồi ôm lấy đầu cô một cách nhẹ nhàng và nụ hôn càng ngày càng sâu đậm hơn.
Tô Lạc Lạc cuống cuồng nhưng lại đắm chìm vào nụ hôn ấy.
Cô thực sự không hiểu nổi bản thân mình, rõ ràng là cô nên ghét nó! Nhưng tại sao tim cô lại đập nhanh đến loạn nhịp, như thể cô rất thích nụ hôn này?
Thậm chí cả cái đó!
Không được như thế!
Cô thừa nhận rằng ngoài sự bướng bỉnh thì anh không có bất kì khuyết điểm nào, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn thích anh!
Trong đầu Tô Lạc Lạc ngập tràn những suy nghĩ. Cô quên mất là mình đang bị hôn. Môi dưới của cô đã bị cắn nát, cô nhìn anh bằng ánh mắt đau đớn. Cô mơ màng nghĩ rằng mình sắp bị anh ấy cắn chết. Tại sao? Tại sao lại cắn cô?
Bởi vì môi dưới bị anh cắn, Tô Lạc Lạc giận dữ đẩy anh ra một lần nữa nhưng Long Dạ Tước vẫn không không nhúc nhích. Thay vào đó, anh lại tiếp tục dùng tay mình ôm chặt lấy cô áp sát mặt anh lên vầng trán mịn màng của cô. Và cô vẫn bị mắc kẹt trong vòng tay rộng lớn đó. Đôi mắt dần tuyệt vọng, hơi thở của anh càng dồn dập hơn.
“Có đau không?” Dạ Tước khẽ hỏi.
“Tại sao anh lại cắn em?” Tô Lạc Lạc hỏi anh với giọng run rẩy.
“Ai bảo em không nghiêm túc hôn? Khi hôn anh, trong đầu em lại nghĩ đến những người đàn ông khác?” Long Dạ Tước nhăn nhó. Anh nhẹ nhàng nhìn vào người con gái mình đang hôn. Đó là điều mà một người đàn ông rất khó chịu khi thấy người con gái mình yêu đang suy nghĩ về người đàn ông khác ngoài mình.
Tô Lạc Lạc bật cười khi nghe anh vừa nói vừa tỏ ra ghen tuông khó chịu, cô nheo mắt nói: “Em muốn hỏi anh một điều. Anh đã hôn bao nhiêu người phụ nữ để có thể đạt đến trình độ hôn điêu luyện đến như vậy?”
Long Dạ Tước ấp úng không thể giải thích và nghĩ rằng người phụ nữ này lại có thể dám khiển trách anh.
“Ngoại trừ em ra, anh chưa từng hôn bất cứ người phụ nữ nào khác.” Lòng Dạ Tước ghé sát vào đôi tai nhỏ xinh của cô trả lời.
Tô Lạc Lạc không tin và nhìn anh bằng đôi mắt to híp lại một cách ngờ vực: “Ai mà thèm tin?”
Sắc mặt Long Dạ Tước trở nên u ám khó chịu, anh tức giận nhéo nhẹ cằm của cô và ghé sát mặt cô trầm giọng nói: “Đừng có nghi ngờ anh.”
Tô Lạc Lạc nhìn vẻ mặt kiên định của anh, cô cảm thấy chuyện cô hỏi anh thật là một chuyện vô nghĩa. Cô trầm mặc không nói.
Điều này khiến cho Lòng Dạ Tước càng thêm khó chịu. Anh nghĩ rằng nếu cô không nói gì thì có nghĩa là cô vẫn đang nghi ngờ anh, anh nheo mắt nhìn về phía cô nói: “Em vẫn không tin anh?”
Tô Lạc Lạc thản nhiên nói: “Em không hứng thú với những chuyện trong quá khứ.”
Long Dạ Tước nắm lấy tay cô siết chặt. Tô Lạc Lạc đau nhói ngẩng đầu nhìn anh. Long Dạ Tước nhếch môi nói: “Từ đầu đến cuối, người phụ nữ duy nhất anh hôn là em. Kỹ năng hôn của anh tốt vì em đủ ngọt ngào để khiến cho anh nghiện hôn em. ”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc đỏ bừng ngượng ngùng trong giây lát. Lời nói ấy khiến trái tim cô rung động, cô phải gục mặt xuống và nói: “Em tin anh.”
Vẻ mặt Long Dạ Tước tỏ ra hài lòng nhìn cô rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô chơi đùa, những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cô. Tô Lạc Lạc ngồi yên lặng mặc cho anh đang chơi đùa bàn tay của cô.
Vốn dĩ cô không muốn bị chèn ép, chơi đùa như thế. Nhưng Long Dạ Tước vẫn cứ giữ chặt lấy cô, ánh trăng từ ngoài cửa sổ tràn vào chiếu thẳng vào khuôn mặt điển trai và quyến rũ ấy. Dù biết gương mặt này đẹp đến nhường nào nhưng cô vẫn không khỏi ngạc nhiên khi nhìn vào gương mặt nọ.
Tô Lạc Lạc cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang chơi đùa với bàn tay nhỏ nhắn của cô. Đôi bàn tay mảnh khảnh và sạch sẽ, lâu lâu lại quấn lấy cô, vuốt ve lòng bàn tay cô. Nó khiến cho trái tim của Tô Lạc Lạc lại loạn nhịp.
Cô biết rằng cơ thể mình đang bị tê liệt một cách kỳ lạ và khuôn mặt cô đỏ bừng dưới ánh trăng huyền ảo.
Tô Lạc Lạc băn khoăn không biết anh muốn chơi đùa với bàn tay của cô đến khi nào. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Ngay lúc đó, nữ tiếp viên nhẹ nhàng gõ cửa, cô giật mình rút tay lại và quay đầu ra ngoài cửa sổ tránh nhìn mặt anh.
Khuôn mặt điển trai của Long Dạ Tước bị ánh sáng lấp lánh ngoài cửa sổ che lấp. Khoảnh khắc đó giống như một thiên thần vậy. Đến nỗi ngay cả nữ tiếp viên vừa đi vào cũng đã chết lặng vài giây.
Tuy nhiên, nữ tiếp viên hàng không cũng là một người rất nhanh nhạy khi liếc nhìn sang gương mặt đỏ bừng của Tô Lạc Lạc rồi lại nhìn vào ánh mắt tràn đầy hài lòng của Long Dạ Tước. Có vẻ như có chuyện gì đó đã xảy ra đó.
Cô tiếp viên nhẹ nhàng đi tới hỏi hai người bọn họ muốn uống gì rồi nhìn hai đứa nhỏ thay đổi tư thế và ngủ ngon lành.
“Một tiếng nữa chúng ta sẽ đến sân bay. Anh Long, anh có muốn đánh thức tụi nhỏ không?”
Long Dạ Tước liếc mắt: “Để tụi nhỏ ngủ thêm một lát nữa.”
“Vâng!”
Cô tiếp viên pha thêm nước cho họ rồi hóm hỉnh rời đi. Tô Lạc Lạc cầm cốc uống một ngụm rồi định để lại trên bàn thì anh liền lấy cốc nước cô vừa uống đưa lên miệng thản nhiên uống.
Tô Lạc Lạc có chút xấu hổ, anh l đang làm cái gì vậy?
Mười phút sau, khi ánh nắng ban mai chiếu sáng khắp khoang phòng thì tụi nhỏ mới bắt đầu mơ màng thức giấc. Nhưng khi vừa nghe nói sắp xuống máy bay thì trở nên rất phấn khích. Nữ tiếp viên chuẩn bị nước cho tụi trẻ lau mặt và vệ sinh răng miệng xong. Và chuẩn bị xuống máy bay tận hưởng bữa sáng tuyệt vời ở một vùng đất xa lạ.
Tô Lạc Lạc mệt mỏi, cô nghĩ việc đầu tiên cô cần phải làm sau khi đến Dao Yi là ngủ một giấc thật ngon.
Trước đó, Long Dạ Tước đã ký hợp đồng với toàn bộ hòn đảo này mười ngày trước. Chỉ để chuẩn bị cho gia đình anh du lịch trong thời gian tới.