Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện
Chương 371 Thiệu Thu Bị Điên
Ngồi trong văn phòng ở đồn công an, Lâm Bằng đang đặt bút viết tường trình lại toàn bộ sự việc có liên quan.
Lâm Bằng biết chuyện này có liên quan đến nguyên nhân tử vong của con gái, ông ấy cũng không hề giấu diếm chuyện Lâm Mộng Di từng đẩy Tống Liên dẫn đến đứa con trong bụng của Sở Trạch Hiên mất đi.
Cảnh sát lập tức ghi chép mối liên quan giữa hai sự việc này.
“Sau đó, con gái của ông gọi điện thoại về nói rằng cô ấy sẽ về nhà sao?” Cảnh sát tra hỏi.
“Đúng vậy, con bé gọi điện thoại cho vợ của tôi bảo rằng con bé sẽ lập tức về nhà ngay.
Vợ của tôi còn nói lúc đó con gái của tôi rất sợ hãi.”
“Quả thật là khủng khiếp nếu cô ấy không sợ gây ra chuyện này! Trước đây, con gái của ông có phạm qua tội danh gì không?” Cảnh sát hỏi kỹ hơn.
Lâm Bằng lập tức lau nước mắt, lắc đầu nói: ”Tuy rằng tính tình của con gái tôi không tốt, nhưng trên đời này ngoại trừ gây ra chuyện ngu ngốc này thì con bé cũng không gây ra bất kỳ chuyện trái với lương tâm.”
“Được rồi, chúng tôi sẽ gọi Sở Trạch Hiên đến để lấy lời khai, cũng đồng thời điều tra vụ án vì sao con gái của ông lại lên ngọn núi và ai đã giết cô ấy.”
Lâm Bằng bước ra khỏi phòng lấy lời khai, Lâm Thiển Hạ lập tức chào đón ông ấy, cô vươn tay ra đỡ ông ấy: “Ba, thế nào, đã ghi lời khai xong rồi sao?”
Lâm Bằng gật đầu, có chút mệt mỏi nói: “Bây giờ cũng chỉ có ba mới có thể ghi lời khai.
Vốn dĩ Tiểu Thu không thể cho lời khai một cách bình thường được nữa, bà ấy đã bị điên thật rồi.”
“Cháu nghe nhân viên bệnh viện nói rằng bác ấy vừa chạy đến phòng chứa xác và nằng nặc muốn mang thi thể của Lâm Mộng Di về nhà.” Quyền Quân Lâm nói.
“Cái gì? Bà ấy vẫn không chịu thừa nhận Mộng Di đã chết rồi sao? Đi, chúng ta đến bệnh viện ngay.” Lâm Bằng lập tức rất tức giận.
Lâm Thiển Hạ cũng rất lo lắng cho cơ thể của ba mình, vội vàng tiến lên đỡ ông ấy bước ra ngoài cửa.
Quyền Quân Lâm lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện, vừa vào đến cửa thì bọn họ đã nghe thấy tiếng khóc của Thiệu Thu đang ngồi trong sảnh lớn, bà ta vừa khóc vừa mắng: “Các người trả con gái lại cho tôi.
Đây là bệnh viện gì thế này! Đó là con của tôi mà… trả lại cho tôi.
Nếu không thì tôi sẽ kiện các người, chồng của tôi có là tiền, tôi không sợ sẽ không kiện các người phá sản.”
Lúc này, trông Thiệu Thu tóc tai bù xù, nào còn giống dáng vẻ của một bà chủ giàu có mà giống hệt một bà điên.
Lâm Bằng lập tức bước tới, nửa kéo nửa đỡ lấy bà ta: “Tiểu Thu, về nhà với anh đi.”
“Anh Bằng, bọn họ còn chưa trả Mộng Di cho em.” Thiệu Thu khóc hu hu lên.
Lâm Thiển Hạ trông thấy dáng vẻ này của bà ta, cô đành phải lên tiếng khuyên một câu: “Con gái của dì đã qua đời rồi, dì phải chấp nhận sự thật này đi.”
Thiệu Thu trông thấy Lâm Thiển Hạ, lập tức đưa tay chỉ vào mặt cô ấy nói: “Vì sao năm đó người gả cho tên khốn kia không phải cô chứ? Mà lại là con gái của tôi? Con gái của tôi đã gánh chịu những gì mà đáng ra cô phải chịu.
Bây giờ con bé đã chết rồi, có phải cô đang cảm thấy vui vẻ không?”
Sau khi Lâm Thiển Hạ nghe xong, cô tức giận đến mức nghẹt thở, Lâm Bằng cũng đang mắng Thiệu Thu, Quyền Quân Lâm lập tức ôm Lâm Thiển Hạ sang một bên, nhỏ giọng an ủi: “Đừng nghe lời bà ấy, bà ấy phát điên rồi.”
Lâm Thiển Hạ vòng tay qua ôm lấy anh.
Bây giờ, cô cảm thấy thực sự vô cùng may mắn vì đã gặp gỡ được anh, bởi vì nhờ có anh mà cả cuộc sống của cô đều được cứu rỗi.
Quyền Quân Lâm cũng cúi đầu hôn nhẹ lên tóc của cô: “Anh đưa em về trước, sau đó anh sẽ cử trợ lý đến làm việc cho ba em.”
“Không cần, em không sao.
Cho dù bây giờ bà ta có nói gì đi nữa thì em cũng sẽ không quan tâm.” Lâm Thiển Hạ hít thở sâu một hơi để bình tĩnh lại tâm trạng.
Thiệu Thu là thực sự phát điên rồi, bà ta vừa khóc vừa gào la ở đó, rồi bỗng nhiên bà ta hét to rằng Lâm Mộng Di chưa chết, chỉ là cô ta đang ngủ thiếp đi mà thôi.
Lâm Bằng hi vọng bác sĩ có thể giúp Thiệu Thu một chút, nhưng bác sĩ đề nghị nên đưa bà ta đến khám ở khoa tâm thần.
Lâm Bằng đành phải nói với Lâm Thiển Hạ đang ở bên cạnh: “Thiển Hạ, ba đưa bà ấy về nhà trước.
Hai con cũng nên về nhà đi!”
Lâm Bằng gọi trợ lý tiến đến, cùng kéo Thiệu Thu về phía cửa bệnh viện rồi chở đi.
Một lát sau, Quyền Quân Lâm cũng đưa Lâm Thiển Hạ về nhà.
Ở nhà họ Sở, sau khi Sở Trạch Hiên trở về nhà trong đêm đó, anh ta luôn nhốt mình ở trong phòng.
Người nhà họ Sở đều cho là anh ta đang khổ sở vì đã mất đi đứa con trai, nhưng Sở Trạch Hiên đang lo lắng cái chết của Lâm Mộng Di sẽ tìm ra bằng chứng buộc tội ở trên đầu mình.
Dù sao thì anh ta cũng là người đáng ngờ nhất.
Đúng lúc này, cửa nhà họ Sở bị gõ, bà Sở nhìn thoáng qua, liền đưa tay mở ra: “Xin hỏi các người tìm ai?”
“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát phá án, xin hỏi Sở Trạch Hiên có ở nhà không?”
“Trạch Hiên nhà tôi phạm tội gì sao?” Bà Sở lập tức sợ hãi.
“Là con dâu trước của bà, Lâm Mộng Di đã bị sát hại vào tối hôm qua.
Chúng tôi chỉ đến triệu tập con trai của bà đến lấy lời khai mà thôi.”
“Cái gì? Lâm Mộng Di chết rồi sao? Cô ta chết như thế nào?” Vẻ mặt lạnh lùng của bà Sở vốn không hề quan tâm đến cái chết của Lâm Mộng Di.
“Cô ấy đã bị người khác bóp cổ đến chết.”
Ở cửa phòng trên lầu, Sở Trạch Hiên chỉ nghe thấy giọng nói của cảnh sát.
Giờ phút này, anh ta nắm chặt lấy nắm đấm, trong lòng vẫn không thể tránh khỏi mà có chút hốt hoảng.
Tuy nhiên, trong những năm qua anh ta cũng làm không ít những chuyện tàn ác, cho nên anh ta trau dồi cho mình một vẻ bình tĩnh đầy thành thạo và tinh vi.
Anh ta vừa bước xuống lầu vừa nói với bà Sở đang đứng ở cửa: “Mẹ, để các đồng chí cảnh sát vào nhà đi.
Đối với việc triệu tập ghi nhận lời khai thì tôi sẵn sàng phối hợp.”
Một nhân viên cảnh sát dẫn đầu bước vào nhà, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh đang bước xuống lầu của Sở Trạch Hiên, vẻ mặt anh ta không thay đổi hỏi một câu: “Xin lỗi ngài Sở, chúng tôi chỉ cần anh cung cấp thông tin hoạt động của mình trong khoảng thời gian từ bảy giờ tối hôm qua đến buổi sáng hôm nay là được rồi.”
“Chắc mọi người đã biết chuyện tôi vừa mất đi đứa con trai còn đang trong bụng mẹ, tâm trạng của tôi trở nên cực kỳ tồi tệ, cho nên tôi đi ra ngoài uống rượu một mình.” Lúc này, Sở Trạch Hiên cũng giả vờ bày ra một vẻ mặt đau khổ.
“Vậy anh có gặp qua vợ cũ là Lâm Mộng Di hay không?”
“Kể từ sau khi tôi ly hôn với cô ta, tôi chưa từng hỏi đến những chuyện có liên quan đến cô ta nữa.”
“Theo chúng tôi được biết, cái chết của con trai anh là do chính tay Lâm Mộng Di gây ra.
Anh có tức giận khi nghe thấy điều này hay không?”
“Tất nhiên tôi đã rất tức giận.
Tôi cũng từng nghĩ tới việc đi tìm cô ấy, nhưng tôi cũng biết trước kia tôi đã có lỗi với cô ấy nên tôi đành phải cắn răng chịu đựng mà thôi.” Sở Trạch Hiên đỡ trán, tỏ vẻ rất mệt mỏi.
Bà Sở ở bên cạnh rất ngạc nhiên khi nghe con trai nói những này, bà ta biết rằng con trai của mình chưa bao giờ hối hận vì đã đá Lâm Mộng Di.
Chẳng lẽ cái chết lần này của Lâm Mộng Di thực sự có liên quan đến con trai bà ta hay sao?
Tất nhiên, bà Sở sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, mà bà ta chỉ chen vào một câu: “Vậy thì Lâm Mộng Di kia cũng thực sự quá ác độc.
Cô ta gả vào nhà họ Sở chúng tôi, chúng tôi cung cấp đồ ăn thức uống ngon lành cho cô ta.
Làm sao ngờ được sau khi ly hôn, vậy mà cô ta lại hãm hại cháu trai của tôi như thế.”
“Có nhân chứng nào chứng minh cho anh ở nơi uống rượu tối hôm qua không?” Cảnh sát lại hỏi Sở Trạch Hiên một câu.
Sở Trạch Hiên lắc đầu: “Lúc tâm trạng không tốt, tôi chỉ muốn ở một mình.”
“Nói cách khác, anh không có nhân chứng để làm chứng đúng không?” Cảnh sát ghi chép trong biên bản.
Sở Trạch Hiên lập tức giả vờ tò mò hỏi: “Vợ cũ của tôi chết như thế nào? Có phải cô ấy tự sát bởi vì cắn rứt lương tâm hay không?”
Cảnh sát nhìn anh ta, cực kỳ nhiệt tình trả lời anh ta: “Trải qua điều tra, chúng tôi cho rằng Lâm Mộng Di bị sát hại, cô ấy bị người khác bóp cổ đến mức ngạt thở mà chết.”
Sở Trạch Hiên âm thầm toát mồ hôi lạnh, bây giờ anh ta đang cảm thấy cực kỳ hối hận.
Vì sao lúc ấy anh ta không khóa xe của cô ta lại, đẩy cả người và xe xuống vách núi kia trong lúc cô ta vẫn còn sống chứ?.