Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện
Chương 200
Tô Lạc Lạc cảm nhận được ánh mắt rực lửa của anh đang nhìn mình.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh cùng với bầu trời đêm sâu thẳm đến yên tĩnh.
Điều đó làm cho cô bị thu hút bởi sự gợi cảm, khiến cho ánh mắt của cô không thể dời đi.
Cô đang chăm chú nhìn thì bỗng nhiên khuôn mặt điển trai của anh đột nhiên gần trong nháy mắt.
Sống mũi cao ấy gần sát đến mức có thể chạm vào mũi cô, hàng mi dày của anh lấp lánh như sao đêm khe khẽ che đi đôi mắt sâu thẳm như biển cả ấy.
Tô Lạc Lạc giật mình suy nghĩ: “Anh ấy đang định hôn mình sao? Không được, tụi nhỏ đang ngủ cạnh đây!”
Mặc dù cô chắc chắn rằng hai con heo con này sẽ không thức dậy, nhưng làm sao cô có thể …
Đang suy nghĩ miên man, cô bỗng nhiên ngửi thấy một hơi thở quyến rũ thoảng qua.
Hơi thở nồng nặc mùi rượu vang và đôi môi mỏng ấm áp của anh đang lấp liếm một cách độc đoán.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, cô bắt đầu ngượng ngùng, đầu óc choáng váng, vội lấy tay đẩy vào anh ra.
Cô gồng sức đẩy anh ra nhưng ngay lập tức lại bị anh siết chặt lại.
Nụ hôn của anh quá độc đoán.
Chi phối hết mọi thứ, cô đã không thể nào kháng cự lại được ngoài chấp nhận nụ hôn của anh dưới bầu trời đêm yên tĩnh này.
Điều đáng ghét nhất là cô không thể từ chối và nếu như cô đánh thức hai đứa nhỏ thì hình tượng của cô sẽ bị hủy hoại.
Nụ hôn của Long Dạ Tước rất sâu và hống hách nhưng lại lộ ra vẻ dịu dàng khó cưỡng.
Đầu óc Tô Lạc Lạc say mê và bối rối, bất giác lại nghĩ ra những câu hỏi đa nghi.
Anh nói rằng anh chưa bao giờ chiếm đoạt thân xác của bất kì người phụ nữ nào trước đây nhưng sao anh lại học được kỹ thuật hôn thành thạo này ở đâu cơ chứ? Anh nhất định đã hôn rất nhiều phụ nữ.
Chắc hẳn anh đang nói dối.
Tô Lạc Lạc đột nhiên không muốn anh hôn mình nữa chỉ vì những suy nghĩ trong đầu cô, cô lập tức đẩy mạnh anh ra nhưng anh không hề bị lay chuyển.
Anh luồn tay qua những kẽ tóc của cô rồi ôm lấy đầu cô một cách nhẹ nhàng và nụ hôn càng ngày càng sâu đậm hơn.
Tô Lạc Lạc cuống cuồng nhưng lại đắm chìm vào nụ hôn ấy.
Cô thực sự không hiểu nổi bản thân mình, rõ ràng là cô nên ghét nó! Nhưng tại sao tim cô lại đập nhanh đến loạn nhịp, như thể cô rất thích nụ hôn này?
Thậm chí cả cái đó!
Không được như thế!
Cô thừa nhận rằng ngoài sự bướng bỉnh thì anh không có bất kì khuyết điểm nào, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn thích anh!
Trong đầu Tô Lạc Lạc ngập tràn những suy nghĩ.
Cô quên mất là mình đang bị hôn.
Môi dưới của cô đã bị cắn nát, cô nhìn anh bằng ánh mắt đau đớn.
Cô mơ màng nghĩ rằng mình sắp bị anh ấy cắn chết.
Tại sao? Tại sao lại cắn cô?
Bởi vì môi dưới bị anh cắn, Tô Lạc Lạc giận dữ đẩy anh ra một lần nữa nhưng Long Dạ Tước vẫn không không nhúc nhích.
Thay vào đó, anh lại tiếp tục dùng tay mình ôm chặt lấy cô áp sát mặt anh lên vầng trán mịn màng của cô.
Và cô vẫn bị mắc kẹt trong vòng tay rộng lớn đó.
Đôi mắt dần tuyệt vọng, hơi thở của anh càng dồn dập hơn.
“Có đau không?” Dạ Tước khẽ hỏi.
“Tại sao anh lại cắn em?” Tô Lạc Lạc hỏi anh với giọng run rẩy.
“Ai bảo em không nghiêm túc hôn? Khi hôn anh, trong đầu em lại nghĩ đến những người đàn ông khác?” Long Dạ Tước nhăn nhó.
Anh nhẹ nhàng nhìn vào người con gái mình đang hôn.
Đó là điều mà một người đàn ông rất khó chịu khi thấy người con gái mình yêu đang suy nghĩ về người đàn ông khác ngoài mình.
Tô Lạc Lạc bật cười khi nghe anh vừa nói vừa tỏ ra ghen tuông khó chịu, cô nheo mắt nói: “Em muốn hỏi anh một điều.
Anh đã hôn bao nhiêu người phụ nữ để có thể đạt đến trình độ hôn điêu luyện đến như vậy?”
Long Dạ Tước ấp úng không thể giải thích và nghĩ rằng người phụ nữ này lại có thể dám khiển trách anh.
“Ngoại trừ em ra, anh chưa từng hôn bất cứ người phụ nữ nào khác.” Lòng Dạ Tước ghé sát vào đôi tai nhỏ xinh của cô trả lời.
Tô Lạc Lạc không tin và nhìn anh bằng đôi mắt to híp lại một cách ngờ vực: “Ai mà thèm tin?”
Sắc mặt Long Dạ Tước trở nên u ám khó chịu, anh tức giận nhéo nhẹ cằm của cô và ghé sát mặt cô trầm giọng nói: “Đừng có nghi ngờ anh.”
Tô Lạc Lạc nhìn vẻ mặt kiên định của anh, cô cảm thấy chuyện cô hỏi anh thật là một chuyện vô nghĩa.
Cô trầm mặc không nói.
Điều này khiến cho Lòng Dạ Tước càng thêm khó chịu.
Anh nghĩ rằng nếu cô không nói gì thì có nghĩa là cô vẫn đang nghi ngờ anh, anh nheo mắt nhìn về phía cô nói: “Em vẫn không tin anh?”
Tô Lạc Lạc thản nhiên nói: “Em không hứng thú với những chuyện trong quá khứ.”
Long Dạ Tước nắm lấy tay cô siết chặt.
Tô Lạc Lạc đau nhói ngẩng đầu nhìn anh.
Long Dạ Tước nhếch môi nói: “Từ đầu đến cuối, người phụ nữ duy nhất anh hôn là em.
Kỹ năng hôn của anh tốt vì em đủ ngọt ngào để khiến cho anh nghiện hôn em.
”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc đỏ bừng ngượng ngùng trong giây lát.
Lời nói ấy khiến trái tim cô rung động, cô phải gục mặt xuống và nói: “Em tin anh.”
Vẻ mặt Long Dạ Tước tỏ ra hài lòng nhìn cô rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô chơi đùa, những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cô.
Tô Lạc Lạc ngồi yên lặng mặc cho anh đang chơi đùa bàn tay của cô.
Vốn dĩ cô không muốn bị chèn ép, chơi đùa như thế.
Nhưng Long Dạ Tước vẫn cứ giữ chặt lấy cô, ánh trăng từ ngoài cửa sổ tràn vào chiếu thẳng vào khuôn mặt điển trai và quyến rũ ấy.
Dù biết gương mặt này đẹp đến nhường nào nhưng cô vẫn không khỏi ngạc nhiên khi nhìn vào gương mặt nọ.
Tô Lạc Lạc cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang chơi đùa với bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Đôi bàn tay mảnh khảnh và sạch sẽ, lâu lâu lại quấn lấy cô, vuốt ve lòng bàn tay cô.
Nó khiến cho trái tim của Tô Lạc Lạc lại loạn nhịp.
Cô biết rằng cơ thể mình đang bị tê liệt một cách kỳ lạ và khuôn mặt cô đỏ bừng dưới ánh trăng huyền ảo.
Tô Lạc Lạc băn khoăn không biết anh muốn chơi đùa với bàn tay của cô đến khi nào.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Ngay lúc đó, nữ tiếp viên nhẹ nhàng gõ cửa, cô giật mình rút tay lại và quay đầu ra ngoài cửa sổ tránh nhìn mặt anh.
Khuôn mặt điển trai của Long Dạ Tước bị ánh sáng lấp lánh ngoài cửa sổ che lấp.
Khoảnh khắc đó giống như một thiên thần vậy.
Đến nỗi ngay cả nữ tiếp viên vừa đi vào cũng đã chết lặng vài giây.
Tuy nhiên, nữ tiếp viên hàng không cũng là một người rất nhanh nhạy khi liếc nhìn sang gương mặt đỏ bừng của Tô Lạc Lạc rồi lại nhìn vào ánh mắt tràn đầy hài lòng của Long Dạ Tước.
Có vẻ như có chuyện gì đó đã xảy ra đó.
Cô tiếp viên nhẹ nhàng đi tới hỏi hai người bọn họ muốn uống gì rồi nhìn hai đứa nhỏ thay đổi tư thế và ngủ ngon lành.
“Một tiếng nữa chúng ta sẽ đến sân bay.
Anh Long, anh có muốn đánh thức tụi nhỏ không?”
Long Dạ Tước liếc mắt: “Để tụi nhỏ ngủ thêm một lát nữa.”
“Vâng!”
Cô tiếp viên pha thêm nước cho họ rồi hóm hỉnh rời đi.
Tô Lạc Lạc cầm cốc uống một ngụm rồi định để lại trên bàn thì anh liền lấy cốc nước cô vừa uống đưa lên miệng thản nhiên uống.
Tô Lạc Lạc có chút xấu hổ, anh l đang làm cái gì vậy?
Mười phút sau, khi ánh nắng ban mai chiếu sáng khắp khoang phòng thì tụi nhỏ mới bắt đầu mơ màng thức giấc.
Nhưng khi vừa nghe nói sắp xuống máy bay thì trở nên rất phấn khích.
Nữ tiếp viên chuẩn bị nước cho tụi trẻ lau mặt và vệ sinh răng miệng xong.
Và chuẩn bị xuống máy bay tận hưởng bữa sáng tuyệt vời ở một vùng đất xa lạ.
Tô Lạc Lạc mệt mỏi, cô nghĩ việc đầu tiên cô cần phải làm sau khi đến Dao Yi là ngủ một giấc thật ngon.
Trước đó, Long Dạ Tước đã ký hợp đồng với toàn bộ hòn đảo này mười ngày trước.
Chỉ để chuẩn bị cho gia đình anh du lịch trong thời gian tới..