Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện
Chương 147 Người Ba Cặn Bã Tìm Đến Cửa
Rốt cuộc Tô Vũ Phỉ cũng tìm được thân ảnh của Tô Lạc Lạc ở bên trong tiệc đứng, nhìn thấy cảnh cô và Long Dạ Tước tình cảm lãng mạn ngồi trên ghế, dưới tay áo cô ta khẽ nắm chặt bàn tay, oán hận gặm nhấm lòng cô ta.
Bây giờ cô ta chỉ cần xác định Tô Lạc Lạc có xuất hiện ở đây là được, thời gian kế tiếp cô ta tự có biện pháp.
Tô Vũ Phỉ đã tham gia không ít các buổi tiệc như thế này tự nhiên cũng biết có nhiều người đến đây là có mục đích, mà những người đàn ông có vẻ ngoài hào nhoáng thực chất mục đích cuối cùng của bọn họ ngoài trừ lợi nhuận ra còn có phụ nữ trong buổi tiệc.
Cho nên, bình thường ở bên trong buổi tiệc đều sẽ có sắp xếp phòng nghỉ hoặc sảnh nghỉ ngơi, cô ta chỉ cần đưa Tô Lạc Lạc đến một trong những căn phòng đó thì tự nhiên sẽ có đàn ông săn tìm mỹ nữ đi vào, đến lúc đó, Tô Lạc Lạc bị tác dụng của thuốc khống chế cũng sẽ khao khát mà leo lên như một con chó cái đói.
Lúc Tô Vũ Phỉ đang muốn rời đi thì đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng tuấn tú khác, cô ta có hơi giật mình, Dạ Trạch Hạo cũng ở đây sao?
Nhớ tới người đàn ông trước kia cô ta đã từng rung động, bây giờ ngồi đối diện anh là một nữ minh tinh gợi cảm, trong lòng cô ta thực sự không thoải mái, Tô Vũ Phỉ đối với yêu cầu ngoại hình của đàn ông vô cùng cao.
Người giống như Lâm Phi, tuy là trong nhà có tiền nhưng tướng mạo của anh ta làm cho cô ta cảm thấy hết khẩu vị, cho nên cuối cùng Tô Vũ Phỉ vẫn là thích giàu có cao ráo đẹp trai.
Ví dụ như Long Dạ Tước, ví dụ như Dạ Trạch Hạo.
Hai người bọn họ có một số điểm tương tự nhau nhưng tính cách thì khác biệt, tuy nhiên khuôn mặt của bọn họ lại có nhiều điểm giống nhau đến kinh ngạc.
Tô Vũ Phỉ quay trở lại sảnh tiệc, đợi Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đi ra đây cô ta lại tìm cơ hội.
Không lâu sau, vợ chồng Tô Vĩ Khâm cũng tới, loại tiệc từ thiện thế này tuy rằng phải tốn chút ít tiền nhưng ở đây có thể gặp được những người mà bình thường không thể kết bạn nổi, cho nên rất nhiều người đều tình nguyện bỏ ra một mớ tiền đổ vào tiệc từ thiện cũng thuận lợi kết giao bạn bè rộng rãi trong buổi tiệc, tìm cơ hội làm ăn.
Buổi tiệc buffet của tối nay vô cùng ngon miệng nhưng mà Tô Lạc Lạc cảm thấy bản thân không thể ăn tiếp nổi nữa rồi, nếu như tiếp tục ăn nữa thì phần bụng sẽ phình ra mất.
Cô ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng rồi nhìn sang người đàn ông phía đối diện, đã hơn hai mươi phút rồi, hình như anh vẫn chưa ăn cái gì cả.
“Sao anh không ăn đi!”
“Tôi không thích ăn đồ ở đây.
” Long Dạ Tước nhấp một ngụm rượu đỏ, ưu nhã thưởng thức, buông ly xuống nói: “Chúng ta đi đến đại sảnh đi! Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.
”
Đúng lúc này, mọi người trong nhà ăn cũng vội vã đi về phía đại sảnh, lúc Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đang đi về phía đại sảnh thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc mà Dạ Trạch Hạo cũng đang nhìn cô, hai người đứng cách nhau vài mét, mắt nhìn chằm chằm đối phương.
“Anh cũng đến rồi à?” Tô Lạc Lạc cất tiếng trước.
Đôi mắt đen của Long Dạ Tước lạnh lùng nhìn Dạ Trạch Hạo, môi mỏng mím chặt như lưỡi dao sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng.
Mà ánh mắt của Dạ Trạch Hạo cũng nâng lên, dùng ánh mắt lạnh lùng như cũ nhìn chằm chằm vào anh, bốn phía xung quanh hai người đàn ông đẹp trai hoàn mỹ như có những thanh kiếm vô hình đang đung đưa.
Tô Lạc Lạc đứng chính giữa bọn bọ, cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác ngột ngạt khó hít thở, hơi thở của cô có chút không thông.
Tô Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay to lớn ngạo nghễ ôm lấy eo cô, vừa bị ôm, Tô Lạc Lạc liền cảm thấy có chút bị nghẹn, bị Long Dạ Tước mang đi cách xa Dạ Trạch Hạo.
Tô Lạc Lạc có chút chật vật bị Long Dạ Tước ôm đến dưới cây cột La Mã, anh có chút tức giận đè cô lên cây cột: “Em đừng quên tối nay em là bạn gái đồng hành đi cùng anh đấy, anh không cho phép em cùng người đàn ông khác mắt đi mày lại.
”
Tô Lạc Lạc cau mày phản bác lại: “Em chỉ chào hỏi với bạn bè mà thôi.
”
Toàn thân Long Dạ Tước toát ra khí thế áp bức, anh nghiêng người áp sát vào nói: “Chào hỏi cũng không được.
”
Hai tay Tô Lạc Lạc rũ xuống bên người, lúc này cô không khỏi tức giận, tay nắm chặt thành quyền: “Anh đừng có độc tài như thế có được không!”
“Anh độc tài như thế nào? Tối nay em nên ngoan ngoãn ở cạnh anh.
Nếu anh thấy em nói thêm một lời nào nữa với người đàn ông kia thì tối nay em đừng hòng mong nghĩ đến chuyện tốt.
”
“Hừ! Vậy anh có thể làm gì?”
“Anh sẽ để bọn nhỏ ở nhà ba mẹ anh, đồng thời cũng cho em nhận thức được người đàn ông như anh có thể làm được gì!” Lời nói cuối cùng của Long Dạ Tước vô cùng mờ ám áp vào tai cô nói.
Toàn thânTô Lạc Lạc nổi lên một trận lạnh giá, tất nhiên cô biết anh đang ám chỉ điều gì, đêm hôm đó vào năm năm trước như một cơn ác mộng cứ lởn vởn trong tâm trí cô, cô thề rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ để đàn ông đụng vào người cô nữa.
Tô Lạc Lạc tuy rằng tức giận nhưng không dám nói, sự uy hiếp của Long Dạ Tước có tác dụng rồi.
Tuy nhiên một màn này bị Tô Vũ Phỉ ở cách đó không xa nhìn thấy, cô ta tuy rằng không nghe rõ ràng bọn họ đang nói gì nhưng có thể trông thấy Long Dạ Tước tư thế mờ ám ôm Tô Lạc Lạc khóa chặt vào trên cây cột La Mã, trong mắt cô ta hai người dường như đang tán tỉnh.
Tô Vũ Phỉ tức giận đến mức móng tay đều ghim cả vào lòng bàn tay, năm năm nay số lần cô ta và Long Dạ Tước nói chuyện với nhau đếm trên đầu ngón tay, mà bây giờ Tô Lạc Lạc lại có mị lực đến mức có thể hấp dẫn được Long Dạ Tước công khai ân ái tình cảm với cô, có thể thấy được lúc bình thường hai người sinh hoạt cùng nhau cô dùng không ít công phu nhỉ.
Nói không chừng bây giờ mỗi đêm cô đều chủ động bò lên giường của Long Dạ Tước vậy!
Tô Vũ Phỉ đố kị đến mức sắp không thở nổi nữa.
“Anh Long, ngài thị trưởng mời anh qua đó một chuyện.
” Một vị quản lí đi đến nói với Long Dạ Tước.
Ánh mắt Long Dạ Tước nặng nề rơi vào trên người Tô Lạc Lạc: “Anh qua đó xem thử, em ngoan ngoãn ở chỗ này đừng đi lung tung nhé.
”
“Em biết rồi.
” Tô Lạc Lạc có chút tức giận cắn môi trả lời.
Long Dạ Tước đi theo người quản lí đó rồi Tô Lạc Lạc mới dám thở phào một hơi, cầm một ly rượu từ người phục vụ bên cạnh, mà đúng lúc này bên cạnh cô đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp ra vẻ ôn hòa: “Lạc Lạc.
”
Toàn thân Tô Lạc Lạc rùng mình một chút, mặc dù cô không đáp lại cũng biết được người vừa gọi tên cô phía sau lưng là ai.
Thân thể Tô Lạc Lạc cứng đờ không động đậy, cũng không quay đầu lại nhìn ông ta.
“Lạc Lạc, ba có thể tâm sự cùng con không?” Giọng Tô Vĩ Khâm nghe có vẻ rất ôn nhu và hiền lành.
Tô Lạc Lạc hít sâu, quay đầu, nhìn chằm chằm cái người gọi là ba: “Thật xin lỗi, tôi và ông không có gì để nói cả.
”
“Năm đó ba không phải thực sự cố ý muốn vứt bỏ mẹ con con, là ba có nỗi khổ tâm riêng…” Tô Vĩ Khâm nói bản thân thành một người thâm tình.
Tô Lạc Lạc cười lạnh một tiếng: “Nếu như ông đã không cần tôi thì đáng lẽ năm đó ông không nên sinh ra tôi, nếu ông đã sinh ra tôi lại vứt bỏ tôi vậy thì xin ông đời này hãy cách xa tôi một chút.
”
Sắc mặt Tô Vĩ Khâm hơi thay đổi, nhìn đứa con gái này có chút kinh ngạc, ông có hơi giật mình, tại sao Tô Lạc Lạc lớn lên lại không giống mẹ của mình năm đó? Tuy đều là một dạng xinh đẹp nhưng mẹ của cô lại có vẻ ôn nhu mềm yếu, mà Tô Lạc Lạc trước mắt này ánh mắt vừa tức giận vừa lạnh lùng, hoàn toàn không có bóng dáng của mẹ cô.
.