Người Cầm Quyền
Chương 211: Ăn mừng
Muốn trừng trị gã ta, bất cứ lúc nào cũng có cơ hội, nhàn rỗi không có việc gì hay sao mà phải cố ý gây khó dễ gã.Chuyện mà hiện tại Hàn Đông đang suy nghĩ, chính là triển khai công tác như thế nào cho tốt, đây mới là chuyện hắn phải làm.Hơn nữa, chỉ cần Lư Kim Nguyên thành thật mà làm tốt việc mình dặn dò, chuyện trước kia, Hàn Đông cũng lười so đo nhiều như vậy.Thân ở trong quan trường, khẳng định gặp phải rất nhiều người tương tự. Nếu mình cứ nhất nhất hao tâm tổn trí ghi hận trong đầu, vậy chẳng phải là mệt chết sao.Còn thời gian nửa giờ, Hàn Đông suy nghĩ một chút, liền đi ra hành lang, đi về phía văn phòng của Thẩm Tòng Phi.Nhìn thấy Hàn Đông đi tới, thư ký của Thẩm Tòng Phi nói:- Phó chủ tịch huyện Hàn, ngài tới à.Hàn Đông gật gật đầu, hỏi:- Phó chủ tịch huyện Thẩm có ở đây không?Trịnh Vĩnh Trung vội vàng gật đầu nói:- Phó chủ tịch huyện Thẩm đang ở bên trong.Lúc này Thẩm Tòng Phi ở bên trong đã nghe thấy Hàn Đông và Trịnh Vĩnh Trung nói chuyện, bước nhanh đi ra nói:- Phó chủ tịch huyện Hàn, làm sao ngài lại đích thân tới vậy, có chuyện gì gọi điện thoại thẳng cho tôi là được rồi.Hàn Đông cười cười nói:- Văn phòng tôi đang quét tước, tôi liền tới đây ngồi đại một chút.Thẩm Tòng Phi mời Hàn Đông ngồi xuống ở khu bàn trà tiếp khách trước, sau đó nói:- Tiểu Trịnh, đem trà Long Tỉnh mà tôi cất kỹ ra, pha mời Phó chủ tịch huyện Hàn uống...Hàn Đông ha hả cười nói:- Xem ra Phó chủ tịch huyện Thẩm có thứ tốt đây.Rất nhanh, Trịnh Vĩnh Trung liền pha một ly trà tiến vào. Hàn Đông bưng lên ngửi một chút, một mùi thơm ngát truyền vào mũi, quả thật là trà Long Tỉnh không sai. Hẳn là phải xếp vào hàng thượng phẩm trong các loại trà Minh Tiền Long Tỉnh.Hàn Đông cảm thán nói,- Quả nhiên là trà ngon. Búp trà Minh Tiền Long Tỉnh như vậy không dễ dàng uống được đâu.Thẩm Tòng Phi cười nói:- Phó chủ tịch huyện Hàn thích uống Long Tỉnh à, đúng lúc tôi đang có nhiều một chút. Đợi lát nữa đưa ngài mang về.Hàn Đông cười nói:- Tôi sẽ không khách sáo với Phó chủ tịch huyện Thẩm đâu.Hàn Đông cũng chú ý, cách xưng hô của Thẩm Tòng Phi đối với mình đã thay đổi. Trước kia gọi thẳng 'anh', còn hiện tại lại xưng hô 'ngài'.Trong lòng cảm thán một hồi, người vẫn là như cũ, chẳng qua địa vị thay đổi, cho nên thái độ đã phát sinh thay đổi.Nếu Thẩm Tòng Phi đã thể hiện thiện ý, mình tự nhiên cũng phải đáp lại mới được.- Phó chủ tịch huyện Thẩm, tôi vừa mới vào Ủy ban nhân dân huyện, còn chưa quen thuộc với cách làm việc, rất nhiều phương diện, về sau còn phải xin Phó chủ tịch huyện Thẩm chỉ giáo nhiều hơn rồi.Lời nói của Hàn Đông có vẻ vô cùng thành khẩn.Có thể làm tốt quan hệ với Thẩm Tòng Phi, dù xét theo phương diện nào, cũng là có lợi đối với công tác sau này và cho sự phát triển của bản thân.- Phó chủ tịch huyện Hàn, ngài quá khiêm tốn rồi.Thẩm Tòng Phi cũng cười nói,- Phó chủ tịch huyện Hàn tuy rằng thời gian đến huyện Phú Nghĩa công tác chưa dài, nhưng đã làm ra thành tích. Cũng không phải là người bình thường có thể làm được. Trong công tác về sau, Phó chủ tịch huyện Hàn có chuyện gì liền chỉ bảo một tiếng, tôi cam đoan toàn lực ứng phó thật tốt.Tuy rằng lời nói của Thẩm Tòng Phi nghe có vẻ rất thành khẩn, nhưng Hàn Đông cũng hiểu được, anh ta vẫn đang thăm dò ý tứ của mình, cười cười nói:- Phó chủ tịch huyện Thẩm. Tôi nói những lời tâm huyết này, dù sao thời gian công tác của tôi cũng không lâu lắm, bởi vậy rất nhiều chuyện chưa trải qua, cho nên hy vọng Phó chủ tịch huyện Thẩm có thể chỉ giáo nhiều.Thẩm Tòng Phi nhìn Hàn Đông, rít hai hơi thuốc, mỉm cười,- Phó chủ tịch huyện Hàn yên tâm đi, về sau tôi sẽ tận lực phối hợp với công tác của Phó chủ tịch huyện Hàn, không biết Phó chủ tịch huyện Hàn chuẩn bị bắt tay từ phương diện nào vậy?Nếu Hàn Đông rõ ràng muốn thỉnh giáo, Thẩm Tòng Phi cũng sẽ không từ chối nữa. Bằng không liền có vẻ làm kiêu quá mức.Hai người hiện tại đều là hết sức gắn kết quan hệ song phương. Vốn sau lần trước cùng nhau ăn cơm, quan hệ dần dần gần lại. Những khúc mắc trước kia, trên cơ bản cũng không còn là vấn đề.Nhưng lần này Hàn Đông bỗng nhiên lướt qua Thẩm Tòng Phi lên làm ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, khiến trong lòng hai người đều ít nhiều cảm thấy xấu hổ một chút.Trải qua một phen thăm dò vừa rồi, hai người cũng đều hiểu được, đối phương đều vẫn muốn hết sức duy trì quan hệ hợp tác.Bởi vậy, hai người bọn họ coi như là ăn nhịp với nhau.Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, nói:- Ừm, tôi vừa mới nhậm chức, tôi chuẩn bị dành khoảng một tuần, phân công quản lý các phòng ban lại một lần. Trước để cho quen thuộc với tình hình, sau này mà nói, phương hướng công tác của tôi, vẫn chủ yếu là xây dựng tốt mặt kinh tế. Hiện tại là đầu năm, vẫn là kinh tế nắm giữ ấn soái, bất kể làm gì, không phát triển được kinh tế thì hết thảy đều không tốt.Thẩm Tòng Phi gật gật đầu, nói:- Ý nghĩ của Phó chủ tịch huyện Hàn rất rõ ràng, cũng khả thi. Trên thực tế, làm chuyện gì, đều cần người đi chấp hành. Cho nên đi làm quen các phòng ban trước, tìm hiểu tình hình. Về sau sử dụng người mới có thể thuận buồm xuôi gió được. Những phòng ban mà Phó chủ tịch huyện Hàn được phân công quản lý, đều rất quan trọng, ủy ban Kế hoạch, phòng Nhân sự, phòng Tài chính, phòng Công an, phòng Đất đai, phòng Giao thông, phòng Tín ngưỡng, phòng Dân chính, phòng Tư pháp, phòng Việc làm, phòng Thông tin Đối ngoại. Công tác của những phòng ban này đều liên quan tới nhiều mặt, không chiếm được thuận lợi về mặt nhân sự, khi làm công tác sẽ phải vất vả nhiều.hHàn Đông hiểu được ý của Thẩm Tòng Phi. Mấy phòng ban mà mình quản lý quả thật vô cùng quan trọng, nhưng còn có một điểm. Chỗ này vốn dĩ là Hàn Văn Học được phân công quản lý, lãnh đạo phòng ban, ngoại trừ cá biệt có người từ bên ngoài vào thì trên cơ bản đều là người của Hàn Văn Học.Mà Hàn Văn Học là người của Chủ tịch huyện Phương Trung, lần này mình ngang nhiên nhảy vào, nhóm lãnh đạo phòng ban này, cũng không nhất định sẽ nể mặt mình.sCho nên, Thẩm Tòng Phi mới nhắc nhở mình, phải chiếm được thuận lợi về mặt quan hệ nhân sự. Nói cách khác, đến lúc đó rất nhiều công tác đều không được chấp hành, vậy nửa bước cũng khó mà đi được.- Phải, Phó chủ tịch huyện Thẩm nhắc nhở rất đúng, xem ra tôi còn phải tốn nhiều công sức về phương diện này mới được.Hàn Đông gật đầu nói. Mình được phân công quản lý phải đến mười phòng ban quan trọng, đề cập tới khá nhiều mặt, xem ra phải tốn công sức thu phục mấy người đó rồi.Thẩm Tòng Phi cười cười, nói:- Phó chủ tịch huyện Hàn. Tôi cho rằng dưới tình huống nhất thiết, có liên quan đến việc nhân sự, nên nặng tay, hay nhẹ tay, tôi tin tưởng Huyện ủy cũng sẽ ủng hộ công tác của chúng ta thôi.vHàn Đông cũng mỉm cười. Tình trạng hiện tại, nếu mình thật sự muốn đề xuất thay đổi một số nhân vật số một của các phòng ban, khẳng định không phải vấn đề khó.Từ lúc mình gia nhập, phe của Hoàng Văn Vận liền chiếm ưu thế tuyệt đối ở hội nghị thường vụ. Trong vấn đề nhân sự, trên cơ bản có thể đè đầu Phương Trung được.Phe của Hoàng Văn Vận vốn có Phó bí thư Phùng Chấn Hoa, ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện Thẩm Tòng Phi, Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Hùng Chính Lâm, chiếm bốn phiếu trong các ủy viên thường vụ.Hiện tại Hàn Đông gia nhập, lại khiến Trưởng ban Chỉ huy quân sự vốn dĩ ở phe trung lập, cũng sẽ đi theo thái độ của Hàn Đông.Nói cách khác, chỉ cần vấn đề do Hàn Đông đề xuất, trên cơ bản có thể đạt được bảy phiếu.Còn phe của Chủ tịch huyện Phương Trung, chỉ có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Vương Tiến Quý, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Nghĩa Phương và Bí thư Đảng ủy Công an Liêu Khai Vân, tổng cộng mới có bốn phiếu.Cho dù xuất phát từ một số suy xét, có đôi khi Phùng Chấn Hoa không nhất định đồng ý với đề nghị của Hàn Đông, nhưng cũng không thay đổi được đại cục.Cho nên, Hàn Đông cũng không lo lắng lắm chuyện nhóm lãnh đạo phòng ban này không nghe lời.Không nghe lời sao, tôi sẽ đổi anh ngay.Đương nhiên, thay đổi người, chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm. Chỉ cần có thể điều động được bọn làm công tác cho tốt, Hàn Đông cũng không đến mức gây chiến...Dù sao, đoàn kết đồng chí, duy trì ổn định, cũng là một trong những nhân tố quan trọng để thử thách một cán bộ.Nói chuyện tán gẫu với Thẩm Tòng Phi một lúc, Hàn Đông xem đồng hồ, đứng lên nói:- Ừ, đã tan tầm rồi, tôi phải về chơi với em họ tôi đây. Cảm ơn Phó chủ tịch huyện Thẩm đã chỉ điểm, có thời gian chúng ta ra ngoài uống vài chén.Thẩm Tòng Phi cũng đứng lên, cười nói:- Được, khi Phó chủ tịch huyện Hàn rảnh liền đi uống cùng nhau.Nhớ tới ngày đó Hàn Đông mới uống được ba bốn chén rượu, kết quả liền mặt đỏ tai hồng, nói cũng không nói nổi, chỉ sợ là người có tửu lượng thấp nhất trong các cán bộ chính phủ ở huyện Phú Nghĩa.Xem ra thật sự là con người không bao giờ được toàn vẹn cả. Thẩm Tòng Phi trong lòng cảm thán một hồi.Hai người đi ra bên ngoài, thư ký của Thẩm Tòng Phi là Trịnh Vĩnh Trung sớm đã chuẩn bị xong xuôi túi trà đưa cho Thẩm Tòng Phi. Thẩm Tòng Phi tiếp nhận rồi đưa vào tay Hàn Đông, cười nói:- Tôi cũng không hứng thú lắm với uống trà, trà tốt hay trà dở cũng không phân biệt được. Nếu Phó chủ tịch huyện Hàn thích, vậy cầm lấy từ từ uống nhé.
Tác giả :
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu