Người Cá Ở Biển Forever
Chương 16: Em đang xấu hổ sao? Cô bé?
Câu hỏi đó đã làm bại lộ hành vi chủ nhân của nó, nhưng hắn có vẻ chẳng quan tâm đến điều này.
Sự bất ngờ này làm một khoảng biển nhỏ rơi vào im lặng: nhóc Dylan hẳn là bị kinh ngạc khi Alroy bỗng nhiên lên tiếng, mà mấy con người cũng sắp phát điên rồi.
“Ý của tên đó là gì?” nghiên cứu viên thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Giai điệu bình thản đến kì lạ làm mọi người không thể hiểu người thích nghe lén của biển Forever này là chỉ thuận miệng hỏi thôi, hay là muốn có được câu trả lời, nếu như là vế sau … Velen đỡ mạn thuyền để cơ thể đỡ bị mất thăng bằng.
“Tại sao không phải thật thì lại tốt?”, cái câu hỏi này chứa quá nhiều thông tin. Lúc Velen nghe thấy nó gần như nháy mắt lại nhớ đến cuộc họp tối qua.
“Không phải là bị bọn họ đoán trúng ấy chứ …” tiếng Alroy ở rất gần, nhưng những suy nghĩ phức tạp làm Velen không thể đoán được hướng âm thanh truyền tới. Anh nhìn nhóc người cá, mong nhận được sự gợi ý.
Dylan quả thật đã tìm được hướng của âm thanh, còn quay sang hướng đó.
Velen trông theo tầm mắt của nhóc: cách đó không xa, sóng biển đang rì rào một cách mãnh liệt.
Có một bóng đen ở đó.
Động tác của hắn thật tĩnh lặng, dễ dàng bị bỏ qua: nhưng khi hắn lao lên mặt nước, ánh mặt trời và nước biển đều tạc ra đường cong hoàn hảo cho hắn.
Alroy, vị chủ nhân của biển Forever này như ánh dương, dễ dàngthu hút ánh nhìn của mọi người.
Hình ảnh của hắn rõ ràng đến như thế, thậm chí toàn bộ đảo nhân tạo của biển Forever cũng chưa bao giờ tiếp xúc với hắn trong khoảng cách gần thế này, nhưng mấy nghiên cứu viên ở đây lại không thể quan sát rõ ràng hình dáng của hắn.
Alroy đang theo dõi bọn họ — cặp mắt màu xám mà nhóc Dylan từng nhắc tới ấy đang nhìn những kẻ không được chào đón ở vùng biển này.
Ánh mắt như hóa thành thực thể. Không ai dám lên tiếng, cảm giác áp bách vô cùng làm mọi người im lặng theo bản năng.
“Bùm!”
Trong sự yên tĩnh ấy, Dylan đột nhiên đập đuôi.
Nhóc như mới kịp phản ứng lại, gượng mặt vốn đã hơi ửng lên giờ đã đỏ bừng: “Anh lại đi nghe trộm!”
Tiếng trách móc của nhóc con rung lên vì xấu hổ, nhưng người bị mắng lại không có dấu hiệu gì của hối lỗi. Con ngươi của Alroy chuyển động, dừng lại trên người Dylan.
Nhóc người cá co người xuống nước, nhưng không có ý trốn ánh nhìn của Alroy.
“Em muốn rời đi sao?” chủ nhân của biển Forever lại ngâm nga, giai điệu của hắn vẫn bình thản như cũ, vấn đề được hỏi lại đầy khó hiểu.
Dylan hoài nghi nhìn hắn, một lát sau mới nhướng mày hỏi lại: “Anh đang đuổi em đi sao?”
“Không …” Alroy phủ định, nhưng cũng không hát nốt giai điệu ấy. Người cá trưởng thành tuấn tú ấy như đang cảm thấy do dự điều gì đó, thái độ đầy vi diệu ấy làm không khí thả lỏng hơn rất nhiều.
“Anh muốn nói cái gì?”
Dylan bắt đầu thấy bực mình, nhóc đập mạnh cái đuôi, nhưng bởi vì cơ thể khó chịu, hành động trút giận này cũng không kéo dài.
Alroy rõ là cảm nhận được sự thúc giục và bực mình của nhóc người cá, rất nhanh, hắn hát ra câu hỏi mới: “Em đến biển của ta, lại không muốn có tình yêu của ta ư?”
“Hả?” Vẻ mặt của nhóc người cá đầy hoang mang.
Tầm mắt của Alroy dời đi, không nhìn Dylan nữa: “Em muốn trở thành bạn đời của ta, lại không muốn có tình yêu của ta …” trong tiếng ca lẫn cả sự thở than: “Em muốn mang con đi sao?”
“…”
Dylan chớp chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn nghiên cứu viên của mình.
“Chú có hiểu anh ta đang nói gì không?” nhóc con hỏi con người như thế.
Velen quả quyết lắc đầu.
Laptop đã phiên dịch lại tiếng ca của Alroy, nhưng mà, kết quả nhận được nhìn thế nào cũng không hề ổn. Sự hoài ngờ và rối loạn làm mấy nghiên cứu viên tạm quên đi áp lực từ Alroy, sau khi xác nhận được công cụ vẫn bình thường, bọn họ bắt đầu phân tích ý của Alroy.
“Nhóc Dylan muốn trở thành bạn đời của tên đó bao giờ?” “Tới bây giờ không phải tên đó cứ bám theo nhóc con sao?” “Alroy đang nghĩ cái quái gì vậy?” “Hắn nhắc tới “con”? Quái, con ở đâu ra thế?”
Cuộc thảo luận không đầu không đuôi làm mọi người chẳng có chút đầu mối nào.
Dylan cũng thấy thật mông lung.
Phản ứng của nhóc người cá đầy bất ngờ làm Alroy nhíu mi.
“Em mong chúng ta trở thành bạn đời.” tiết tấu của Alroy chậm lại, điều này làm tiếng ca của hắn càng thêm trầm thấp: “Và ta đã đồng ý rồi.”
“Tôi không có!” Dylan lập tức phản bác, giai điệu vì kích động mà cao vút lên: “Tôi chỉ hỏi ta có thể trở thành bạn hay không thôi!”
“Cái đó và cái này có khác nhau sao?”Alroy cười khẽ — đó cũng không phải cười nhạo, mà trái lại, nó chưa sự bất đắc dĩ và bao dung. Tâm tình của Alroy có vẻ rất tốt, tiếng ca cũng nhẹ nhàng hơn: “Em đang xấu hổ sao? Cô bé?”
“Cái gì … Hả?!” mấy nghiên cứu viên hét lên.
Mà trong tiếng kêu sợ hãi đó, Dylan rất, rất tức giận đập đuôi.
“Tôi không phải cô bé!” nhóc nhìn người cá trưởng thành đối diện, cái đuôi đập xuống tạo thành cột nước khổng lồ.
Không cần phải nghi vấn nữa, Velen và các đồng nghiệp đã nhận ra vấn đề: “Alroy hiểu nhầm giới tính của Dylan, mà vấn đề có vẻ đã rất lớn.
“Tôi thấy, chúng ta cần phải giải thích với Alroy, gỡ bỏ hiểu lầm …”
Đồng nghiệp còn chưa kịp nói xong, chủ nhân trầm lặng của biển Forever bắt đầu chuyển động.
Tốc độ của hắn quá nhanh, trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn đã vọt tới bên cạnh Dylan. Nhóc người cá theo bản năng chìm xuống dươi nước nhưng lại bị đối phương cầm lấy cánh tay kéo vào ngực.
“Dylan!” Velen cố bơi tới chỗ nhóc người cá đang bị giữ lấy.
Alroy không quan tâm hành động của con người, hắn dễ dàng giữ chặt đồng loại của mình, một tay sờ xuống phần dưới của nhóc người cá.
Bên dưới cảu người cá có khe sinh sản giống cá voi. Khe hở nhỏ bé này được vảy mềm bao bọc, bâỏ vệ bộ phận sinh dục trong đó.
Ngón tay của Alroy nhanh chóng mò tới phần vảy cá khác biệt ấy. Dylan liều mạng vung đuôi, cố tránh thoát, nhưng đuôi của Alroy quấn chặt lấy nhóc, sự giãy dụa của nhóc con trước đồng loại trưởng thành không có mấy tác dụng.
Sóng siêu âm của người cá không thể tấn công đồng loại, nhóc người cá sau khi không thể công kích bằng tất cả các sóng siêu âm, cuối cùng hoảng sợ thét lên.
Ý đồ của Alroy rất rõ ràng, hắn muốn xác nhận giới tính của Dylan, thậm chí ngón tay của hắn đã mò vào cái khe hở đó.
— nhưng mà, hắn dừng lại.
Dylan còn đang thét lên, giọng nói chưa bị vỡ giọng dần nức nở.
Alroy rút tay về, bỏ sự kiềm chế với nhóc người cá.
“Ta không muốn làm em khóc.” Hắn nhẹ nhàng hát ra một khúc ca dỗ dành: “Xin lỗi. Đừng khóc mà.”
HẾT CHƯƠNG 16.
Sự bất ngờ này làm một khoảng biển nhỏ rơi vào im lặng: nhóc Dylan hẳn là bị kinh ngạc khi Alroy bỗng nhiên lên tiếng, mà mấy con người cũng sắp phát điên rồi.
“Ý của tên đó là gì?” nghiên cứu viên thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Giai điệu bình thản đến kì lạ làm mọi người không thể hiểu người thích nghe lén của biển Forever này là chỉ thuận miệng hỏi thôi, hay là muốn có được câu trả lời, nếu như là vế sau … Velen đỡ mạn thuyền để cơ thể đỡ bị mất thăng bằng.
“Tại sao không phải thật thì lại tốt?”, cái câu hỏi này chứa quá nhiều thông tin. Lúc Velen nghe thấy nó gần như nháy mắt lại nhớ đến cuộc họp tối qua.
“Không phải là bị bọn họ đoán trúng ấy chứ …” tiếng Alroy ở rất gần, nhưng những suy nghĩ phức tạp làm Velen không thể đoán được hướng âm thanh truyền tới. Anh nhìn nhóc người cá, mong nhận được sự gợi ý.
Dylan quả thật đã tìm được hướng của âm thanh, còn quay sang hướng đó.
Velen trông theo tầm mắt của nhóc: cách đó không xa, sóng biển đang rì rào một cách mãnh liệt.
Có một bóng đen ở đó.
Động tác của hắn thật tĩnh lặng, dễ dàng bị bỏ qua: nhưng khi hắn lao lên mặt nước, ánh mặt trời và nước biển đều tạc ra đường cong hoàn hảo cho hắn.
Alroy, vị chủ nhân của biển Forever này như ánh dương, dễ dàngthu hút ánh nhìn của mọi người.
Hình ảnh của hắn rõ ràng đến như thế, thậm chí toàn bộ đảo nhân tạo của biển Forever cũng chưa bao giờ tiếp xúc với hắn trong khoảng cách gần thế này, nhưng mấy nghiên cứu viên ở đây lại không thể quan sát rõ ràng hình dáng của hắn.
Alroy đang theo dõi bọn họ — cặp mắt màu xám mà nhóc Dylan từng nhắc tới ấy đang nhìn những kẻ không được chào đón ở vùng biển này.
Ánh mắt như hóa thành thực thể. Không ai dám lên tiếng, cảm giác áp bách vô cùng làm mọi người im lặng theo bản năng.
“Bùm!”
Trong sự yên tĩnh ấy, Dylan đột nhiên đập đuôi.
Nhóc như mới kịp phản ứng lại, gượng mặt vốn đã hơi ửng lên giờ đã đỏ bừng: “Anh lại đi nghe trộm!”
Tiếng trách móc của nhóc con rung lên vì xấu hổ, nhưng người bị mắng lại không có dấu hiệu gì của hối lỗi. Con ngươi của Alroy chuyển động, dừng lại trên người Dylan.
Nhóc người cá co người xuống nước, nhưng không có ý trốn ánh nhìn của Alroy.
“Em muốn rời đi sao?” chủ nhân của biển Forever lại ngâm nga, giai điệu của hắn vẫn bình thản như cũ, vấn đề được hỏi lại đầy khó hiểu.
Dylan hoài nghi nhìn hắn, một lát sau mới nhướng mày hỏi lại: “Anh đang đuổi em đi sao?”
“Không …” Alroy phủ định, nhưng cũng không hát nốt giai điệu ấy. Người cá trưởng thành tuấn tú ấy như đang cảm thấy do dự điều gì đó, thái độ đầy vi diệu ấy làm không khí thả lỏng hơn rất nhiều.
“Anh muốn nói cái gì?”
Dylan bắt đầu thấy bực mình, nhóc đập mạnh cái đuôi, nhưng bởi vì cơ thể khó chịu, hành động trút giận này cũng không kéo dài.
Alroy rõ là cảm nhận được sự thúc giục và bực mình của nhóc người cá, rất nhanh, hắn hát ra câu hỏi mới: “Em đến biển của ta, lại không muốn có tình yêu của ta ư?”
“Hả?” Vẻ mặt của nhóc người cá đầy hoang mang.
Tầm mắt của Alroy dời đi, không nhìn Dylan nữa: “Em muốn trở thành bạn đời của ta, lại không muốn có tình yêu của ta …” trong tiếng ca lẫn cả sự thở than: “Em muốn mang con đi sao?”
“…”
Dylan chớp chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn nghiên cứu viên của mình.
“Chú có hiểu anh ta đang nói gì không?” nhóc con hỏi con người như thế.
Velen quả quyết lắc đầu.
Laptop đã phiên dịch lại tiếng ca của Alroy, nhưng mà, kết quả nhận được nhìn thế nào cũng không hề ổn. Sự hoài ngờ và rối loạn làm mấy nghiên cứu viên tạm quên đi áp lực từ Alroy, sau khi xác nhận được công cụ vẫn bình thường, bọn họ bắt đầu phân tích ý của Alroy.
“Nhóc Dylan muốn trở thành bạn đời của tên đó bao giờ?” “Tới bây giờ không phải tên đó cứ bám theo nhóc con sao?” “Alroy đang nghĩ cái quái gì vậy?” “Hắn nhắc tới “con”? Quái, con ở đâu ra thế?”
Cuộc thảo luận không đầu không đuôi làm mọi người chẳng có chút đầu mối nào.
Dylan cũng thấy thật mông lung.
Phản ứng của nhóc người cá đầy bất ngờ làm Alroy nhíu mi.
“Em mong chúng ta trở thành bạn đời.” tiết tấu của Alroy chậm lại, điều này làm tiếng ca của hắn càng thêm trầm thấp: “Và ta đã đồng ý rồi.”
“Tôi không có!” Dylan lập tức phản bác, giai điệu vì kích động mà cao vút lên: “Tôi chỉ hỏi ta có thể trở thành bạn hay không thôi!”
“Cái đó và cái này có khác nhau sao?”Alroy cười khẽ — đó cũng không phải cười nhạo, mà trái lại, nó chưa sự bất đắc dĩ và bao dung. Tâm tình của Alroy có vẻ rất tốt, tiếng ca cũng nhẹ nhàng hơn: “Em đang xấu hổ sao? Cô bé?”
“Cái gì … Hả?!” mấy nghiên cứu viên hét lên.
Mà trong tiếng kêu sợ hãi đó, Dylan rất, rất tức giận đập đuôi.
“Tôi không phải cô bé!” nhóc nhìn người cá trưởng thành đối diện, cái đuôi đập xuống tạo thành cột nước khổng lồ.
Không cần phải nghi vấn nữa, Velen và các đồng nghiệp đã nhận ra vấn đề: “Alroy hiểu nhầm giới tính của Dylan, mà vấn đề có vẻ đã rất lớn.
“Tôi thấy, chúng ta cần phải giải thích với Alroy, gỡ bỏ hiểu lầm …”
Đồng nghiệp còn chưa kịp nói xong, chủ nhân trầm lặng của biển Forever bắt đầu chuyển động.
Tốc độ của hắn quá nhanh, trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn đã vọt tới bên cạnh Dylan. Nhóc người cá theo bản năng chìm xuống dươi nước nhưng lại bị đối phương cầm lấy cánh tay kéo vào ngực.
“Dylan!” Velen cố bơi tới chỗ nhóc người cá đang bị giữ lấy.
Alroy không quan tâm hành động của con người, hắn dễ dàng giữ chặt đồng loại của mình, một tay sờ xuống phần dưới của nhóc người cá.
Bên dưới cảu người cá có khe sinh sản giống cá voi. Khe hở nhỏ bé này được vảy mềm bao bọc, bâỏ vệ bộ phận sinh dục trong đó.
Ngón tay của Alroy nhanh chóng mò tới phần vảy cá khác biệt ấy. Dylan liều mạng vung đuôi, cố tránh thoát, nhưng đuôi của Alroy quấn chặt lấy nhóc, sự giãy dụa của nhóc con trước đồng loại trưởng thành không có mấy tác dụng.
Sóng siêu âm của người cá không thể tấn công đồng loại, nhóc người cá sau khi không thể công kích bằng tất cả các sóng siêu âm, cuối cùng hoảng sợ thét lên.
Ý đồ của Alroy rất rõ ràng, hắn muốn xác nhận giới tính của Dylan, thậm chí ngón tay của hắn đã mò vào cái khe hở đó.
— nhưng mà, hắn dừng lại.
Dylan còn đang thét lên, giọng nói chưa bị vỡ giọng dần nức nở.
Alroy rút tay về, bỏ sự kiềm chế với nhóc người cá.
“Ta không muốn làm em khóc.” Hắn nhẹ nhàng hát ra một khúc ca dỗ dành: “Xin lỗi. Đừng khóc mà.”
HẾT CHƯƠNG 16.
Tác giả :
Chủng Tử