Người Bình Thường
Chương 35
Thời tiết rất đẹp, vì vẫn còn đang trong mùa xuân nên ánh nắng bốn năm giờ chiếu rọi vào người cũng rất ấm áp, không hề nóng béc.
Thư Quân xuống xe trước rồi soi gương chiếu hậu sửa sang lại cà vạt một lúc. Tưởng Bác Sâm chống tay vào kính xe đỡ chống đầu nhìn cậu, “Chậc chậc” thở dài, nói: “Vợ anh đẹp trai quá đi mất.”
Thư Quân cười liếc hắn một cái rồi ngoắc ngoắc tay với Tưởng Bác Sâm. Hắn tiến đến gần sửa sang lại cổ áo một cái, lại hôn cái chụt lên môi cậu, lúc này mới đẩy cửa xuống xe.
Từ bãi đỗ xe đến nơi cần đến còn phải đi bộ gần mười phút. Dù lần đầu tiên đến đây, nhưng vì bảng hướng dẫn rất rõ ràng nên Thư Quân và Tưởng Bác Sâm cũng không cần đến bản đồ.
Hai người mới đi được vài bước thì Thư Quân đã nghe thấy có người gọi từ phía sau. Cậu quay đầu nhìn lại, hóa ra là bạn cùng phòng hồi học đại học. Họ cũng biết Tưởng Bác Sâm, ban đầu chỉ cảm thấy hai người này có quan hệ rất tốt, dù không học chung một nơi cũng thường xuyên đến thăm người kia. Sau đó mọi người dần cảm thấy không đúng, lão đại trong phòng từng hỏi qua một lần. Khi biết được quan hệ của hai người cậu ta cũng không nói ra, hai bạn khác trong phòng cũng không có thành kiến gì, chỉ có ý nghĩ “Quả nhiên là thế”. Anh em bình thường có ai rảnh rỗi lại nấu cháo điện thoại, vừa nhắc đến người kia thì cao hứng đến mức dường như cả thế giới là cả mùa xuân không?
Bây giờ thấy Thư Quân vẫn ở bên Tưởng Bác Sâm, lão đại cười trêu ghẹo trước: “Nhỏ tuổi nhất trong phòng lại thoát kiếp FA đầu tiên, mấy đứa bọn tớ vẫn cô đơn không biết dẫn theo ai đây này.”
Thư Quân cũng cười rồi nhìn Tưởng Bác Sâm: “Yên tâm, bọn tớ rất bảo vệ cẩu độc thân mà.”
“Ấy chà chua chết đi được, nói một câu còn phải liếc nhau cái đã, tớ chịu không nổi nữa rồi…”
Cả bốn người đều mặc khá nghiêm túc, ai nấy đều cao to chân dài như móc treo quần áo, khiến bao nhiêu ánh mắt kinh diễm đổ vào. Mấy người cười đùa vui vẻ đi vào nhà thờ, ở cửa đã sớm có một cậu bé mặc bộ vest nhỏ hỏi bi bô: “Chú tới tham dự lễ cưới của cậu cháu đúng không ạ?”
Mấy người cười bảo đúng rồi, cậu nhóc ngửa đầu nhìn một chút như đang do dự không biết chọn ai, cuối cùng lại giơ tay ra với Thư Quân, cười híp mí nói muốn dẫn mọi người vào. Mấy người còn lại liên tục trêu chọc nói cậu nhóc này quá mê trai đẹp rồi.
Mọi người cùng đi vào trong nhà thờ, lần lượt ngồi vào chỗ của mình. Thư Quân đánh giá ngôi nhà thờ cổ điển này, có mấy phần lạ lẫm. Cậu cũng từng tham dự không ít lễ cưới, nhưng gần như đều là phong cách kết hợp giữa Trung Quốc và Tây phương, có một lần là kiểu Trung thuần túy, cô dâu chú rể mặc hán phục đỏ thẫm cử hành lễ ba bái. Mà kiểu lễ cưới Tây phương trong ngôi nhà thờ này là lần đầu tiên cậu tham gia, tấm mành che màu hồng nhạt treo ở cạnh cửa khiến khung cảnh thêm đẹp đẽ ngọt ngào, hoa hồng trắng tinh khiết tô điểm các góc nhà thờ, thảm trắng trải dọc từ cửa đến phía bàn thờ, một cha xứ râu bạc và chú rể chậm rãi bước tới khiến mọi người trong nhà thờ bất giác hạ thấp tiếng trò chuyện.
Sau khi cha xứ bước ra không được bao lâu thì nghi thức chính thức bắt đầu. Dàn nhạc trong nhà thờ bắt đầu thay đổi khúc nhạc, phù rể và cô dâu lần lượt tiến lên, phù dâu kia và cô dâu đều là người nước ngoài, vóc người cao gầy, có lẽ là quan tâm đến chiều cao của phù rể nên còn cố ý đi một đôi giày đế bằng.
Thư Quân xem thấy rất thú vị, bèn liếc nhìn Tưởng Bác Sâm đang ngồi bên cạnh theo bản năng. Trung hợp thay người ấy cũng đang nhìn cậu, đáy mắt hai người đều ngập tràn ý cười, đầu ngón tay trên đầu gối lặng lẽ chạm vào nhau một cái.
Giờ phút này hành khúc lễ cưới vang lên, cô dâu đeo tấm mạng trắng bước lên cùng cha mình. Mặc dù cách một tầng lụa trắng mong manh, mọi người cùng có thể thấy rõ được ý cười không thể che giấu trên mặt cô, cũng bất giác mỉm cười theo. Trong giai điệu âm nhạc chậm rãi, mọi người cùng đưa mắt nhìn cô gái mắt xanh tóc vàng được cha mình dẫn lên phía trên sân khấu.
Trong nháy mắt nhìn thấy cô dâu, vẻ mặt hồi hộp của chú rể dần hòa hoãn lại, khi tiếp lấy bàn tay của người yêu từ trong tay cha vợ lại càng cười híp mắt, khiến khách mời cười ồ lên. Cô dâu hờn dỗi lắc lắc cánh tay chú rể, chờ cha xứ đọc lời tuyên thệ.
Chờ trong nhà thờ hoàn toàn yên tĩnh lại, lúc đó cha xứ mới đặt câu hỏi: “Tiên sinh, anh có đồng ý nhận cô gái bên cạnh mình làm vợ không?”
“Tất nhiên! Vô cùng đồng ý!”
Dáng vẻ vội vàng mà nhiệt tình của chú rể lần nữa chọc cho mọi người bật cười. Lần này đến cha xứ cũng không nhịn được mà hơi mỉm cười, ông tiếp tục hỏi: “Anh sẽ dịu dàng kiên nhẫn mà chăm sóc cô ấy, sẽ yêu mến, sẽ chỉ có mình cô ấy mà thôi. Anh sẽ tôn trọng gia đình cô ấy vì dòng họ của anh, làm trọn trách nhiệm làm chồng đến hết đời, không phát sinh tình cảm với những người khác, chỉ giữ gìn trong sạch với mình cô ấy chư? Trước mặt mọi người nơi đây, anh đồng ý như vậy đúng không?”
Chú rể nhìn về phía cô dâu, trịnh trọng gật đầu: “Con đồng ý!”
Cha xứ gật gật đầu, lại hỏi những câu tương tự với cô dâu. Mà bây giờ cô dâu kích động đến mức khẽ nghẹn ngào, lúc trả lời “Đồng ý” thậm chí còn rơi lệ.
Sau đó là hai người lần lượt trao nhẫn cho nhau, lúc cha xứ nói có thể hôn môi, Tưởng Bác Sâm và Thư Quân móc ngón tay út vào nhau. Họ nhìn nhau, dùng thanh âm không mấy người nghe được, nói:
“Con đồng ý.”
Tiếng nói nhỏ bị nhấn chìm trong tiêng vỗ tay ầm ầm của mọi người trong nhà thờ, có không ít cô gái hưng phấn đã nói lòng muốn đứng lên chờ mong nhìn bó hoa trong tay cô dâu.
Cô dầu nghiêng đầu cười cười với mọi người, sau đó quay lưng lại, còn vẫy vẫy bó hoa ra sau lưng, ra hiệu mọi người có thể chuẩn bị sẵn sàng.
Tất nhiên Tưởng Bác Sâm và Thư Quân không tham dự, hai người cùng lùi về sau với mấy người đàn ông, chừa ra chỗ tốt nhất cho các cô gái. Cô dâu hô một tiếng bắt đầu rồi ném bó hoa lên thật cao. Tuy nhiên không biết có phải cô ném quá cao không mà người phía trước dành nhau hơi lộn xộn, càng liên tục đẩy bó hoa ra phía giữa, cứ thế chưa ai bắt được.
Thư Quân đang đứng chung với mấy người cùng nói chuyện với chú rể. Họ đều là bạn cùng phòng, tình cảm đương nhiên thân thiết hơn một chút. Người kia thấy Thư Quân cũng dẫn Tưởng Bác Sâm đến thì cười hỏi cậu chờ lát nữa gặp mặt có phải nên gọi em dâu không.
Thư Quân đang muốn cười nói có, chợt nghe bên tai truyền đến một tiêng gọi khẽ. Cậu chưa kịp phản ứng thì một vật có mùi thơm nhẹ nhàng bỗng đập vào đầu. Cậu giơ tay bắt lấy theo bản năng, lúc định thần nhìn lại nhất thời sửng sốt, đó lại là bó hoa cô dâu!
Mấy cô gái đằng trước thấy bó hoa tranh nhau hồi lâu lại ném trúng một chàng thanh niên, còn đập cho người ta choáng váng, tất cả đều cười vang lên. Thư Quân bị cười đến xấu hổ, vành tai đỏ ửng lên. Cậu cầm bó hoa luống cuống nhìn Tưởng Bác Sâm, trong đôi mắt bất giác toát lên vẻ cầu viện làm nũng.
Tưởng Bác Sâm cũng hơi muốn cười, hắn đi đến bên cạnh Thư Quân cầm lấy bó hoa trả lại cho cô dâu. Cô dâu lại quăng thêm lần nữa, lần này là một cô gái tết tóc một bên cướp được bó hoa, gò má của cô gái đỏ ửng dưới sự trêu chọc của bạn bè.
Thư Quân xuống xe trước rồi soi gương chiếu hậu sửa sang lại cà vạt một lúc. Tưởng Bác Sâm chống tay vào kính xe đỡ chống đầu nhìn cậu, “Chậc chậc” thở dài, nói: “Vợ anh đẹp trai quá đi mất.”
Thư Quân cười liếc hắn một cái rồi ngoắc ngoắc tay với Tưởng Bác Sâm. Hắn tiến đến gần sửa sang lại cổ áo một cái, lại hôn cái chụt lên môi cậu, lúc này mới đẩy cửa xuống xe.
Từ bãi đỗ xe đến nơi cần đến còn phải đi bộ gần mười phút. Dù lần đầu tiên đến đây, nhưng vì bảng hướng dẫn rất rõ ràng nên Thư Quân và Tưởng Bác Sâm cũng không cần đến bản đồ.
Hai người mới đi được vài bước thì Thư Quân đã nghe thấy có người gọi từ phía sau. Cậu quay đầu nhìn lại, hóa ra là bạn cùng phòng hồi học đại học. Họ cũng biết Tưởng Bác Sâm, ban đầu chỉ cảm thấy hai người này có quan hệ rất tốt, dù không học chung một nơi cũng thường xuyên đến thăm người kia. Sau đó mọi người dần cảm thấy không đúng, lão đại trong phòng từng hỏi qua một lần. Khi biết được quan hệ của hai người cậu ta cũng không nói ra, hai bạn khác trong phòng cũng không có thành kiến gì, chỉ có ý nghĩ “Quả nhiên là thế”. Anh em bình thường có ai rảnh rỗi lại nấu cháo điện thoại, vừa nhắc đến người kia thì cao hứng đến mức dường như cả thế giới là cả mùa xuân không?
Bây giờ thấy Thư Quân vẫn ở bên Tưởng Bác Sâm, lão đại cười trêu ghẹo trước: “Nhỏ tuổi nhất trong phòng lại thoát kiếp FA đầu tiên, mấy đứa bọn tớ vẫn cô đơn không biết dẫn theo ai đây này.”
Thư Quân cũng cười rồi nhìn Tưởng Bác Sâm: “Yên tâm, bọn tớ rất bảo vệ cẩu độc thân mà.”
“Ấy chà chua chết đi được, nói một câu còn phải liếc nhau cái đã, tớ chịu không nổi nữa rồi…”
Cả bốn người đều mặc khá nghiêm túc, ai nấy đều cao to chân dài như móc treo quần áo, khiến bao nhiêu ánh mắt kinh diễm đổ vào. Mấy người cười đùa vui vẻ đi vào nhà thờ, ở cửa đã sớm có một cậu bé mặc bộ vest nhỏ hỏi bi bô: “Chú tới tham dự lễ cưới của cậu cháu đúng không ạ?”
Mấy người cười bảo đúng rồi, cậu nhóc ngửa đầu nhìn một chút như đang do dự không biết chọn ai, cuối cùng lại giơ tay ra với Thư Quân, cười híp mí nói muốn dẫn mọi người vào. Mấy người còn lại liên tục trêu chọc nói cậu nhóc này quá mê trai đẹp rồi.
Mọi người cùng đi vào trong nhà thờ, lần lượt ngồi vào chỗ của mình. Thư Quân đánh giá ngôi nhà thờ cổ điển này, có mấy phần lạ lẫm. Cậu cũng từng tham dự không ít lễ cưới, nhưng gần như đều là phong cách kết hợp giữa Trung Quốc và Tây phương, có một lần là kiểu Trung thuần túy, cô dâu chú rể mặc hán phục đỏ thẫm cử hành lễ ba bái. Mà kiểu lễ cưới Tây phương trong ngôi nhà thờ này là lần đầu tiên cậu tham gia, tấm mành che màu hồng nhạt treo ở cạnh cửa khiến khung cảnh thêm đẹp đẽ ngọt ngào, hoa hồng trắng tinh khiết tô điểm các góc nhà thờ, thảm trắng trải dọc từ cửa đến phía bàn thờ, một cha xứ râu bạc và chú rể chậm rãi bước tới khiến mọi người trong nhà thờ bất giác hạ thấp tiếng trò chuyện.
Sau khi cha xứ bước ra không được bao lâu thì nghi thức chính thức bắt đầu. Dàn nhạc trong nhà thờ bắt đầu thay đổi khúc nhạc, phù rể và cô dâu lần lượt tiến lên, phù dâu kia và cô dâu đều là người nước ngoài, vóc người cao gầy, có lẽ là quan tâm đến chiều cao của phù rể nên còn cố ý đi một đôi giày đế bằng.
Thư Quân xem thấy rất thú vị, bèn liếc nhìn Tưởng Bác Sâm đang ngồi bên cạnh theo bản năng. Trung hợp thay người ấy cũng đang nhìn cậu, đáy mắt hai người đều ngập tràn ý cười, đầu ngón tay trên đầu gối lặng lẽ chạm vào nhau một cái.
Giờ phút này hành khúc lễ cưới vang lên, cô dâu đeo tấm mạng trắng bước lên cùng cha mình. Mặc dù cách một tầng lụa trắng mong manh, mọi người cùng có thể thấy rõ được ý cười không thể che giấu trên mặt cô, cũng bất giác mỉm cười theo. Trong giai điệu âm nhạc chậm rãi, mọi người cùng đưa mắt nhìn cô gái mắt xanh tóc vàng được cha mình dẫn lên phía trên sân khấu.
Trong nháy mắt nhìn thấy cô dâu, vẻ mặt hồi hộp của chú rể dần hòa hoãn lại, khi tiếp lấy bàn tay của người yêu từ trong tay cha vợ lại càng cười híp mắt, khiến khách mời cười ồ lên. Cô dâu hờn dỗi lắc lắc cánh tay chú rể, chờ cha xứ đọc lời tuyên thệ.
Chờ trong nhà thờ hoàn toàn yên tĩnh lại, lúc đó cha xứ mới đặt câu hỏi: “Tiên sinh, anh có đồng ý nhận cô gái bên cạnh mình làm vợ không?”
“Tất nhiên! Vô cùng đồng ý!”
Dáng vẻ vội vàng mà nhiệt tình của chú rể lần nữa chọc cho mọi người bật cười. Lần này đến cha xứ cũng không nhịn được mà hơi mỉm cười, ông tiếp tục hỏi: “Anh sẽ dịu dàng kiên nhẫn mà chăm sóc cô ấy, sẽ yêu mến, sẽ chỉ có mình cô ấy mà thôi. Anh sẽ tôn trọng gia đình cô ấy vì dòng họ của anh, làm trọn trách nhiệm làm chồng đến hết đời, không phát sinh tình cảm với những người khác, chỉ giữ gìn trong sạch với mình cô ấy chư? Trước mặt mọi người nơi đây, anh đồng ý như vậy đúng không?”
Chú rể nhìn về phía cô dâu, trịnh trọng gật đầu: “Con đồng ý!”
Cha xứ gật gật đầu, lại hỏi những câu tương tự với cô dâu. Mà bây giờ cô dâu kích động đến mức khẽ nghẹn ngào, lúc trả lời “Đồng ý” thậm chí còn rơi lệ.
Sau đó là hai người lần lượt trao nhẫn cho nhau, lúc cha xứ nói có thể hôn môi, Tưởng Bác Sâm và Thư Quân móc ngón tay út vào nhau. Họ nhìn nhau, dùng thanh âm không mấy người nghe được, nói:
“Con đồng ý.”
Tiếng nói nhỏ bị nhấn chìm trong tiêng vỗ tay ầm ầm của mọi người trong nhà thờ, có không ít cô gái hưng phấn đã nói lòng muốn đứng lên chờ mong nhìn bó hoa trong tay cô dâu.
Cô dầu nghiêng đầu cười cười với mọi người, sau đó quay lưng lại, còn vẫy vẫy bó hoa ra sau lưng, ra hiệu mọi người có thể chuẩn bị sẵn sàng.
Tất nhiên Tưởng Bác Sâm và Thư Quân không tham dự, hai người cùng lùi về sau với mấy người đàn ông, chừa ra chỗ tốt nhất cho các cô gái. Cô dâu hô một tiếng bắt đầu rồi ném bó hoa lên thật cao. Tuy nhiên không biết có phải cô ném quá cao không mà người phía trước dành nhau hơi lộn xộn, càng liên tục đẩy bó hoa ra phía giữa, cứ thế chưa ai bắt được.
Thư Quân đang đứng chung với mấy người cùng nói chuyện với chú rể. Họ đều là bạn cùng phòng, tình cảm đương nhiên thân thiết hơn một chút. Người kia thấy Thư Quân cũng dẫn Tưởng Bác Sâm đến thì cười hỏi cậu chờ lát nữa gặp mặt có phải nên gọi em dâu không.
Thư Quân đang muốn cười nói có, chợt nghe bên tai truyền đến một tiêng gọi khẽ. Cậu chưa kịp phản ứng thì một vật có mùi thơm nhẹ nhàng bỗng đập vào đầu. Cậu giơ tay bắt lấy theo bản năng, lúc định thần nhìn lại nhất thời sửng sốt, đó lại là bó hoa cô dâu!
Mấy cô gái đằng trước thấy bó hoa tranh nhau hồi lâu lại ném trúng một chàng thanh niên, còn đập cho người ta choáng váng, tất cả đều cười vang lên. Thư Quân bị cười đến xấu hổ, vành tai đỏ ửng lên. Cậu cầm bó hoa luống cuống nhìn Tưởng Bác Sâm, trong đôi mắt bất giác toát lên vẻ cầu viện làm nũng.
Tưởng Bác Sâm cũng hơi muốn cười, hắn đi đến bên cạnh Thư Quân cầm lấy bó hoa trả lại cho cô dâu. Cô dâu lại quăng thêm lần nữa, lần này là một cô gái tết tóc một bên cướp được bó hoa, gò má của cô gái đỏ ửng dưới sự trêu chọc của bạn bè.
Tác giả :
Thập Bát Phản