Người Bảo Hộ (Someone To Watch Over Me)
Chương 23
Jason đang ở trong nhà bếp chỉ cho Hilda cách chuẩn bị những gì anh muốn ăn vào buổi trưa khi Courtney Maitland đến, vì vậy Joe O'Hara ra mở cửa cho cô bé vào. "Tôi sẽ bảo Courtney giữ cuộc viếng thăm ngắn thôi." anh nói với Leigh.
"Không, đừng làm vậy. Tôi muốn cô bé ở lại một lúc."
"Chỉ đừng để cho con bé kéo bà chơi bài rum–mi với cô ta," anh nói, mở cửa, "vì con bé chơi gian lận."
"Cháu không có." Courtney phản kích, bước vào tiền sảnh.
Qua vai của cô, Leigh cười với lời tuyên bố của cô bé mười sáu tuổi trong trang phục thịnh hành nhất. Cao ngòng, mong manh, và ngực lép, cô bé đang cột mái tóc đen gợn sóng thành một cái đuôi to ở bên tai trái của cô bé, một cái khăn choàng cổ len đỏ quanh cổ của cô, áo thun tròng đầu in chữ Nirvana, một cái quần jean với những cái lỗ khổng lồ trên đầu gối và ở đùi, và một đôi giày lính, không cột giây. Cho bông tai, cô bé chọn những gì có vẻ là một cây kim tây vàng dài ba inch.
"Cô không nhận biết là cháu và Joe biết nhau." Leigh nói.
"Cháu đã lên đây chơi trong lúc cô ở bệnh viện." Courtney giải thích. "Đó là cách duy nhất cháu có thể tìm hiểu được bất cứ chuyện gì."
Ở phía trước ghế xô pha, Courtney nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Leigh, và đây là lần đầu tiên Leigh nhìn thấy vẻ ngoài trang nghiêm của cô bé, nhưng nhận xét của cô bé cũng vẫn bất kính một cách đặc trưng. "Chà." cô bé nói. "Khi cháu nhìn thấy hình ảnh xe của cô trên TV được đưa trở lại đây trên chiếc xe thu dọn đồ tai nạn, cháu cứ nghĩ cô trông giống như cô đã bị một tai nạn vô cùng tệ hại."
"Cô trông ra sao?"
"Như là cô đã bị trượt pa tanh vậy." cô bé nói với nụ cười tinh quái. "Trên khuôn mặt của cô."
Leigh cười, và âm thanh của nó có vẻ xa lạ và không quen thuộc đối với cô.
"Cô có khách hả?"Courtney hỏi khi giọng nói của Jason vọng ra từ nhà bếp. "Nếu cô có khách, cháu có thể trở lại sau."
"Không, đừng đi. Thực ra, cháu sẽ làm một đặc ân cho cô nếu cháu ở lại. Người đàn ông ở đây là người bạn thân nghĩ rằng một cuộc đàm thoại chỉ là những gì cô cần, nhưng cô đang hơi gặp rắc rối tập trung vào những vấn đề mà anh ta quan tâm ngay bây giờ."
O'Hara đứng gần ở đó, chờ để hỏi Courtney nếu cô bé muốn uống gì. "Sao bà không bảo Courtney chơi bài rum–mi với anh ta?" anh nói một cách bực tức. "Anh ta sẽ nhẵn túi trong nửa giờ và cần mượn tiền đi tắc–xi đấy."
Courtney mang lại cho anh vẻ ngoài phẫn nộ. "Cháu sẽ cư xử đàng hoàng." cô hứa với Leigh. "Cháu sẽ lắng nghe chú ấy rất chăm chú và nói những chuyện đúng đắn."
"Chỉ như bản thân cháu là được. Cô không lo lắng về bất cứ thứ gì cháu có thể nói. Cô lo về những gì Jason có thể nói trước mặt cháu."
"Thật sao? Đó là một sự chuyển đổi. Cha cháu thường bị toát mồ hôi bất cứ khi nào cháu đi vào phòng với người lạ ở đó." Với O'Hara cô bé nói, "Nếu chú muốn cố thắng tiền của chú lại, cháu sẽ cho chú cơ hội sau ở trong nhà bếp."
"Tôi sẽ đi tìm một cái máy ATM (máy rút tiền) trong khi chờ đợi. Cháu muốn thứ như thường lệ – coca cola – với rượu anh đào và một ít xi–rô sô–cô–la phải không?"
"Chúa ơi, nghe có vẻ kinh tởm quá!" Jason nói, đi vào với cái đĩa trong tay phải của anh và rượu máctin trong tay trái của anh.
Leigh giới thiệu họ với nhau. "Courtney đang học chương trình viết đặc biệt ở Columbia cho những sinh viên trung học tài năng." cô bảo Jason khi anh đặt đĩa của anh và ly rượu trên bàn cà phê. Với một cái liếc, anh nhìn cái quần jean rách tả tơi của cô bé và đôi giày tác chiến cũ rích, và loại bỏ cô bé với cái nhún vai. "Tốt." anh nói không chút quan tâm.
Leigh co người bởi sự thô bạo của anh. "Courtney, đây là Jason Solomon, người viết vở kịch Blind Spot."
"Nó được nhận xét hay khi Leigh diễn trong đó." cô bé nói, ngồi cẩn thận trên ghế xôpha của Leigh.
Jason cau mày khó chịu với ngẫu hứng sử dụng tên của Leigh của cô bé rồi nhắm đến cô bé trong giọng nói bề trên của một người trưởng thành thuyết giảng một đứa bé tám tuổi kém phát triển. "Cô Kendall," anh nhấn mạnh, "là một nữ diễn viên xuất sắc, nhưng phải có hơn sự diễn suất xuất sắc để làm một vở kịch Broadway được thành công."
Thay vì trả lời, Courtney búng ngón tay của cô bé, đứng bật dậy, và đi vào nhà bếp. "Cháu quên bảo với O'Hara đừng bỏ đá vào ly coca cola của cháu."
Ngay khi anh nghĩ cô bé đã ra ngoài tầm nghe, Jason ngả người về phía trước. "Cô có biết gia đình mà con bé đang sống chung trong toà nhà của cô không?"
"Không."
"Tốt, cô phải cảnh báo họ. Tôi biết một cặp vợ giồng giàu có khác, để cho sinh viên nghèo khổ dọn về với họ trong khi cô ta đi học. Cô ta đã cám dỗ con trai của họ khi cậu ta về nhà nhân Lễ Giáng Sinh, cô ta có thai, và tốn họ cả một gia tài để hối lộ cô ta. Cô ta muốn cậu ta kết hôn với cô ta! Những đứa con gái như Courtney có tham vọng xã hội rất lớn. Họ đi học dựa vào học bổng trong khi cố gắng lấy lòng với những gia đình giàu có, không chút ngờ vực giống như gia đình mà con bé đang sống chung..." Anh nhìn qua vai của anh, nhìn thấy Courtney đang đi về phía họ với ly Coke trong tay của cô bé, và dừng lại.
Leigh cân nhắc đến chuyện làm rõ mọi chuyện với anh, nhưng cô đã quá thất vọng trong những giả định của anh đến nỗi cô quyết định hoặc là để cho Courtney xử lý nó hoặc là để anh nghĩ bất cứ điều gì anh muốn. Cô cười với Courtney khi cô bé ngồi xuống ghế xô pha. "Cháu đã tìm hiểu được bài tập cho lớp báo chí của cháu chưa – bài tập tính đến phân nửa điểm tổng kết của cháu đấy?"
Courtney gật đầu. "Tụi cháu phải phỏng vấn một người nổi tiếng nhất hoặc có ảnh hưởng nhất mà tụi cháu có thể tìm được, và hơn nữa thường là nếu người được phỏng vấn càng quan trọng, thì điểm của tụi cháu sẽ cao hơn. Điểm cũng sẽ được dựa vào chất lượng của cuộc phỏng vấn, sự độc nhất vô nhị của sự 'trình bày' mà chúng cháu sẽ thu được từ cuộc phỏng vấn, chất lượng nào mới hoặc thông tin khác thường nào mà tụi cháu rút ra từ người đó, và chất lượng toàn diện của bản báo cáo của tụi cháu. Chỉ có một điểm A được cho thôi. Cháu có điểm trung bình cao nhất lớp ngay bây giờ, nhưng không ở biên độ lớn, cho nên áp lực là thật sự trên cháu."
"Cháu có bất cứ ý tưởng về người nào mà cháu muốn phỏng vấn chưa?"
"Không, đừng làm vậy. Tôi muốn cô bé ở lại một lúc."
"Chỉ đừng để cho con bé kéo bà chơi bài rum–mi với cô ta," anh nói, mở cửa, "vì con bé chơi gian lận."
"Cháu không có." Courtney phản kích, bước vào tiền sảnh.
Qua vai của cô, Leigh cười với lời tuyên bố của cô bé mười sáu tuổi trong trang phục thịnh hành nhất. Cao ngòng, mong manh, và ngực lép, cô bé đang cột mái tóc đen gợn sóng thành một cái đuôi to ở bên tai trái của cô bé, một cái khăn choàng cổ len đỏ quanh cổ của cô, áo thun tròng đầu in chữ Nirvana, một cái quần jean với những cái lỗ khổng lồ trên đầu gối và ở đùi, và một đôi giày lính, không cột giây. Cho bông tai, cô bé chọn những gì có vẻ là một cây kim tây vàng dài ba inch.
"Cô không nhận biết là cháu và Joe biết nhau." Leigh nói.
"Cháu đã lên đây chơi trong lúc cô ở bệnh viện." Courtney giải thích. "Đó là cách duy nhất cháu có thể tìm hiểu được bất cứ chuyện gì."
Ở phía trước ghế xô pha, Courtney nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Leigh, và đây là lần đầu tiên Leigh nhìn thấy vẻ ngoài trang nghiêm của cô bé, nhưng nhận xét của cô bé cũng vẫn bất kính một cách đặc trưng. "Chà." cô bé nói. "Khi cháu nhìn thấy hình ảnh xe của cô trên TV được đưa trở lại đây trên chiếc xe thu dọn đồ tai nạn, cháu cứ nghĩ cô trông giống như cô đã bị một tai nạn vô cùng tệ hại."
"Cô trông ra sao?"
"Như là cô đã bị trượt pa tanh vậy." cô bé nói với nụ cười tinh quái. "Trên khuôn mặt của cô."
Leigh cười, và âm thanh của nó có vẻ xa lạ và không quen thuộc đối với cô.
"Cô có khách hả?"Courtney hỏi khi giọng nói của Jason vọng ra từ nhà bếp. "Nếu cô có khách, cháu có thể trở lại sau."
"Không, đừng đi. Thực ra, cháu sẽ làm một đặc ân cho cô nếu cháu ở lại. Người đàn ông ở đây là người bạn thân nghĩ rằng một cuộc đàm thoại chỉ là những gì cô cần, nhưng cô đang hơi gặp rắc rối tập trung vào những vấn đề mà anh ta quan tâm ngay bây giờ."
O'Hara đứng gần ở đó, chờ để hỏi Courtney nếu cô bé muốn uống gì. "Sao bà không bảo Courtney chơi bài rum–mi với anh ta?" anh nói một cách bực tức. "Anh ta sẽ nhẵn túi trong nửa giờ và cần mượn tiền đi tắc–xi đấy."
Courtney mang lại cho anh vẻ ngoài phẫn nộ. "Cháu sẽ cư xử đàng hoàng." cô hứa với Leigh. "Cháu sẽ lắng nghe chú ấy rất chăm chú và nói những chuyện đúng đắn."
"Chỉ như bản thân cháu là được. Cô không lo lắng về bất cứ thứ gì cháu có thể nói. Cô lo về những gì Jason có thể nói trước mặt cháu."
"Thật sao? Đó là một sự chuyển đổi. Cha cháu thường bị toát mồ hôi bất cứ khi nào cháu đi vào phòng với người lạ ở đó." Với O'Hara cô bé nói, "Nếu chú muốn cố thắng tiền của chú lại, cháu sẽ cho chú cơ hội sau ở trong nhà bếp."
"Tôi sẽ đi tìm một cái máy ATM (máy rút tiền) trong khi chờ đợi. Cháu muốn thứ như thường lệ – coca cola – với rượu anh đào và một ít xi–rô sô–cô–la phải không?"
"Chúa ơi, nghe có vẻ kinh tởm quá!" Jason nói, đi vào với cái đĩa trong tay phải của anh và rượu máctin trong tay trái của anh.
Leigh giới thiệu họ với nhau. "Courtney đang học chương trình viết đặc biệt ở Columbia cho những sinh viên trung học tài năng." cô bảo Jason khi anh đặt đĩa của anh và ly rượu trên bàn cà phê. Với một cái liếc, anh nhìn cái quần jean rách tả tơi của cô bé và đôi giày tác chiến cũ rích, và loại bỏ cô bé với cái nhún vai. "Tốt." anh nói không chút quan tâm.
Leigh co người bởi sự thô bạo của anh. "Courtney, đây là Jason Solomon, người viết vở kịch Blind Spot."
"Nó được nhận xét hay khi Leigh diễn trong đó." cô bé nói, ngồi cẩn thận trên ghế xôpha của Leigh.
Jason cau mày khó chịu với ngẫu hứng sử dụng tên của Leigh của cô bé rồi nhắm đến cô bé trong giọng nói bề trên của một người trưởng thành thuyết giảng một đứa bé tám tuổi kém phát triển. "Cô Kendall," anh nhấn mạnh, "là một nữ diễn viên xuất sắc, nhưng phải có hơn sự diễn suất xuất sắc để làm một vở kịch Broadway được thành công."
Thay vì trả lời, Courtney búng ngón tay của cô bé, đứng bật dậy, và đi vào nhà bếp. "Cháu quên bảo với O'Hara đừng bỏ đá vào ly coca cola của cháu."
Ngay khi anh nghĩ cô bé đã ra ngoài tầm nghe, Jason ngả người về phía trước. "Cô có biết gia đình mà con bé đang sống chung trong toà nhà của cô không?"
"Không."
"Tốt, cô phải cảnh báo họ. Tôi biết một cặp vợ giồng giàu có khác, để cho sinh viên nghèo khổ dọn về với họ trong khi cô ta đi học. Cô ta đã cám dỗ con trai của họ khi cậu ta về nhà nhân Lễ Giáng Sinh, cô ta có thai, và tốn họ cả một gia tài để hối lộ cô ta. Cô ta muốn cậu ta kết hôn với cô ta! Những đứa con gái như Courtney có tham vọng xã hội rất lớn. Họ đi học dựa vào học bổng trong khi cố gắng lấy lòng với những gia đình giàu có, không chút ngờ vực giống như gia đình mà con bé đang sống chung..." Anh nhìn qua vai của anh, nhìn thấy Courtney đang đi về phía họ với ly Coke trong tay của cô bé, và dừng lại.
Leigh cân nhắc đến chuyện làm rõ mọi chuyện với anh, nhưng cô đã quá thất vọng trong những giả định của anh đến nỗi cô quyết định hoặc là để cho Courtney xử lý nó hoặc là để anh nghĩ bất cứ điều gì anh muốn. Cô cười với Courtney khi cô bé ngồi xuống ghế xô pha. "Cháu đã tìm hiểu được bài tập cho lớp báo chí của cháu chưa – bài tập tính đến phân nửa điểm tổng kết của cháu đấy?"
Courtney gật đầu. "Tụi cháu phải phỏng vấn một người nổi tiếng nhất hoặc có ảnh hưởng nhất mà tụi cháu có thể tìm được, và hơn nữa thường là nếu người được phỏng vấn càng quan trọng, thì điểm của tụi cháu sẽ cao hơn. Điểm cũng sẽ được dựa vào chất lượng của cuộc phỏng vấn, sự độc nhất vô nhị của sự 'trình bày' mà chúng cháu sẽ thu được từ cuộc phỏng vấn, chất lượng nào mới hoặc thông tin khác thường nào mà tụi cháu rút ra từ người đó, và chất lượng toàn diện của bản báo cáo của tụi cháu. Chỉ có một điểm A được cho thôi. Cháu có điểm trung bình cao nhất lớp ngay bây giờ, nhưng không ở biên độ lớn, cho nên áp lực là thật sự trên cháu."
"Cháu có bất cứ ý tưởng về người nào mà cháu muốn phỏng vấn chưa?"
Tác giả :
Judith McNaught