Ngược Về Thời Minh
Chương 78: Tham kiến tham tướng
Một tràng tiếng tiêu khoan thai vang lên, lúc thì trau chuốt nhẹ nhàng, ngọt ngào u nhã, lúc thì phiêu dật, thê lương mà lại gần gũi, làm cho người ta như say như mê.
Khuôn mặt Hàn Ấu Nương nóng bừng lên, hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui vào. Ai biết nha đầu đáng chết đó nói kỹ thuật thổi tiêu không có tiêu thật ra là khẩu kỹ. Một câu vô tình vừa rồi vốn đã đem việc khuê phòng giữa mình và tướng công nói hết cho người ta nghe, sau này làm sao không xấu hổ khi gặp lại các nàng chứ?
Tô Tam ngồi trên đầu giường, hai tay chống mép giường, đầu hơi cúi, môi cong lại, còn đang cố nín cười. Tuyết Lý Mai ngồi bên cạnh, dùng bả vai thúc khẽ vào người nàng một cái, nói nhỏ:
- Đừng cười, cẩn thận Ấu Nương tỷ ngượng quá hóa giận. Hơn nữa, việc của người đi trước, làm gương cho người đi sau... Hừ hừ, Ngọc Tỷ sắc nghệ song tuyệt, không biết có phải là càng giỏi việc thổi tiêu ngắm trăng không nữa?
Ngọc Tỷ Nhi nhất thời đỏ mặt. Các nàng mặc dù chưa tiếp khách, nhưng ở lâu nơi chốn tìm vui đó thì mấy thứ ẩn dụ này sao lại không rõ. Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Ấu Nương, thấy nàng không chú ý, liền oán hận nhéo vào đùi Tuyết Lý Mai.
Đường Nhất Tiên quay sang thấy Ấu Nương tỏ vẻ bội phục, không khỏi rất đắc ý. Nàng đem hết sức ra khoe, tiếng tiêu lên xuống rồi chợt im bặt, rồi đột nhiên lại có tiếng hót của chim bách linh vang lên, thanh âm chợt xa chợt gần, giống như một con chim đang nhảy nhót ở đâu đây, đang cao giọng hót vang. Nhiều khi có tới hàng trăm tiếng chim xa xa gần gần, nghe như bốn phương tám hướng tràn ngập âm thanh đủ các loài chim. Rồi nghe tiếng hót lộn xộn như trăm loài chim ồn ào bay đi, rồi tiếng tiêu linh hoạt kỳ ảo thâm trầm lại vang lên như cũ.
Dương Lăng thấy tiếng tiêu dễ nghe, lặng lẽ đứng dậy mặc y phục tiến vào trong viện, lặng người lắng nghe một hồi. Mãi đến khi tiếng tiêu dứt hẳn, y mới vỗ tay khen rằng:
- Thổi tiêu hay lắm! Ngọc nhi giỏi múa, Tuyết nhi giỏi đàn. Đây nhất định là Tiên nhi cô nương thổi tiêu rồi?
Chỉ nghe trong phòng có tiếng cười híc híc, cũng không biết là ai đang cười trộm, sau đó một trận ồn ào nho nhỏ. Lập tức Tuyết Lý Mai, Đường Nhất Tiên và Tô Tam ôm lấy Ấu Nương đi ra khỏi phòng, trên mặt mấy người đều đỏ bừng, vừa nhìn thấy y đều phải cố nén cười, trong mắt hiện ra vẻ rất bối rối.
Dương Lăng nhìn thần sắc các nàng hơi cổ quái, không biết mình nói sai việc gì, lại cảm thấy hơi bồn chồn. Nha hoàn tiểu Vân từ ngoài viện đi vào, vừa thấy Đường Nhất Tiên đang đứng trong viện, vội hỏi:
- Đường tiểu thư, người muốn ta mua thạch tín, nhưng hiệu thuốc không chịu bán, nói phải có toa thuốc của đại phu, còn muốn có người ký tên mới được.
Dương Lăng nghe xong giật bắn cả người, nghi hoặc hỏi:
- Mua thạch tín làm gì?
Tô Tam xen vào nói:
- Đại nhân, Tiên nhi xin người ta viết cho một phương thuốc làm đẹp da. Phương thuốc đó chỉ dùng thạch tín để dưỡng da, nên rất có hại với thân thể đã dùng hơn nửa năm rồi, khuyên bảo kiểu gì cũng không nghe.
Đường Nhất Tiên lườm nàng, nói:
- Tỷ tỷ nhiều chuyện làm gì, muội thấy không ít người dùng phương thuốc này, cũng không thấy có hại gì cho thân thể, muội cẩn thận một chút cũng không sao đâu.
Dương Lăng nghe xong lắc đầu lia lịa, vội nói:
- Dùng độc dược dù ít tới đâu cũng là độc dược. Độc tố tích lũy lâu dài trong cơ thể, vài chục năm sau sẽ làm rụng hết răng, hai má hõm sâu, trông như bà lão, hơn nữa đầu óc cũng sẽ không bình thường, trở nên ngây ngốc, cô nương nói có đáng không? Kỳ thật có rất nhiều phương pháp có thể làm da trắng hồng tự nhiên, hà tất phải dùng độc dược nguy hại đó?
Đường Nhất Tiên chu miệng ra nói:
- Người ta biết mà. Dùng đông quả tử, quất bì, hoa đào, nghiền nhỏ thoa lên mặt, dùng tang diệp tiên rửa mặt có thể làm trắng da. Nhưng hiệu dụng không tốt lắm. Nghe nói dùng long não, đàn hương, cao ngọc trai là hữu hiệu nhất, nhưng mấy thứ đó đắt lắm. Trước kia muội thuê mấy người tiều phu ở nông thôn giúp muội bắt dơi. Máu dơi thật ra dùng tốt, nhưng vừa tanh vừa dính, rửa lại rất mất công...
Dương Lăng ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Cô nương thử qua lòng trắng trứng, mật ong chưa? Nếu không có thể dùng mướp đắng (khổ qua) hay dùng dưa chuột thái mỏng phủ lên mặt, rất nhiều... à, ta nghe nói rất nhiều người dùng đó, hiệu quả tốt lắm.
Đường Nhất Tiên ngạc nhiên nói:
- Chưa từng nghe nói về biện pháp này, dùng được chứ? Người ta sẽ thử xem.
Dương Lăng nói:
- Đương nhiên hữu hiệu, nhưng thạch tín thì phải bỏ ngay lập tức, sau này không được dùng nữa. Những thứ đồ vật ấy thập phần hại người, cô nương vốn quốc sắc thiên hương, tội gì tự làm tổn hại mình để thay đổi dung nhan.
Đường Nhất Tiên nghe y khen mình xinh đẹp, trong lòng vui như hội, không khỏi gật lấy gật để, cười ngọt ngào hứa ngay. Dương Lăng cũng không biết nàng thật sự đã nghe lời hay chưa, chỉ còn nước sau này phải chú ý đến nàng. Y mỉm cười, nói:
- Như vậy mới tốt, được rồi. À cô nương vừa rồi thổi tiêu động lòng người, nhưng sao lại còn có cả tiếng chim hót nữa?
Đôi mày liễu của Đường Nhất Tiên khẽ nhướng lên, đắc ý khoe ngay:
- Dương đại nhân, tiêu của người ta là không cần tiêu...
Nàng còn chưa dứt lời, Hàn Ấu Nương đột nhiên “A” một tiếng, vươn tay kéo Dương Lăng nói:
- Tướng công, muội hâm cho chàng canh gà rồi, chàng nên nhân lúc còn nóng uống một chén đi.
Một người mắc cỡ là đủ rồi, nếu hai vợ chồng cùng mắc cỡ, sau này đành phải trốn không dám gặp người khác nữa. Hàn Ấu Nương thấy mình lỡ lời, không khỏi nơm nớp lo sợ, quên mất Đường Nhất Tiên vừa mới thổi một khúc tiêu, tướng công dù ngu tới mấy, cũng không thể nghĩ ra cái thứ kia được.
Ba tỷ muội thấy Ấu Nương vội vàng lôi kéo tướng công đi nhanh vào phòng, đợi nàng đóng cửa phòng, lại không kìm được cười phá lên.
******************
Hôm sau, Tiền Ninh phái một chiếckiệu tới đón Dương Lăng, đưa y đi Đông Tập Sự Xưởng ở bắc Đông An Thành gặp Vương Nhạc. Bây giờ trong đám nội quan, đề đốc Đông Xưởng Phạm Đình, có cùng quyền thế với Cẩm Y Vệ. Miêu Quỳ giữ chức Ngự Mã Giám, chỉ huy bốn vệ doanh hộ vệ hoàng cung là Võ Tương, Đằng Tương, Tả Vệ Và Hữu Vệ.
Trong tam đại doanh Đề đốc kinh sư, Vương Nhạc, thái giám giữ ấn Nội Lễ Giám, là nội quan duy nhất có địa vị cao hơn hai người kia. Vương Nhạc làm người thẳng thắn trung hậu, không có dã tâm gì nên rất được Hoằng Trị tín nhiệm.
Lần này nhận được ý chỉ của Hoằng Trị đế, Vương Nhạc cũng thực sự phải mất khá nhiều tâm tư. Chức vị của Dương Lăng mà thấp quá thì không hợp thánh ý, cao quá thì triều thần lại bất mãn. Cuối cùng vẫn là nhờ Phạm Đình giúp lão bày mưu tính kế, khẩn cấp điều một tên tham tướng đi nhận chức phó tổng binh ở Đại Đồng, cử Dương Lăng làm tham tướng. Loại hoạt động nội bộ này không thông qua bộ Binh, bộ Lại, Nội Các, đợi bổ nhiệm xong, họ có muốn phản đối cũng đã muộn rồi.
Dương Lăng vào cửa Đông Xưởng, được một trưởng ban dẫn dắt đi vào đại sảnh phủ nha. Trên sảnh treo một tấm biển ”Bạch Thế Lưu Danh” trên cao, trên tường trái được xây làm bình phong có khắc câu chuyện về Di Thức Thổ Án(*). Đi vòng qua bức bình phong là từ đường của Đông Xưởng, thờ phụng bài vị của những Xưởng Chủ tiền nhiệm của Đông Xưởng, gian nhà nhỏ bên trái là nơi Xưởng Đốc hằng ngày xử lý công vụ.
*( năm Minh Hiến Tông Thành Hoá, trong kinh thành chợt xuất hiện một án kiện thần bí gọi là ‘Yêu Hồ Dạ Xuất’, sau đó có một yêu đạo Lý Tử Long dùng tà thuyết đầu độc lòng người, thậm chí lôi kéo rất nhiều thái giám, có ý đồ làm loạn)
Dương Lăng chầm chậm đi vào gian nhà nhỏ. Y thấy một lão thái giám hơn bảy mươi tuổi ngồi trên ghế, gầy trơ cả xương, mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn chẳng có gì đáng chú ý. Bên cạnh lão có một thái giám khác đang ngồi, Dương Lăng nhận ra đây là Phạm Đình Phạm công công ngày ấy giám sát việc đánh trượng ngoài ngọ môn. Trên tường phía đông có một hương án, bên trên thờ phụng pho tượng trông có vẻ là một chân nhân, hoành phi câu đối bốn chữ là ‘Tinh Trung Báo Quốc’ (hết lòng vì nước), không cần nhìn cũng biết người được thờ phụng là Nhạc Vũ Mục (Nhạc Phi - ND) rồi.
Dương Lăng vào phòng đang muốn nghiêng người thi lễ, Phạm Đình cười ha ha nói:
- Miễn lễ miễn lễ, biết thân thể ngươi không khỏe, không cần hành đại lễ. Vị này chính là Vương công công của chúng ta, hai vị lần đầu gặp nhau, làm quen đi, sau này còn phải giao tiếp thường xuyên.
Lão thái giám cười ha ha, thanh âm hơi khàn:
- Ngươi chính là Dương Lăng à? Ừm, xem ra cũng là một nhân vật tầm cỡ, việc này được Hoàng Thượng giao cho ta rồi. Ở hoàng cung chúng ta không tiện triệu ngươi đến, do đó phải bảo ngươi tới chỗ Phạm công công gặp mặt. Lát nữa để Phạm công công đi với ngươi tới doanh trại một chuyến. Ta già rồi, đi tới đi lui không nổi. Ngươi mới vào trong quân, cũng phải có người giúp đỡ. Phạm công công còn điều thêm hai người khác theo ngươi vào quân để sử dụng nữa.
Phạm công công vẻ mặt tươi cười vô hại, tiếp lời nói:
- Ngươi đã quen biết bọn họ, bọn họ vừa khôn ngoan, lại giỏi võ nghệ. Ngươi mang theo làm thân binh cũng vừa lòng hơn..
Dương Lăng vội hỏi:
- Đúng đúng, đa tạ công công.
Trong lòng y âm thầm tự nhủ phải cẩn thận một chút. Vị Phạm công công này cố tình giúp ta thật, hay sắp đặt cơ sở ngầm bên người ta? Hai người Liễu Bưu là Cẩm Y Vệ, hắn nói điều là tới ngay, xem ra vị Phạm công công này có quan hệ không bình thường với Trương đề đốc rồi.
Dương Lăng cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ngẩng đầu nhìn lão thái giám. Vương Nhạc đang khom lưng, hốc mắt trũng sâu, khi nói chuyện với hắn thường có nước ứa ra khóe mắt, chắc là đã bị bệnh khô mắt hay gì đó.
Một đại nhân vật giậm chân một cái làm cả thành Bắc Kinh phải rung lên, thật ra là một lão già gió thổi cũng bay tầm thường như vậy, thật sự khác hẳn những gì Dương Lăng dự liệu. Lòng sợ hãi cũng bay đi mất. Lão Vương Nhạc nói chuyện hơi lắp bắp, nói cả buổi cũng chỉ là mấy lời nói khách sáo đại loại như Hoàng thượng đã tin tưởng, phải tận trung với cương vị công tác, đừng phụ thánh ý. May thay, Phạm Đình thấy lão công công cứ nhai đi nhai lại mà không có gì mới, thừa dịp lão uống ngụm trà, lập tức giới thiệu cho Dương Lăng tình hình trong doanh.
Đợi Vương Nhạc được hai tiểu thái giám dìu đi, Phạm Đình liền triệu hai cái quan kiệu, lính trên trăm tên, cùng Dương Lăng đi tới Thần Cơ doanh. Trong kinh sư có năm quân doanh, ba thiên doanh và cả Thần Cơ doanh, cộng lại có gần mười vạn người, lần lượt đóng quân ở bốn phía thành Bắc Kinh.
Thần Cơ doanh đóng quân ở Nam Uyển, có một doanh quan (quan chỉ huy), hai phó tướng. Trong doanh có năm quân là Trung Quân, Tả Dịch (cánh trái), Hữu Dịch (cánh phải), Tả Tiêu (bên trái ngoài cùng), Hữu Tiêu (bên phải ngoài cùng). Toàn doanh tổng cộng có hai vạn năm ngàn người. Doanh quan của Thần Cơ doanh xưa nay do vương công trong kinh đảm nhiệm, nhưng doanh quan này xem như một hư chức, có chức không có quyền, hoàn toàn không có quyền tham dự quân vụ, đại sự trong quân lại do hai vị phó tướng xử lý.
Hai phó tướng Thần Cơ doanh là Trương Xuân, Lục Thiệu Hồng sớm đã nghe nói về vị tham tướng thiếu niên đắc chí này vốn là người tâm phúc của Hoàng thượng. Hai người sành sỏi, sớm bày hương án, long trọng nghênh đón vị đốc chủ Đông Xưởng và vị tâm phúc của Hoàng thượng, chờ tuyên thánh chỉ, nhận thủ ấn.
Lúc này trên giáo trường Tả Tiêu doanh cờ bay phấp phới, toàn quân đứng trang nghiêm, tướng sĩ mỗi người đều giáp trụ sáng loáng. Trước trận có hơn mười tướng quân cưỡi chiến mã, đứng cạnh cửa đang lẳng lặng chờ đợi.
Một con hắc mã thần tuấn phát ra tiếng phì phì trong mũi, đầu lắc lắc, tên tướng quân lập tức vỗ vỗ đầu nó, an ủi vài câu. Sau đó gã ưỡn ngực, uể oải nói với vị tướng quân mặc hắc giáp đứng ở giữa nhóm: oải,:
- Bào tham tướng, nói xem chúng ta bày đại trận như vậy làm cái gì?
Vị tướng quân này toàn thân mặc giáp trụ màu đen, trông như một bức tượng bằng sắt, Gã hừ một tiếng đáp:
- Là Bào phó tham tướng, Lưu đô ty đừng vượt quy củ!
Lưu đô ty chớp mắt, cười hì hì nói:
- Bào đại ca! Tề tham tướng thăng chức, trong Tả Tiêu doanh chúng ta ngoại trừ đại ca thì ai có thể làm thống lĩnh năm ngàn binh sĩ chứ? Nghe nói vị tham tướng tân nhậm này là một thư sinh, râu còn chưa dài nữa cơ, chúng ta làm gì phải tôn trọng hắn như vậy?
Vị tướng quân mắt hổ râu đen uy phong lẫm liệt, giáp trụ oai phong, đến cả nửa bên mặt gã cũng che kín, do đó cũng không thấy rõ thần sắc. Nghe Lưu đô ty nói thế, mí mắt gã bỗng nhích động, vẫn là im lặng không nói gì.
Ở một bên kia, một tướng quân vóc người cường tráng dùng roi ngựa gạt khẽ mũ trụ che mặt, lộ ra cái trán mồ hôi ròng ròng, nôn nóng nói:
- Đúng thế, giáp trụ đầy đủ, cứ như Thánh thượng đích thân tới vậy, sắp nóng chết người ta rồi. Tôi nói Bào đại nhân nghe, tiểu tử đó dù có lai lịch gì cũng không cần nể tình như vậy đâu.
- Hắc hắc!
Một tướng quân mặt rỗ vóc người gầy đét lắc lắc đầu, mấy tua đỏ trên mũ trụ theo gió bay lật phật, hắn nhếch miệng cười nói:
- Lai lịch gì chứ? Mấy người các ngươi chẳng biết gì sao? Ta sớm đã nghe rồi. Vị tân tham tướng đại nhân này lúc trước là thị độc của thái tử. Nghe nói có quan hệ rất tốt với Thọ Ninh Hầu Trương gia nữa. Hai ngày trước y vì đi tìm đại phu cứu nương tử đến cả thánh chỉ của Hoàng Thượng cũng không tiếp. Thế mà khi y bị đương kim Thánh Thượng kêu lên kim điện lại không sao. Người của ta trong cung nói Hoàng hậu nương nương đã ra sức bảo vệ y. Chà, người so với người sao lại bất công thế. Chúng ta chinh chiến sa trường, chịu khổ nửa đời, người ta vừa chui ra khỏi bụng mẹ, đã một cước đạp lên đầu chúng ta rồi.
Tướng quân giáp đen gương mặt co lại một chút, quát khẽ:
- Liên đô ty, ngươi câm miệng cho ta!
Liên đô ty nghe gã giáo huấn, phẫn nộ ngoặt đầu ngựa tới cửa, cười lạnh với tâm phúc mình nói:
- Tề tham tướng lên chức, lão Bào còn tưởng rằng mình có thể lên chỗ khuyết này. Bây giờ hy vọng tan vỡ, lại lập tức quay sang nịnh nọt người ta, đúng là hèn.
Tên phó đô ty nhìn nhìn mọi nơi, nói:
- Đại nhân, việc này cũng chưa chắc. Người nhìn hình dáng Bào tướng quân kìa, có chỗ nào giống như đang hoan nghênh không? Ty chức thấy hình như không ổn, hắn định ra oai, đánh phủ đầu vị tham tướng tân nhậm này rồi.
Liên đô tư sáng mắt lên, cười nói:
- Nếu thực như vậy thì sắp có trò vui xem rồi. Ta nghe nói tuy Dương Lăng là một thư sinh, nhưng Lưu Đại Hạ Lưu thượng thư cũng khen y đó. Chắc cũng giống như Triệu Quát, loại thiếu niên đắc chí này không thể chịu được người khác đả kích. Y lại là người tâm phúc của Hoàng Thượng, lão Bào lại muốn đối đầu trực tiếp với y, hắc hắc hắc hắc...
Gương mặt rỗ của hắn đã đỏ ửng lên. Mấy ngày nay hắn chạy quanh chuẩn bị, xài tiền khá nhiều, nguyên đang trông chờ lão Bảo thăng chức tham tướng là hắn có thể lên chức phó tham tướng, không nghĩ tới từ đâu lại xuất hiện tên Dương Lăng. Mất trắng toàn bộ, trong lòng hắn đang rất xót xa. Nếu Bào Tận Thẩm và vị tham tướng mới được phong đối đầu nhau, bất luận là ai phải ra đi thì hắn cũng vẫn có cơ hội.
Một tràng tiếng vó ngựa vang lên. Hai vị phó tướng Trương Xuân, Lưu Thiệu Hồng mang theo vài chục thân binh, cùng Dương Lăng phi nhanh đến. Dương Lăng không dám ngồi thẳng, hai chân y cặp vào bụng ngựa, mông hơi nghiêng. Nhìn thấy tư thế y cưỡi ngựa giống như người không biết cưỡi, đám quan tướng ở cửa không khỏi khinh bỉ.
Vài chục người cưỡi ngựa cuồn cuộn tiến đến trước cửa. Trên giáo trường đã có mấy ngàn nhân mã đứng trang nghiêm, không ai dám nói gì, ngựa không hí, yên lặng không một tiếng động, cho thấy bình thường được huấn luyện cực tốt, quân kỷ nghiêm minh. Mục quang Dương Lăng lướt qua, ánh mặt trời chiếu xuống giáp trụ của binh lính lóe sáng, quân sỹ kinh sư được trang bị cực tốt, cả năm ngàn quân đều mặc chiến giáp.
Trương Xuân, Lưu Thiệu Hồng cùng Dương Lăng giục ngựa lướt nhanh qua đám tướng lĩnh trên đài, rồi quay ngựa hướng về phía toàn quân. Trương Xuân chỉ roi ngựa trong tay, dương dương tự đắc ngạo nghễ hỏi:
- Dương tham tướng, ngươi xem quân ta thế nào?
Dương Lăng thấy ba quân tướng sĩ đứng thẳng tắp, hàng lối như dệt sợi, nhìn ngang nhìn dọc đều tăm tắp, quả thực không thua gì duyệt binh ở đời sau. Y vui vẻ tán thưởng:
- Đại nhân trị quân rất đúng cách, thần binh như thế, ty chức quả chưa thấy qua ở biên quân bao giờ.
Trương Xuân nghe xong cười ha ha. Hắn xoay người xuống ngựa, lộp cộp đi lên đài Điểm Tướng, ngạo nghễ đứng thẳng. Bọn người Bào Tận Thẩm đã sớm theo tới trước trận, thấy thế lập tức xoay người xuống ngựa, giáp trụ gạt xuống đi đến trước đài Điểm Tướng quỳ xuống ôm quyền nói:
- Phó tham tướng Tả Tiêu quân Thần Cơ doanh Bào Tận Thẩm, suất lĩnh toàn quân tướng sĩ sở thuộc khấu kiến tướng quân!
Trương Xuân chỉ tay vào Dương Lăng nói:
- Bản tướng vừa tiếp chỉ ý của Thánh Thượng, Đông cung thị độc Dương Lăng cung mã thành thạo, văn hay võ giỏi, đáng được trọng dụng. Lúc này y giữ chức tham tướng Tả Tiêu quân ở Thần Cơ doanh, các ngươi cũng nên ra mắt hắn đi.
Bào Tận Thẩm ôm quyền đáp:
- Dạ!
Hắn phẩy ống tay áo đứng lên, khẽ xoay người nhìn Dương Lăng một chút, rồi dẫn theo ba tên đô ty, sáu phó đô ty, một quan ở trung quân đi đến chỗ Dương Lăng.
Dương Nhất Thanh giữ ngựa của cả ba người đứng cạnh đài Điểm Tướng, Liễu Bưu theo sau Dương Lăng đứng ở trước đài Điểm Tướng. Lúc này thấy đám lính ở Tả Tiêu quân sắp sửa tham kiến thượng quan, Liễu Bưu không dám vô lễ, vội vàng tránh qua bên cạnh vài bước.
Bào Tận Thẩm đi đến trước mặt Dương Lăng chừng một trượng, chợt dừng cước bộ, hai tay ôm quyền trầm giọng nói:
- Tả Tiêu quân phó tham tướng Bào Tận Thẩm suất lĩnh toàn quân tướng sĩ bái kiến tham tướng đại nhân.
Dương Lăng mỉm cười đưa tay muốn đỡ lấy gã. Còn chưa mở lời nói gì thì nụ cười y đột nhiên đông cứng lại. Y đưa tay đỡ nhưng trống không, Bào Tận Thẩm hơi chần chờ một chút, rồi thân hình chợt nghiêng sang một bên, đường đường chính chính quay sang Liễu Bưu cúi đầu bái dài.
Đám sĩ tốt năm ngàn quân phía dưới lại không nhận ra ai là tân nhậm tham tướng. Các đô ty còn đang do dự, bọn họ thấy phó tham tướng Bào Tận Thẩm đã bái rồi, không chút nghĩ ngợi gì liền quì một gối chào theo. Năm ngàn người động tác đồng loạt, giáp trụ vang động, chỉ nghe “roạt” một tiếng, sau đó đồng thanh hô lớn:
- Bái kiến tham tướng đại nhân!
Trương Xuân trợn ngược cả mắt lên, hắn giật mình nói:
- Bào Tận Thẩm, ngươi bái người nào thế?
Bào Tận Thẩm làm bộ giật mình, đáp:
- Ty chức phụng lệnh của đại nhân, bái kiến tân nhậm tham tướng Dương Lăng Dương đại nhân mà!
Trương Xuân nghe xong vừa sợ lại vừa giận, lạnh lùng nói:
- Sao ngươi biết người đó là Dương tham tướng?
Bào Tận Thẩm mắt vẫn nhìn thẳng, quì một chân, hai tay ôm quyền, hành đại lễ tiêu chuẩn trong quân, nói lanh lảnh:
- Ty chức nghe ý chỉ Thánh Thượng nói là Dương đại nhân cung mã thành thạo, lại văn võ song toàn, trong khi vị kia rất yếu đuối, rõ ràng là sư gia của đại nhân, còn thiếu niên anh hùng này không phải chính là Dương Lăng Dương đại nhân sao?
Trương Xuân nghe xong tức giận đến nhất thời nói không nên lời, tay Dương Lăng vẫn đưa lên cao, ngạc nhiên nhìn Bào Tận Thẩm. Thấy gã đảo con ngươi, nhìn mình vẻ coi thường, trong mắt tràn đầy ý châm biếm, Dương Lăng lập tức tỉnh ngộ.
Y nhìn Bào Tận Thẩm một lát, chờ nét kinh ngạc và giận dữ trên mặt mình bớt đi, thần sắc khôi phục lại vẻ bình tĩnh, đột nhiên cười phá lên...
Khuôn mặt Hàn Ấu Nương nóng bừng lên, hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui vào. Ai biết nha đầu đáng chết đó nói kỹ thuật thổi tiêu không có tiêu thật ra là khẩu kỹ. Một câu vô tình vừa rồi vốn đã đem việc khuê phòng giữa mình và tướng công nói hết cho người ta nghe, sau này làm sao không xấu hổ khi gặp lại các nàng chứ?
Tô Tam ngồi trên đầu giường, hai tay chống mép giường, đầu hơi cúi, môi cong lại, còn đang cố nín cười. Tuyết Lý Mai ngồi bên cạnh, dùng bả vai thúc khẽ vào người nàng một cái, nói nhỏ:
- Đừng cười, cẩn thận Ấu Nương tỷ ngượng quá hóa giận. Hơn nữa, việc của người đi trước, làm gương cho người đi sau... Hừ hừ, Ngọc Tỷ sắc nghệ song tuyệt, không biết có phải là càng giỏi việc thổi tiêu ngắm trăng không nữa?
Ngọc Tỷ Nhi nhất thời đỏ mặt. Các nàng mặc dù chưa tiếp khách, nhưng ở lâu nơi chốn tìm vui đó thì mấy thứ ẩn dụ này sao lại không rõ. Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Ấu Nương, thấy nàng không chú ý, liền oán hận nhéo vào đùi Tuyết Lý Mai.
Đường Nhất Tiên quay sang thấy Ấu Nương tỏ vẻ bội phục, không khỏi rất đắc ý. Nàng đem hết sức ra khoe, tiếng tiêu lên xuống rồi chợt im bặt, rồi đột nhiên lại có tiếng hót của chim bách linh vang lên, thanh âm chợt xa chợt gần, giống như một con chim đang nhảy nhót ở đâu đây, đang cao giọng hót vang. Nhiều khi có tới hàng trăm tiếng chim xa xa gần gần, nghe như bốn phương tám hướng tràn ngập âm thanh đủ các loài chim. Rồi nghe tiếng hót lộn xộn như trăm loài chim ồn ào bay đi, rồi tiếng tiêu linh hoạt kỳ ảo thâm trầm lại vang lên như cũ.
Dương Lăng thấy tiếng tiêu dễ nghe, lặng lẽ đứng dậy mặc y phục tiến vào trong viện, lặng người lắng nghe một hồi. Mãi đến khi tiếng tiêu dứt hẳn, y mới vỗ tay khen rằng:
- Thổi tiêu hay lắm! Ngọc nhi giỏi múa, Tuyết nhi giỏi đàn. Đây nhất định là Tiên nhi cô nương thổi tiêu rồi?
Chỉ nghe trong phòng có tiếng cười híc híc, cũng không biết là ai đang cười trộm, sau đó một trận ồn ào nho nhỏ. Lập tức Tuyết Lý Mai, Đường Nhất Tiên và Tô Tam ôm lấy Ấu Nương đi ra khỏi phòng, trên mặt mấy người đều đỏ bừng, vừa nhìn thấy y đều phải cố nén cười, trong mắt hiện ra vẻ rất bối rối.
Dương Lăng nhìn thần sắc các nàng hơi cổ quái, không biết mình nói sai việc gì, lại cảm thấy hơi bồn chồn. Nha hoàn tiểu Vân từ ngoài viện đi vào, vừa thấy Đường Nhất Tiên đang đứng trong viện, vội hỏi:
- Đường tiểu thư, người muốn ta mua thạch tín, nhưng hiệu thuốc không chịu bán, nói phải có toa thuốc của đại phu, còn muốn có người ký tên mới được.
Dương Lăng nghe xong giật bắn cả người, nghi hoặc hỏi:
- Mua thạch tín làm gì?
Tô Tam xen vào nói:
- Đại nhân, Tiên nhi xin người ta viết cho một phương thuốc làm đẹp da. Phương thuốc đó chỉ dùng thạch tín để dưỡng da, nên rất có hại với thân thể đã dùng hơn nửa năm rồi, khuyên bảo kiểu gì cũng không nghe.
Đường Nhất Tiên lườm nàng, nói:
- Tỷ tỷ nhiều chuyện làm gì, muội thấy không ít người dùng phương thuốc này, cũng không thấy có hại gì cho thân thể, muội cẩn thận một chút cũng không sao đâu.
Dương Lăng nghe xong lắc đầu lia lịa, vội nói:
- Dùng độc dược dù ít tới đâu cũng là độc dược. Độc tố tích lũy lâu dài trong cơ thể, vài chục năm sau sẽ làm rụng hết răng, hai má hõm sâu, trông như bà lão, hơn nữa đầu óc cũng sẽ không bình thường, trở nên ngây ngốc, cô nương nói có đáng không? Kỳ thật có rất nhiều phương pháp có thể làm da trắng hồng tự nhiên, hà tất phải dùng độc dược nguy hại đó?
Đường Nhất Tiên chu miệng ra nói:
- Người ta biết mà. Dùng đông quả tử, quất bì, hoa đào, nghiền nhỏ thoa lên mặt, dùng tang diệp tiên rửa mặt có thể làm trắng da. Nhưng hiệu dụng không tốt lắm. Nghe nói dùng long não, đàn hương, cao ngọc trai là hữu hiệu nhất, nhưng mấy thứ đó đắt lắm. Trước kia muội thuê mấy người tiều phu ở nông thôn giúp muội bắt dơi. Máu dơi thật ra dùng tốt, nhưng vừa tanh vừa dính, rửa lại rất mất công...
Dương Lăng ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Cô nương thử qua lòng trắng trứng, mật ong chưa? Nếu không có thể dùng mướp đắng (khổ qua) hay dùng dưa chuột thái mỏng phủ lên mặt, rất nhiều... à, ta nghe nói rất nhiều người dùng đó, hiệu quả tốt lắm.
Đường Nhất Tiên ngạc nhiên nói:
- Chưa từng nghe nói về biện pháp này, dùng được chứ? Người ta sẽ thử xem.
Dương Lăng nói:
- Đương nhiên hữu hiệu, nhưng thạch tín thì phải bỏ ngay lập tức, sau này không được dùng nữa. Những thứ đồ vật ấy thập phần hại người, cô nương vốn quốc sắc thiên hương, tội gì tự làm tổn hại mình để thay đổi dung nhan.
Đường Nhất Tiên nghe y khen mình xinh đẹp, trong lòng vui như hội, không khỏi gật lấy gật để, cười ngọt ngào hứa ngay. Dương Lăng cũng không biết nàng thật sự đã nghe lời hay chưa, chỉ còn nước sau này phải chú ý đến nàng. Y mỉm cười, nói:
- Như vậy mới tốt, được rồi. À cô nương vừa rồi thổi tiêu động lòng người, nhưng sao lại còn có cả tiếng chim hót nữa?
Đôi mày liễu của Đường Nhất Tiên khẽ nhướng lên, đắc ý khoe ngay:
- Dương đại nhân, tiêu của người ta là không cần tiêu...
Nàng còn chưa dứt lời, Hàn Ấu Nương đột nhiên “A” một tiếng, vươn tay kéo Dương Lăng nói:
- Tướng công, muội hâm cho chàng canh gà rồi, chàng nên nhân lúc còn nóng uống một chén đi.
Một người mắc cỡ là đủ rồi, nếu hai vợ chồng cùng mắc cỡ, sau này đành phải trốn không dám gặp người khác nữa. Hàn Ấu Nương thấy mình lỡ lời, không khỏi nơm nớp lo sợ, quên mất Đường Nhất Tiên vừa mới thổi một khúc tiêu, tướng công dù ngu tới mấy, cũng không thể nghĩ ra cái thứ kia được.
Ba tỷ muội thấy Ấu Nương vội vàng lôi kéo tướng công đi nhanh vào phòng, đợi nàng đóng cửa phòng, lại không kìm được cười phá lên.
******************
Hôm sau, Tiền Ninh phái một chiếckiệu tới đón Dương Lăng, đưa y đi Đông Tập Sự Xưởng ở bắc Đông An Thành gặp Vương Nhạc. Bây giờ trong đám nội quan, đề đốc Đông Xưởng Phạm Đình, có cùng quyền thế với Cẩm Y Vệ. Miêu Quỳ giữ chức Ngự Mã Giám, chỉ huy bốn vệ doanh hộ vệ hoàng cung là Võ Tương, Đằng Tương, Tả Vệ Và Hữu Vệ.
Trong tam đại doanh Đề đốc kinh sư, Vương Nhạc, thái giám giữ ấn Nội Lễ Giám, là nội quan duy nhất có địa vị cao hơn hai người kia. Vương Nhạc làm người thẳng thắn trung hậu, không có dã tâm gì nên rất được Hoằng Trị tín nhiệm.
Lần này nhận được ý chỉ của Hoằng Trị đế, Vương Nhạc cũng thực sự phải mất khá nhiều tâm tư. Chức vị của Dương Lăng mà thấp quá thì không hợp thánh ý, cao quá thì triều thần lại bất mãn. Cuối cùng vẫn là nhờ Phạm Đình giúp lão bày mưu tính kế, khẩn cấp điều một tên tham tướng đi nhận chức phó tổng binh ở Đại Đồng, cử Dương Lăng làm tham tướng. Loại hoạt động nội bộ này không thông qua bộ Binh, bộ Lại, Nội Các, đợi bổ nhiệm xong, họ có muốn phản đối cũng đã muộn rồi.
Dương Lăng vào cửa Đông Xưởng, được một trưởng ban dẫn dắt đi vào đại sảnh phủ nha. Trên sảnh treo một tấm biển ”Bạch Thế Lưu Danh” trên cao, trên tường trái được xây làm bình phong có khắc câu chuyện về Di Thức Thổ Án(*). Đi vòng qua bức bình phong là từ đường của Đông Xưởng, thờ phụng bài vị của những Xưởng Chủ tiền nhiệm của Đông Xưởng, gian nhà nhỏ bên trái là nơi Xưởng Đốc hằng ngày xử lý công vụ.
*( năm Minh Hiến Tông Thành Hoá, trong kinh thành chợt xuất hiện một án kiện thần bí gọi là ‘Yêu Hồ Dạ Xuất’, sau đó có một yêu đạo Lý Tử Long dùng tà thuyết đầu độc lòng người, thậm chí lôi kéo rất nhiều thái giám, có ý đồ làm loạn)
Dương Lăng chầm chậm đi vào gian nhà nhỏ. Y thấy một lão thái giám hơn bảy mươi tuổi ngồi trên ghế, gầy trơ cả xương, mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn chẳng có gì đáng chú ý. Bên cạnh lão có một thái giám khác đang ngồi, Dương Lăng nhận ra đây là Phạm Đình Phạm công công ngày ấy giám sát việc đánh trượng ngoài ngọ môn. Trên tường phía đông có một hương án, bên trên thờ phụng pho tượng trông có vẻ là một chân nhân, hoành phi câu đối bốn chữ là ‘Tinh Trung Báo Quốc’ (hết lòng vì nước), không cần nhìn cũng biết người được thờ phụng là Nhạc Vũ Mục (Nhạc Phi - ND) rồi.
Dương Lăng vào phòng đang muốn nghiêng người thi lễ, Phạm Đình cười ha ha nói:
- Miễn lễ miễn lễ, biết thân thể ngươi không khỏe, không cần hành đại lễ. Vị này chính là Vương công công của chúng ta, hai vị lần đầu gặp nhau, làm quen đi, sau này còn phải giao tiếp thường xuyên.
Lão thái giám cười ha ha, thanh âm hơi khàn:
- Ngươi chính là Dương Lăng à? Ừm, xem ra cũng là một nhân vật tầm cỡ, việc này được Hoàng Thượng giao cho ta rồi. Ở hoàng cung chúng ta không tiện triệu ngươi đến, do đó phải bảo ngươi tới chỗ Phạm công công gặp mặt. Lát nữa để Phạm công công đi với ngươi tới doanh trại một chuyến. Ta già rồi, đi tới đi lui không nổi. Ngươi mới vào trong quân, cũng phải có người giúp đỡ. Phạm công công còn điều thêm hai người khác theo ngươi vào quân để sử dụng nữa.
Phạm công công vẻ mặt tươi cười vô hại, tiếp lời nói:
- Ngươi đã quen biết bọn họ, bọn họ vừa khôn ngoan, lại giỏi võ nghệ. Ngươi mang theo làm thân binh cũng vừa lòng hơn..
Dương Lăng vội hỏi:
- Đúng đúng, đa tạ công công.
Trong lòng y âm thầm tự nhủ phải cẩn thận một chút. Vị Phạm công công này cố tình giúp ta thật, hay sắp đặt cơ sở ngầm bên người ta? Hai người Liễu Bưu là Cẩm Y Vệ, hắn nói điều là tới ngay, xem ra vị Phạm công công này có quan hệ không bình thường với Trương đề đốc rồi.
Dương Lăng cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ngẩng đầu nhìn lão thái giám. Vương Nhạc đang khom lưng, hốc mắt trũng sâu, khi nói chuyện với hắn thường có nước ứa ra khóe mắt, chắc là đã bị bệnh khô mắt hay gì đó.
Một đại nhân vật giậm chân một cái làm cả thành Bắc Kinh phải rung lên, thật ra là một lão già gió thổi cũng bay tầm thường như vậy, thật sự khác hẳn những gì Dương Lăng dự liệu. Lòng sợ hãi cũng bay đi mất. Lão Vương Nhạc nói chuyện hơi lắp bắp, nói cả buổi cũng chỉ là mấy lời nói khách sáo đại loại như Hoàng thượng đã tin tưởng, phải tận trung với cương vị công tác, đừng phụ thánh ý. May thay, Phạm Đình thấy lão công công cứ nhai đi nhai lại mà không có gì mới, thừa dịp lão uống ngụm trà, lập tức giới thiệu cho Dương Lăng tình hình trong doanh.
Đợi Vương Nhạc được hai tiểu thái giám dìu đi, Phạm Đình liền triệu hai cái quan kiệu, lính trên trăm tên, cùng Dương Lăng đi tới Thần Cơ doanh. Trong kinh sư có năm quân doanh, ba thiên doanh và cả Thần Cơ doanh, cộng lại có gần mười vạn người, lần lượt đóng quân ở bốn phía thành Bắc Kinh.
Thần Cơ doanh đóng quân ở Nam Uyển, có một doanh quan (quan chỉ huy), hai phó tướng. Trong doanh có năm quân là Trung Quân, Tả Dịch (cánh trái), Hữu Dịch (cánh phải), Tả Tiêu (bên trái ngoài cùng), Hữu Tiêu (bên phải ngoài cùng). Toàn doanh tổng cộng có hai vạn năm ngàn người. Doanh quan của Thần Cơ doanh xưa nay do vương công trong kinh đảm nhiệm, nhưng doanh quan này xem như một hư chức, có chức không có quyền, hoàn toàn không có quyền tham dự quân vụ, đại sự trong quân lại do hai vị phó tướng xử lý.
Hai phó tướng Thần Cơ doanh là Trương Xuân, Lục Thiệu Hồng sớm đã nghe nói về vị tham tướng thiếu niên đắc chí này vốn là người tâm phúc của Hoàng thượng. Hai người sành sỏi, sớm bày hương án, long trọng nghênh đón vị đốc chủ Đông Xưởng và vị tâm phúc của Hoàng thượng, chờ tuyên thánh chỉ, nhận thủ ấn.
Lúc này trên giáo trường Tả Tiêu doanh cờ bay phấp phới, toàn quân đứng trang nghiêm, tướng sĩ mỗi người đều giáp trụ sáng loáng. Trước trận có hơn mười tướng quân cưỡi chiến mã, đứng cạnh cửa đang lẳng lặng chờ đợi.
Một con hắc mã thần tuấn phát ra tiếng phì phì trong mũi, đầu lắc lắc, tên tướng quân lập tức vỗ vỗ đầu nó, an ủi vài câu. Sau đó gã ưỡn ngực, uể oải nói với vị tướng quân mặc hắc giáp đứng ở giữa nhóm: oải,:
- Bào tham tướng, nói xem chúng ta bày đại trận như vậy làm cái gì?
Vị tướng quân này toàn thân mặc giáp trụ màu đen, trông như một bức tượng bằng sắt, Gã hừ một tiếng đáp:
- Là Bào phó tham tướng, Lưu đô ty đừng vượt quy củ!
Lưu đô ty chớp mắt, cười hì hì nói:
- Bào đại ca! Tề tham tướng thăng chức, trong Tả Tiêu doanh chúng ta ngoại trừ đại ca thì ai có thể làm thống lĩnh năm ngàn binh sĩ chứ? Nghe nói vị tham tướng tân nhậm này là một thư sinh, râu còn chưa dài nữa cơ, chúng ta làm gì phải tôn trọng hắn như vậy?
Vị tướng quân mắt hổ râu đen uy phong lẫm liệt, giáp trụ oai phong, đến cả nửa bên mặt gã cũng che kín, do đó cũng không thấy rõ thần sắc. Nghe Lưu đô ty nói thế, mí mắt gã bỗng nhích động, vẫn là im lặng không nói gì.
Ở một bên kia, một tướng quân vóc người cường tráng dùng roi ngựa gạt khẽ mũ trụ che mặt, lộ ra cái trán mồ hôi ròng ròng, nôn nóng nói:
- Đúng thế, giáp trụ đầy đủ, cứ như Thánh thượng đích thân tới vậy, sắp nóng chết người ta rồi. Tôi nói Bào đại nhân nghe, tiểu tử đó dù có lai lịch gì cũng không cần nể tình như vậy đâu.
- Hắc hắc!
Một tướng quân mặt rỗ vóc người gầy đét lắc lắc đầu, mấy tua đỏ trên mũ trụ theo gió bay lật phật, hắn nhếch miệng cười nói:
- Lai lịch gì chứ? Mấy người các ngươi chẳng biết gì sao? Ta sớm đã nghe rồi. Vị tân tham tướng đại nhân này lúc trước là thị độc của thái tử. Nghe nói có quan hệ rất tốt với Thọ Ninh Hầu Trương gia nữa. Hai ngày trước y vì đi tìm đại phu cứu nương tử đến cả thánh chỉ của Hoàng Thượng cũng không tiếp. Thế mà khi y bị đương kim Thánh Thượng kêu lên kim điện lại không sao. Người của ta trong cung nói Hoàng hậu nương nương đã ra sức bảo vệ y. Chà, người so với người sao lại bất công thế. Chúng ta chinh chiến sa trường, chịu khổ nửa đời, người ta vừa chui ra khỏi bụng mẹ, đã một cước đạp lên đầu chúng ta rồi.
Tướng quân giáp đen gương mặt co lại một chút, quát khẽ:
- Liên đô ty, ngươi câm miệng cho ta!
Liên đô ty nghe gã giáo huấn, phẫn nộ ngoặt đầu ngựa tới cửa, cười lạnh với tâm phúc mình nói:
- Tề tham tướng lên chức, lão Bào còn tưởng rằng mình có thể lên chỗ khuyết này. Bây giờ hy vọng tan vỡ, lại lập tức quay sang nịnh nọt người ta, đúng là hèn.
Tên phó đô ty nhìn nhìn mọi nơi, nói:
- Đại nhân, việc này cũng chưa chắc. Người nhìn hình dáng Bào tướng quân kìa, có chỗ nào giống như đang hoan nghênh không? Ty chức thấy hình như không ổn, hắn định ra oai, đánh phủ đầu vị tham tướng tân nhậm này rồi.
Liên đô tư sáng mắt lên, cười nói:
- Nếu thực như vậy thì sắp có trò vui xem rồi. Ta nghe nói tuy Dương Lăng là một thư sinh, nhưng Lưu Đại Hạ Lưu thượng thư cũng khen y đó. Chắc cũng giống như Triệu Quát, loại thiếu niên đắc chí này không thể chịu được người khác đả kích. Y lại là người tâm phúc của Hoàng Thượng, lão Bào lại muốn đối đầu trực tiếp với y, hắc hắc hắc hắc...
Gương mặt rỗ của hắn đã đỏ ửng lên. Mấy ngày nay hắn chạy quanh chuẩn bị, xài tiền khá nhiều, nguyên đang trông chờ lão Bảo thăng chức tham tướng là hắn có thể lên chức phó tham tướng, không nghĩ tới từ đâu lại xuất hiện tên Dương Lăng. Mất trắng toàn bộ, trong lòng hắn đang rất xót xa. Nếu Bào Tận Thẩm và vị tham tướng mới được phong đối đầu nhau, bất luận là ai phải ra đi thì hắn cũng vẫn có cơ hội.
Một tràng tiếng vó ngựa vang lên. Hai vị phó tướng Trương Xuân, Lưu Thiệu Hồng mang theo vài chục thân binh, cùng Dương Lăng phi nhanh đến. Dương Lăng không dám ngồi thẳng, hai chân y cặp vào bụng ngựa, mông hơi nghiêng. Nhìn thấy tư thế y cưỡi ngựa giống như người không biết cưỡi, đám quan tướng ở cửa không khỏi khinh bỉ.
Vài chục người cưỡi ngựa cuồn cuộn tiến đến trước cửa. Trên giáo trường đã có mấy ngàn nhân mã đứng trang nghiêm, không ai dám nói gì, ngựa không hí, yên lặng không một tiếng động, cho thấy bình thường được huấn luyện cực tốt, quân kỷ nghiêm minh. Mục quang Dương Lăng lướt qua, ánh mặt trời chiếu xuống giáp trụ của binh lính lóe sáng, quân sỹ kinh sư được trang bị cực tốt, cả năm ngàn quân đều mặc chiến giáp.
Trương Xuân, Lưu Thiệu Hồng cùng Dương Lăng giục ngựa lướt nhanh qua đám tướng lĩnh trên đài, rồi quay ngựa hướng về phía toàn quân. Trương Xuân chỉ roi ngựa trong tay, dương dương tự đắc ngạo nghễ hỏi:
- Dương tham tướng, ngươi xem quân ta thế nào?
Dương Lăng thấy ba quân tướng sĩ đứng thẳng tắp, hàng lối như dệt sợi, nhìn ngang nhìn dọc đều tăm tắp, quả thực không thua gì duyệt binh ở đời sau. Y vui vẻ tán thưởng:
- Đại nhân trị quân rất đúng cách, thần binh như thế, ty chức quả chưa thấy qua ở biên quân bao giờ.
Trương Xuân nghe xong cười ha ha. Hắn xoay người xuống ngựa, lộp cộp đi lên đài Điểm Tướng, ngạo nghễ đứng thẳng. Bọn người Bào Tận Thẩm đã sớm theo tới trước trận, thấy thế lập tức xoay người xuống ngựa, giáp trụ gạt xuống đi đến trước đài Điểm Tướng quỳ xuống ôm quyền nói:
- Phó tham tướng Tả Tiêu quân Thần Cơ doanh Bào Tận Thẩm, suất lĩnh toàn quân tướng sĩ sở thuộc khấu kiến tướng quân!
Trương Xuân chỉ tay vào Dương Lăng nói:
- Bản tướng vừa tiếp chỉ ý của Thánh Thượng, Đông cung thị độc Dương Lăng cung mã thành thạo, văn hay võ giỏi, đáng được trọng dụng. Lúc này y giữ chức tham tướng Tả Tiêu quân ở Thần Cơ doanh, các ngươi cũng nên ra mắt hắn đi.
Bào Tận Thẩm ôm quyền đáp:
- Dạ!
Hắn phẩy ống tay áo đứng lên, khẽ xoay người nhìn Dương Lăng một chút, rồi dẫn theo ba tên đô ty, sáu phó đô ty, một quan ở trung quân đi đến chỗ Dương Lăng.
Dương Nhất Thanh giữ ngựa của cả ba người đứng cạnh đài Điểm Tướng, Liễu Bưu theo sau Dương Lăng đứng ở trước đài Điểm Tướng. Lúc này thấy đám lính ở Tả Tiêu quân sắp sửa tham kiến thượng quan, Liễu Bưu không dám vô lễ, vội vàng tránh qua bên cạnh vài bước.
Bào Tận Thẩm đi đến trước mặt Dương Lăng chừng một trượng, chợt dừng cước bộ, hai tay ôm quyền trầm giọng nói:
- Tả Tiêu quân phó tham tướng Bào Tận Thẩm suất lĩnh toàn quân tướng sĩ bái kiến tham tướng đại nhân.
Dương Lăng mỉm cười đưa tay muốn đỡ lấy gã. Còn chưa mở lời nói gì thì nụ cười y đột nhiên đông cứng lại. Y đưa tay đỡ nhưng trống không, Bào Tận Thẩm hơi chần chờ một chút, rồi thân hình chợt nghiêng sang một bên, đường đường chính chính quay sang Liễu Bưu cúi đầu bái dài.
Đám sĩ tốt năm ngàn quân phía dưới lại không nhận ra ai là tân nhậm tham tướng. Các đô ty còn đang do dự, bọn họ thấy phó tham tướng Bào Tận Thẩm đã bái rồi, không chút nghĩ ngợi gì liền quì một gối chào theo. Năm ngàn người động tác đồng loạt, giáp trụ vang động, chỉ nghe “roạt” một tiếng, sau đó đồng thanh hô lớn:
- Bái kiến tham tướng đại nhân!
Trương Xuân trợn ngược cả mắt lên, hắn giật mình nói:
- Bào Tận Thẩm, ngươi bái người nào thế?
Bào Tận Thẩm làm bộ giật mình, đáp:
- Ty chức phụng lệnh của đại nhân, bái kiến tân nhậm tham tướng Dương Lăng Dương đại nhân mà!
Trương Xuân nghe xong vừa sợ lại vừa giận, lạnh lùng nói:
- Sao ngươi biết người đó là Dương tham tướng?
Bào Tận Thẩm mắt vẫn nhìn thẳng, quì một chân, hai tay ôm quyền, hành đại lễ tiêu chuẩn trong quân, nói lanh lảnh:
- Ty chức nghe ý chỉ Thánh Thượng nói là Dương đại nhân cung mã thành thạo, lại văn võ song toàn, trong khi vị kia rất yếu đuối, rõ ràng là sư gia của đại nhân, còn thiếu niên anh hùng này không phải chính là Dương Lăng Dương đại nhân sao?
Trương Xuân nghe xong tức giận đến nhất thời nói không nên lời, tay Dương Lăng vẫn đưa lên cao, ngạc nhiên nhìn Bào Tận Thẩm. Thấy gã đảo con ngươi, nhìn mình vẻ coi thường, trong mắt tràn đầy ý châm biếm, Dương Lăng lập tức tỉnh ngộ.
Y nhìn Bào Tận Thẩm một lát, chờ nét kinh ngạc và giận dữ trên mặt mình bớt đi, thần sắc khôi phục lại vẻ bình tĩnh, đột nhiên cười phá lên...
Tác giả :
Nguyệt Quan