Ngược Về Thời Minh
Chương 217: Con người vốn dĩ ác độc?
Nhận được thánh chỉ, trước tiên Dương Lăng liền đi đến nha môn tuần phủ. Y cho người mời mấy chục vị đại nhân đang ở trong lao ra ngoài rồi tuyên chỉ trước mặt họ. Chiếu chỉ nói rõ vì Hoàng thượng hay tin Cốc Đại Dụng nghi ngờ vô cớ rất nhiều quan viên vô tội khiến họ bị bắt vào ngục nên vừa lo vừa giận, nay hạ lệnh cho Dương Lăng thả các quan ra ngay lập tức, đồng thời khôi phục lại quan tước. Ngoài ra còn ra lệnh cách chức Cốc Đại Dụng để điều tra.
Bá quan nghe xong thánh chỉ thì hò reo như sấm dậy, vui đến phát khóc. Dương Lăng nở nụ cười rồi vòng qua bàn xử án nâng các quan viên mình đầy thương tích dậy, sau đó an ủi hỏi thăm bọn họ một lượt. Bấy giờ, y mới nói rõ quan Chiếu ma Liễu Quang của Chiếu ma phòng là của người của tà giáo Di Lặc, vì ông đã chết nên sẽ không truy cứu nữa nhưng gia sản cả nhà vẫn phải bị sung công.
Dương Lăng tiết lộ tin tức này là có ý để bá quan biết rằng việc Hoàng thượng hạ lệnh bắt giữ giáo đồ của Di Lặc giáo cũng không phải là hành vi cẩu thả mà thật sự trong quan phủ đã có người của tà giáo này. Chỉ vì Cốc Đại Dụng chưa rõ thánh ý, vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn nên mới có những hành động không thỏa đáng mà thôi.
Vốn là xưởng đốc của Đông Xưởng, Cốc Đại Dụng lại có quan hệ mật thiết với Lưu Cẩn nên trong số quan lại các cấp ở thành Đại Đồng này thì trừ Đại vương ra cũng chỉ có mỗi Dương Lăng là đủ can đảm và đủ tư cách dâng tấu tố cáo lão với Hoàng Thượng mà thôi.
Nhưng mấy ngày trước đây, khi núi Bạch Đăng bị vây, Đại vương chỉ cố thủ trong thành chứ không xuất quân cứu giá. Tuy người sáng suốt đều có thể nhận ra Đại vương cố thủ đợi quân chi viện chỉ là tình thế chẳng đặng đừng, chỉ cần đại quân kéo ra khỏi thành thì Đại Đồng sẽ thất thủ, nhưng dù vậy thì ông vẫn mang tội ngồi nhìn quân thượng sa vào hiểm cảnh mà không cứu. Do đó làm sao ông ta có thể đứng ra vạch tội người khác mà không xấu hổ cho được?
Chúng quan đều có tai mắt ở khắp nơi. Buổi tiệc do đồng liêu tổ chức ngày hôm qua có mời Dương Lăng đến nhờ hắn ra mặt góp ý với Hoàng thượng đã được thông tin cho bọn họ từ sớm. Bởi thế nên trong lòng mọi người đều nhận định rằng chính Dương Lăng đã tâu Hoàng thượng xin tha cho bá quan nên họ mới thoát cảnh ngục tù.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi là việc dễ khiến mọi người cảm kích nhất. Đã vậy lúc Hoàng thượng đến Đại Đồng thì mọi việc đều do Dương Lăng chạy tới chạy lui sắp xếp, chuyện này đã rõ như ban ngày. Bây giờ lại kiềm được Bá Nhan, giữ cho Đại Đồng được bình an vài năm, cả việc công lẫn tư đều bắt nguồn từ người này, cho nên những quan viên nơi này đã coi Dương Lăng như vị quan lớn trong triều có thể dựa dẫm, nhờ vả.
Kẻ ngu dốt thì để người khác dắt lừa còn mình đi nhổ cọc hộ, còn Cốc Đại Dụng thì vừa nhổ cọc lại dắt lừa cho người ta. Được cái lão lại chịu khó, mới sáng tinh mơ đã vác thân lên công đường để quan sát việc tra khảo, thẩm vấn nghi phạm. Mặc dù lão chẳng dám sử dụng những hình phạt ghê gớm nhất của Xưởng Vệ nhưng chỉ cần những dụng cụ tra tấn bình thường cũng đủ để các quan không chịu thấu.
Những quan viên vô duyên vô cớ bị tra tấn oan ức đều hận lão đến tận xương. Nhưng vừa nhớ đến câu "Một lần qua ải Đông Xưởng, không chết cũng bị lột da", bọn họ chỉ đành cắn răng chịu đựng chứ chẳng có gan chửi rủa.
Cốc Đại Dụng vắt chéo chân ngồi trên ghế dựa hình mũ quan. Lão vừa bưng chén trà, vừa cười vờ rồi bảo người treo hai hàng quan chức lên trên giá gỗ, mỗi chân buộc một tảng đá lớn cho “tăng chiều cao”.
Những quan chức kia chỉ lót dạ bằng một bát cơm tù lạnh như băng, bây giờ bị trói hai tay, trên mắt cá treo thêm hai tảng đá lớn, dây thừng siết chặt đến nỗi tay chân đều thấm máu.
Lúc này, vài tên nha sai của Đông xưởng lại quát mắng nhằm diễu võ dương oai:
- Bọn các ngươi nếu không phải là người trong tà giáo phật Di Lặc thì cũng đã bị bọn chúng mua chuộc. Chỉ cần thành thật nhận tội, khai ra số bạc ngươi thu được từ Phật Di Lặc giáo và đã giúp bọn họ làm những chuyện gì thì sẽ không còn phải chịu nỗi đau thể xác này nữa.
Lời còn chưa dứt, hai hàng phiên tử áo xanh mũ đỏ, hông đeo phác đao, chân mang giày trắng nghênh ngang bước vào rồi chia ra đứng hai bên công đường. Cốc Đại Dụng ngạc nhiên. Không có mệnh lệnh cũng chẳng thấy thông báo, ai dám to gan xông vào công đường?
Lão lại không biết rằng sau khi nha sai của Đông Xưởng bị đại pháo và súng ống của Nội Xưởng tấn công dữ dội thì bọn chúng đã mắc chứng "sợ Nội Xưởng" nghiêm trọng. Hơn nữa vì muốn che giấu tin Hoàng Thượng rời khỏi kinh đô nên Cốc Đại Dụng và Dương Phương cũng dùng danh nghĩa khâm sai để vào Đại Đồng.
Cái đó gọi là "Kẻ ác cần phải có kẻ ác trị". Thủ hạ của khâm sai Đông Xưởng vừa thấy nhân mã của khâm sai Nội Xưởng đã lập tức sợ đến bủn rủn. Lại trông thấy Dương Lăng đích thân dẫn nhân mã của Nội xưởng đến tuyên chỉ nên nha sai gác cửa liền im thin thít, chẳng những không dám ngăn cản mà ngay cả cái gan chạy vào báo tin cũng không có.
Dương Lăng thản nhiên đi vào, theo sau là Liễu Bưu và Ngũ Hán Siêu. Cốc Đại Dụng vừa thấy y liền giật mình vội vàng bước đến, cười nói:
- Ta mới nói quái sao đám khỉ này không dám thả một cái rắm, hóa ra Dương đại nhân đã đến rồi. Ha ha ha, đến đây nào, đến đây nào! Mời ngồi! Có phải là Hoàng Thượng lo lắng chuyện gian tế của Di Lặc giáo không? Dương đại nhân yên tâm, có ta chỉ huy việc này thì dù có phải đào sâu ba thước đất đi chăng nữa cũng phải bắt được bọn họ.
Dương Lăng nghiêm mặt, tuyên:
- Cốc Đại Dụng tiếp chỉ!
Cốc Đại Dụng thoáng ngẩn người, sau đó lão vội vàng kéo áo bào lên rồi quỳ xuống, hướng về phía nam tiếp chỉ. Dương Lăng mở thánh chỉ đọc thật lớn một lượt, sau đó thu thánh chỉ lại. Y liếc thấy dáng vẻ ngây như phỗng của Cốc Đại Dụng bèn phất nhẹ ống tay áo ra lệnh:
- Người đâu! Lột đai ngọc, áo bào của Cốc Đại Dụng. Lập tức thả các vị đại nhân ra.
Hai hàng nha sai lập tức xông lên thả các vị đại nhân xuống. Dương Lăng chắp tay nói:
- Thưa các vị đại nhân, bổn quan đã thông báo cho gia luyến của các vị đến đón. Xin mời các vị trở về phủ nghỉ ngơi, sau khi vết thương lành lặn sẽ phục hồi chức cũ. Hoàng Thượng đã hạ chỉ điều tra chuyện Cốc Đại Dụng làm trái thánh lệnh và lạm dụng tư hình. Hoàng thượng đã ra lệnh điều tra, chắc chắn sẽ cho mọi người một lời giải thích!
Dương Lăng khoát tay cho gia quyến, tôi tớ của các vị đại nhân đi vào. Trong cảnh kêu khóc ầm ĩ, dù những vị đại nhân chân trần, vết thương đầy mình này đứng không vững nhưng vẫn bảo người nhà dìu sang tạ ơn Hoàng Thượng và Dương Lăng. Sau đó lần lượt từng người xin cáo từ.
Sắc mặt của Cốc Đại Dụng xám xịt, lão vẫn quỳ tại chỗ không hề nhúc nhích. Cho đến khi phạm nhân trong viện không còn một ai, lão mới giật mình tỉnh lại rồi kéo ống tay áo Dương Lăng, vừa khóc lớn vừa van vỉ:
- Dương đại nhân! Lão nô muốn gặp Hoàng Thượng, lão nô trung thành và tận tâm làm việc vì Hoàng Thượng mà.
Từ nãy giờ Dương Lăng vẫn luôn sầm mặt đứng hiên ngang, chẳng thèm nhìn Cốc Đại Dụng lấy một cái. Cho đến khi thấy tất cả các quan đã đi hết, sắc mặt y mới thay bằng vẻ tươi cười. Y nâng Cốc Đại Dụng lên một cách thân thiết, vừa mỉm cười vừa nói:
- Cốc công công, ông làm gì vậy? Ông làm việc lỗ mãng dẫn đến văn võ bá quan Đại Đồng nổi lòng oán hận, khiến lòng quân bất an, đêm qua doanh trại xảy ra “doanh khiếu” tử thương vô số; khắp đồn quân ở các nơi lòng binh sĩ hoang mang, có nguy cơ binh biến. Nhưng Hoàng Thượng nhân hậu nên sẽ không thể đối xử bạc bẽo với ông. Hoàng thượng vẫn coi trọng Cốc công công ông đó, vì vậy hãy bớt sầu đi thôi.
- Ôi?
Cốc Đại Dụng nghe y nói mới biết mình đã gây ra nhiều họa lớn như thế, vì vậy mỗi một câu lại khiến sắc mặt của lão tái nhợt một phần. Chỉ khi nghe thấy mình vẫn còn đường sống, khuôn mặt lão mới hồng hào lại một chút. Vừa lau nước mắt, lão vừa kéo tay áo Dương Lăng hỏi:
- Dương đại nhân nói vậy là sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng không oán trách lão nô sao?
Dương Lăng kéo Cốc Đại Dụng vào một góc, nói thầm vào tai lão một lúc. Cốc Đại Dụng nghe xong liền bật cười:
- Đa tạ đại nhân đã nói giúp cho... Ôi, lão nô chỉ nghĩ đến lập công trước mặt Hoàng Thượng mà đã coi thường sức mạnh của quan viên nơi này.
Dương Lăng khoát tay, nói:
- Đâu có, đâu có! Đây là do Hoàng Thượng nhân từ. Nói thật nhé, chuyện này ồn ào đến nỗi khiến tinh thần quân sĩ Đại Đồng suy giảm trầm trọng. Hôm qua “Doanh khiếu” thương vong mấy ngàn người, ngoài ra còn có dấu hiệu quân đội muốn làm phản. Ta đây hết cách nên mới dâng tấu nhờ Hoàng Thượng xử lý để trấn an lòng quân, đó thật là vì không còn cách nào hơn. Không dối gạt Cốc công công, Dương mỗ cũng khẳng khái trình bày trước mặt Hoàng Thượng chủ trương cách chức ông để điều tra!
- Hả?
Cốc Đại Dụng còn tưởng Dương Lăng đã nói giúp vài lời tốt đẹp, nào ngờ y cũng bỏ đá xuống giếng. Nhưng khi nhớ tới tương lai và tính mạng của mình đều ở trong tay y, Cốc Đại Dụng lại không dám phát tác. Nhưng nỗi tức giận cố ghìm lại trong lòng lại khiến khuôn mặt lão lúc trắng lúc xanh, ngập ngừng mà chẳng biết phải nói gì cho phải.
Dương Lăng khẽ giọng nói:
- Cốc công công à, Hoàng Thượng đã dần dần trưởng thành. Lần này bị vây ở Bạch Đăng Sơn, ngàn quân vạn quân đều chĩa mũi giáo về phía một mình Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng vẫn rất bình tĩnh, không hề sợ sệt. Xem ra Hoàng thượng đã không còn là một đứa trẻ chẳng hiểu chuyện nữa. Quan hệ của chúng ta vô cùng tốt đẹp nhưng giờ ông gây mối họa lớn như thế, nếu tôi cứ cầu xin cho ông thoát tội trước mặt Hoàng thượng thì Hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào đây?
Bản quan là Xưởng đốc của Nội Xưởng, ông là Xưởng công của Đông Xưởng, trong tay đều nắm quyền lực. Nếu Hoàng thượng thấy chúng ta đồng tâm hiệp lực như tay với chân thì sao có thể không sinh lòng kiêng kị? Lúc đó, cho dù ban đầu ngài có muốn đặc xá cho ông cũng sợ rằng sẽ cắn răng quyết đoán xử tội ông để loại bỏ tai họa về sau. Ngoài ra, từ nhỏ công công đã chăm sóc Hoàng thượng nên tình cảm của Hoàng thượng với ông không hề nhạt nhẽo. Nếu như ngài thấy ta bỏ đá xuống giếng, yêu cầu nghiêm nghị thì lòng trắc ẩn lại nổi lên... Ha ha ha!
- A!
Cốc Đại Dụng giật mình rồi dựng ngón cái khen ngợi:
- Hóa ra đây là đại nhân lấy lui làm tiến. Diệu kế, diệu kế! Cám ơn đại nhân vì ta mà đã nhọc lòng! Đúng là quen lâu mới rõ lòng người, Đại Dụng vô cùng cảm kích!
Mặc dù Dương Nhất Thanh tính tình cương trực nhưng cũng không phải là người lỗ mãng. Nếu hắn đã yêu cầu Hoàng Thượng nghiêm trị Cốc Đại Dụng mà không hề băn khoăn đến tương lai của bản thân mình thì Dương Lăng liền đoán được bầu không khí trong quân ắt hẳn rất căng thẳng, chạm vào là nổ ngay. Nếu không có một liều thuốc mạnh thì chắc chắn sẽ không giảm được sự phẫn nộ của binh sĩ.
Nhưng với tính cách bao che khuyết điểm người thân của Hoàng thượng Chính Đức, nếu bảo hắn xử phạt Cốc Đại Dụng thì quả thật khó như lên trời. Nếu mình không giúp Dương Nhất Thanh một tay, chắn hẳn Chính Đức sẽ không quyết tâm xử lý Cốc Đại Dụng, mà tình thế Đại Đồng đã rất nguy cấp. Bây giờ mình giúp Dương Nhất Thanh, sớm muộn gì Cốc Đại Dụng cũng biết mình nói gì trước mặt Hoàng Thượng. Thay vì để lão nghi ngờ, oán hận mình vào lúc đó, chi bằng bây giờ mình nói rõ để tránh tạo ra một kẻ địch không cần thiết.
Thấy dáng vẻ của Cốc Đại Dụng, Dương Lăng thở phào một hơi rồi nói với vẻ thành thật:
- Công công à! Từ khi Dương mỗ vào kinh đã được ông và Lưu công công trông nom. Trong nội đình lẫn ngoại đình chỉ có mấy người các vị là người thân thiết nhất của tôi. Nếu bản quan không giúp ông thì giúp ai bây giờ?
Tiếc là ông vì lỗ mãng trong phút chốc nên để người khác nắm được sơ hở. Xem ra chức vị Xưởng công Đông Xưởng khó mà giữ được. Sau khi về kinh, bổn quan sẽ khuyên can Hoàng thượng bỏ lệnh bế môn tỏa cảng. Bản quan đã tiến cử Hoàng Thượng cho ông đến Giang Nam để chủ trì việc buôn bán trên biển. Hê hê! Đến lúc đó ngàn vạn quốc gia qua lại, vàng bạc như nước. Công việc béo bở thế này không biết sẽ khiến bao nhiêu người phải đỏ mắt, xem ra công công mất ở gốc tây mà thu lại được góc đông à nha!
Cốc Đại Dụng nghe đến đây, liền gật gù liên tục. Dương Lăng lại vỗ vai lão, nói thật thành khẩn:
- Cốc công công, trên quan trường không thể chỉ dựa vào lòng tin của Hoàng Thượng mà muốn làm gì thì làm, sau này ông phải cẩn thận hơn. Chỉ cần cố gắng làm tốt việc buôn bán trên biển, chẳng những vinh hoa phú quý có được dễ như trở bàn tay mà cho dù là quyền hành kiếp này hay danh tiếng lừng lẫy mấy trăm năm sau cũng không ai có thể sánh bằng.
Y khẽ mỉm cười rồi nói tiếp:
- Ông thấy thái giám Tam Bảo ngày xưa oai phong ra sao? Ngoại đình và nội đình có ai chẳng nể ông ấy ba phần? Không có công lớn thì không có chỗ dựa, không có công lớn thì khó có được oai phong như thế
Của cải, danh tiếng, quyền lực, một tương lai tốt đẹp khiến Cốc Đại Dụng hoa cả mắt. Nỗi buồn vì bị cách chức Xưởng công của Đông Xưởng lập tức biến mất, chỉ cần đến Giang Nam làm một trận oanh liệt thì cũng đủ rung chuyển trời đất như Trịnh Hòa.
Lời nhắc nhở của Dương Lăng thật sự rất lọt tai. Lão đã thấy bài học của Lý Quảng và tận mắt chứng kiến quá trình từ khi Lý Quảng được Hoằng Trị tín nhiệm đã trở nên kiêu ngạo rồi sau đó gục ngã như thế nào. Vốn dĩ tưởng rằng Hoàng đế còn nhỏ nên dễ bắt nạt nên sau khi nắm giữ quyền Đông Xưởng, lão đã dẹp lòng cảnh giác sang một bên và trở nên không coi ai ra gì. Trải qua chuyện hôm nay, Cốc Đại Dụng mới giật mình thức tỉnh.
Nghe những lời khuyên bảo chân thành của Dương Lăng, Cốc Đại Dụng cảm động đến rơi nước mắt. Lão ngoan ngoãn theo Dương Lăng đi đến dịch quán, vâng vâng dạ dạ nghe Chính Đức chửi mắng một trận. Vốn Cốc Đại Dụng đã biết sau khi về kinh mình sẽ được bố trí đến nơi nào nên lão chỉ cẩn thận mỉm cười, mặc kệ Chính Đức trút giận mà không hề tranh luận một câu.
Chính Đức mắng xong thì lại cảm thấy Cốc Đại Dụng làm mọi việc chỉ vì mình. Tuy sự việc đã hỏng bét nhưng lão còn đỡ hơn những viên đại thần chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm trong triều. Đấy là chưa nói không những lão bị cách chức mà còn bị chửi như đổ máu chó lên đầu, vậy mà lão chỉ im lặng lắng nghe, thật là đáng thương. Do đó hắn phất tay đuổi lão xuống.
Dương Lăng bàn bạc việc vỗ về lòng quân với Chính Đức, sau đó Chính Đức hạ chỉ ra lệnh cho Tuần Phủ Hồ Toản thay mặt thiên tử thăm hỏi những quan lại vô tội bị tống vào nhà lao. Còn Dương Lăng thì mang một thánh chỉ khác đến quan ải để vỗ về lòng quân.
Toàn bộ quan viên quân đội của Đại Đồng bị bắt oan được thả ra và phục chức ngay lập tức. Xưởng công của Đông Xưởng bị cách chức chờ điều tra, lại khao thưởng ba quân tướng sĩ, toàn quân rút về quan nội nghỉ ngơi. Sau khi về kinh, Hoàng Thượng sẽ thăng tấn tấn tước cho tướng lĩnh có công trong chiến đấu. Tướng sĩ biên quân sẽ vào kinh để thay phiên phòng thủ với Kinh doanh.
Những binh lính phòng thủ ở vùng đất khổ cực, túng thiếu vừa nghe xong tin tức phấn chấn lòng người này liền vui mừng nhảy nhót, hô vang vạn tuế. Tiếng hô vang vọng khắp núi rừng, kéo dài đến cả bên trong và bên ngoài Trường Thành.
Tuy lòng quân đã yên nhưng biên thùy là vùng đất quan trọng nên dẫu sao cũng không thể qua loa. Vì vậy, Dương Lăng và Dương Nhất Thanh sau khi thương nghị với nhau đã bổ nhiệm hai tướng Kinh Phật Nhi và Hứa Thái đóng quân tại hai quan ải có trọng binh. Như vậy, thêm vào Dương Nhất Thanh và Vương Thủ Nhân mỗi người thủ một phương thì bốn quan ải quan trọng cùng Đỗ Nhân Quốc ở Đại Đồng có thể tiếp ứng lẫn nhau và kiềm chế quân thù ở những nơi khác. Một khi có binh biến sẽ có thể chia cắt và tiêu diệt quân phản loạn nhanh chóng, tránh để sự việc lan quá rộng.
Mất hết hai ngày mọi việc mới yên tĩnh như trước. Việc Hoàng Đế về kinh trở thành việc cấp bách vào lúc này. Thông qua các kênh thông tin khác nhau, Dương Lăng cũng đã biết đến những lời đồn thổi khắp nơi trong kinh thành. Tin tức đã lan rộng, cộng với việc có người cố ý lan truyền nên câu chuyện càng ngày càng thêm ly kỳ khiến lòng người trong kinh thành đã bắt đầu trở nên hoang mang. Dương Lăng cũng sợ các lộ Phiên Vương nổi lòng tạo phản. Dẫu sao nếu việc triều chính bị xao lãng quá lâuthì rốt cuộc cũng chỉ bất lợi cho quốc gia, nếu để xảy ra sự tình hỗn loạn thì công trạng ở Đại Đồng sẽ chẳng còn. Hơn nữa mấy hôm nay bệnh tình của Đường Nhất Tiên đã chuyển biến tốt nên y liền thu xếp lên đường về kinh.
Hoàng thượng rời khỏi kinh thành trong tình trạng cải trang vi hành. Bây giờ tin Hoàng Đế đại thắng Bá Nhan ở Đại Đồng đã được Dương Lăng cố ý tuyên truyền nên nhờ vào các phương tiện của triều đình và Nội Xưởng đã nhanh chóng lan ra khắp thiên hạ. Hoàng Đế trở về kinh cũng không thể lẳng lặng mà đi, không có lễ nghi của đế vương được. Vì vậy, đoàn xe hùng dũng cùng cờ xí phấp phới đường đường chính chính rời khỏi Đại Đồng, xuất phát về phía kinh thành...
---o0o---
Trốn ngày chạy đêm, đi đường nhỏ nhắm tránh tầng tầng lớp lớp trạm canh được thiết lập trên đường lớn, sau hai ngày Thôi Oanh Nhi mới đến Hình thôn trang. Trải qua hai ngày đi đường cùng quyết tâm dùng cái chết để tròn nghĩa lớn mới khiến tâm trạng của nàng bớt tủi hổ.
Thân thể trong sạch bị người điếm ô, giờ đây Hồng nương tử không còn mặt mũi nào gặp lại Dương Hổ. Nhưng nếu nàng lặng lẽ giải quyết tính mạng mình, tất nhiên Dương Hổ sẽ đem mối thù này tính lên đầu Dương Lăng.
Quyền hành của Dương Lăng rất lớn. Bất kể Dương Hổ có giết được y hay không thì một vùng Bá Châu, thậm chí trại của nhà họ Thôi đều có thể sẽ bị lật tung lên để bắt bớ, Thôi Oanh Nhi sao dám chết để thân mang thêm tội nghiệt? Thế là nàng đành kiên trì tìm gặp Dương Hổ.
Dọc đường, nàng từng nghiên cứu tỉ mỉ lời nói lúc Ngũ thúc lâm chung nhưng rốt cuộc cũng không thể nghĩ ra Lý Phúc Đạt náu thân “Quần Trung” (đám đông) nghĩa là gì. Mặc dù nàng đã dấn thân vào chốn giang hồ bao năm nay nhưng từ xưa đến giờ vẫn chưa nghe thấy môn phái hay địa danh nào là “Quần” hoặc “Quần Trung”. Dọc đường nàng từng hỏi thăm nông phu ở quanh đây nhưng cũng không ai rõ, thế là chuyện này lại trở thành một mối khó hiểu trong lòng.
Có điều nàng hiểu rõ võ công của Hoắc Ngũ Gia. Giờ bình tĩnh lại, nàng cũng biết rằng nếu không có cơ hội đánh lén thì chỉ dựa vào võ nghệ của mình chắc chắn không phải là đối thủ của Lý Phúc Đạt. Nàng phải chuyển câu nói của Ngũ thúc trước khi chết đến mọi người trên núi, có lẽ người từng trải như cha nàng sẽ biết ý nghĩa trong đó, nhờ thế sẽ tìm ra nơi ẩn thân của Lý Phúc Đạt để báo thù cho Ngũ thúc. Đây cũng là hai tâm nguyện chưa làm xong của nàng trước khi chết.
Tại Hình thôn trang, khách sạn Tụ Long là một nhà trọ lớn. Ở đây loại người nào cũng có, tốt xấu lẫn lộn nên dễ che giấu tung tích. Đến nơi này quan sát một lượt, Thôi Oanh Nhi phát hiện không hề có quan binh hay nha sai để mắt tới khách sạn này. Nàng bèn trà trộn vào rồi nhờ tiểu nhị lật tra danh dách khách trọ, thế nhưng lại không thấy bí danh đã ước hẹn của nhóm người Dương Hổ.
Hồng nương tử căng thẳng, chẳng lẽ bọn người Dương Hổ cũng gặp chuyện bất trắc rồi sao? Từ trước đến nay Thôi Oanh Nhi vẫn là người kiên cường, hào khí. Khi mới đến kinh thành, nếu cần thiết thì dù là Tử Cấm thành nàng cũng dám xông vào. Nhưng lần này đến Đại Đồng, hết người thân bỏ mạng rồi chính mình thất thân khiến nàng như quả hạch đào đã bị lột bỏ vỏ ngoài cứng rắn, quả thật không thể chịu nỗi cú sốc như thế.
Bước ra khỏi khách sạn, Hồng nương tử đi vòng chung quanh thì phát hiện trên tường nhà có khắc vài ký hiệu vô nghĩa. Đây chẳng qua là một hình tròn đơn giản, phương và đường cong của những mũi tên rất mất trật tự, nhìn qua có vẻ giống những nét nguệch ngoạc do trẻ con vẽ bậy lên tường, chỉ là vẽ hơi cao một chút mà thôi.
Hồng nương tử cẩn thận kiểm tra một lượt, quay trở lại đầu hẻm. Thế là một cô gái mặc trang phục dân dã nhanh chóng tan biến trong dòng người...
Đêm đã khuya.
Phía tây Hình thôn trang là một con sông rộng hơn trăm mét. Vào mùa mưa nhiều, nước sông chia thành mấy dòng chảy nông, giao nhau tại những dòng nước hơi sâu giữa sông. Chỉ những lúc lũ tới bất ngờ, cả con sông mới bị nước lũ vàng nâu lấp đầy. Khi nước lũ tràn bờ, những mô đất cao hai bên bờ cũng bị ngập đến thắt lưng, do đó không hề có người xây nhà định cư nơi đây.
Bây giờ thì cả lòng sông đều đầy tuyết đọng. Do thời tiết dần ấm lại nên nhưng nơi nước cạn băng đã trở nên vừa mỏng lại vừa giòn. Nếu không cẩn thận giẫm phải sẽ bị ướt giày.
Đêm nay là đêm trăng khuyết. Vành trăng non cong cong chiếu ánh sáng bàng bạc xuống cả một vùng đất rộng lớn.
Dưới ánh trăng, một bóng người nhẹ nhàng chạy dọc bờ sông như báo. Sau khi nằm ở ven bờ chờ một lúc, thấy không có người theo dõi, người này mới tung người lên nhanh nhẹn đi tiếp. Chạy được vài đoạn, nàng lại áp người xuống mặt tuyết quay đầu nhìn lại. Nhờ sự nhạy bén này cùng với ánh trăng mờ ảo, muốn theo dõi nàng là việc khó như lên trời.
Trên sườn núi có ba lò gạch đã bỏ hoang, một người chống cây gậy gỗ khập khiễng bước ra ngoài. Hắn ngồi xổm xuống nhìn đám tuyết đọng trong bình gốm đã vỡ một nửa. Hai bên là nham thạch và gò đất gồ ghề, mặt đất trước mặt bị đào lấy đất để làm gạch nên khá gập ghềnh. Tất cả tạo ra một bức ảnh loang lổ dưới ánh trăng
- Đại Chuy, để ta làm cho! Ngươi đi đứng khó khăn, nghỉ ngơi một lát đi!
Dương Hổ đi tới nói với hắn, vươn tay để lấy chiếc bình gốm.
Hồ Đại Chuy hừ một tiếng thật nặng rồi vươn tay lấy bình, có thể là cố ý, cũng có thể là vô tình vừa khớp chặn lấy tay Dương Hổ. Dương Hổ liền đỏ mặt tức giận, thấp giọng quát:
- Đại Chuy! Ngươi bị gì vậy?
Hồ Đại Chuy im lặng một lát, sau mới đáp bằng giọng khó chịu:
- Đại đương gia! Khi chị dâu vào thành giết Dương Lăng, chúng ta đã nói thế nào? Tập kích vài trạm gác để thu hút sự chú ý của quan binh trước, chỉ cần chị dâu vào thành an toàn, chúng ta sẽ đến Hình thôn trang chờ đón chị dâu, có phải vậy hay không?
- Đúng, rồi sao?
Ánh mắt của Dương Hổ co rút, khuôn mặt chợt nở một nụ cười cổ quái rồi gã khẽ hỏi lại.
- Rồi sao? Đại đương gia hỏi ta đấy à? Đại đương gia, tuy rằng các huynh đệ sẽ theo ngươi vào sinh ra tử không hề nhíu mày nhưng chúng ta cũng không hề hồ đồ. Nghe nói Hoàng Đế đang ở Đại Đồng kết minh cùng Đóa Nhan Tam Vệ vùng quan ngoại để đánh nhau với giặc Thát.
Đây đương là lúc trong thành đầy binh lính, chị dâu muốn tìm cơ hội giết gã họ Dương dễ dàng lắm sao? Chúng ta cứ ở lại đây chờ chị dâu trở về không được sao? Hơn nữa khi ngươi dẫn bọn ta đi cướp tiền của nhà ông chủ họ Hồ, trong nhà hắn nuôi hơn mười con chó săn, chưa tìm hiểu rõ đối tượng (“thải bàn tử” là từ lóng chỉ đối tượng cần điều tra để cướp bóc – TJ) đã hành động khiến Ngô lão nhị bị chó chặn đường rồi bị người dân dùng xiên hốt cức đâm chết, chẳng lẽ không uất ức sao?
Hắn lấy cái nón da chó xuống rồi khóc òa. Đang khóc, hắn bỗng lau nước mắt rồi nói tiếp:
- Ngay sau đó, lại đến Hoàng Dương vệ sở mà ám sát chỉ huy của vệ sở nơi đó. Đó không phải là tự tìm chết sao? Chỉ mấy người như chúng ta thì có thể làm được trò trống gì chứ? Mấy trận này đều là đánh bậy đánh bạ, khiến tất cả các huynh đệ tốt đều sắp bị giết chết hết, chỉ còn mỗi Hắc Diêu Tử nằm bên trong đấy, không thầy không thuốc cũng cũng sắp chết rồi. Đã vậy đêm mai ngươi còn muốn đi báo thù. Đại ca, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy?
Nụ cười trên mặt chợt tắt, khóe môi hơi run rẩy, Dương Hổ lạnh lùng hỏi:
- Đại Chuy! Điều quy định đầu tiên của sơn trại chúng ta là gì? Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?
Hồ Đại Chuy ngẩng đầu, quật cường đáp:
- Ta chưa quên. Đó là phải nghe theo lời Đại Đương Gia, phất cờ đi đánh khắp thiên hạ, nếu ai trái lời sẽ chém đầu người đó.
Nhưng chúng ta là một bầy hổ cũng được, bầy sói cũng chẳng sao, chỉ cần người đứng đầu không dẫn mọi người vào đường chết. Chúng ta làm những việc này có giúp gì được cho chị dâu không?
Đại đương gia à, Hồng Phúc chết như thế nào tại vệ sở? Người nói xem! Rõ ràng là hắn có thể tránh được mũi tên đó nhưng đúng lúc đó ngươi lại xuất hiện ngay sau lưng hắn khiến hắn không thể né tránh nên mới bị trúng tên. Lúc ấy ta chưa hề nghĩ đến, giờ trở về càng ngẫm lại càng thấy không đúng.
Trong con ngươi Dương Hổ bắt đầu lập lòe ánh sáng nguy hiểm, gã cười khanh khách rồi bảo:
- Đại Chuy, ngươi sai rồi! Ngươi nói xem, ta với hắn là huynh đệ đồng sanh cộng tử, chẳng lẽ ta lại cố ý hãm hại hắn sao? Ta có lý do gì?
Hồ Đại Chuy gầm gừ trong bi phẫn, căm uất:
- Con mẹ nó, ta nghĩ mãi cũng không ra! Đại Đương gia ngươi đang có ý đồ gì vậy? Rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi không có lý do gì mà đưa tất cả mọi người tìm đường chết song rõ ràng ngươi muốn mọi người đi chịu chết! Đêm mai ta không đi, ta muốn tìm đại phu trị thương cho Hắc Diêu Tử rồi cõng hắn về sơn trại. Người mẹ mù lòa của hắn chỉ có một đứa con trai này, ta phải đưa hắn về bằng mọi giá.
Dứt lời, Hồ Đại Chuy liền bỏ đi về phía lò gạch. Trong mắt Dương Hổ lập lòe ánh sáng, khi thấy hắn bước đến cửa, Dương Hổ bỗng nheo mắt lại rồi quát khẽ, cùng lúc nhảy đến nện một đấm thật mạnh vào mạn sườn hắn.
Tuy Hồ Đại Chuy khổ luyện công phu toàn thân nhưng võ công hắn không thể bằng Dương Hổ. Trong lúc không kịp chuẩn bị, hắn đã bị đánh trúng. Kêu thảm một tiếng, vài tiếng xương gãy vang lên răng rắc, Hồ Đại Chuy ngã vào tường lò gạch, xương gãy đâm vào tim, bọt máu trong miệng từ từ tràn ra.
Hắn nhìn Dương Hổ bằng ánh mắt kinh hãi khó tin, giọng khàn đặc:
- Vì sao? Vì sao? Ngươi... ngươi...
Trong mắt Dương Hổ, ánh mắt của Hồ Đại Chuy dưới ánh trăng như mũi tên lạnh đến thấu xương. Gã không dám nhìn vào mắt Hồ Đại Chùy nữa, nhưng ánh mắt kia vẫn nhìn gã chằm chằm. Dương Hổ co rúm người. Gã vừa giận, vừa hận, gầm lên một tiếng rồi tung thêm một quyền thật nặng lên người Hồ Đại Chùy.
Xương gãy, ngực lõm, máu trào.
Dương Hổ như phát điên. Một tay gã giữ chặt bả vai Hồ Đại Chuy, một tay nắm thành quyền cật lực đấm vào ngực hắn. Trong âm thanh "bốp bốp thịch thịch", gã gầm gừ với giọng run rẩy:
- Đừng nhìn ta! Ta không muốn dính vào máu của các ngươi, vì sao ngươi ép ta? Vì sao ngươi ép ta? Đám vô lại các ngươi!
Sau những tiếng thùm thụp, thân thể to lớn của Hồ Đại Chuy từ từ lún vào tường đất. Ngực hắn đã lõm xuống thật sâu, máu chảy ra từ trong miệng không ngừng chảy xuôi xuống vấy vào nắm tay, cánh tay và phun lên cả trên gương mặt của Dương Hổ. Còn Dương Hổ dường như đã phát điên, vừa đánh, vừa ràn rụa nước mắt:
- Các ngươi đều là huynh đệ tốt của ta. Vì sao người làm hỏng chuyện tốt của ta lại cứ là các ngươi? Đó là các ngươi tự tìm đường chết! Tự các ngươi tìm đường chết!
Đằng sau khối nham thạch lặng lẽ xuất hiện một bóng người, ngơ ngác đứng đờ, thân thể mềm nhũn y như thi thể của Hồ Đại Chuy nếu không nhờ Dương Hổ nắm chặt thì đã ngã xuống đất. Thân hình nàng run bắn theo mỗi cú nện của Dương Hổ lên thi thể của Hồ Đại Chuy.
Bá quan nghe xong thánh chỉ thì hò reo như sấm dậy, vui đến phát khóc. Dương Lăng nở nụ cười rồi vòng qua bàn xử án nâng các quan viên mình đầy thương tích dậy, sau đó an ủi hỏi thăm bọn họ một lượt. Bấy giờ, y mới nói rõ quan Chiếu ma Liễu Quang của Chiếu ma phòng là của người của tà giáo Di Lặc, vì ông đã chết nên sẽ không truy cứu nữa nhưng gia sản cả nhà vẫn phải bị sung công.
Dương Lăng tiết lộ tin tức này là có ý để bá quan biết rằng việc Hoàng thượng hạ lệnh bắt giữ giáo đồ của Di Lặc giáo cũng không phải là hành vi cẩu thả mà thật sự trong quan phủ đã có người của tà giáo này. Chỉ vì Cốc Đại Dụng chưa rõ thánh ý, vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn nên mới có những hành động không thỏa đáng mà thôi.
Vốn là xưởng đốc của Đông Xưởng, Cốc Đại Dụng lại có quan hệ mật thiết với Lưu Cẩn nên trong số quan lại các cấp ở thành Đại Đồng này thì trừ Đại vương ra cũng chỉ có mỗi Dương Lăng là đủ can đảm và đủ tư cách dâng tấu tố cáo lão với Hoàng Thượng mà thôi.
Nhưng mấy ngày trước đây, khi núi Bạch Đăng bị vây, Đại vương chỉ cố thủ trong thành chứ không xuất quân cứu giá. Tuy người sáng suốt đều có thể nhận ra Đại vương cố thủ đợi quân chi viện chỉ là tình thế chẳng đặng đừng, chỉ cần đại quân kéo ra khỏi thành thì Đại Đồng sẽ thất thủ, nhưng dù vậy thì ông vẫn mang tội ngồi nhìn quân thượng sa vào hiểm cảnh mà không cứu. Do đó làm sao ông ta có thể đứng ra vạch tội người khác mà không xấu hổ cho được?
Chúng quan đều có tai mắt ở khắp nơi. Buổi tiệc do đồng liêu tổ chức ngày hôm qua có mời Dương Lăng đến nhờ hắn ra mặt góp ý với Hoàng thượng đã được thông tin cho bọn họ từ sớm. Bởi thế nên trong lòng mọi người đều nhận định rằng chính Dương Lăng đã tâu Hoàng thượng xin tha cho bá quan nên họ mới thoát cảnh ngục tù.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi là việc dễ khiến mọi người cảm kích nhất. Đã vậy lúc Hoàng thượng đến Đại Đồng thì mọi việc đều do Dương Lăng chạy tới chạy lui sắp xếp, chuyện này đã rõ như ban ngày. Bây giờ lại kiềm được Bá Nhan, giữ cho Đại Đồng được bình an vài năm, cả việc công lẫn tư đều bắt nguồn từ người này, cho nên những quan viên nơi này đã coi Dương Lăng như vị quan lớn trong triều có thể dựa dẫm, nhờ vả.
Kẻ ngu dốt thì để người khác dắt lừa còn mình đi nhổ cọc hộ, còn Cốc Đại Dụng thì vừa nhổ cọc lại dắt lừa cho người ta. Được cái lão lại chịu khó, mới sáng tinh mơ đã vác thân lên công đường để quan sát việc tra khảo, thẩm vấn nghi phạm. Mặc dù lão chẳng dám sử dụng những hình phạt ghê gớm nhất của Xưởng Vệ nhưng chỉ cần những dụng cụ tra tấn bình thường cũng đủ để các quan không chịu thấu.
Những quan viên vô duyên vô cớ bị tra tấn oan ức đều hận lão đến tận xương. Nhưng vừa nhớ đến câu "Một lần qua ải Đông Xưởng, không chết cũng bị lột da", bọn họ chỉ đành cắn răng chịu đựng chứ chẳng có gan chửi rủa.
Cốc Đại Dụng vắt chéo chân ngồi trên ghế dựa hình mũ quan. Lão vừa bưng chén trà, vừa cười vờ rồi bảo người treo hai hàng quan chức lên trên giá gỗ, mỗi chân buộc một tảng đá lớn cho “tăng chiều cao”.
Những quan chức kia chỉ lót dạ bằng một bát cơm tù lạnh như băng, bây giờ bị trói hai tay, trên mắt cá treo thêm hai tảng đá lớn, dây thừng siết chặt đến nỗi tay chân đều thấm máu.
Lúc này, vài tên nha sai của Đông xưởng lại quát mắng nhằm diễu võ dương oai:
- Bọn các ngươi nếu không phải là người trong tà giáo phật Di Lặc thì cũng đã bị bọn chúng mua chuộc. Chỉ cần thành thật nhận tội, khai ra số bạc ngươi thu được từ Phật Di Lặc giáo và đã giúp bọn họ làm những chuyện gì thì sẽ không còn phải chịu nỗi đau thể xác này nữa.
Lời còn chưa dứt, hai hàng phiên tử áo xanh mũ đỏ, hông đeo phác đao, chân mang giày trắng nghênh ngang bước vào rồi chia ra đứng hai bên công đường. Cốc Đại Dụng ngạc nhiên. Không có mệnh lệnh cũng chẳng thấy thông báo, ai dám to gan xông vào công đường?
Lão lại không biết rằng sau khi nha sai của Đông Xưởng bị đại pháo và súng ống của Nội Xưởng tấn công dữ dội thì bọn chúng đã mắc chứng "sợ Nội Xưởng" nghiêm trọng. Hơn nữa vì muốn che giấu tin Hoàng Thượng rời khỏi kinh đô nên Cốc Đại Dụng và Dương Phương cũng dùng danh nghĩa khâm sai để vào Đại Đồng.
Cái đó gọi là "Kẻ ác cần phải có kẻ ác trị". Thủ hạ của khâm sai Đông Xưởng vừa thấy nhân mã của khâm sai Nội Xưởng đã lập tức sợ đến bủn rủn. Lại trông thấy Dương Lăng đích thân dẫn nhân mã của Nội xưởng đến tuyên chỉ nên nha sai gác cửa liền im thin thít, chẳng những không dám ngăn cản mà ngay cả cái gan chạy vào báo tin cũng không có.
Dương Lăng thản nhiên đi vào, theo sau là Liễu Bưu và Ngũ Hán Siêu. Cốc Đại Dụng vừa thấy y liền giật mình vội vàng bước đến, cười nói:
- Ta mới nói quái sao đám khỉ này không dám thả một cái rắm, hóa ra Dương đại nhân đã đến rồi. Ha ha ha, đến đây nào, đến đây nào! Mời ngồi! Có phải là Hoàng Thượng lo lắng chuyện gian tế của Di Lặc giáo không? Dương đại nhân yên tâm, có ta chỉ huy việc này thì dù có phải đào sâu ba thước đất đi chăng nữa cũng phải bắt được bọn họ.
Dương Lăng nghiêm mặt, tuyên:
- Cốc Đại Dụng tiếp chỉ!
Cốc Đại Dụng thoáng ngẩn người, sau đó lão vội vàng kéo áo bào lên rồi quỳ xuống, hướng về phía nam tiếp chỉ. Dương Lăng mở thánh chỉ đọc thật lớn một lượt, sau đó thu thánh chỉ lại. Y liếc thấy dáng vẻ ngây như phỗng của Cốc Đại Dụng bèn phất nhẹ ống tay áo ra lệnh:
- Người đâu! Lột đai ngọc, áo bào của Cốc Đại Dụng. Lập tức thả các vị đại nhân ra.
Hai hàng nha sai lập tức xông lên thả các vị đại nhân xuống. Dương Lăng chắp tay nói:
- Thưa các vị đại nhân, bổn quan đã thông báo cho gia luyến của các vị đến đón. Xin mời các vị trở về phủ nghỉ ngơi, sau khi vết thương lành lặn sẽ phục hồi chức cũ. Hoàng Thượng đã hạ chỉ điều tra chuyện Cốc Đại Dụng làm trái thánh lệnh và lạm dụng tư hình. Hoàng thượng đã ra lệnh điều tra, chắc chắn sẽ cho mọi người một lời giải thích!
Dương Lăng khoát tay cho gia quyến, tôi tớ của các vị đại nhân đi vào. Trong cảnh kêu khóc ầm ĩ, dù những vị đại nhân chân trần, vết thương đầy mình này đứng không vững nhưng vẫn bảo người nhà dìu sang tạ ơn Hoàng Thượng và Dương Lăng. Sau đó lần lượt từng người xin cáo từ.
Sắc mặt của Cốc Đại Dụng xám xịt, lão vẫn quỳ tại chỗ không hề nhúc nhích. Cho đến khi phạm nhân trong viện không còn một ai, lão mới giật mình tỉnh lại rồi kéo ống tay áo Dương Lăng, vừa khóc lớn vừa van vỉ:
- Dương đại nhân! Lão nô muốn gặp Hoàng Thượng, lão nô trung thành và tận tâm làm việc vì Hoàng Thượng mà.
Từ nãy giờ Dương Lăng vẫn luôn sầm mặt đứng hiên ngang, chẳng thèm nhìn Cốc Đại Dụng lấy một cái. Cho đến khi thấy tất cả các quan đã đi hết, sắc mặt y mới thay bằng vẻ tươi cười. Y nâng Cốc Đại Dụng lên một cách thân thiết, vừa mỉm cười vừa nói:
- Cốc công công, ông làm gì vậy? Ông làm việc lỗ mãng dẫn đến văn võ bá quan Đại Đồng nổi lòng oán hận, khiến lòng quân bất an, đêm qua doanh trại xảy ra “doanh khiếu” tử thương vô số; khắp đồn quân ở các nơi lòng binh sĩ hoang mang, có nguy cơ binh biến. Nhưng Hoàng Thượng nhân hậu nên sẽ không thể đối xử bạc bẽo với ông. Hoàng thượng vẫn coi trọng Cốc công công ông đó, vì vậy hãy bớt sầu đi thôi.
- Ôi?
Cốc Đại Dụng nghe y nói mới biết mình đã gây ra nhiều họa lớn như thế, vì vậy mỗi một câu lại khiến sắc mặt của lão tái nhợt một phần. Chỉ khi nghe thấy mình vẫn còn đường sống, khuôn mặt lão mới hồng hào lại một chút. Vừa lau nước mắt, lão vừa kéo tay áo Dương Lăng hỏi:
- Dương đại nhân nói vậy là sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng không oán trách lão nô sao?
Dương Lăng kéo Cốc Đại Dụng vào một góc, nói thầm vào tai lão một lúc. Cốc Đại Dụng nghe xong liền bật cười:
- Đa tạ đại nhân đã nói giúp cho... Ôi, lão nô chỉ nghĩ đến lập công trước mặt Hoàng Thượng mà đã coi thường sức mạnh của quan viên nơi này.
Dương Lăng khoát tay, nói:
- Đâu có, đâu có! Đây là do Hoàng Thượng nhân từ. Nói thật nhé, chuyện này ồn ào đến nỗi khiến tinh thần quân sĩ Đại Đồng suy giảm trầm trọng. Hôm qua “Doanh khiếu” thương vong mấy ngàn người, ngoài ra còn có dấu hiệu quân đội muốn làm phản. Ta đây hết cách nên mới dâng tấu nhờ Hoàng Thượng xử lý để trấn an lòng quân, đó thật là vì không còn cách nào hơn. Không dối gạt Cốc công công, Dương mỗ cũng khẳng khái trình bày trước mặt Hoàng Thượng chủ trương cách chức ông để điều tra!
- Hả?
Cốc Đại Dụng còn tưởng Dương Lăng đã nói giúp vài lời tốt đẹp, nào ngờ y cũng bỏ đá xuống giếng. Nhưng khi nhớ tới tương lai và tính mạng của mình đều ở trong tay y, Cốc Đại Dụng lại không dám phát tác. Nhưng nỗi tức giận cố ghìm lại trong lòng lại khiến khuôn mặt lão lúc trắng lúc xanh, ngập ngừng mà chẳng biết phải nói gì cho phải.
Dương Lăng khẽ giọng nói:
- Cốc công công à, Hoàng Thượng đã dần dần trưởng thành. Lần này bị vây ở Bạch Đăng Sơn, ngàn quân vạn quân đều chĩa mũi giáo về phía một mình Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng vẫn rất bình tĩnh, không hề sợ sệt. Xem ra Hoàng thượng đã không còn là một đứa trẻ chẳng hiểu chuyện nữa. Quan hệ của chúng ta vô cùng tốt đẹp nhưng giờ ông gây mối họa lớn như thế, nếu tôi cứ cầu xin cho ông thoát tội trước mặt Hoàng thượng thì Hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào đây?
Bản quan là Xưởng đốc của Nội Xưởng, ông là Xưởng công của Đông Xưởng, trong tay đều nắm quyền lực. Nếu Hoàng thượng thấy chúng ta đồng tâm hiệp lực như tay với chân thì sao có thể không sinh lòng kiêng kị? Lúc đó, cho dù ban đầu ngài có muốn đặc xá cho ông cũng sợ rằng sẽ cắn răng quyết đoán xử tội ông để loại bỏ tai họa về sau. Ngoài ra, từ nhỏ công công đã chăm sóc Hoàng thượng nên tình cảm của Hoàng thượng với ông không hề nhạt nhẽo. Nếu như ngài thấy ta bỏ đá xuống giếng, yêu cầu nghiêm nghị thì lòng trắc ẩn lại nổi lên... Ha ha ha!
- A!
Cốc Đại Dụng giật mình rồi dựng ngón cái khen ngợi:
- Hóa ra đây là đại nhân lấy lui làm tiến. Diệu kế, diệu kế! Cám ơn đại nhân vì ta mà đã nhọc lòng! Đúng là quen lâu mới rõ lòng người, Đại Dụng vô cùng cảm kích!
Mặc dù Dương Nhất Thanh tính tình cương trực nhưng cũng không phải là người lỗ mãng. Nếu hắn đã yêu cầu Hoàng Thượng nghiêm trị Cốc Đại Dụng mà không hề băn khoăn đến tương lai của bản thân mình thì Dương Lăng liền đoán được bầu không khí trong quân ắt hẳn rất căng thẳng, chạm vào là nổ ngay. Nếu không có một liều thuốc mạnh thì chắc chắn sẽ không giảm được sự phẫn nộ của binh sĩ.
Nhưng với tính cách bao che khuyết điểm người thân của Hoàng thượng Chính Đức, nếu bảo hắn xử phạt Cốc Đại Dụng thì quả thật khó như lên trời. Nếu mình không giúp Dương Nhất Thanh một tay, chắn hẳn Chính Đức sẽ không quyết tâm xử lý Cốc Đại Dụng, mà tình thế Đại Đồng đã rất nguy cấp. Bây giờ mình giúp Dương Nhất Thanh, sớm muộn gì Cốc Đại Dụng cũng biết mình nói gì trước mặt Hoàng Thượng. Thay vì để lão nghi ngờ, oán hận mình vào lúc đó, chi bằng bây giờ mình nói rõ để tránh tạo ra một kẻ địch không cần thiết.
Thấy dáng vẻ của Cốc Đại Dụng, Dương Lăng thở phào một hơi rồi nói với vẻ thành thật:
- Công công à! Từ khi Dương mỗ vào kinh đã được ông và Lưu công công trông nom. Trong nội đình lẫn ngoại đình chỉ có mấy người các vị là người thân thiết nhất của tôi. Nếu bản quan không giúp ông thì giúp ai bây giờ?
Tiếc là ông vì lỗ mãng trong phút chốc nên để người khác nắm được sơ hở. Xem ra chức vị Xưởng công Đông Xưởng khó mà giữ được. Sau khi về kinh, bổn quan sẽ khuyên can Hoàng thượng bỏ lệnh bế môn tỏa cảng. Bản quan đã tiến cử Hoàng Thượng cho ông đến Giang Nam để chủ trì việc buôn bán trên biển. Hê hê! Đến lúc đó ngàn vạn quốc gia qua lại, vàng bạc như nước. Công việc béo bở thế này không biết sẽ khiến bao nhiêu người phải đỏ mắt, xem ra công công mất ở gốc tây mà thu lại được góc đông à nha!
Cốc Đại Dụng nghe đến đây, liền gật gù liên tục. Dương Lăng lại vỗ vai lão, nói thật thành khẩn:
- Cốc công công, trên quan trường không thể chỉ dựa vào lòng tin của Hoàng Thượng mà muốn làm gì thì làm, sau này ông phải cẩn thận hơn. Chỉ cần cố gắng làm tốt việc buôn bán trên biển, chẳng những vinh hoa phú quý có được dễ như trở bàn tay mà cho dù là quyền hành kiếp này hay danh tiếng lừng lẫy mấy trăm năm sau cũng không ai có thể sánh bằng.
Y khẽ mỉm cười rồi nói tiếp:
- Ông thấy thái giám Tam Bảo ngày xưa oai phong ra sao? Ngoại đình và nội đình có ai chẳng nể ông ấy ba phần? Không có công lớn thì không có chỗ dựa, không có công lớn thì khó có được oai phong như thế
Của cải, danh tiếng, quyền lực, một tương lai tốt đẹp khiến Cốc Đại Dụng hoa cả mắt. Nỗi buồn vì bị cách chức Xưởng công của Đông Xưởng lập tức biến mất, chỉ cần đến Giang Nam làm một trận oanh liệt thì cũng đủ rung chuyển trời đất như Trịnh Hòa.
Lời nhắc nhở của Dương Lăng thật sự rất lọt tai. Lão đã thấy bài học của Lý Quảng và tận mắt chứng kiến quá trình từ khi Lý Quảng được Hoằng Trị tín nhiệm đã trở nên kiêu ngạo rồi sau đó gục ngã như thế nào. Vốn dĩ tưởng rằng Hoàng đế còn nhỏ nên dễ bắt nạt nên sau khi nắm giữ quyền Đông Xưởng, lão đã dẹp lòng cảnh giác sang một bên và trở nên không coi ai ra gì. Trải qua chuyện hôm nay, Cốc Đại Dụng mới giật mình thức tỉnh.
Nghe những lời khuyên bảo chân thành của Dương Lăng, Cốc Đại Dụng cảm động đến rơi nước mắt. Lão ngoan ngoãn theo Dương Lăng đi đến dịch quán, vâng vâng dạ dạ nghe Chính Đức chửi mắng một trận. Vốn Cốc Đại Dụng đã biết sau khi về kinh mình sẽ được bố trí đến nơi nào nên lão chỉ cẩn thận mỉm cười, mặc kệ Chính Đức trút giận mà không hề tranh luận một câu.
Chính Đức mắng xong thì lại cảm thấy Cốc Đại Dụng làm mọi việc chỉ vì mình. Tuy sự việc đã hỏng bét nhưng lão còn đỡ hơn những viên đại thần chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm trong triều. Đấy là chưa nói không những lão bị cách chức mà còn bị chửi như đổ máu chó lên đầu, vậy mà lão chỉ im lặng lắng nghe, thật là đáng thương. Do đó hắn phất tay đuổi lão xuống.
Dương Lăng bàn bạc việc vỗ về lòng quân với Chính Đức, sau đó Chính Đức hạ chỉ ra lệnh cho Tuần Phủ Hồ Toản thay mặt thiên tử thăm hỏi những quan lại vô tội bị tống vào nhà lao. Còn Dương Lăng thì mang một thánh chỉ khác đến quan ải để vỗ về lòng quân.
Toàn bộ quan viên quân đội của Đại Đồng bị bắt oan được thả ra và phục chức ngay lập tức. Xưởng công của Đông Xưởng bị cách chức chờ điều tra, lại khao thưởng ba quân tướng sĩ, toàn quân rút về quan nội nghỉ ngơi. Sau khi về kinh, Hoàng Thượng sẽ thăng tấn tấn tước cho tướng lĩnh có công trong chiến đấu. Tướng sĩ biên quân sẽ vào kinh để thay phiên phòng thủ với Kinh doanh.
Những binh lính phòng thủ ở vùng đất khổ cực, túng thiếu vừa nghe xong tin tức phấn chấn lòng người này liền vui mừng nhảy nhót, hô vang vạn tuế. Tiếng hô vang vọng khắp núi rừng, kéo dài đến cả bên trong và bên ngoài Trường Thành.
Tuy lòng quân đã yên nhưng biên thùy là vùng đất quan trọng nên dẫu sao cũng không thể qua loa. Vì vậy, Dương Lăng và Dương Nhất Thanh sau khi thương nghị với nhau đã bổ nhiệm hai tướng Kinh Phật Nhi và Hứa Thái đóng quân tại hai quan ải có trọng binh. Như vậy, thêm vào Dương Nhất Thanh và Vương Thủ Nhân mỗi người thủ một phương thì bốn quan ải quan trọng cùng Đỗ Nhân Quốc ở Đại Đồng có thể tiếp ứng lẫn nhau và kiềm chế quân thù ở những nơi khác. Một khi có binh biến sẽ có thể chia cắt và tiêu diệt quân phản loạn nhanh chóng, tránh để sự việc lan quá rộng.
Mất hết hai ngày mọi việc mới yên tĩnh như trước. Việc Hoàng Đế về kinh trở thành việc cấp bách vào lúc này. Thông qua các kênh thông tin khác nhau, Dương Lăng cũng đã biết đến những lời đồn thổi khắp nơi trong kinh thành. Tin tức đã lan rộng, cộng với việc có người cố ý lan truyền nên câu chuyện càng ngày càng thêm ly kỳ khiến lòng người trong kinh thành đã bắt đầu trở nên hoang mang. Dương Lăng cũng sợ các lộ Phiên Vương nổi lòng tạo phản. Dẫu sao nếu việc triều chính bị xao lãng quá lâuthì rốt cuộc cũng chỉ bất lợi cho quốc gia, nếu để xảy ra sự tình hỗn loạn thì công trạng ở Đại Đồng sẽ chẳng còn. Hơn nữa mấy hôm nay bệnh tình của Đường Nhất Tiên đã chuyển biến tốt nên y liền thu xếp lên đường về kinh.
Hoàng thượng rời khỏi kinh thành trong tình trạng cải trang vi hành. Bây giờ tin Hoàng Đế đại thắng Bá Nhan ở Đại Đồng đã được Dương Lăng cố ý tuyên truyền nên nhờ vào các phương tiện của triều đình và Nội Xưởng đã nhanh chóng lan ra khắp thiên hạ. Hoàng Đế trở về kinh cũng không thể lẳng lặng mà đi, không có lễ nghi của đế vương được. Vì vậy, đoàn xe hùng dũng cùng cờ xí phấp phới đường đường chính chính rời khỏi Đại Đồng, xuất phát về phía kinh thành...
---o0o---
Trốn ngày chạy đêm, đi đường nhỏ nhắm tránh tầng tầng lớp lớp trạm canh được thiết lập trên đường lớn, sau hai ngày Thôi Oanh Nhi mới đến Hình thôn trang. Trải qua hai ngày đi đường cùng quyết tâm dùng cái chết để tròn nghĩa lớn mới khiến tâm trạng của nàng bớt tủi hổ.
Thân thể trong sạch bị người điếm ô, giờ đây Hồng nương tử không còn mặt mũi nào gặp lại Dương Hổ. Nhưng nếu nàng lặng lẽ giải quyết tính mạng mình, tất nhiên Dương Hổ sẽ đem mối thù này tính lên đầu Dương Lăng.
Quyền hành của Dương Lăng rất lớn. Bất kể Dương Hổ có giết được y hay không thì một vùng Bá Châu, thậm chí trại của nhà họ Thôi đều có thể sẽ bị lật tung lên để bắt bớ, Thôi Oanh Nhi sao dám chết để thân mang thêm tội nghiệt? Thế là nàng đành kiên trì tìm gặp Dương Hổ.
Dọc đường, nàng từng nghiên cứu tỉ mỉ lời nói lúc Ngũ thúc lâm chung nhưng rốt cuộc cũng không thể nghĩ ra Lý Phúc Đạt náu thân “Quần Trung” (đám đông) nghĩa là gì. Mặc dù nàng đã dấn thân vào chốn giang hồ bao năm nay nhưng từ xưa đến giờ vẫn chưa nghe thấy môn phái hay địa danh nào là “Quần” hoặc “Quần Trung”. Dọc đường nàng từng hỏi thăm nông phu ở quanh đây nhưng cũng không ai rõ, thế là chuyện này lại trở thành một mối khó hiểu trong lòng.
Có điều nàng hiểu rõ võ công của Hoắc Ngũ Gia. Giờ bình tĩnh lại, nàng cũng biết rằng nếu không có cơ hội đánh lén thì chỉ dựa vào võ nghệ của mình chắc chắn không phải là đối thủ của Lý Phúc Đạt. Nàng phải chuyển câu nói của Ngũ thúc trước khi chết đến mọi người trên núi, có lẽ người từng trải như cha nàng sẽ biết ý nghĩa trong đó, nhờ thế sẽ tìm ra nơi ẩn thân của Lý Phúc Đạt để báo thù cho Ngũ thúc. Đây cũng là hai tâm nguyện chưa làm xong của nàng trước khi chết.
Tại Hình thôn trang, khách sạn Tụ Long là một nhà trọ lớn. Ở đây loại người nào cũng có, tốt xấu lẫn lộn nên dễ che giấu tung tích. Đến nơi này quan sát một lượt, Thôi Oanh Nhi phát hiện không hề có quan binh hay nha sai để mắt tới khách sạn này. Nàng bèn trà trộn vào rồi nhờ tiểu nhị lật tra danh dách khách trọ, thế nhưng lại không thấy bí danh đã ước hẹn của nhóm người Dương Hổ.
Hồng nương tử căng thẳng, chẳng lẽ bọn người Dương Hổ cũng gặp chuyện bất trắc rồi sao? Từ trước đến nay Thôi Oanh Nhi vẫn là người kiên cường, hào khí. Khi mới đến kinh thành, nếu cần thiết thì dù là Tử Cấm thành nàng cũng dám xông vào. Nhưng lần này đến Đại Đồng, hết người thân bỏ mạng rồi chính mình thất thân khiến nàng như quả hạch đào đã bị lột bỏ vỏ ngoài cứng rắn, quả thật không thể chịu nỗi cú sốc như thế.
Bước ra khỏi khách sạn, Hồng nương tử đi vòng chung quanh thì phát hiện trên tường nhà có khắc vài ký hiệu vô nghĩa. Đây chẳng qua là một hình tròn đơn giản, phương và đường cong của những mũi tên rất mất trật tự, nhìn qua có vẻ giống những nét nguệch ngoạc do trẻ con vẽ bậy lên tường, chỉ là vẽ hơi cao một chút mà thôi.
Hồng nương tử cẩn thận kiểm tra một lượt, quay trở lại đầu hẻm. Thế là một cô gái mặc trang phục dân dã nhanh chóng tan biến trong dòng người...
Đêm đã khuya.
Phía tây Hình thôn trang là một con sông rộng hơn trăm mét. Vào mùa mưa nhiều, nước sông chia thành mấy dòng chảy nông, giao nhau tại những dòng nước hơi sâu giữa sông. Chỉ những lúc lũ tới bất ngờ, cả con sông mới bị nước lũ vàng nâu lấp đầy. Khi nước lũ tràn bờ, những mô đất cao hai bên bờ cũng bị ngập đến thắt lưng, do đó không hề có người xây nhà định cư nơi đây.
Bây giờ thì cả lòng sông đều đầy tuyết đọng. Do thời tiết dần ấm lại nên nhưng nơi nước cạn băng đã trở nên vừa mỏng lại vừa giòn. Nếu không cẩn thận giẫm phải sẽ bị ướt giày.
Đêm nay là đêm trăng khuyết. Vành trăng non cong cong chiếu ánh sáng bàng bạc xuống cả một vùng đất rộng lớn.
Dưới ánh trăng, một bóng người nhẹ nhàng chạy dọc bờ sông như báo. Sau khi nằm ở ven bờ chờ một lúc, thấy không có người theo dõi, người này mới tung người lên nhanh nhẹn đi tiếp. Chạy được vài đoạn, nàng lại áp người xuống mặt tuyết quay đầu nhìn lại. Nhờ sự nhạy bén này cùng với ánh trăng mờ ảo, muốn theo dõi nàng là việc khó như lên trời.
Trên sườn núi có ba lò gạch đã bỏ hoang, một người chống cây gậy gỗ khập khiễng bước ra ngoài. Hắn ngồi xổm xuống nhìn đám tuyết đọng trong bình gốm đã vỡ một nửa. Hai bên là nham thạch và gò đất gồ ghề, mặt đất trước mặt bị đào lấy đất để làm gạch nên khá gập ghềnh. Tất cả tạo ra một bức ảnh loang lổ dưới ánh trăng
- Đại Chuy, để ta làm cho! Ngươi đi đứng khó khăn, nghỉ ngơi một lát đi!
Dương Hổ đi tới nói với hắn, vươn tay để lấy chiếc bình gốm.
Hồ Đại Chuy hừ một tiếng thật nặng rồi vươn tay lấy bình, có thể là cố ý, cũng có thể là vô tình vừa khớp chặn lấy tay Dương Hổ. Dương Hổ liền đỏ mặt tức giận, thấp giọng quát:
- Đại Chuy! Ngươi bị gì vậy?
Hồ Đại Chuy im lặng một lát, sau mới đáp bằng giọng khó chịu:
- Đại đương gia! Khi chị dâu vào thành giết Dương Lăng, chúng ta đã nói thế nào? Tập kích vài trạm gác để thu hút sự chú ý của quan binh trước, chỉ cần chị dâu vào thành an toàn, chúng ta sẽ đến Hình thôn trang chờ đón chị dâu, có phải vậy hay không?
- Đúng, rồi sao?
Ánh mắt của Dương Hổ co rút, khuôn mặt chợt nở một nụ cười cổ quái rồi gã khẽ hỏi lại.
- Rồi sao? Đại đương gia hỏi ta đấy à? Đại đương gia, tuy rằng các huynh đệ sẽ theo ngươi vào sinh ra tử không hề nhíu mày nhưng chúng ta cũng không hề hồ đồ. Nghe nói Hoàng Đế đang ở Đại Đồng kết minh cùng Đóa Nhan Tam Vệ vùng quan ngoại để đánh nhau với giặc Thát.
Đây đương là lúc trong thành đầy binh lính, chị dâu muốn tìm cơ hội giết gã họ Dương dễ dàng lắm sao? Chúng ta cứ ở lại đây chờ chị dâu trở về không được sao? Hơn nữa khi ngươi dẫn bọn ta đi cướp tiền của nhà ông chủ họ Hồ, trong nhà hắn nuôi hơn mười con chó săn, chưa tìm hiểu rõ đối tượng (“thải bàn tử” là từ lóng chỉ đối tượng cần điều tra để cướp bóc – TJ) đã hành động khiến Ngô lão nhị bị chó chặn đường rồi bị người dân dùng xiên hốt cức đâm chết, chẳng lẽ không uất ức sao?
Hắn lấy cái nón da chó xuống rồi khóc òa. Đang khóc, hắn bỗng lau nước mắt rồi nói tiếp:
- Ngay sau đó, lại đến Hoàng Dương vệ sở mà ám sát chỉ huy của vệ sở nơi đó. Đó không phải là tự tìm chết sao? Chỉ mấy người như chúng ta thì có thể làm được trò trống gì chứ? Mấy trận này đều là đánh bậy đánh bạ, khiến tất cả các huynh đệ tốt đều sắp bị giết chết hết, chỉ còn mỗi Hắc Diêu Tử nằm bên trong đấy, không thầy không thuốc cũng cũng sắp chết rồi. Đã vậy đêm mai ngươi còn muốn đi báo thù. Đại ca, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy?
Nụ cười trên mặt chợt tắt, khóe môi hơi run rẩy, Dương Hổ lạnh lùng hỏi:
- Đại Chuy! Điều quy định đầu tiên của sơn trại chúng ta là gì? Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?
Hồ Đại Chuy ngẩng đầu, quật cường đáp:
- Ta chưa quên. Đó là phải nghe theo lời Đại Đương Gia, phất cờ đi đánh khắp thiên hạ, nếu ai trái lời sẽ chém đầu người đó.
Nhưng chúng ta là một bầy hổ cũng được, bầy sói cũng chẳng sao, chỉ cần người đứng đầu không dẫn mọi người vào đường chết. Chúng ta làm những việc này có giúp gì được cho chị dâu không?
Đại đương gia à, Hồng Phúc chết như thế nào tại vệ sở? Người nói xem! Rõ ràng là hắn có thể tránh được mũi tên đó nhưng đúng lúc đó ngươi lại xuất hiện ngay sau lưng hắn khiến hắn không thể né tránh nên mới bị trúng tên. Lúc ấy ta chưa hề nghĩ đến, giờ trở về càng ngẫm lại càng thấy không đúng.
Trong con ngươi Dương Hổ bắt đầu lập lòe ánh sáng nguy hiểm, gã cười khanh khách rồi bảo:
- Đại Chuy, ngươi sai rồi! Ngươi nói xem, ta với hắn là huynh đệ đồng sanh cộng tử, chẳng lẽ ta lại cố ý hãm hại hắn sao? Ta có lý do gì?
Hồ Đại Chuy gầm gừ trong bi phẫn, căm uất:
- Con mẹ nó, ta nghĩ mãi cũng không ra! Đại Đương gia ngươi đang có ý đồ gì vậy? Rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi không có lý do gì mà đưa tất cả mọi người tìm đường chết song rõ ràng ngươi muốn mọi người đi chịu chết! Đêm mai ta không đi, ta muốn tìm đại phu trị thương cho Hắc Diêu Tử rồi cõng hắn về sơn trại. Người mẹ mù lòa của hắn chỉ có một đứa con trai này, ta phải đưa hắn về bằng mọi giá.
Dứt lời, Hồ Đại Chuy liền bỏ đi về phía lò gạch. Trong mắt Dương Hổ lập lòe ánh sáng, khi thấy hắn bước đến cửa, Dương Hổ bỗng nheo mắt lại rồi quát khẽ, cùng lúc nhảy đến nện một đấm thật mạnh vào mạn sườn hắn.
Tuy Hồ Đại Chuy khổ luyện công phu toàn thân nhưng võ công hắn không thể bằng Dương Hổ. Trong lúc không kịp chuẩn bị, hắn đã bị đánh trúng. Kêu thảm một tiếng, vài tiếng xương gãy vang lên răng rắc, Hồ Đại Chuy ngã vào tường lò gạch, xương gãy đâm vào tim, bọt máu trong miệng từ từ tràn ra.
Hắn nhìn Dương Hổ bằng ánh mắt kinh hãi khó tin, giọng khàn đặc:
- Vì sao? Vì sao? Ngươi... ngươi...
Trong mắt Dương Hổ, ánh mắt của Hồ Đại Chuy dưới ánh trăng như mũi tên lạnh đến thấu xương. Gã không dám nhìn vào mắt Hồ Đại Chùy nữa, nhưng ánh mắt kia vẫn nhìn gã chằm chằm. Dương Hổ co rúm người. Gã vừa giận, vừa hận, gầm lên một tiếng rồi tung thêm một quyền thật nặng lên người Hồ Đại Chùy.
Xương gãy, ngực lõm, máu trào.
Dương Hổ như phát điên. Một tay gã giữ chặt bả vai Hồ Đại Chuy, một tay nắm thành quyền cật lực đấm vào ngực hắn. Trong âm thanh "bốp bốp thịch thịch", gã gầm gừ với giọng run rẩy:
- Đừng nhìn ta! Ta không muốn dính vào máu của các ngươi, vì sao ngươi ép ta? Vì sao ngươi ép ta? Đám vô lại các ngươi!
Sau những tiếng thùm thụp, thân thể to lớn của Hồ Đại Chuy từ từ lún vào tường đất. Ngực hắn đã lõm xuống thật sâu, máu chảy ra từ trong miệng không ngừng chảy xuôi xuống vấy vào nắm tay, cánh tay và phun lên cả trên gương mặt của Dương Hổ. Còn Dương Hổ dường như đã phát điên, vừa đánh, vừa ràn rụa nước mắt:
- Các ngươi đều là huynh đệ tốt của ta. Vì sao người làm hỏng chuyện tốt của ta lại cứ là các ngươi? Đó là các ngươi tự tìm đường chết! Tự các ngươi tìm đường chết!
Đằng sau khối nham thạch lặng lẽ xuất hiện một bóng người, ngơ ngác đứng đờ, thân thể mềm nhũn y như thi thể của Hồ Đại Chuy nếu không nhờ Dương Hổ nắm chặt thì đã ngã xuống đất. Thân hình nàng run bắn theo mỗi cú nện của Dương Hổ lên thi thể của Hồ Đại Chuy.
Tác giả :
Nguyệt Quan