Ngược Về Thời Minh
Chương 157: Vào thẳng vấn đề
Phòng ngủ của Dương Lăng chia làm hai gian, gian trong và gian ngoài. Hàn Ấu Nương đang ở gian ngoài cắt vải may áo cho Dương Lăng. Dương Lăng mang từ Giang Nam về rất nhiều loại vải quý giá, nhưng phần lớn đều dành cho phụ nữ. Trong đó có hai mươi xấp vải đay, Dương Lăng giữ cho nhạc phụ và anh vợ năm xấp, còn lại thì để dùng.
Thời đó vải đay cực kỳ đắt đỏ, chỉ có vài địa phương như Chiết Giang, Quảng Đông và Giang Tây sản xuất được mà loại tinh xảo nhất phải là từ phủ Lôi Châu tỉnh Quảng Đông. Hai mươi xấp vải đay này là hàng thượng phẩm từ Lôi Châu, mỗi xấp chỉ có ngoài ba trượng mà đã có giá tới ba lượng bạc ròng.
Ấu Nương thành thạo nữ công hơn Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai rất nhiều, cho nên nàng tự tay cắt may lấy, muốn may cho tướng công một chiếc áo dài vừa vặn. Thấy Dương Lăng và Cao Văn Tâm bước vào, nàng đứng dậy vừa lấy tay đấm lưng vừa chào hỏi Cao Văn Tâm:
- Tỷ tỷ rồi đến à!
Tuy Cao Văn Tâm đã lau khô nước mắt nhưng nàng vẫn sợ Ấu Nương nhận ra bèn vội đáp lời, đoạn mượn cớ quay đầu đóng cửa để tránh mặt. Thoạt tiên, vừa nghe được lời của Cao Văn Cử thì Dương Lăng rất tức giận, nhưng đến lúc suy nghĩ cặn kẽ thì y chỉ thấy tội nghiệp cho tên học sinh tự cho là bất phàm nhưng lại không có chủ kiến này; vả lại gã còn là thân nhân của Cao Văn Tâm nên y cũng không tiện nghiêm khắc răn dạy, do đó y cũng đã hoàn toàn dứt bỏ tâm sự.
Thấy Ấu Nương đấm lưng, y xót xa:
- Nàng thật! Đã nói là đem vải cho cửa hàng họ may cho mà cứ đòi tự tay làm! Mệt thì nghỉ ngơi đi, ta cũng không vội mặc.
Hàn Ấu Nương vui vẻ dạ một tiếng, đoạn nói:
- Tướng công để tỷ tỷ châm cứu trước đi. Chàng đã uống rượu thì nên đi ngủ sớm một chút, thiếp may xong đoạn này cũng đi nghỉ luôn.
Dương Lăng gật đầu, thấy Cao Văn Tâm thừa cơ tránh vào phòng, y cũng đi vào, thoải mái cởi áo ngoài, mặc mỗi chiếc quần nằm sấp trên giường, hơi kéo quần xuống để lộ nửa cặp mông.
Cao Văn Tâm im lặng ngồi kế bên, lấy hơn mười cây kim châm lần lượt cắm lên mông y, sau đó vê nhẹ từng cái một theo một nhịp độ nhất định. Dương Lăng chống cằm tư lự một hồi, rồi chậm rãi lên tiếng:
- Văn Tâm…
Cao Văn Tâm cất tiếng dạ đoạn nhẹ giọng hỏi:
- Lão gia khó chịu sao? Tiểu tỳ sẽ nhẹ tay một chút.
Dương Lăng quay đầu nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười. Cao Văn Tâm thấy vậy có phần hoảng hốt, lắp bắp hỏi:
- Lão gia cười gì vậy?
Dương Lăng khẽ lắc đầu đáp:
- Mười tám tuổi, chỉ nhỏ hơn ta một tuổi, đã là đại cô nương chưa nhỉ? Ha ha…vẫn chưa đâu. Thật ra vẫn là một cô gái nhỏ thôi, nhưng mười tám tuổi đã nổi danh kinh thành, cùng với các vị Kim Châm Lưu xếp vào hàng ngũ ba cao thủ y sư của kinh thành, nếu xét về phương diện này thì cũng xem như là đại cô nương rồi.
Cao Văn Tâm nghe y bảo lúc thì đại cô nương, lúc thì cô gái nhỏ, không biết y muốn nói gì, chỉ chớp mắt chứ không dám đáp bừa. Dương Lăng nhận thấy vẻ khó hiểu của nàng, khẽ thở dài nói:
- Không có gì! Ta có tâm sự nên nói thế thôi.
Y do dự một lát rồi nói tiếp:
- Đều là ta sơ ý, tưởng rằng chỉ cần không xem cô là nô tỳ là được mà lại xem nhẹ cách nhìn của người khác. Hai ngày nữa ta sẽ vào cung thưa chuyện với Hoàng thượng xin xóa bỏ thân phận tiện dân của cô. Nếu như…Văn Cử không muốn ở lại đây, ta sẽ tìm cho hai người một căn nhà…
Cao Văn Tâm trong lòng run lên, thất thanh:
- Lão gia, người…người muốn đuổi nô tỳ đi sao?
Dương Lăng ừ một tiếng, Cao Văn Tâm mặt mày thoắt cái đã trở nên trắng bệch, nhưng y lại nói tiếp:
- Không phải là đuổi cô, mà là đuổi đi một nô tỳ. Cô không còn là nô tỳ của Dương phủ nữa, cũng không cần xưng nô tỳ trước mặt người khác, sau này mới có thể danh chánh ngôn thuận xưng hô tỷ muội với Ấu Nương. Cô khôi phục thân phận thần y rồi, ai còn dám bịa đặt sinh sự, nhục mạ thanh danh của cô, ta sẽ tước công danh hắn, trị tội hắn!
Nếu không còn là nô tỳ, giữa hai người sẽ không còn những chướng ngại không thể vượt qua nữa, chẳng phải sẽ càng có nhiều cơ hội hơn ư?
Nghĩ thông điểm này, trong lòng hơi vui mừng, nàng khẽ cúi đầu vâng nhẹ một tiếng, lại lo lắng hỏi:
- Lão gia không giận Văn Cử sao? Nó … nó chỉ là tên ngốc đọc sách, lão gia đừng trách nó.
Dương Lăng mỉm cười đáp:
- Kể ra thì hắn chỉ yêu quý thân phận của kẻ đọc sách, muốn tránh bị chê ghét mà thôi. Ta sẽ không so đo với hắn.
Trong lòng Cao Văn Tâm thoải mái hơn, tay nàng cũng mau lẹ hẳn lên. Một lúc sau, nàng mới ngập ngừng:
- Thứ cho nô tỳ nhiều chuyện! Nghe Văn Cử kể lại người của Phủ Học và Thái Học đều rất tức giận, lấy chuyện lão gia và Bát Hổ ra mà tranh luận, mắng…
Nàng lén nhìn vẻ mặt của Dương Lăng, thấy y vẫn tự nhiên nên mới can đảm nói tiếp:
- Mắng là…quốc tặc. Nô tỳ biết nhân phẩm của lão gia, nhưng người ngoài lại không biết. Lão gia còn chưa biết sự lợi hại của đám sĩ tử, có câu lời người nói xói chảy vàng, lời nói của đám văn nhân có thể huỷ hoại cuộc đời của một con người đó.
Nàng cúi đầu xuống, yếu ớt:
- Lý Kế Mạnh xảo biện mấy câu, liền khuấy động bách tính khắp nơi xem lão gia như ác nhân ức hiếp dân lành, thật ra…Văn Cử mới đầu biện hộ cho đại nhân ở Phủ Học, chỉ là phu tử và sĩ tử liên hệ tất cả những hành vi ghê tởm của Bát Hổ lại với đại nhân. Đại nhân và Bát Hổ từng có qua lại nên dù hắn giải thích thế nào cũng không ai tin, ngược lại còn chửi hắn là nô tài, hắn vừa giận vừa thẹn nên mới muốn rời khỏi Dương phủ để chứng tỏ lòng mình. Với quyền thế và địa vị của đại nhân hiện nay vốn không cần phải kết giao với loại người thanh danh thối nát như Bát Hổ. Phải biết rõ lòng dân mới hữu dụng, nếu mất lòng dân, tiểu tỳ lo lắng lão gia sẽ rất bất lợi đó.
Dương Lăng hỏi ngược lại:
- Lòng dân là gì? Lòng dân là xu thế chung, mà xu thế này chính là lợi ích, kẻ nào mang lại lợi ích cho dân thì sẽ được lòng dân.
Y nhớ đến một câu chuyện về Viên Sùng Hoán, bèn không khỏi cảm khái kể:
- Ta nhớ có một nước nọ, lúc man tộc tấn công ngoài quan ải, có một vị tướng quân thủ hộ đơn độc tại một toà thành, thề chết không lui. Thấy tài sản của mình có thể được bảo vệ, dân chúng trong thành đều cảm kích không thôi. Nhưng càng đánh càng nguy, mắt thấy thành khó giữ, dân chúng lo sợ man tộc sẽ tàn sát cả thành để trả thù, khi đó chẳng những tiền bạc không còn mà mạng cũng sẽ mất, do đó rất nhiều người bắt đầu chửi rủa vị tướng quân nọ vì ham lập công thăng quan mà làm hại bách tính, oán trách hắn binh lực không đủ thì đừng quyết chiến mà khổ dân. May thay, thủ lĩnh man tộc lúc công thành vì sơ ý nên bị đánh chết khiến quân địch thối lui. Tính mạng và tài sản đều được bảo vệ, dân chúng vui mừng khôn siết, lại khóc lóc ca tụng vị tướng quân đó là phụ mẫu tái sinh.
Dương Lăng cười sâu xa:
- Từ câu chuyện này cô thấy được lòng dân là gì rồi chứ? Lòng dân chính là lợi ích, tránh hại theo lợi chính là lòng dân. Đừng cho rằng bọn họ ngốc nghếch mà nghĩ rằng lòng dân có thể dựa dẫm, có thể sử dụng, có thể tranh giành. Chỉ cần những việc ta làm có lợi cho dân, thì bọn họ sẽ đứng về phía ta hay là phía đám sĩ tử chỉ biết nói những lời sáo rỗng đây?
Đừng nói hiện nay Bát Hổ cũng không phải là những kẻ đại gian đại ác, cho dù bọn họ là những kẻ đại gian đại ác đi chăng nữa, trước mắt có thể hợp tác thì ta không thể vì thể diện mà trở mặt. Huống chi…ta cũng không ngu đến thực hiện công việc cho có hiệu quả rồi mới đi tranh thủ lòng dân.
Y nhếch mép nghĩ bụng: “Cửa hàng ngựa xe, tửu quán, thanh lâu, thương xá…những nơi tam giáo cửu lưu này, mỗi tầng lớp đều có bàn tay ta nhúng vào. Hãy để cho bọn chúng bị vây trong chiến thuật biển người của ta đi. Nếu như hàng xóm láng giềng, nha hoàn nô bộc, mã phu thư đồng, thậm chí là vợ con đều tiếp nhận hoặc chí ít là không phản đối chính kiến của ta, ta thực muốn xem đám đại thần và sĩ tử bị cô lập liệu còn kiên trì được bao lâu.”
Dương Lăng thấy Cao Văn Tâm vẫn lặng thinh, bèn quay lại nhìn, thấy hơn mười cây châm sáng loáng đang đung đưa trên mông của mình rất là hoành tráng, Cao Văn Tâm lại đang ngây ngẩn. Y bật cười hỏi:
- Văn Tâm, cô làm gì vậy? Ta thấy mình chẳng khác gì con nhím, không lẽ đây cũng là một quy trình chữa trị?
Cao Văn Tâm mặt ửng hồng, giật mình tỉnh lại, vội vàng châm tiếp tiếp, ấp úng:
- Không phải! Nô tỳ đang nghĩ đến vị đại nhân đó, tấm lòng của ông ta không được người ta hiểu cho, nhất định là rất đau xót.
Nô tỳ biết những việc làm của lão gia đều là vì thiên hạ bách tính nên mới không tính toán đến danh dự cá nhân. Cho dù người khác nhìn nhận và nói như thế nào, Văn Tâm đều sẽ ở bên ngài. Thoát khỏi kiếp nô tỳ… nô tỳ cũng rất muốn, có điều mặc cho ai cười nhạo, mắng chửi, nô tỳ quyết sẽ không rời Dương phủ, rời khỏi lão gia!
Dương Lăng giật mình nhìn Cao Văn Tâm, ánh nến soi rõ những đường nét ưu mỹ trên khuôn mặt của nàng; đôi mắt kiên định, bình tĩnh, vô tư trong sáng. Lời thổ lộ can đảm ấy khiến y nghe mà kích động, thiếu chút nữa đã bật dậy ôm nàng vào lòng.
Chỉ là y vừa hơi cử động thì ngân châm lại đung đưa, lúc này y mới sực tỉnh, kiềm chế tâm tình, nằm sấp lại trên gối, mỉm cười đáp:
- Được, cô không muốn đi thì không ai có thể đuổi cô đi cả. Chỉ là…mấy cây châm đó trông sợ quá đi, hay là chúng ta hãy chuyên tâm châm cứu trước đã.
Cao Văn Tâm tình ý đã sinh, sao còn không nhận ra hàm ý trong ánh mắt vừa rồi của y. Tất cả đều do…đều do….nàng bực mình cắn môi.
Phủ của Lý đại học sĩ.
Dương Lăng và Lý Đông Dương sánh vai đi vào thư phòng. Lý Đông Dương kinh ngạc nhìn y, không biết y mạo muội đến bái phỏng mình là có ý gì.
Dương Lăng quan sát căn phòng. Thư phòng tao nhã cổ kính, cạnh kỷ trà là một chiếc bàn Bát Tiên bằng gỗ tử đàn, trên bàn bày ấn chặn giấy, nghiên mực, còn có mấy chồng công văn cao ngất, cạnh đó là một chiếc bình sứ Thanh Hoa rỗng miệng, trong bình cắm mười mấy cuộn tranh giấy Tuyên Thành. Phía sau nữa là tấm bình phong bằng gỗ sơn son điêu khắc hoa văn bằng vàng, đằng sau loáng thoáng lộ ra một góc giường.
Dương Lăng thấy vậy không khỏi hơi ngạc nhiên, không ngờ Lý Đông Dương tiếp kiến y ở trong thư phòng. Lẽ ra những chốn riêng tư như thế này thì ngoại trừ người trong phủ và bằng hữu cực kỳ thân thiết, người bình thường sẽ không được mời vào.
Ánh mắt Dương Lăng trở lại trên người Lý đại học sĩ. Trước mặt mỗi người là một chén trà bằng sứ rất tinh xảo, trong phòng không đốt than sưởi nên hơi lạnh, hơi nóng mỏng manh từ chén trà mới pha bốc lên lưng chừng thì đã tan mất.
Rốt cuộc Lý Đông Dương cũng nhịn không được, bèn hỏi dò:*- Hôm nay Dương đại nhân đến thăm, chẳng hay có chuyện quan trọng gì?
Dương Lăng cung kính mỉm cười đáp:*- Đại học sĩ bận rộn nhiều bề, nếu là chuyện bình thường hạ quan nào dám đến làm phiền. Quả thực có một việc lớn liên quan đến triều đình và kế sinh nhai của lê dân bách tính, hạ quan muốn tham khảo ý kiến của đại học sĩ trước.
Lý Đông Dương thầm lục lọi suy nghĩ, hiện nay tầm ảnh hưởng của Dương Lăng với Hoàng đế quả là không ai sánh được. Y có đám hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu) như Bát Hổ, lại sắp xếp được Tiêu Phuơng vào trong nội các, luận quyền thế càng không ai có thể so bì. Hơn nữa hai người có thể nói là không hề giao thiệp, y có chuyện gì mà phải đến tìm mình thương nghị chứ?
Chẳng lẽ y thấy đuổi hai vị đại học sĩ Lưu, Tạ còn chưa đủ nên còn muốn đẩy mình ra khỏi triều đình để một tay nắm quyền ư? Lý Đông Dương thầm đề cao cảnh giác, cười ha hả đáp:*- Tuy Dương đại nhân còn trẻ tuổi nhưng năng lực lại cao minh hơn người, ngài khách khí thế này thật khiến cho lão hủ phải e ngại. Thật ra nếu đại nhân có kiến nghị gì về triều chính thì có thể trực tiếp đưa ra thương nghị với bá quan toàn triều. Ví bằng muốn thảo luận riêng tư thì Lưu công công là Nội tướng, Tiêu đại học sĩ lại là bằng hữu của đại nhân, hình như còn chưa tới phiên lão hủ xen vào?
Dương Lăng nghiêm mặt đáp:*- Lý đại nhân đang nói Bát Hổ và Tiêu Phương? Bát Hổ tham quyền hám lợi, là hạng dốt nát tầm thường, há là người có thể thương nghị chuyện lớn? Tiêu Phương tuy có tài cán, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể vâng dạ, tuân chỉ mà làm. Nếu luận kiến thức và tầm mắt nhìn xa trông rộng trong cả triều đình thì trừ Lý đại học sĩ ra, tại hạ còn có thể thỉnh giáo ai đây?
Lý Đông Dương nhướng mi nhìn Dương Lăng, ánh mắt sáng ngời, môi mấp máy hồi lâu mà lại không biết nên đáp lại như thế nào.
Thời đó vải đay cực kỳ đắt đỏ, chỉ có vài địa phương như Chiết Giang, Quảng Đông và Giang Tây sản xuất được mà loại tinh xảo nhất phải là từ phủ Lôi Châu tỉnh Quảng Đông. Hai mươi xấp vải đay này là hàng thượng phẩm từ Lôi Châu, mỗi xấp chỉ có ngoài ba trượng mà đã có giá tới ba lượng bạc ròng.
Ấu Nương thành thạo nữ công hơn Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai rất nhiều, cho nên nàng tự tay cắt may lấy, muốn may cho tướng công một chiếc áo dài vừa vặn. Thấy Dương Lăng và Cao Văn Tâm bước vào, nàng đứng dậy vừa lấy tay đấm lưng vừa chào hỏi Cao Văn Tâm:
- Tỷ tỷ rồi đến à!
Tuy Cao Văn Tâm đã lau khô nước mắt nhưng nàng vẫn sợ Ấu Nương nhận ra bèn vội đáp lời, đoạn mượn cớ quay đầu đóng cửa để tránh mặt. Thoạt tiên, vừa nghe được lời của Cao Văn Cử thì Dương Lăng rất tức giận, nhưng đến lúc suy nghĩ cặn kẽ thì y chỉ thấy tội nghiệp cho tên học sinh tự cho là bất phàm nhưng lại không có chủ kiến này; vả lại gã còn là thân nhân của Cao Văn Tâm nên y cũng không tiện nghiêm khắc răn dạy, do đó y cũng đã hoàn toàn dứt bỏ tâm sự.
Thấy Ấu Nương đấm lưng, y xót xa:
- Nàng thật! Đã nói là đem vải cho cửa hàng họ may cho mà cứ đòi tự tay làm! Mệt thì nghỉ ngơi đi, ta cũng không vội mặc.
Hàn Ấu Nương vui vẻ dạ một tiếng, đoạn nói:
- Tướng công để tỷ tỷ châm cứu trước đi. Chàng đã uống rượu thì nên đi ngủ sớm một chút, thiếp may xong đoạn này cũng đi nghỉ luôn.
Dương Lăng gật đầu, thấy Cao Văn Tâm thừa cơ tránh vào phòng, y cũng đi vào, thoải mái cởi áo ngoài, mặc mỗi chiếc quần nằm sấp trên giường, hơi kéo quần xuống để lộ nửa cặp mông.
Cao Văn Tâm im lặng ngồi kế bên, lấy hơn mười cây kim châm lần lượt cắm lên mông y, sau đó vê nhẹ từng cái một theo một nhịp độ nhất định. Dương Lăng chống cằm tư lự một hồi, rồi chậm rãi lên tiếng:
- Văn Tâm…
Cao Văn Tâm cất tiếng dạ đoạn nhẹ giọng hỏi:
- Lão gia khó chịu sao? Tiểu tỳ sẽ nhẹ tay một chút.
Dương Lăng quay đầu nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười. Cao Văn Tâm thấy vậy có phần hoảng hốt, lắp bắp hỏi:
- Lão gia cười gì vậy?
Dương Lăng khẽ lắc đầu đáp:
- Mười tám tuổi, chỉ nhỏ hơn ta một tuổi, đã là đại cô nương chưa nhỉ? Ha ha…vẫn chưa đâu. Thật ra vẫn là một cô gái nhỏ thôi, nhưng mười tám tuổi đã nổi danh kinh thành, cùng với các vị Kim Châm Lưu xếp vào hàng ngũ ba cao thủ y sư của kinh thành, nếu xét về phương diện này thì cũng xem như là đại cô nương rồi.
Cao Văn Tâm nghe y bảo lúc thì đại cô nương, lúc thì cô gái nhỏ, không biết y muốn nói gì, chỉ chớp mắt chứ không dám đáp bừa. Dương Lăng nhận thấy vẻ khó hiểu của nàng, khẽ thở dài nói:
- Không có gì! Ta có tâm sự nên nói thế thôi.
Y do dự một lát rồi nói tiếp:
- Đều là ta sơ ý, tưởng rằng chỉ cần không xem cô là nô tỳ là được mà lại xem nhẹ cách nhìn của người khác. Hai ngày nữa ta sẽ vào cung thưa chuyện với Hoàng thượng xin xóa bỏ thân phận tiện dân của cô. Nếu như…Văn Cử không muốn ở lại đây, ta sẽ tìm cho hai người một căn nhà…
Cao Văn Tâm trong lòng run lên, thất thanh:
- Lão gia, người…người muốn đuổi nô tỳ đi sao?
Dương Lăng ừ một tiếng, Cao Văn Tâm mặt mày thoắt cái đã trở nên trắng bệch, nhưng y lại nói tiếp:
- Không phải là đuổi cô, mà là đuổi đi một nô tỳ. Cô không còn là nô tỳ của Dương phủ nữa, cũng không cần xưng nô tỳ trước mặt người khác, sau này mới có thể danh chánh ngôn thuận xưng hô tỷ muội với Ấu Nương. Cô khôi phục thân phận thần y rồi, ai còn dám bịa đặt sinh sự, nhục mạ thanh danh của cô, ta sẽ tước công danh hắn, trị tội hắn!
Nếu không còn là nô tỳ, giữa hai người sẽ không còn những chướng ngại không thể vượt qua nữa, chẳng phải sẽ càng có nhiều cơ hội hơn ư?
Nghĩ thông điểm này, trong lòng hơi vui mừng, nàng khẽ cúi đầu vâng nhẹ một tiếng, lại lo lắng hỏi:
- Lão gia không giận Văn Cử sao? Nó … nó chỉ là tên ngốc đọc sách, lão gia đừng trách nó.
Dương Lăng mỉm cười đáp:
- Kể ra thì hắn chỉ yêu quý thân phận của kẻ đọc sách, muốn tránh bị chê ghét mà thôi. Ta sẽ không so đo với hắn.
Trong lòng Cao Văn Tâm thoải mái hơn, tay nàng cũng mau lẹ hẳn lên. Một lúc sau, nàng mới ngập ngừng:
- Thứ cho nô tỳ nhiều chuyện! Nghe Văn Cử kể lại người của Phủ Học và Thái Học đều rất tức giận, lấy chuyện lão gia và Bát Hổ ra mà tranh luận, mắng…
Nàng lén nhìn vẻ mặt của Dương Lăng, thấy y vẫn tự nhiên nên mới can đảm nói tiếp:
- Mắng là…quốc tặc. Nô tỳ biết nhân phẩm của lão gia, nhưng người ngoài lại không biết. Lão gia còn chưa biết sự lợi hại của đám sĩ tử, có câu lời người nói xói chảy vàng, lời nói của đám văn nhân có thể huỷ hoại cuộc đời của một con người đó.
Nàng cúi đầu xuống, yếu ớt:
- Lý Kế Mạnh xảo biện mấy câu, liền khuấy động bách tính khắp nơi xem lão gia như ác nhân ức hiếp dân lành, thật ra…Văn Cử mới đầu biện hộ cho đại nhân ở Phủ Học, chỉ là phu tử và sĩ tử liên hệ tất cả những hành vi ghê tởm của Bát Hổ lại với đại nhân. Đại nhân và Bát Hổ từng có qua lại nên dù hắn giải thích thế nào cũng không ai tin, ngược lại còn chửi hắn là nô tài, hắn vừa giận vừa thẹn nên mới muốn rời khỏi Dương phủ để chứng tỏ lòng mình. Với quyền thế và địa vị của đại nhân hiện nay vốn không cần phải kết giao với loại người thanh danh thối nát như Bát Hổ. Phải biết rõ lòng dân mới hữu dụng, nếu mất lòng dân, tiểu tỳ lo lắng lão gia sẽ rất bất lợi đó.
Dương Lăng hỏi ngược lại:
- Lòng dân là gì? Lòng dân là xu thế chung, mà xu thế này chính là lợi ích, kẻ nào mang lại lợi ích cho dân thì sẽ được lòng dân.
Y nhớ đến một câu chuyện về Viên Sùng Hoán, bèn không khỏi cảm khái kể:
- Ta nhớ có một nước nọ, lúc man tộc tấn công ngoài quan ải, có một vị tướng quân thủ hộ đơn độc tại một toà thành, thề chết không lui. Thấy tài sản của mình có thể được bảo vệ, dân chúng trong thành đều cảm kích không thôi. Nhưng càng đánh càng nguy, mắt thấy thành khó giữ, dân chúng lo sợ man tộc sẽ tàn sát cả thành để trả thù, khi đó chẳng những tiền bạc không còn mà mạng cũng sẽ mất, do đó rất nhiều người bắt đầu chửi rủa vị tướng quân nọ vì ham lập công thăng quan mà làm hại bách tính, oán trách hắn binh lực không đủ thì đừng quyết chiến mà khổ dân. May thay, thủ lĩnh man tộc lúc công thành vì sơ ý nên bị đánh chết khiến quân địch thối lui. Tính mạng và tài sản đều được bảo vệ, dân chúng vui mừng khôn siết, lại khóc lóc ca tụng vị tướng quân đó là phụ mẫu tái sinh.
Dương Lăng cười sâu xa:
- Từ câu chuyện này cô thấy được lòng dân là gì rồi chứ? Lòng dân chính là lợi ích, tránh hại theo lợi chính là lòng dân. Đừng cho rằng bọn họ ngốc nghếch mà nghĩ rằng lòng dân có thể dựa dẫm, có thể sử dụng, có thể tranh giành. Chỉ cần những việc ta làm có lợi cho dân, thì bọn họ sẽ đứng về phía ta hay là phía đám sĩ tử chỉ biết nói những lời sáo rỗng đây?
Đừng nói hiện nay Bát Hổ cũng không phải là những kẻ đại gian đại ác, cho dù bọn họ là những kẻ đại gian đại ác đi chăng nữa, trước mắt có thể hợp tác thì ta không thể vì thể diện mà trở mặt. Huống chi…ta cũng không ngu đến thực hiện công việc cho có hiệu quả rồi mới đi tranh thủ lòng dân.
Y nhếch mép nghĩ bụng: “Cửa hàng ngựa xe, tửu quán, thanh lâu, thương xá…những nơi tam giáo cửu lưu này, mỗi tầng lớp đều có bàn tay ta nhúng vào. Hãy để cho bọn chúng bị vây trong chiến thuật biển người của ta đi. Nếu như hàng xóm láng giềng, nha hoàn nô bộc, mã phu thư đồng, thậm chí là vợ con đều tiếp nhận hoặc chí ít là không phản đối chính kiến của ta, ta thực muốn xem đám đại thần và sĩ tử bị cô lập liệu còn kiên trì được bao lâu.”
Dương Lăng thấy Cao Văn Tâm vẫn lặng thinh, bèn quay lại nhìn, thấy hơn mười cây châm sáng loáng đang đung đưa trên mông của mình rất là hoành tráng, Cao Văn Tâm lại đang ngây ngẩn. Y bật cười hỏi:
- Văn Tâm, cô làm gì vậy? Ta thấy mình chẳng khác gì con nhím, không lẽ đây cũng là một quy trình chữa trị?
Cao Văn Tâm mặt ửng hồng, giật mình tỉnh lại, vội vàng châm tiếp tiếp, ấp úng:
- Không phải! Nô tỳ đang nghĩ đến vị đại nhân đó, tấm lòng của ông ta không được người ta hiểu cho, nhất định là rất đau xót.
Nô tỳ biết những việc làm của lão gia đều là vì thiên hạ bách tính nên mới không tính toán đến danh dự cá nhân. Cho dù người khác nhìn nhận và nói như thế nào, Văn Tâm đều sẽ ở bên ngài. Thoát khỏi kiếp nô tỳ… nô tỳ cũng rất muốn, có điều mặc cho ai cười nhạo, mắng chửi, nô tỳ quyết sẽ không rời Dương phủ, rời khỏi lão gia!
Dương Lăng giật mình nhìn Cao Văn Tâm, ánh nến soi rõ những đường nét ưu mỹ trên khuôn mặt của nàng; đôi mắt kiên định, bình tĩnh, vô tư trong sáng. Lời thổ lộ can đảm ấy khiến y nghe mà kích động, thiếu chút nữa đã bật dậy ôm nàng vào lòng.
Chỉ là y vừa hơi cử động thì ngân châm lại đung đưa, lúc này y mới sực tỉnh, kiềm chế tâm tình, nằm sấp lại trên gối, mỉm cười đáp:
- Được, cô không muốn đi thì không ai có thể đuổi cô đi cả. Chỉ là…mấy cây châm đó trông sợ quá đi, hay là chúng ta hãy chuyên tâm châm cứu trước đã.
Cao Văn Tâm tình ý đã sinh, sao còn không nhận ra hàm ý trong ánh mắt vừa rồi của y. Tất cả đều do…đều do….nàng bực mình cắn môi.
Phủ của Lý đại học sĩ.
Dương Lăng và Lý Đông Dương sánh vai đi vào thư phòng. Lý Đông Dương kinh ngạc nhìn y, không biết y mạo muội đến bái phỏng mình là có ý gì.
Dương Lăng quan sát căn phòng. Thư phòng tao nhã cổ kính, cạnh kỷ trà là một chiếc bàn Bát Tiên bằng gỗ tử đàn, trên bàn bày ấn chặn giấy, nghiên mực, còn có mấy chồng công văn cao ngất, cạnh đó là một chiếc bình sứ Thanh Hoa rỗng miệng, trong bình cắm mười mấy cuộn tranh giấy Tuyên Thành. Phía sau nữa là tấm bình phong bằng gỗ sơn son điêu khắc hoa văn bằng vàng, đằng sau loáng thoáng lộ ra một góc giường.
Dương Lăng thấy vậy không khỏi hơi ngạc nhiên, không ngờ Lý Đông Dương tiếp kiến y ở trong thư phòng. Lẽ ra những chốn riêng tư như thế này thì ngoại trừ người trong phủ và bằng hữu cực kỳ thân thiết, người bình thường sẽ không được mời vào.
Ánh mắt Dương Lăng trở lại trên người Lý đại học sĩ. Trước mặt mỗi người là một chén trà bằng sứ rất tinh xảo, trong phòng không đốt than sưởi nên hơi lạnh, hơi nóng mỏng manh từ chén trà mới pha bốc lên lưng chừng thì đã tan mất.
Rốt cuộc Lý Đông Dương cũng nhịn không được, bèn hỏi dò:*- Hôm nay Dương đại nhân đến thăm, chẳng hay có chuyện quan trọng gì?
Dương Lăng cung kính mỉm cười đáp:*- Đại học sĩ bận rộn nhiều bề, nếu là chuyện bình thường hạ quan nào dám đến làm phiền. Quả thực có một việc lớn liên quan đến triều đình và kế sinh nhai của lê dân bách tính, hạ quan muốn tham khảo ý kiến của đại học sĩ trước.
Lý Đông Dương thầm lục lọi suy nghĩ, hiện nay tầm ảnh hưởng của Dương Lăng với Hoàng đế quả là không ai sánh được. Y có đám hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu) như Bát Hổ, lại sắp xếp được Tiêu Phuơng vào trong nội các, luận quyền thế càng không ai có thể so bì. Hơn nữa hai người có thể nói là không hề giao thiệp, y có chuyện gì mà phải đến tìm mình thương nghị chứ?
Chẳng lẽ y thấy đuổi hai vị đại học sĩ Lưu, Tạ còn chưa đủ nên còn muốn đẩy mình ra khỏi triều đình để một tay nắm quyền ư? Lý Đông Dương thầm đề cao cảnh giác, cười ha hả đáp:*- Tuy Dương đại nhân còn trẻ tuổi nhưng năng lực lại cao minh hơn người, ngài khách khí thế này thật khiến cho lão hủ phải e ngại. Thật ra nếu đại nhân có kiến nghị gì về triều chính thì có thể trực tiếp đưa ra thương nghị với bá quan toàn triều. Ví bằng muốn thảo luận riêng tư thì Lưu công công là Nội tướng, Tiêu đại học sĩ lại là bằng hữu của đại nhân, hình như còn chưa tới phiên lão hủ xen vào?
Dương Lăng nghiêm mặt đáp:*- Lý đại nhân đang nói Bát Hổ và Tiêu Phương? Bát Hổ tham quyền hám lợi, là hạng dốt nát tầm thường, há là người có thể thương nghị chuyện lớn? Tiêu Phương tuy có tài cán, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể vâng dạ, tuân chỉ mà làm. Nếu luận kiến thức và tầm mắt nhìn xa trông rộng trong cả triều đình thì trừ Lý đại học sĩ ra, tại hạ còn có thể thỉnh giáo ai đây?
Lý Đông Dương nhướng mi nhìn Dương Lăng, ánh mắt sáng ngời, môi mấp máy hồi lâu mà lại không biết nên đáp lại như thế nào.
Tác giả :
Nguyệt Quan