Ngược Về Thời Minh
Chương 140-2: Người Đẹp Chốn Tam Ngô (tt)
Dương Lăng dẫn người lên đường quay về, lặng lẽ không nói tiếng nào, vẻ mặt hơi nghiêm trọng. Tiểu Lâu trộm quan sát thần sắc của Dương Lăng, rồi suy xét về thái độ của y, dần dần lần ra được chút manh mối.
Nàng dò hỏi:
- Thật ra vùng duyên hải chỉ có vài đám giặc Oa gây loạn, chưa đủ làm lay động đến căn cơ Đại Minh. Những tiểu quốc rợ ngoại trong bốn biển đó cũng không có thực lực xâm phạm giang sơn Đại Minh ta. Cớ chi đại nhân lại phiền lòng?
Tuy Tiểu Lâu có kiến thức, nhưng dẫu sao nàng cũng không thể nhìn xa đến như vậy. Nàng nào biết mấy mươi năm sau những phiên bang tiểu quốc không đáng lo trong mắt nàng đó sẽ bắt đầu không chút kiêng dè mà kẻ trước người sau nườm nượp kéo đến muốn thôn tính cái thị trường Trung Quốc này.
Nay dùng mọi biện pháp bọn họ cũng không thể đạt được giao lưu thương nghiệp với thiên triều thượng quốc. Sự xuất hiện đúng lúc của thuyền to pháo lớn sẽ tạo ra cho bọn họ cơ hội có được sức mạnh quân sự, khiến cho những quốc gia bé nhỏ này có thể xưng bá trên biển và bắt đầu xưng bá thế giới.
Đạo lý này phải đến mấy trăm năm sau, từ trong hàng loạt những bài học mất nước nhục nhã thì Trung Quốc mới hiểu ra được. Bây giờ ngoài Dương Lăng đến từ đời sau ra thì còn ai biết được bài học đó nó đau thương như thế nào, và cái giá phải trả to lớn biết bao nhiêu?
Xưởng đóng thuyền Long Giang mà hơn trăm năm trước đã đóng ra đại hạm đội xưng bá thế giới giờ đây chỉ còn lại một đống hoang tàn. Qua một hai trăm năm sau, một Trung Nguyên bừng bừng sức sống bây giờ có phải rồi cũng sẽ bước vào cảnh hoang vu lạc hậu hay không?
Dương Lăng sớm biết lệnh cấm biển của nhà Minh sẽ trực tiếp khiến cho sức mạnh trên biển của Trung Quốc suy yếu nghiêm trọng, gián tiếp tạo ra sự trì trệ về phát triển khoa học và kinh tế của cả quốc gia. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay, y mới biết được rằng sự tình trước mặt đã nghiêm trọng đến mức độ nào.
Thêm mấy năm nữa, không chỉ xưởng đóng thuyền suy tàn mà e rằng ngay cả thợ thuyền có năng lực cũng sẽ tìm không ra. Những thợ thuyền gia truyền này lại không theo học trường lớp chuyên nghiệp, tay nghề của bọn họ đều là cha truyền cho con, con truyền cho cháu, từng đời truyền xuống. Nếu như không có thuyền để đóng, nếu như học đóng thuyền còn không kiếm đủ cơm ăn thì còn có ai mà dạy mà học nữa?
Suy nghĩ một chút về lịch sử mà mình biết, nếu không phải vì bây giờ triều đình cấm đi biển, cấm đóng thuyền thì Trung Quốc vẫn có thể tiếp tục xưng hùng vùng biển Đông Á, vậy sẽ có thể luôn đảm bảo được sự văn minh tiên tiến thông qua tiếp xúc và va chạm với các quốc gia khác, không đến nỗi mấy trăm năm sau bỏ ra vô vàn ngân lượng mua chiến hạm thiết giáp mà vẫn bị Nhật Bản đánh chìm.
Nếu như hải quân Trung Quốc bây giờ đủ mạnh, chủ động khai thác mậu dịch hải ngoại và thuộc địa, vậy còn dám nói mấy trăm năm sau mấy quốc gia mà diện tích gộp lại còn không bằng Nam Trực Lệ (4) sẽ trở thành bá chủ trên biển không? Còn có chuyện dùng pháo đài thô sơ trên đất liền nghênh tiếp những cuộc công kích không chống đỡ được của chiến hạm hải quân nước ngoài không?
Hiện nay không chỉ triều đình tự mãn bảo thủ mà đại đa số các thương nhân và thân sĩ trong dân gian có chút tầm nhìn xa khi ra biển cũng không chủ trương mở rộng ra nước ngoài. Thật ra lực lượng này khá lớn, cho dù mình là hoàng đế, muốn thay đổi tình hình này e cũng gặp phải trùng trùng khó khăn, huống hồ hiện giờ ngay cả triều chính mình cũng không có tiếp xúc bao nhiêu.
Tuy mình biết kết quả phát triển của lịch sử nhưng điều đáng buồn chính là, cho dù là biết rõ song nhiều khả năng là mình sẽ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bài học và tai ương diễn ra một lần nữa, nhìn cái thảm cảnh quốc gia dần dần trở nên suy nhược, máu chảy thành sông xuất hiện. Mình có thể nào ngăn chặn được nó không?
Dương Lăng vừa đi vừa nghĩ ngợi, tâm trạng càng thêm nặng nề, cũng không còn tinh thần ngắm cảnh và trò chuyện cười đùa cùng Tiểu Lâu.
Tiểu Lâu tưởng rằng y vẫn là vì cái họa giặc Oa vùng duyên hải mà ưu sầu, nào biết được tâm tư người này đang trôi đến tận mấy trăm năm sau. Nàng thở dài một tiếng nói:
- Tục ngữ có câu 'dựa núi thì sống nhờ vào núi, giáp biển thì sống nhờ biển', muốn ép buộc dân chúng duyên hải đoạn tuyệt với biển cả là điều không thể.
Triều đình không cho phép, nhưng vì món lợi kếch sù, tất sẽ vẫn có phú thương dân gian tự lập đội nhóm giao dịch với ngoại bang. Nhưng thương nhân các nước hải ngoại đều có quân lực bảo hộ, hơn nữa đi biển rất không an toàn, những thương nhân đi biển này giao dịch cùng ngoại bang mà không có vũ khí sẽ không cách gì tự bảo vệ, nếu thành lập lực lượng vũ trang thì sẽ lại bị triều đình vì kiêng kị mà vây diệt. Kết quả... triều đình càng cấm biển, trừ biển, thương nhân đi biển chịu bao khốn đốn trong ngoài mà ra khơi làm giặc sẽ càng nhiều. Duyên do nhân quả trong đó, vốn là một nút thắt không thể gỡ, khó trách đại nhân cảm thấy khó xử.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Cũng không hẳn là vậy. Nếu như chúng ta không cấm buôn bán bằng đường biển, nếu không trói buộc thủy quân quanh quẩn trong nội địa, lại mở đường vượt biển thì có thể tháo gỡ được cái nút thắt đó không?
Tiểu Lâu giật mình, buột miệng hỏi:
- Làm vậy sao được?
Dương Lăng nhướng mày, trông như cười mà không phải cười, nói:
- Tại sao lại không được? Nếu cái nút thắt này là do con người thắt lại thì chỉ có thể do con người tháo gỡ nó. Vả lại cái nút thắt này sớm muộn cũng phải tháo ra, chỉ là nếu đợi đến ngày bị buộc phải tháo ra thì không biết sẽ có bao nhiêu người dân chịu phải tai ương. Dương mỗ nhận lộc của vua, san sẻ lo âu với vua, tại sao lại không thể thử tháo gỡ nó ra sớm chút nhỉ?
Sau khi Tiểu Lâu trở về thuyền của mình, thân hình và dáng điệu mới trở lại dáng vẻ nữ nhân.
Nàng bước vào khoan thuyền ngồi, khẽ thở dài một hơi. Một tỳ nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ dâng lên chén trà, nhẹ nhàng đấm vai cho nàng, yêu kiều cười nói:
- Sao tiểu thư lại thở vắn than dài thế? Đều tại chính tiểu thư thôi, Giang Nam đệ nhất giai nhân thì không làm, khi không lại muốn cải trang thành nam nhân, vậy làm sao mà khiến y mê tiểu thư đây? Tiểu tỳ thấy tiểu thư là thấy một vị công tử anh tuấn tiêu sái, thiếu niên đầy triển vọng nên hơi bị choáng váng đầu óc rồi.
Tiểu Lâu khẽ lắc đầu, ánh mắt có phần mê mang:
- Nếu như y chịu mê ta, thì đã mê từ lâu rồi, còn đợi đến hôm nay ư? Nha đầu ngốc này, nếu ta thật sự ăn mặc nữ trang, y không lánh xa ta ngàn dặm mới lạ đó. Đạo hạnh của ngươi còn kém lắm.
Đúng lúc này, chợt có một người tiểu tỳ áo đỏ hầm hầm bước vào trong khoang nói:
- Tiểu thư, cái tên khâm sai đó thật không khách khí chút nào. Hắn vừa mới hạ lệnh cho thuộc cấp, một khi vào thành liền lập tức hộ tống chúng ta đi trước một bước. Hừ, nếu không phải nhờ tiểu thư giúp đỡ hắn thì chuyện ở Giang Nam hắn có thể được thuận lợi như vậy sao? Thật là đồ vong ơn bạc nghĩa.
Tiểu Lâu cười chua chát, thở dài nói:
- Thôi đi, người ta không ném đá xuống giếng, không mượn gió bẻ măng thì đã là chính nhân quân tử hiếm có rồi. Nếu đổi lại là người khác, hừ, cho dù trong lòng hắn chỉ mong sao nuốt trọn được ta thì trước mặt người khác còn không biết giả vờ muốn tránh xa để chứng tỏ mình trong sạch ư.
Nàng đảo mắt, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sở Yến, bảo nhà thuyền rằng, sau khi vào thành thì vượt lên thuyền quan của đại nhân mà vào thành trước. Còn nữa... đợi ta tạ ơn khâm sai đại nhân, nói không cần nhọc y sai người đưa tiễn nữa.
Tỳ nữ xinh đẹp tên là Sở Yến đó ngạc nhiên nói:
- Tiểu thư, không lẽ tiểu thư không tính... tính... có muốn tiểu tỳ dò hỏi hành dinh của y không?
Tiểu Lâu mỉm cười đáp:
- Không cần hỏi, Nam Kinh lục bộ, Vương Quỳnh đứng đầu. Bọn họ sẽ không ra nghênh đón khâm sai đâu. Nghênh đón Dương đại nhân hẳn sẽ là thái giám trấn thủ Nam Kinh Phùng công công. Phùng công công có tư dinh ở ngõ Ô Y, nghênh đón thượng quan tới tư dinh mình, đó là cơ hội đón tiếp lấy lòng. Cho nên... y hẳn sẽ trọ ở ngõ Ô Y.
Sở Linh cười hì hì nói:
- Vậy chúng ta cũng dọn đến ngõ Ô Y, để làm ra vở tài tử giai nhân ngẫu nhiên tương phùng.
Tiểu Lâu trừng mắt với cô nàng một cái, nói:
- Không, đừng chuốc phiền cho người ta. Chúng ta sẽ dọn đến phố Trường Can. Phố Trường Can cũng nằm ở phía nam thành, cách ngõ Ô Y lại không xa. Mấy năm trước ta nghe người ta nói rằng, nơi đó có một thuyền vương từng tung hoành trên biển đang ẩn cư, ta muốn đến tìm người này một chút.
Sở Yến lấy làm lạ hỏi rằng:
- Thuyền vương gì chứ? Còn không phải là hải tặc quy ẩn à. Mấy kẻ này kị nhất có người dò hỏi về quá khứ bọn họ, tiểu thư không phải tính dọn đến phương bắc sao, tìm hắn làm gì. Chẳng lẽ... lại muốn ra biển ư?
Tiểu Lâu thoáng cười nhạt, đứng dậy bước đến bên cửa sổ khoang thuyền nhìn ra dòng sông cuồn cuộn, khóe miệng hơi nhếch lên, nửa cười nửa không nghĩ thầm: “Lúc mi dùng sắc đẹp mê hoặc người, mi cảm thấy mình tâm cao khí ngạo, lấy đó làm sỉ nhục. Bây giờ người này không mê sắc đẹp của mi, thì phải xem thử mi có tài cán gì hay không. Xem ra y rất xem trọng việc dỡ bỏ lệnh cấm biển và bình định giặc Oa, nếu như mình có thể giúp y giải quyết cái vấn đề nan giải này... Ái chà, lâu rồi không động não, mới nghĩ một chút đã nhức đầu rồi. Từ từ mà nghĩ... từ từ mà nghĩ, mình không tin mình nghĩ không ra...”
* * *
"Lục đại đế vương quốc, Tam Ngô giai lệ địa." (Vùng đất xinh đẹp Tam Ngô, đất nước của sáu đời vua chúa)
Con thuyền quan của Dương Lăng đã đến ven bờ sông Tần Hoài. Thái giám trấn thủ Nam Kinh Phùng Thừa Thực cùng quan thủ bị Nam Kinh Quan Kiến Công, trấn phủ sứ Nam trấn phủ ty của Cẩm Y Vệ là Thiệu Tiết Vũ dẫn một đám quan viên thân sĩ đứng ở bến thuyền chờ đón.
Thuyền vừa vào thành Dương Lăng liền đã nhận được bẩm báo trấn phủ sứ đại nhân của Nam trấn phủ ty cũng đến bến thuyền chào đón. Tin tức này khiến y suy đoán cả nửa buổi.
Chuyến đi đến Nam Kinh của y và Cẩm Y Vệ không có liên quan với nhau. Tuy thế lực của Nam trấn phủ ty kém xa Bắc trấn phủ ty nhưng cũng là nha môn quan trọng trong Cẩm Y Vệ, nếu không được chỉ huy sứ Trương Tú của Cẩm Y Vệ gợi ý thì Thiệu trấn phủ với thân phận mẫn cảm như vậy sao dám đến nghênh đón chứ?
Tri thức quan trường của người Trung Quốc thật sự rất nhiều, phải bày một chiếc ghế như thế nào, rót một chén rượu ra làm sao, kính một chén trà như thế nào đều có thể hàm ẩn ngụ ý sâu xa. Đường đường trấn phủ sứ hạ mình đến đón, có phải đại biểu rằng vị đề đốc Cẩm Y Vệ Thiên Tân Trương đại nhân đó có ý với mình không?
Nghĩ đến đây, Dương Lăng cũng hơi nóng lòng muốn biết. Nếu có thể tranh thủ được Cẩm Y Vệ, vậy đúng là thắng lợi thêm một việc nữa. Hiện giờ quá cần quyền lực đi, cần quyền lực tuyệt đối, cần rất nhiều người mang tâm nguyện của y bôn ba khắp nơi, ngấm ngầm thay đổi. Từ từ thay đổi đương nhiên là tốt nhất, nhưng lời của Trương thiên sư cũng không biết là thật hay giả. Nếu như bây giờ có thể làm thêm một việc vậy thì có lẽ nên làm cho tốt một chút.
Chiếc thuyền quan đầu tiên nhẹ nhàng chạy qua, đập vào mắt là lá cờ rồng màu vàng sẫm của thiên tử và là cờ to có chữ Dương cắm sừng sững trên đuôi thuyền. Thuyền quan cập bến, trên thuyền lần lượt đặt ván xuống bến thuyền, thuyền phu ném thừng xuống liền tự có bộ dịch chạy đến nhặt lên, buộc chặt vào cọc đá trên bến.
Thái giám trấn thủ Nam Kinh Phùng Thừa Thực tươi cười cùng Quan thủ bị và Thiệu trấn phủ bước tới đón. Người của ty tuần kiểm bố trí vừa âm thầm lẫn công khai rất nhiều người ở gần đó để đề phòng bất trắc.
Trong các thân binh do Quan thủ bị dẫn đến có một vị tướng tá cũng đang nhìn chằm chằm vào đầu thuyền, khi trông thấy bóng Dương Lăng, hắn không khỏi nở một nụ cười thân thiết.
Người này cao lớn rắn chắc, da dẻ ngăm đen, mặt mày sáng sủa, trông anh tuấn bất phàm, chính là huynh trưởng của Hàn Ấu Nương - Hàn Vũ. Lúc Dương Lăng còn chưa rời kinh đã an bài cho y đến phương nam nhận chức trong quân đội. Y là người do Xưởng đốc Nội xưởng tiến cử, mà phẩm hàm ban đầu lại không cao khiến cho quan viên địa phương thật sự khó xử.
Nếu an bài cho chức quan nhỏ tức là địa phương thu xếp không tốt, vậy là làm mất mặt Dương Lăng. Nhưng nếu đề bạt y làm quan to thì sẽ khó khiến cho nhiều người im miệng. Suy nghĩ kỹ một phen, Đô chỉ huy sứ bèn đưa y đến chỗ Thủ bị Kim Lăng là Quan Kiến Công làm thủ hạ. Tuy chỉ là một chức bách hộ nhưng làm quan ở cái chốn này lợi lộc không nhỏ, chắc hẳn cũng sẽ hợp với tâm ý của Dương Xưởng đốc.
Kim Lăng không giống với những nơi khác. Thái giám trấn thủ Nam Kinh, Nam trấn phủ sứ và Dương Lăng không có quan hệ thuộc chức, hơn nữa tuy rằng ở trước mặt Hoàng thượng có sự khác biệt về đối đãi thân sơ song địa vị lại ngang nhau cho nên Dương Lăng cũng không dám thất lễ. Sớm đã đứng trên đầu thuyền, ván thuyền vừa hạ y liền tươi cười đi đến nghênh đón ba người.
Lúc này phía sau bến thuyền, trên lầu ba của một tửu lâu rộng lớn khang trang hoa lệ, trong một căn phòng trang nhã phủ rèm bông màu xanh biếc, trên chiếc bàn cạnh cửa sổ bày biện các món ăn tứ sắc, bên cạnh là một bầu Trúc Diệp Thanh, một công tử trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú đang ngồi.
Chàng ta mặc một bộ quần áo trắng tinh màu trăng non, thân thể cao thon mảnh dẻ, mái tóc đen mượt chỉ dùng trâm gỗ khảm vân hoa đính dây tua màu trắng tinh cài lên. Tuổi tác trông chỉ chừng mười sáu mười bảy, mặt như ngọc sáng, mắt tựa suối trong, chiếc mũi cao tinh xảo như ngà, còn có bờ môi hơi vểnh, dường như lúc nào cũng mang một vẻ tươi tắn nửa cười nửa không, trong vô ý liền có thể lộ ra một vẻ đẹp lả lướt làm say lòng người. Chàng trai xinh đẹp như thế, thật không biết sẽ làm say mê biết bao đại cô nương.
Trông thấy chiếc thuyền quan mang lá cờ lớn chữ Dương từ xa xa rẽ vào, chàng ta bỗng đứng bật dậy, dán người vào khung cửa sổ phủ rèm hồi hộp mở to cặp mắt ra nhìn. Thuyền đã cập bến, mỏ neo được thả xuống, chàng đã trông thấy Dương Lăng, Dương Lăng đang mỉm cười bước xuống thuyền.
Đã nửa năm không gặp... bỗng nhiên trông thấy, cảm giác như đã cách xa cả đời. Y đã khôi ngô tuấn tú hơn thuở trước, giữa hàng lông mày đã hiện lên thêm mấy phần thành thục và uy nghiêm, còn nữa... người y đã cao hơn, vóc người cũng săn chắc hơn, nhưng mặt mũi dung mạo lại vẫn quen thuộc với mình.
Người công tử trẻ tuổi chớp chớp hàng mi cong, một lớp sương mù nhanh chóng phủ trước cặp mắt trong veo. Từ từ, chầm chậm, lớp sương mù tụ lại thành hai giọt nước mắt long lanh trong suốt, từ trong cặp mắt đẹp như trăng nhỏ xuống, chầm chậm xuôi theo gò má trắng ngà không chút tì vết lăn xuống chiếc cằm thon rồi rơi xuống bàn.
Chàng ta khịt mũi, cố nén không để nước mắt trào ra thêm, ánh mắt đã hơi nhòe đi, lại cách bởi một lớp rèm, con người đang ở trong mắt cũng đã trở nên lờ mờ, giống như bóng dáng mà chàng ta đã vô số lần nhìn thấy trong mơ.
Có điều... người ấy khi đó nhìn không có rõ như bây giờ. Người ấy trong mơ nhìn không rõ tướng mạo, nhìn không rõ trang phục, chỉ nghe được hơi thở của y, mình nằm dựa vào lòng y, cuộn mình trong hố tuyết lạnh buốt nhưng tai, mặt, đều ép sát vào ngực y đến nóng bừng.
Người ấy bây giờ đã có thể nhìn thấy thật rõ ràng, y mặc chiếc áo vạt mở màu hồng cánh sen, bên trên chiếc đai ngọc giắt một miếng ngọc bội, ngọc bội khẽ đong đưa theo từng bước chân của y. Dưới chiếc áo dài lộ ra đôi giày đen đế mềm thêu hoa văn kim tuyến. Thật là một vị công tử anh tuấn phong lưu, thật khiến người ta động lòng, yêu thích...
Đợi chút, đằng sau là ai thế? Mỹ nữ áo xanh có dáng người xinh đẹp, cử chỉ nhàn nhã đó là ai thế?
Con mắt sáng ngời của người công tử trẻ tuổi giận dữ dời sang người Dương Lăng. Dương Lăng đang cười, đang hướng mặt về phía những kẻ ra đón mà mỉm cười, nụ cười của y... khuôn mặt của y... quần áo của y, sao nhìn lại muốn đập thế cơ chứ?
Một đám quan viên quây lại, che cái bản mặt đáng đánh đó của y vào trong.
Cao, thấp, mập, béo, trong chớp mắt một đám người đã bao phủ lấy bóng dáng của Dương Lăng. Vốn không muốn ngó cái bản mặt đáng ghét đó của Dương Lăng nữa nhưng khi không thấy được y, người công tử trẻ tuổi chợt trở nên nôn nóng. Chàng ta kiễng chân dán người vào rèm cửa để nhìn, nhưng ngoại trừ mấy cái đầu người ra, không còn thấy diện mạo của y nữa. Sau đó những cái đầu người đó vây quanh y đi về phía hàng kiệu quan đặt trên bến thuyền.
Công tử trẻ tuổi giậm chân, chụp lấy cái chén sứ trên bàn lên, nốc sạch một hơi chén rượu trong veo thơm ngát vào miệng, rồi dằn mạnh chén rượu xuống bàn, hừ một tiếng nói:
- Dương khâm sai, Dương đại nhân! Quan uy thật lớn, bản lãnh thật to, ta thật muốn xem coi lúc nào thì huynh mới chịu tới gặp ta. Hừ!
Chú thích:
(1) Tam Ngô: đại danh, thay đổi theo các đời Tống, Đường,... Phiếm chỉ vùng hạ du sông Trường Giang
(2) chỉ Ngô, Đông Tấn, Tống, Tề, Lương, Trần
(3) 古里: Kozhikode: thành phố miền tây nam Ấn độ.
溜山: quần đảo Maldives nam Ấn Độ dương, tiếng hoa nay gọi là 马尔代夫. 溜山 có lẽ phiên từ tên cũ Lakshadweepa.
麻林: Malindi: thành phố nằm trên bờ biển nước Kenya, Phi châu.
天方: Mecca, thánh địa hồi giáo ở Saudi Arabia. Tên tiếng hoa là Mạch Gia (麥加). Thiên Phương có nghĩa là hướng thiên đàng, theo tín ngưỡng hồi giáo.
Đoán mò:
刺薩: tên đầy đủ: 蘇刺薩儻那: Surestan/suristan: tên xưa của vùng đất nay thuộc về Syria.
Cám ơn bạn Mumo về chú thích này.
(4) thời kỳ nhà Minh Trung Quốc gọi những địa khu lệ thuộc trực tiếp dưới kinh sư là Trực Lệ. Gọi khu vực Trực Lệ thuộc Bắc Kinh là Bắc Trực Lệ, thuộc Nam Kinh là Nam Trực Lệ.
Nàng dò hỏi:
- Thật ra vùng duyên hải chỉ có vài đám giặc Oa gây loạn, chưa đủ làm lay động đến căn cơ Đại Minh. Những tiểu quốc rợ ngoại trong bốn biển đó cũng không có thực lực xâm phạm giang sơn Đại Minh ta. Cớ chi đại nhân lại phiền lòng?
Tuy Tiểu Lâu có kiến thức, nhưng dẫu sao nàng cũng không thể nhìn xa đến như vậy. Nàng nào biết mấy mươi năm sau những phiên bang tiểu quốc không đáng lo trong mắt nàng đó sẽ bắt đầu không chút kiêng dè mà kẻ trước người sau nườm nượp kéo đến muốn thôn tính cái thị trường Trung Quốc này.
Nay dùng mọi biện pháp bọn họ cũng không thể đạt được giao lưu thương nghiệp với thiên triều thượng quốc. Sự xuất hiện đúng lúc của thuyền to pháo lớn sẽ tạo ra cho bọn họ cơ hội có được sức mạnh quân sự, khiến cho những quốc gia bé nhỏ này có thể xưng bá trên biển và bắt đầu xưng bá thế giới.
Đạo lý này phải đến mấy trăm năm sau, từ trong hàng loạt những bài học mất nước nhục nhã thì Trung Quốc mới hiểu ra được. Bây giờ ngoài Dương Lăng đến từ đời sau ra thì còn ai biết được bài học đó nó đau thương như thế nào, và cái giá phải trả to lớn biết bao nhiêu?
Xưởng đóng thuyền Long Giang mà hơn trăm năm trước đã đóng ra đại hạm đội xưng bá thế giới giờ đây chỉ còn lại một đống hoang tàn. Qua một hai trăm năm sau, một Trung Nguyên bừng bừng sức sống bây giờ có phải rồi cũng sẽ bước vào cảnh hoang vu lạc hậu hay không?
Dương Lăng sớm biết lệnh cấm biển của nhà Minh sẽ trực tiếp khiến cho sức mạnh trên biển của Trung Quốc suy yếu nghiêm trọng, gián tiếp tạo ra sự trì trệ về phát triển khoa học và kinh tế của cả quốc gia. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay, y mới biết được rằng sự tình trước mặt đã nghiêm trọng đến mức độ nào.
Thêm mấy năm nữa, không chỉ xưởng đóng thuyền suy tàn mà e rằng ngay cả thợ thuyền có năng lực cũng sẽ tìm không ra. Những thợ thuyền gia truyền này lại không theo học trường lớp chuyên nghiệp, tay nghề của bọn họ đều là cha truyền cho con, con truyền cho cháu, từng đời truyền xuống. Nếu như không có thuyền để đóng, nếu như học đóng thuyền còn không kiếm đủ cơm ăn thì còn có ai mà dạy mà học nữa?
Suy nghĩ một chút về lịch sử mà mình biết, nếu không phải vì bây giờ triều đình cấm đi biển, cấm đóng thuyền thì Trung Quốc vẫn có thể tiếp tục xưng hùng vùng biển Đông Á, vậy sẽ có thể luôn đảm bảo được sự văn minh tiên tiến thông qua tiếp xúc và va chạm với các quốc gia khác, không đến nỗi mấy trăm năm sau bỏ ra vô vàn ngân lượng mua chiến hạm thiết giáp mà vẫn bị Nhật Bản đánh chìm.
Nếu như hải quân Trung Quốc bây giờ đủ mạnh, chủ động khai thác mậu dịch hải ngoại và thuộc địa, vậy còn dám nói mấy trăm năm sau mấy quốc gia mà diện tích gộp lại còn không bằng Nam Trực Lệ (4) sẽ trở thành bá chủ trên biển không? Còn có chuyện dùng pháo đài thô sơ trên đất liền nghênh tiếp những cuộc công kích không chống đỡ được của chiến hạm hải quân nước ngoài không?
Hiện nay không chỉ triều đình tự mãn bảo thủ mà đại đa số các thương nhân và thân sĩ trong dân gian có chút tầm nhìn xa khi ra biển cũng không chủ trương mở rộng ra nước ngoài. Thật ra lực lượng này khá lớn, cho dù mình là hoàng đế, muốn thay đổi tình hình này e cũng gặp phải trùng trùng khó khăn, huống hồ hiện giờ ngay cả triều chính mình cũng không có tiếp xúc bao nhiêu.
Tuy mình biết kết quả phát triển của lịch sử nhưng điều đáng buồn chính là, cho dù là biết rõ song nhiều khả năng là mình sẽ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bài học và tai ương diễn ra một lần nữa, nhìn cái thảm cảnh quốc gia dần dần trở nên suy nhược, máu chảy thành sông xuất hiện. Mình có thể nào ngăn chặn được nó không?
Dương Lăng vừa đi vừa nghĩ ngợi, tâm trạng càng thêm nặng nề, cũng không còn tinh thần ngắm cảnh và trò chuyện cười đùa cùng Tiểu Lâu.
Tiểu Lâu tưởng rằng y vẫn là vì cái họa giặc Oa vùng duyên hải mà ưu sầu, nào biết được tâm tư người này đang trôi đến tận mấy trăm năm sau. Nàng thở dài một tiếng nói:
- Tục ngữ có câu 'dựa núi thì sống nhờ vào núi, giáp biển thì sống nhờ biển', muốn ép buộc dân chúng duyên hải đoạn tuyệt với biển cả là điều không thể.
Triều đình không cho phép, nhưng vì món lợi kếch sù, tất sẽ vẫn có phú thương dân gian tự lập đội nhóm giao dịch với ngoại bang. Nhưng thương nhân các nước hải ngoại đều có quân lực bảo hộ, hơn nữa đi biển rất không an toàn, những thương nhân đi biển này giao dịch cùng ngoại bang mà không có vũ khí sẽ không cách gì tự bảo vệ, nếu thành lập lực lượng vũ trang thì sẽ lại bị triều đình vì kiêng kị mà vây diệt. Kết quả... triều đình càng cấm biển, trừ biển, thương nhân đi biển chịu bao khốn đốn trong ngoài mà ra khơi làm giặc sẽ càng nhiều. Duyên do nhân quả trong đó, vốn là một nút thắt không thể gỡ, khó trách đại nhân cảm thấy khó xử.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Cũng không hẳn là vậy. Nếu như chúng ta không cấm buôn bán bằng đường biển, nếu không trói buộc thủy quân quanh quẩn trong nội địa, lại mở đường vượt biển thì có thể tháo gỡ được cái nút thắt đó không?
Tiểu Lâu giật mình, buột miệng hỏi:
- Làm vậy sao được?
Dương Lăng nhướng mày, trông như cười mà không phải cười, nói:
- Tại sao lại không được? Nếu cái nút thắt này là do con người thắt lại thì chỉ có thể do con người tháo gỡ nó. Vả lại cái nút thắt này sớm muộn cũng phải tháo ra, chỉ là nếu đợi đến ngày bị buộc phải tháo ra thì không biết sẽ có bao nhiêu người dân chịu phải tai ương. Dương mỗ nhận lộc của vua, san sẻ lo âu với vua, tại sao lại không thể thử tháo gỡ nó ra sớm chút nhỉ?
Sau khi Tiểu Lâu trở về thuyền của mình, thân hình và dáng điệu mới trở lại dáng vẻ nữ nhân.
Nàng bước vào khoan thuyền ngồi, khẽ thở dài một hơi. Một tỳ nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ dâng lên chén trà, nhẹ nhàng đấm vai cho nàng, yêu kiều cười nói:
- Sao tiểu thư lại thở vắn than dài thế? Đều tại chính tiểu thư thôi, Giang Nam đệ nhất giai nhân thì không làm, khi không lại muốn cải trang thành nam nhân, vậy làm sao mà khiến y mê tiểu thư đây? Tiểu tỳ thấy tiểu thư là thấy một vị công tử anh tuấn tiêu sái, thiếu niên đầy triển vọng nên hơi bị choáng váng đầu óc rồi.
Tiểu Lâu khẽ lắc đầu, ánh mắt có phần mê mang:
- Nếu như y chịu mê ta, thì đã mê từ lâu rồi, còn đợi đến hôm nay ư? Nha đầu ngốc này, nếu ta thật sự ăn mặc nữ trang, y không lánh xa ta ngàn dặm mới lạ đó. Đạo hạnh của ngươi còn kém lắm.
Đúng lúc này, chợt có một người tiểu tỳ áo đỏ hầm hầm bước vào trong khoang nói:
- Tiểu thư, cái tên khâm sai đó thật không khách khí chút nào. Hắn vừa mới hạ lệnh cho thuộc cấp, một khi vào thành liền lập tức hộ tống chúng ta đi trước một bước. Hừ, nếu không phải nhờ tiểu thư giúp đỡ hắn thì chuyện ở Giang Nam hắn có thể được thuận lợi như vậy sao? Thật là đồ vong ơn bạc nghĩa.
Tiểu Lâu cười chua chát, thở dài nói:
- Thôi đi, người ta không ném đá xuống giếng, không mượn gió bẻ măng thì đã là chính nhân quân tử hiếm có rồi. Nếu đổi lại là người khác, hừ, cho dù trong lòng hắn chỉ mong sao nuốt trọn được ta thì trước mặt người khác còn không biết giả vờ muốn tránh xa để chứng tỏ mình trong sạch ư.
Nàng đảo mắt, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sở Yến, bảo nhà thuyền rằng, sau khi vào thành thì vượt lên thuyền quan của đại nhân mà vào thành trước. Còn nữa... đợi ta tạ ơn khâm sai đại nhân, nói không cần nhọc y sai người đưa tiễn nữa.
Tỳ nữ xinh đẹp tên là Sở Yến đó ngạc nhiên nói:
- Tiểu thư, không lẽ tiểu thư không tính... tính... có muốn tiểu tỳ dò hỏi hành dinh của y không?
Tiểu Lâu mỉm cười đáp:
- Không cần hỏi, Nam Kinh lục bộ, Vương Quỳnh đứng đầu. Bọn họ sẽ không ra nghênh đón khâm sai đâu. Nghênh đón Dương đại nhân hẳn sẽ là thái giám trấn thủ Nam Kinh Phùng công công. Phùng công công có tư dinh ở ngõ Ô Y, nghênh đón thượng quan tới tư dinh mình, đó là cơ hội đón tiếp lấy lòng. Cho nên... y hẳn sẽ trọ ở ngõ Ô Y.
Sở Linh cười hì hì nói:
- Vậy chúng ta cũng dọn đến ngõ Ô Y, để làm ra vở tài tử giai nhân ngẫu nhiên tương phùng.
Tiểu Lâu trừng mắt với cô nàng một cái, nói:
- Không, đừng chuốc phiền cho người ta. Chúng ta sẽ dọn đến phố Trường Can. Phố Trường Can cũng nằm ở phía nam thành, cách ngõ Ô Y lại không xa. Mấy năm trước ta nghe người ta nói rằng, nơi đó có một thuyền vương từng tung hoành trên biển đang ẩn cư, ta muốn đến tìm người này một chút.
Sở Yến lấy làm lạ hỏi rằng:
- Thuyền vương gì chứ? Còn không phải là hải tặc quy ẩn à. Mấy kẻ này kị nhất có người dò hỏi về quá khứ bọn họ, tiểu thư không phải tính dọn đến phương bắc sao, tìm hắn làm gì. Chẳng lẽ... lại muốn ra biển ư?
Tiểu Lâu thoáng cười nhạt, đứng dậy bước đến bên cửa sổ khoang thuyền nhìn ra dòng sông cuồn cuộn, khóe miệng hơi nhếch lên, nửa cười nửa không nghĩ thầm: “Lúc mi dùng sắc đẹp mê hoặc người, mi cảm thấy mình tâm cao khí ngạo, lấy đó làm sỉ nhục. Bây giờ người này không mê sắc đẹp của mi, thì phải xem thử mi có tài cán gì hay không. Xem ra y rất xem trọng việc dỡ bỏ lệnh cấm biển và bình định giặc Oa, nếu như mình có thể giúp y giải quyết cái vấn đề nan giải này... Ái chà, lâu rồi không động não, mới nghĩ một chút đã nhức đầu rồi. Từ từ mà nghĩ... từ từ mà nghĩ, mình không tin mình nghĩ không ra...”
* * *
"Lục đại đế vương quốc, Tam Ngô giai lệ địa." (Vùng đất xinh đẹp Tam Ngô, đất nước của sáu đời vua chúa)
Con thuyền quan của Dương Lăng đã đến ven bờ sông Tần Hoài. Thái giám trấn thủ Nam Kinh Phùng Thừa Thực cùng quan thủ bị Nam Kinh Quan Kiến Công, trấn phủ sứ Nam trấn phủ ty của Cẩm Y Vệ là Thiệu Tiết Vũ dẫn một đám quan viên thân sĩ đứng ở bến thuyền chờ đón.
Thuyền vừa vào thành Dương Lăng liền đã nhận được bẩm báo trấn phủ sứ đại nhân của Nam trấn phủ ty cũng đến bến thuyền chào đón. Tin tức này khiến y suy đoán cả nửa buổi.
Chuyến đi đến Nam Kinh của y và Cẩm Y Vệ không có liên quan với nhau. Tuy thế lực của Nam trấn phủ ty kém xa Bắc trấn phủ ty nhưng cũng là nha môn quan trọng trong Cẩm Y Vệ, nếu không được chỉ huy sứ Trương Tú của Cẩm Y Vệ gợi ý thì Thiệu trấn phủ với thân phận mẫn cảm như vậy sao dám đến nghênh đón chứ?
Tri thức quan trường của người Trung Quốc thật sự rất nhiều, phải bày một chiếc ghế như thế nào, rót một chén rượu ra làm sao, kính một chén trà như thế nào đều có thể hàm ẩn ngụ ý sâu xa. Đường đường trấn phủ sứ hạ mình đến đón, có phải đại biểu rằng vị đề đốc Cẩm Y Vệ Thiên Tân Trương đại nhân đó có ý với mình không?
Nghĩ đến đây, Dương Lăng cũng hơi nóng lòng muốn biết. Nếu có thể tranh thủ được Cẩm Y Vệ, vậy đúng là thắng lợi thêm một việc nữa. Hiện giờ quá cần quyền lực đi, cần quyền lực tuyệt đối, cần rất nhiều người mang tâm nguyện của y bôn ba khắp nơi, ngấm ngầm thay đổi. Từ từ thay đổi đương nhiên là tốt nhất, nhưng lời của Trương thiên sư cũng không biết là thật hay giả. Nếu như bây giờ có thể làm thêm một việc vậy thì có lẽ nên làm cho tốt một chút.
Chiếc thuyền quan đầu tiên nhẹ nhàng chạy qua, đập vào mắt là lá cờ rồng màu vàng sẫm của thiên tử và là cờ to có chữ Dương cắm sừng sững trên đuôi thuyền. Thuyền quan cập bến, trên thuyền lần lượt đặt ván xuống bến thuyền, thuyền phu ném thừng xuống liền tự có bộ dịch chạy đến nhặt lên, buộc chặt vào cọc đá trên bến.
Thái giám trấn thủ Nam Kinh Phùng Thừa Thực tươi cười cùng Quan thủ bị và Thiệu trấn phủ bước tới đón. Người của ty tuần kiểm bố trí vừa âm thầm lẫn công khai rất nhiều người ở gần đó để đề phòng bất trắc.
Trong các thân binh do Quan thủ bị dẫn đến có một vị tướng tá cũng đang nhìn chằm chằm vào đầu thuyền, khi trông thấy bóng Dương Lăng, hắn không khỏi nở một nụ cười thân thiết.
Người này cao lớn rắn chắc, da dẻ ngăm đen, mặt mày sáng sủa, trông anh tuấn bất phàm, chính là huynh trưởng của Hàn Ấu Nương - Hàn Vũ. Lúc Dương Lăng còn chưa rời kinh đã an bài cho y đến phương nam nhận chức trong quân đội. Y là người do Xưởng đốc Nội xưởng tiến cử, mà phẩm hàm ban đầu lại không cao khiến cho quan viên địa phương thật sự khó xử.
Nếu an bài cho chức quan nhỏ tức là địa phương thu xếp không tốt, vậy là làm mất mặt Dương Lăng. Nhưng nếu đề bạt y làm quan to thì sẽ khó khiến cho nhiều người im miệng. Suy nghĩ kỹ một phen, Đô chỉ huy sứ bèn đưa y đến chỗ Thủ bị Kim Lăng là Quan Kiến Công làm thủ hạ. Tuy chỉ là một chức bách hộ nhưng làm quan ở cái chốn này lợi lộc không nhỏ, chắc hẳn cũng sẽ hợp với tâm ý của Dương Xưởng đốc.
Kim Lăng không giống với những nơi khác. Thái giám trấn thủ Nam Kinh, Nam trấn phủ sứ và Dương Lăng không có quan hệ thuộc chức, hơn nữa tuy rằng ở trước mặt Hoàng thượng có sự khác biệt về đối đãi thân sơ song địa vị lại ngang nhau cho nên Dương Lăng cũng không dám thất lễ. Sớm đã đứng trên đầu thuyền, ván thuyền vừa hạ y liền tươi cười đi đến nghênh đón ba người.
Lúc này phía sau bến thuyền, trên lầu ba của một tửu lâu rộng lớn khang trang hoa lệ, trong một căn phòng trang nhã phủ rèm bông màu xanh biếc, trên chiếc bàn cạnh cửa sổ bày biện các món ăn tứ sắc, bên cạnh là một bầu Trúc Diệp Thanh, một công tử trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú đang ngồi.
Chàng ta mặc một bộ quần áo trắng tinh màu trăng non, thân thể cao thon mảnh dẻ, mái tóc đen mượt chỉ dùng trâm gỗ khảm vân hoa đính dây tua màu trắng tinh cài lên. Tuổi tác trông chỉ chừng mười sáu mười bảy, mặt như ngọc sáng, mắt tựa suối trong, chiếc mũi cao tinh xảo như ngà, còn có bờ môi hơi vểnh, dường như lúc nào cũng mang một vẻ tươi tắn nửa cười nửa không, trong vô ý liền có thể lộ ra một vẻ đẹp lả lướt làm say lòng người. Chàng trai xinh đẹp như thế, thật không biết sẽ làm say mê biết bao đại cô nương.
Trông thấy chiếc thuyền quan mang lá cờ lớn chữ Dương từ xa xa rẽ vào, chàng ta bỗng đứng bật dậy, dán người vào khung cửa sổ phủ rèm hồi hộp mở to cặp mắt ra nhìn. Thuyền đã cập bến, mỏ neo được thả xuống, chàng đã trông thấy Dương Lăng, Dương Lăng đang mỉm cười bước xuống thuyền.
Đã nửa năm không gặp... bỗng nhiên trông thấy, cảm giác như đã cách xa cả đời. Y đã khôi ngô tuấn tú hơn thuở trước, giữa hàng lông mày đã hiện lên thêm mấy phần thành thục và uy nghiêm, còn nữa... người y đã cao hơn, vóc người cũng săn chắc hơn, nhưng mặt mũi dung mạo lại vẫn quen thuộc với mình.
Người công tử trẻ tuổi chớp chớp hàng mi cong, một lớp sương mù nhanh chóng phủ trước cặp mắt trong veo. Từ từ, chầm chậm, lớp sương mù tụ lại thành hai giọt nước mắt long lanh trong suốt, từ trong cặp mắt đẹp như trăng nhỏ xuống, chầm chậm xuôi theo gò má trắng ngà không chút tì vết lăn xuống chiếc cằm thon rồi rơi xuống bàn.
Chàng ta khịt mũi, cố nén không để nước mắt trào ra thêm, ánh mắt đã hơi nhòe đi, lại cách bởi một lớp rèm, con người đang ở trong mắt cũng đã trở nên lờ mờ, giống như bóng dáng mà chàng ta đã vô số lần nhìn thấy trong mơ.
Có điều... người ấy khi đó nhìn không có rõ như bây giờ. Người ấy trong mơ nhìn không rõ tướng mạo, nhìn không rõ trang phục, chỉ nghe được hơi thở của y, mình nằm dựa vào lòng y, cuộn mình trong hố tuyết lạnh buốt nhưng tai, mặt, đều ép sát vào ngực y đến nóng bừng.
Người ấy bây giờ đã có thể nhìn thấy thật rõ ràng, y mặc chiếc áo vạt mở màu hồng cánh sen, bên trên chiếc đai ngọc giắt một miếng ngọc bội, ngọc bội khẽ đong đưa theo từng bước chân của y. Dưới chiếc áo dài lộ ra đôi giày đen đế mềm thêu hoa văn kim tuyến. Thật là một vị công tử anh tuấn phong lưu, thật khiến người ta động lòng, yêu thích...
Đợi chút, đằng sau là ai thế? Mỹ nữ áo xanh có dáng người xinh đẹp, cử chỉ nhàn nhã đó là ai thế?
Con mắt sáng ngời của người công tử trẻ tuổi giận dữ dời sang người Dương Lăng. Dương Lăng đang cười, đang hướng mặt về phía những kẻ ra đón mà mỉm cười, nụ cười của y... khuôn mặt của y... quần áo của y, sao nhìn lại muốn đập thế cơ chứ?
Một đám quan viên quây lại, che cái bản mặt đáng đánh đó của y vào trong.
Cao, thấp, mập, béo, trong chớp mắt một đám người đã bao phủ lấy bóng dáng của Dương Lăng. Vốn không muốn ngó cái bản mặt đáng ghét đó của Dương Lăng nữa nhưng khi không thấy được y, người công tử trẻ tuổi chợt trở nên nôn nóng. Chàng ta kiễng chân dán người vào rèm cửa để nhìn, nhưng ngoại trừ mấy cái đầu người ra, không còn thấy diện mạo của y nữa. Sau đó những cái đầu người đó vây quanh y đi về phía hàng kiệu quan đặt trên bến thuyền.
Công tử trẻ tuổi giậm chân, chụp lấy cái chén sứ trên bàn lên, nốc sạch một hơi chén rượu trong veo thơm ngát vào miệng, rồi dằn mạnh chén rượu xuống bàn, hừ một tiếng nói:
- Dương khâm sai, Dương đại nhân! Quan uy thật lớn, bản lãnh thật to, ta thật muốn xem coi lúc nào thì huynh mới chịu tới gặp ta. Hừ!
Chú thích:
(1) Tam Ngô: đại danh, thay đổi theo các đời Tống, Đường,... Phiếm chỉ vùng hạ du sông Trường Giang
(2) chỉ Ngô, Đông Tấn, Tống, Tề, Lương, Trần
(3) 古里: Kozhikode: thành phố miền tây nam Ấn độ.
溜山: quần đảo Maldives nam Ấn Độ dương, tiếng hoa nay gọi là 马尔代夫. 溜山 có lẽ phiên từ tên cũ Lakshadweepa.
麻林: Malindi: thành phố nằm trên bờ biển nước Kenya, Phi châu.
天方: Mecca, thánh địa hồi giáo ở Saudi Arabia. Tên tiếng hoa là Mạch Gia (麥加). Thiên Phương có nghĩa là hướng thiên đàng, theo tín ngưỡng hồi giáo.
Đoán mò:
刺薩: tên đầy đủ: 蘇刺薩儻那: Surestan/suristan: tên xưa của vùng đất nay thuộc về Syria.
Cám ơn bạn Mumo về chú thích này.
(4) thời kỳ nhà Minh Trung Quốc gọi những địa khu lệ thuộc trực tiếp dưới kinh sư là Trực Lệ. Gọi khu vực Trực Lệ thuộc Bắc Kinh là Bắc Trực Lệ, thuộc Nam Kinh là Nam Trực Lệ.
Tác giả :
Nguyệt Quan