Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc)
Chương 48: Anh hùng mĩ nhân
Đột nhiên tiếng la hét tán loạn tiếng quát tháo giận dữ tiếng người hô ngựa hí ầm ầm nổi lên. Quay lại phía sau thì đập vào mắt Nguyên Hãn là một cảnh tượng náo loạn. Một tên samurai đạp tung cửa bên một chiếc xe ngựa sang trọng, đang dí kiếm vào cần cổ trắng ngần của một thiếu nữ ngối tròn xe. Người thiếu nhữ hoa dung thất sắc, mặt tái nhợt, nhưng môi mím chặt không hể rên một tiếng. Bên cạnh đó một đám binh lính nhà Minh đang vây quanh. Gã mã phu thì bị đạp bay ra xa đang lồm cồm bò dậy, ngoài ra còn có khoảng 5 tên to con cầm đao đang gằm ghè xung quanh xe ngựa nhìn có vẻ thân thủ bất phàm có lẽ là hộ vệ của cô bé kia.
- Thả cho ta một lộ, nếu không ta giết " nói xong hắn hơi nhí thanh đao bén vào cần cổ trắng ngần của cô bé xinh đẹp tầm 15, 16 tuổi. Một vết rách ra cực nông hiện rõ màu hồng trên cái cần cổ trắng ngần ấy. Năm tên hộ vệ bồn chồn như kiến bò trong chảo, một thiếu nữ khác nhìn có vẻ như nha hoàn thi hét lên hoảng sợ.
Nhìn không đành lòng, dục ngựa lại gần, Nguyên Hãn rut thanh đao bên thân giơ lên: " Này tên Samurai, lãnh chúa của ngươi vừa chết mà ngươi đã đánh mất ngay lập tức danh dự của một Samurai như vậy sao, uy hiếp một cô bé không có sức trống cự, ngưoi còn là một quân nhân, một người đàn ông! Nếu còn cảm thấy mình còn chút danh dự nào thì buông cô gái ấy ra dùng kiếm của ngươi chứng minh cho ta xem. Nếu ngươi thắng thì ta sẽ đảm bảo ngươi an toàn không ai đụng vào ngươi cả."
Tiếng nói của tên Sammurai rít qua kẽ mặt nạ quỷ: " Làm sao ta có thể tin được ngươi có quyền lực tha cho ta, ta Imachi naturo không phải kẻ hèn nhát không phải Ronin đánh mất dnan dự".
" Một trăm người bắn chỉ thiên" Nguyên Hãn ra lệnh. Ngay lập tức 100 tiếng súng rền vang hướng lên trời. Nhiều người đàn chứng kiến dụng rơi ngồi bệt xuống đất mặt cắt không còn giọt máu.
" Lui sang một bên" Nguyên Hãn ra lệnh cho quân lính Minh triều. Dưới dâm uy của 300 họng súng, mấy tên lính vội vàng đứng dẹp qua hai bên để lộ khoảng trống giữa Nguyên Hãn và tên Samurai.
Gã Samurai bỏ cô gái ra từ từ đi đến đối diện Nguyên Hãn, tiến nói của gã lại rít qua kẽ mặt nạ. " ha ha ha. Ta biết ngươi.... Ngươi là người dẫn đầu đội kỵ binh 3 ngày trước tàn sát 4 ngàn tên Hán cẩu hải tặc trên đồng cỏ, lúc ấy ta và tộc nhân vừa trốn thoát khỏi nhà tù doanh trại nên thấy ngươi, phải chính là ngươi, người thanh niên cường đại ngươi không thấy hối hận sao. Hi sinh mạng sống để cứu cô gái này. Anh hùng cứu mĩ nhân?!!"
" Ha ha ngươi nói quá nhiều Samurai ạ. Điều đó chỉ chứng tỏ một chuyện. Ngươi đang bối rối, không tự tin"
Chúng binh sĩ Nam việt được đào tạo chấp hành cấp trên tuyệt đối nên với hành động mạo hiểm của Vương gia họ không dám can. Thế nhưng tất cả đều lăm le đợ sẵn. Nếu vương gia nguy hiểm họ sẽ nổ súng ngay lập tức.
Nguyên Hãn từ khi đến với thế giới này hắn có rất nhiều nghi vấn, điều nghi vấn nhất là trí não của hắn quá khác thường nhân, bất kì cái gì hắn đã đọc qua hoặc xem qua ơ kiếp trước hắn đều nhớ như in. Chính vì vậy nhiều kiến thức hoá học quái đản hắn lại nhớ như in. Còn về cơ thể hắn thì quá hoàn hảo, sức mạnh, sức bền, sức bật và cả tốc độ phản ứng đều mang cấp độ level max của nhân loại. Lúc đầu hắn chỉ nghĩ là người xưa luyện tập nhiều nên thân thể tốt thôi, nhưng trải qua các trận chiến đấu hắn đã hiểu ra hắn không bình thường một chút nào, vì vậy hắn rất tự tin bước vào trận đấu này.
Đứng cách nhau tầm 20m cả hai đều bất động, theo dõi đối phương tìm sơ hở. Imachi cúi khom lưng nghiêng người đưa hẳn vai phải về phía đối phương chan phải hơi trùng xuống, động tác như hổ rình mồi, chỉ cần con mồi sơ hở thì sẽ chịu đả kích mang tín hủy diệt. Nguyên Hãn biết đây là tư thế của "bạt kiếm thức" một chiêu thức cường đại mà chỉ rất it Samurai có thể luyện thành công, chiêu thức này nguy hiểm ở chỗ súc thế tụ lực, khi tiếp cận đối phương Kiếm sĩ sẽ dùng bao kiếm như một cái khóa, khóa toàn bộ sức mạnh của chiêu thức lại. toàn bộ cơ bắp của cánh tay, vai, cổ tay và quan trọng là phần hông đang xoay kia sẽ có tác dụng như lò xo bị nén cứng. Khi khóa giải khai thì chiếc lò xo cường đại này sẽ bật tung, với sự súc lực ấy cộng thêm một thanh đao sắc bén người kiếm sĩ có thể chặt đứt mọi thứ kể cả sắt thép. Nguyên Hãn từ từ rút kiếm, Imachi lao lên trước, bước chân di chuyển của hắn rất nhanh, nhìn ra thì bước chạy của Nguyên Hãn không nhanh bằng. Còn cách nhau 3m thì Imachi động, bao kiếm như cái khóa hơi nghiêng ra bất kì lúc nào cũng có thể bật mở. Trong mắt Nguyên Hãn mọi thứ như quay chậm vậy động tác của Imachi hắn thấy đầy chỗ hở, hắn có thể chém chết Imachi chỉ trong một tích tắc này, nhưng lòng ái tài của hắn lại nổi lên. Xoay sống kiếm hắn chém vào đốc kiếm của Imachi, vị kiếm sĩ khốn khổ khoog thể rút kiếm ra được vì một luồng cường lực ập đến từ đốc kiếm phá tan mọi xúc thế của gã. Hai người trượt qua nhau, giờ thì vị trí của Nguyên Hãn la chắn trước cô gái kia còn Imachi thì đứng ở vị trí trước kia của hắn.
Hắn quay lại cởi áo choàng da hổ, cúi người xuống một tay cầm kiếm để sau lưng một tay đưa áo choàng cho nàng đúng theo tiêu chuẩn quý tộc..... Châu Âu.
- Trời lạnh lắm, xe đã bị tàn phá rồi, tiểu thư bảo trọng thân thể.
Người con gái bỗng nhiên mặt đỏ bừng như uống cả bát rượu đầy, tim đập thình thịch, vô thức đưa hai tay nhận lấy áo choàng da hổ mà ôm vào lòng. Miệng nói lí nhí mà có khi chỉ nàng là nghe rõ: "Đa tạ... công tử".
Nguyên Hãn cười nhẹ nhàng: " Áo choàng là để mặc mà, không phải để ôm... thôi nào để ta giúp tiểu thư". Thằng khốn này là dân thế kỉ 21 làm gì có cái tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, hắn dành lấy áo choàng từ tay cô gái mà khoác vòng qua người cô. Trong khi lấy áo tay còn chạm khẽ vào bàn tay trắng như ngọc của cô gái ấy mà hồn nhiên không biết gì. Cô gái đầu tiên là trợn mắt ngạc nhiên, há chiếc miệng xinh xắn to nhất có thể... chớp chớp mắt nai hai cái rồi cúi gằm mặt xuống từ, hai má đến cổ đỏ bừng lên đến độ có khi nặn ra máu ấy. Còn tên khốn vô lương tâm thì mỉm cười hài lòng gật gật đầu vỗ vỗ, hai tay. Ngắm nhìn cô gái đang xấu hổ vò nát vạt áo của mình như nhìn tác phẩm nghệ thuật ưng ý mà hắn vừa làm ra: " Phải vậy mới là áo khoác chứ, tiểu thư mà ôm nó thì không đỡ lạnh chút nào đâu".
Tất cả hành động vừa rồi đều rơi vào mắt một người đàn ông trung niên dáng vẻ quý khí, khuôn mặt anh tuấn có vẻ như 3,4 phần giống cô gái nọ. Xung quanh hắn tiền hô hậu ủng tầm 20 hộ vệ. Hắn đang vuốt râu gật gật đầu ánh mắt lóe lên đầy vẻ gian xảo.
- Thả cho ta một lộ, nếu không ta giết " nói xong hắn hơi nhí thanh đao bén vào cần cổ trắng ngần của cô bé xinh đẹp tầm 15, 16 tuổi. Một vết rách ra cực nông hiện rõ màu hồng trên cái cần cổ trắng ngần ấy. Năm tên hộ vệ bồn chồn như kiến bò trong chảo, một thiếu nữ khác nhìn có vẻ như nha hoàn thi hét lên hoảng sợ.
Nhìn không đành lòng, dục ngựa lại gần, Nguyên Hãn rut thanh đao bên thân giơ lên: " Này tên Samurai, lãnh chúa của ngươi vừa chết mà ngươi đã đánh mất ngay lập tức danh dự của một Samurai như vậy sao, uy hiếp một cô bé không có sức trống cự, ngưoi còn là một quân nhân, một người đàn ông! Nếu còn cảm thấy mình còn chút danh dự nào thì buông cô gái ấy ra dùng kiếm của ngươi chứng minh cho ta xem. Nếu ngươi thắng thì ta sẽ đảm bảo ngươi an toàn không ai đụng vào ngươi cả."
Tiếng nói của tên Sammurai rít qua kẽ mặt nạ quỷ: " Làm sao ta có thể tin được ngươi có quyền lực tha cho ta, ta Imachi naturo không phải kẻ hèn nhát không phải Ronin đánh mất dnan dự".
" Một trăm người bắn chỉ thiên" Nguyên Hãn ra lệnh. Ngay lập tức 100 tiếng súng rền vang hướng lên trời. Nhiều người đàn chứng kiến dụng rơi ngồi bệt xuống đất mặt cắt không còn giọt máu.
" Lui sang một bên" Nguyên Hãn ra lệnh cho quân lính Minh triều. Dưới dâm uy của 300 họng súng, mấy tên lính vội vàng đứng dẹp qua hai bên để lộ khoảng trống giữa Nguyên Hãn và tên Samurai.
Gã Samurai bỏ cô gái ra từ từ đi đến đối diện Nguyên Hãn, tiến nói của gã lại rít qua kẽ mặt nạ. " ha ha ha. Ta biết ngươi.... Ngươi là người dẫn đầu đội kỵ binh 3 ngày trước tàn sát 4 ngàn tên Hán cẩu hải tặc trên đồng cỏ, lúc ấy ta và tộc nhân vừa trốn thoát khỏi nhà tù doanh trại nên thấy ngươi, phải chính là ngươi, người thanh niên cường đại ngươi không thấy hối hận sao. Hi sinh mạng sống để cứu cô gái này. Anh hùng cứu mĩ nhân?!!"
" Ha ha ngươi nói quá nhiều Samurai ạ. Điều đó chỉ chứng tỏ một chuyện. Ngươi đang bối rối, không tự tin"
Chúng binh sĩ Nam việt được đào tạo chấp hành cấp trên tuyệt đối nên với hành động mạo hiểm của Vương gia họ không dám can. Thế nhưng tất cả đều lăm le đợ sẵn. Nếu vương gia nguy hiểm họ sẽ nổ súng ngay lập tức.
Nguyên Hãn từ khi đến với thế giới này hắn có rất nhiều nghi vấn, điều nghi vấn nhất là trí não của hắn quá khác thường nhân, bất kì cái gì hắn đã đọc qua hoặc xem qua ơ kiếp trước hắn đều nhớ như in. Chính vì vậy nhiều kiến thức hoá học quái đản hắn lại nhớ như in. Còn về cơ thể hắn thì quá hoàn hảo, sức mạnh, sức bền, sức bật và cả tốc độ phản ứng đều mang cấp độ level max của nhân loại. Lúc đầu hắn chỉ nghĩ là người xưa luyện tập nhiều nên thân thể tốt thôi, nhưng trải qua các trận chiến đấu hắn đã hiểu ra hắn không bình thường một chút nào, vì vậy hắn rất tự tin bước vào trận đấu này.
Đứng cách nhau tầm 20m cả hai đều bất động, theo dõi đối phương tìm sơ hở. Imachi cúi khom lưng nghiêng người đưa hẳn vai phải về phía đối phương chan phải hơi trùng xuống, động tác như hổ rình mồi, chỉ cần con mồi sơ hở thì sẽ chịu đả kích mang tín hủy diệt. Nguyên Hãn biết đây là tư thế của "bạt kiếm thức" một chiêu thức cường đại mà chỉ rất it Samurai có thể luyện thành công, chiêu thức này nguy hiểm ở chỗ súc thế tụ lực, khi tiếp cận đối phương Kiếm sĩ sẽ dùng bao kiếm như một cái khóa, khóa toàn bộ sức mạnh của chiêu thức lại. toàn bộ cơ bắp của cánh tay, vai, cổ tay và quan trọng là phần hông đang xoay kia sẽ có tác dụng như lò xo bị nén cứng. Khi khóa giải khai thì chiếc lò xo cường đại này sẽ bật tung, với sự súc lực ấy cộng thêm một thanh đao sắc bén người kiếm sĩ có thể chặt đứt mọi thứ kể cả sắt thép. Nguyên Hãn từ từ rút kiếm, Imachi lao lên trước, bước chân di chuyển của hắn rất nhanh, nhìn ra thì bước chạy của Nguyên Hãn không nhanh bằng. Còn cách nhau 3m thì Imachi động, bao kiếm như cái khóa hơi nghiêng ra bất kì lúc nào cũng có thể bật mở. Trong mắt Nguyên Hãn mọi thứ như quay chậm vậy động tác của Imachi hắn thấy đầy chỗ hở, hắn có thể chém chết Imachi chỉ trong một tích tắc này, nhưng lòng ái tài của hắn lại nổi lên. Xoay sống kiếm hắn chém vào đốc kiếm của Imachi, vị kiếm sĩ khốn khổ khoog thể rút kiếm ra được vì một luồng cường lực ập đến từ đốc kiếm phá tan mọi xúc thế của gã. Hai người trượt qua nhau, giờ thì vị trí của Nguyên Hãn la chắn trước cô gái kia còn Imachi thì đứng ở vị trí trước kia của hắn.
Hắn quay lại cởi áo choàng da hổ, cúi người xuống một tay cầm kiếm để sau lưng một tay đưa áo choàng cho nàng đúng theo tiêu chuẩn quý tộc..... Châu Âu.
- Trời lạnh lắm, xe đã bị tàn phá rồi, tiểu thư bảo trọng thân thể.
Người con gái bỗng nhiên mặt đỏ bừng như uống cả bát rượu đầy, tim đập thình thịch, vô thức đưa hai tay nhận lấy áo choàng da hổ mà ôm vào lòng. Miệng nói lí nhí mà có khi chỉ nàng là nghe rõ: "Đa tạ... công tử".
Nguyên Hãn cười nhẹ nhàng: " Áo choàng là để mặc mà, không phải để ôm... thôi nào để ta giúp tiểu thư". Thằng khốn này là dân thế kỉ 21 làm gì có cái tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, hắn dành lấy áo choàng từ tay cô gái mà khoác vòng qua người cô. Trong khi lấy áo tay còn chạm khẽ vào bàn tay trắng như ngọc của cô gái ấy mà hồn nhiên không biết gì. Cô gái đầu tiên là trợn mắt ngạc nhiên, há chiếc miệng xinh xắn to nhất có thể... chớp chớp mắt nai hai cái rồi cúi gằm mặt xuống từ, hai má đến cổ đỏ bừng lên đến độ có khi nặn ra máu ấy. Còn tên khốn vô lương tâm thì mỉm cười hài lòng gật gật đầu vỗ vỗ, hai tay. Ngắm nhìn cô gái đang xấu hổ vò nát vạt áo của mình như nhìn tác phẩm nghệ thuật ưng ý mà hắn vừa làm ra: " Phải vậy mới là áo khoác chứ, tiểu thư mà ôm nó thì không đỡ lạnh chút nào đâu".
Tất cả hành động vừa rồi đều rơi vào mắt một người đàn ông trung niên dáng vẻ quý khí, khuôn mặt anh tuấn có vẻ như 3,4 phần giống cô gái nọ. Xung quanh hắn tiền hô hậu ủng tầm 20 hộ vệ. Hắn đang vuốt râu gật gật đầu ánh mắt lóe lên đầy vẻ gian xảo.
Tác giả :
Trần Nguyên Hãn