Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)
Chương 39: Chiếm Cảng
Lính tráng trong lều trại gọi nhau ý ới tỉnh giấc, mặc quần áo chiến giáp, vơ lấy vũ khí tính tiến quân đi ra che lấp lại cửa doanh trại. Xong lúc này trước mặt họ đã xuất hiện nhằng nhịt chằng chịt quân địch.
Vậy mà quân của Nguyên Hãn đã bướ đều tăm tắp mà tiến quân theo đội hình tiến lên. Đây là cái lợi của việc tập bước đều và chạy đều hàng ngày. Khiến họ vẫn giữ vững đội ngũ khi di chuyển tiến lên với tốc độ khá cao.
Đi đầu là Hổ doanh và Lang binh, lần này cả hai phối hợp với nhau. Hổ doanh dựng thẳng khiên chạm đất, Lang binh dùng khiên nhỏ của họ che nghiên phía trên. Phía sau bọn họ chính là xạ thủ súng hỏa mai và Hỏa binh Nỏ phóng lựu. 300 cung thủ còn lại thì đứng ở khoảng cách ngoài 200m ngoài tầm bắn của đối thủ mà dựng thuẫn tra tên chuẩn bị xạ kích. Họ dùng tên lửa trong trận chiến này, một loạt tên theo lệnh của trưởng quan mà xạ kích vọt qua Hổ doanh tường thuẫn bay về phía doanh trại. Nhìn lên bầu trời đầy đốm lửa bay vù vù vọt tới kẻ thù thật là một cảnh đẹp mắt, nhưng trong mắt những kẻ phải hứng chịu mũi tên thì đó là địa ngục kinh hoàng.
Bắn đêm không thể nhắm chính xác mục tiêu, cung tiễn thủ của rừng Thần quân chỉ có một nhiệm vụ là bắn vọt qua đầu của bức tường thuẫn do Hổ doanh lập nên, bay vào doanh trại là được rồi. Nhiệm vụ tiếp theo là để cho 200 xạ thủ súng trường hỏa mai đang nấp sau bức tường thuẫn lo.
Mũi tên lửa của mấy tên cung thủ phía sau có tác dụng áp chế và trấn nhiếp cực cao. Các xạ thủ của Ưng doanh tha hồ mà bình tĩnh ngắm bắn thông qua các khe hở nhỏ của thuẫn tường. Mà trọng điểm ưu tiên của họ là mấy tên cung thủ lấp ló trên tường gỗ. Chỉ cần thấy tên nào đứng lên giương cung là phơ ngay một phát. Còn 3 cái chòi thì bị phá nát từ lâu rồi. Nó là trọng điểm chiếu cố của 20 cái nỏ phóng lựu. Khoảng cách 100m đủ để mấy tên nỏ phóng lựu giương nỏ mà bắn lên. Chỉ cần một quả lọt vào cái chòi thôi cũng có thể gạt bỏ tất cả lính bắn cung trong đó. Đặc biệt cái chòi phía tay phải xui xẻo bị nổ tung ngay lượt phóng lựu đầu tiên. Mười quả lựu phóng lên thì đến 4 quả rơi vào bên trong chòi. Không biết mấy tên trong đó có toàn thây không.
Về phía quân Minh bên trong doanh trại thì quả thật không hề có một chút kháng cự nào mang tính tích cực cả. Đơn giản vì họ choáng váng và sợ hãi. Đối mặt với một phương thức chiến đấu hoàn toàn xa lạ của địch nhân thì vị chỉ huy quân doanh này không hề có một phương án nào mang tính khả thi để phòng ngự hay phản công cả. Họ bị yếu về mọi mặt, quân số ít hơn, vũ khí kém hơn, độ tinh nhuệ thì khó đánh giá vì thật ra quân Minh không có cơ hội thể hiện. Bên cạnh đó còn bị tấn công bất ngờ. Họ đã tan vỡ chỉ sau ít phút va chạm cùng địch nhân. Đã có binh sĩ bắt đầu bỏ chạy về phía cầu cảng rồi, điều này như dịch bệnh mà lan tràn toàn quân, tất cả trong phút chốc quay đầu bỏ chạy ra phía biển.
Ngay khi phát hiện điều này thì Hổ doanh đã phát tín hiệu cho Ưng doanh cung thủ phía sau ngưng công kích. Hổ doanh và Lang binh lao lên trước truy đuổi địch nhân. Ưng doanh chuyển thành cầm súng hỏa mai tất cả từ từ tiến vào doanh trại. Chỉ có Lang binh và Hổ doanh mới tiến lên nhanh chóng mà thôi.
Quân bại như núi đổ, câu nói quả thật không sai. Chỉ trong chốc lát va chạm với nhau mà 200 binh của triều Minh chỉ còn 150 người. Nhưng họ lại đang quay lưng lại cho địch nhân đồ sát, cũng có một số ít quân sĩ nhiệt huyết tự tổ chức thành nhóm nhỏ phòng ngự xong tất cả đều vô nghĩa. Tinh thần đã không còn, giáp trụ chưa đầy đủ họ không thể là đối thủ của lũ Lang binh đang khát khao lập công huân lần này. Phải rồi chính xác là Lang binh xông lên đầu tiên xé tan nát những nhóm nhỏ binh sĩ muốn kháng cự. Bọn Lang binh này vốn dĩ là tinh anh trong ngàn tên cướp biển, giờ đây lại được trang bị cực tốt, tin thần của chúng lại đang lên như cầu vồng vậy nên mấy nhóm nhỏ bị đập tan không chút trở ngại. Việc truy đuổi Lang binh tỏ ra vượt trội vì chúng đã được trang bị nhẹ hơn Hổ doanh.
Một đường truy đuổi đến bến cầu cảng thì quân Minh triều cũng chả còn bao nhiêu. Một số nhỏ trốn được lên chiến hạm, xong với nhân số ít như vậy chúng không thể kịp khởi động chiến thuyền để chạy.
Lang binh và Hổ doanh đã xông lên cả bốn chiếc thuyền rồi. Chiến đấu trên boong tầu lại diễn ra, không còn đường lui nên khoảng 50 tên binh sĩ trung quốc chiến đấu khá anh dũng. Cộng thêm tầm 80 tên trên các tàu thì địch nhân của quân rừng Thần cũng có tầm gần 150 tên. Nhưng bên quân Nguyên Hãn là 300 nhân cộng thêm trang bị tối tân do vậy chiến đấu không có gì bất ngờ, toàn bộ lính trung quốc bị sát hại hoặc bị ép nhảy xuống biển.
Điều đáng nói ở đây là các lão binh Hổ doanh sức chiến đấu quá khủng. Một viên đạn bằng súng lục hỏa mai sau đó là dùng khiên và kiếm hai lưỡi xông lên. Địch nhân của họ không có bất cứ cơ hội phản kháng nào. Cũng phải nói đến chiến hạm của nhà Minh quá ổn định nên mấy lão binh sĩ của Hổ doanh đấu trên boong tầu không khác gì trên đất liền.
Công việc thu thập chiến lợi phẩm chưa thể bắt đầu bởi vì quân sĩ rừng Thần còn đang phải gia cố lại công sự chuẩn bị cho việc phòng ngự 1000 quân Minh từ doanh trại trung tâm đảo đánh tới. Bến cảng động tĩnh lớn nhưng vậy không thể nào mà trung quân cách đây 5km không biết cho được.
Thật ra Nguyên Hãn hoàn toàn có thể lấy đi bốn chiếc chiến thuyền rồi rời đi. Xong Nguyên Hãn lại chú ý đến việc tài bảo và lương thực của cả lũ cướp biển và cả của quân Minh đều tập trung ở doanh trại trung tâm. Chỉ cần gia cố lại cửa chính của cái doanh trại bến cảng tại đây thì 800 quân sĩ rừng Thần đủ sức cân 3,4 ngàn quân Minh chứng đừng nói đến chỉ là 1000 quân.
Rất nhanh chóng cửa chính đã được bịt khá tốt bằng gỗ và các trướng ngại vật. Quân cung tiễn có 300 nhân dựng thuẫn đứng dưới đất phía sau tường gỗ cung tên chuẩn bị sẵn sàng. 200 súng kíp bò trên tường gỗ lấp ló mà chĩa súng về phía trước. 200 Hổ doanh được bố trí trên tường gỗ nhằm ngăn chặn quân Minh leo tường nếu chúng tiếp cận được. 90 Lang binh tập trung tại sau cửa nhằm phòng ngừa cửa chính bị đột phá.
Vậy mà quân của Nguyên Hãn đã bướ đều tăm tắp mà tiến quân theo đội hình tiến lên. Đây là cái lợi của việc tập bước đều và chạy đều hàng ngày. Khiến họ vẫn giữ vững đội ngũ khi di chuyển tiến lên với tốc độ khá cao.
Đi đầu là Hổ doanh và Lang binh, lần này cả hai phối hợp với nhau. Hổ doanh dựng thẳng khiên chạm đất, Lang binh dùng khiên nhỏ của họ che nghiên phía trên. Phía sau bọn họ chính là xạ thủ súng hỏa mai và Hỏa binh Nỏ phóng lựu. 300 cung thủ còn lại thì đứng ở khoảng cách ngoài 200m ngoài tầm bắn của đối thủ mà dựng thuẫn tra tên chuẩn bị xạ kích. Họ dùng tên lửa trong trận chiến này, một loạt tên theo lệnh của trưởng quan mà xạ kích vọt qua Hổ doanh tường thuẫn bay về phía doanh trại. Nhìn lên bầu trời đầy đốm lửa bay vù vù vọt tới kẻ thù thật là một cảnh đẹp mắt, nhưng trong mắt những kẻ phải hứng chịu mũi tên thì đó là địa ngục kinh hoàng.
Bắn đêm không thể nhắm chính xác mục tiêu, cung tiễn thủ của rừng Thần quân chỉ có một nhiệm vụ là bắn vọt qua đầu của bức tường thuẫn do Hổ doanh lập nên, bay vào doanh trại là được rồi. Nhiệm vụ tiếp theo là để cho 200 xạ thủ súng trường hỏa mai đang nấp sau bức tường thuẫn lo.
Mũi tên lửa của mấy tên cung thủ phía sau có tác dụng áp chế và trấn nhiếp cực cao. Các xạ thủ của Ưng doanh tha hồ mà bình tĩnh ngắm bắn thông qua các khe hở nhỏ của thuẫn tường. Mà trọng điểm ưu tiên của họ là mấy tên cung thủ lấp ló trên tường gỗ. Chỉ cần thấy tên nào đứng lên giương cung là phơ ngay một phát. Còn 3 cái chòi thì bị phá nát từ lâu rồi. Nó là trọng điểm chiếu cố của 20 cái nỏ phóng lựu. Khoảng cách 100m đủ để mấy tên nỏ phóng lựu giương nỏ mà bắn lên. Chỉ cần một quả lọt vào cái chòi thôi cũng có thể gạt bỏ tất cả lính bắn cung trong đó. Đặc biệt cái chòi phía tay phải xui xẻo bị nổ tung ngay lượt phóng lựu đầu tiên. Mười quả lựu phóng lên thì đến 4 quả rơi vào bên trong chòi. Không biết mấy tên trong đó có toàn thây không.
Về phía quân Minh bên trong doanh trại thì quả thật không hề có một chút kháng cự nào mang tính tích cực cả. Đơn giản vì họ choáng váng và sợ hãi. Đối mặt với một phương thức chiến đấu hoàn toàn xa lạ của địch nhân thì vị chỉ huy quân doanh này không hề có một phương án nào mang tính khả thi để phòng ngự hay phản công cả. Họ bị yếu về mọi mặt, quân số ít hơn, vũ khí kém hơn, độ tinh nhuệ thì khó đánh giá vì thật ra quân Minh không có cơ hội thể hiện. Bên cạnh đó còn bị tấn công bất ngờ. Họ đã tan vỡ chỉ sau ít phút va chạm cùng địch nhân. Đã có binh sĩ bắt đầu bỏ chạy về phía cầu cảng rồi, điều này như dịch bệnh mà lan tràn toàn quân, tất cả trong phút chốc quay đầu bỏ chạy ra phía biển.
Ngay khi phát hiện điều này thì Hổ doanh đã phát tín hiệu cho Ưng doanh cung thủ phía sau ngưng công kích. Hổ doanh và Lang binh lao lên trước truy đuổi địch nhân. Ưng doanh chuyển thành cầm súng hỏa mai tất cả từ từ tiến vào doanh trại. Chỉ có Lang binh và Hổ doanh mới tiến lên nhanh chóng mà thôi.
Quân bại như núi đổ, câu nói quả thật không sai. Chỉ trong chốc lát va chạm với nhau mà 200 binh của triều Minh chỉ còn 150 người. Nhưng họ lại đang quay lưng lại cho địch nhân đồ sát, cũng có một số ít quân sĩ nhiệt huyết tự tổ chức thành nhóm nhỏ phòng ngự xong tất cả đều vô nghĩa. Tinh thần đã không còn, giáp trụ chưa đầy đủ họ không thể là đối thủ của lũ Lang binh đang khát khao lập công huân lần này. Phải rồi chính xác là Lang binh xông lên đầu tiên xé tan nát những nhóm nhỏ binh sĩ muốn kháng cự. Bọn Lang binh này vốn dĩ là tinh anh trong ngàn tên cướp biển, giờ đây lại được trang bị cực tốt, tin thần của chúng lại đang lên như cầu vồng vậy nên mấy nhóm nhỏ bị đập tan không chút trở ngại. Việc truy đuổi Lang binh tỏ ra vượt trội vì chúng đã được trang bị nhẹ hơn Hổ doanh.
Một đường truy đuổi đến bến cầu cảng thì quân Minh triều cũng chả còn bao nhiêu. Một số nhỏ trốn được lên chiến hạm, xong với nhân số ít như vậy chúng không thể kịp khởi động chiến thuyền để chạy.
Lang binh và Hổ doanh đã xông lên cả bốn chiếc thuyền rồi. Chiến đấu trên boong tầu lại diễn ra, không còn đường lui nên khoảng 50 tên binh sĩ trung quốc chiến đấu khá anh dũng. Cộng thêm tầm 80 tên trên các tàu thì địch nhân của quân rừng Thần cũng có tầm gần 150 tên. Nhưng bên quân Nguyên Hãn là 300 nhân cộng thêm trang bị tối tân do vậy chiến đấu không có gì bất ngờ, toàn bộ lính trung quốc bị sát hại hoặc bị ép nhảy xuống biển.
Điều đáng nói ở đây là các lão binh Hổ doanh sức chiến đấu quá khủng. Một viên đạn bằng súng lục hỏa mai sau đó là dùng khiên và kiếm hai lưỡi xông lên. Địch nhân của họ không có bất cứ cơ hội phản kháng nào. Cũng phải nói đến chiến hạm của nhà Minh quá ổn định nên mấy lão binh sĩ của Hổ doanh đấu trên boong tầu không khác gì trên đất liền.
Công việc thu thập chiến lợi phẩm chưa thể bắt đầu bởi vì quân sĩ rừng Thần còn đang phải gia cố lại công sự chuẩn bị cho việc phòng ngự 1000 quân Minh từ doanh trại trung tâm đảo đánh tới. Bến cảng động tĩnh lớn nhưng vậy không thể nào mà trung quân cách đây 5km không biết cho được.
Thật ra Nguyên Hãn hoàn toàn có thể lấy đi bốn chiếc chiến thuyền rồi rời đi. Xong Nguyên Hãn lại chú ý đến việc tài bảo và lương thực của cả lũ cướp biển và cả của quân Minh đều tập trung ở doanh trại trung tâm. Chỉ cần gia cố lại cửa chính của cái doanh trại bến cảng tại đây thì 800 quân sĩ rừng Thần đủ sức cân 3,4 ngàn quân Minh chứng đừng nói đến chỉ là 1000 quân.
Rất nhanh chóng cửa chính đã được bịt khá tốt bằng gỗ và các trướng ngại vật. Quân cung tiễn có 300 nhân dựng thuẫn đứng dưới đất phía sau tường gỗ cung tên chuẩn bị sẵn sàng. 200 súng kíp bò trên tường gỗ lấp ló mà chĩa súng về phía trước. 200 Hổ doanh được bố trí trên tường gỗ nhằm ngăn chặn quân Minh leo tường nếu chúng tiếp cận được. 90 Lang binh tập trung tại sau cửa nhằm phòng ngừa cửa chính bị đột phá.
Tác giả :
St. John