Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Chương 193
Chương 193
Cái tên Savvy này mỗi lần nghe đến Tô Lương Mặc chỉ muốn phát điên. Đặc biệt là chuyện người phụ nữ ngốc nghếch kia dám gọi tên của cậu ta trong mơ nữa chứ! Cơn tức trong lòng Tô Lương Mặc ngày một dâng cao?
“Lương Tiểu Ý! Không được!” Tô Lương Mặc giận dữ, nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ liền lập tức dẫm lên giường, vươn tay rút lấy chiếc điện thoại di động từ trong tay Lương Tiểu Ý, lạnh lùng nhìn cô và ra lệnh: “Anh không cho phép em đi!”
“Hả?” Anh có ý gì vậy?
“Anh nói rồi, em là vợ của anh! Anh không cho phép em đi tiễn người đàn ông đó!”
Lương Tiểu Ý có chút ngốc nghếch nhìn anh: “Đó là Savvy mà, là người bạn thân nhất của em đó! Anh ấy không phải là “người đàn ông khác” như anh nói!”
“Được rồi! Lương Tiểu Ý, nếu như em nói nói Savvy là người bạn thân nhất của em! Vậy thì anh là gì!” Tô Lương Mặc như phát khùng lên! Gan của cô càng ngày càng lớn rồi! Lại còn bắt bẻ anh nữa chứ?
“Ừmm… Anh đương nhiên là người yêu của em rồi!” Anh có thể không vô lý hơn được không?
Không chỉ vậy, sau khi nghe thấy cô nói răng anh chính là người yêu của cô, Tô Lương Mặc ngay lập tức đưa điện thoại di động lên tai, nói với vẻ đắc ý: “Cậu đã nghe thấy gì chưa?
Cậu chỉ là bạn của Tiểu Ý mà thôi. Tôi mới chính là người yêu của cô ấy! Mr. Cruz, tôi chân thành mong cậu có một hành trình may mắn, đi tốt không tiễn. Nếu cần giúp đỡ gì, tôi sẽ gọi trợ lý của tôi giúp cậu sắp xếp. Không có việc gì thì cũng không cần phải gọi lại. Tạm biệt!”
Lương Tiểu Ý há hốc miệng, nhìn người đàn ông nói nhanh không ngừng nghỉ.
“Anh cúp máy chưa?” Cô giật lại chiếc điện thoại trên tay anh.
“Ừ, cúp máy rồi” Người đàn ông có vẻ hơi khó chịu: “Không cúp máy chẳng lẽ còn muốn mời anh ta đi ăn trưa?”
“Sao anh lại có thể như thế!” Lương Tiểu Ý tức giận.
Tô Lương Mặc nhướn mày: “Anh làm sao?”
Nhìn vẻ mặt không chút ăn năn hối lỗi nào của Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý không biết phải nói gì với anh, một cảm giác tức tối không ngừng dâng lên: “Anh ấy là bạn của em! Tại sao anh có thể tùy tiện cúp điện thoại của em như vậy?”
“Anh nghĩ đứa trẻ này đang buồn bã” Vị tổng giám đốc này như coi đó là chuyện đương nhiên: Tôi buồn, tôi làm gì cũng được, chứ đừng nói đến việc cúp điện thoại. Hừm?
“Anh…” Đối mặt với sự vô lý của Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý cảm thấy vô cùng bất lực: “Anh thật vô lý!”
“Em đi đâu?” Người đàn ông nhìn cô bước xuống giường rồi đứng trước gương thay đồ để thay quần áo, giọng nói anh ngay lập tức bộc lộ sự nguy hiểm.
“Sân, bay!” Trong khi thay sang một chiếc váy xanh lá nhạt dài đến đầu gối, Lương Tiểu Ý vừa liếc nhìn Tô Lương Mặc qua gương thay đồ.
Tô Lương Mặc hơ hững vươn vai, đôi mắt hẹp từ từ nheo lại, rồi chậm rãi khoanh tay lại. Người đàn ông từng bước tiến đến phía sau Lương Tiểu Ý.
Nguy hiểm đang đến gần, nhưng xui xẻo thay Lương Tiểu Ý lại không nhận ra điều đó. Cô đang cúi đầu cài nốt chiếc cúc cuối cùng trên ngực.
Đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ ôm chầm lấy eo Lương Tiếu Ý. Trước khi cô kịp kêu lên thì một giây sau, Tô Lương Mặc giữ chặt lấy cl cằm của cô, buộc cô phải quay đầu lại.
Một bóng đen tiến gần lại. Đôi môi hồng của cô bị người đàn ông kia bá đạo chiếm lấy. Một nụ hôn mãnh liệt như tê như dại khiến Lương Tiểu Ý không cách nào thoát khỏi nó.
“Uwmm… Anh… Đừng mà”’ Lương Tiểu Ý cố gắng vùng vẫy.
Cô nhất định phải ra sân bay. Từ trước đến giờ, Savvy đã giúp cô quá nhiều rồi. Việc cô đi tiễn Savvy thì có gì sai trái cơ chứ?
Cô càng vùng vẫy, anh lại càng thêm điên cuồng hôn cô.
Tô Lương Mặc không ngừng mút, liếm, đầu lưỡi cô, từng vị trí một trên người cô. Anh muốn tuyên bố với cả thế giới rằng: Cô là của anh! Cô đừng hòng có thể thoát khỏi anh?